Cô Đơn
Nhiều lúc thấy mình cô đơn quá
Đường đời còn xa tít mù khơi
Bóng rơi trên lối nhỏ ngày ngày
Em như tấm gương mờ khuất dạng
Tuổi xuân đang còn hương ngào ngạt
Cớ sao nhiều lúc nặng âu lo
Tình thương thiếu xót ai thấu cho
Mong một mái ấm nhà êm tìm về
Không phải giận hờn hay oán trách
Số mệnh đã sắp xẵn bên lề
Em còn dè dặt bước chân lê
Khi nào mới hết, đoạn đường chông gai
Ngày mai tiếp nối theo ngày
Cô đơn làm bạn cõi lòng mong manh
Thà đành kết bạn gió trăng
Vơi đi vắng lạnh quanh năm đời người ..
:(