36.Ngày 24 tháng 12 năm.. 11h30.
Rất nhiều người tụ tập trước nhà hát, chắc là có chương trình nhạc hội nào đó. Từng cặp từng cặp sánh đôi, họ đội mũ len đỏ, cầm bong bóng trái tim và cười rất hạnh phúc... Tôi thì phải xách cái va li, lang thang 1 mình, người chỉ khóac độc 1 chiếc áo jacket, không khăn choàng, không mũ, không găng tay. Một cảm giác cô đơn chợt xâm chiếm tôi, khi tôi không thấy ban nhạc của Bằng ở đâu cả.
Tôi nghĩ mình chưa tìm đúng chỗ, vì những đêm lễ thế này thì họ phải chơi chứ! Hay là, họ vào trong Nhà Hát?
“Bác cho hỏi..” – Tôi đến chỗ 1 quầy bán bánh kẹo – “Ban nhạc hay chơi ở đây, hôm nay họ không đến sao?”
“Cô hỏi nhóm cậu Khoa à?”
Khoa là ai? Cái tên nghe quen quen, hình như trong lúc kể chuyện Bằng có nhắc tới. Tôi gật đầu.
“Họ vào Sài Gòn rồi. Đi hôm qua.”
Máy bay hạ cánh đúng 11h30. Tôi lao ra ngòai ngoắc đại 1 chiếc xe ôm và bảo ông ta tới trạm xe búyt Quốc Tử Giám. Không hiểu sao tôi nghĩ tới nơi ấy. Kệ, cứ đến đó đã. Nếu không có, tôi sẽ gọi Thục.
Đúng là không có. Cô ấy đến Hà Nội chưa nhỉ? Tôi mở điện thoại bấm số Thục...Không ai bắt máy.
Khoan… Có thể cô ấy đến chỗ Nhà Hát. Chị kia bảo cô ấy ra tìm tôi cơ mà. Thục có thể tìm tôi ở đâu ngoại trừ nơi đó? Ngốc thật! Chuyện này thật… buồn cười. Tôi đi 1 chuyến taxi dài từ Hải Phòng ra, còn anh ta thì bay vào Sài Gòn, cùng cái ngày tôi rời khỏi đó. Tôi tự hỏi không biết 2 chiếc máy bay chở chúng tôi hôm qua có bay lướt qua nhau không.
Chúng tôi không có duyên, thậm chí là…vô duyên hết sức.
Tôi ngồi lên chiếc va li, chẳng biết làm gì ở đây nữa. Chuyến bay sớm nhất ngày mai cũng là 6h. Ôi trời ơi… Tôi đã bị ma ám rồi, tại sao tôi lại nghĩ tới việc lên đây tìm anh ta? Về khách sạn ngủ có phải hơn không. Tôi buồn ngủ quá…dù đã ngủ mấy tiếng trên taxi mà mắt vẫn cứ díp lại…
Tôi mở túi lấy điện thoại, chắc đã có sóng. Một cuộc gọi nhỡ. Số lạ. Gọi cách đây 5 phút. 0914… số thuê bao phía Bắc. Khách hàng? Hay là…anh Hải thua hết tiền bị người ta…giữ lại??
Tôi không mất nhiều thời gian lắm để tìm ra cô ấy. Vì đôi mắt tôi đặc biệt nhạy với hình ảnh của Thục. Mái tóc của cô ấy. Gương mặt của cô ấy. Tỏa sáng, bất cứ ở đâu. Dù đêm hay ngày, dù trong rừng người tấp nập đi chơi lễ… I miss you so much, dear.
Thục ngồi trên chiếc vali to, hình như đã thấm mệt. Cô ấy đang cầm điện thoại và gọi cho ai đó…
Máy tôi rung. Cô ấy gọi tôi. “Alo?”
“Xin lỗi, anh vừa gọi tôi?”
“Uh. Tớ gọi để nói – Merry Christmas.”
Tôi lập tức đưa điện thoại ra nhìn kỹ số gọi để chắc rằng đó không phải là Duy. Đương nhiên không phải Duy, giọng nói ấy…giống Bằng hơn. Tôi hơi lớn tiếng, vì căng thẳng - “Ai vậy??”
“Thục không nhận ra kẻ lừa đảo Thục à?”
Vậy là tôi không sai, chính anh ta. Nhưng… - “Sao anh biết số tôi?”
“Bà già Noel đến và cho tớ, vì tớ ngoan mà.” – Tôi nghe tiếng cười khẽ của Bằng – “Thục đang ở đâu thế?”
Cô ấy ngưng lại, thở ra khói. Tôi chỉ đứng cách Thục có 10m, mà cô ấy không nhận ra.
“Tôi…đang ở Hải Phòng” – Thục nói trong giọng run, tôi đoán cô ấy lạnh. Người trong ấy đâu quen được cái rét của nơi này.
“Hải Phòng có Nhà Hát Lớn à?” – Tôi trêu vì biết tỏng Thục đang nói dối – “Thế thì tớ cũng đang ở Hải Phòng!”
“Gì chứ??”
Thục ngước lên, tìm quanh và cũng sớm nhìn thấy tôi