Giáng Sinh - truyện ngắn
thanks 05.01.2007 15:08:32 (permalink)
Giáng Sinh
 
         Im lặng. Họ nhìn nhau, e thẹn, tưởng chừng như là người dưng nước lã.  Hạnh co người lại, cố móc moi trong cái đầu trống rỗng chỉ để tìm ra hai từ.
 
          – Sao rùi? – Cuối cùng nó lên tiếng, cọc lóc, trống trơn, dường như vô nghĩa.
          – Ơ… đi không? – Ngân trả lời.
          – Ừ. – Và thế là hai người bạn nhỏ lặng lẽ khuất sau một rừng người nhốn nháo.
 
          Thế đấy, cái cuộc đối thoại nhàm chán, đơn điệu ấy lập đi lập lại mỗi ngày. Không một từ hơn, không một từ kém. Phải chăng Hạnh đã quá nhút nhát, quá trầm lặng, hay chán ngắt? Nó muốn thêm vào tình bạn nhỏ bé này chất liệu của thời gian, kỷ niệm, và sự bền lâu. Nhưng cái gì đó đã ngăn cản, xoá đi những điều nó soạn sẵn từ lâu để nói với cô bạn. Hạnh càng cố gắng lục lọi thì càng làm cho mọi việc rối thêm và cuối cùng - trước khi đầu óc trống trơn ấy nhận ra mình đang làm gì - nó thấy mình thốt ra vẫn cứ hai từ. 
 
          “Chúng minh có phải là bạn bè không nhỉ? Sao lại khách sáo theo kiểu của những người xa lạ? Chúng mình quen nhau chỉ để không phải ăn trưa một mình?”, Ngân hoang man tự hỏi chính mình. Cô chẳng biết cái gì đang vơ vẫn trong đầu nó, cũng chẳng hiểu tại sao nét vui tính trong người bỗng nhiên biến mất khi hai người bên nhau. Có vẻ như cô đang cố làm bạn với một người không hợp. “Vậy tại sao mình vẫn đi với nó mỗi buổi trưa?”
 
          Đó là một buổi sáng trong trẻo. Hình như ông mặt trời cố giấu mình đằng sau những đám mây xanh xanh pha chút trăng trắng do hơi nuớc cấu thành. Ngôi trường vẫn như xưa: đồ xộ, cũ kỹ; cái sắc màu chủ – màu vàng chói sáng ngày nào giờ đã ngã ngũ trước sức mạnh của thời gian – biến nó trông như một ngôi trường hoang phế từ lâu. Giáng sinh đang đến, rất gần. Hạnh đi dọc theo con đường quen thuộc dẫn đến lớp học. Mọi người đang chìm vào những món quà xinh xinh, những tấm thiệp mang trong mình lời chúc vui nhộn. Nó đi chậm lại rồi dừng hẳn, nhìn quanh, ảnh của đống quà sặc sỡ long lanh mãi trong mắt, tự hỏi chúng đang được chuẩn bị trao đi hay đã có chủ. Tiếng cười nói, tiếng hét the thé của sự ngạc nhiên, tiếng của bản nhạc giáng sinh phát ra từ một thiệp nào đó, tất cả băng qua làn gió bình minh, lọt vào thính giác nó, ngân nga mãi rồi lưu lại cái cảm giác khác khao, mong đợi.
 
          “Chà, khuya rồi nhỉ?”, Ngân ngước lên nhìn chiếc đồng hồ treo ngay ngắn trên phía tường đối diện. Cái cây kim ngắn khư khư chỉ về con số 2, còn anh bạn kim dài lúc này đang đè lên tên mang số 12, ngay ngắn. Bất giác cô ngáp một cái thật dài, vươn vai, đưa mắt chiêm ngưỡng tác phẩm sáng tạo chưa hoàn thành của mình. “Vậy ngày mai mình sẽ học môn Sinh trong mơ vậy”. Đêm tối như mực, không trăng không sao, im lìm. Tiếng sột soạt liên hồi phá vỡ cái yên tĩnh đáng có ấy.
 
          Hạnh giật mình, quay về với cái sân trường ươn ướt, ồn ào. Mắt lướt từ đóng quà cáp đến cái cầu thang nhỏ, đi lên mấy bậc cầu thang rồi đáp xuống ngay cánh cửa lớp học xa xa. Nó thở dài, luyến tiếc, tiếp tục rảo bước đến cái đích đã quá quen thuộc. Mọi thứ như đang níu kéo nó lại. Càng đi xa, đi nhanh bao nhiêu thì cảm giác mong đợi càng dữ dội bấy nhiêu, cứ dâng lên, chực chờ trào ra. Hạnh muốn ngoái lại nhìn theo để thỏa mãn chính mình.Nhưng nó sợ. Nó sợ sẽ lại có một thứ cảm giác nó không biết hay đã lãng quên mất bay vào, chiếm lĩnh đầu óc vốn đã làm bạn với những con số, những bài học chán ngắt. 
 
          – Đợi đã. – Ngân thấy mình vừa chạy vừa hét lên át tiếng nói chuyện, cười đùa ồn ào của cả trăm học sinh. Nó dừng lại, quay người. Nhìn thấy mặt nó, Ngân bỗng cười thầm, nghĩ mình không cần la lên làm gì vì nó có đôi tai thính nhất đời. Cô biết rằng chỉ cần một giọng nhỏ mang theo âm điệu của tên nó thì chắc chắn đôi tai kia nghe thấy. Cô bắt kịp, kéo Hạnh đến bục của bức tường vàng úa trên hành lang nhộn nhịp. Phía trước mở ra cây bàng già, to lớn, đã chứng kiến biết bao đời học trò đến rồi lại đi; xa chút nữa là một biển học sinh, có người đang đá cầu, bắn bi, cũng có từng đám từng đám đi bên nhau trò chuyện. Đằng sau là một dãy lớp học đều đều, những cánh cửa xanh mở to ra như muốn hút lấy tất cả học sinh về. Ngân tháo dây đeo, thẩy chiếc cặp lên bục. Không hỏi, Hạnh đứng đó, nhìn chăm chú vào cô bạn, tự hỏi cô đang làm gì. Nó thấy cô mở dây kéo, đôi tay nho nhỏ di chuyển vào trong chiếc túi, sâu hun hút tưởng như miệng hang không đáy. Và từ trong ấy, Ngân đưa ra chiếc hộp xinh xắn, nhỏ xíu, vuông vức, được gói gọn gàng bằng loại giấy giáng sinh có hình ông già noel cùng với đàn tuần lộc quen thuộc, trên vai ông là miếng vải to ôm lấy đống quà chỉ dành cho những đứa trẻ ngoan như trong truyền thuyết, bên cạnh đứng một cậu bé mặc bộ đồ cáu bẩn, rách rưới, gần như không mang dép; gương mặt em toát lên nét hồn nhiên trẻ thơ hòa vào âu tư của đời sống đường phố. Một món quà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2007 15:14:44 bởi thanks >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9