Mấy ngày nay mưa nhiều mưa cứ lâm râm làm ta cứ cảm giác buồn miên man, ngày nghĩ ta thức dậy lúc 12h, ừ thì ra ta cũng là kẻ lười. Dọn dẹp nhà cửa theo thói quen của một ngày nghĩ ta mở computer nghe nhạc, đọc sách và sao nhĩ tự nhiên ta cảm thấy lòng mình sao mà buồn quá, ta muốn khóc ta muốn khóc nức nở trước những lời của một ai đó. Tình cờ nhóc online , ta kể cho nhóc nghe ta buồn, nhóc bảo sẽ sang an ủi ta, nhưng nhóc ah, thật sự lúc này ta chỉ muốn một mình thôi, nhóc vừa bảo đi ăn là ta tắt ngay computer , off phone va đi ngủ, ta không sợ nhóc làm phiền, nhưng với ta ngay lúc ấy ta cần một giấc ngủ thôi, ta không muốn nói chuyện với ai cả.Sau giấc ngủ ta thức dậy thì ra đã 4h30 rồi ư, thời gian trôi qua nhanh thật, ta mở phone gọi cho nhóc để xin lỗi vì ta đã không nói với nhóc một lời nào mà. Sau giấc ngủ tâm trạng thoải mái ta chợt nghĩ có lúc nào nhóc lo lắng lắm ko, nghĩ tới đó mà ta cảm thấy sợ. Nhóc không bắt phone có lẽ nhóc để quên phone hay giận ta cũng nên, nhưng ta vẫn mỉm cười có lẽ nhóc chẳng giận dai đâu. Mở cửa với ly kem trên tay ta ngồi trước lang can vừa ăn vừa ngắm phố phường dưới cơn mưa nhè nhẹ, lành lạnh ta tự mỉm cười, xe cộ cứ qua lại tấp nập , một vài người đi bộ họ nhìn ta, ta mỉm cười và dường như họ cũng mỉm cười với ta, ta thấy lòng mình vui đến lạ, những nụ cười của những người không quen làm ta vui hay bởi vì ta cũng đã cho đi những nụ cười, tự dưng ta cười vu vơ, đôi khi ta không hiểu nổi mình. Chiếc phone lại reng không cần nhìn ta cũng biết của nhỏ bạn thân, thay đồ ta chạy như bay qua nhà nhỏ, mưa vẫn nhè nhẹ, dù ta cầm trên tay nhưng hình như lười biếng ta chẳng muốn che lên đầu, ta thích như vậy, ta thích cái lành lạnh của thời tiết giao mùa. Ta cười nhiều hơn với nhỏ và dường như thanh toán xong dùm nhỏ mấy món đồ ăn nhỏ mua cho ta, hihi.Bất chợt ta nhớ nhóc, ta lại gọi cho nhóc, nhóc lại không bắt phone ta và nhỏ cười to , hình như nhóc giận thật. Trở về nhà nấu vài món cho buổi tối ta lại đặt mình lên giường nghe nhạc, chiếc phone lại reng một người bạn mời ta đi ăn tối, ta mỉm cười sao không phải là ăn kem nhĩ, ta từ chối với ý nghĩ của mình, mà nếu người ấy biết chắc nghĩ ta khùng mất, ta lại gọi cho nhóc, nhóc vẫn không bắt máy, chao ôi nhóc giận ta đến vậy sao, ta thật sự xin lỗi mà. Ta gọi cho nhóc đến 9 lần mà nhóc vẫn không bắt phone, hix hix nghĩ đến đó mà ta giật mình chẳng lẽ nhóc không muốn nói chuyện với ta thật. Ta xuống computer xóa hết những bài ta viết cho nhóc, ta biết nhóc đang giận, nhóc không muốn nói chuyện với ta mà, nếu thấy bài viết đó lại càng giận hơn, vậy là ta xóa mà cũng giận mình lắm , sao ta lại chẳng nói với nhóc lời nào trước khi đi ngủ nhĩ, ta giận mình quá đi, thôi thì đợi lâu lâu ta sẽ gọi lại xin lỗi nhóc vậy, mà có bao giờ nhóc giận ta luôn không nhĩ? Một ngày nghĩ, ta ngủ nhiều, cười nhiều và nhận ra cái gì đó thật thú vị khi ta cho đi nụ cười ta lại nhận được nụ cười từ cuộc sống. Ta lại tự hỏi mình biết bao nhiêu điều thú vị từ cuộc sống ta chưa biết nhĩ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.08.2007 06:47:51 bởi huongtran87 >