Một thoáng bâng khuâng

Tác giả Bài
lang thang
  • Số bài : 5825
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.12.2006
  • Nơi: Quê hương của lá Phong
Một thoáng bâng khuâng - 05.01.2007 13:01:33
Chiều nay anh lại về ngôi trường cũ, cảnh vật đã đổi thay nhiều, những người bạn cùng khoá giờ đã đi khắp nơi, và em cũng vậy.

Thời gian đã làm thay đổi mọi thứ, em còn nhớ những bức tượng trước khuôn viên trường không nhỉ, chúng ta từng đặt tên là" những đứa bé to xác " ấy, chỉ có chúng là không thay đổi theo thời gian, vẫn trẻ con và to xác như ngày nào. Rồi bác bảo vệ già nữa, ông ấy vẫn còn làm tại đó và cũng luôn hài hước như ngày nào, đã lâu không gặp nhưng ông ấy vẫn còn nhớ chúng ta, thì ra đâu phải cái gì cũng thay đổi hết đâu, ít nhất là tình cảm con người, thật khó mà thay đổi, đôi khi ta nghĩ mình đã lãng quên nhưng rồi lại vẫn nhớ.

Chiều nay anh lại ngồi dưới hành lang đó, lại làm quen với những người bạn từ khắp thế giới, mà khi xưa, nhờ đó anh đã quen em, không hiểu sao giờ về chốn cũ những ký ức cứ chạy về, cả buổi chiều nay không làm gì được, không biết ngày mai sẽ ra sao, nếu vẫn như vậy thì anh chết mất.

Trời mùa đông năm nay vẫn vậy, tối rất nhanh, anh lại tìm về chiếc ghế ngày xưa mà chúng ta hay ngồi ăn rồi chờ đi thư viện, và anh đã gặp lại cô giáo mà em hay gọi là phu nhân nước Pháp đó, cô ấy già nhiều và không còn dạy ở trường nữa, bây giờ cô ấy giúp các bạn khiếm thính trên giảng đường, vẫn dùng thứ ngôn ngữ mà em hay gọi là ngôn ngữ yêu thương ấy, không hiểu sao cô ấy vẫn nói chuyện cuốn hút như ngày nào, vui vẻ và hài hước dù tuổi đã cao. Anh đã hỏi rằng có bao giờ cô thấy chán nản, thất vọng không, cô ấy nói không bao giờ vì cô là kẽ lang thang, không có nhà thì lấy gì để lo toan, để chán nản,  cách nói chuyện của cô vẫn luôn như vậy, nếu đó là sự thật thì anh cũng mong mình mãi  lang thang như cô vậy.

Hôm nay là một ngày mà anh có nhiều cảm xúc lạ quá, nó gần giống như ngày ta rời xa nhau vậy, cũng là ngày nhiều tuyết và gió, và cũng tại trạm xe điện đó, cũng người nhạc sĩ già đó nhưng giờ có lẽ thời gian đã làm giọng ca của ông không còn mạnh mẽ như ngày nào, nhưng anh vẫn luôn thích, vẫn nhớ giọng ca của ông như là nhớ đến em vậy.

Hy vọng ngày mai, sau giấc ngủ những ký ức cũng sẽ lãng quên bớt đi, chỉ chút ít thôi cũng làm cho con tim bớt thổn thức!

<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2007 10:11:44 bởi lang thang >
"Khi người không yêu ta, Buồn đã thành một nhẽ
Khi ta không yêu người, Sao cũng buồn đến thế"


lang thang
  • Số bài : 5825
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.12.2006
  • Nơi: Quê hương của lá Phong
RE: Một thoáng bâng khuâng - 29.01.2007 06:30:07
Mùa xuân quá vội
Mười năm tắm gội
Giật mình ôi chiếc lá thu phai


Lại một mùa đông nửa trôi qua, ta chẳng còn nhớ đã đi xa bao nhiêu mùa đông rồi, chỉ thấy những ước mơ ngày ra đi, những khát vọng luôn cháy bỏng ngày nào giờ đây như đang phai nhạt, giờ giật mình mới thấy, liệu ta đã tàn úa như chiếc là thu phai kia chăng? Liệu ta đã bước qua những mùa xuân có quá vội vàng đến nỗi không còn cảm nhận được mùa xuân chăng? Cũng có thể...
 
Một đêm bước chân về gác nhỏ
Chợt nhớ đóa hoa Tường Vi
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ
Giờ đây đã quên vườn xưa


Hôm nay ta đã quên vườn xưa thật rồi, nơi có bạn bè thân thiết, có thời học trò hồn nhiên, và cả một chút gì để nhớ nửa...một chút mộng mơ tuổi học trò
 
Người phu quét lá bên đường
Quét cả nắng hồng quét hạ buồn tênh


Nắng hồng đã đi, tuổi hồng đã qua, chỉ còn hạ vắng là mãi mãi, mãi mãi nụ hồng đầu tiên, mong manh và tinh khôi.

 
Một mình tôi đi
Một mình tôi đi
Đời như vô tận
Một mình tôi về
Một mình tôi về...với tôi

 
 
 
 
 
 

 
"Khi người không yêu ta, Buồn đã thành một nhẽ
Khi ta không yêu người, Sao cũng buồn đến thế"


lam xuong
  • Số bài : 296
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.12.2005
RE: Một thoáng bâng khuâng - 31.01.2007 20:03:14
Hôm nay đi qua đây vô tình lạc bước vào nơi bâng khuâng của Lang thang, không ngờ Lang thang cũng thích bài hát này!
Chúc vui vẻ.
Gió bốn mùa vẫn thổi

lang thang
  • Số bài : 5825
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.12.2006
  • Nơi: Quê hương của lá Phong
RE: Một thoáng bâng khuâng - 02.02.2007 23:06:09
Chào mừng LX ghé chơi, LT thích nhất nhạc Trịnh, vì nó chứa đựng một chút triết lý nhân sinh trong đó, phảng phất đâu đó một hình bóng của kiếp người.
"Khi người không yêu ta, Buồn đã thành một nhẽ
Khi ta không yêu người, Sao cũng buồn đến thế"


lang thang
  • Số bài : 5825
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.12.2006
  • Nơi: Quê hương của lá Phong
RE: Một thoáng bâng khuâng - 04.02.2007 05:13:09
Viết cho những người thân yêu...
 
 
Hôm nay là một ngày cuối tuần khác với những ngày cuối tuần trước đó, sáng nay anh không ghé vào thư viện tìm một cuốn sách rồi qua quán cà phê để đọc, anh phải coi cửa hàng giúp một người bạn, một tiệm bán hoa rất xinh đẹp, nằm ngay con phố lớn đối diện với công viên trung tâm.
 
Trong khi đang bận rộn với việc phân loại những cành hoa thì anh thấy có một cô bé khoảng 10 tuổi đứng bên ngoài cửa kính, anh không chú ý lắm vì thỉnh thoảng cũng có vài người khách bộ hành đi ngang qua hay dừng lại chỉ để ngắm những bông hoa. Nhưng một lúc sau cô bé vẫn còn đứng đó, anh liền đi ra và hỏi:
 
- Em muốn mua hoa àh? Cô bé mỉm cười nói: mẹ em thích những bông hoa này nhất và em cũng thích chúng.
 
- Vậy là em muốn mua những bông hoa này tặng mẹ? Cô bé im lặng gật đầu, rồi nói: nhưng em không đủ tiền.
 
Anh hỏi: thế em muốn mua bao nhiêu cành hoa. Cô bé đáp: em chỉ muốn một nhưng cũng không đủ, anh nhìn thấy dường như đôi mắt cô bé đang long lanh.
 
Anh liền nói: không sao , hôm nay là cuối tuần và anh sẽ bán chúng với giá đặc biệt. Anh vào trong và mang ra cho cô bé năm cành hoa thật tươi, không quên cột thêm một cái nơ thật đẹp cho cô, anh nhìn thấy khuôn mặt của cô bé rạng rỡ hẳn lên, em luôn miệng cảm ơn và nói: - hôm nay là ngày mất của mẹ em, mọi năm em hay cùng cha đi thăm mộ mẹ nhưng hôm nay cha em phải đi làm, cha nói cuộc sống bây giờ rất khó khăn, cha phải đi làm thêm.
 
Nhìn cô bé bước lên xe bus đi vào khu nghĩa trang thành phố, anh thấy mắt mình cay cay, anh nhớ ra anh chưa bao giờ mua hoa tặng cho mẹ, anh thấy nhiều khi anh đã quên đi nỗi buồn của mẹ, từ khi cha anh mất đi. Anh cứ bị cuốn vào những suy nghĩ của bản thân anh, chỉ mình anh thôi...
 
Anh nhớ anh đã hứa với cha rất nhiều, anh thường nói: khi nào con có nhiều tiền sẽ dẫn cha qua tận nơi xem đội bóng cha yêu thích thi đấu. Trước khi mất một năm, cha đã rủ anh đi du lịch một vài nơi, nhưng anh từ chối vì nghĩ rằng khi nào rảnh rỗi thì đi cũng được, đâu có gấp gì. Vậy là anh đã không còn cơ hội được đi cùng cha nữa.
 
Hôm nay anh muốn ngày trôi qua thật nhanh, anh sẽ gọi điện kêu mẹ đừng nấu cơm, anh sẽ đi ăn tối cùng mẹ, mặc cho mẹ luôn nói: ăn ở tiệm thì mắc nhưng đâu có ngon bằng ở nhà, anh mặc kệ, anh muốn mình được gần mẹ hơn, năm sau anh sẽ đưa mẹ về thăm quê, anh sẽ cố để hiểu những suy nhgĩ của mẹ vì trước giờ anh hay nói: - mẹ già nên suy nghĩ khác con.  Giờ đây anh muốn nói anh yêu mẹ nhiều lắm, người mẹ thân yêu...
"Khi người không yêu ta, Buồn đã thành một nhẽ
Khi ta không yêu người, Sao cũng buồn đến thế"


lang thang
  • Số bài : 5825
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.12.2006
  • Nơi: Quê hương của lá Phong
RE: Một thoáng bâng khuâng - 24.04.2007 07:55:43
Hôm nay trong khi chờ đợi interview, mình lại lang thang trên nét, bỗng vô tình nghe 1 bài hát, đây không phải lần đầu nghe nó nhưng cảm xúc hôm nay thì thật lạ.
 
Ai cách xa cội nguồn,
ngồi một mình
Nhớ lũy tre xanh dạo quanh

khung trời kỷ niệm
 
Một cảm giác trống vắng thật sự, đôi khi mình thấy thật cô đơn khi ở giữa bao người. Biết bao nhiêu suy nghĩ, biết bao nhiêu nỗi buồn, đôi khi con người cũng rất cần một sự chia sẽ khi thất bại, khi thành công, ai cũng chúc mừng, nhưng khi thất bại thì chỉ có mình ta lầm lũi làm lại từ đầu, cuộc sống hiện đại đã mang tới sự tự do trong không gian, trong tài chính nhưng lại hiếm thấy sự tự do trong tâm hồn. Mình rất muốn quay về với tuổi thơ, với  ngày hè rong chơi...
 
Xin được làm mây mà bay khắp nơi giang hồ
Ghé chốn quê hương xa rời từ cất bước ly hương
Xin được làm gió dập dìu đưa điệu ca dao
Chái bếp hiên sau cũng ngọt ngào một lời cho nhau


Phải rồi, ước gì mình được làm mây, sẽ rong chơi quên cả tháng ngày. Quên hết những điều không mong đợi, sẽ đến những nơi ta muốn đi...
 
Xin sống lại tình yêu đơn sơ,
rong chơi những ngày đầu chừa ba vá miếng dừa
đường mòn xưa, dãi nắng dầm mưa


Và sẽ sống lại những tháng ngày tuổi học trò, với những người bạn nay đã xa, và hình như có cả một tình yêu nửa, đơn sơ, nhỏ bé nhưng lung linh và trong sáng...
"Khi người không yêu ta, Buồn đã thành một nhẽ
Khi ta không yêu người, Sao cũng buồn đến thế"


binh yen
  • Số bài : 28
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.04.2007
RE: Một thoáng bâng khuâng - 07.05.2007 21:56:25
    Tôi lặng người trong một thoáng bâng khuâng của lang thang dẫu rằng nỗi bâng khuâng của anh không hề đồng điệu với nỗi bâng khuâng trong tôi. Nhưng bâng khuâng nào cũng có màu hoài niệm,màu thời gian,màu của sự nhớ nhung và nuối tiếc. Tôi may mắn hơn anh vì tôi vẫn còn hồn nhiên tinh nghịch trong màu trắng trinh nguyên của áo học trò. Màu áo như màu của hoa thạch thảo:
   " Ta ngắt đi cụm hoa thạch thảo. Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi".
Và như những giọt mưa trong veo về trên phố cổ:
  "Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ. Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao. Nghe lá thu rơi reo mòn gót nhỏ. Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu".
Như anh.Tôi thích nhạc Trịnh nhưng không phải là tất cả mà nó mang tính chọn lọc của con tim. Có ai đã từng nói: " Bản tình ca thường gợi cho ta nhớ về một điều gì đó tưởng đã nằm sâu trong tiềm thức". Nghe có vẻ triết lí và xa xăm. Những âm điệu sâu lắng mênh mang của nhạc Trịnh có lẽ nhắc nhiều về kỉ niệm trong lòng người,có lúc lắng động, có lúc nhứt nhối...
    Chúc cho anh ép giữ trọn vẹn mãi trong tim hình ảnh tươi đẹp của tuổi học trò có thầy cô, bạn bè và ai đó...đừng để nhạt nhòa dù bước chân thời gian có lầm lỡ lỗi nhịp bao nhiêu cung đàn...
" Có những mùa hè không bao giờ trở lại
Chỉ tiếng ve trĩu cánh phượng buồn
Trang giấy cũ xa rồi xa mãi
Ngân khúc nhạc lòng trong nỗi bâng khuâng".

bach van
  • Số bài : 1
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.05.2007
RE: Một thoáng bâng khuâng - 12.05.2007 08:42:17
“Người là ai, hỡi người thả tóc bên bờ hiu quạnh, tâm trạng nào cũng là mây trắng bay?”(Tóc mây đó ngàn năm ta xin đợi...Xin ai giữ dùm một chút khói mong manh). Tiếng người vương vấn buổi tà dương còn đong đưa cuối dãy trời xa rồi rớt lại màu Huệ tím hôm nay giữa hồn ta như khói hương nghi ngút mộ phần anh ngày ấy. Để từ đó trong vườn tưởng niệm, ôi áo em xưa như là mây trắng bay suốt cõi phù du...
 
Chẳng phải là hoa, chẳng phải sương
Nữa khuya em đến, sáng em về
Đến như giấc mộng xuân không đợi
Đi tựa mây chiều không định nơi...
 
Ta ngẫn ngơ vô tình đi xuống phố chiều nay khi ngoài trời mưa rơi lất phất,  tuy có hơi ảm đạm của ít mây mù tê tê hơi lạnh nên trong lòng cũng thoáng chút giá băng. Rồi bỗng dưng lạnh ngắt cả trời chiều khi dáng ai màu áo tím rơi lại bên đường vắng lặng vời vợi như dáng ai xưa tóc thả phù vân - một loài hoa mang nhan sắc đợi chờ, nên phận người phải lắm phen nhiều nỗi truân chuyên với duyên tình lận đận cho gieo neo hắt bóng bên đời thật quạnh hiu (Khen ai ảo thuật tài cao. Biến mây thành đá, biến hoa thành người. Biến đời thành hạt lệ rơi. Biến xanh tóc nọ thành đời bể dâu...) Có lẽ nào, khi lật lại trang sách cũ ta vô tình làm rơi rớt những cánh hoa khô đã sẫm màu thật mỏng tang, lả tả khắp nơi. Và càng đau xót hơn nếu ta một phút yếu lòng giơ tay định nhặt những cánh hoa bay, chúng lại càng tan vỡ tơi tả hơn trong sự nuối tiếc ngậm ngùi của ta thôi! Một chút niềm riêng nên ngẩn ngơ sầu để lòng ai thoảng nhẹ với bâng quơ nhớ nắng mong manh, nhớ tình hò hẹn của thuở nào...(Em chẳng là  em nên hoa buồn!...)
bv

lang thang
  • Số bài : 5825
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.12.2006
  • Nơi: Quê hương của lá Phong
RE: Một thoáng bâng khuâng - 19.05.2007 09:48:49
Chào mừng hai bạn binh yen và bach van đã ghé chơi và chia xẻ một chút bâng khuâng với lang thang...
Ai cũng có những hoài niệm về quá khứ, có những quá khứ dịu êm, cũng có cái dữ dội, dù là gì thì nó cũng đã trôi qua, ta chỉ còn nhìn thấy nó trong ký ức, nhưng nếu có một phút nào rảnh rổi, ta tìm về với kỹ niệm thì sẽ thấy học hỏi từ nó rất nhiều. Nó như một thước phim cho ta thấy những điều ta đã làm, có cái đúng cái sai, có cái ta tiếc nuôi, có cái ta muốn lãng quên thật nhanh. Từ đó ta sẽ thay đổi để hướng tới tương lai tươi đẹp.
Chúc cho tất cả đều có những kỹ niệm ngọt ngào về tuổi trẻ, bên bạn bè và người thân yêu.
"Khi người không yêu ta, Buồn đã thành một nhẽ
Khi ta không yêu người, Sao cũng buồn đến thế"


mây trắng
  • Số bài : 569
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.05.2007
  • Nơi: Sài Gòn -Việt Nam
RE: Một thoáng bâng khuâng - 22.05.2007 09:18:26
 
 
 
Tình Bạn Hố Thẳm
 
Tôi lang thang trên đường về nhà chợt nhận ra mình đang bước qua cầu nên đưa mắt nhìn xuống dòng nước hình như có vẻ yên ả  rồi bâng quơ trong lãng đãng nhớ( mà không biết ra sao nữa) mấy dòng thơ của Apollinaire
 
...Sous le pont Mirabeau coule La Seine
Et  nos amours
Faut – il qu’il m’en souvienne
 
Và tự dưng thắm đượm cả tấc lòng ai một nỗi khoắc khoải trong chìm đắm lung linh một mặt trời đỏ rực tận phía xa xa, một chiếc thuyền con bé tí lơ ngơ, một đám lục bình trôi dạt liu riu.  Sao đẹp đến độ nao núng tâm hồn mà buồn lạ lùng ngơ ngẫn mãi  nơi ta bởi cứ xao xuyến lòng nhớ tự ngàn xưa đã có những tình yêu trót đã đi qua mà vẫn như còn đang hiện hữu trong đời sống nhân gian này...
 
Chưa gặp mặt, tôi đã thấy tên bạn trong trí nhớ nhỏ nhoi này thật khiêm cung mà lại rất đỗi mênh mông, ấp áp một tình cảm cao rộng thâm sâu bàng bạc đã bao lần nâng nhẹ hồn tôi. Thật lạ lùng kỳ bí vì tôi không thể nào hiểu được sao lạ lùng đến thế chút tình thân xưa còn luyến lưu  bàng bạc nơi này. Tôi còn nhớ mãi khi lần đầu được thấy, tôi choáng ngợp vì cái ánh sáng trong mắt nhìn của bạn thật uy nghi tĩnh tại như được toát ra từ tâm tư của một bậc người cao nhã trong đời. Tôi giật mình chợt thấy ước mơ xưa cứ như một phép lạ được gửi tới qua bạn, một kỳ diệu - nhiệm mầu đang lấp lánh như ánh sao dẫn lối người đi cho bao ân sủng tràn đầy nơi xác thân tôi. Tôi không hề đắn đo vì tôi hiểu mọi sự trên đời như ánh chớp trong đêm nên tôi đã nhận lảnh một bài học tình yêu lớn lao ở nơi bạn kể từ đó. Tôi đã không chút ngại ngần khi tỏ bày niềm khao khát học hỏi mọi sự trong đời, Và thật ân cần nhẹ nhàng bạn mang đến cho tôi một bầu trời rộng mở bát ngát hương thơm tâm linh cho miền thơ dại khuất sâu còn chìm lắng giữa bao bộn bề cuộc sống mõi mòn. Rồi từng ngày... từng ngày, tôi chất ngất  khi hồn mình mãi mê bay bỗng trong cái thế giới huyền dịu lung linh với một nỗi lòng say đắm dịu dàng niềm hạnh phúc mà tôi âm thầm trọn hưởng nơi này.  Nó len vào tận sâu trong những ngõ ngách của một tâm tư vẫn mãi hằn dấu vết cô liêu im lìm từ dạo những ngày còn hãy ngu ngơ khờ dại lắm lắm của xa xưa...
 
Tôi vốn không thích đám đông nên tôi vẫn thường tìm vào một nơi khuất bóng để bước vào một cõi riêng kỳ diệu của chính mình khao khát mọi sự lạ lùng và mảnh liệt cứ luôn quanh quẩn bên tôi thật là bí hiểm. Một sự huyền nhiệm tâm linh như một ân sủng cứ gọi mời tôi dấn bước trước lúc nhận biết ra mọi sự trong cuộc đời mình là một thử thách khôn lường để được thanh tẩy bước vào cõi gian nan. Xuyên qua từng cuộc chuyện trò với bạn, tôi như trên mỗi dặm đường của một con người vốn khát khao về sự hiểu biết một thế giới rất đỗi cao vời  xa cách như đời sống tâm linh bao trọn quanh mình, với một con người rất mực chân tình và thanh khiết , tôi chợt bừng nở cảm nghiệm một hạnh phúc thật vô bờ lung lắm. Có thể ư, một bản nhạc xưa của một người tài hoa xa lạ bạn vẫn tô thêm nét vẽ trong đời sống bởi chính sự hiện hữu người nghệ sĩ đó trong hiểu biết cho tôi. Một câu chuyện đời người lắng nghe như một dòng sông bạn nhẹ nhàng chia sẻ trong sự nghiêm chỉnh thấu hiểu bước đường cuộc sống bạn đã từng qua. Những trang đời đó như một dòng nước trong lành đã đưa tôi vào miền ký ức một quê hương sỏi đá khô cằn đã khắc sâu vào nỗi nhớ trong trái tim luôn khoắc khoải khôn nguôi một dáng đứng núi sông...
 
Phải thế không, giữa bước đời hoang vu phiêu lãng bạn còn lưu giữ được nét cười thơ trẻ nơi cõi tim mình như vậy đó, dù vẫn là dáng ngoài vẻ như là phù phiếm xa hoa. Ngày xa xưa khi hãy còn trẻ dại, bạn giữa những con người đó với đôi mắt trong và đôi vai gầy như muốn co cụm lại với người với đời trông như một chàng nghệ sĩ lang thang đầy gió bụi, hình như không thích hợp là mấy nhưng không hiểu vì sao vẫn ấn tượng vô cùng. Đúng là một đôi mắt xanh trong lấp lánh ánh cười tươi nguyên cuốn hút người đối diện ghê gớm lắm. Đã lâu rồi, tôi không còn nhớ điều ấy đã đến và đi như thế nào nơi cuộc sống vốn thật lặng lẽ và nhiều sóng gió của tôi. Nhưng mỗi lần tôi chợt nhớ về bạn thì thật lạ lùng làm sao bạn lại đến bên tôi với nụ cười hiền hòa thân ái luôn trên môi. Bạn là một người bạn thân thiết duy nhất mà tôi có thể có sự giao tiếp cởi mở mà không hề vương mang một chút nghi ngại e dè nào dù là nhỏ nhặt nhất. Không hề gián đọan, suốt quảng đời từ lúc quen biết bạn cho mãi đến khi duyên xưa không còn nữa, tôi mới hiểu là cái tình bạn ấy là một điều quí giá thật trong suốt luôn long lanh giữa tâm tư tôi đến không ngờ cứ như là tôi với bạn cũng thường hay gặp gỡ và trò chuyện với nhau luôn vậy, như có như không, là gió là mây...
 
Tôi đã đứng lại cùng dòng sông như dòng đời cứ miên man chảy mãi bao vấn vương nắng chiều vàng thắm nhớ nhung những cuộc tình tựa như chuyện những đóa hoa quỳnh thoáng ngang qua đời. Nhưng đùa vui phút giây sau lần đến bên nhau, người lại gặp tấm lòng ngàn năm nhớ thương ai. Có vẻ như một tìm kiếm giữa cõi mịt mùng bờ bụi, mãi suốt con đường một tấm lòng ai kia luôn hoài vọng thiết tha một sự quay về chốn này, bờ bến tâm hồn nhau.
 
Và sống lại một niềm vui dạt dào có ai nào ngờ, lại cũng chính là màu nắng long lanh bên người, dành trao cho tôi đó vậy, lúc ngây thơ dâng tặng cho đời chút giai điệu tình tự nhân gian khi bước qua cầu nhớ thương, bạn ơi!
 
 Bạch Vân
 

 

mây trắng
  • Số bài : 569
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.05.2007
  • Nơi: Sài Gòn -Việt Nam
RE: Một thoáng bâng khuâng - 30.05.2007 09:06:52
Cám ơn bạn,Lang Thang ơi,vì đã cho mình dược chia xẻ một chút bâng khuâng nghe.
bv

ngay xua 290595
  • Số bài : 127
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.04.2007
  • Nơi: Núi Nga My
RE: Một thoáng bâng khuâng - 01.06.2007 03:32:07
Chiều buồn lang thang bất chợt ngang trường cũ, cảm giác trong lòng bỗng lâng lâng. Ngôi trường xưa giờ đã thay đổi gần như hoàn toàn với những khối nhà hoàn toàn mới nhưng chỉ có cây phượng vỹ cuối sân vẫn đứng nơi đó một cách lặng lẽ như bao ngày. Cây phượng vẫn nở những cánh hoa đỏ rực rỡ khoe sắc dưới nắng hè oi ả làm tôi nhớ về một người bạn xưa. Tôi là người mới đến ngôi trường này, nếu bạn không nói thì tôi đã không để ý đến cây phượng cuối sân đã nở hoa rồi. Bạn là người bạn tốt luôn giúp đỡ tôi hoà nhập với lớp, với trường. Bạn đã giúp tôi cảm thấy tự tin hơn không nhút nhát với những người bạn mới. Nhưng chúng ta chỉ học chung đúng một năm học. Một năm tuy không dài nhưng không phải là ngắn đã để lại không ít kỉ niệm giữa chúng ta. Giờ đây bạn nơi đâu? Kỉ niệm cũng chỉ là kỉ niệm. Ngôi trường cũng đã thay đổi. Chỉ có cây phượng còn đó như khắc ghi lại những tháng ngày vui vẻ hạnh phúc của tuổi học trò, trong đó có tình bạn của chúng ta. Gió thổi mạnh ...những cánh bướm đỏ từ cây phượng khẽ rơi...tung bay...tung bay...
@95
Đừng từ bỏ người bạn yêu để đến người bạn thích vì người bạn thích cũng sẽ bỏ bạn để đến người họ yêu.

lang thang
  • Số bài : 5825
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.12.2006
  • Nơi: Quê hương của lá Phong
RE: Một thoáng bâng khuâng - 04.06.2007 08:20:52
Vậy là mùa hè lại đến rồi, nếu không có mấy bông hoa phượng đỏ của bạn ngay xua 290595 thì mình cũng đã quên mất, thời gian thấm thoát qua nhanh thật, hơn 7 năm không về lại trường xưa, một khoảng thời gian không phải ngắn nhưng mình thấy giống như vừa trôi qua vậy, ước gì được hội họp đông đủ với bạn bè và thầy cô như ngày chia tay sau lễ tốt nghiệp, không máy quay phim, không chụp hình, nhưng hình ảnh thì vẫn như mới vậy, ôi... những kỷ niệm ngọt ngào của thời áo trắng...
 
@mây trắng: bạn hãy coi đây như một khu vườn nhỏ của bạn đi, khi nào muốn giải bày thì cứ ghé qua nhé, coi như trãi lòng cho nhẹ nhõm, niềm vui sẽ nhân lên và nỗi buồn sẽ vơi bớt.
"Khi người không yêu ta, Buồn đã thành một nhẽ
Khi ta không yêu người, Sao cũng buồn đến thế"


ngay xua 290595
  • Số bài : 127
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.04.2007
  • Nơi: Núi Nga My
RE: Một thoáng bâng khuâng - 05.06.2007 01:27:31
Bảy năm đối với bạn lang thang đã là dài, còn mình? đã 12 năm rồi. Tất cả giờ đây chỉ là kỉ niệm đẹp. Cũng chính ngày xưa 290595 mình cũng đã có một kỉ niệm tuyệt vời mà không bao giờ quên được và cũng đúng vào dịp hè có phượng nở, ve kêu. Áo trắng...áo trắng...bài hát ai hát sao mà vui nhưng chợt làm lòng ai buồn khi nghe với cảm xúc ùa về cùng với bao kỉ niệm. Bạn bè ư? Mỗi người mỗi ngã. Nhiều khi chợt gặp nhau nhưng sao thấy xa lạ không còn hồn nhiên cười đùa như trước. Có lẻ vì có nhiều lo toang gánh nặng trong cuộc sống làm con người ta phải già nua cả thể chất lẫn tâm hồn? Và giờ đây khi đọc những dòng buâng khuâng của các bạn tâm hồn tôi như cởi mở và yêu đời hơn. Cám ơn nhé những người bạn chưa biết mặt bao giờ nhưng có thể thay đổi tâm hồn ta và được thư giãn mỗi khi đêm xuống....
@95
Đừng từ bỏ người bạn yêu để đến người bạn thích vì người bạn thích cũng sẽ bỏ bạn để đến người họ yêu.

lang thang
  • Số bài : 5825
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.12.2006
  • Nơi: Quê hương của lá Phong
RE: Một thoáng bâng khuâng - 12.06.2007 09:59:38
12 năm thì cũng dài thật, không biết 12 năm tới mình sẽ như thế nào nhỉ, sẽ thành công hơn, hay là thất bại? Dù sao cũng chỉ biết cố gắng lên thôi.
Cuộc sống nơi đất khách thật không dễ chịu chút nào, nhiều khi buồn mà không biết chia sẽ cùng ai, nhớ hồi còn nhỏ mà đi học xa nhà, lâu lâu là ba mình lại đi thăm, giờ nghĩ lại thời gian đó hạnh phúc thật, thật vô tư, vô lo...
Giờ thì có người đã mất đi, tâm hồn cũng không còn vô tư nửa, thay vào đó là những lo toan, những việc không như ý cứ chực chờ hạ gục mình thôi...
"Khi người không yêu ta, Buồn đã thành một nhẽ
Khi ta không yêu người, Sao cũng buồn đến thế"


huongtran87
  • Số bài : 1248
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.12.2006
  • Nơi: Miền đất lạnh
RE: Một thoáng bâng khuâng - 13.06.2007 01:13:15
Lâu rồi ta bỏ quên quá khứ, nhưng một thoáng, một thoáng thôi bâng khuâng làm ta nhớ, nhớ da diết cả tuổi học trò bên ta áo trắng ta tung tăng chạy nhảy. Ta đã luôn cột hai tà áo dài vào nhau chạy nhảy như đứa con trai nghich ngợm, giờ nghĩ lại ta thấy mình sao hồn nhiên quá.
Ta đã từng bảo, ta ghét nhất cái tà áo dài vào mùa nóng, nó làm môt đứa con gái năng động như ta bổng trở thành một nữ sinh , mềm mại và thướt tha, nhưng chao ôi sao bây giờ khi xa nó ta nhớ vô cùng, ta lại muốn thướt tha duyên dáng như ngày nào, nhưng thời gian thì có bao giờ trở lại......., ta đi bỏ quên ngôi trường củ, quên mình, quên con đường quen thuộc ngày xưa............
Khi ta ở đất là nơi ta ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn

mây trắng
  • Số bài : 569
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.05.2007
  • Nơi: Sài Gòn -Việt Nam
RE: Một thoáng bâng khuâng - 25.06.2007 09:11:47
Cạn Chén Thu Tàn
 
Nhìn màu thu rơi dần theo từng chiếc lá bay bay ngang qua mặt người bất động im lìm, lệ xanh ai rơi thương tủi niềm đau nhớ thương hoài một địa ngục xa xôi.Trời chừng như đã muốn rơi chiếc lá cuối cùng còn níu kéo trên cây như ta đã không thể giữ lại nhau trong lần lửa chia đôi ngày ấy. Anh vẫn giọng cười muôn thuở tái tê, cũng không nở đành lòng giam hảm trái tim em vào u tối,  tay hãy còn siết chặt tay nhau sao thẫn thờ rơi lệ để em ngẫn ngơ lòng không đếm nỗi bước thời gian với trống trải đơn côi... Ai hát cho ai giữa gió chiều...
 
Ừ thôi nhé chỉ là ngần ấy trong cả một thời rong ruổi miệt mài với cuộc sống để rồi giây phút chạnh lòng nghe chim hót trên cành bỗng thấy dỗi hờn yêu thương. Chiếc lá  thu vàng hay chiếc lá xanh trong định mệnh rơi giữa tay em một chớm thu nào đã chợt phai úa một sắc màu tình yêu lỡ làng ngang trái cho ngập ngừng lệ xanh phơi trải muôn nơi. Anh đã chẳng thể nào giữ nỗi tim em đơn côi trong vòng tay gầy lạnh giá của tàn thu lỡ muộn giăng mắc những trớ trêu yêu nhau từ độ xa nhau. Em thì sao đành nguôi quên ân tình một thuở xuân xanh nên cuối cùng cũng là lời ấy, thôi nhé anh, dù đắng ngắt vị ngọt hôm nào tan nát cả trời thu lặng lẽ ngát trong. Anh còn nhớ thiết tha đành cũng quên thôi chất ngất chiều thu em khóc trong anh tím cả khung cửa căn phòng nâu hôm đó. Mái tóc em dịu mềm chơi vơi trong ngọn gió thu khiến anh ngậm ngùi tiếc nuối có lẽ nào cuộc tình này không thể dài hơn một chớp mắt  ngan ngát môi cười sâu sắc của vô thường cuộc sống chúng ta. Rồi anh càng thêm đắm đuối say mê cái háo hức một thời ngỡ đã ngũ quên nơi khuất lấp tâm tư trong mải mê trôi nổi cuộc nhân sinh nên rồi anh đã nâng niu yêu dấu khôn cùng. Sống một giờ này anh đã  cùng em tựa sống nghìn thu hết mực khắc ghi dấu tích vĩnh hằng ”ta yêu nhau” mảnh liệt khôn cùng... Rung chuyển đất trời xanh lá đổ...
 
Thật đắm say ta càng thấy mênh mang xao xuyến nên càng quyết liệt mõi mòn hơn với từng đợt sóng trào dâng tình yêu lai láng trong từng ngõ ngách hồn ta. Nhìn những phút giây anh run rẩy tái tê khi gửi trọn cái thế giới tâm linh vào tận vô ngần sâu thẳm trái tim nhạy cảm nồng nàn của chính em. Em hạnh phúc tột cùng trong những xẻ chia mặn nồng ấy với lặng thầm xót xa quá trớ trêu trong sự lỡ làng nên sẽ trân trọng mãi thôi vì thật là quí báu vô vàn, anh biết mà có phải thế không anh?...Vì chính anh cũng đã mõi mòn tìm kiếm cả đời cô đơn lãng tử một bóng hồng nhan có thể gửi trao chút tình tri ngộ cho thỏa ước mong. Anh vẫn thường nói em quá đơn sơ, mong manh như sương khói nên dễ tan biến nhanh trong biển đời mênh mông quá nhiều những phiền lụy. Anh xót xa thương em lênh đênh một kiếp má đào nên hay vẽ mộng đưa ta vào thế giới hoan lạc của tình yêu xoảy cánh trên những vần mây dành riêng dâng hiến người thơ. Đáp tạ ân tình lai láng của niềm thương mến thâm sâu em như mặc lòng cũng đành dâng trọn hồn thơ quấn quít yêu dấu bên người cho trọn một đường tơ... Để lệ xanh buồn theo gió vương...
 
Trời thu vàng đẹp như mơ ngày anh đến giao lời hẹn yêu muôn kiếp cùng em nay càng thẩm buồn ủ ê chết lịm khi nụ hôn giả biệt chợt rơi rụng trên mắt môi em đẩm ướt lệ xanh. Càng siết chặt nhau trong xoáy sâu thương mến ta càng xót xa đau đớn  trong gầy rạc hao mòn như chiếc lá thu rơi. Không thể bên nhau ta lại còn thêm yêu nhau tha thiết hơn trong oái oăm cay nghiệt của môt sự mảnh liệt muộn màng. Cái khoảnh khắc đất trời đó, ôi cái khoảnh khắc dịu dàng bất tử nơi chốn vỉnh hằng của trái tim ta mãi mãi yêu nhau anh nhỉ! Thu vàng ta  yêu nhau, thu tàn ta rời nhau, đã đành phải lỡ làng ngơ ngác với tình thu xa khuất dặm ngàn. Tiếng thơ buồn anh còn vọng mãi tim em cái khát khao tha thiết ẩn sâu luôn day dứt cả đời anh trong niềm đau hằn nét cô đơn lạnh lẽo đến kinh người. Chừng như nghe đồng vọng đâu đây nơi bóng lá thu rơi âm vang cõi lòng anh tê buốt thịt da em trong im vắng thanh âm của nhịp đập trái tim mình hơi thở sau cùng đêm hôm ấy. Biết là chính nơi này sự kết thúc sẽ khởi đầu trong lặng thầm tê tái nghiền nát đôi ta nhưng cuộc sống sẽ chổi dậy nảy sinh hoa trái, nên mặc xót xa lòng ta day dứt với bao khoắc khoải ly tan, bản hợp âm này vẫn dạo khúc hân hoan vô tận. Đường đời dài thẳm mù khơi xa ta sẽ phải đi cho hết cả đời ngậm ngùi chờ đợi luyến thương, dù chỉ là một thoáng mơ qua của phút tình cờ chạm nhẹ đường tơ oan trái, cũng vẫn chờ nhau mãi thôi...Phố buồn chôn kín mảnh tình trôi...   
 
Anh quay gót vào cõi thu vàng võ trên đường băng dài thăm thẳm mịt mù khi em về lặng lẽ với trống vắng hoang vu để mãi mãi là nghìn trùng xa cách nhớ tiếc khôn nguôi. Em nghe lạnh đến tê lòng với ngọn gió thu đến muộn sẽ không còn có anh ân cần choàng nhẹ vai em cho đủ ấm. Và rồi nghe đâu đây cái chớm lạnh sắt se buốt giá của mùa đông, em rơi vào đêm tối triền miên nhớ nhung da diết muốn buông mình an nghĩ bên tuyết lạnh ngàn năm. Nhưng em cũng biết là không có gì quan trọng hơn tình đôi ta nên em sẽ vì nhau mà giữ trọn sắc hương cuộc sống bởi ta yêu nhau nên đành phải rời xa nhau, anh hởi, cố nhân!
 
...Chén ngọc buông rơi giữa đọan trường...
 
bv