Đài các tiểu thư - Sakuravn
Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 52 trên tổng số 52 bài trong đề mục
duahau 10.04.2007 17:23:50 (permalink)
41.Ngày 25 tháng 12 năm..

Vừa tỉnh giấc ngủ, tôi đã lao ngay ra ngòai khi thấy Thục không còn ở trên chiếc giường bên cạnh.

Quá muộn. 7g sáng rồi.
Ai đó, hoặc là Thục, hoặc là An, đã quàng chiếc khăn choàng vào cổ tôi.

Tôi trở vào khách sạn để tìm An, nhưng chị tiếp tân bảo cô ấy không có ở đó. Tôi quay lên phòng để lấy cái điện thoại… - 1 tin nhắn mới.

“Goodbye, see you someday.”

Số máy của Thục. Cô ấy đã để lại lời tạm biệt cho tôi.


Tôi đã có 1 đêm dài với nhiều cảm xúc. Sự lay động, sự khao khát và cả cái gì đó nồng ấm, mà tôi từng rất chờ đợi đã đến. Nếu đó là tình yêu, nó sẽ tự nở hoa. Còn không phải, thì cứ để gió cuốn đi. Chỉ biết rằng tôi đã thực sự cảm nhận vị ngọt của thứ tình cảm –mà tôi chưa biết được là gì đó.

Chuyến bay của tôi đáp xuống Sài Gòn lúc 9h. Một góc sân bay khá náo nhiệt với nhiều người bu quanh. Tôi tò mò nhìn sang khi bước qua, và nhận ra đó là ban nhạc của Bằng. Họ đang khởi hành để quay về Thủ đô.

Anh trưởng nhóm nhìn thấy tôi.

Tôi gọi An nhưng cô ấy không bắt máy. Tôi chỉ muốn rủ cô ấy đi ăn sáng thôi, để cảm ơn vì việc An đã giúp tối qua. Có lẽ cô ấy đang bận?

Tôi ghé quán café 1 mình và xem tivi ở đó. Buổi diễn tối qua của chúng tôi được ghi hình, còn có phỏng vấn giao lưu với nhóm nữa. Dĩ nhiên là phần đó không có tôi, vì tôi đã bỏ đi ngay sau buổi trình diễn của nhóm.

Tôi có chút tiếc nuối, vì tôi muốn bố thấy rõ tôi trên đó. Tuy nhiên, tôi không hề hối hận vì thứ tôi có được quan trọng hơn nhiều – Cái tựa đầu của Thục.


Tôi lịch sự cúi chào và anh ấy cũng bước lại chỗ tôi. – “Em gặp Bằng chứ?”
“Dạ..rồi” – Tôi hơi e ngại khi những người khác đổ mắt về phía chúng tôi – “Buổi diễn tốt không..?”
“Tốt. Anh mừng vì 2 đứa gặp nhau.” – Anh cười hiền hòa – “Nếu mà không gặp được em, Bằng nó dám quay trở lại đây lắm.”
Tôi bối rối đưa tay vuốt tóc, ngó xuống đất, 1 loại hành động e thẹn như con gái mới lớn. Thật khó mà hiểu nổi tôi lúc đó.

Tôi tìm An suốt buổi chiều tối. Cô ấy không chịu nghe máy khi tôi gọi, cả nhắn tin cũng không trả lời. Cũng may mà tôi hiểu An gần như cô ấy hiểu tôi, An đến hiệu sách cuối đường Ngọc Khánh, xem truyện tranh. Mỗi khi giận tôi điều gì, An hay đến đó.

Nhưng sao cô ấy lại giận tôi lần này?

Nhìn thấy tôi ở cửa, An bỏ quyển truyện xuống và đi ra ngòai, không thèm nhìn mặt tôi. “Chuyện gì thế, An?” – Tôi hỏi bằng giọng sắp nổi cáu.
#46
    duahau 10.04.2007 17:26:55 (permalink)
    42.Ngày 25 tháng 12 năm..

    Ch Tuyết đón tôi sân bay, cho tôi biết chính ch đã cho Bng tm namecard có s phone ca tôi.

    “Sao ch
    biết h
    vào đây?”
    “Samsung m
    i phòng Khách hàng, ch đc qung cáo nên nghi ng thôi. Ai dè là đúng.” – Ch cười nhăn răng nhưng có v đc ý lm, gt gù – “Anh chàng khá đy nh
    .”

    “Khá ch
    nào?”
    “Ch
    không nghĩ nó quay ra Hà Ni lúc đó.” – Ch Tuyết bình lun – “Ch có tình yêu mãnh lit mi thế. Ch thy rt tht. Đng đa nghi na, cô nương.”


    An vn bước đi trong khi tôi chng hiu chuyn kh gì c. Tôi đã làm gì sai??

    “An này!” – Tôi kéo tay cô
    y – “Cu gin t chuyn gì?”
    “C
    u đi mà hi bn thân cu.” – Ging An bt đu m c. Tôi moi hết trí óc xem ti qua tôi ng có b mng du làm chuyn tày đình gì không, ri cũng không th nào nh ni chuyn gì đã xy ra.

    Có l
    trông b dng ngu ngơ đến ti nghip ca tôi, An xung ging bun – “Cu nên mua 1 chiếc khăn choàng khác cho Thc.”

    Ra v
    y. Ti li ch chiếc khăn. Thc tình tôi đâu có biết là An đ ý chuyn đó.

    Tôi cười tm tm sut chng đường v nhà, 1 tâm trng vui vui mà hình như lâu lm ri tôi mi có được tr li. Không ging như khi được bonus, không ging khi giành được d án và cũng không ging như khi Duy ng li yêu tôi. Lúc đó là cm giác choáng ngp, mê hoc. Còn bây gi, ít nht là tôi tnh táo.

    “Làm gì m
    t mày hn h vy?” – Tn hi khi tôi va bước vào nhà – “Anh Trung va tìm ch
    .”

    Đó là anh chàng Y Khoa mà tôi đã t
    ng đòi l
    y.

    “T
    xin li.” – Tôi c năn n, dù lý do gì thì c xung nước trước, con gái mà. – “Khi đó cô y lnh đến tái mét…”

    An cúi m
    t quay ra hướng khác, tay…đưa lên di mt. Hình như… - “Cu khóc à?”

    “Không có đâu. B
    i y mà.” – An lc đu và c cười – “Ln sau, cu đng làm thế na...”

    Tôi không nghĩ An l
    i b qua nhanh thế, cô y đã di t sáng và va nãy còn gay gt vi tôi như vy cơ mà. Bt giác tôi có cm tưởng mình đã tn thương An.

    “Ok!” – Tôi đng ý ngay và khóac vai An – “Chúng ta đi xem phim nhé! Hôm nay t vui!”

    Tôi v
    i vã quên cái di mt ban nãy ca An, và húyt sáo 1 cách hào hng. Đôi vai An bng mm yếu l dưới cánh tay tôi…
    #47
      duahau 10.04.2007 17:29:16 (permalink)
      43.Ngày … tháng … năm..

      Thường thì, những chàng trai theo đuổi tôi, sẽ nhắn tin thăm hỏi tôi ngay sau khi có số phone, nội dung thì linh tinh lắm. Một là “chúc ngủ ngon” hai là “chào buổi sáng”, hoặc những tin vu vơ, “cuối tuần Thục có đi đâu không?” hay “nhớ ai mà tôi buồn thế này..”…

      Còn anh ta thì không.

      Suốt gần 1 tuần sau khi tôi trở về từ Hà Nội, Bằng như biến thành bọt khói vậy. Tôi bắt đầu thấy tức vì mình đã quá tin tưởng 1 tình yêu kiểu Holiwood. Mà tệ hơn, tôi bị chuyện đó làm ảnh hưởng khá nhiều. Cứ mỗi khi có tin nhắn hay ai đó gọi tới, tôi lại hồi hộp, để rồi thất vọng vẩn vơ. Hình như, tôi …tương tư? Ôi , hy vọng là không.

      Thật không thể tin nổi là tôi lại để mất số của Thục. Điện thoại tôi bị rơi và thế là hỏng máy, hỏng cả SIM. Tấm namecard để trong túi quần quên lấy ra, nên sau khi bị ném vào máy giặt, nó tơi tả thành nghìn mảnh. Chúa ơi.

      Tôi chỉ còn cách chờ người thợ sửa điện thoại hòan trả lại máy cho tôi. Họ hẹn 1 tuần. Khi tôi kiểm tra máy, tòan bộ dữ liệu bao gồm số lưu trong nhật ký cuộc gọi đều không còn. Tôi nóng mặt hỏi anh thợ đã sửa.

      “Muốn sửa phải reboot máy mà.” – Anh ta cho tôi biết.

      Không thể nào!!


      Tôi không nghĩ là ông anh rể lại đi kể chuyện tôi đòi…lấy chồng, và chỉ đích danh anh Trung – Bác sĩ với chính đương sự trong 1 cuộc “trà dư tửu hậu”, khiến anh ấy nghĩ rằng mình có sức hấp dẫn đặc biệt đối với tôi. Trời ạh, anh ta xuất hiện với cường độ ngày 1 nhiều hơn mỗi dịp cuối tuần, gặp gỡ và trò chuyện với ba mẹ tôi.

      Mẹ tôi khỏi phải nói, bà luôn thích các chàng bác sĩ. Vì họ trí thức, hiền lành, tận tụy, và quan trọng theo mẹ, đó là 1 nghề “có phúc”. Còn ba tôi? Ban đầu ông chẳng có biểu hiện gì, về sau thì thỉnh thoảng khen – “Cái thằng nói chuyện khù khờ dễ thương..”

      Ba tôi là thế, ông không hạp với các gã văn vẻ khéo miệng – như Duy, và có thể, như Bằng.
      Mà không… không thể quy Bằng chung với Duy được. Cũng như không thể quy chung anh với những chàng trai miền Bắc.

      Bằng rất khác.

      Lẽ nào ông trời muốn trêu chọc tôi? Tôi phải làm gì đây. HELP ME!!

      Chẳng có ai để cầu cứu cả. Tôi phải tìm cách để liên lạc với cô ấy, tôi nhớ nàng phát điên.

      Phải có 1 cách nào đó… 1 cách nào đó…

      “Này, thằng Bằng nó bị điên à?” – Giọng lão Phúc rù rì với Vũ và Thức.
      “Ảnh bị mất số cô tiểu thư Sài Gòn..” – Thức trả lời cũng rì rầm. Tưởng tôi không nghe sao?

      “THỤC! Cô ấy tên DU THỤC. Không phải Tiểu thư Sài Gòn, nghe chưa?!” – Tôi quắc mắt nhìn Thức rồi tiếp tục suy nghĩ. Trí thông minh của tôi đâu rồi!! Mà sao nàng không gọi tôi chứ!

      Nếu chủ động gọi tôi, thì cô ấy đã không phải là Du Thục.
      #48
        duahau 10.04.2007 17:31:47 (permalink)
        44.Ngày … tháng … năm..

        Hôm nay anh Trung lại hẹn tôi ăn tối. Tôi muốn từ chối nên cố tình nhận thêm việc để ở lại công ty làm. Hơn 6 giờ, tôi vẫn ngồi trong văn phòng với ổ bánh mì hamburger.

        Điện thoại của tôi reo. Có phải…?

        Số máy anh Trung. Chán quá.

        Phải sau hơn 2 ngày tôi mới nhớ ra tên công ty in trên thẻ đeo trước ngực của chị đã gặp tôi hôm ấy, hình như nó cũng là tên công ty của Thục. KHÔNGYAKI. Phải, chính là KHÔNGYAKI.

        Lật quyển danh bạ tra đến mòn mắt cũng không tìm ra, vì không rõ ngành nghề, mất hết nửa ngày trời. Tôi đành lên mạng Internet. Cũng may hôm nay thứ 4, không phải những ngày phải theo ban nhạc đi diễn, nếu không, họ sẽ không thả tôi đi long nhong tìm số Thục thế này.

        KHÔNGYAKI, có hàng lọat công ty cùng tên KHÔNGYAKI. Trời ơi.

        Lọc lại 4 công ty có văn phòng tại Sài Gòn, tôi bắt đầu gọi điện thoại…


        “Thục có đói chưa? Anh có hẹn tối nay, Thục nói sẽ trả lời mà không thấy.” – Giọng anh bác sĩ có chút rụt rè. Vì sự hiền lành của anh mà tôi không nỡ thẳng thừng từ chối. Mà thôi, có 1 người bạn ăn tối cùng cũng không quá nghiêm trọng, phải không?

        “Em…phải làm việc trễ..” – Tôi ấp úng giải thích.
        “Xong chưa? Anh đợi từ 5 giờ ở trước cổng công ty em này.”

        Sự áy náy làm tôi phải đồng ý, tôi thu xếp đồ đạc và đi xuống tầng trệt để ra về.

        Đã 2 công ty không có ai tên Du Thục cả. Cơ hội của tôi còn 50%.

        “Xin vui lòng cho nói chuyện với Thục ạ. Du Thục”
        “Chị Thục phòng dự án hả?” – Câu hỏi của người bên kia đầu dây làm tôi mừng húm. Thanks my god… Tôi đáp ngay – “Vâng, chính nàng!”
        “Hết giờ rồi…” – Cô ấy nói làm tôi nhìn xuống đồng hồ, 6h30. Đúng là đã muộn cho 1 ngày làm việc.
        Nhưng không sao, mai tôi sẽ gọi lại…

        “Khoan anh ơi!”


        Hằng tiếp tân gọi giật khi tôi đang tiến ra ngoài cổng – “Chị Thục!!Chị có điện thoại!”

        Giờ này mà có người gọi thì chắc là khách hàng. Rõ chán, lúc nào cũng gọi ngay giờ ăn uống, không phải vốn có câu trời đánh tránh bữa ăn sao???

        “Ai vậy? Em hỏi ở công ty nào đi?” – Tôi nói với Hằng để xem có cần phải tiếp cuộc điện thoại ấy không. Hằng gật đầu và hỏi nhỏ vào điện thoại, xong cô ấy cười hihi đưa máy cho tôi – “Bạn trai chị đó!”

        Nếu không phải đang tựa vào bàn reception, chắc tôi đã loạng choạng không đứng vững vì…shock.
        #49
          duahau 10.04.2007 17:34:53 (permalink)
          45.Ngày … tháng … năm..

          Vi git cái ng nghe trên tay Hng, tôi quay mt ra ngòai thì thào – “Alo?”

          “Th
          c à? Hãy nói chính là Thc đi. S có án mng nếu đng y không phi Th
          c!”
          “B
          ng h
          ?”
          “Nó đây!”

          Không hi
          u sao tôi li bt cười. Đơn gin vì vui…và…vì tôi nh anh ta. Hng c đng đó làm tôi đâm ngi, tôi gi ging khó chu mc dù tôi không c tình như thế - “Sao anh gi vào s
          công ty tôi?”

          “Dành cho Th
          c bt ng
          mà, haha…”

          “Tôi không r
          nh đ gin đâu.” – Thc nói khô khc. Có l tôi không đ bình tĩnh nên mi nói như vy và cười như 1 thng đu. Điên quá. Sao tôi không than th rng tôi đã phi vt v thế nào… đ tìm ra cái s
          đó.

          “Th
          c ra…” – Tôi đnh gii thích nhưng ri, tôi li thy mt c hng – “Mà thôi.. Thc không vui khi t gi sao?”

          y không đáp, tôi thm chí nghe rõ hơi th ca Thc qua máy…

          Không l tôi li nói rng tôi đã ch phone ca anh ta gn 2 tun nay? Và vui đến không kim chế như mi tc thì? Không l tôi li nói rng tôi ch đ quu khi nghe cái ging cười cà rn đó ca anh ta? Không l tôi li nói anh ta nên gi vào s di đng ca tôi thì hơn?

          Tôi c im lng.

          “Th
          ế thì t cúp đây.” – Anh ta buông l
          ng câu nói.
          “Khoan…” – Tôi lên ti
          ếng, dù không biết phi nói gì – “Bng… có s riêng ca Thc ch
          ?”

          y đã thay đi cách nói chuyn. Cô y xưng tên và gi tên tôi. Ln đu tiên. Rt ng
          t ngào!!

          “N
          ếu có t đã không gi vào đây…” – Tôi bt đu nói tht – “T b mt s Thc ri.”
          “Sao v
          y? Có cn…” – Tiếng chuông đin thoi reo ngt li cô y – “Đi chút nhé!”

          Ok, I can wait for you all my life.
          But my cellphone cannot. Nó s
          p hết pin ri.

          Anh Trung gi, có l vì thy tôi lâu ra quá. Tôi phi chy ra xa cái ng nghe đ bo anh đi thêm chút na. Khi tôi tr li thì máy đã ch còn tín hiu tút tút.

          T
          i sao? Anh ta không th ch tôi ch
          vài phút?

          Không, đó không ph
          i là Bng. Người đã đi tôi c ngày và đã bay lp tc ra tìm tôi ngay sau khi biết tin. Chc chn có s c
          gì đó…

          “Em v
          trước ch nhé!” – Hng xách gi đi và cười chào tôi. Cách mà cô y cười ging như đang chc tôi vy. Cũng đúng thôi vì đây là ln đu tiên tôi kiên nhn nn ná đ ch 1 cú đin thoi gi li, mà theo Hng, là ca “b
          n trai” tôi.

          Tôi kéo áo 1 nhóc bên c
          nh – “Cho anh mượn cellphone nào!”

          “Đùa h
          ?” – Nó tr môi. Tôi git luôn cái phone trên bàn ca nó – “Đùa cái gì. Tr cho 10 nghìn / 1 phút, ok?”

          Giá c
          t c! Nó không chu mi là l!

          Tôi b
          m gi li s ban nãy, liu cô y có ch tôi hay … ni quu? Theo tôi đoán thì chc 90% là cô y đã dp máy cái rm và ra “Người đâu mà thy ghét. Hm!!” ri b đi khi.

          Nh
          ưng nếu không gi li thì không phi là tôi. Hehhe… Tôi ch sy ch - 10% vic này s xy ra mà.

          “Alo?” – Gi
          thì tôi quen tiếng Alo đó ri. Nó là ca Thc. Cô y đã ch tôi.

          Bng gi li, không tiếc công tôi đã ch.

          “Máy t
          hết pin.” - Tôi không nghĩ sai v anh, trước hết là trong vic này. Bng s không b cuc, tr khi có s c
          .
          “Uh… gi
          Thc phi đi ăn ti…” – Tôi cht nh ra anh Trung vn đang mòn mi ngoài kia – “Thc s nhn s cho Bng biế
          t.”
          “Ok, ăn v
          a thôi, béo xu xí lm, t không thích đâu.” – Tiếng Bng tinh nghch, xong li trm l
          ng – “I miss you, bye.”

          Tôi đ
          ng ngn ngơ 1 mình sut gn 2 phút dù đã cúp máy.

          #50
            duahau 10.04.2007 17:37:12 (permalink)
            46.Ngày … tháng … năm..

            Mùa đông Hà Ni ri cũng trôi qua nhường ch cho tiết tri xuân tràn v. Gió sm vn lnh nhưng nhng cành đào n hoa rc r làm cho người ta thy m áp hn. Năm qua đã có nhiu thay đi ln đi vi tôi. Mt là tôi đã tha ước mơ chơi trng chuyên nghip, hai là tôi đã tìm được thiên thn ca cuc đi – Du Thc.

            Tôi đ
            ếm tng ngày đến Tết. Vì tôi s du Nam ln na tìm cô y, và ln này ch đi 1 mình thôi. Chia cách không gian ch làm tôi nhy đến khng khiếp, ch không h có v “xa mt cách lòng” như Vũ và lão Phúc vn luôn đe da.

            Còn Th
            c thì sao nh?

            Tôi càng ngày càng nhn ra rng nếu 1 ngày không có tin ca Bng nhn, tôi s “ăn không ngon ng không yên.” Không quá cường điu đâu, nó thc đy. Nhưng cũng đng nghĩ là chúng tôi đang “mt ngt tình yêu” vi nhau bng đường vin thông, vì thc tế thì nhng tin nhn ch là “Nhit đ đy là bao nhiêu? Có mưa không?” (đến ni tôi tr thành trung tâm thông tin thi tiết Hà Ni còn được!) hoc “Hôm nay ăn cơm canh chua” – “còn t ăn xôi gc”, ri “canh chua min Nam nu vi cà chua à?”….

            Hoàn toàn không có câu nào là “I Love You” hay đ
            i loi là “nh mc thêm áo”, “hôm qua ng
            ngon không?”…

            ……………

            An d
            o này ít đến gp tôi, cô y bo vì tôi bn din nên cô y không mun làm phin. Thc và Vũ đn An có bn trai, nào là hôm n gp ai ch An ngòai đường, nào là thy cô y mua áo sơ mi Nam ti shop ABC gì đ
            y.

            N
            ếu An có bn trai tht, thì cô y s nói cho tôi biết đu tiên. Tôi chng tin đâu.

            Tuy nhiên nh
            ng li bn h nói c làm tôi tò mò, 1 chút gì đó cào cào trong lòng, không rõ lm. Tôi mun hi An…

            Ba tôi tuyên b s ch g tôi cho người như anh Trung. Xem ra anh y đã chiếm trn tình cm ca ph huynh 2 v ri. Ch Hai nói anh y vài ln mun hi cưới tôi nhưng s tôi phn đi… Đúng là tôi s phn đi, dĩ nhiên.

            “Con và th
            ng Trung có phi đang yêu nhau?” – M hi tôi khi ba cũng đang ngi đó. Tôi nhăn m
            t – “Không, làm gì có.”
            “V
            y con đang yêu ai?”
            “Có ai đâu, sao m
            hi v
            y?”
            “T
            n nói con có 1 chàng nào đó… Nó nói con đang yêu.”

            Th
            ng em trai nhiu chuyn chưa tng thy. Trong lúc tôi còn gãi đu, ba tôi phán 1 câu xanh rn – “Tên nào đy? Nếu có thì dt ra cho ba xem, không thì ba bo thng Trung đến rước con đi cho r
            i.”

            “C
            u có bn trai à?” – Tôi đi lòng vòng 1 hi ri cũng hi điu mun hi. An tròn mt nhìn tôi, ri mm cười – “Nếu có thì sao?”
            “Thì… t
            mng cho cu.” – Tôi t ra th ơ - “Nhưng… cn thn ko gp tên S Khanh đy.”
            “C
            u tưởng ch có cu là hay à?” – T nhiên An li có v trách móc tôi. Cô y đi nhanh, ging lãng đãng – “Cu có người yêu thì cũng phi đ t có ch.”

            Tôi nghĩ mình không hi
            u An na. Cô y l quá, đc bit sau hôm Noel. Không l chuyn chiếc khăn choàng li nh hưởng nhiu như vy?
            #51
              duahau 10.04.2007 17:39:55 (permalink)
              47.Ngày … tháng … năm..

              Theo “lý lun” ca ba, thì bn trai tôi phi được “kim duyt” trước khi tôi đi quá xa, đ gp thêm “1 tay như thng Duy” là không nên chút nào. Tôi tr nên b áp lc đến ni không th th l chuyn ca Bng, và luôn c tránh né mi câu hi v “chàng trai” đang đánh đ tôi.

              Tôi ch
              s đến 1 lúc nào đó, tôi b tác đng bi ba m và s nhn li vi anh Trung đ được gii thóat. Dù sao trong 1 góc ca lý trí tôi vn s s b tn thương ln n
              a.

              Khi tôi cho b
              n h biết tun sau tôi s vào Nam, ai cũng th dài ngao ngán – “Hết cách vi nó”. Hehehe…

              Chuy
              n này tôi chưa nói vi An. Càng lúc tôi và cô y càng xa cách nhau. Hơi bun, nhưng tôi cũng không bn tâm lm vì nghĩ cô y có l có bn trai tht.

              Còn m
              tôi, bà mng tôi te tét ngay khi tôi va bo – “Con vào Nam ăn Tết.”

              “Mày sao th
              ế h, Bng? Mày có h hàng nào đy đâu! Mày b con gái trong y b bùa h? M đã nghe các cu y nói ra nói vào mà m chưa tin. Gi mày nói đi, có phi mày chết cô nào ri không?”

              Tôi ch
              cười toe gt đu – “Đúng . Chết ngt.” ^0^

              Và m
              dùng c chi bếp đ qut tôi. Ti tp, tàn t, túa xua khp người.

              Tôi luôn thích không khí mùa xuân, nht là nhng ngày giáp Tết. Tôi thích đi sm đ Tết, thích chy vòng vòng ch Hoa Xuân, và thích theo m đi ch đêm trước hôm Giao Tha.

              B
              ng nhn – “Nhit đ ngòai này là 45 đ C. Bão cp 4, gió git cp 8. Bin đng …nh.”


              Tôi cười, lúc nào tôi cũng cười khi đc tin anh. “Trong này gió nh, hoa n um sùm, tuyết rơi tá l” – tôi tr li. T sau khi quen Bng, tôi bng có khiếu hài hước hơn. C 2 đa đu nói nhng câu vô duyên không ra đâu vào đâu. Thế mà vn đ làm 1 ngày dn dp nhà ca mt mi ca tôi tan biến.

              y càng lúc càng đáng yêu. Băng giá đã không còn, và thay vào đó, mi 1 tin nhn ca cô y đu mang mt màu sc hng tươi sáng. Nó sưởi m c tôi, người đang cách nàng c ngàn cây s.

              Tôi s
              vào đó, sm thôi, bt k Thc có mun gp tôi hay không. Bt k m có đánh tôi thế nào, có gin hn hay mng nhiếc, thì bà biết rõ không th ngăn tôi, mt khi tôi đã mun. Bà ch còn có th than th - “Sao tôi li có đa con cng đu cng c thế h gii…!”
              #52
                Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 52 trên tổng số 52 bài trong đề mục
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9