Khi buồn ta viết............
Tuần qua ta đi biển tìm chút mặn của biển quê nhà nhưng sao khó quá, biển vẫn mặn như nó vốn có vậy nhưng với ta nó khác vô cùng, hay tại vì ta đang ở một nơi khác, nơi rất xa ngày xưa ta nguyện ước cùng biển..........Ta nhớ biển cái nhớ , biển ơi.......
Làm một bóng ma có người đã nói rằng mình khùng quá chỉ muốn làm một bóng ma thôi, nhưng mà như vậy đã sao nhĩ, mình sẽ bay khắp nơi mình muốn , nơi đâu đó mình tìm kiếm cái bóng của riêng mình, cái bóng ngày xưa mà từ lâu nay mình quên lãng.
Ta chỉ một mình ta , ta cảm thấy cô độc, ko một ai quanh ta, tìm một người tâm sự mà chao ôi sao quá khó, ta tâm sự với chính ta, vui buồn cùng chính ta, cuộc sống của ta chỉ là vậy sao, luôn cô độc giữa khoảng không rộng lớn. Ta ước dưới bầu trời đêm đầy sao như hôm nào, mỗi khi ta buồn có người tâm sự, dỗ dành khi ta khóc, đó là một cái gì quá lớn trong cuộc sống này sao, hay chỉ với riêng ta nó quá khó.Tôi ơi là điểm tựa của chính tôi nhé..........
Hôm qua mình ko làm con ma lúc đêm khuya, ngủ sớm, nhìn đồng hồ rồi mỉm cười, 12 giờ với mình luôn là sớm. Có 1 người thất hứa, gọi điện xin lỗi mình nhưng mình nghĩ điều đó ko sao hết, mình cần biết thông cảm mà. Đã bao lâu rồi mình ko nổi giận nhĩ, bé em mình bảo sao mình ko bao giờ nổi nóng, mình cười, mình luôn bị mẹ bảo là con gái sao cứ nóng như lửa.............Mình đã thay đổi đến vậy sao, có lẽ sắp 20 tuồi , mình đã chính chắn hơn nhiều, nhưng nổi giận chẳng có gì tốt cả, mà mình cũng chẳng có ai để nổi giận, rồi thành thói quen mình ko biết nổi giận cảm giác thế nào nữa. 6 Tháng ta bỏ được một tật xấu, 1 thói quen, có phải mình đang dần thay đổi?
Ta ngày xưa và ta bây giờ, đôi lần ngoảnh lại, hỏi phải chính ta?Thời gian ta tự hỏi mình thời gian?
Ta bật khóc có phải ta yếu đuối ko nhĩ, dường như càng tập trung ta càng trở thành người lơ đãng, ta ơi đâu rồi sao bắt ta cứ hoài tìm kiếm bóng ta. 1 ngày mệt mõi, dài hơn ta vẫn nghĩ, nhưng cũng chỉ là môt ngày, ko hơn ko kém như quy luật của tự nhiên vậy. Bắt đầu môt ngày mới bằng 1h chạy bộ, kết thúc 1 ngày bằng giọt nước mắt lăn trên má, ta ngủ thiếp mà tự mình ko hay, mỗi ngày trôi qua đúng với quy luật lúc bắt đầu và kết thúc, nhưng mỗi ngày có một lý do khác nhau để ta khóc. Ta bắt đầu khóc nhiều từ bao giờ nhĩ, từ ngày ta biết khóc uh, hay từ ngày ta cảm nhận được tình thương. Ta vẫn biết rằng đau khổ bắt nguồn tự hạnh phúc......giọt nước mắt lăn lăn...., hạnh phúc đã qua để lại những giọt lệ trên mi, để lại tất cả, ta ra đi......Nhưng nếu được quay trở lại ta vẫn cứ ra đi, nhưng ta ơi sao hoài vẫn cứ khóc ta ơi.............
Một tuần ta ko gọi dt cho ai cũng ko gọi dt cho ai, ta tách rời hẳn với thế giới ta đang sống, chỉ biết mình ta,cuộc sống càng trở nên chán đến vô tận, tối nay ta sẽ gọi cho một ai đó, ta muốn , tối nay sẽ khác với tuần qua
Trong nhà xảy ra môt vụ mất trộm, ko phải ta nhưng ta là kẻ bị tình nghi, trong nhà chỉ có 2 người lạ,.....một mất chín ngờ rồi 10 nghi, ta thấy chán, ta ko nghĩ ai là kẻ cắp, chắc thằng nhóc chạy long nhong đâu mất rớt tiền rồi bảo mất, trong nhà ai cũng lớn và có ý thức chẳng lẽ lại ăn trộm mất chục đồng của một đứa nhóc. Nhưng ta ghét cái ánh mắt nghi kị của mọi người nhìn vào 2 người lạ mà ta là một người trong số đó. Ta chưa bao giờ bị tiếng xấu, chưa ai nhìn ta bằng ánh mắt nghi kị, ta ghét cuộc sống hiện tại của ta vô cùng. Ta luốn sống cho chính lương tâm mình có người bảo ta ngốc khi sợ làm điều xấu nhưng đã sao, khi mỗi lần ta hỏi lương tâm mình bảo ta chẳng làm gì sai, ta cười với điều đó. Một mình ta lại cười.........ta là ta thôi..........
Đọc truyện của HT thấy nhiều cái buồn quá, thôi thì hãy cố gắng vượt qua nỗi buồn nhé, hãy coi nó như là một hòn đá nâng ta lên một nấc trong những bậc thang của cuộc đời. Đừng để nó là hòn đá cản bước ước mơ của ta.
Có thể bây giờ thì còn nhiều phụ thuộc nhưng tương lai sẽ là một bầu trời tự do. Hy vọng những nỗi buồn sẽ dạy cho ta thêm yêu người, sống vị tha vì ta đã từng nếm trải qua mùi vị của nó.
Hãy luôn tự nhủ ta là người vẫn còn may mắn và cố gắng nhé...
Ta bị một ai đó nói là kẻ nhiều chuyện một kẻ ta ko quen biết, nghe hơi buồn, có lẽ tại ta quá vui vẻ , cứ nghĩ bạn trên dd tất cả điều tốt, 1 lần để ta biết kinh nghiệm vậy?????????
Nhưng hôm nay ta vui, tự mình mỉm cười với chính ta, ta nhận được lời khuyên từ một người bạn. Cám ơn nhé bạn của ta, cảm ơn đã tiếp thêm cho ta một phần sức mạnh để đối đầu với mọi thứ, cảm ơn đã cho ta biết rằng ta ko bơ vơ trong cuộc sống..............Cảm ơn vì mọi thứ.........cảm ơn vì đã là bạn của ta.
Ta buồn ko thể chợp mắt chỉ vì một lời nói, có lẽ từ đây H ơi hãy bắt đầu những điều mới, hãy quên đi những gì mà từ lâu ko còn là của ta nữa.
Nếu ko có cảnh đông tàn
Thì đâu có cảnh huy hoàng ngày xuân
Ngày mai ta ơi hãy mở rộng tấm lòng, rồi mùa xuân sẽ đến.
Hôm nay ngày father's day gọi điện cho ba chúc mừng vài câu, chỉ có vậy thôi sao, sao mình ghét mình quá, mình ko làm được gì nhiều hơn cho ba vui cả ah. Sao lúc còn ở gần ba mình ko biết quý trọng nó nhĩ, sao cứ để mất đi rồi mới biết quý trọng, đó chính là mình sao. Mình thất vọng về mình quá, tôi ơi hãy biết quý trọng những thứ mình đang có, đừng một lần nữa hối hận vì khi mất đi mới biết nó là quan trọng ta nhé
Gặp lại chị ta muốn gặp lại chị nhưng rồi ta lại buồn, dường như xa lạ, hay quy luật của cuộc sống là như vậy. Chị tấp nập với cuộc sống ko kịp nhìn ta, còn ta thì cố tình đến chỉ để gặp chị, ta đang trách chị hay đang trách cuộc sống này đây? Ta trách chị ư, dường như ta ko thể, chị có những nổi khổ riêng của mình,ta cần có sự thông cảm. Ta đang trách cuộc sống sao, làm sao ta trách được cuộc sống, cuốc sống vẫn luôn tồn tại như ta vẫn thấy,những quy luật sinh tồn. Ta đang trách ai đây, hay chỉ tự cảm thấy buồn nổi buồn của riêng ta.Ta ơi hãy chấp nhận quy luật của cuộc sống, nó vẫn luôn là như vậy, ko như ta vẫn nghĩ, có lẽ vì ta quá giản đơn ..................
Sao mình cảm thấy ghét mọi thứ quá đi mất, sao người ta cứ chuyện ko nói có như vậy kia chứ, nếu mình làm mình sẽ nhận còn nếu ko thì có đánh chết mình cũng bảo là ko, vậy mà bây giờ thì mình làm sao nhĩ, chỉ biết cúi đầu im lặng nghe mà cứ như điếc. Mình 20 tuổi mà cái tuổi của tự do bay nhảy mà tại sao mình phải e ngại mọi thứ như vậy kia chứ. Cuộc sống dạy ta khôn lớn hay nó đang giết dần mất ta nhĩ, ta khác hẳn với ta ngày xưa. Ngày xưa ta vô tư còn ta bây giờ luôn băn khoăn suy nghĩ mọi thứ, ta ơi sao người ấy lại chính là ta. Ta ơi đâu mất rồi ngày xưa
Sinh nhật mình ta tự tặng mình những ca khúc bất hũ của Trịnh Công Sơn, 1 mình ta nghe, một mình ta suy ngẫm, rồi ta tự mỉm cười, thì ra hôm nay là sinh nhật mình ngày mình 20 tuổi ư? ta nhận được nhiều lời chúc mừng nhưng sao ta ko thấy vui nhĩ, hay ta là kẻ luôn buồn để tự mình quên mất niềm vui.Những điều ta luôn nghĩ làm sao ta quên nó nhĩ, làm sao để ta có thể vui đây? Ta biết mọi người luôn tốt với ta, luôn khuyên ta , luôn muốn ta vui mà sao khó quá để ta mỉm cười.Ta ơi tặng ta một nụ cười nhé, vì hôm nay là ngày ta tròn 20 tuổi
Ta muốn nghe một giọng hát quen thuộc, nhưng ta ko thể, ta ko thể gọi và bảo rằng mình muốn được nghe ai đó hát tặng mình, bài hát dành riêng cho mình rất lâu rồi. Ta đang nghĩ gì vậy nhĩ, ta ơi xin cho một lần lãng quên chính ta
Ta muốn gửi lời xin lỗi đấn một ai đó, nhưng ko có lý do làm sao ta nói lên lời xin lỗi, ta cảm thấy mình thật có lỗi nhưng lỗi của ta là gì nhĩ, hay bởi vì ta cảm nhận rằng người ấy là người tốt, ta quá xấu để làm bạn với một người tốt chăng, ta cảm thấy buồn, ta ơi nổi buồn bắt nguồn từ đâu vậy. Thôi thì cứ để thời gian lắng động ta ko thể nói lời xin rồi bảo ko biết lỗi của mình là gì, hay lỗi của mình vì người ta là người tốt ,sao ta mâu thuẩn với chính ta vậy kia chứ. Ta là một kẻ xấu thật sao, ta ơi một lần cho ta câu trả lời của câu hỏi ta đặt ra.
Ta ko thể gửi lời xin lỗi , đành nhờ gió nói hộ dùm ta.
Gửi vào gió chút buồn
Gió lùa vào cửa sổ
Nhắn dùm lời ta gửi
Với một người mới quen
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: