Một thoáng bâng khuâng
lang thang 05.01.2007 13:01:33 (permalink)
Chiều nay anh lại về ngôi trường cũ, cảnh vật đã đổi thay nhiều, những người bạn cùng khoá giờ đã đi khắp nơi, và em cũng vậy.

Thời gian đã làm thay đổi mọi thứ, em còn nhớ những bức tượng trước khuôn viên trường không nhỉ, chúng ta từng đặt tên là" những đứa bé to xác " ấy, chỉ có chúng là không thay đổi theo thời gian, vẫn trẻ con và to xác như ngày nào. Rồi bác bảo vệ già nữa, ông ấy vẫn còn làm tại đó và cũng luôn hài hước như ngày nào, đã lâu không gặp nhưng ông ấy vẫn còn nhớ chúng ta, thì ra đâu phải cái gì cũng thay đổi hết đâu, ít nhất là tình cảm con người, thật khó mà thay đổi, đôi khi ta nghĩ mình đã lãng quên nhưng rồi lại vẫn nhớ.

Chiều nay anh lại ngồi dưới hành lang đó, lại làm quen với những người bạn từ khắp thế giới, mà khi xưa, nhờ đó anh đã quen em, không hiểu sao giờ về chốn cũ những ký ức cứ chạy về, cả buổi chiều nay không làm gì được, không biết ngày mai sẽ ra sao, nếu vẫn như vậy thì anh chết mất.

Trời mùa đông năm nay vẫn vậy, tối rất nhanh, anh lại tìm về chiếc ghế ngày xưa mà chúng ta hay ngồi ăn rồi chờ đi thư viện, và anh đã gặp lại cô giáo mà em hay gọi là phu nhân nước Pháp đó, cô ấy già nhiều và không còn dạy ở trường nữa, bây giờ cô ấy giúp các bạn khiếm thính trên giảng đường, vẫn dùng thứ ngôn ngữ mà em hay gọi là ngôn ngữ yêu thương ấy, không hiểu sao cô ấy vẫn nói chuyện cuốn hút như ngày nào, vui vẻ và hài hước dù tuổi đã cao. Anh đã hỏi rằng có bao giờ cô thấy chán nản, thất vọng không, cô ấy nói không bao giờ vì cô là kẽ lang thang, không có nhà thì lấy gì để lo toan, để chán nản,  cách nói chuyện của cô vẫn luôn như vậy, nếu đó là sự thật thì anh cũng mong mình mãi  lang thang như cô vậy.

Hôm nay là một ngày mà anh có nhiều cảm xúc lạ quá, nó gần giống như ngày ta rời xa nhau vậy, cũng là ngày nhiều tuyết và gió, và cũng tại trạm xe điện đó, cũng người nhạc sĩ già đó nhưng giờ có lẽ thời gian đã làm giọng ca của ông không còn mạnh mẽ như ngày nào, nhưng anh vẫn luôn thích, vẫn nhớ giọng ca của ông như là nhớ đến em vậy.

Hy vọng ngày mai, sau giấc ngủ những ký ức cũng sẽ lãng quên bớt đi, chỉ chút ít thôi cũng làm cho con tim bớt thổn thức!

<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2007 10:11:44 bởi lang thang >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9