Khi buồn ta viết............
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 15 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 224 bài trong đề mục
Yến Trang Châu 15.10.2007 18:53:08 (permalink)

Trích đoạn: huongtran87

Cuộc sống vốn dĩ là những điều tốt đẹp
Cuộc sống vốn dĩ đầy ắp nụ cười tươi
Cuộc sống vốn dĩ không có con đường cùng
Cuộc sống vốn dĩ là những gì vẫn có.........


 
cuộc sống vốn dĩ là một giấc mơ "life is a dream", nhiều lúc sống mà cứ như đang mơ á phải hông HT?
 
 
 
huongtran87 16.10.2007 11:16:36 (permalink)

Trích đoạn: Tiểu thư nhàn rỗi


Trích đoạn: huongtran87

Cuộc sống vốn dĩ là những điều tốt đẹp
Cuộc sống vốn dĩ đầy ắp nụ cười tươi
Cuộc sống vốn dĩ không có con đường cùng
Cuộc sống vốn dĩ là những gì vẫn có.........



cuộc sống vốn dĩ là một giấc mơ "life is a dream", nhiều lúc sống mà cứ như đang mơ á phải hông HT?




Lâu ngày mới thấy TTNR ghé thăm ha, hihi sao mà nói một câu mà đụng tới tận tim đen của HT luôn vậy nè.
huongtran87 16.10.2007 11:28:24 (permalink)
  Càng hiểu rõ mọi chuyện ta càng muốn khóc nhiều hơn khóc như muốn cạn khô dòng nước mắt, tại sao lại nói dối ta, cho ta biết mình quá ư ngu ngốc, hơn ai hết nhóc biết ta rất nhạy cảm ta sợ những điều lừa dối và chao ôi giờ đây ta biềt chính nhóc lừa dối ta. Ta dường như sụp đỗ, khi tất cả những gì từ trước đến nay là điều dối trá, nhóc có mỉm cười không khi ta luôn tin, chao ôi ta có đôi mắt mà sao không nhận ra được sự thật kia chứ, ta có hơn gì kẻ mù lòa đâu khi chẳng nhận ra phải trái. Ta không có tấm lòng quá lớn để tha thứ tất cả, ta xin lỗi dù biết rằng mình quá ư tàn nhẫn, đừng xin ta tha thứ vì ta biết mình không thể thứ tha sau những gì nhóc lừa dối ta, ta đã cho nhóc thật nhiều cơ hội vậy mà nhóc có bao giờ nói thật đâu.
 
huongtran87 17.10.2007 04:08:14 (permalink)
lại một ngày buồn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.03.2008 05:14:52 bởi huongtran87 >
huongtran87 19.10.2007 05:22:02 (permalink)
   Rồi cái cứng đầu cố hữu ta chẳng thể cầm phone hay viết một gì cho một người mà hơn ai hết đang muốn nhận từ ta một tin tức, ta chẳng quan tâm, cuộc sống là làm ngược lại những điều mình muốn. Ta chẳng buồn chẳng vui, có chăng là thay đổi một thói quen hay đúng hơn trở về thói quen cũ, cô độc lặng lẽ một mình như ta vốn xưa nay. Chẳng suy nghĩ hay nghĩ ngợi nhiều có chăng là đôi lần tự hỏi tại sao, tại ai hay tại chính bản thân ta lì lợm cứng đầu. Ta đôi khi muốn tha thứ tất cả nhưng chao ôi đâu phải người ta luôn làm những gì mình muốn, ta muốn tha thứ nhưng chính ta lại không thể, lòng ta không quá rộng để bao dung, nó cũng ích kỹ....Xin lỗi vì tất cả , xin lỗi vì ta không thể ép lòng mình thứ tha bỏ qua tất cả.....xin lỗi vì đã dành tình cảm cho ta.
 
huongtran87 24.10.2007 05:46:02 (permalink)
Nhỏ bắt đầu xa ta thật cái ngày thứ 3 của hai đứa bây giờ thành ngày thứ 3 của riêng ta trong thư viện, tự nhiên thấy buồn buồn như muốn bật khóc. Những người bạn mới thân thiện hơn với ta họ quý mến ta nhiều hơn ta nghĩ, nhưng dường như ta và họ vẫn có rất nhiều khoảng cách về tuổi tác hay có lẽ về lối suy nghĩ. Ta huyên thuyên bất tuyệt về dự định của mình, về những nỗi buồn vui như trút bớt những gánh nặng, họ cũng vậy tất cả có lẽ tìm thấy ở nhau sự cảm thông. Ta chỉ hi vọng  họ rồi sẽ có những thành công đạt được những ước mơ của họ. Cám ơn nhé những người bạn ta không nhớ nổi tên vẫn luôn gọi là họ.
huongtran87 09.11.2007 04:19:58 (permalink)
Lâu rồi ta không viết những gì mình nghĩ giữ nó trong lòng để biết rằng mình luôn muốn chia sẽ , ta sợ cảm giác đối diện với nỗi buồn một mình. Nhỏ lại về hai đứa lại có những ngày thứ 3 vui vẽ, ước gì thời gian cứ như vậy trôi đi cho ta không lớn lên thêm nữa để hiểu rằng cuôc đời lắm những chông gai. Ta cố công làm một cái gì đó thật đặc biệt dành tặng cho nhỏ, hi vọng nhỏ sẽ mỉm cười, nhỏ ơi hãy vươn lên và quên hết vì cuộc sống luôn khắc nghiệt, cuộc sống là những gì đó mà ta và nhỏ sẽ không thể nào tưởng tượng ra. Nhỏ ơi những người bạn mới sẽ làm nhỏ vui hãy mở rộng lòng mình vì ta biết rằng ta không thể giữ nhỏ cho riêng mình nhỏ cần cuộc sống của chính nhỏ. Ta và nhỏ sẽ vẫn luôn là bạn thân nhỏ nhé.
   
Ta bắt đầu cười nhiều nhưng vẫn ẩn chứa hàng ngàn nỗi buồn, tại sao khi biết mình bị lừa dối mà ta vẫn mỉm cười giả vờ như chính mình không hay biết, ta đang đúng hay sai đây và ta cũng chẳng biết rằng mình nên làm gì nữa. Ta muốn khóc ta muốn la cho vỡ tan mọi nỗi sầu chứa đựng trong ta, nhưng ta biết mình không thể, ta vẫn chỉ là ta nhỏ bé , yếu ớt trước cuộc đời. Rồi ngày mai ta sẽ phải thế nào đây, vẫn phải giả vờ như ta không biết gì sao, hay ta cứ ra đi như chưa bao giờ gặp để lại tất cả những gì là dối trá sau lưng........Ta ơi ngày mai ơi.......
huongtran87 18.11.2007 12:03:33 (permalink)
Ta biết mình đã rất ác độc nhưng ta cảm thấy giận giận nhiều lắm , xin lỗi ư ta sẽ nói nhưng đến khi cơn tự ái của ta qua đi. Lạnh ta biết trời mùa này rất lạnh ta đã bảo là không sao còn đến, sao còn đợi, ta biết làm sao vì khi đã nói không ta sẽ không thay đổi ý định, ta lạnh lùng lắm ác độc lắm.........tại sao lại làm vậy, làm lòng ta cắn rứt, ta ghét tất cả ghét cả bản thân mình...........
huongtran87 19.11.2007 06:53:03 (permalink)
Mưa ơi sao cứ mưa hoài không thôi, những ngày mưa cứ làm ta buồn da diết, ta nhớ nhà , goị cho mẹ ta chỉ cố để nghe giọng mẹ nói thật lâu thật lâu mà ta có thể để rồi nỗi nhớ vẫn về làm nỗi nhớ không nguôi. Ta cố an ủi chị, ừ thi ta tủi thân nơi đất khách quê người ta muốn có chị có một ai đó để cảm nhận cái tình cảm gia đình thiêng liêng. Ta nhớ nhà.....
 
Yêu ta đang bắt đầu yêu ư, ta cứ tự hỏi mình đó có phải là tình yêu, ta quá đáng, ta ác độc ,ta vẫn biết anh đang trách và giận ta nhiều lắm taị sao ta lại như vậy laị xua đuổi như ta chẳng cần anh, ta ơi có phải ta đang dối lòng mình nhiều lắm. Ta thấy anh cứ ngồi đó trước nhà ta lạnh lẽo, ta biết những cơn gió mùa này lạnh lắm, ta đâu bảo anh đến ta đã nói không gặp sao anh còn đến làm gì. Ta lạnh lùng bước ra khi biết rằng anh đã đợi rất lâu, anh có lẽ vui lắm khi nhìn thấy ta nhưng chao ôi sao ta ác độc quá sao ta buông ra những lời xua đuổi, anh bước đi......sao anh lại bước đi , mà có lẽ anh đã đúng chính ta đã xua đuổi anh mà..............
huongtran87 30.11.2007 05:55:46 (permalink)
  Ta bật khóc trong nức nở khi ai đó nhắc đến tiếng nhà, bao lâu rồi ta không về nhà nhĩ, bao lâu rồi ta không được thả mình nơi quen thuộc ngủ nướng một cách biếng lười, ta một kẻ có nhà mà sao hành trình về nhà lại quá xa xăm. Ta nhớ nhà nỗi nhớ cứ âm ĩ trong lòng ta dễ dàng bật khóc khi ai nhắc đến điều đó, ta nhạy cảm , ta nhớ nhà....biết bao.
 
   Sáng nay nhìn ra khung cửa sổ ta chợt nhận ra rằng những chiếc lá đang rơi rụng, mùa thu sắp qua rồi sao, cái đông lạnh giá sắp đến, ta nhớ cái cảm giác nhớ sao không nguôi trong ta.Ta không biết mình đang nghĩ gì nữa, tại sao ta lại như vậy kia chứ, ta nhớ anh khi mỗi lần nghĩ đến thời trung học, ta mang quá nhiều kỉ niệm về anh những ngày đến lớp, ta ghét chính mình. Ta ép mình quên anh nhưng dường như ta lại càng nhớ, ba năm đâu phải là quá ngắn để nổi nhớ vẫn còn nguyên vẹn trong ta, bước bên người khác ta hờ hững đến tàn nhẫn, ta ghét mình.Làm sao để quên anh khi ta nâng niu tất cả gọi là kỹ niệm , ta không thể xóa hết thứ gọi là quá khứ, ta cứ tự hỏi mình phải làm sao đây? Ta không có câu trả lời cho chính ta, để nỗi nhớ cứ nguyên vẹn trong kí ức , trong trái tim non thổn thức vẫn cứ dậy sóng vì anh, để ta vẫn muốn thốt lên rằng ta vẫn yêu anh như ngày xưa............
huongtran87 07.12.2007 01:34:55 (permalink)
 
Mới đó mà gần một năm ngày ta xa nhà, một năm với biết bao thăng trầm trong cuộc sống, một năm để ta vượt khỏi nơi là tổ ấm che chở ta những ngày thơ ấu. Ta dường như thay đổi quá nhiều, ta không còn nhõng nhẽo với ba hay anh hai như thời trước nữa, ta cũng quên cái cách lang thang trên biển như một kẻ không nhà, ta quen hết gần như là tất cả những thứ ta gọi là thói quen, và dần bắt đầu với những thói quen mới rất xa lạ mà bây giờ lại trở thành thân quen. Ta muốn trở về nhà nhưng ta không thể, ta học cách quên những giấc mơ để thay vào những hiện thực, ta biết rằng ta phải học cách chấp nhận mọi thứ dù nó rất khó khăn. Ngày mai luôn là tương lai, hãy mỉm cười ta nhé với mọi thứ của tương lai, hãy tin rằng ngày mai sẽ luôn tốt đẹp với ta.
 
 
 
huongtran87 11.12.2007 07:00:09 (permalink)
Dường như ta càng say càng trở nên trầm lặng, ta biết mình vốn chẳng lắm lời như thời còn vô tư nữa, ta lớn hơn suy nghĩ nhiều hơn và cũng khóc nhiều hơn nữa. Ta đã say rất say hay ta chỉ giả vờ say nhĩ, anh có lẽ ta chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu anh dành cho ta nhưng có lẽ bây giờ ta hiểu rằng anh tôn trọng ta thật nhiều......Ta có lẽ sẽ mỉm cười cám ơn anh tất cả cám ơn tình cảm anh dành cho ta dù biết rằng ta sẽ chẳng bao giờ nói những lời đó với anh, cám ơn cuộc sống đã cho ta gặp anh.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.03.2008 05:15:58 bởi huongtran87 >
huongtran87 24.01.2008 01:37:46 (permalink)
Lâu rồi ta không không tìm đến người bạn quen tâm sự vui buồn cứ mỗi lúc vui buồn ta lại trầm mình vào điệu nhạc. Ngày mai là bao giờ ngày ta trở về với ngày xưa.
huongtran87 29.02.2008 03:52:04 (permalink)
Lâu rồi ta bỏ rơi dòng nhật ký chìm mình vào dòng nhạc, cứ nghe rồi ngủ chẳng bận tâm hay suy nghĩ nhiều nên mọi người ai cũng bảo ta có vẻ mập hơn, ừ cũng đúng ko có gì để suy nghĩ hay ta dường như chẳng muốn suy nghĩ nên cứ ngủ mỗi khi ta rảnh rổi.Nhưng ta cũng tự hiểu rằng đó là cái giả dối của riêng ta, ta không dành cho anh cái tìm cảm sâu tận đáy lòng mình nhưng cũng không nhẫn tâm xua đuổi, ta cái tàn ác của ta đâu rồi nhĩ. Ta vô tâm ta hững hờ với ta mọi thứ bây giờ sao quá vô nghĩa, ta tìm chút ý nghĩa của cuộc sống nhưng vẫn được một con số không, sống chỉ để sống vậy sao......cuộc sống ơi đã bao lần ta đi tìm ý nghĩa, xin cho ta một chút thôi ánh sáng của câu trả lời ngoài những tuyệt vọng cứ năm sâu trong lòng, cứ âm ĩ nhấn chìm ta.
huongtran87 04.03.2008 04:49:28 (permalink)
Ta rồi cuối cùng cũng trở lại với mi cuốn nhật kí nhỏ của ta ah, ta cứ nghĩ rằng khi ta viết blog với những người bạn thật quanh ta ta có thể tìm được sự đồng cảm nhưng ta đã sai ta viết làm gì nhĩ khi những người bạn quanh ta chẳng một ai hiểu cho ta , vậy là thôi ta sẽ tư viết cho riêng ta, ta sẽ an ủi cho chính nổi niềm của cuôc sống để ta còn thấy rằng ta hiểu bản thân ta.
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 15 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 224 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9