Nhật kí 19 Trần Thu Trang
ngAng 02.01.2007 17:29:47 (permalink)
0
Thấy các anh chị xây nhà, em cũng xây nhà cho tuổi 19.


19 tuổi 2 ngày

Rồng và đại bàng

Con Rồng Vàng trải mình trên Đất
Ba mươi năm gục bên Biển Đông
Viên ngọc kiêu hãnh kia đã mất
Gió xoáy hất nó xuống đáy sông.

Sông Hồng ôi ngắt tanh mùi máu
Máu Rồng xối xả ba mươi năm
Nước kia ôi chát chua đục ngầu
Lệ nồng xối xả hai mươi năm.

Dòng nước bắt nguồn từ núi
Khi đại bàng tung cánh giữa trời
Xa kia thây Rồng nằm thui thủi
Lệ mòn đá nối nhau rơi trôi.

Những vảy vàng Rồng xưa đâu rồi
Nay chỉ còn tấm thân bầm tím
Ai trói Rồng không cho về trời
Xích vô hình siết chặt con tim.
Hai nghìn vảy vàng về Đông Âu
Một nghìn vảy vàng bán sang Tàu
Bảy mươi triệu Đại bàng già cỗi
Ba mươi năm chẳng dám nên lời.

Còn mười triệu đại bàng trẻ tuổi
Chín triệu con chỉ biết rong chơi
Từng con tung đôi cánh săn đuổi
Ngày đêm hòng kiếm một con mồi.

Hỏi tại sao Rồng ta nằm mãi
Chấn song nào ngăn nó bay lên
Những chân kia vết hằn tê tái
Đôi mắt sầu nỗi buồn không tên.

Ta không là đại bàng im lặng
Đôi cánh này không để rong chơi
Dù Rồng thiêng ngàn cân có nặng
Ta cũng nguyện nâng Rồng về trời.

Sẽ có một triệu đại bàng trẻ
Một triệu đôi cánh kéo Rồng lên
Chung sức một triệu trái tim trẻ
Mang nhiệt tình sưởi ấm Rồng thiêng.

Cho dù đường xa cánh có mỏi
Vạn dặm làm cánh ta rã rời
Còn một cánh ta còn bay mãi
Hi sinh một cánh vì tương lai.

Rồng về trời ngọc lại tỏa sáng
Niềm kiêu hãnh một triệu đại bàng
Sức mạnh của một triệu đôi cánh
Sức mạnh tuổi trẻ sức mạnh xanh.

Rồng trả Đất cho lúa lên bông
Liềm xưa ai găm nhầm thân Rồng
Nay hăng say gặt lúa sự sống
Trở về thuần giúp việc nhà nông.

Tôi sẽ thành đại bàng gãy cánh
Dù như thế vẫn quyết đấu tranh
Cho Rồng thiêng trên cao vùng vẫy
Cho da vàng lấp lánh trời mây.

Trần Thu Trang 26.10.2006


#1
    ngAng 02.01.2007 17:32:02 (permalink)
    0
    còn 6 ngày là 19 tuổi 1 tháng

    Vội

     
    Tim chưa kịp lớn đã đập vội
    hơi thở chẳng dài
    Tình vừa chớm nở đã chín vội
    vài cuộc vắt vai
     
    Yêu vội!!!
     
    Người vội đến, vội đi
    Tình vội kết, vội tan
    Chẳng có gì để nhớ
    vấn vương cũng vội tàn
     
    Sống vội!!!
     
    Giông tố bão Đời xoáy em lớn vội
    Sóng gió bể người đánh em già vội
     
    Trôi vội!
    Giữa dòng Đời chẳng biết về đâu?
     
    Dòng Đời vồn vã rất vội vàng
    Cuốn em vào vòng xoáy
    Em đành chạy!
     
    Chạy vội!!!
    Chạy như gió đuổi
    lòng vòng chẳng biết về đâu?
     
    Đôi mắt chưa kịp mở đã vội nhắm lại
    nhắm tịt trong cơn nôn nao say đời
    say cái ảo ảnh hư vô ta vội tìm mãi
    say tình miên man bởi say người
     
    Quá nhanh để sống nhưng quá trẻ để chết
    Sống vội nhưng nào đã sống hết
    đi thăm hết, yêu hết những chân thật đáng yêu.
     
    Trần Thu Trang 18.11.2006
    #2
      ngAng 02.01.2007 17:34:04 (permalink)
      0
      còn 2 ngày nữa là 19 tuổi 1 tháng

      CON ĐIẾM GIẤY!

      Ôi những con điếm bằng giấy bạc!



      Những con điếm vô cảm
      Lăng lòa với cả thế gian
      Những tấm thân rách nát
      Những con mắt không ngươi
      Những vành môi không cười



      Những con điếm luân loạn
      Mang bệnh hoạn của cả thế gian
      Những mầm bệnh truyền nhiễm
      Những lây lan thôi miên
      Những ngày xé thân trong cơn nghiện

      Nghiện cái khoái cảm vô lối
      Những giá trị trần đời vô thực
      Dù thế nào cũng chỉ là thế thôi
      Một điếm già chẳng đổi được ba điếm trẻ
      Sao điếm Mỹ đổi được hơn vạn điếm Việt Nam?
      Dùng điếm ngoại hơn điếm nội mấy thể
      Sao lũ con lai vẫn là lũ con hoang?
      Lang thang giữa trời thù đời trả cha.



      Ôi con điếm! Nhân loại bôi lên mặt mày sự bẩn thỉu
      Rồi hôn lên làn da nhàu nhĩ mà người ta không yêu
      Nếu thế gian không dùng mày đong đếm
      Nhân loại từ lâu nay đã chẳng hận chữ “tiền.“
       
      Ôi con điếm, nhân loại lăng lòa với mày!
      Ôi những con người luân loạn!
      Đau thay!



      Trần Thu Trang 22.11.2006  

      #3
        ngAng 02.01.2007 17:37:30 (permalink)
        0
        19 tuổi 1 tháng 9 ngày


        Nghe đời vô lối
           
            Trống trải giăng trắng
            Tĩnh lặng ôm chầm lấy bóng đêm
            Mái hiên ngả nghiêng
            U buốt nhỏ giọt rơi lã chã
         
        Tôi ngụp lặn trong chán chường vồn vã
        Rồi sặc sụa đuối chết giữa cô đơn
         
            Bốn bề rỗng tuếch đất trống trơn
            Trốn chạy quẫy đạp đường vô lối
         
        Lỗ lông hổn hển chân nhấc vội
        Nghẹn ngào ức nấc đắng trào dâng
         
            Vô phương hướng khát phút bâng khuâng
            Gió đuổi hư không người đói sống
         
        ... Không chỉ tồn tại mà phải sống!
         
        Trần Thu Trang 3.12.2006
        #4
          ngAng 02.01.2007 17:44:14 (permalink)
          0
          19 tuổi 1 tháng 11 ngày
          ngày ốm ở nhà, bùng học

          Tôi muốn phanh thây xé xác
           
          Tôi muốn phanh thây xé xác
          Để thấy trong tôi hoang tàn
          Thòng lòng ruột buộc mảnh gan
          Bóp nghẹt chính mình rắm rối
          Con tim cắn nát lá phổi
          Máu rỉ, mủ rữa, thiu ôi
           
          Tôi muốn phanh thây toạc xác
          Đeo cho nội tạng vành khăn tang
          Ngắm bàng quang òa khóc vỡ toang
          Mẩn mê lở loét lổ loang chốn ổ bụng
          Tôi thấy đôi phòng the bùng nhùng
          Mấy triệu trinh nữ tranh dành được tế sống
          Cuối đuờng độc đạo ngày chớm đông
          Đắm mình trong tử cung nhày nhụa máu
           
          Tôi muốn phanh thây bành xác
          Gọi đàn ruồi về bu bám
          Gọi đàn chuột về cấu xé thân tàn
           
          Tôi muốn phanh thây hành xác
          Nếu trong tôi là ác quỷ trần gian
          Gặm nhấm tuổi xuân độ lá vàng
           
          Ruồi đâu? Chuột đâu? Quỷ đâu?
           
          Trần Thu Trang 5.12.2006

          #5
            James Jee 02.01.2007 17:49:38 (permalink)
            0

            Trích đoạn: ngAng

            Thấy các anh chị xây nhà, em cũng xây nhà cho tuổi 19.






            19 tuổi 2 ngày

            Rồng và đại bàng

            Con Rồng Vàng trải mình trên Đất
            Ba mươi năm gục bên Biển Đông
            Viên ngọc kiêu hãnh kia đã mất
            Gió xoáy hất nó xuống đáy sông.

            Sông Hồng ôi ngắt tanh mùi máu
            Máu Rồng xối xả ba mươi năm
            Nước kia ôi chát chua đục ngầu
            Lệ nồng xối xả hai mươi năm.

            Dòng nước bắt nguồn từ núi
            Khi đại bàng tung cánh giữa trời
            Xa kia thây Rồng nằm thui thủi
            Lệ mòn đá nối nhau rơi trôi.

            Những vảy vàng Rồng xưa đâu rồi
            Nay chỉ còn tấm thân bầm tím
            Ai trói Rồng không cho về trời
            Xích vô hình siết chặt con tim.
            Hai nghìn vảy vàng về Đông Âu
            Một nghìn vảy vàng bán sang Tàu
            Bảy mươi triệu Đại bàng già cỗi
            Ba mươi năm chẳng dám nên lời.

            Còn mười triệu đại bàng trẻ tuổi
            Chín triệu con chỉ biết rong chơi
            Từng con tung đôi cánh săn đuổi
            Ngày đêm hòng kiếm một con mồi.

            Hỏi tại sao Rồng ta nằm mãi
            Chấn song nào ngăn nó bay lên
            Những chân kia vết hằn tê tái
            Đôi mắt sầu nỗi buồn không tên.

            Ta không là đại bàng im lặng
            Đôi cánh này không để rong chơi
            Dù Rồng thiêng ngàn cân có nặng
            Ta cũng nguyện nâng Rồng về trời.

            Sẽ có một triệu đại bàng trẻ
            Một triệu đôi cánh kéo Rồng lên
            Chung sức một triệu trái tim trẻ
            Mang nhiệt tình sưởi ấm Rồng thiêng.

            Cho dù đường xa cánh có mỏi
            Vạn dặm làm cánh ta rã rời
            Còn một cánh ta còn bay mãi
            Hi sinh một cánh vì tương lai.

            Rồng về trời ngọc lại tỏa sáng
            Niềm kiêu hãnh một triệu đại bàng
            Sức mạnh của một triệu đôi cánh
            Sức mạnh tuổi trẻ sức mạnh xanh.

            Rồng trả Đất cho lúa lên bông
            Liềm xưa ai găm nhầm thân Rồng
            Nay hăng say gặt lúa sự sống
            Trở về thuần giúp việc nhà nông.

            Tôi sẽ thành đại bàng gãy cánh
            Dù như thế vẫn quyết đấu tranh
            Cho Rồng thiêng trên cao vùng vẫy
            Cho da vàng lấp lánh trời mây.

            Trần Thu Trang 26.10.2006



            Cho họa lại cùng bạn vài lời nhé

            RỒNG NAM CHIM LẠC
             
            Con rồng vàng còn nằm trong giấc ngủ
            Cuộn mình quanh một hòn ngọc viễn đông
            Còn trong tim ấp ủ máu lạc hồng
            Trong ngày mới thả mình mà vươn tới
             
            Cả thế giới sẽ biết cờ phất phới
            Ánh sao vàng nơi chữ S vươn lên
            Dù đường đi còn đó lắm chông chênh
            Rồng vẫn quyết vẫy vùng cùng bốn biển
             
            Rồi Hoa Kỳ Châu Âu xa vĩnh viễn
            Sẽ biết tên chữ S chữ Việt Nam
            Đại bàng kia vươn cánh đâu có cam
            Sánh vai cùng năm châu hòn ngọc đẹp
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.01.2007 17:58:02 bởi James Carlos >
            #6
              ngAng 02.01.2007 17:53:48 (permalink)
              0
              19 tuổi 2 tháng 4 ngày
              ngày gió, cửa nhà em gầm rú, em thần hồn nát thần tính, gầm rú theo, hoá điên, em muốn làm búp bê trong tủ kính, ngồi trong đấy chẳng sợ gì, cười mãi, vô cảm

              Người đàn bà điên

              Gió vẫn rú bên những khe cửa không khăng khít
              Ai giật mình tưởng tiếng hú của người đàn bà điên
              Nhà chị độc một chiếc giường không chăn mền
              Màn đêm bừng tỉnh trong tiếng ru không vần điệu
              Chị ru mãi con búp bê bằng gỗ - đứa con chết yểu
              Trên gương mặt nhăn nhó một nụ cười
              Tiếng khanh khách ức nấc lộn con mắt mất ngươi
              Trong đêm vắng chị là Hòn Vọng Phu sống
              Ấp ủ điên dại giấc mơ có đàn ông, có chồng
              Như khát khao giọt mưa rơi sa mạc
              Mấy người đàn ông trên đời không phụ bạc
              Trời có khóc giữa sa mạc bao giờ
              Búp bê chỉ biết khóc trong những giấc mơ
              Và chị dỗ một búp bê không khóc
              Giọt nước mắt vỡ toang trên thân buồn cô độc
              Rồi một ngày chị hóa thành búp bê
              Dòng lệ cạn khô trên gò má nhớp ê chề
              Ai sẽ lau nước mắt cho người đàn bà điên ấy?
              /ngAng 28.12.2006/
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.01.2007 17:55:48 bởi ngAng >
              #7
                ngAng 02.01.2007 17:58:56 (permalink)
                0
                19 tuổi 2 tháng 4 ngày
                vẫn ngày gió rú ấy, chợt em thấy bầu trời xám xịt và mình cũng xịt


                Đen và trắng
                Đêm dội về trắng xóa nỗi buồn
                Ngày ngủ quên như màu đêm ảm đạm

                Trên bức ảnh đen trắng em là vệt xám
                Chẳng trắng mà cũng chẳng đen
                Em là gam khi hai màu hòa quện
                Chút tàn tạ của nắng pha chút trống vắng đêm
                Rồi hoàng hôn trời ôm đất êm đềm
                Mây ửng đỏ trêu lòng em u ám
                Em tựa ngày đông thiếu chiều tàn lai láng

                thiếu anh, thiếu cả vầng trăng đêm
                /ngAng 28.12/
                #8
                  ngAng 02.01.2007 18:03:49 (permalink)
                  0
                  19 tuổi 2 tháng 5 ngày
                  ngày hôm sau ngày rú, ờ thì cứ gọi là em nhớ vn
                  chứ thực ra hôm đó mạng đổ, em thèm chát ý

                  Chờ
                  Đất phù sa quanh năm lấn biển
                  Miền đồng bằng sao đời người mấp mô
                  Ai đếm quê tôi mấy mặt hồ
                  Ai đếm trong hồ bao nước mắt
                  Ai bảo chỉ mùa mưa trời khóc?
                  Ai bảo đất chỉ biết lặng im?
                  Ai bảo bờ đê lắm ưu phiền
                  Khi lũ quét xoáy xô con nước đỏ
                  Ai bảo chốn đô thành no đủ
                  Ai đếm được mấy người con ra đi?
                  Ai nghe được tiếng ưu oán ai bi?
                  Trên núi cao mẹ Việt Nam vẫn khóc
                  Những đứa con bốn phương trời lăn lóc
                  Khắc lên đất những mảnh đời giống nhau
                  Những mảnh đời đau chung một sắc màu
                  Màu phù sa máu quện trong nước mắt
                  Nơi đây con chờ trong hiu hắt
                  Quê hương mẹ chờ suốt trăm năm
                  Chờ một ngày nhìn quê ta sáng chói
                  Không kẻ tha hương khóc xứ người
                  /ngAng 29.12.2006/
                  #9
                    ngAng 02.01.2007 18:07:29 (permalink)
                    0
                    19 tuổi 2 tháng 5 ngày
                    vẫn ngày mạng đổ thèm chát ấy


                    Hà Nội phố nhớ

                     


                        Trong đêm sương mịt mù cơn mơ
                     
                        Em đi qua con đường nhung nhớ
                        Hỏi thầm một câu Hà Nội phố
                        Bấy năm rồi có biết lãng quên
                     
                        Em đi qua con đường dịu hiền
                        Dấu tích thời gian in lại bao tiếc nuối
                        Bao cuộc tình và bao thay đổi
                        Người tình của em giờ nơi đâu
                     
                        Em đi qua con đường buồn rầu
                        Bao hẹn hò khắc khoải thời xưa cũ
                        Xe lam, xe thồ và rách rơi nón mũ
                        Người tình của em dưới nắng hiện về
                     
                        Em đi qua con đường say mê
                        Xưa nơi đây một cụ già bán báo
                        Em yêu ngày Tết inh tai một tràng pháo
                        Người tình của em đã bỏ đi
                     
                        Em đi qua con đường thầm thì
                        Xa xa kia một người phu quét lá
                        Lá úa rụng rời sao nhiều quá
                        Người ta quét Hà Nội của em bay
                     
                        Em đi qua con đường thường ngày
                        Bờ vỉa hè vết con quay còn xước
                        Nghe đâu đây vọng về một tiếng bước
                        “Bánh mì đây!“ người bán tình ngày xưa
                     
                        Em đi qua con đường xuân mưa
                        Hà Nội mình đêm nay âm thầm khóc
                        Em đi qua bờ đê cỏ mọc
                        Xa xôi kia có bấy nhiêu người tình
                     
                        Em đi qua con đường điêu linh
                        Tuổi học trò mến thương bà kẹo kéo
                        Em yêu mùi hương gói cốm dẻo
                        Người tình của em lá sen xanh
                     
                        Em đi qua con đường trong lành
                        Thơm hoa sữa ngất ngây cây cổ thụ
                        Quện mùi sấu miên man đường Trần Phú
                        Người tình của em đứng khẳng khiu
                     
                        Em đi qua con đường điu hiu
                        Phố phường bao lâu chẳng thay đổi
                        Chỉ có con người là giận dỗi
                        Người tình của em giờ nơi đâu
                     
                        Em đi qua con đường tình sầu
                        Nhớ cố hương hiện về trong mê sản
                        Chẳng trách thời gian biết làm loạn
                        Cuốn người tình Hà Nội theo gió bay
                     
                        Hà Nội xưa và Hà Nội giờ đây
                        Con phố vắng in thân cây nhung nhớ
                        Mối tình này ai đền em món nợ
                        Hà Nội ấu thơ có trở về ???
                     
                        Em lại lịm đi trong u mê
                        Sương ướt đẫm đêm đông mịt mù khói.
                        /Trần Thu Trang 29.12.2006/
                    #10
                      ngAng 02.01.2007 18:13:27 (permalink)
                      0
                      19 tuổi 2 tháng 7 ngày
                      hôm nay giao thừa, xem người ta ăn Tết, đúng là một trò vui

                      VIỆT NAM ƠI!




                      Người già mồ côi
                      Nốc tình Mẹ đầy vơi li rượu đắng
                      Con trẻ vắng lòng
                      Dẫm cô đơn hằn mặt phố người đông

                      Giao thừa năm nay không tuyết trắng
                      Đêm dài lê thê nhớ con trăng
                      Chúa bỏ nhân sinh, ngày dỗi nắng
                      Mập mờ con gió rạch sương giăng

                      Nhân ngày năm mới xin hỏi rằng
                      Xưa vì sao ai kiếm tìm trống vắng?
                      Trong cuộc vui con kẻ buồn nhiều lắm
                      Món nợ vật chất trói tháng năm

                      Đêm không trắng
                      Bố chìa tay hứng sâu lắng bâng quơ
                      Mẹ nhọc nhằn dành vài ba hơi thở
                      Con ùa một mình mình dạo phố
                      Đêm Giao thừa xin bố thí người dưng

                      Chẳng ai cho vui sướng tận cùng,
                      hay khổ đau rót tràn bầu vô vị
                      Khi buồn rầu con tập làm thi sĩ
                      Khắc nhớ nhung vào câu chữ nghèo nàn

                      Trong con còn có mấy Việt Nam?
                      Mấy chén từ và mấy giọt văn hóa?
                      Con chẳng biết ai thay đổi nhiều quá
                      Mẹ Việt Nam hay mồ côi chúng con

                      Nhiều khi con thành xác không hồn
                      Chợt lạc loài giữa vô vàn đồng loại
                      Ai gán cho con mỹ từ “hải ngoại“?
                      Ai nghĩ con tẩy máu đỏ da vàng?

                      Ai trách con không còn là Việt Nam?
                      Dù chẳng biết tí gì về con cả
                      Ai hôm nọ mắng con sao “Tây“ quá
                      Chỉ vì con khôn lớn giữa trời Âu

                      Con chỉ mong ước một phép mầu
                      Trả nợ đời đau rồi về nước
                      Thật hiên ngang giữa lòng Mẹ con bước
                      Giữa Việt Nam giữa Hà Nội mến yêu

                      Và ngày đó mùa mưa bớt khóc nhiều
                      Để sông Hồng sẽ không còn gào rú
                      Mẹ Việt Nam sẽ cho con no đủ
                      Nuôi con lớn bằng những yêu thương

                      Con sẽ là người Việt Nam bình thường
                      Như bao đồng bào Việt Nam khác
                      Khi đó con sẽ yêu sẽ hát
                      Bản tình ca gửi mỗi người Việt Nam.
                      /ngAng 31.12.2006/
                      #11
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9