Khi buồn ta viết............
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 15 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 224 bài trong đề mục
huongtran87 19.08.2007 09:15:04 (permalink)
Lòng ta tràn ngập nỗi thất vọng, hay người ta nói đúng đừng đặt hi vọng vào ai vì bạn chỉ được sự thất vọng mà thôi. Bây giờ thì ta đã hiểu và dường như càng đặt hi vọng nhiều vào một điều gì đó ta càng cảm thấy nỗi thất vọng, ta dường như không muốn nghĩ và không muốn viết những gì minh nghĩ, nhưng nó thật ích kỹ khi ta cứ giữ lấy nỗi thất vọng cho mình. Ta đang sai ư, có lẽ ta đã sai quá nhiều, thêm một lỗi lầm nữa với ta có là gì đâu, mà có thật là ta đã sai không nhĩ? Ta biềt phải viết gì nữa đây khi trong ta quá nhiều suy nghĩ, hết suy nghĩ này đấn suy nghĩ khác và cuối cùng hiện hữu lên trong ta chỉ là sự thất vọng, càng nghĩ ta lại càng thất vọng nhiều hơn, hay ta đang thất vọng chính bản thân mình đây, có lẽ vậy. Ta đã nghĩ rằng người khác hiểu ý của ta nhưng dường như ta đã sai, hay là ta đã nói quá khó hiểu, ta chẳng biết nữa, ta chẳng thể xác định được gì ngoài ý nghĩ của chính mình, sự thất vọng về bản thân của mình. Ta là người kiên nhẫn nhưng chao ôi sao giờ đây ta thấy mệt mõi quá, ta dường như đang muốn buông tay trước mọi thứ, trước chính mình, ta bỏ quen cả nụ cười dù đôi lần gắng gượng, sao mà ta ghét bản thân mình quá. Ta đã nghĩ rằng ta chỉ cần người lắng nghe ta là đủ nhưng ta đã sai giờ đây ta cần người hiểu mình lắng nghe và cho ta lời khuyên bảo, một mình ta thấy cô độc nhưng điều ta sợ nhất là tâm hồn mình, ta thấy nó cô độc quá, ôi ta sợ, ta biết làm gì bây giờ nhĩ, ta ơi...........
huongtran87 21.08.2007 05:46:14 (permalink)
Mưa những ngày mưa cứ kéo dài buồn và ảm đạm, chút buồn chút lẻ loi trong ta, ta cười nhiều hơn nhưng không cản nổi mình ngừng suy nghĩ, mỉm cười trước những giấc ngủ, cô đơn . Mưa thì cứ lê thê lòng người cô quạnh, cảnh buồn người sầu , ôi chao sao mà thấy sợ, sợ cái cảm giác đơn độc. Ta vẫn chạy trốn ta biết, nhưng sao ta không đủ can đảm để đối diện với mọi thứ, đôi lần ta tự hỏi mình sẽ chạy trốn đến bao giờ, đến khi ta xa rời tất cả mọi thứ ư, nó có là quá muộn, sao lòng bâng khuâng.
huongtran87 21.08.2007 09:00:48 (permalink)
Mưa dài mưa bất tận
Mưa cho lòng vương vấn
Ngày sầu ngày đơn độc
Làm kiếp sống vô thân
Đôi lần môi hé nụ
Rồi ngập tràn suy tư
Có phải lòng vướng bận
Một kiếp tình loanh quanh
huongtran87 21.08.2007 09:03:06 (permalink)
Ngẫm chuyện đời mà nghĩ chuyện riêng ta
Không đối đầu ta lẫn trốn chính ta
Cho ngày buồn càng buồn thêm thăm thẳm
Cho cuộc đời cánh cửa chẳng mở ra.

Buồn nối buồn nổi buồn dài bất tận
Sầu nối sầu nổi sầu biết về đâu
Người nối người người đi không trở lại
Tình nối tình hỏi có được bền lâu
huongtran87 21.08.2007 09:06:27 (permalink)
Rồi mai đây em không lần khóc vội
Cho tim anh thôi hết những bồi hồi
Kiếp tình sầu vướng lên con tim nhỏ
Cho cuộc đời bỏ ngỏ chốn xa xôi.
huongtran87 21.08.2007 09:26:09 (permalink)
Hạnh phúc đâu cho ta lần hỏi nhỏ
Có hay không một lần nơi đâu đó
Ta gặp mình trong chiếc bóng hư không
Cho ấm lòng vơi bớt những đắn đo.
 
huongtran87 22.08.2007 00:24:50 (permalink)
Tối qua nhỏ đã thổ lộ với ta rất nhiều để ta chợt nhận ra rằng ta cũng chỉ hiểu nhỏ một phần nào đó như nhỏ hiểu ta vậy thôi, vậy mà ta đã trách nhỏ không hiểu ta bây giờ dường như ta đang tự trách chính mình, ta đã không hiểu nhỏ nhiều như ta vẫn nghĩ. Nhỏ cũng ích kỹ, uh ta biết ta cũng vậy mà nhỏ, cả hai dường như chúng ta đang sợ mất nhau, ta sợ mốt ai đó cướp mất nhỏ của ta nhưng nhỏ cũng vậy đúng không, nhưng nhỏ ơi đó là quy luật rồi nhỏ và ta ai cũng sẽ hiểu , lòng cứ buồn buồn dù có những sự thật không tên của quy luật, nhỏ ah cứ tin là chúng ta vẫn sẽ là bạn, chúng ta sẽ vượt qua tất cả dù đôi khi ta và nhỏ giữa dòng đời bỏ quên nhau.
huongtran87 22.08.2007 04:47:43 (permalink)
Mùa hạ buồn cơn mưa hè rớt vội
Không nặng nề mưa cứ mãi rơi rơi
Không gian sầu con chim buồn không hót
Nấp trên cành tìm một chỗ dừng chân
Người trên phố đôi dòng người tấp nập
Không ngập ngừng, người vội người qua nhanh
Ta trên thềm ngắm cơn mưa rớt vội
Như vô hồn chẳng hiểu chuyện thế gian.
Một ngày mưa đã lâu lắm ta ngắm những giọt mưa rơi rồi vô tình nhận ra cuộc sống luôn là sự bận bụi tấp nập...........
huongtran87 22.08.2007 04:59:13 (permalink)
Khóc đi anh, khóc dưới những cơn mưa
Cho vơi sầu, cho quên hết ngày xưa
Khóc đi anh , trôi đi hết nỗi lòng
Cho ngày hồng , cho một cuộc tình thưa
Khóc đi anh , tan đi bao tuyệt vọng
Cho nụ cười, cho trôi hết trong mong
Khóc đi anh ,khóc cùng những cơn mưa
Cho mưa tàn, anh lại bước lên không..........
huongtran87 22.08.2007 10:39:43 (permalink)
Ta chẳng biết mìng đang đúng hay sai nhưng thật sự ta cần thời gian để suy ngẫm mọi thứ đã qua, ta cần thời gian nhìn lại mình, nhìn lại những gì ta đã làm , hình như chẳng có gì cả. Ta sợ khi cái gì chưa bắt đầu mà đã mang nhiều đau khổ, nên ta từ bỏ, có lẽ nhóc sẽ trách ta nhiều lắm nhưng ta xin lỗi nhóc nhé, ta chỉ mong nhóc lại sớm vui vẻ và học tập thật tốt.
huongtran87 23.08.2007 06:02:09 (permalink)
Một ngày thôi sao lòng ta đầy tâm sự, ta off luôn chiếc phone hay reng mỗi ngày để liên lạc với bạn bè, ư có lẽ ta cần thời gian để ngẫm nghĩ về mình nhiều hơn. Tối qua ta đã gọi cho ai đó thật nhiều, ta muốn trả lại cho người ấy tánh mạng, ta sợ khi làm chủ mà không biết phải làm gì, đơn giản vì nó không hề thuộc về ta. Trả lại sao mà khó khăn quá, vậy là ông trời một lần nữa bắt ta cứ mang gánh nặng trên mình, cho lương tâm ray rứt, phải chi ta đừng đắc chí, phải chi ta đừng quá tò mò quan tâm đến người khác, để rồi chính ta lại đẩy những người ta yêu thương vào đau khổ, sao cứ luôn là ta. Ta chẳng biết mình nên làm gì bây giờ cả, chỉ biết tối tối nghe nhạc rồi ngẫm nghĩ vài điều, không liên lạc với một ai có lẽ ta cần một khoảng không yên tĩnh cho riêng ta thôi
huongtran87 23.08.2007 09:03:17 (permalink)
Ta nói chuyện nhiều hơn và ta cũng bộc bạch hết những gì ta nghĩ như ngày xưa, nhưng không phải là những thương yêu mà là những muộn phiền lo lắng, những gì ta băn khoăn, vẫn là những lời khuyên sao nó không giống như những ngày xưa nhĩ, nó không làm cho lòng ta ấm, hay thời gian đã xóa nhòa tất cả. Ta không biết mình có nên mạo hiểm để học cách yêu thương thêm một lần nữa hay không, hay ta vẫn cứ ích kỹ chỉ muốn nhận chứ không muốn cho đi.Sao ta cứ nghĩ nhiều về một ai đó, lo lắng hay vì cái tính tò mò nên ta vậy nhĩ, ta tự hỏi mình rất nhiều, xóa hết những bài viết kia là đúng hay sai, ta không muốn mình làm người tò mò nữa hay phải chăng nó là quá muộn, ta đã biết quá nhiều để không tự mình quên được nó. Ta biết mình lại đang chạy trốn, chạy trốn người khác và cũng chạy trốn lòng mình, ta sợ sợ yêu thương lại đem về những đau khổ, sợ học cách yêu thương, ta vốn là kẻ biếng lười, ta dường như đang sợ mọi thứ............của lòng mình.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.08.2007 08:18:15 bởi huongtran87 >
huongtran87 24.08.2007 02:34:48 (permalink)
Mấy ngày nay mưa nhiều mưa cứ lâm râm làm ta cứ cảm giác buồn miên man, ngày nghĩ ta thức dậy lúc 12h, ừ thì ra ta cũng là kẻ lười. Dọn dẹp nhà cửa theo thói quen của một ngày nghĩ ta mở computer nghe nhạc, đọc sách và sao nhĩ tự nhiên ta cảm thấy lòng mình sao mà buồn quá, ta muốn khóc ta muốn khóc nức nở trước những lời của một ai đó. Tình cờ nhóc online , ta kể cho nhóc nghe ta buồn, nhóc bảo sẽ sang an ủi ta, nhưng nhóc ah, thật sự lúc này ta chỉ muốn một mình thôi, nhóc vừa bảo đi ăn là ta tắt ngay computer , off phone va đi ngủ, ta không sợ nhóc làm phiền, nhưng với ta ngay lúc ấy ta cần một giấc ngủ thôi, ta không muốn nói chuyện với ai cả.Sau giấc ngủ ta thức dậy thì ra đã 4h30 rồi ư, thời gian trôi qua nhanh thật, ta mở phone gọi cho nhóc để xin lỗi vì ta đã không nói với nhóc một lời nào mà. Sau giấc ngủ tâm trạng thoải mái ta chợt nghĩ có lúc nào nhóc lo lắng lắm ko, nghĩ tới đó mà ta cảm thấy sợ. Nhóc không bắt phone có lẽ nhóc để quên phone hay giận ta cũng nên, nhưng ta vẫn mỉm cười có lẽ nhóc chẳng giận dai đâu. Mở cửa với ly kem trên tay ta ngồi trước lang can vừa ăn vừa ngắm phố phường dưới cơn mưa nhè nhẹ, lành lạnh ta tự mỉm cười, xe cộ cứ qua lại tấp nập , một vài người đi bộ họ nhìn ta, ta mỉm cười và dường như họ cũng mỉm cười với ta, ta thấy lòng mình vui đến lạ, những nụ cười của những người không quen làm ta vui hay bởi vì ta cũng đã cho đi những nụ cười, tự dưng ta cười vu vơ, đôi khi ta không hiểu nổi mình. Chiếc phone lại reng không cần nhìn ta cũng biết của nhỏ bạn thân, thay đồ ta chạy như bay qua nhà nhỏ, mưa vẫn nhè nhẹ, dù ta cầm trên tay nhưng hình như lười biếng ta chẳng muốn che lên đầu, ta thích như vậy, ta thích cái lành lạnh của thời tiết giao mùa. Ta cười nhiều hơn với nhỏ và dường như thanh toán xong dùm nhỏ mấy món đồ ăn nhỏ mua cho ta, hihi.Bất chợt ta nhớ nhóc, ta lại gọi cho nhóc, nhóc lại không bắt phone ta và nhỏ cười to , hình như nhóc giận thật. Trở về nhà nấu vài món cho buổi tối ta lại đặt mình lên giường nghe nhạc, chiếc phone lại reng một người bạn mời ta đi ăn tối, ta mỉm cười sao không phải là ăn kem nhĩ, ta từ chối với ý nghĩ của mình, mà nếu người ấy biết chắc nghĩ ta khùng mất, ta lại gọi cho nhóc, nhóc vẫn không bắt máy, chao ôi nhóc giận ta đến vậy sao, ta thật sự xin lỗi mà. Ta gọi cho nhóc đến 9 lần mà nhóc vẫn không bắt phone, hix hix nghĩ đến đó mà ta giật mình chẳng lẽ nhóc không muốn nói chuyện với ta thật. Ta xuống computer xóa hết những bài ta viết cho nhóc, ta biết nhóc đang giận, nhóc không muốn nói chuyện với ta mà, nếu thấy bài viết đó lại càng giận hơn, vậy là ta xóa mà cũng giận mình lắm , sao ta lại chẳng nói với nhóc lời nào trước khi đi ngủ nhĩ, ta giận mình quá đi, thôi thì đợi lâu lâu ta sẽ gọi lại xin lỗi nhóc vậy, mà có bao giờ nhóc giận ta luôn không nhĩ?  Một ngày nghĩ, ta ngủ nhiều, cười nhiều và nhận ra cái gì đó thật thú vị khi ta cho đi nụ cười ta lại nhận được nụ cười từ cuộc sống. Ta lại tự hỏi mình biết bao nhiêu điều thú vị từ cuộc sống ta chưa biết nhĩ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.08.2007 06:47:51 bởi huongtran87 >
huongtran87 24.08.2007 11:13:13 (permalink)
Không hiểu sao lòng mình cứ cảm thấy buồn buồn, muốn viết một cái gì đó nhưng rồi lại không biết nên viết gì đây, hay do lòng ta đầy tâm sự, mà tâm sự ta đâu muốn chia sẽ cùng ai, ta viết nhật ký nhiều hơn cuốn sổ dày dường như sắp hết, mỗi lần ghép lại một cuốn nhật ký ta lại đọc thời gian qua ta thế nào. Chao ôi cuốn nhật ký lần này của ta sao chỉ toàn nỗi buồn, phải chăng ta đã lớn hết rồi cái tuổi hồn nhiên.Ta khóc nhiều thay cho những nụ cười , lớn lên là để khóc ư, vậy ta sẽ ghét làm người lớn mất, ta ghét cứ phải khóc mỗi khi buồn, ta ghét thời gian qua nhanh làm ta lớn, hix hix ta dường như đang ghét tất cả mọi thứ như ghét chính ta vậy.
huongtran87 25.08.2007 09:55:39 (permalink)
Ta dường như ngợp thở, ta tuyệt vọng trước cuộc sống, mọi chuyện cứ xảy ra làm ta không kịp để chấp nhận nhanh mọi thứ. Sao mọi chuyện cứ dồn dập cho ta, ta còn quá nhỏ để chấp nhận mọi áp lực, ta thấy mình nhỏ bé, ta dường như muốn bật khóc, muốn biến mất giữa nhân gian đầy nổi buồn. Ta thấy mình vô dụng ta gần như gục ngã, ta phải làm sao đây trước cuộc sống này, hay ta lại gục ngã thêm lần nữa, nhưng lần này ta sợ, ta sợ mình sẽ không đứng lên bằng chính mình như lần đầu tiên, ta kiệt sức để vượt qua mọi thứ, nhưng chao ôi sao ta mõi mệt, ta muốn buông xuôi mọi thứ, để mặc mình trước sóng gió cuộc đời. Ta muốn khóc nhưng ta không bật thành tiếng nức nở ta không muốn mình yêu đuối trong lúc này, thời gian này ta cần bình tĩnh, tập trung để giải quyết mọi chuyện. Tập trung ư, ta thấy mình lơ đãng, càng cố gắng ta dường như càng tuyệt vọng, ta tự an ủi mình rồi càng thấy lòng não nề hơn. Ta cần một điểm tựa ư, ta biết ta phải tự đứng lên trên đôi chân của chính mình thôi, ta đang không đứng vững ta muốn bám víu, chao ôi sao ta thấy thất vọng về mình quá. Ta tự nhủ lòng can đảm, gượng cười trước mọi thứ, rồi lòng ta gục ngã.........ta sợ ngày mai ta sẽ bỏ cuộc trước mọi thứ, rồi lại nhận lấy sự thất bại......Ta hiểu cảm giác của sự thất bại nó đánh ta ngã gục, ta tưởng mình không thể vượt qua, để rồi ta vươn lên sao cuộc đời lại đẩy ta thêm lần nữa trước bờ vực thẳm.........
Khi cuộc sống trong ta như tuyệt vọng
Ta lơ đãng cuộc đời trước mênh mông
Không nụ cười không một dòng nước mắt
Ta thẫn thờ đứng lặng giữa hư không
Ôi trong ta niềm hy vọng còn nồng
Sao bao quanh vẫn vô vàn tuyệt vọng
Để cuộc đời lần nữa nhấn ta sâu
Có hay không lần nữa bước lên trong.........
Ta tuyệt vọng ta ơi niềm tuyệt vọng
Thả cuộc đời trôi lãng trước cõi không.
 
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 15 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 224 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9