ÁNH MẮT XA QUÊ
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 30 bài trong đề mục
Minh Tuấn 05.01.2007 20:32:50 (permalink)

 
 
 
  ĐÓN XUÂN TRÊN ĐẤT SÉC.
 
Hoa mùa xuân, cho ánh mắt thoáng một chút gì hy vọng.  Hương thơm dịu ấm, đỡ lạnh nỗi vất vả, cô đơn.  Cùng với mùa xuân hoa làm cho không khí đầu năm thêm chan hòa ấm áp, cùng với nhịp sống tươi vui, với nụ cười rạng rỡ, khắp nẻo gần xa ,đồi cao, xóm nhỏ, câu nói chân tình, cùng Hoa xuân hồi sinh với tất cả hứa hẹn...Tương lai.
 
Các bạn ơi...  Quê hương của mình đây.  Là những ngày xuân thắm. Hoa Đào ,hoa Mai, biểu tượng của hai miền Nam Bắc, cùng muôn hoa dâng hương thơm mật, gửi vào trong gió mùa xuân.  Khiến vàng vương tơ lòng, muôn dân hướng thiện.
 
Ánh mắt của những người con đang sống xa xứ xở...  thoáng buồn thoáng vui, dâng ngập bùi ngùi...  Mặc cho quê người gió lạnh, tuyết trắng ,một bóng đơn côi, ta vẫn cố mỉm cười vọng xuân đất mẹ.  Xa xa núi chất núi ,mây chập trùng mây.  Gió quê người tạt vào mắt lạnh cay cho lệ rưng không nhỏ... thương nhớ không bờ.
 
Ta tìm đọc mấy trang thơ, về với quê hương, tìm cánh đồng xanh muôn thuở, sương chiều rơi rơi cùng khói lam mờ buông mùa hò hẹn.Tìm con đò xưa, bến chờ khắc khoải.  Xôn xao chờ xuân.
 
Quê hương ơi...  Tình vẫn đượm trong bước Xa son sắt.  Ngày xuân nét mặt ai cũng đều phảng phất sắc hoa -Cái Tết nào cũng nhớ ông cha.  Bánh trưng ,pháo đỏ ,rượu gà và cuốn lịch vạn sự, bày bên mâm ngũ quả nguyên hương -thắp nhang cúng tổ tiên khi trời đất giao hòa ,bước sang năm mới.
 
Ánh mắt cười vui khi mình thêm một tuổi.  Nhìn cánh hoa xuân đắm đuối, nhìn làn khói hương bay như thấy tình quê hương ấm áp đâu đây... tràn đầy nghĩa mẹ.
 
 Mùa xuân là thế, lãng mạn trao hạnh phúc lứa đôi.  Mùa xuân dệt mãi sinh sôi cả vùng trời mơ ước.  Những đứa con chưa thể về được đón Tết nơi cội nguồn...  chưa thể về thăm quê hương.  Nhưng tình thương trong tim tháng ngày chất góp, đã theo mây muôn phương, gửi vào nền trời quê cha đất tổ...  sắc màu rạng rỡ muôn phần, lung linh nỗi nhớ
 
Nơi đất người xa xăm chúng con suy tư mấy vần văn nhớ mẹ, nhớ quê, nhớ mùa xuân đất nước.

Tình người sau trước cùng hứa một lòng- Câu bầu bí cha ông...đùm bọc thương nhau một nhà, lá lành thương lá rách.
 
Muôn ánh mắt... Bấy ánh sao lấp lánh gửi vào mùa xuân đất mẹ.
 
Chim xa nhớ đàn, cỏ cây nhớ cội.
 
Chào xuân đất mẹ 2007
 
 CỘNG HÒA SÉC
 
 


<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.02.2007 19:07:57 bởi Minh Tuấn >
#1
    Trăng Quê 06.01.2007 12:06:16 (permalink)
    Chào anh Minh Tuấn,
    Chắc Tết này anh về quê ăn Tết chứ, những cái Tết xa quê thật buồn anh nhi?
     
    Tản văn của nhà thơ có khác đọc như thơ rất mượt mà và đầy cảm xúc!
    Chúc anh luôn vui!
    TQ
    #2
      Minh Tuấn 06.01.2007 16:00:00 (permalink)
      truyện ngắn
       
      XUẤT CẢNH  NGÀY NGÂU.
       
      Hùng xuất cảnh vào đầu mùa thu ,hôm ấy lại đúng vào ngày Ngâu <ngày 07-07 âm lịch >.Phải chăng cái ngày khởi đầu cũng sẽ nói lên một cái gì trùng hợp của cuộc sống sau này.
       
       Ngày Ngâu mà trời nắng vàng đỏ cả một vùng ngoại thành Hà Nội.Người đi ,kẻ tiễn nhễ nhại vì trời thu không gió.Ngồi trên xe cùng với những người thân đưa tiễn,anh thấy thoáng một nỗi buồn khó tả ,không biết vì những lời ca của các bài hát từ chiếc đài vọng ra chăng ,hay tại đôi mắt đượm buồn của vợ và đứa con gái đầu lòng đang thiu thiu ngủ trong vòng tay bồng ẵm của bố.
       
       -Tới nơi rồi..., người tài xế nói ,rồi từ từ lăn xe vào sát vỉa hè ,mọi người đều xuống xe.
       
       -Dậy đi con...anh đánh thức bé Tâm dậy ,rồi xuống xe cùng với mọi người. Còn những ba giờ đồng hồ nữa ,mới làm thủ tục xuất cảnh ,mọi người rủ nhau  đi uống ca-fe.Anh ở lại trông đồ và ngồi tâm sự với  vợ và con.
       
      - Anh cứ yên tâm mà đi ,ở nhà mẹ con em đã có mọi người trông nom ,khi nào rỗi viết thư hay gọi điện về nhà cho các con và em đỡ lo nhé.
       
      Thảo ,vợ anh vừa nói.Tay vừa hý hoáy chải tóc và buộc lại tóc cho con.Mắt chị không nhìn anh,chỉ nhìn vào đôi tay của mình.Từ mấy hôm rồi ,khi anh nhận hộ chiếu và vé máy bay ,chị cũng thấy buồn ,nhưng chẳng thể nói hay than gì cả ,chị là người ít nói ,chăm chỉ công việc.Ngược lại hoàn toàn với anh hay nói và nói còn bay bướm nữa chứ.
       
      Nhớ ngày xưa ,khi mới yêu nhau.Hàng đêm anh sang nhà chị chơi ,và cùng ngồi làm giúp những công việc phụ của gia đình.Khi nào anh sang ,thì bà mẹ của chị lại bảo anh kể chuyện cổ tích cho cả nhà cùng nghe.Anh có trí nhớ thật kỳ lạ.Cả tám tập truyện dài Nghìn lẻ một đêm ,anh đều nhớ và say xưa kể như đang đọc truyện cho cả nhà chị cùng nghe.Hết cổ tích lại tới truyện Tây du ký -Thủy hử...vv
       
      Có phải tình yêu đến từ những tài lẻ không nhỉ ?Người ta nói từ ánh mắt cơ mà...Hi ,chị thoáng đỏ mặt khi nghĩ tới những ngày ấy. Thế mà đã mười năm rồi ,nhanh thật.
       
      -Em đừng lo...Tiếng anh cắt dòng suy nghĩ của chị
      -Khi nào có điều kiện anh sẽ gọi điện cho mẹ con em, ở nhà nhớ chăm sóc các con và mẹ cho thật tốt.Còn bước đi hôm nay của anh ,cũng chỉ mong cho bằng bè bạn ,phát triển được kinh tế gia đình cho em đỡ vất vả.
      - ngày Ngâu  anh đi -chị nói -tuy là ngày lẻ ,nhưng đi máy bay mình đâu được chọn ngày.Em hy vọng
      nó sẽ là ngày đoàn tụ của vợ chồng mình đó anh à. Chị nói mắt nhìn lên áng mây bay  trên trời xa. Sống với nhau mười năm chị luôn tin tưởng ở anh. Bởi suy từ tấm lòng thương con của anh ra là chị hiểu , bạn bè chúng nó đều đùa chị, ác ý nói rằng <sao không lo người ta đi mất hả? ><Ai không lo chứ mấy con ranh -nhưng ở đời cũng cần phải thử thách chứ.Yêu nhau mà nằm đói bụng ,còn khổ hơn mà...> chị đã mấy lần phải nói cứng như vậy.
       Lo ư...? có ai ngăn cản được lòng người cơ chứ ?
       
      Sống bên anh ,chị hiểu anh thương các con biết nhường nào ,sáng dậy nấu ăn sáng ,xong đánh thức cả mẹ con cùng dậy rửa mặt rồi ăn sáng.Mùa đông anh đều đun nước nóng cho chị và các con rửa mặt ,đưa đón các con tới trường học ,chiều đến lại tắm rửa cho con ,ăn cơm chiều xong ,khi đi ngủ lại kể chuyện ngụ ngôn cho bọn trẻ nghe.
       Anh kể chuyện ,chị cũng thích nghe với các con.Anh nhại giọng theo các cô kể chuyện trên đài phát thanh cho các cháu mẫu giáo...Thật giống và vui lắm.Có chuyện các con chị cứ bắt bố kể tới cả trăm lần như chuyện Bảy chú dê con.
       Bắt đầu từ tối nay ,vắng bố ,chắc bọn trẻ nhớ lắm.


      - tới giờ làm thủ tục xuất cảnh rồi...Đi thôi Hùng ơi.


       bạn anh gọi , đưa bé Tâm cho Thảo bế anh ôm nhẹ cả hai mẹ con.Rồi hôn nhẹ lên đôi má của con bé.


       -bố đi con nhé ,ở nhà ngoan ngoãn nghe lời mẹ.khi nào về bố mua cho con búp-bê thật to nhé.


       nói rồi anh quay sang chào mọi người ,anh không dám nhìn vào vợ và con vì anh biết ,ánh mắt chạm vào đôi mắt ấy ,lệ sẽ chảy nhiều hơn ,thậm chí còn bật tiếng khóc ở chốn này.
       
       anh đẩy xe vào cửa cùng các bạn.Bé Tâm cầm bó hoa trao cho bố mang theo.
       
      Tất cả  không khí sân bay thật náo động ầm ĩ của hàng ngàn nỗi buồn đang nói với người thân .
       
      Anh đi lùi và giơ cao bó hoa chào vợ và con gái của mình.
       
       người và hoa rung rinh.tháng bảy ngày Ngâu...nhưng tình anh thì ngược lại...

       gọi là ngày gì nhỉ...?
       
       
      MINH TUẤN
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2007 16:09:22 bởi Minh Tuấn >
      #3
        Minh Tuấn 06.01.2007 17:16:16 (permalink)
        truyện ngắn
         
        ĐÒI NỢ GIAO THỪA
         
        con bé thông minh ,học giỏi và chăm làm.Ở trường nó rất được lòng các thầy cô ,và các bạn bè cùng lớp đều yêu quí nó.Mới hơn mười tuổi đầu ,nhưng trí khôn hình như lớn nhanh hơn ,thân hình bé nhỏ của nó.
        con nhà nghèo có hai chị em gái ,bố thì bộ đội ở xa ,mẹ nó thì mở cửa hàng tạp hóa nhoe bán quần áo ,thu nhập nhì nhằng ,cũng đủ nuôi ba mẹ con không đến nỗi chật vật.
         Mẹ nó hiền lành ít nói ,họ hàng ,xóm thôn ai cũng khen mẹ. Nó hiểu khác mẹ nó trong thời buổi hiện nay ,kinh doanh mà cả nể quá ,không khéo cõn lỗ vốn.
         Ở cái xóm Đông này ,nó có lạ gì đâu ,đa phần đều nghèo cả ,có mấy nhà có máu mặt thì đều thu nhập từ những đồng tiền bất nghĩa.Như cho vay nặng lãi.Hay mua bán lúa  non.
          Họ làm giàu như vậy ,nhưng lối sống lại hay kênh kiệu học đòi ,học giọng thành phố ,học cách sống của những nhà giàu vô tình.Bữa ăn thì luôn chia hai mâm.Bố mẹ ngồi mâm trên.Các con ngồi mâm dưới ,các con ăn rau dưa kham khổ ,còn bố mẹ thì ngồi gảy những đĩa đậu thịt cho nhau. nhà nào sống ra sao?con bé đều biết hết thảy.
         
         Nó biết nhà lão Sần ở cuối xóm.Có lần thằng con thèm quá dám ăn vụng khúc chân giò uống rượu của bố nó.Tới bữa ăn nó đã bị bố nó đánh cho.Chẳng biết nó cãi thế nào mà bố nó ném cái bát trúng đầu.Máu chảy tung toé.Thằng bé vừa khóc vừa chạy trốn bố , vì sợ bị đánh chết.Nhưng tới bờ ao ,nó khựng lại ,ngất xỉu.Lão Sần lúc ấy mới cho phép bà vợ băng bó cho thằng con tội nghiệp ,không dám khóc một câu.
        Lão ghê lắm.thói sống của lão không ai thể chơi được ,hay là lão chẳng thích chơi với ai.
        lão cho vay lãi nặng ,và cầm đầu mấy dây hụi.tính lão chi ly cò kè.Đi mua của ai cái gì lão đều chèo kéo bớt xén.Nếu cảm thấy mua dính đắt thì lão mua chịu.Nói mai trả ,nhưng đến nhà lão đòi thì cả tháng. hay còn lâu hơn ,vì tiền nhà lão còn đang đẻ mà.
         Có lần lão Sần mua chịu của mẹ con bé thông minh nọ cái áo để mặc tết.Hứa chiều ba mươi trả ,nhưng lão cố quên ,Qua ngày ba mươi ai dám đòi nợ ,những ngày đầu xuân chứ? Lão thầm nghĩ vậy ,và mỉm cười một mình.Vậy mà lúc gần giao thừa. Nghe tiếng gõ cửa ,lão tưởng khách nợ, mang đến biếu lão quà xuân.Mở cửa thấy con bé nói.
        - Cháu chào bác SẦN ,năm mới sắp đến rồi cháu đến chúc sức khoẻ  của bác ,và...
        -Cái con này...Lão cắt ngang lời -Mày tới nhà ông lúc nầy làm gì hả ? Sắp giao thừa rồi ,khéo làm Dông cả năm của ông bây giờ.,,Về đi....Lão hét toáng hai câu về đi.
        - Bác Sần ơi...Cháu cũng sợ bác Dông ,nên mới đến đòi nợ lúc này ,bác trả tiền cho cháu về để còn gạch tên sổ nợ ,để đến mai thì bác Dông mất đấy.
        -Nhà mày chắc lép với tao thế hả con ranh?
        -Bác ơi...Thì có ai muốn vậy đâu.Bác hứa trả buổi chiều -Bây giờ quá cả 5 giờ đồng hồ rồi ,nếu mà tính lời thì...Thêm nữa là bao nhiêu hả bác.
        -Câm ngay con ranh...Có ba chục nghìn mà mày tính lờ lãi với tao...Đây cầm lấy..Cút ngay.Tao chỉ bớt ăn một chút là có ngần đó mà..Tụi áo rách chúng mày....Đồ mất dạy.
        - Có một chút bớt ăn...Có cần bác phải rồ lên như vậy không ? Chúng cháu áo rách nhưng cơm lành canh ngọt ,tiền này là tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi ,bác đừng nói càn nhé...
        -A...Con nhà mất dạy...Cút ngay.
         Con bé cầm tiền rồi bước ra ngoài cổng.Nó thở dài khoan khoái ,vuốt nhẹ mái tóc vừa gội nước lá xả và bồ kết mẹ nó nấu hồi chiều.
        May quá mẹ nó cứ lo lão Sần quịt nợ.
         Con bé ngẩng đầu tìm ánh sao trên nền trời tối mịt -Nó thầm cảm ơn trời phật -Cảm ơn người đã sinh ra đêm giao thừa để nó đòi được nợ.
         Nó bước thanh thản vào nhà. Mùa xuân cùng vào nhà với nó.
         
        MINH TUẤN
         
        #4
          Minh Tuấn 06.01.2007 21:05:44 (permalink)

          Chào anh Minh Tuấn,
          Chắc Tết này anh về quê ăn Tết chứ, những cái Tết xa quê thật buồn anh nhi?

          Tản văn của nhà thơ có khác đọc như thơ rất mượt mà và đầy cảm xúc!
          Chúc anh luôn vui!
          TQ

          _____________________________


          Du lịch Ngân hà
          Tây Hồ - Hà nội
          Tel : 7196678
          Blog Trăng và Thơ

           
          Cám ơn Trăng quê nhé...dạo này vào thư quán lại thấy rôm rả nhiều rồi.chúc bạn có nhiều sáng tác hay.năm nay mình không về chắc phải mùa hè mới về được.chúc bạn vui.
          #5
            langtuhanoi 15.01.2007 16:43:01 (permalink)

            ĐÓN XUÂN TRÊN ĐẤT SÉC.

            Hoa mùa xuân, cho ánh mắt thoáng một chút gì hy vọng. Hương thơm dịu ấm, đỡ lạnh nỗi vất vả, cô đơn. Cùng với mùa xuân hoa làm cho không khí đầu năm thêm chan hòa ấm áp, cùng với nhịp sống tươi vui, với nụ cười rạng rỡ, khắp nẻo gần xa ,đồi cao, xóm nhỏ, câu nói chân tình, cùng Hoa xuân hồi sinh với tất cả hứa hẹn...Tương lai.

            Các bạn ơi... Quê hương của mình đây. Là những ngày xuân thắm. Hoa Đào ,hoa Mai, biểu tượng của hai miền Nam Bắc, cùng muôn hoa dâng hương thơm mật, gửi vào trong gió mùa xuân. Khiến vàng vương tơ lòng, muôn dân hướng thiện.

            Ánh mắt của những người con đang sống xa xứ xở... thoáng buồn thoáng vui, dâng ngập bùi ngùi... Mặc cho quê người gió lạnh, tuyết trắng ,một bóng đơn côi, ta vẫn cố mỉm cười vọng xuân đất mẹ. Xa xa núi chất núi ,mây chập trùng mây. Gió quê người tạt vào mắt lạnh cay cho lệ rưng không nhỏ... thương nhớ không bờ.

            Ta tìm đọc mấy trang thơ, về với quê hương, tìm cánh đồng xanh muôn thuở, sương chiều rơi rơi cùng khói lam mờ buông mùa hò hẹn.Tìm con đò xưa, bến chờ khắc khoải. Xôn xao chờ xuân.

            Quê hương ơi... Tình vẫn đượm trong bước Xa son sắt. Ngày xuân nét mặt ai cũng đều phảng phất sắc hoa -Cái Tết nào cũng nhớ ông cha. Bánh trưng ,pháo đỏ ,rượu gà và cuốn lịch vạn sự, bày bên mâm ngũ quả nguyên hương -thắp nhang cúng tổ tiên khi trời đất giao hòa ,bước sang năm mới.

            Ánh mắt cười vui khi mình thêm một tuổi. Nhìn cánh hoa xuân đắm đuối, nhìn làn khói hương bay như thấy tình quê hương ấm áp đâu đây... tràn đầy nghĩa mẹ.

            Mùa xuân là thế, lãng mạn trao hạnh phúc lứa đôi. Mùa xuân dệt mãi sinh sôi cả vùng trời mơ ước. Những đứa con chưa thể về được đón Tết nơi cội nguồn... chưa thể về thăm quê hương. Nhưng tình thương trong tim tháng ngày chất góp, đã theo mây muôn phương, gửi vào nền trời quê cha đất tổ... sắc màu rạng rỡ muôn phần, lung linh nỗi nhớ

            Nơi đất người xa xăm chúng con suy tư mấy vần văn nhớ mẹ, nhớ quê, nhớ mùa xuân đất nước.

            Tình người sau trước cùng hứa một lòng- Câu bầu bí cha ông...đùm bọc thương nhau một nhà, lá lành thương lá rách.

            Muôn ánh mắt... Bấy ánh sao lấp lánh gửi vào mùa xuân đất mẹ.

            Chim xa nhớ đàn, cỏ cây nhớ cội.

            Chào xuân đất mẹ 2007

            CỘNG HÒA SÉC


             
            cảm nhận mùa xuân nơi đất khách của bạn thật bận rộn...có khác chi ở quê nhà đâu...chỉ thiếu người thân và không khí ấm áp thôi mà.hay lắm -suy tư của bạn viết như bài thơ vậy...khiến người trong nước cũng cảm thấy đang <xa quê > đấy.
             chúc bạn viết những khúc lòng bằng văn xuôi khác hay thêm nhé
             
             chúc bạn vui
             
            #6
              Minh Tuấn 30.01.2007 19:36:09 (permalink)




              TẢN  MẠN - SÁNG TÁC
               
               
              BÀI CA VỌNG CỔ

              MÙA THU NHỚ MẸ.

               

              1-THƠ NGÂMAA
              Lặng ngắm thu rơi một góc trời
              Lòng thương bao lá thắm vàng rơi 
              Gió  thu còn ấm  lời ru ngủ 
              Đường vắng kêu thương mấy vạn lời

              Vọng cổ :

              Tôi đứng bâng khuâng giữa hoang tàn xứ lạ.Nhìn gió chao nghiêng ngàn lá rụng,như lòng tôi thổn thức ,nỗi nhớ quê hương trong tiếng mẹ ru...hời

              -Khắc khoải tình thâm trong giọt nắng quê người.Cơn gió lạnh cuối mùa làm tan đi hơi ấm .Để nụ cười thoáng nhỏ lệ chua cay.Chiếc lá vàng nào rơi rụng quanh đây. Kỷ niệm dâng đầy tiếng ầu ơ của mẹ -một khoảng quê nghèo mẹ quên sớm quên trưa.Tần tảo bốn mùa mẹ nuôi con khôn lớn ơ....ơ..ơ

              -Lòng mẹ nuôi con trong muôn vàn con sóng.Hơi ấm mẹ trao trong một tấm thân gầy.Gió lạnh đông sang ,mang hưu hắt đong đầy -Mẹ lặn lội bước đời trên đôi chân mai mảnh -Vai nhỏ chất đầy muôn nỗi phong ba -Để bây giờ trong nỗi nhớ trời xa-Nước mắt con nhòa ,thương nụ cười héo hắt ....ớ....ơ...ơ.

              2- thơ ngâm :


              Thu buồn mẹ tiễn đứa con xa 

              Thân thương tim khắc bóng mẹ già
              Nhìn lá xa cành ,không dám nghĩ
              Biệt ly mẹ bước với ông bà.

              Vọng cổ
              Mẹ đã ra đi như lá vàng rơi mặc khoảng đời trống vắng -như ngàn sao quên thắp sáng-để lại màn đêm bơ vơ ,khung trời giá lạnh -cho bão lòng con, nhỏ lệ tuôn...dòng

              -Đất khách con đi côi cút với phong trần.Nắng rụng quanh vai như một vành tang trắng.Cây cỏ ven đường cũng mất bóng chim quen -mẹ đâu rồi ,sao sương gió lặng im ,lời con gọi đi tìm trong kẽ lá -đường biệt ly âm dương lìa hai ngả -lòng con đau chưa trả nghĩa sinh thành.

              -Đời ơi sao quá mong manh.Trời ơi...sao nỡ tranh giành mẹ tôi -để sầu trong cõi thu rơi -Nhìn trong lá rụng thấy đời mẹ qua -Thẩn thơ...tìm bóng mẹ già mà sao chỉ thấy nhạt nhòa lệ rơi ,xa ơi..cay nghiệt dòng đời -gần ơi sao để trắng phơi tang lòng.


              Đất lạ cuối mùa lạnh trong ngàn mắt gió.Lá rụng bên tai thầm gọi bước quay về.Trời thu sao thấy tái tê , nắng không còn ấm bước về của con . Mẹ ơi một dáng héo mòn -Mà sao vun đắp mấy non cho đời .


              HẾT.
              MINH TUẤN


              kính tặng chị VIỆT DƯƠNG NHÂN KÍNH YÊU
              <em mong chị tìm lại giọng ca một thuở vàng son nhé >

              <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.02.2007 14:28:07 bởi Minh Tuấn >
              #7
                Minh Tuấn 30.01.2007 19:39:51 (permalink)

                cảm nhận mùa xuân nơi đất khách của bạn thật bận rộn...có khác chi ở quê nhà đâu...chỉ thiếu người thân và không khí ấm áp thôi mà.hay lắm -suy tư của bạn viết như bài thơ vậy...khiến người trong nước cũng cảm thấy đang đấy.
                chúc bạn viết những khúc lòng bằng văn xuôi khác hay thêm nhé

                chúc bạn vui


                _____________________________

                http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=243908&mpage=1&key=𻣄

                Lãng Tử Hà Nội




                lâu lắm mình không ghé vườn văn xuôi -bạn khỏe không vậy -cám ơn ban tới thăm mình nhé-chúc bạn vui và năm mới hạnh phúc nhiều may mắn
                  thân ái
                 
                MINH TUẤN
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.03.2007 15:56:42 bởi Minh Tuấn >
                #8
                  Minh Tuấn 30.01.2007 20:45:23 (permalink)

                   
                  TỘI LỖI.
                   
                  Nó với tôi cùng một đơn vị.Chung một tiểu đội ,và nằm kề bên nhau ,Nó ở khác huyện ,nhưng lại chơi với tôi rất thân.Có chuyện gì ở quê hương của nó ,tôi đều được nghe nó kể .Có câu chuyện nó kể ,cho tới bây giờ tôi vẫn còn thấy âm mưu của những người mất nhân tính thật ghê tởm.
                    -ở làng tao có một vụ ly dị thật sự là ghê tởm -nó bắt đầu giọng  chú ý cho người nghe.
                    - ừ , lúc chán nhau ,thì ai cũng vậy,ghét không muốn nhìn mặt mà-Tôi nói với nó.
                   -nhưng đâu phải là cả hai bên đều đối đầu với nhau.Chuyện này của làng tao là do thằng chồng lập âm mưu để  bỏ vợ mà.
                  -thì mày cứ kể đi ,tao đang nghe nè ,sốt ruột quá -tôi cáu với nó.
                  -hi...ta tưởng mày ngủ,ừ nếu vậy tao kể mày nghe nhé.
                   
                  anh ta tên là Châu , trạc lứa tuổi của anh trai tao đấy.Trai làng đều đi ra trận cả.Chỉ có mỗi mình Châu là không phải đi trận.Bởi bố mẹ nó trước đây bị qui là Điạ chủ.Cho nên nó sức dài vai rộng khỏe mạnh,mà lại thoát được cảnh nồi da xáo thịt.
                   
                  Đúng như các cụ nói ;Con người ta là do số cả đấy thôi.Bố Châu làm thầy lang.Mặc dù nhà bị tịch thu hết tài sản , nhưng ông ta vẫn giàu nhất ,vì có thu nhập hàng đầu ở cái làng đồng chiêm nước trũng.
                   
                   Khỏe mạnh con nhà giàu,lại được chế độ ưu tiên <cấm không cho tham gia bộ đội >Châu như một siêu sao của cả vùng.Nó đẹp trai ,hát hay ,và cũng lắm tài lẻ ,như đàn nhạc ,hát hay và tán gái giỏi.
                   
                   Ở làng bên có cô gái tên là Ngoan ,cháu họ của chủ tịch xã mê Châu như điếu đổ ,nó thường qua lại tán tỉnh Ngoan.Cô gái xinh xắn ,hay làm ,nhất cô lại là người bán hàng , ở  cửa hàng mua bán hợp tác xã.
                   
                   Thời gian qua đi.Khi đã được gia đình Ngoan cho phép ,hai người làm lễ cưới.Đám cưới của Châu to nhất huyện.Bởi không biết lấy thịt lợn hay thịt gà ở đâu mà nhà trai dám làm liên hoan tới mười mâm cỗ.Mày biết đấy ,ở xã tao có lệnh cấm ăn uống bừa bãi mà.
                   
                  Vậy mà ăn uống cứ linh đình.Rồi cả huyện biết.Đài phát thanh om sòm nhắc nhở để làm gương trong dân.Quan trọng gì đâu chứ.Nhà nó giầu ,bịt miệng cũng dễ.
                   
                  Quan trọng là nó ăn ở có tình nghĩa với vợ hay không.Khi lấy nhau được hai năm ,bề ngoài ai cũng nghĩ là Ngoan hạnh phúc.Nhưng khổ quá ,ai biết được.
                   
                  Bởi lối sống gia trưởng của nhà chồng.Ngoan sống trong buồn bã ,hội làng không ai còn thấy cô hò hát trên loa nữa.Có chồng rồi ,cứ loanh quanh giặt rũ cơm canh là hết ngày nhanh lắm.
                   
                   Nhà bố mẹ cô cách có một cánh đồng mà cô còn ít về thăm cha mẹ được huống hồ đi đàn đúm ,vui đùa.
                   
                  Riêng Châu và bố mẹ anh ta thấy Ngoan lâu ngày chưa có con ,họ đâm ra chán nản hắt hủi.Có những lần vô cớ,Châu dang tay đánh vợ.Vì cô dám cãi lại lời dạy của chồng.Rạn nứt cứ từ đấy mà lở loang ra.
                   
                   Ngoan cam chịu.Có những lần chồng cô làm to tiếng quá.Cô đành lủi thủi về tạm nhà bố mẹ đẻ của mình,chờ tới sáng sớm hôm sau lại về nhà chồng.Bởi lúc đó Châu đã hết say ,hết chán ,và đang ngủ ngon.
                   
                   Riêng Châu,thấy vợ cam chịu ,có lần nó nói với cô là nên Ly dị với nhau ,chứ sống với nó cô càng khổ thôi.Cô đâu nghe theo chồng được.Cả làng ai cũng thấy cô lấy được người chồng như vậy ,ai không trầm trồ ,nói cái số phận của cô là số sướng.
                   
                   Từ đó , Châu thường hay bỏ nhà lên thị trấn giao du với bọn du đãng ở phố thị , lúc nào cũng ăn diện , quần ống chẽn ,tóc để kiểu đít vịt ,và nghênh ngang cưỡi chiếc xe đạp phương hoàng Trung Quôc màu cánh chả ,tiếng chuông kêu coong nhất làng.Nó đã tìm được mấy ả  thợ may trên phố mê nó.
                   
                  Nó như người mất hồn ,không ngày nào không gây sự với vợ.
                   
                  Một buổi tối cuối thu.Trời hơi se lạnh, nó uống rượu rồi gây sự với vợ.Lần này to hơn mọi lần.Chỉ vì mỗi cái chuyện không có con.Mà nó rủa xả Ngoan thậm tệ.Cô lại lầm lũi bước ra đầu làng để về nhà bố mẹ mình lánh nạn.
                   
                   Khi đi đến một lối rẽ  cô bị một thanh niên nhảy ra chặn đường và nó đưa cô vào khu ruộng ngô , giở trò đồi bại.Cô muốn kêu cứu.nhưng nó đã  trùm khăn ,bịt miệng  cô kín lại và còn dọa giết cô.
                   
                   khi nó đang giở trò đồi bại với cô.Thì có một tốp người từ làng của bên chồng hò hét ,tay gậy tay đuốc sáng trưng.Họ xông vào khu ruộng và bắt được cả đôi trai gái đang trần như nhộng.Họ la ố kêu ầm lên và thóa mạ cô là gái lăng loàn.Chả biết lớ ngớ thế nào.Họ lại để cho tình nhân của cô vùng tay và chạy thoát.
                   
                  ba năm rõ mười ,chứng lý rõ ràng.Ngoan không cãi nổi.


                  màn kịch đạo diễn quá tài tình.Ngoan bị qui vào tội ngoại tình ,buộc phải ký tên vào giấy ly dị.

                  Bà chánh án là một người mới học xong lớp bảy bổ túc.


                  Tòa án nhân dân đã xử vụ án đó  nhanh gọn vì có chứng cớ của nguyên đơn.
                  Vụ án khép lại vào những năm đầu 70 của thế kỷ  hai mươi.
                   
                   Giọng nó đều đều -tôi ngủ lúc nào không hay.
                   
                  MINH TUẤN

                   
                   
                   
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.02.2007 23:20:28 bởi Minh Tuấn >
                  #9
                    Minh Tuấn 10.02.2007 20:27:21 (permalink)

                     
                    SỢ MA.
                     
                    nó sợ Ma lắm.Cho nên khi màn đêm buông xuống ,nó thường tắm rửa và vệ sinh xong xuôi.Nhà nó rộng,có vườn ao ,cây cối thì um tùm trồng đủ các loại ,  có mấy bụi tre già nữa.Cứ đêm xuống lại cọ vào nhau kêu ọp à ,ọp ẹp ,làm nó lại càng tin là có Ma.
                     
                    Nó thường hóng nghe lỏm chuyện của mấy bà già hàng xóm.Hay sang nhà nó chơi rồi kể cho mẹ nó nghe.Nào là truyện gọi hồn ,báo mộng và nhất là chuyện các bà thức dậy ban đêm ra ngoài hay bắt gặp mấy cái bóng trắng to ở ngã ba trước cửa nhà nó ,đó là mấy bóng của mấy người lính Pháp ngày xưa bị Việt minh bắn chết ở đó.Nghe trộm thôi ,nhưng nó nhớ hết thảy, và cũng hú hồn luôn.
                     
                    Sợ Ma ,nhưng nó lại thích nghe chuyện kể về Ma ,thật là trái ngược ,hôm trước nó cùng mấy thằng bạn sang học nhóm nhà thằng An.Nó đã nghe chú Cảnh ,chú ruột của thằng An kể chuyện <Thần giữ của >Hay và sợ lắm.Nó nghĩ người <Tàu > thật là ác độc và không chừng ,ở khu nhà nó cũng có khối ngôi mộ cổ chưa được lấy đi ,lên Ma vẫn còn nhiều lắm.Quê nó có mấy nhà gốc Hoa mà.
                     
                    -Bột này....thằng An hích vào nó bảo -Tao có bí quyết giúp cho mày
                    chẳng bao giờ sợ Ma đâu.
                     
                    - Thật không ? -Nó phấn khởi- Mày bảo tao đi  An.
                     
                    - Ừ ,nhưng lúc khác ,bây giờ đông quá -Thằng An nói nhỏ với Bột -Mày nhớ là phải cho tao ăn một bữa khế ngọt nhà mày thoải mái đấy ,được không ?
                     
                    - Ôi ,chuyện nhỏ An ơi mày bảo luôn ở đây đi -Lúc nữa tao về một mình cho đỡ sợ -Nó hồ hởi -Tao đi qua Đình làng rồi tới ngã ba ,lần nào gáy tao cũng có hơi lạnh hay sao ấy.Nó nói với các bạn.
                     
                    -Ừ được rồi -Thằng An nhỏ giọng và quan trọng nói -Chúng mày nhớ ,khi nào có sợ ma thì hãy lấy đầu móng tay của ngón nọ ,cắm vào kẽ thịt móng tay của ngón kia.Càng đau càng linh thiêng ,nhớ chưa?
                     
                    -Eo ơi ,thế thì đau lắm lỡ chảy máu thì sao ?Nó hỏi An ,rồi dấu hai bàn tay xuống gầm bàn bấm thử.Đau thật nhưng nó thấy có cảm giác tự tin hơn
                     
                    - Mày mà chảy máu thì mày kêu to lên -thằng An bảo -Chính tao nghe nói Ma rất sợ màu của người đấy ,Hi biết chưa ?
                     
                    -Ừ nhớ rồi, thôi học xong rồi trò chuyện thế mà đã mười giờ khuya,chúng tao về nhé.Mai sang tao cho mày ăn một bữa khế thật no.Nó hăm hở ,hôm nay Nó thấy tự tin hơn mọi ngày.
                     
                    khi chia tay các bạn về nhà ,mỗi đứa mỗi ngả.Đêm mùa đông buồn bã.Quê Nó âm u bởi đèn điện của làng không có.Nó huýt sáo nhẹ nhàng khoan thai ,như một chàng trai thực thụ ,chẳng có ma nào dám trêu nó được
                     
                    <cạch..cạch..cạch..> Quái  khi đi gần tới đình làng nó như nghe tiếng cạch cạch ở đâu đi theo nó.
                     
                    Nó dừng bước nghe ngóng.Tiếng cạch cạch cũng im ,nó bước đi ,chừng mươi bước thì lại nghe thấy.
                     
                    Nó bấm móng tay vào kẽ thịt ngón giữa...thật đau.Á ,nhưng tiếng cạch kia đâu có sợ tiếng Nó kêu
                     
                     Nó vội nhìn vào phía trong ngôi Đình cổ thì thấy không khí  âm u,cây đa im lìm như đang ngủ ngon.
                     
                    Rồi tiếng rúc vang lên <cú rúc..cù rúc >xèo xèo,tiếng chim cú kêu vang vọng não nề ,làm thằng Bột rùng mình nó bắt đầu lo sợ.
                     
                    Như vắt chân lên cổ ,Nó hớt hải đi nhanh ,tiếng cạch cạch càng kêu to theo bước chân của nó.
                     
                    -Ma....Ma...có ai không cứu tôi với...Nó mất bình tĩnh ,buột miệng kêu to như người lớn bị cướp cầu cứu vậy.
                     
                    - Bột ơi...mẹ đây con, mẹ nó hớt hải chạy tới chỗ nó kêu -Con bị cướp hả ?
                    -Không?Con bị ma đuổi mẹ ơi -Nó thổn thức và nước mắt ấm ức bắt đầu trào ra rơm rớm.
                     
                    -Làm gì có ma hả con? -mẹ nó nói và bảo -Nào để mẹ cõng con về nhà cho đỡ sợ nhé.
                     
                    -Nó được mẹ cõng trên đôi vai gầy ,tuy không êm ái ,nhưng nó thấy tinh thần như được bình yên hẳn.
                     
                    Nó ổn định tinh thần và kể lại cho mẹ nghe những âm thanh lạ mà nó bắt gặp.
                     
                    -Con đừng nghĩ lung tung đấy con đi với mẹ có còn tiếng cạch cạch nào đâu.-mẹ Nó bảo.
                     
                    -Vâng thật là lạ ,khi mẹ cõng con về thì cũng mất luôn tiếng Ma cạch cạch đấy.
                     
                    -Con cứ khéo tưởng tượng thôi ,lần sau học xong thì về ngay nhé,mới có mười tuổi như con đi khuya quá cũng không tốt đâu.
                     
                    -Vâng ạ.Nó ngoan ngoãn trả lời mẹ ,rồi ngủ trên lưng mẹ lúc nào không hay.
                     
                    -Bột ơi ...dậy ăn sáng để còn tới lớp đi con ,tiếng mẹ nó vọng vào.
                     
                    -vâng ạ...-Nó uể oải vươn người trên giường ,như muốn nằm thêm chút nữa. Đau... Á...nó thấy hơi đau ở dưới đùi ,không biết cái gì làm đau nhỉ.
                     
                    Nó thọc tay vào túi quần  <Ồ...thì ra cái bật lửa i nốc ,rời rạc , thân một nơi nắp một nơi ,thảo nào làm đau đùi Nó >
                     
                    Quái hôm qua đi ngủ sao mình lại để bật lửa ở túi quần nhỉ?
                     
                     Nó ngồi mấy phút trên giường nhớ lại chuyện tối qua...Hi..Nó cười thầm và đỏ mặt <chết tiệt...>Chỉ tại mày thôi Bật lửa ơi bật lửa.
                     
                    Suýt nữa tao chết oan với mày đó mầy có biết không ?
                     
                    Nó cảm thấy sảng khoái vô cùng.Như các nhà phát minh vừa phát hiện được một sáng chế vĩ đại
                     
                     Làm gì có Ma.
                     
                    MINH TUẤN
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.02.2007 23:00:23 bởi Minh Tuấn >
                    #10
                      Minh Tuấn 11.02.2007 00:20:31 (permalink)
                      SỰ ĐỜI.
                       
                       
                      -Bà không được nhiếc móc tôi-Tôi hỏi bà ? - Bà có đẻ ra tôi không ?Có hả ?
                      -Vậy đẻ ra tôi thì phải có trách nhiệm nuôi tôi chứ.
                       
                      Đó là tiếng cãi nhau của hai mẹ con thằng LẠI. Khốn khỏ cho bà cụ.Năm nay đã gần tám mươi tuổi rồi mà vẫn còn khổ cực vì phải nuôi cái thằng báo cô ấy.
                       
                      Chỉ có mỗi hai mụn con ,một trai một gái.Con Yên của bà thì nó lấy chồng xa ,xa lắm ở tận Kinh bắc cơ. Thi thoảng mới về thăm mẹ Cho mẹ quà rồi lại đi ngay.
                       
                      Nói ra thì cũng lỗi ở như bà.Ngày xưa ,khi thằng Lại  đi học.Bà nuông chiều nó quá ,Thích gì thì bà mua cho.Nó nói dối bà biết,nhưng cũng làm ngơ ,nghĩ trẻ con đưa nào mà không hiếu động.
                       
                       Rồi khi nó hơn chục tuổi đầu.Nghịch nhất lớp.Cậy thế bố nó làm chủ tịch xã.Nó không còn biết sợ ai.Thầy cô giáo thời bao cấp ai dám dây dưa với con ông cháu cha như vậy.
                       
                       Như cây tre không uốn ,nó cong queo ,rườm rà.Càng lớn nó càng mất dạy.Rồi nó nghiện thuốc lá phì phèo ,suốt ngày gắn thuốc đầu lọc trên môi.
                       
                      Rồi cái gì đến phải đến ,nó tổ chức ăn cắp vặt ở các chỗ đông người ,rồi ôm gà ,trộm trâu,rất ngang tàng hống hách.
                       
                      Ai mất gì tới mách bố nó.Thì mẹ nó lại chu mỏ lên bênh con.Lý sự cứ như dòng giống nhà bà là gia giáo vạn đời rồi ,làm gì có cái tính đầu đường xó chợ cơ chứ.
                       không ai muốn dây với con người sống bẩn thỉu như vậy.
                       
                      Năm ấy ,hội đồng nhân dân bầu cử ,đã cho ông nghỉ chức chủ tịch.Cả làng mừng vui ,cả xã mát mẻ < trời phải có mắt chứ...ác đức quá  ,làm lâu sao được >
                       
                       Khi bố Lại nghỉ việc.Trị an được thiết lập,dân quân bắt quả tang Lại  ăn trộm ,họ không buông tha nữa lập biên bản nhiều lần và rồi năm 14 tuổi đưa nó đi cải tạo trẻ em hư.
                       
                       Người mẹ nào không thương con.Bà lại là người chèo chống thăm con trong những ngày nó cải tạo.
                       
                      Cái dáng vẻ kiêu căng của bà không còn nữa ,nó đã đi theo cái chức chủ tịch xã của ông.
                       
                      Bà không còn tự tôn vinh dòng giống mất dạy của nhà mình với thiên hạ nữa.Cuộc sống lúc mất thế thật là nhục nhã.Trẻ con bà cũng chẳng dám to lời.
                       
                      Khi chiến tranh qua đi thì con bà cũng đã được trả lại cuộc sống ,nó đã ngoài ba mươi tuổi rồi. Ở trong trại quá lâu,mà nó có ngoan được chút nào đâu.
                      Về nhà nó không chịu làm gì.Đến bữa thì ăn ,xong lại đi chơi trà nước và cờ bạc qua ngày.
                      Mỗi lần nói nó thì nó lại lập luận với bà -là bà là mẹ thì phải nuôi nó.
                       
                      Gần tám mươi tuổi rồi bà vẫn phải quảy hàng ra chợ buôn bán nhì nhằng
                       
                      để nuôi báo cô cái thằng con quí tử của bà.
                       
                       Bà cũng muốn cưới vợ cho nó ,nhưng ai người ta lấy ,thằng con quí tử của bà nó xấu nết nhưng cả dáng vẻ của nó cũng vậy.Không biết kiếp trước bà có ăn ở ác và nợ nó gì không.Để kiếp này...Bà cũng đành chịu.
                       
                      Tại cha mẹ mà con cái nó hư ,bà buồn và nghĩ lại cái thời mình làm bà xã trưởng.
                      Sao mồm miệng lúc nào cũng nanh nọc ,nhìn ai cũng méo mó ,dè bỉu người ta ,trong mâm cơm lúc nào cũng bàn tán ,thóc mách các nhà lân cận.Làm cho lũ con của bà sống trong ảo mộng.Cứ tưởng chúng là con vua cháu chúa ,con thần con thánh...cho nên bây giờ cái họa không tránh khỏi.
                       
                      Ác giả ác báo chăng ?Có trời có đất không nhỉ ? Sao những điều bà chê người này thế này ,ghét người khác thế kia..Tất cả những điều đó nó lại quay về và chui vào cuộc sống của mẹ con bà.
                       
                       Bà đã tìm tới rượu và nghiện lúc nào không hay ,khi hết tiền thèm rượu quá ,bà đã mạnh dạn đi xin  mấy người có máu mặt trong xóm.Người ta cho một lần ,hai lần.bà không dám xin mãi ,rồi quen thói bà đi xin người ở xã, khác làng khác xóm.Không khác gì kẻ ăn mày chuyên nghiệp.
                       
                      Ở quê hương khi có ai về chơi bà đều đến< thăm hỏi > rồi xin tiền.
                       
                       Bà có phải là ăn mày không nhỉ ?
                       
                      Thỉnh thoảng tôi lại thấy thằng con quí tử nó lục lọi và khám túi của bà.
                       
                      Nó tìm gì  trong con người khốn khổ ấy.
                       
                      Nó tìm trách nhiệm của người mẹ chăng ?
                       
                      MINH TUẤN
                       
                       
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.02.2007 14:40:40 bởi Minh Tuấn >
                      #11
                        Minh Tuấn 20.02.2007 20:38:28 (permalink)

                         
                         
                        SUY NGHĨ VỀ TÂM LINH

                        Ai cũng có riêng lý trí và sự quyết đoán.Ai cũng có những sai lầm và sự trả giá cho những nước cờ sai ,trong tính toán của mình.

                        Nhưng còn Tâm linh.Cái cõi vô thực kia thì có nhiều lúc ta cũng chẳng dám khảng định là có hay không nữa.

                        Những khi gặp hoạn nạn ,bạn cứ thử cầu nguyện mà xem...Dẫu bạn cầu Chúa trời hay Bồ tát ,thì tự nhiên ,Tâm hồn ta thấy nhẹ nhàng và sự tin tưởng vào cái gì đó đang cần hình như có người ủng hộ cho mong ước của mình.

                        Bạn có bao giờ gặp những sự việc trong hiện tại cuộc sống ,mà nó đã khiến cho ta cứ nghĩ là sự việc hay con người ta đang gặp ,như là đã gặp ở đâu đây..? Không nhớ nổi?

                        Nhiều lúc mình nghĩ là có lẽ viết nhật ký thì sẽ rành mạch ngay...Nhưng hình như viết nhật ký thì mất thiêng hay sao ấy. Khi những mẩu chuyện trong mơ nằm trên trang nhật ký thì nó sẽ chẳng bao giờ tái diễn với hiện tại.
                        Có phải đó cũng là điều bí ẩn của những cơn mơ ,và cũng là điều cấm kỵ bất khả lộ của huyền bí.

                        Đi bao nhiêu chặng đường đời ,sống bao nhiêu năm tháng buồn vui ,gặp biết bao  kỷ niệm với gia đình bố mẹ ,tình yêu...Tôi cũng có nhiều cảm xúc về các cơn mơ bí ẩn.

                        Có hay không thế giới bên kia nhỉ ?

                        Sự bí ẩn có nói lên điều gì ,hay chỉ làm cho ta luôn phải suy ngẫm?

                        Thôi thì khoa học còn chưa có khẳng định nữa là chúng ta ,một giọt nước nhỏ trong biển rộng không bờ.

                        Chúng ta cùng ghi chép những cơn mơ trong cuộc sống.Có thể nó xảy ra theo tâm lý mà thôi.Nhưng nó cũng có những giá trị về tâm linh đích thực.
                        Đầu xuân ta muốn ghi lại những điều nghe và thấy của bè bạn và bản thân...

                        Đinh hợi là năm tuyệt vời lành mạnh mà.
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.02.2007 21:40:13 bởi Minh Tuấn >
                        #12
                          Minh Tuấn 20.02.2007 21:39:41 (permalink)
                           THẦY  BÓI VEN ĐƯỜNG
                           
                          Bạn tôi nó không tin vào bói toán lắm đâu.Một hôm nó với em trai ,chơi đùa ở  bến xe ô tô của thị trấn.Khi nó chạy về nhà để trốn nấp.Mặc kệ cho thằng em đi tìm anh ở bến xe.
                           
                          Có một ông khách ngồi uống nước liền bảo với em nó :
                           
                          -Này cháu ,thằng kia là anh em với cháu đấy hả?
                           
                          - Dạ ,vâng ạ.em nó ngoan ngoãn trả lời và hỏi :
                           
                          -Có việc gì không hả bác?
                           
                          -À không có gì đâu ?Ông lão trả lời -Bác thấy anh cháu tướng tá tốt bác mới hỏi vậy.
                           
                          -Sao hả bác ?Bác nói thế nghĩa là sau này anh cháu học hành đỗ đạt hả ?
                           
                          -Không hẳn là học hành ,nhưng xem tướng anh cháu thì sau này cả nhà cháu được nhờ nó đấy, cháu hiểu không?
                           
                          -Ôi...thế thì cháu thích quá ,thôi từ nay cháu không trêu đùa và oánh nhau với anh ấy nữa...Cháu chào bác ạ.
                           
                           Em nó chạy về nhà và im lìm ra bờ ao suy nghĩ.Nó mới mười tuổi đầu thôi.Nhưng cũng ra dáng hiểu đời lắm ,có lẽ do nhà đông anh em và nghèo quá ,nên con người cũng phải khôn ra để mà vươn lên trong cuộc sống.
                           
                           Nó nghĩ và dấu kín không nói cho ai hay.
                           
                           Từ đó trong xử sự cuộc sống.Thằng em luôn nhường nhịn anh của mình.Tuy trên nữa còn có hai người anh  ,nhưng thằng anh kế nó <bạn tôi > là nó nhường nhịn lắm.
                           
                          Thật là ranh ma phải không nhỉ ?
                           
                          Mẹ nó hàng ngày đi chợ vẫn hay để ý...Mấy tháng nay cũng thấy lạ.Thằng út không tranh giành phần quà to với anh.Mà nó lại hay nhường anh.Có lần có mỗi quả na to ,rằm trung thu ,mẹ đưa cho nó ăn ,thấy nó cất đi mẹ nó bảo :
                           
                          -Con ăn đi cho mau lớn.Cất làm gì hả?
                           
                          -Con để dành cho anh Hưng mẹ à
                           
                          -Sao ? Hi... -mẹ nó thấy buồn cười -Thế con không ăn hả ?
                           
                          -Không...À.Khi nào anh Hưng hỏi mẹ bảo con ăn rồi nhé.
                           
                          -Sao lại như vậy ?Con ốm hả Hà ơi.mẹ nó nói rồi đưa tay lên trán thằng út sờ xem có sốt không.
                           
                          - Không sốt.Mà sao dạo này, mẹ thấy mày lại nhường anh Hưng thế ,cả bút sách cũng cho anh.Mẹ còn thấy mày còn giặt hộ nó quần áo hả ? Này...Có gì nói cho mẹ nghe. Nhanh lên ?
                           
                          Thấy mẹ hỏi gấp cu Hà phải tường tận kể cho mẹ nó nghe chuyện ông thầy bói gặp ở bến xe hôm nọ.
                           
                          -Ôi dào...Con còn nhỏ ,sao lại tin nhảm nhí thế hả?
                           
                          -Có phải thấy anh con sau này giàu có ,mà con có thái độ nịnh bợ là không tốt đâu con à.
                           
                          -Không phải vậy đâu mẹ ơi ?Con chỉ nghĩ là nhà mình nghèo quá...Mà ông thầy nói là sau này cả nhà phải nhờ anh con chăm sóc.Vậy anh ấy là nguồn hy vọng của nhà ta.Con phải chăm sóc anh cũng như chăm sóc mẹ đấy thôi.
                           
                          -Trời ơi...Mẹ nó nghẹn ngào...-Khổ thân con tôi.Nhưng đó là sau này con ạ ,mẹ để các con sống nghèo cũng là có tội với các con....Nhưng từ ngày bố mất đi...Mẹ nuôi bốn anh em ,các con tự lớn lên trong âm đức của tổ tiên.Mẹ chỉ biết kiếm gạo và nuôi chúng bay ăn học thôi.Hu..hu.
                           
                          Thấy mẹ nó khóc, Hà lo sợ liền bảo :
                           
                          -Thôi mẹ đừng khóc nữa.Chúng con có trách mẹ đâu.Mẹ khóc, các anh ấy đi học về lại tưởng con vòi tiền mẹ ,để mua quà.Con lại bị véo tai đó.
                           
                           Mẹ nó thôi không khóc nữa ,bà xuống ao rửa rau và chuẩn bị nấu cơm chiều cho các con...
                           
                          Năm tháng qua đi hơn chục năm.Tôi trở lại làng quê nghèo năm xưa.Cái chuyện hôm nào ,tưởng chỉ là chuyện hàng nước.
                           
                          Vậy mà đúng như ông lão nói với thằng bé năm xưa.Anh nó giờ đã mở một công ty sản xuất đồ gốm mỹ nghệ.Sau khi phát triển.Các anh trên nó ,cũng được tạo dựng theo mô hình công ty mẹ ,con.
                           
                           Ôi siêu nhân...Lời nói của ông lão năm nào khiến thằng Hưng bây giờ mới biết chuyện.
                           
                          Làng tôi xôn xao lắm -Mỗi khi mẹ thằng Hưng kể lại chuyện cũ ,Bà lại giàn dụa nước mắt cười và nói :
                           
                          -Có lẽ ông lão ngày xưa là ông Đồ nho người Việt gốc Hoa đấy ;
                           
                           Cho đến bây giờ. Không ai biết được ông lão ấy là ai?
                           
                          MINH TUẤN
                           
                           
                          #13
                            Minh Tuấn 22.02.2007 17:24:14 (permalink)
                            CẦU TỰ -TRONG MƠ.
                             
                            -Hôm nay mày có việc gì mà vui như chiến thắng nước Pháp thế hả?  Tôi cười và nói với Thành.
                             
                            -Hi...ừ tao đang vui ,Tao thấy rất lạ mày ạ ,cứ băn khoăn mãi với giấc mơ từ mấy tháng trước. , vì tao thấy ứng ngay vào cuộc sống của chúng tao.
                             
                            Thành cười và nâng chén rượu lên nói tiếp :
                             
                            -Cạch cái nữa nào.Mày mừng cho tao sắp được làm cha nhé.
                             
                            -Ừ.Tôi phụ họa với nó.
                             
                            -Tao chúc mày đầu lòng sinh con trai cho chắc ăn nhé.
                             
                            -Không quan trọng đâu.Tao thì con nào cũng thích ,mày nhìn gương mấy ông Tổng Thống đó.Họ đều làm ông ngoại đó thôi...
                             
                            -Nào dô..Cạch đi....Nó uống liên tục. Dáng vẻ mừng vui nhiều lắm.
                             
                            -Này ,cho tao hỏi ,thế mày nói như vậy, tao không hiểu mày mơ gì.Và quẻ ứng ra sao ,kể tao nghe với.Tôi gặng hỏi nó.
                             
                            -Ừ ,tao kể cho mày nghe nhé, nhưng phải uống với tao đêm nay thật say đấy...Nó nháy mắt tinh nghịch nhìn tôi ,rồi cười.Tôi gật đầu đồng ý để nghe nó kể chuyện.
                             
                             -Mày thấy rồi đó ,chúng tao cưới đã nửa năm.Chưa có hiện tượng gì báo hiệu mùa sinh nở.
                            Vợ tao bắt đầu lo lắm.Thỉnhthoảng nó cũng vu vơ buồn và lo sợ về tương lai.Tao cố gắng lắm.vậy mà chẳng thấy kết quả gì cả.
                            Nhiều khi tao cũng hoang mang  ngẫm nghĩ về lý lịch của gia đình ,bản thân,và dòng họ.
                             
                            Họ nhà tao đông đàn dài lũ nhất cái làng này.Gia đình tao cũng vậy.Chẳng có ai không có con cả.
                             
                            Bên vợ nhà tao cũng có kém gì đâu.Hay là chưa tới số.Tao nghĩ nhiều lắm.Bản thân mình cũng là người nghiêm chỉnh đứng đắn lắm.
                             
                            Mà sao những đứa cưới cùng đều sắp đẻ.Riêng vợ chồng tao không thấy gì cả.
                             
                            Chúng tao rất lo và luôn thành tâm cúng phật.Mồng một ngày rằm.Các đền chùa miếu mạo.Tao và vợ đều thăm viếng cầu xin ,mong ước nhanh có con sớm để cho  vui cửa vui nhà.
                             
                             Rồi một đêm mùa thu...
                             
                            Tao và vợ ngủ rất ngon lành.Tao bỗng mơ chúng Tao đang đi chùa hương lễ phật.Nghe nói chùa thiêng lắm ,nhưng chúng tao chưa có điều kiện để lễ viếng chùa.
                             
                            Vậy là tao đã viếng chùa Hương trong mơ...
                             
                             Khi đến chùa cầu xin con cái.Tao được một vị hòa thượng dẫn đi vào thăm chùa ,ngài nói với tao :
                             
                            -Thí chủ vào đây ,nơi này là nơi tập trung các kiếp chờ đợi để về đầu thai với trần gian ,thí chủ muốn xin mấy đứa?
                             
                            -dạ thưa đại sư ,con muốn xin hai đứa ạ.Tôi  mừng rỡ nói với vị hòa thượng.
                             
                            -Được rồi ,bây giờ mời thí chủ vào lựa chọn rồi dẫn chúng ra ngoài này nhé.Hoà thượng bảo với tôi.
                             
                            - thưa vâng.
                             
                            Tôi nói xong thì thấy mình đang ở trong một căn nhà rộng lớn.
                            Toàn thấy trẻ con bay lượn.Tuy không có cánh ,nhưng chúng đi lại trước mặt tôi như mây bay vậy.
                             
                            Đứa nào cũng cởi trần và mặc một chiếc quần sịp trắng.Nhìn đứa nào cũng xinh xắn.Và không thể biết được đứa nào là trai ,đứa nào là gái.
                             
                            Tôi băn khoăn trước lũ trẻ ,da trắng da nâu đều có cả.Lựa mãi tôi cũng cầm tay được hai đứa bé trắng trẻo và bảo chúng :
                             
                            -Ta sẽ xin hai con về nhà ta.
                             
                            -Vâng ạ ,vậy bố dẫn chúng con đi ra ngoài gặp nhà sư  thôi.Hai đứa bé nói.
                             
                            -Ừ ,các con theo ta.
                             
                            Tôi nói và dẫn hai đứa đi ra ngoài ,trước lũ trẻ đang ngơ ngác buồn rầu nhìn theo  chúng tôi.Bỗng có một đứa bé da ngăm ngăm đen nó chạy ra cản đường và nói với tôi :
                             
                            -Thưa chú ,cháu đây là người trong dòng họ.Sao chú không đưa cháu về ,mà lại đem hai đứa trẻ khác hả ?
                             
                            Tôi sững sờ trước câu nói của bé ,nghĩ cũng thương hại nó.Nhưng tôi chỉ được phép lấy hai đứa thôi ,tôi bảo nó :
                             
                            -Cháu à.Sao cháu không nói với chú ngay từ đầu ,chú chỉ được xin hai đứa thôi.Tiếc thật ,nhưng có lẽ chúng ta không có duyên với nhau ,phải không nào? cháu đừng buồn nhé ,rồi có người đến xin cháu về thôi.
                             
                            Tôi nói xong vội dẫn hai đứa nhỏ, đi nhanh ra ngoài cửa.Trước bao nhiêu cặp mắt đáng thương nhìn theo của tụi trẻ.
                             
                             Khi ra tới nhà ngòai.Vị hòa thượng mỉm cười khi thấy tôi hai tay dắt hai đứa trẻ xinh xắn ,ngài bảo :
                             
                            -Bây giờ thì thí chủ cởi quần si líp xem là con trai hay con gái vậy.
                             
                            Tôi vâng lời ngài và làm theo ,khi cởi quần sịp ra ,tôi mừng rỡ quá ,vì đó là hai bé trai xinh xắn dễ thương.
                             
                            -Chúc mừng thí chủ nhé...Thí chủ đem các cháu về đi...Có duyên ta gặp lại.
                             
                            Tôi cúi đầu cảm tạ vị hòa thượng.Khi ngẩng đầu lên bỗng chỉ thấy một khoảng tối trước mặt xa vời.
                            Tôi rùng mình thấy sợ hãi xen lẫn cái cảm giác vui mừng của chuyến cầu tự trong mơ.
                            Nhìn sang bên cạnh ,vợ tôi vẫn đang ngủ ngon lành ,nét mặt tươi như đang ngủ giả vờ vậy.
                             
                            Tôi lay vợ dậy và kể chuyện cho vợ tôi nghe:
                             
                            -Thế hả ,vậy mà em không mơ thấy gì cả ,hay tại mất ngủ nên anh nghĩ vơ vẩn thôi.
                             
                            -Không em à ,anh ngủ say lắm mà ,chẳng phải là do mất ngủ đâu ,chắc là mình cầu xin mãi ,nên cả trong mơ cũng lặp lại.
                             
                            -Thôi ngủ đi anh ,mai còn đi làm .Để em bóp chân tay và mát xa cho anh nhé. Tôi ngoan ngoãn để mặc vợ mình làm mát xa...
                             
                            Đêm mùa thu tràn ngập những cuộc hẹn hò của Trăng và Gío.Chúng tôi cũng hòa nhập vào với màn đêm quyến luyến của đêm thu tháng bảy.
                             
                            Hôm sau vợ tôi thông báo là có thai rồi.
                             
                            -Xạo quá ,em chớ có đùa anh đấy nhé
                             
                            -Em nói thật mà.Tụi con gái chúng em nhạy cảm lắm.
                             
                            Tôi vui mừng và muốn hét to lên ,muốn chạy đi khoe với mọi người rằng mình sắp có con...
                             
                            -Đừng nói trước vội anh à -vợ tôi bảo -Cứ chờ từ từ ,khi nào đủ tháng mình đi khám ,anh nhé.
                             
                            -Ừ...tôi xịt vòi...Nghĩ cũng phải các cụ đã xưa đã dạy<-Nói trước -bước không qua >.
                             
                            Bây giờ cái thai đã  sáu tháng rồi.Chúng tôi đi khám thường xuyên và được thông báo là đẻ sinh đôi.Qua soi x quang cũng là hai bé trai...
                             
                            Hôm nay là mùa xuân mày phải uống thật say với tao nhé.
                             
                            Thành lại cười và uống cạn một ly nữa.
                             
                            -Thôi tao chúc mừng vợ chồng mày.Đúng là chậm, nhưng chắc cũng hay phải không ?
                             
                            Năm đó ,vợ chồng thành có hai thằng cu con để bế.Chúng trắng trẻo giống cha ,và có nụ cười giống mẹ.
                             
                            Đã hơn mười năm trôi qua ,hai thằng bé đều ngoan ngoãn học hành.
                             
                            Bố nó rất tự hào về chúng.Vợ chồng thành còn có thêm một cô con gái út nữa.
                             
                            Mỗi lần tới chơi nhà bạn lại phân vân...
                             
                                                        Không biết có cõi âm không nhỉ?
                             
                            MINH TUẤN
                             
                            #14
                              Minh Tuấn 03.03.2007 20:16:57 (permalink)
                              THẰNG CÂM.
                               
                              Nó bị câm từ lúc lọt lòng mẹ.Nó hơn tôi 6 tháng tuổi.Nhưng nó khôn hơn tôi nhiều thứ lắm.
                               
                              Dĩ nhiên tôi nói và học phải hơn nó rồi.
                               
                              Kỳ lạ lắm,tuy câm nhưng Thịnh -tên của nó cái gì cũng biết.Tôi nói chuyện với nó bằng hai bàn tay và ra hiệu động tác là nó hiểu ngay.
                               
                               nó đi học với tôi đến lớp bốn thì nó phải nghỉ.Vì những lớp trên có nhiều thầy cô dạy -ai công đâu mà ê a với nó.
                               
                              Nó đi học.Cô giáo luôn xếp nó ngồi cạnh tôi.Khi nào lớp rảnh rỗi thì cô giáo cho nó tập đọc ,đánh vần các bài văn.
                               Cả lớp ồn ào nghe nó đọc.Nó đọc không khác gì người Tây nói tiếng Việt nam.Cả lớp được mùa cười....đứa nào cũng cười híp mắt ,những đưa béo thì trông thật mũm mĩm....hi.
                               Đọc xong lần nào cô giáo đều cho nó mười điểm.Tôi xòe mười đầu ngón tay ra hiệu ,nó hiểu và đỏ mặt.Nó biết các bạn cười vì giọng khuyết tật của nó.
                               
                               Lên cấp hai.Nó nghỉ học ở nhà phụ giúp bố mẹ kiếm sống.bố mẹ nó mua cho nó đủ thứ ,để kiếm kế sinh nhai.Khi thì cái xe kéo tay,chuyên chở hàng thuê từ các nơi xa xôi.
                               
                              Rồi lúc nông nhàn thì sắm cho nó bộ vó kéo lưới kéo tôm.và cả mấy chiếc cần câu nữa.
                               
                               Khi nào đi kéo tôm hay câu cá nó đều gọi tôi đi cùng.Nó gọi tên tôi lơ lớ như người Tây vậy.
                               
                               Nhiều lúc tôi nghĩ chắc nó không bị điếc.Nênmới biết phân biệt âm thanh.
                               
                               Gía như thời bây giờ chắc nó sẽ không bị câm như vậy.
                               
                               nó kéo tôm và câu cá giỏi lắm -tôi mà kéo vó hộ nó cái nào thì chẳng thấy tôm đâu ,còn nó kéo ít thì một con ,nhiều thì ba bốn chú tôm càng to nhảy lách tách trong vó.
                               
                              Chơi với nó ,tôi cũng thích ,lúc nào buồn tôi bảo nó hát cho mình nghe.Nó mà hát thì trời cũng phải cười vỡ bụng.vì nó hát nhiều âm thanh xáo trộn chẳng có lời nào cả.Hi...May mà chỉ có tôi là người duy nhất được nghe nó hát.
                               
                               Mỗi ngày một lớn lên.Cuộc đời đã tôi luyện thằng câm thành con người vạm vỡ.
                              Nó bắt đầu đi lầm nghề bốc vác.Vất vả lắm.Nên các thủ kho khi nào có đồ gì giá rẻ đều ưu tiên cho thằng Câm mua một chút mang về.
                               
                               Khi lứa tuổi của chúng tôi bắt đầu lác đác tìm tổ ấm.Thằng Câm nó cũng bắt đầu để ý mấy cô gái làng bên...
                               
                               Bà mẹ nó luôn luôn dặn dò hàng xóm ,nhớ để mắt hộ và tìm giúp cho thằng Câm một cô vợ.
                               
                              Câm khôn lắm ,có lần mẹ nó định hỏi một cô bị nhỡ nhàng có bầu chừng 5 tháng.Khi mẹ nó nói tên cô ta ghi ra giấy cho nó hiểu.Nó gân cổ đỏ mặt và làu bàu buông gọn một câu :
                              -cô này...vứt...
                              Nói xong nó quơ hai bàn tay và ôm lấy cái bụng bự ,để bắt trước cô ta.
                              Rồi lẩm bẩm :
                              -Vứt...vứt...vứt..
                               
                              Bà mẹ buồn lắm.Đã Câm lại còn kén các chọn canh.Làm sao bây giờ nhỉ.
                               
                              Bà thì luôn nghĩ nhà đông anh em thật.nhưng kiến giả nhất phận.Chả gì bằng con cái ruột thịt trông nom cha mẹ vẫn hơn.
                               
                              Rồi cái gì đến phải đến.Một hôm thằng Câm dẫn vào nhà chơi một cô gái ở làng bên.Thì ra nó để ý tới cô gái ngay từ hồi nó làm ở tổ nghề hợp tác xã ,đan quạt lá Đề ,xuất khẩu.
                               
                              Bà mẹ ngỡ ngàng và luống cuống.Gọi bọn trẻ mang nước lại mời cô gái và hỏi thăm gia đình tên tuổi.
                              Câm vui lắm.Nó bắt đầu ăn diện một chút.
                               
                              Nếu đi xa mà nó không nói gì thì chẳng ai nghĩ một chàng trai khôi ngô như thế ,lại mất mùa tiếng nói.
                               
                               Rồi nó cũng cưới vợ như ai.
                               
                              Đám cưới thì đơn giản thôi vì hai họ đều nghèo.Cha mẹ đều nghĩ cho cái vốn sinh nhai của vợ chồng họ.
                               
                              Câm....nhưng ghê lắm,những tháng đầu cưới vợ xong ,nó bắt đầu học các cảnh ở trên phim để theo dõi vợ.
                               
                               Có lần nó mua mấy cân phân đạm cho vợ mang đi bón lúa.
                               
                              Vậy mà Câm đã theo dõi từ xa cho tới lúc vợ bón hết phân đạm và trở về nhà ,thì nó mới thôi.Nó sợ vợ ăn cắp phân đạm của nó đem về nhà cho bố mẹ đẻ của mình.
                               
                               Rồi thì nó cắt đứt mọi quan hệ bạn bè.Chắc nó sợ ảnh hưởng tới cuộc sống hạnh phúc của mình.
                               Khi vợ câm đẻ đứa con trai đầu lòng.Nó vui lắm.Quí vợ ra mặt.Mua chân giò hầm cho vợ ăn và đi đâu cũng khoe với mọi người là vợ nó đẻ ra một thằng cu... Nó ngo ngoe ngón tay...thật vui.
                               
                               Vài tháng sau.Vợ nó đã thay da đổi thịt ,xinh đẹp và trắng trẻo hơn xưa.thói ghen bóng của Câm lại nổi lên.
                              Nó đi đâu cũng cài cửa nhốt vợ cẩn thận.
                               
                              Có lần nó bận đi bốc vác hàng về khuya.nó rắc tro bếp lên mặt sàn nhà và ra hiệu cho vợ biết là ở nhà phải ngoan.
                               
                               Khi về nó lấy mấy sợi rơm để đo các chiều dài rộng cuả hình đôi dép trên nền nhà mà vợ nó đi lại.
                               
                               Người ta nói có yêu thì mới ghen.Nhưng ghen như nó thì tôi thấy kỳ lạ.
                               Hay tại nó Câm.Nên không hiểu gì về đạo đức...Hay tại cô vợ của nó cũng có thói bướm hoa ,vvv..
                               
                               Tất cả đều chỉ là biện bạch.Tôi hiểu.Chẳng qua là do lòng đố kỵ của nó nảy sinh từ đời sống khó khăn.
                               Khi nó đã Câm lại phải gánh trên vai mấy miệng ăn.
                               
                              Rồi khi thấy vợ nó cười trò chuyện với ai ,thì nó suy luận lung tung ,mà ra những thứ luật lệ gia đình kỳ quái....
                               
                               Và lẽ phải dành ưu tiên cho nó ...cũng phải Nó bị Câm mà.
                               
                              MINH TUẤN
                               
                               
                               
                               
                               
                               
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 30 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9