Ta bật khóc trong nức nở khi ai đó nhắc đến tiếng nhà, bao lâu rồi ta không về nhà nhĩ, bao lâu rồi ta không được thả mình nơi quen thuộc ngủ nướng một cách biếng lười, ta một kẻ có nhà mà sao hành trình về nhà lại quá xa xăm. Ta nhớ nhà nỗi nhớ cứ âm ĩ trong lòng ta dễ dàng bật khóc khi ai nhắc đến điều đó, ta nhạy cảm , ta nhớ nhà....biết bao.
Sáng nay nhìn ra khung cửa sổ ta chợt nhận ra rằng những chiếc lá đang rơi rụng, mùa thu sắp qua rồi sao, cái đông lạnh giá sắp đến, ta nhớ cái cảm giác nhớ sao không nguôi trong ta.Ta không biết mình đang nghĩ gì nữa, tại sao ta lại như vậy kia chứ, ta nhớ anh khi mỗi lần nghĩ đến thời trung học, ta mang quá nhiều kỉ niệm về anh những ngày đến lớp, ta ghét chính mình. Ta ép mình quên anh nhưng dường như ta lại càng nhớ, ba năm đâu phải là quá ngắn để nổi nhớ vẫn còn nguyên vẹn trong ta, bước bên người khác ta hờ hững đến tàn nhẫn, ta ghét mình.Làm sao để quên anh khi ta nâng niu tất cả gọi là kỹ niệm , ta không thể xóa hết thứ gọi là quá khứ, ta cứ tự hỏi mình phải làm sao đây? Ta không có câu trả lời cho chính ta, để nỗi nhớ cứ nguyên vẹn trong kí ức , trong trái tim non thổn thức vẫn cứ dậy sóng vì anh, để ta vẫn muốn thốt lên rằng ta vẫn yêu anh như ngày xưa............