Mười chín tuổi, cái tuổi thật hồn nhiên , trong trắng như những tờ giấy chưa từng có những vết bẩn vấy vào.
Mười chín , ôi cái của tuổi mộng mơ, của tranh đấu và hy vọng.
Một ngày, là một kinh nghiệm sống. Dù ta không muốn tìm nó để học, nhưng cái nhìn, cái cảm giác và mọi việc quanh ta là một bài học cho ta , lấy đó làm kinh nghiệm.
Một bài học nào cũng có cái gía của nó cả, cho nên đường còn dài, bước chân ta còn dẫm nhiều sự việc, mà có thể chúng ta không ngờ được.
Cho nên Hương Trân cứ vui đi, sống cho hết cái tuổi thơ ngay của mình trước đi, sau đó mới nghĩ dến những việc sau nầy.
Chúc Hương Trân luôn vui.
HHihihi, sau mà cái avarta giống Ct.Ly quá nhỉ??? chị em gì hong đây ta