Khi buồn ta viết............
Thay đổi trang: << < 131415 | Trang 15 của 15 trang, bài viết từ 211 đến 224 trên tổng số 224 bài trong đề mục
Hạo Vy 25.06.2009 23:38:21 (permalink)
Hôm nay hem biết có phải sinh nhật cô dáo ko nhỉ? 
Happy birthday nhé!


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/50432/E9E5F330BE464FEF9E692CA114602BBF.jpg[/image]
Attached Image(s)
huongtran87 22.07.2009 10:11:27 (permalink)
Cám ơn HV nhiều hen, hihi lâu quá mới định vào viết nhật ký lại, hihi HT hôm nay mới đọc được lời chúc mừng của HV ah, hihi ngạc nhiên và vui lắm. thanks hen.
huongtran87 13.09.2009 10:48:23 (permalink)
Mới bắt đầu mùa học mới và với nhỏ nó thật nặng nề với đủ mọi chuyện, có những lúc nhỏ chỉ ước gì mình có thể biến mất khỏi thế giới này hay đến một nơi thật xa không ai biết nhỏ là ai thôi. Cuộc sống rồi sẽ về đâu nhĩ, nhỏ cứ tự hỏi mình như vậy hàng vạn lần, rồi ai có thể đo được lòng dạ con người đây, họ với vẻ mặt luôn tươi cười niềm nỡ nhưng bên trong lại là những mưu tính thâm sâu ác đọc. Nhỏ cảm thấy lạc lõng chơi vơi giữa thế giới đó, sự giả dối như cứ bao trùm lấy nhỏ, nhỏ chỉ muốn òa khóc mà thôi, nhỏ trở nên lạnh lùng, rất lạnh lùng, cuộc sống với nhỏ bây giờ chỉ là học hành, nhỏ vô cảm và chơi vơi trước tất cả mọi thứ. Nhỏ đã khóc rất nhiều, nhỏ đã từng phản kháng nhưng nhỏ quá yếu đuối nhỏ không thể làm gì cả, nhỏ trở nên bất lực trước mọi thứ, và nhỏ quyết định im lặng với cuộc sống như bây giờ. Nhỏ cứ tự hỏi lòng mình liệu nhỏ có thể tiếp tục nó bao lâu nữa nhĩ?
huongtran87 13.10.2009 03:50:50 (permalink)
Với nhỏ mọi thứ vẫn là những hụt hẫng vui buồn, 22 tuổi mới chớp mắt mà nhỏ đã lớn, 22 tuổi nhỏ không còn là con bé 19 của ngày nào với những giận hờn nhung nhớ vu vơ, với nhỏ bây giờ cuộc sống là để cố gắng là vươn lên trên những thử thách khắc nghiệt.

Học hành bận bụi đôi khi nhỏ không có chút thời gian nghĩ đến anh nữa, vậy là đã 3 tháng mình chia tay nhau, nhỏ đã không khóc nhiều hơn nữa, nhỏ quyết tâm sẽ cố gắng học hành vá quên đi tất cả. Nhỏ chưa bao giờ trách anh hay giận anh cả vì anh vẫn luôn là anh, nhỏ đã đến cố gắng giúp anh thay đổi nhưng anh vẫn vậy, anh vẫn là anh. Gần hai năm biết nhau, anh đã từng rất quan tâm và thương nhỏ nhưng anh cũng là người mang đến cho nhỏ nhiều nỗi buồn va nước mắt. Xa anh nhỏ đã rất buồn nhưng nhỏ tin mình sẽ chiến thắng với nõi buồn để trở lại nhỏ của ngày nào. Nhỏ đã từng yêu anh, và anh cũng yêu nhỏ, nhỏ không phủ nhận điều đó nhưng tình yêu là những xây đắp giữ gìn anh à. Nhỏ đã cố rất nhiều, nhưng anh có cách yêu lạnh lùng quá làm trái tim nhỏ hụt hẫng. Anh có biết không chính sự vô tâm của anh đã làm tình yêu trong nhỏ chết theo ngày tháng. Nhỏ cứ tự nhủ với mình rằng rồi anh sẽ quan tâm nhỏ hơn, nhưng nhỏ đã sai. Anh không cố giữ gìn tình yêu của nhỏ, anh à tình yêu không phải là mình cứ yêu nhau vậy đâu, đó là những cố gắng xây đắp vì nếu không nó sẽ chết.

Anh trách nhỏ nhỏ biết chứ, nhưng có bao giờ anh hiểu cho nhỏ, nhỏ cần sự quan tâm ở nơi đất khách quê người, điều đó có quá khó không anh. Sao anh không bớt lại chút thời gian hay xem phim để quan tâm đến nhỏ, có lẽ nhỏ sẽ vui lắm. Anh à bây giờ mọi thứ đã muộn thật rồi, khi anh mất nhỏ, khi anh biết quan tâm đến nhỏ thì tình yêu của nhỏ cũng đã chết. Với nhỏ anh là những kỉ niệm buồn. Chia tay anh nhỏ đã vui hơn rất nhiều vì nhỏ không cần phải chờ anh gọi nhỏ, không còn mong anh sẽ quan tâm đến nhỏ, nhỏ biết nhỏ sẽ một mình như vậy lòng nhỏ đã thanh thản hơn nhiều và chớp mắt đã 3 tháng rồi. Nhỏ vẫn vậy, nhỏ dường như không qua buồn, có gì phải hối tiếc khi nhỏ đã cố gắng giữ gìn còn anh thì cứ vô tâm đạp đỗ nó. Anh và nhỏ không có sự phản bội, anh vẫn một mình và nhỏ cũng vậy. Đôi khi nhỏ cứ suy ngẫm rằng tình yêu là bất diệt nhưng có lẻ nhỏ đã sai, nó không hề bất diệt nó là sự giữ gìn của hai người. Anh a, xin lỗi vì nhỏ đã không đi tiếp cùng anh con đường phía trước, nhỏ chỉ hi vọng rằng anh hãy yêu và quan tâm hơn đến người mình yêu, đừng đánh mất tình yêu vì sự vô tâm thêm một lần nữa anh nhé. Em vẫn đi về trên lối nhỏ mình em như lúc có anh nhưng lòng đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
huongtran87 20.10.2009 04:55:44 (permalink)
Bé đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình rồi, ta chúc mừng bé nhé, vậy là bé sắp làm mẹ, ta cũng hơi ngở ngàng nhưng chúng ta không còn là những đứa trẻ. Bé băn khoăn không biết có nên giữ đứa trẻ hay không, dĩ nhiên là có bé ah, đó là máu mũ của mình mà, làm sao bỏ được chứ. Ta đã nói với nhò mà, đám cưới bé ta sẽ làm phụ dâu dù ai cũng nói làm phụ dâu sẽ mất duyên con gái, mà ta thì đâu có sợ mấy chuyện đó. Bé à cố gắng lên nhé, hạnh phúc của bé đến rồi đó. Bé lại hỏi ta bao giờ mới trải lòng ra được, ta biết trả lời sao hả bé, đôi khi ta chỉ muốn mình là mình thôi bé ah. Ta mộng mơ, bé đã nhận xét đúng về ta rồi đó, cả nhỏ cũng bảo rằng ta mộng mơ mà, cả hai điều sợ ta khổ với những mộng mơ của riềng mình, cám ơn cả hai nhé nhưng ta biết mình nên làm gì mà.
Anh vẫn vậy, vẫn gọi ta mỗi ngày dù ta không bắt máy, vẫn nhắn tin dù ta không một lần hồi âm, ta độc ác ta biết, bạn bè ai cũng bảo ta quá nhẫn tâm nhưng ta có lý lẽ của riêng ta để chia tay anh. Anh xin lỗi vì những gì đã qua, anh muốn xin ta một cơ hội cuối củng để bù đắp, ta mỉm cười, cám ơn anh đã yêu ta nhưng giờ đây tim ta đang nguội lạnh, nó đã bớt đau thì xin anh đừng đến làm nó thêm tổn thương. Ta đã yêu anh, yêu say đắm, yêu anh hơn bản thân mình để rồi ta nhận được gì đâu, ta quyết định ra đi, anh cố níu giữ để làm gì chứ. Vết nứt đã quá sâu trong lòng ta, anh à hãy tìm và yêu một người mới, em sẽ chúc cho em hạnh phúc. Làm kẻ ra đi sẽ luôn có lỗi đúng không anh, em biết, nhưng em đã cố gắng rất nhiều anh à, em mong rằng anh hãy biết trân trọng người đến sau em, anh à tình yêu luôn cần có sự xây đắp và gìn giữ, đừng buông tay với những gì mình đang có anh nhé.
huongtran87 03.11.2009 01:43:34 (permalink)
Cái cảm giác bình thản đến lạ lùng, nhỏ dường như chẳng muốn đi đâu và gặp ai, cứ quanh quẩn ở trường, với bài vở vậy thôi. Đôi khi nhò cũng sợ mình buồn bã nhưng biết làm sao nhĩ, nhỏ phải học cách chấp nhận mọi thứ, đôi khi nhỏ hỏi mình có phải mình đang đánh đổi không. Nhỏ đã có gì và mất gì nhĩ hay vẫn hai bàn tay trắng giữa cuôc đời.
huongtran87 19.11.2009 03:59:52 (permalink)
Hôm qua nhỏ đi xem phim, một bộ phim phản ánh xã hội quá tàn nhẫn làm nhỏ buồn, có lẽ không ai có thể vượt qua cám dỗ của đồng tiền, để nó trở thành một vòng tròn chết chốc, bổng giật thốt mình cuộc sống luôn là tàn nhẫn vậy sao? Rồi hôm sunday nhỏ cũng coi một bộ phim nói về sự sinh tồn, nó cũng tàn nhẫn như một quy luât bất thành danh của cuộc sống, 2012 nhỏ có nhiều ấn tượng với nó, nhỏ cũng tán đồng với bạn bè nhỏ, có lẽ ngoài thông minh và nổ lực con người ta cần có sự cố gắng nữa. Khi cơ hội sống sót là một phần nhỏ trong xã hội, những người giàu sẽ có nhiều hơn cơ hôi được sống hơn những kẻ khốn khổ, nghe có vẻ khó tin và nực cười nhưng đó là một sự thật dù nó có thể được xem là tàn nhẫn của xã hội. Buồn thật dù biết nó là những điều đúng nhỏ vẫn cảm thấy sao thật buồn, hi vọng cuộc sống sẽ trở nên công bằng hơn dù nó như một điều hi hữu, nhỏ vẫn mong rằng một ngày nào đó cuộc sống này sẽ có được nó........ sự công bằng.
huongtran87 10.12.2009 00:33:17 (permalink)
dạo này nhỏ bị nhiều stress quá, nào là học hành nào la căn bệnh dị ứng kinh niên, ghét đến lạ lùng cái lạnh, đến thầu sương, cái mũi thì đỏ bông ra với những lần dị ứng, chán. Tối qua lại một giấc mơ lạ lùng, nhưng rất thật, mọi thứ diễn ra quá thất đến nỗi nhỏ không nghĩ đó là một giấc mơ, nhưng nhỏ biết nó không bao giờ là sự thật, có lẽ là vì nhỏ đã lo lắng qua nhiều nên mới vậy thôi nhỏ cứ tự an ủi nhỏ như vậy. Chưa bao giờ nhỏ nghĩ đồng tiền là quan trọng, nhưng bây giờ thì nhỏ hiểu, ừ nó chỉ là những tờ giấy với những con số là mệnh giá, nhưng đó là những thứ con người ta đặt mục tiêu lên hàng đầu. Hi vọng rồi nhỏ sẽ thành công như dự tính của nhỏ, cuộc sống, xe cộ, nhà cửa phải chăng nhỏ đã quá tham lam hay con người ta vốn là vậy. Final sắp đến rồi, cố gắng lên nhé nhỏ.
huongtran87 19.02.2010 20:14:27 (permalink)
Khi tâm trạng đang như tâm trạng của chị, tôi chợt hiểu tại sao chị lại ghét tôi như vậy, một con nhỏ tò mò tìm đến làm bạn củng chị. Chị à em xin lỗi, xin lỗi nhiều lắm, em biết mình đã sai, rất sai khi lừa gạt chị. Sau 5 năm em vẫn cứ dằn vặt mãi có lẽ vì em đã quá xấu xa nên không thể tự tha thứ cho mình, em biết trong mắt chị em là một người xấu xa lắm. Chị à bây giờ cũng có một người đang tò mò về em, làm bạn cùng em như em đã làm cùng chị vậy, em đã rất ghét người ta , nhưng bây giờ em và người ta đã thành bạn, vì em biết có lẽ đó cũng chỉ là một nông nổi của tuổi trẻ như em đã từng làm vậy, em ước gì chúng ta lại được làm ban như xưa nhĩ, dù không thân nhưng chị sẽ không xem em như kẻ thù. Nhưng em biết chị sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Em vẫn nhớ cái lần tình cờ em biết được nick chi, sự tò mò làm em cứ nhớ như in cái nick đó, hoatim0105, có lẽ đã lâu và chị không còn xài nó nữa rồi. Em đã ngốc nghếch add để làm bạn cùng chị, em xấu xa quá phải không? Hoatim nghe sao mà lãng mạn quá, em biết chị thích màu tìm của sự thủy chung và anh cũng vậy đó là lý do em biết anh không bao giờ quên chị, và vì em đã nghe anh kể quá nhiều về chị nên sự tò mò hối thúc, hix hix 17 tuổi em đã làm gì nhĩ để đến bây giờ sự dằn vặt cứ mãi trong em. Chị à, em xin lỗi, dù biết rằng chị sẽ không bao giờ đọc được nó. Biết được chị em thấy mình thấp kém quá, ngày em nói cho chị biết sự thật em biết chị sẽ không bao giờ tha thứ cho em, vì em còn quá nhỏ để hiểu rằng chị sẽ khó tha thứ khi bị làm tổn thương, chị chỉ im lặng và chính nó làm em hối hận mãi. Chị cũng có cái tên như chị của em vậy, Vân, như một đám mây bay lơ lững. Chị à, cho em thêm lần nữa xin lỗi chị. Chúc chị luôn bình an và hạnh phúc trong cuộc sống này, hi vọng rằng một ngày nào đó khi vô tình gặp lại ta sẽ mỉm cười cùng nhau.
huongtran87 24.03.2010 05:05:19 (permalink)
Hôm nay trở lại dd tự nhiên nhỏ bật khóc định thăm hỏi những người bạn cũ nhưng bạn đã đi tự bao giờ, buồn. Thời gian trôi đi qua nhanh để nhỏ cứ tưởng nó là ngày hôm qua, nhưng ai núi kéo được thời gian đâu. Chúc bạn hiền luôn bình an, mong rằng chúng ta vẫn sẽ mãi là những người bạn tri âm dù chỉ là những người bạn ảo.
huongtran87 21.09.2010 04:11:54 (permalink)
Thu...........
Có phải thu đang đến
Ta nghe lạnh bờ vai
Ta nghe gió luồn qua khe tóc nhõ
Ta chào thu đang về giữa nắng hạ

Thu
Có phải thu sắp về
Ta nghe nhớ gió may
Ta nghe nổi buồn về bên góc phố cũ
Ta nghe mình chạm chiếc là vàng rơi

Thu
Có phải thu đến rồi
Cho ta chào xanh biếc
Cho ta nghe tiếng lá vàng xao xác
Cho đường về lạc lối mộng yêu đương

huongtran87 22.09.2010 23:29:23 (permalink)
Tôi có một thế giới thật, cuộc sống bận rộn mỗi ngày, chuyện học hành, cuộc sống với đầy ấp những lo toan, cũng đâu đó là những niềm vui nỗi buồn rất thật, tôi khóc cười theo vòng xoáy của cuộc đời. Nhưng với tôi, tôi  không những  có một thế giới thật, tôi có một thế giới khác xa với mọi người, ở đó tôi gặp nhưng người bạn tôi chưa bao giờ nhìn thấy họ, tôi không biết họ tốt hay xấu, tôi không biết họ làm gì để lo cho cuộc sống mưu sinh, tôi chỉ biết tôi và họ tìm đến nhau chia sẽ những đắng cay của cuộc đời, sống theo ý mình muốn và quên đi những muộn phiền hàng ngày của cuộc sống.
 
Bạn biết tôi như một người bạn ảo, không hề thật nhưng bạn đã giúp tôi rất nhiều trong cuộc sống, bạn đã cho tôi bớt cô đơn những khi tôi tưởng chừng như mình lạc lõng không thuộc về thế giới này. Tôi tìm đến bạn khi tôi cần tìm một lời khuyên, bạn cũng giúp tôi trong những lúc muộn phiền, hay đôi khi đó chỉ gọi dùng để tám dốc, nhưng tất cả những gì bạn làm cho tôi nhiều hơn những gì tôi có được trong thế giới thật.
 
Tôi biết khi bạn đến thế giới thật với những thứ rất thật chung quanh tôi bạn sẽ nhận ra tôi là một con người hoàn toàn khác, nếu tôi đem đến thế giới ảo kia rất nhiều nụ cười, cho bạn cho tôi, và cho những người chúng ta biết thì thế giới thật của tôi rất nhiều nỗi buồn. Nếu tôi ở thế giới của bạn quá vô tư, còn thế giới này tôi cũng lo lắng toan tính thì bạn đừng lấy làm lạ, vì tôi có muốn vô tư như thế giới kia đi nữa thì cuộc sống cũng đẩy tôi vào vòng lẩn quẩn của thiệt hơn. Nếu bạn đã từng đọc được những đau khổ mà tôi luôn trăn trở, thì ở thế giới này bạn khó thấy ở tôi những giọt nước mắt. Tôi yếu đuối trong thế giới của bạn nhưng tôi bắt mình phải mạnh mẽ trong thế giới của tôi.  Nếu thế giới ảo kia tôi và bạn luôn song hành thì cũng có thể ở thế giới thật tôi và bạn lại trở thành hai thế  giới quá xa lạ, đôi khi bạn sẽ ngở ngàng hỏi mình rằng liệu đó có phải là tôi một người bạn đã biết????????????
 
Bạn à, dù tôi có ra sao trong thế giới của tôi đi nữa thì bạn cũng đừng ngạc nhiên nhé, vì tôi trong thế giới của bạn vẫn đâu đó trong thế giới của tôi, đơn giản không một ai có thể thấy được vì tôi đang  che giấu nó. Bạn à, dù bất kì điều gì xảy ra ở thế giới thật này đi nữa thì tôi mong rằng tôi và bạn vẫn sẽ luôn song hành như từ trước đến nay, họ biết bạn và sẽ nghe nói đến tôi, họ tìm đến tôi để hỏi tìm bạn. Tôi không muốn đánh mất bạn trong cuộc sống thật nhưng tôi tự hỏi mình tôi quá khác trong thế giới này, còn bạn thì sao? Bạn có thể chấp nhận tôi như tôi trong thế giới tôi đang sống, hay bạn sẽ hụt hẫng chạy trốn tôi. Tôi sợ khi  bạn đến thế giới thật của tôi.........., nhưng cứ tin tôi bạn nhé, tôi vẫn luôn là tôi người bạn song hành cùng bạn trên thế giới ảo kia
huongtran87 09.11.2010 03:01:59 (permalink)
Tự nhiên cảm thấy lười, không muốn đụng đến sách vở dù mai đã là midterm, thôi thì tự an ủi mình viết một cái gì đó cho nhẹ lòng rồi lại lao vào học tập. Cũng vẫn những câu hỏi củ, mà vẫn không kiếm được câu trả lời, sao vẻ bề ngoài của ta lạnh lùng sắt đá , mà trái tim lại qua yếu mềm. Ta gặp rất nhiều vấp ngã trong học tập , công việc nhưng với ta những viếc đó thật dễ dàng để vượt qua, chỉ riêng chuyện tình cảm thì dường như rất khó. Ta cứ tự nhũ với mình, lòng ta hóa đá rồi ta sẽ làm và quan tâm đến những chuyện ta thích thôi, sẽ cảm nhận những hạnh phúc tràn trề và thôi không cho những chuyện buồn đeo bám mình, nhưng rồi lòng vẫn cứ se lạnh. Ta vẫn cứng rắng, lạnh lùng và vẫn biết rằng người ta nói mình kiêu ngạo, họ có lẽ nhìn ta tò mò, ta băng giá đến vậy sao. Ừ thì ta là thế, nhưng cứ đôi khi vô tình lướt nhẹ qua nhau, ta vẫn cảm thấy rất đau, ta lờ đi, coi như chưa bao giờ biết nhau, vô tình xem lại những gì đã cũ, muốn xóa đi nhưng tay vẫn cứ ngập ngừng, tình bạn kết thúc chỉ là vậy thôi.

Người ta hay nói đến chữ nghĩa, ta chẵng biết giải thích về nó, một lần đã làm ta rất đau sao cố tình thêm một lần nữa, ta đôi khi muốn coi mọi chuyện như không, nhưng vẫn lạnh lùng, như vậy là đủ, có hay không một người bạn ta vẫn là ta. Ta như một lần đã nói, nếu con người ta còn biết nhận lỗi, thì con biết quay đâu, còn nếu có lỗi không nhận thì con đường nào để họ hồi tâm. Hay vẫn cứ để lương tâm tự xét cho mỗi người, ai cũng có những cái sai riêng của mình, quan trọng là cách người ta nhìn nhận ra cái sai đó. Có phải cuộc sống không phải là trắng đen rạch ròi mà là những đường sọc xen kẽ vào nhau, nhưng một khi trong ta không còn tin tưởng thì ta còn có thể tiếp tục không?Ta vẫn vô tình lướt qua nhau, không còn là những người bạn, không cười đùa cũng không chút hân hoan, có chút gì nhói lên khi ta nhìn thấy nhau, và tất cả rồi cũng chỉ còn lại con số 0. Và ta vẫn lạnh lùng bước đi.........con đường vẫn dài va cuộc sống vẫn là những ngày mai.
huongtran87 09.11.2010 03:22:06 (permalink)
Ai nói rằng ta tim bắng giá
Đi đứng lạnh lùng mặt kiều sa
Ai biết trong ta vẫn thổn thức
Vẫn buồn vẫn khóc vẫn là ta

Ai bảo rằng ta không nước mắt
vẫn những đem buồn môi mặn chát
Và những đêm dài mắt cay cay
Ai bảo trong ta lòng không thật


Thay đổi trang: << < 131415 | Trang 15 của 15 trang, bài viết từ 211 đến 224 trên tổng số 224 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9