Khi buồn ta viết............
Thay đổi trang: << < 131415 > | Trang 13 của 15 trang, bài viết từ 181 đến 195 trên tổng số 224 bài trong đề mục
huongtran87 07.03.2008 04:58:07 (permalink)
Cho đấn tận bây giờ ta vẫn ko tìm ra một chân lý cho riêng mình nhỏ bạn cứ bảo rằng sao ta ko học cách chấp nhận cái mới để quên đi cái củ, ta thật sự cũng muốn mà nhỏ nhưng sao nó khó quá, ta dường như không thể quên được anh, nhưng chính ta cũng biết rằng cả hai ko thể nào quay lại, ta đang vì cái gì nhĩ, vì tự ái của riêng mình để rồi ta biết rằng từ đây ta và anh sẽ là hai đường thẳng song song ko bao giờ gặp lại.
huongtran87 19.03.2008 03:01:18 (permalink)
Một tuần spring break ở nhà sao cảm thấy buồn và nhớ lớp học quá, con người quả là ngộ khi đi học cứ mong được nghĩ rồi khi nghĩ lại mong được đi học. Hôm nay nhóm bạn đi Washington DC chơi, hix hix mình thì ở nhà, rồi New York cũng không muốn đi, có lẽ dịp hè đi sẽ vui hơn nên cái bệnh làm biếng của mình ko muốn dậy sớm để đi chơi tí nào. Tuần này ở nhà mà toàn bệnh rồi bệnh, viêm họng rồi mọc răng nữa chứ, hix hix gần 21 tuổi mà mình cứ bị chọc là con nít tủi thân dễ sợ. Giờ này có lẽ nhỏ đang đi chơi, vậy cũng vui nhưng mình biết có điều gì rất khác ở tình bạn của hai đứa nhung mình mong rằng đó là điều sai.
huongtran87 20.03.2008 23:46:47 (permalink)
Trời mưa cứ mưa tầm tã ta một mình lang thang khắp đây đó, cứ một mình ta chọn những gì ta thích ko phân vân, đôi khi người ta cũng cần một người bạn nhưng với ta cảm giác cô độc cũng tốt. Trên đường phố tấp nập nhiều ánh mắt nhìn ta đến lạ lùng ta phớt lờ qua rồi một mình lại tiếp tục lang thang, thỉnh thoảng ta biếng lười khép chiếc ô nhỏ cho những hạt mưa rơi nhẹ trên đầu lành lạnh, cô đơn.Rồi lại tiếp tục những ánh mắt nhìn ta đến kì lạ, và hình như ta đã quen với điều đó những lúc lang thang những ánh mắt nhìn ta khó hiểu đến lạ, tại sao nhĩ tại sao họ lại nhìn ta chứ, ta bình thường chỉ thích cảm giác lang thang. Mùa xuân lại về trăm hoa đua nở ta sẽ tiếp tục những hành trình lang thang , cô độc mà dường như không cô độc của riêng ta sau những ánh mắt la lùng.
huongtran87 27.03.2008 03:25:25 (permalink)
Tin mình được nhận học bỗng làm mình vui thật nhiều nhưng cũng nhớ nhà đến kinh khủng, mình muốn gọi báo cho ba mẹ đầu tiên nhưng ko ai bắt máy mình thật là buồn. Vậy là những cố gắng của mình cuối cùng cũng được đền bù, nhưng ngày mai sẽ là một ngày cố gắng khác, cố gắng thực hiện những ước mơ cho tương lai nhỏ bé.
huongtran87 19.04.2008 09:43:32 (permalink)
Buồn là gì nhĩ sao ta không thể tự mình thoát ra khỏi nỗi buồn, ta muốn đến một nơi nào đó chỉ mình ta ta muốn cứ ở mãi đó, khóc ta muốn những giọt nước mắt cứ chảy dài đến khi nó tự khô cạn, ta muốn nghe tiếng sóng biễn vỗ về ru ta giấc ngủ diệu êm, ta muốn.........muốn chạy trốn thế giới quanh ta , ta muốn trút gánh nặng trần gian làm kẻ lang thang giữa cuộc đời nhưng ta không đủ can đảm để làm những gì ta muốn. Ta yếu đuối mang quá nhiều gánh nặng để đôi vai nhỏ bé muốn đáng ngã ta giữa cuộc đời quá nhiều mâu thuẫn quá nhiều nỗi buồn quá nhiều tính toán nghĩ suy, ta ơi biết làm sao để tiếp tục tranh đấu giữa cuộc đời.
huongtran87 09.05.2008 09:36:34 (permalink)
Hôm nay sinh nhật em gái vậy mà mình chỉ có thể chúc mừng qua phone, em mình chắc đã lớn hơn nhiều hơn một năm rồi còn gì nữa rồi nghe kể chuyện nhóc em trai sao mà nhớ nhà da diết, nhớ tất cả mọi người nhớ ba nhớ mẹ, nhớ cả những lúc bị la khi chạy dòng dòng với nhóc em trai, bây giờ nếu có trở về nhà liệu mình còn dám cùng nhóc em trai chạy dài dưới những cơn mưa, liệu những gì là của ngày xưa cũ sẽ trở lại hay nó sẽ không và không bao giờ trở lại nữa..........những ngày xưa ơi cùng ta đi mãi nhé chặng đường dài để cảm thấy may mắn khi ta vẫn còn có những ngày xưa để nhớ......để mong được trở lại và quay về....
huongtran87 24.05.2008 10:10:06 (permalink)
Có phải như những gì nhỏ bạn nói ta bắt đầu yêu anh, bắt đầu nhớ đến anh, ta vốn sống vô cảm ta che giấu tất cả mọi cảm xúc của mình vậy thì sao nhỏ có thể nhận ra. Có lẽ trái tim ta đang lỗi nhịp ta đâu phải là sắt đá để không biết yêu thương để luôn hờ hững bước qua anh cứ xem như xa lạ, hai năm không quá dài cũng ko quá ngắn, hai năm anh dõi theo từng bước chân ta trong khi ta luôn hờ hững....... liệu thời gian có đủ để thay đổi chút gì trong ta về anh?
huongtran87 01.06.2008 09:42:56 (permalink)
Ta dường như đang cuốn mình vào dòng xoáy của chính mình, ta cứ nghĩ mình đã quên anh quên để không bao giờ nhớ nữa vậy mà lòng vần tràn ngập muộn phiền về anh. Khi anh thất hứa một lời hứa không quan trọng mà lòng ta đã cảm thấy hụt hẫng vậy sao, cả ta và anh bây giờ ai cũng có thế giới riêng của mình không còn vướng bận gì đến nhau thì tại sao tại sao ta lại cứ như vậy, cứ muốn tìm đến anh , cứ muốn được anh quan tâm, đó là chuyện đã qua đã qua từ rất lâu rồi vậy thì tại sao ta lại như vậy, tại sao ta ko tìm cuộc sống riêng và chúc cho anh hạnh phúc. Ta muốn hét thật to ta ghét anh ta muốn send cho anh hàng ngàn msg để anh hiểu hiểu những gì trong lòng ta nhưng ta biết rằng mình không thẻ làm tổn thương anh thêm một lần nữa ta không thể khi biết rằng bên anh đang có một người con gái khác ta không thể làm trẻ con mãi. Ba năm quá dài để ta vẫn nhớ , ba năm không một lần gặp lại anh sao ta vẫn nhớ nhớ đến da diết, để rồi ta một kẻ si tình vượt nữa vòng trái đất mong được gặp anh, nhưng rồi lại cũng ko đủ can đảm nói rằng mình gặp nhau được không, sao trong ta qua nhiều điều xuẩn ngốc, ta vẫn được gọi là thông minh là kiêu ngạo là người vô tâm không biết chạnh lòng nhưng có ai hiểu rằng lòng ta gục ngã trước anh mối tình đầu vụn dại, làm sao để ta quên được anh làm sao để ta thoát khỏi chiếc bóng tình yêu vô hình ta mang nặng trong tim.
huongtran87 04.06.2008 03:23:42 (permalink)
Ta ghét nhất những kẻ nói dối vậy mà ta lại đang tập tành nói dối ko cười mà có lẽ là ta giỏi chăng hay vì ta chưa bao giờ nói dối nên ta đã được tin. Ta ghét mình ghét cái cách mà ta đang sống chao ôi sao giả dối quá ngay cả đến cách nói cười như vậy có thật là cuộc sống ko? Ta biết nhiều người nhìn ta với anh mắt ngưỡng một trông mắt họ ta quá hoàn hảo ta có tất cả mọi thứ nhưng ai hiểu rằng sâu bên trong ta là những điều khác một con người khác ta đang cố che giấu. Ta cũng thích rong chơi thích phá phách cũng thích như các bạn cùng lứa tuổi nhưng ta không có can đảm , đôi khi nhìn đóng bài tập ta chẳng muốn nhìn vào nhưng ta cũng ko đủ can đảm bỏ rơi ta sợ nhìn ánh mắt thất vọng của gia đình , ta không muốn một lần nữa trượt dài trước cuộc sống nhưng chao ôi ta ghét bản thân mình vì bên trong ta đang chất chứa thêm một con người khác,..... xin đừng nhìn ta bằng ánh mắt hoàn hảo vì ta cũng chỉ là một con người rất bình thường mà thôi.
huongtran87 07.06.2008 10:26:46 (permalink)
Lại một giấc mơ kì lạ với em, sao em lại mơ thấy anh, em thấy anh lạnh lùng hờ hững bước qua em không hề ngoảnh lại em đã biết điều đó là sự thật nhưng sao giấc mơ vẫn làm lòng em đau đến vô tận. Anh có bao giờ nghĩ chúng ta sẽ gặp lại nhau nó sẽ như thế nào nhĩ, anh có bao giờ những giác mơ của em thành sự thật, anh làm sao để em quên anh không thấy mình cô đơn khi anh hờ hững bước qua em như hai người xa lạ. Em ước mình quên được anh như chưa bao giờ được biết anh vậy.........nhưng có lẽ nó thật quá khó đối với em.
huongtran87 08.06.2008 10:21:47 (permalink)
Một ngày trống rỗng với nhiều muộn phiền ta muốn chạy trốn tất cả mọi thứ muốn chạy thật xa nơi không còn ai biết đến ta nữa , ta ước mình có một tâm hồn bình an trong cuộc sống mà chao ôi sao thật khó. Ta đã từng nghĩ rằng mình hạnh phúc nhưng ta đã sai cái hạnh phúc mỏng manh đã tuột khỏi tầm tay ta mất rồi, ta lên kế hoach chạy trốn ta sẽ có rất nhiều lý do để gia đình chấp nhận cho ta một chuyến đi xa đi thật xa, đi để tìm sự bình thản cho tâm nặng trĩu của riêng ta. Mẹ bảo rằng đó là những người thân ta chưa bao giờ biết mặt nhưng họ sẽ rất thương ta, họ sẽ che chở và đùm bọc cho ta tất cả , có thể nó đúng và cũng có thể nó sai nước Mỹ làm con người ta thay đổi nhiều hơn mẹ vẫn tưởng nhưng có gì đi nữa ta cũng bất chấp, ta đang muốn chạy trốn khỏi nơi này thì phải chăng đây là cơ hội tốt nhất cho ta, có lẽ chỉ duy nhất mình nhỏ sẽ buồn khi ta ra đi mà thôi. Nhưng nhỏ sẽ hiểu và thông cảm cho ta đúng không nhỏ, nhỏ ah ta đã sai và sai rất nhiều lần rồi lần này ta mắc phải một sai lầm nữa cũng đâu có sao, nơi nào có nỗi buồn ta sẽ chạy trốn ta không can đảm để đối đầu vậy thôi, rồi ta sẽ gọi cho nhỏ cái ngày ta quyết định ra đi nhỏ ah ta sẽ rất nhớ nhỏ . Nhỏ ah có lẽ nhỏ cũng không bất ngờ đâu nếu ta nói với nhỏ điều đó đúng ko, tha lỗi cho ta.
huongtran87 23.06.2008 10:15:00 (permalink)
Giọt nước mắt bây giờ có phải là muôn màng cho tất cả, sao ta cứ luôn đánh rơi đi tất cả mọi thứ mà ta có. Ta cố tìm đến nơi ta có nhiều bạn bà cố tìm chút niềm vui nhưng ta dường như vô vọng , ta không thể nào tập trung, ko thể nở dù chỉ là một nụ cười gượng gạo. Khóc ta đang cố khóc nhưng bao nhiêu nước mắt để xóa hết nỗi buồn ta đang mang, ta muốn trở về nhà, giờ đây với ta ước chi có một mái nhà để được ba mẹ che chở, ta tuyệt vọng đến vô cùng......giọt nước mắt ơi sao ngoan cố cứ nằm sâu trong nỗi buồn. Ta khóc trong nỗi buồn trong nỗi tuyệt vọng dù biết rằng mọi thứ đã muộn màng, một lần nữa ta bỏ rơi mình trước cuộc đời, bơ vơ nơi xa lạ cố tìm chút thân quen........dù biết rằng mọi thứ giờ đây chỉ là nỗi tuyệt vọng.
huongtran87 30.06.2008 06:20:28 (permalink)
Những giấc mơ cứ lặp đi lặp lại nhưng cho đến bây giờ ta mới có một giấc mơ để được gặp anh, tự nhiên thấy mình trống trải đến lạ lùng, quá khứ ta vẫn biết đó là quá khứ không bao giờ quay lại thì tại sao trong ta luôn suy nghĩ để đêm về những giấc mơ cứ ập đến. Một giấc mơ kì lạ ta thức dậy vào giữa đêm khuya ta biết mình đã quá suy diễn quá viễn vong nhưng cũng chỉ ngồi đó lặng im đếm thời gian trôi, ta cứ tự hỏi lòng bao giờ ta sẽ hết có những giấc mơ như vậy, những giấc mơ về những ngày cắp sách ta gặp anh như hai kẻ xa lạ dưới mái trường thân quen, hay ta đang cố ôm thật chặt quá khứ không muốn buông ra với những gì là thực tại. Lòng ta tràn ngập những suy tư hay ta sẽ tìm đến anh gặp anh một lần sau cuối trút bỏ những gánh nặng lòng đang vương rồi mãi mãi chôn sâu mối tình đầu vào dĩ vẵng vĩnh viễn như một giấc mơ tràn ngập hạnh phúc........để biết rằng thực tại ta đã mất anh. Nửa vòng trái đất ta đã cố vượt qua vậy tại sao chỉ một vài bước chân nhỏ ta lại ngập ngừng......thời gian ơi biết rằng không trở lại quá khứ là những gì đã đi qua sau ta cứ nặng mối tương tư.
huongtran87 04.07.2008 11:58:26 (permalink)
Cứ mỗi lần tìm đến nhật ký là một lần trong ta cứ biết bao nhiêu chuyện muồn phiền , hay phải chăng ta là người quá đa sầu đa cảm. Hơn một năm rồi ta không tìm đến biển, chút mặn thân quen ngày xưa cứ mỗi lúc buồn ta gục đầu trên cát nghe sòng biển rì rào ta thì thầm bên biển những nỗi buồn không tên, ta kể hết cho biển như một người bạn thâm giao vậy mà có lúc ta lại lãng quên biển chỉ vì lý do ta bây giờ xa biển.....chắc biển ghét ta lắm phải không? Biển ah mai ta sẽ về bên biển tìm chút thân quen của ngày xưa dù biết đó không phải là biển của ta nữa rồi............. dù ta vẫn gọi cái tên gọi thân quen là biển........biển ơi ta nhớ biển nhớ những gì mà có lẽ đúng ra ta nên quên đi , tìm đến biển ta biết trong niềm vui sẽ đọng đâu đó những nỗi buồn vì bây giờ chỉ có ta bên biển nghe biển thì thầm chuyện buồn vui....
huongtran87 07.07.2008 11:37:10 (permalink)
Hôm nay gặp lại mấy nhỏ bạn củ ngồi tám dốc mà thấy mình lạc lõng đến lạ lùng, vẫn những đề tài cũ quấn áo, shopping, thời trang hàng hiệu này nọ kia mà sao mình lại dửng dưng đến lạ, bao lâu rồi mình không quan tâm đến nó nữa nhĩ, ít mua sắm xe xua với bạn bè, bớt mua những món đồ mắc tiền mà có lẽ ở nơi mình gọi là quê hương đó có thể sẽ là một tháng lương, trước đây mình đã nói đó không phải là những đua đòi đó chỉ là sự cần thiết của cuộc sống vậy tại sao bây giờ ta lại dửng dưng đến thế? Lạ nhĩ ta thay đổi từ bao giờ, có lẽ sẽ ít ai nhận ra sự thay đổi của mình nhưng ta biết trong ta đang có nhiều thay đổi........?
Thay đổi trang: << < 131415 > | Trang 13 của 15 trang, bài viết từ 181 đến 195 trên tổng số 224 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9