Đài các tiểu thư - Sakuravn
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 52 bài trong đề mục
duahau 05.01.2007 17:58:44 (permalink)
Đài các tiểu thư
 
Tác giả: Sakuravn
Đánh máy: Yenyen và Sakuravn
Nguồn: Vietlove
#1
    duahau 05.01.2007 18:01:55 (permalink)
    1.Ngày …tháng..năm

    Chúng tôi có mặt tại khu vực khách sạn từ sớm để chuẩn bị cho buổi đấu thầu. Tôi chỉ ôm cặp tài liệu trong khi chị Tuyết thì nói liên tục qua điện thoại. Chị ấy luôn như thế - bận rộn như ko kịp thở.

    Có rất nhiều nhà đầu tư đến dự buổi hôm nay, do đó ko khí đã rất căng thẳng. Mồ hôi tôi ra ướt đẫm thái dương, đầu nhức bưng bưng, tai ù đi cả. Cuối cùng buổi đấu thầu phải hoãn lại và họ chọn 3 nhà thầu triển vọng nhất cho dự án để phỏng vấn riêng, trong đó có chúng tôi.

    Tôi và chị Tuyết tiếp tục làm việc cùng nhau, tôi gọi về công ty, chị ấy thì đọc tài liệu. Bữa trưa chỉ có bánh mì kẹp thịt và trà chanh lạnh. Tôi ngán nó khủng khiếp.

    Hai giờ chiều, chúng tôi phải trình bày kế hoạch trong 30 phút, trả lời các câu hỏi trong 65 phút, và họ hẹn chúng tôi tuần sau sẽ có câu trả lời. Khi ra về tôi chỉ muốn lao xuống bể bơi ngay lập tức.


    Thức khoe cái kèn nó vừa mua, trông bảnh lắm. Tôi nghĩ chắc nó đã đập ống heo để mua chiếc kèn này, vì giá của loại ấy khá đắt, ít nhất là cũng quá tầm với những đứa như chúng tôi. Lão Phúc thì vừa bán cái xe để mua dàn organ và loa thùng. Chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ cho buổi ra mắt ngày mai. Tôi ư? Dĩ nhiên là phải mượn ông chủ tháng lương tới để đủ tiền mua bộ trống mới. Đam mê là thế đấy.

    Thức trằn trọc suốt đêm làm tôi cũng ko ngủ được. Nó bảo – “cứ như sắp làm liveshow”. Tôi gầm gừ - “Ừ, liveshow, để xem có anh cảnh sát nào tóm về bốt ko?”
    #2
      duahau 05.01.2007 18:05:09 (permalink)
      2.Ngày..tháng..năm

      Tng Giám đc nhìn chúng tôi nghi ngi, v mt ông ta cho thy ko mun chúng tôi tiếp tc na. “B đi, nhng d án chính ph đâu có d ly?” . Ch Tuyết cười bình thn – “Hôm nay h gi, nếu giành được thì cho bn em ngh 1 tun nhé sếp.”

      Ông
      y gt, có l cũng ko th làm khác đi đượ
      c.

      Th
      t ra thì đây ko phi là ln đu tiên tôi đi tranh thu vi ch Tuyết, mà gn như hơn 10 ln ri. Nhưng ln này thì khác, nó là d án ln, li nhun cao và hu như chúng tôi đã dành ra rt nhiu tâm huyết đ theo đui. Cho nên tôi c bn chn lo lng đến mt mi c t sáng ti trưa.


      “Em trông ghê quá, thoi mái đi.” - Ch y đy ly café v phía tôi.
      “N
      ếu h t chi thì sao?” – Tôi vn thiếu t tin hơn bình thường. Ch ung 1 ngm nước, nháy mt – “Thì…thôi. Ko có ngh ngơi gì c
      ”.

      Tôi đâu có mu
      n ngh phép, ch là…tôi s tht bi. Tôi s mi th tr thành công cc. Trái vi tôi, ch mun ngh phép dài lm, vì “ch đâu có thi gian cho thng bé”. Đó là cu Tí, con trai 6 tui ca ch
      .

      Đ
      ến lượt tôi nôn nóng, anh Khoa bo đã thuê được ch ri, góc ph Tràng Tin. Hn lúc 4h mà mi 2h trưa tôi đã thy sướng sướng thế nào. Hơn 3h, ko chu được na tôi xin ngh sm, chy v nhà, gp Thc đó. Nó cũng y chang tôi.

      4 gi
      kém, lão Phúc đưa xe ba gác ti, cht 1 đng th lên, còn chúng tôi cuc xe máy.

      H gi đin, đng h ch 5h kém 15. Ch Tuyết nghe xong, cúp máy, nhìn tôi – “Ok ri cưng”. Đó là câu nói tuyt vi nht mà tôi đã ch đi. Tôi ôm ch và th phào nh nhõm.

      C
      phòng kéo nhau đi ăn mng, lu bò và karaoke. Luôn như thế. Đó là thói quen ca chúng tôi, và cũng là thói quen chung ca dân Sài Thành. H
      có gì là kéo ra quán.

      Tôi v
      nhà lúc 9h ti, ca khoá. Tn vn chưa v. Tôi m ca vào nhà và gi nó – “Em đang đi ung vi bn gái”. Bn gái à? Nó có bn gái khi nào v
      y?

      Công An ko tóm chúng tôi. Bu
      i din hoàn thành tt đp trong s tán thưởng ca khán gi - khách b hành. Tôi vn còn say mê trong cm giác được chơi trng trên đường ph - 1 loi hình ch nước ngoài, và gi đây, chúng tôi là nhng người đu tiên làm điu đó Hà Ni. C nhóm đã thc hin được ước mơ. Nó ngt ngào làm sao.

      Anh Khoa đ
      ếm tin, và cười tươi cho chúng tôi biết kết qu ko ti, mc dù chng ai trong chúng tôi quan tâm đến s tin ngừơi ta b vào thùng y. Chúng tôi ch mun chơi th âm nhc cung nhit và quyến rũ…
      #3
        duahau 05.01.2007 18:07:15 (permalink)
        3.Ngày.. tháng.. năm

        “Em biết làm gì với 1 tuần nghỉ phép?” – Tôi đẩy chiếc xe trong siêu thị và hỏi. Chị Tuyết đang chọn 1 con robot chạy pin, nghe thấy thì nghiêng đầu nhìn tôi – “Du lịch đâu đó để xả stress đi.”

        Đi du lịch? Đi đâu? Đi 1 mình à?

        “Em ra Hà Nội đi. Mùa thu Hà Nội đẹp như thơ.” Chị đề nghị bằng giọng rất mềm, như thể chị đang mơ về xứ ấy. “Thế sao chị ko đi?” – “Cu Tí đâu có nghỉ học được, ngốc ơi.”

        Tôi cười và gãi đầu. Hà Nội à? Thủ đô. Tôi đã đi Singapore, Thái Lan, Trung Quốc… nhưng lại chưa từng đến Hà Nội. Có lẽ tôi ko thích, tôi có vài ký ức ko tốt về người xứ Bắc. Tình yêu đầu tiên của tôi dành cho 1 chàng trai gốc Hà Nội, anh ta là trưởng lớp Đại Học của tôi. Chàng tỏ tình với tôi trong năm thứ hai và tôi đổ ngay sau 2 câu: “Nếu mà bạn cần 1 người quỳ dưới chân thì quên tớ đi, nhưng nếu bạn cần 1 người nắm tay bạn giữa bão tố thì tớ ở ngay đây.” Thời ấy những cô gái trẻ như tôi khó mà thoát khỏi lời ngọt như mía ấy.

        Rồi chàng cưới 1 cô bạn cũng gốc Bắc sau khi tốt nghiệp - trở thành con rể của 1 chính trị gia. Con đường công danh của anh ta trải đầy thảm hoa hồng và theo tôi biết, nó còn rộng mở hơn phía trước.

        Lúc chia tay, anh ta cười với vẻ buồn bã, mà tôi ko chắc là thật hay giả – “Hình như đời Thục chưa bao giờ có bão tố, nên chắc là ko cần tớ nắm tay…” Nếu tôi có can đảm, tôi đã cho anh ta 1 cái tát.

        Chúng tôi chỉ chơi nhạc 2 ngày cuối tuần. Và đó là 2 ngày mà tôi luôn sống trong hạnh phúc. Bố tôi đâu hiểu nổi niềm khao khát cháy bỏng của tôi, ko bao giờ hiểu. Nhưng tôi vẫn gọi điện cho ông, vì khi bạn hạnh phúc thì bạn thường chia sẻ với người bạn yêu thương nhất.

        “Con đã chơi, và đã được hoan hô bố ạ.” – Tôi kể trong niềm hân hoan vô bờ. Đáp lại tôi là 1 giọng lạnh băng – “Cứ bay trên trời rồi ngã đau thì đừng về tìm bố.”

        Cúp máy. Tôi hụt hẫng ghê gớm, bố luôn thế. Nhưng sao tôi cứ nhớ đến bố mỗi khi vui thế này? Tôi thấy cô đơn lạ lùng. Bố cứ thế, tôi sẽ chẳng bao giờ quay về nhà. Dù tôi cũng nhớ mẹ và em lắm.

        Nhắc đến mẹ, lại nhớ đến chuyện mẹ cấm tôi quen An mà buồn cừơi. Dù tôi và An chẳng có gì, nhưng mẹ cứ nghĩ lung tung. Mẹ ko thích An vì An quá hiện đại, trong khi mẹ thích 1 cô con dâu truyền thống.Tôi thích An vì cô ấy hoạt bát, năng động, sôi nổi… Nói chuyện với cô ấy thú vị hơn những cô gái khác. Nhưng tôi có yêu An đâu, tôi mà lấy vợ, sẽ lấy 1 cô như mẹ. Đảm đang, dịu dàng. Ôi mà tôi còn trẻ chán, vợ con gì…
        #4
          duahau 05.01.2007 18:12:14 (permalink)
          4.Ngày..tháng…năm..

          Tn va ăn sáng, va đc báo, bt cht nó hi tôi – “Ch đi Hà Ni à?”.

          . Có l.” – Tôi đáp khi đang thay đ đến công ty. Bn thân tôi ko thc s quyết đnh, có khi tôi dành tun ngh lên chơi vi ba má và anh ch
          Hai.
          “Mu
          n tìm 1 tay như gã Duy na à?” - Tn nhăn răng cười ko biết rng câu đùa ca nó làm tôi ni quu, tôi xách cái gi và dt xe ra ngoài sau khi ném cho nó 1 câu bc dc – “Đng gin vi chuyn đó.”


          Người khác bo tôi luôn che giu s tn thương v chuyn tình đu ko thành, du tôi bo đó là 1 người bn trai ko có gì đ nui tiếc. Tôi ko biết mình có tn thương hay ko, nhưng tôi luôn khó chu khi ai đó nhc đến tên anh ta, và nhc ti chuyn tôi đã tng yêu 1 người như vy. Ging như cái kiu lòng t ái b xâm phm. Tôi thy bc tc vì b b rơi trơ tráo, ch ko phi là cm giác nui tiếc, đau kh ca k tht tình. Hình như tôi ko h yêu Duy.

          Tôi vào công ty đ
          làm 1 s báo cáo trước khi ngh phép. Gp ch Tuyết, ch đưa ngay tm vé đi Hà Ni, cười toe – “Mua sn, mc công em li nm nhà. Con gái tui này nên đi nhiu đ quen nhiu, đ còn ly chng na!”. Tôi đón cái vé, th dài – “Có tìm chàng nào cũng ko tìm B
          c, xa xôi quá.”

          Hôm qua chúng tôi lên báo, ch
          1 góc nh thôi – “Ban nhc đường ph Hà Ni”, có nh na. Ai cũng ct ra b vào ví, dù sao cũng là chuyn đáng t hào. Vũ ni tiếng nht, vì nó hát chính, li đp trai kiu lãng mn, nên ch my ngày đã có fans túc trc. Vài đơn v thu âm đ ngh ký hp đng, nhưng anh Khoa t chi. Đó cũng là ý chung ca mi người, nếu vào studio, trình din trên sân khu, thì chúng tôi đã ko còn là Ban nhc đường ph na.

          Th
          nh thong chúng tôi gp rc ri vi my anh cnh sát giao thông, nhưng ri mi chuyn cũng n khi chúng tôi ha ko chơi vào gi cao đim.

          T
          i nay An có ghé qua nghe ch chúng tôi. Cô y ct tóc cao và mc qun Jean xanh đm. My người trong nhóm rt thích An. Phi thôi, vì cô y d gn và hòa đng mà. Tôi nói chuyn vi An rt lâu. Cô y hiu tt c v tôi, nên tôi thy ko th dng nói.
          #5
            duahau 05.01.2007 18:14:52 (permalink)
            Không hiểu sao kiểu chữ cứ loạn xà ngầu cả lên. Các admin giúp duahau sửa với. Xin cám ơn rất nhiều.
            #6
              duahau 12.01.2007 11:53:52 (permalink)
              5.Ngày…tháng…năm…

              Ba tôi mua căn bit th này bng tt c vn liếng có được, k c bán căn nhà Qun 11 đ đ tin đp vào. Người bước qua tui 50 không hiu sao đc bit thích sng ngoi thành, c ba ln má. Anh ch Hai cũng v cùng, vì ba má thích cháu. Tôi và Tn do công vic và hc hành nên phi thuê 1 căn h nh đ li ni thành.

              “Sao con l
              i đi Bc?” – Má khuy ni canh chua, hi nh thì thào như s ba tôi nghe thy. Ging tôi cũng thm thì lí rí – “Con đi chơi cho biế
              t thôi.”

              Ba tôi ko thích ng
              ừơi Bc lm, lúc trứơc 1 gia đình gc Hà Tây cnh nhà c hay gây g vi ba tôi v chuyn sân sau, ch là chuyn cn con, nhưng người ln c hay thành kiến. Sau v Duy – ông càng đm thêm n tượng ko tt v h. Dn dà, suy nghĩ đó nh hưởng c tôi, vì theo má “con là đa ging ba nh
              t.”

              M
              lên thăm tôi lúc chiu. Mang theo nhiu trái cây, ri c tin na. Tôi bo m đng đưa tôi tin, vì tôi biết b ko thích. M c dúi vào, ri rưng rưng – “Ko cm là m bun đy.”

              Cho dù tôi có ng
              ngược ra sao, m luôn yêu thương tôi. Tôi bng thy có li vi m quá. Liu b nhà đi vì 1 đam mê có xng đáng?

              “Hai ba tu
              i ri, nên kiếm v đi con .” – Đy, li na ri đy. Tôi c cười tr thôi, biết nói thế nào được. “V đâu đy ra đường đ con ly h m?”. Bà cc đu tôi, bĩu môi – “Thế cái An vn gp thường đy thôi.”

              M
              biết tt, m c như có trinh thám! An mi đến hôm qua mà m đã nghe ngóng được và lp tc lên đ nhc nh tôi. Tôi cười ôm m - “M c chn cô nào xinh xinh, va ý thì con ly ngay.”

              Sau ba cơm chiu, tôi nói vi ba là mai tôi đi du lch, đ 4-5 ngày v. Ông ko hi tôi đi đâu, ch dn dò tôi cn thn, đng đ bnh, đng đ b gt hết tin, b d bán đi Trung Quc v…v... Tôi có phi con gái mi ln đâu. Nếu mà ông biết tôi đi Hà Ni, chc ông s ko cho tôi bước ra khi đây.

              Ch
              Hai tin ra cng, hi 1 câu v vn – “Có cn ch đưa ra sân bay ko?” – Tôi nhăn mt - “Em đi du lch ch có phi đi đnh cư đâu.”


              Tn li v tr, nó mò vào nhà vi v ko còn gì có th hnh phúc hơn. “Em va hôn cô y!”. Tôi sc ngm nước đang ung, tr mt nhìn thng em. Nó 20 tui, còn con bé y bao nhiêu??

              “Đ
              ng nhìn vi v ganh t!” – Tn nói và bước chân sáo v phòng. Cu nhóc đang yêu và đang thiên đường. , tôi ghen t.

              #7
                duahau 12.01.2007 11:57:29 (permalink)
                6.Ngày …tháng…năm…

                Khi đặt chân xuống sân bay Nội Bài, tôi chợt thấy se lạnh. Bây giờ là cuối tháng 10, giữa mùa thu. Cái lạnh lần đầu tiên làm tôi cảm thấy cô đơn. Tại sao tôi lại đi 1 mình? Lẽ ra tôi nên gọi nhỏ Hân đi chung…

                Anh tài xế taxi mở cửa và bảo tôi lên, tay nhanh nhẩu nhấc cái va li nhỏ tôi đang xách cho vào trong xe. Tôi chỉ bước vào mà ko thể chối từ.

                “Chị ở đâu ra đây thế?” – Anh ta hỏi, tôi còn mải coi bản đồ.
                “À.. trong Sài Gòn.” – Tôi ngẩng lên và trả lời anh ấy, nhân tiện hỏi thăm khách sạn. Chị Tuyết bảo hỏi mấy ông tài xế taxi là ok nhất.

                Anh ta đưa tôi đến khách sạn có tên Hồ Gươm, trên đường Hàng Trống. Tôi mỉm cừơi chào cúi đầu và nói “Cảm ơn!” khi anh tài xế giúp tôi xách va li vào, rồi thì anh ta bảo – “Các cô Sài Gòn ai cũng dễ thương như chị à?”

                Đó là lý do tại sao tôi vẫn nghĩ đàn ông Bắc luôn có cái miệng “ngâm đường”.

                Lão Phúc dắt 1 chị về và bảo là vợ sắp cưới. Bọn tôi ai cũng thầm nghĩ cái lão này đùa, nhưng khi chị ấy bẽn lẽn cười chìa tấm thiệp cưới, thì chúng tôi mới chưng hửng.
                “Ông có phước thật.” – Anh Khoa tặc lưỡi nhìn dòng tên 2 người trên tấm thiệp, lão Phúc cười hehe. Gọi “lão” ko phải vì lão già, chỉ cùng tuổi anh Khoa, nhưng vì cái gàn của lão. Râu ria lởm chởm, quần áo thì lôi thôi, thế mà cũng tìm ra chị vợ trông thục nữ phết. Trừ Thức ra, cả nhóm tôi, anh Khoa, Vũ đều ngưỡng mộ ra mặt. Nhưng cũng mừng cho lão.

                “Sẽ cưới An à?” – Vũ vỗ vai tôi hỏi trong hơi men ngà ngà, tôi cũng thấm chút– “Ko, chỉ cưới người nào làm tớ yêu đến cuồng.”
                “Đợi 1 cô như thế thì già khú!” – Giọng Vũ cười sảng và tôi cứ cố chấp – “Tớ cảm giác cô ấy đang đến”

                Có lẽ do rượu làm tôi nghĩ như vậy.
                #8
                  duahau 12.01.2007 12:00:05 (permalink)
                  7. Ngày 28 tháng 10 năm…

                  7 gi sáng

                  Tôi thức dậy với cái đầu nặng như đá tảng. Thức gác chân qua bụng tôi, ngáy khò. Vũ thì ở cạnh thức, ôm cái gối mơ giấc hương nồng. Chén dĩa ly chảo la liệt trên sàn. Kinh quá. Tôi lồm cồm bò dậy sau khi hất chân Thức sang 1 bên, vẫn ko đủ làm nó tỉnh dậy. “Mày nên đổi tên thành Ngủ chứ ko phải Thức!” – Tôi lầm bầm. Hôm nay là thứ bảy, chiều nay sẽ chơi, nếu 2 tên này ko dậy nổi thì coi như h
                  y.

                  C
                  dn dp tm bãi chiến trường xong, tôi m ca đi xung lu, anh Khoa đang ngi nhâm nhi café. “Sáng chm lnh gia lòng Hà Ni, thích tht” – Anh lên tiếng khi tôi va tiến đến kéo ghế.
                  “M
                  t đu quá.” – Tôi than và gi ly café đen đá. “Ung sa nóng tt hơn.” – Anh Khoa nói rồi bảo chị hàng đổi thành sữa nóng cho tôi.

                  Ch khách sạn tôi ở ngó ra có 1 cái hồ lớn, nghe người ở khách sạn bảo là Hồ Gươm. Tối qua tôi ngủ 1 giấc bất biết vì chuyến bay làm tôi mệt, dù nó chỉ kéo dài hơn 2 tiếng. Tôi kéo rèm cửa sổ - nắng đã lên nhưng ko gắt lắm.

                  Tôi mặc váy dài tới gối, cái áo hoa tay ngắn và đội nón rộng vành. Nón rộng để tránh nắng vì tôi sẽ đi bộ đường dài, còn váy thì luôn là trang phục yêu thích của tôi – nó làm tôi trông cao hơn, theo lời chị
                  Hai.

                  Tiếp tân khách sạn nở 1 nụ cười tươi như hoa – “Chào chị. Chị trông như tiểu thư quý phái vậy. Chị sẽ đi tham quan Hà Nội hôm nay?” – Tôi cũng lịch sự đáp lời - “À phải, em sẽ đi vòng vòng…”. Lại mỉm cười và cô ấy trao cho tôi 1 quyển cẩm nang du lịch nhỏ, nói rằng nó sẽ giúp tôi nhiều trong buổ
                  i thăm thú hôm nay.

                  4h30 chiề
                  u

                  Tôi ko nhớ mình đã đi hết bao nhiêu cây số, cứ theo quyển cẩm nang mà đi, lên xe búyt, đi bộ, rồi lại lên xe búyt, ghé nhiều nơi, ăn trưa, uống trà… mua vài thứ kỷ niệm. Tôi tự hỏi ở Hà Nội còn bao nhiêu nơi để đi cho hết 1 tuầ
                  n?

                  Một chị trạc chị Tuyết nhìn thấy tôi đi lơ ngơ, cất tiếng gọi – “Mua bánh cốm ăn thử đi em!” Tôi tò mò dừng lại. Với tôi mà nói, bánh cốm ko phải thứ lạ, vài lần có người đồng nghiệp đi công tác đã mua tặng. Nhưng ở đây trông cái bánh khác nhiều, nó hấp dẫn và bắt mắt hơn.


                  “Em đi du lịch à?” – Chị trao cho tôi gói bánh và hỏi thăm. Tôi gật đầu. “Đã đi được đâu rồi?” – Chị lại hỏi.
                  “Lăng Bác, công viên Thủ Lệ, bảo tàng Mỹ Thuật…” – Tôi cố nhớ lại những nơi đã qua.

                  “Em đến nhà hát Lớn chưa?”
                  “Dạ chưa.” – Tôi lật quyển sách, tìm địa chỉ. “Số 1 Tràng Tiền đấy.” – Chị cười cung cấp thông tin cho tôi. Tôi cảm ơn và nhìn đồng hồ, còn sớm nên có lẽ tôi sẽ đến đó. Phố Tràng Tiền.
                  #9
                    duahau 12.01.2007 12:03:26 (permalink)
                    8.Ngày 28 tháng 10 năm…

                    5h15 chiều.

                    Cuối cùng Vũ và Thức cũng dậy lúc…2h trưa. Chúng tôi đã chơi 2 bài và đang nghỉ giải lao. Khán giả bu quanh nhưng ko nhiều, đa số là khách đi bộ - khách du lịch nước ngoài. Nhưng hôm nay chúng tôi có 1 khán giả đặc biệt – vợ sắp cưới của lão Phúc.

                    Có 2 người khách muốn chúng tôi chơi bài The top of the world. Anh Khoa đồng ý, tôi giở quyển nhạc xem qua trước, vì trước giờ ko đánh bài này. Những tay trống trong ban nhạc thường ảnh hưởng tầm rộng vì có những bài mà gõ trống sai là đi toong.

                    Tôi bắt đầu vào nhịp trống đầu khi lão Phúc đã dạo nhạc xong. Nhưng…


                    Tôi đến 1 ngã tư và hỏi người đi đường xem Nhà Hát Lớn ở đâu, họ chỉ tay sang bên kia đường. Tôi nghe có tiếng nhạc dập hơi lớn, ko lẽ âm thanh trong ấy vọng ra? Tôi bước đến chỗ vạch sơn dành cho người đi bộ, chờ đèn xanh…

                    Một cơn gió thổi bay chiếc nón của tôi, khiến tóc tôi tung loạn trong gió. Nón bằng vải mềm nên nó bay tít ra giữa đường. Đèn vẫn đỏ, tôi đành bối rối đứng chờ, tay cố vuốt cho tóc ngay lại, nhưng hình như nó đã rối bù..

                    Chính xác cô ấy giống như 1 công chúa cổ tích. Đẹp lung linh.
                    Cô ấy đứng đó, ở giao lộ, trong chiếc váy kem vàng và áo hoa, gió vừa thổi chiếc mũ vành rộng để mái tóc cô ấy xõa bung…Cách tôi khoảng 30m.
                    Tay tôi cứng đơ. Đèn xanh, cô ấy cẩn trọng đi chậm ra giữa lộ và nhặt chiếc nón, ôm nó vào ngực và đi nhanh qua phía Nhà Hát.
                    Cả nhóm và khán giả nhìn tôi chăm chăm. Tôi ko còn biết gì nữa. Tôi bị sét đánh. Ném 2 cái dùi trống xuống đất, tôi ào ra khỏi ban nhạc, mắt cố dò theo bóng cô gái. Vũ và anh Khoa gọi tôi – “Bằng! Sao thế?”


                    Trời đã tắt nắng nên tôi ko cần phải đội cái nón đã bị xe cán qua nữa, nó ẩn rõ 1 vệt đen dài vết bánh ô tô… Với lỉnh kỉnh các thứ - cẩm nang, nón, máy ảnh, bánh cốm…, tôi phải tìm 1 chỗ để ngồi xuống và sắp xếp lại.
                    Đáng lý tôi phải mang theo cái túi xách nhỏ, trời ạh. Tôi đặt cái nón xuống đùi, xong bỏ quyển cẩm nang vào đó gấp nón lại, một tay sẽ cầm nón và 1 tay sẽ cầm máy ảnh. Còn bánh cốm? Tôi chỉ có thể ăn để giảm bớt những thứ phải mang theo.

                    ấy nhặt 1 sợi thun và buộc tóc lại, mở gói bánh và ăn, hình như là bánh cốm. Tôi phì cười. Nàng đến đây để ngồi ăn bánh cốm ngòai đường? Đứng khoanh tay ở 1 góc khuất sau cây sồi to, tôi cứ ngắm cô ấy như ngắm 1 thiên thần vừa trộm bánh trên thiên đường xuống đây…

                    Tôi có dịp nhìn kỹ khuôn mặt cô ấy – hơi gầy và nét dễ thương. Đôi mắt cô ấy ko to nhưng lại rất sâu và đẹp. Cô ấy ko trắng như các cô gái ở đây, mái tóc cũng ko đen tuyền mượt mà, nó chỉ dài quá vai 1 đoạn, phần đuôi tóc hơi gợn sóng bồng bềnh. Nếu mà tôi chỉ được miêu tả bằng 1 từ về nét đẹp của cô ấy – thì đó là từ “thuần khiết”.
                    #10
                      duahau 18.01.2007 13:15:40 (permalink)
                      9.Ngày 28 tháng 10 năm…

                      5h35 chiều.

                      ấy ăn xong và rút khăn tay lau miệng, trông cô ấy trẻ con và đáng yêu lạ. Tôi cứ tủm tỉm cười mà ko hiểu tại sao.
                      Cô ấy đứng lên, ngắm Nhà Hát Lớn và mở máy ảnh, ngó quanh rồi nhờ chú xe ôm gần đó chụp hộ. Tôi chợt chạy ra khi cô ấy quay lưng bước về phía cổng Nhà Hát.

                      “Chú để cháu chụp cô ấy cho.” – Tôi mỉm cười cầu khẩn, chú ấy cũng cười và dĩ nhiên là trao cái máy cho tôi.


                      Tôi chọn 1 góc để có thể lấy được toàn cảnh nên nhờ chú xe ôm đứng hơi xa… Tôi quay lại và cười tươi, nhưng… thay vào chỗ chú kia là 1 anh chàng nào đó, quần jean bạc màu, đầu đinh, áo thun ko cổ màu xám tro. Anh ta đang cầm chiếc máy của tôi. Anh ta là ai?

                      Rồi anh ta đưa máy lên ngắm, tôi hơi lúng túng nhưng cũng giơ 2 ngón tay hình chữ V theo kiểu người ta vẫn làm khi chụp hình – và cười.

                      ấy đưa tay làm dấu Victory, ko phải là mới lạ nhưng tôi lại thấy hình ảnh ấy cực dễ thương. Tôi zoom ống kính để lấy cận mặt cô ấy – gương mặt quá dễ say lòng người. Tách. Một bức ảnh hòan hảo.

                      Tôi hạ máy xuống và nhìn ra, cô ấy đang đi lại chỗ tôi. Tôi bắt đầu hồi hộp cho 1 câu mở đầu làm quen. Nói gì bây giờ… Tệ thật, tôi chưa bao giờ thế này cả.


                      Người này làm tôi hơi bực mình. Anh ta ko biết chụp hình hay sao ấy! Tôi muốn chụp cảnh Nhà Hát, thế mà anh ta chỉ chụp có …tôi. Cận cảnh. Chụp chân dung tôi để làm gì? Cố giấu vẻ ko hài lòng, tôi cúi đầu.

                      “Cảm ơn, nhưng sao anh lại zoom vào?” – Giọng tôi hơi thấp, hỏi nhưng ko nhìn anh ta mà chú tâm vào màn hình LCD của máy ảnh – chọn ‘Erase’.
                      “Đừng xóa! Nếu ấy ko thích thì tớ chụp lại!” – Anh chàng nọ đưa tay giật cái máy của tôi, làm tôi ngơ ngác. Anh ta đẩy nhẹ tôi và đưa máy lên, khi thấy tôi vẫn đứng tần ngần, anh ta ló đầu ra và bảo - “Nào, trở lại chỗ ban nãy đi”.

                      ấy nhìn tôi e ngại 1 lúc, rồi cũng bước tới chỗ cũ để chụp lại. Đúng là tôi hơi khùng khi ko chụp toàn cảnh Nhà Hát, nhưng giờ tôi nhận ra điều đó lại hay hơn, vì như thế, tôi có thể có nhiều hơn vài phút để ở gần cô ấy.
                      Lần này cô ấy chỉ đứng thẳng, hai tay nắm phía trước, nhỏen miệng cười nhạt. Nhưng vẫn đủ duyên. Dưới khung ngắm máy chụp, tôi thầm nghĩ nàng chỉ thiếu đôi cánh để là 1 thiên thần.
                      #11
                        duahau 18.01.2007 13:17:54 (permalink)
                        10.Ngày 28 tháng 10…

                        5h45 chiu.

                        Bức ảnh thứ hai trông khá hơn, và lần này lời “cảm ơn” của tôi có phần thật lòng hơn 1 chút.


                        “Cô có bỏ quên đôi cánh ở nhà ko?” – Anh ta cất tiếng hỏi, tôi ko hiểu ý câu nói đó, vì thế tôi phải hỏi lại – “Gì chứ?”
                        “Thường thì thiên thần phải có đôi cánh.”

                        Tôi hơi bất ngờ, 1 kiểu tán tỉnh quá khéo léo, và bằng giọng đậm Hà Nội. Vâng, anh ta là con trai Bắc. Nếu là tôi của vài năm trước, chắc tôi sẽ cười thẹn thùng và vui sướng sau lời khen “đỉnh cao” ấy. Nhưng bây giờ thì ko.

                        Tôi chỉ nói những gì mình thực sự nghĩ, thế mà cô ấy nhìn tôi như nhìn 1 gã sở khanh nào đấy. Cái nhìn làm tôi càng thêm khao khát được chinh ph
                        c.

                        “Vì v
                        y, tôi ko phi thiên thn.” – Cô y đáp lnh lùng, ging người Nam, giờ tôi mới nhận ra. Mà cũng phải, con gái Hà Thành ko có nét đẹp kiểu ấy, họ sắc sảo và kiều diễm hơn.
                        Tôi định nói cái gì đó, nhưng lại ko nói được. Cô ấy tắt máy ảnh và quay đi ra hướng bến xe buýt.

                        Tôi đ
                        ng chng vài chc giây, và đui theo. Ko biết và ko nghĩ nhiu, ch tin rng nếu đ mt du cô y, tôi s hi tiếc c đi.

                        Tôi lên chiếc xe búyt tuyến về đường Hàng Trống, chọn 1 chỗ ngồi ở cuối xe.

                        Tôi nhìn ra cửa sổ mông lung, lòng chợt nhớ đến Duy, nhớ đến cái cách anh tỏ tình, và cả cái cách anh chia tay. Bóng bẩy đến khó thở. Vừa rồi tôi như nghe lại cảm giác ấy. Người con trai đó… Nhảm quá. Tôi nên quên chuyện này đi. Gặp 1 chàng trai tán tỉnh là chuyện bình thường, đây ko phải lần đầ
                        u.

                        Cả ngày đi bộ làm đôi chân tôi mỏi nhừ, tôi uể oải xuống xe và đi về chỗ khách sạ
                        n.

                        Đó là khách sạn Hồ Gươm. Nơi cô ấy
                        .

                        Lúc tôi lên xe, tôi c
                        sy nhìn thy, nhưng ơn trời là cô ấy chỉ hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi gì đấy. Tôi nhanh chóng nhảy vào 1 hàng ghế ở giữa, và chờ cô ấy xuống trạm. Tôi muốn quay lại sau nhìn cô ấy, nhưng sợ bị phát hiện, tôi chỉ nép người vào trong và mỗi khi có ai xuống xe là tôi lại ngng lên.

                        May m
                        n là cô y ko h nhn ra s bám đui ca tôi. Xem ra tôi cũng có năng khiếu làm thám t ch nh? Mà gi thì tôi biết nhng ngày ti mình s làm gì ri.
                        #12
                          duahau 18.01.2007 13:22:25 (permalink)
                          11.Ngày 28 tháng 10 năm…

                          7h30 tối.

                          Chị Tuyết gọi tôi khi tôi vừa tắm xong. Giọng hồ hởi, chị hỏi tôi rất nhiều thứ.
                          “Đi được đâu rồi? Vui ko? Có chụp nhiều ảnh ko? Khách sạn thế nào?”
                          “Vài nơi. Mà chị hỏi gì quá trời vậy??” – Tôi than thở trong điện thoại, nhưng chị ấy vẫn ko buông tha. “Có anh nào theo chân em ko, em gái xinh đẹp?”

                          Câu hỏi làm tôi nhớ tới anh chàng ban chiều. Một khoảnh khắc thôi. Tôi đánh trống lảng – “Chắc em ở đến mốt rồi về, chẳng có gì thú vị cả.”
                          “Điên à? Em nghỉ cả tuần. Hà Nội có nhiều nơi hay hơn Sài Gòn đấy cưng ạ. Mai đi Chùa Hương đi, để chị lên lịch rồi nhắn cho em.”

                          Tôi bị đánh hội đồng khi vừa lết về tới nhà trọ. Lão Phúc nắm đầu tôi đè xuống, Thức nhảy lên bụng tôi, còn Vũ thì cầm cái đũa bếp dứ vào mặt. Chỉ có anh Khoa là vẫn còn ngồi ôm ghi-ta bình thản theo dõi trận “hành quyết”.
                          “Bỏ chạy theo nàng nào đấy? Khai mau?”
                          “Có biết bọn này phải khổ sở thế nào ko? Cả nhóm chỉ cậu biết chơi trống!”
                          “Anh bị ma nữ hớp hồn à?”

                          Tôi chỉ cười. Cái cách tôi cười càng làm họ điên lên, ngay cả anh Khoa cũng ko giấu nổi tò mò. Tôi cố ngồi dậy, vuốt lại đầu tóc và nói bằng giọng tự hào xen lẫn hạnh phúc – “Mai tớ nghỉ, tớ có hẹn!”


                          9h30 tối

                          Tin nhắn của chị Tuyết dài đến cả cây số. Quốc Tử Giám, Chùa Một Cột, Ô Quan Chưởng, Bảo tàng các nơi, nhà Lưu Niệm…v..v Tôi chóng mặt nghĩ tới việc phải đi ngần ấy nơi, mà nếu ko đi thì lại uổng vé máy bay ko lấy gì là rẻ lắm.

                          Tôi gọi điện về nhà. Cái tính tôi lúc nào cũng nghĩ ra lắm chuyện, sợ Tấn nó ko khóa ống gas, sợ nó quên tắt vòi nước, sợ nó đưa bạn về nhà ăn nhậu phá phách…Tấn bắt máy nhanh hơn tôi nghĩ.

                          “Em ở nhà à?” – Tôi hỏi thừa thãi. Nó lớn giọng – “Nghĩ em được dịp đi chơi à?”
                          “Nhớ khóa gas, đừng dắt bạn về nhà đó.”
                          “Biết rồi, ko bạn, chỉ có bạn gái. Hehe” – Nó cúp máy ngay khi tôi định mở miệng la lối. Hy vọng là nó chỉ nói đùa. Ba má giao nó cho tôi canh, nếu nó mà làm gì sai, thì tôi sẽ lãnh đủ.

                          Tôi bị tra tấn suốt đêm, nhưng nếu ko bị họ hành hạ thì tôi cũng ko ngủ được. Cô ấy chạy suốt trong tâm trí tôi. Dù vậy, tôi chẳng hé răng lời nào với nhóm, tôi thích giữ bí mật đến phút chót. Điều đó thực sự thú vị.

                          Đợi đến 3h sáng, tôi mò qua chỗ anh Khoa, nơi chỉ có anh với cái tủ gỗ, khi mà 3 gã âm binh kia đã ngủ say. – “Anh cho em mượn điện thoại hôm nay.” – Tôi thì thào.
                          “Cái của em hỏng à?” – Anh mở mắt nhìn tôi – “Ko, nhưng em cần cái có camera chụp ảnh. Anh đổi máy với em 1 ngày được chứ?” Tôi trả lời với bộ mặt đầy những toan tính.
                          Tôi biết anh Khoa là người dễ chịu nhất trong nhóm, ko làm khó dễ gì, anh đưa tôi cái cellphone của mình và chỉ nói 1 câu ngắn – “mang cô nàng ấy đến cho anh gặp nhé.”
                          #13
                            duahau 18.01.2007 13:26:33 (permalink)
                            12. Ngày 29 tháng 10 năm…

                            6h30

                            Tôi rời khỏi nhà từ 6h và chờ ở quán café đối diện khách sạn. Hình như tôi đã tới quá sớm.
                            Sương mù vẫn còn giăng mờ, ly café nóng giúp tôi thêm tỉnh táo và … can đảm. Tôi ko biết mình ngồi đây chờ cô ấy để làm gì, ko biết cô ấy có ra ngoài hôm nay ko, và ko biết cô ấy sẽ đi 1 mình hay cùng với ai đấy… Tôi chẳng biết gì về cô ấy cả.

                            Trời lạnh, tôi rụt cổ co ro. “Anh dùng bát mì cho ấm nhé?” – Cô chủ quán đề nghị. Tôi gật đầu


                            Tôi thức khá sớm nhưng lười ngồi dậy và cứ thế nằm ườn trên giường xem ti vi. Trời lạnh trùm chăn kín mà ngủ thì sướng hơn là bách bộ ra ngoài. Mãi tới gần 8h khi thấy hơi đói bụng, tôi mới khóac cái áo len xuống tầng trệt khách sạn để ăn sáng.

                            “Hôm nay có món gì vậy chị?” – Tôi hỏi chị tiếp tân nhà hàng. Ngoài mong đợi của tôi, chị ấy cho biết 2 món bữa sáng tôi hoàn toàn ko muốn ăn – bún chả và cháo cá. Tôi nhìn ra đường, thở dài. Có lẽ phải đi đâu đó để ăn thôi. Mà nếu đã lết ra ngòai, thì cũng nên đi thăm thú những nơi trong danh sách của chị Tuyết. Tôi trở về phòng thay bộ váy đen, áo thun cotton màu xanh biển và khóac thêm cái áo len để chống lạnh, ko quên quàng theo cái túi nhỏ.

                            Ai đó đã nói – Life is waiting. Tôi nhớ trong suốt cuộc đời 23 năm của mình tôi chưa từng chờ đợi ai lâu như thế này. 8h30 rồi. Hai giờ đồng hồ. Tôi ăn … 2 bát mì, uống 1 ly café và chục ly…trà đá. Nàng tiên của tôi đang làm cái quái gì trong đó thế?

                            Tôi quyết định đứng dậy lòng quyết sẽ tiến vào đó tìm cô ấy. Khi tôi vừa bước khỏi ghế, cô ấy với chiếc mũ rộng vành hôm qua bước ra khỏi cửa khách sạn, tự nhiên tôi lại giật nảy mình. Rõ ràng tôi ở đây để gặp cô ấy, mà khi nàng xuất hiện, tôi lại như bị dội nước!


                            Ko rõ ở quanh đây có bán phở ko nhỉ? Phở Bắc cũng ngon, thứ hiếm hoi hợp khẩu vị của tôi ở nơi này. Ai cũng bảo tôi kén ăn, kén như kén người yêu vậy. Duy có lần nói – nếu mà lấy nhau, thì tôi sẽ phải gỡ bỏ cái kiểu “đài các” của mình đi. Chắc vì thế mà anh ta ko cưới 1 cô “tiểu thư” như tôi – dù tôi chưa bao giờ là 1 tiểu thư – để chọn 1 cô vợ truyền thống – 1 tiểu thư thực sự.

                            Qua 2 cái ngã tư, tôi vẫn chưa tìm ra tiệm nào bán phở. Cơn đói lúc nãy cũng tan dần, tôi nghĩ tới chuyện bỏ bữa sáng. Tính tôi mau nản, làm chuyện gì mà gặp khó là bỏ cuộc, nhiều lúc cũng cố lắm mà vẫn ko khắc phục được
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2007 13:28:38 bởi duahau >
                            #14
                              duahau 18.01.2007 13:37:22 (permalink)
                              12. Ngày 29 tháng 10 năm…

                              9h00.

                              ấy đón chuyến xe búyt hướng Hương Sơn, Hà Tây sau khi đi loanh quanh 2 khu phố gần khách sạn, hình như đang tìm 1 nơi nào đó. Tôi giữ 1 khoảng cách an toàn, đủ để ko mất dấu nàng và ko để nàng phát hiện ra tôi.

                              Hôm nay là Chủ Nhật nên xe rất đông. Ko còn chỗ ngồi, thậm chí súyt chút bác tài đã ko cho tôi lên vì hết chỗ. Cô ấy đứng cách tôi 2 người, tôi ko muốn ở gần thế này vì rất dễ nhận ra, nhưng trong tình trạng xe đông khách thì cũng ko còn sự lựa chọn nào khác. Tôi cố nép người sau 1 anh to con.


                              Thật là sai lầm khi lên chiếc xe như trại tị nạn này. Trước mặt tôi là 1 thanh niên đang ngồi nghe MP3, anh ta có thể thiếu galant ko mời tôi ngồi nhưng cũng nên nhường chỗ cho bà cụ đứng cạnh tôi chứ. Tôi nghĩ mình phải bảo anh ta nhưng bà cụ lại xuống xe ngay khi tôi vừa định nói.

                              Vì bà cụ rời khỏi, tôi trở thành đứng cạnh 1 gã bự con, tóc dài cột đuôi. Trông ko mấy hiền lành gì và tôi thấy hơi sợ, dù gã ta chẳng làm gì tôi cả. Bao giờ mới tới nơi đây, huhu.

                              [teteting teteting ting ting tìng]

                              Hình như điện thoại ai đó đang reo rất gần.

                              Nhạc chuông điện thoại của anh Khoa, nó đang rung trong túi tôi. Tôi hoảng hồn xoay mặt qua hướng khác, áp điện thoại lên tai và dùng cả tay trái che mặt khi cô ấy ló đầu ra khỏi anh to con nhìn.

                              “Alo?”
                              “Cậu đi đâu thế hử? Ko tập à??”
                              “Ko! Hôm nay đã bảo nghỉ cơ mà. Gọi nữa là tớ giết đấy.”
                              Tôi tắt máy và ko dám quay đầu lại. Tôi đã cố nói bằng giọng thì thào nhất có thể. Ko biết cô ấy có nhìn thấy tôi ko?


                              Gã bự con cúi người làm tôi xém bị cái lưng của gã đập vào mặt. Hình như gã sắp xuống trạm, ơn chúa! Anh chàng nghe MP3 ban nãy cũng đứng dậy, haha, trạm này là trạm gì mà những người-xấu đều xuống hết? Tôi chỉ chờ có vậy nhanh chóng chen vào chỗ cậu MP3 vừa bỏ lại. Chắc những người đang đứng như tôi sẽ tức lắm đây vì họ ko nhanh bằng tôi.

                              Nhưng vì sợ sẽ bị họ ném cho cái nhìn ko thiện cảm gì, tôi cúi gầm mặt ngay khi vừa ngồi xuống. Có hơi…ích kỷ ko nhỉ?

                              Anh to con xuống xe làm tôi lo sốt vó, vì giờ chỉ còn tôi và cô ấy đứng cạnh nhau.

                              Mà sao tôi phải sợ nếu cô ấy bắt gặp? Ngẫu nhiên thôi ko được sao? Ai làm chứng là…tôi đi theo cô ấy? Có khi cô ấy sẽ nghĩ là có duyên cũng ko chừng. Nào, hình như có quảng cáo sing-gum gì đấy, hai người quen nhau trong tình huống thế này mà! Thật romantic!

                              Thu hết bản lĩnh đàn ông tôi quay mặt sang và chuẩn bị 1 vẻ mặt ngạc-nhiên-khi-gặp-lại để nhìn cô ấy.

                              Cô ấy biến mất
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 52 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9