RE: thật và ảo
-
09.11.2010 03:01:59
Tự nhiên cảm thấy lười, không muốn đụng đến sách vở dù mai đã là midterm, thôi thì tự an ủi mình viết một cái gì đó cho nhẹ lòng rồi lại lao vào học tập. Cũng vẫn những câu hỏi củ, mà vẫn không kiếm được câu trả lời, sao vẻ bề ngoài của ta lạnh lùng sắt đá , mà trái tim lại qua yếu mềm. Ta gặp rất nhiều vấp ngã trong học tập , công việc nhưng với ta những viếc đó thật dễ dàng để vượt qua, chỉ riêng chuyện tình cảm thì dường như rất khó. Ta cứ tự nhũ với mình, lòng ta hóa đá rồi ta sẽ làm và quan tâm đến những chuyện ta thích thôi, sẽ cảm nhận những hạnh phúc tràn trề và thôi không cho những chuyện buồn đeo bám mình, nhưng rồi lòng vẫn cứ se lạnh. Ta vẫn cứng rắng, lạnh lùng và vẫn biết rằng người ta nói mình kiêu ngạo, họ có lẽ nhìn ta tò mò, ta băng giá đến vậy sao. Ừ thì ta là thế, nhưng cứ đôi khi vô tình lướt nhẹ qua nhau, ta vẫn cảm thấy rất đau, ta lờ đi, coi như chưa bao giờ biết nhau, vô tình xem lại những gì đã cũ, muốn xóa đi nhưng tay vẫn cứ ngập ngừng, tình bạn kết thúc chỉ là vậy thôi.
Người ta hay nói đến chữ nghĩa, ta chẵng biết giải thích về nó, một lần đã làm ta rất đau sao cố tình thêm một lần nữa, ta đôi khi muốn coi mọi chuyện như không, nhưng vẫn lạnh lùng, như vậy là đủ, có hay không một người bạn ta vẫn là ta. Ta như một lần đã nói, nếu con người ta còn biết nhận lỗi, thì con biết quay đâu, còn nếu có lỗi không nhận thì con đường nào để họ hồi tâm. Hay vẫn cứ để lương tâm tự xét cho mỗi người, ai cũng có những cái sai riêng của mình, quan trọng là cách người ta nhìn nhận ra cái sai đó. Có phải cuộc sống không phải là trắng đen rạch ròi mà là những đường sọc xen kẽ vào nhau, nhưng một khi trong ta không còn tin tưởng thì ta còn có thể tiếp tục không?Ta vẫn vô tình lướt qua nhau, không còn là những người bạn, không cười đùa cũng không chút hân hoan, có chút gì nhói lên khi ta nhìn thấy nhau, và tất cả rồi cũng chỉ còn lại con số 0. Và ta vẫn lạnh lùng bước đi.........con đường vẫn dài va cuộc sống vẫn là những ngày mai.
Khi ta ở đất là nơi ta ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn