ÁNH MẮT XA QUÊ
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 30 bài trong đề mục
Minh Tuấn 18.03.2007 15:32:29 (permalink)
 GIỌT LỆ -PHẦN I
 
Tình yêu thật lắm màu sắc.Chẳng ai nói và biết trước được điều gì xảy ra.
 Khi yêu nhau Hải và Hoa  hứa hẹn nhiều điều lắm.Vậy mà lúc chia tay thì họ chẳng còn nhớ mình đã nói gì với nhau cả.
 
 Chúng tôi đều biết tình đời luôn trái ngang cuồng quay.
 
Mấy thằng lính cùng một đơn vị có điều gì đều kể cho nhau nghe hết.Thư đứa nào có thì đọc chung.Khi viết thư anh nào dốt văn thì nhờ người thành thạo nháp hộ. Rồi biếu mấy điếu thuốc lá là xong thôi.Thật là đời  lính vui và vô tư quá.
 
Khi Hoa và Hải làm quen với nhau, tụi chúng tôi đều biết.Hoa dạy học ở một trường tiểu học gần đơn vị chúng tôi.
 
Cô gái ấy có khuôn mặt bầu bĩnh Đôi  mắt to  và nụ cười thật dễ mến.Đặc biệt cô lại còn biết hát và hát rất là hay.
 
Từ giọng hát ngọt ngào của cô trong một lần hội diễn quần chúng.Khiến tụi lính chúng tôi đều muốn tìm tới để làm quen với cô.
 Nhưng cô chỉ tình tứ với Hải vì nhìn bên ngoài Hải đẹp trai thật.
một vẻ đẹp chân thật giản dị.người nhỏ  không cao ,da trắng.nói chung Hải có dáng vẻ của một thư sinh học trò.
 còn tâm hồn của  HẢI thật tha ,vụng về, nhất là chữ viết và viết văn thì cối đá lắm.Làm sao viết thư được.
 
Khi họ yêu nhau chừng 3 tháng.Hoa đã viết hai lá thư tâm sự về nỗi lòng của mình với người yêu.Lần nào cô cũng trông ngóng con chữ ,chép lời tim của hải.Thật là làm khó cho nhau mà không biết.
 
 Không thể im mãi được.Một sáng chủ nhật Hải mon men đến tìm Sơn :
 
-Này cậu đọc hai lá thư này...Và viết hộ mình một bức thư để trả lời cô ấy nhé.Hải đỏ mặt.
 
-He..Sơn cười -Đẹp trai thư sinh mà không viết thư được hả ?
-Vậy mới phải nhờ cậu -Hải gãi tai -Biết thì nói làm gì.
-Vậy một bao Vi na đấy nhé,cho cả tiểu đội hút thôi -SơN nháy mắt dỡn Hải.
- ỪA được rồi -Giấy bút đây..Cậu viết cho sạch đẹp nhé.Mình đi mua thuốc đây.
Hải đưa cho sơn giấy bút ,rồi bỏ đi.
 
Sơn là tay chủ bút báo tường của trung đội chúng tôi.Chữ đẹp văn hay và nói dẻo như sợi bún vậy.Đơn vị nhiều đứa phải nhờ nó nháp thư cho lắm.
Nó tả cảnh,tả tâm trạng của lính khắc khoải lắm.
 
Các cô nàng mê văn học đều thấy trăng rơi mặt nước mùa thu.Lệ rơi các  chiều lá đổ.
 
Sơn cầm hai bức thư của Hải Nó đọc để tìm hiểu tâm sự của đối thủ.Một lát ,nó bắt đầu viết.Nó thả tâm trạng của mình vào tâm trạng của hải...Tả tâm trạng nhớ nhung.Rồi hứa sẽ hái trăng sao Đưa Hoa đến khắp miền ảo mộng...Nó viết say sưa lắm...
 
 Hai tiếng trôi qua...Bốn trang giấy  trắng đã dày đặc con chữ.Khi tới dòng cuối cùng nó ký đùa tên của hải và gửi tới Hoa một ngàn nụ hôn.
 
 Nó âm thầm gấp giấy cẩn thận rồi viết mấy dòng cho cánh chim theo lối.
đó lá viết tên và địa chỉ trên phong bì.Chữ Sơn đẹp -nó viết hoa và đánh bóng mấy chỗ.Xong xuôi nó mang tới chỗ giường của Hải.
 
-xong rồi đây...Cậu viết lại đi -bản của mình là bản nháp thôi đấy.
nhé ,phải chép y nguyên và giữ lại bản thảo để lần sau ,có viết thì khỏi trùng hoàn cảnh.
 
Sơn nói xong và cầm bao thuốc Hải đưa ,bóc một điếu châm lửa hút -rồi đưa cho Hải :
 
-Cậu hút đi -Tớ chỉ xin mấy điếu thôi -Không ngờ cậu chịu chơi lắm..hi...
 
Sơn cười và nó nhìn Hải đang đỏ mặt khi đọc những dòng chữ của mình sáng tác trong lá thư...
 
-Sao ?Được không ? Sơn hỏi
 
-Cậu viết thư hay nhất đại đội -Sao lại không được -Hải  nói -Nhưng tớ chỉ ngại Hoa không thích khi cậu nói hôn nhiều quá  thế này thì...không hay.
 
-Ngốc ạ....Có phải tự nhiên mà nó viết cho cậu hai lá thư đâu...?
 
Cô nàng cũng muốn cậu ga lăng một chút đấy.Làm quen dần đi thôi. Không khi gặp nhau lại Ngố quá thì chết....Hi...
 
Sơn nói tiếp -Thôi sao chép thư đi.Mình đi ra ngoài một lát đây.

 Hải thoáng buồn ,nhìn theo bóng cao ráo của Sơn đi ra sân.Nó không dám trách Sơn vì sao lại ghi nhiều chữ quá
Cả bốn trang giấy dày như vậy thì đánh đố Hải rồi.
Thà cho hải ra cuốc mấy luống đất còn hơn.Chữ hải thì xấu,viết thì chậm...làm sao bây giờ.
 
Thôi...Mình cứ gấp lại và gửi -Chữ của Sơn cũng được.Làm sao Hoa biết được.Cũng may bản nháp mà thằng này nó viết sạch ra phết.có chấm phảy đàng hoàng.và lại cả ký tên của mình nữa chứ  ?hay thiệt cứ như nó là phiên bản của mình.
 
Hải chậc lưỡi và dán luôn lá thư lại ,chẳng ai biết được. Một quyết định tưởng như đơn giản.Nhưng lại là tai hại.Khi mà cuộc đời phải phụ thuộc vào một ai đó.
 
HẾT PHẦN 1
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2007 16:11:58 bởi Minh Tuấn >
#16
    Minh Tuấn 27.03.2007 17:05:22 (permalink)
    GIỌT LỆ -PHẦN 2
     
    Nhận thư của Hải ,Hoa mừng lắm cô không ngờ anh ta văn hay chữ tốt như vậy.
    Là cô giáo cấp 1 nhưng Hoa cũng là người yêu thích văn chương.Cô đã ghi chép biết bao các đoạn văn hay của các cuốn tiểu thuyết nổi tiếng mà cô đã đọc.
     Chữ viết của Hải kéo dài bay bướm ,văn tả cảnh buồn thật là lãng mạn cùng chung một góc trời nỗi nhớ ,mà anh vẫn hay viết những câu hỏi  đầy tâm trạng nhung nhớ...
    Thư qua thư lại.đã nửa năm trôi qua.Sau kỳ nghỉ hè năm ấy Hoa phải chuyển đến dạy học ở một tỉnh khác.
     Hải đã gặp cô cả một đêm để tâm sự.Nhưng khi cô xa xôi vấn đề tương lai ,thì Hải luôn đỏ mặt và không hứa hẹn chắc chắn với Hoa.
     
    Cô đâu biết với đời trai  hơn hai mươi tuổi ,thì chuyện lấy vợ quả là xa vời.
     Chẳng những bản thân, còn sự nghiệp và gia đình nữa chứ ?
     
      Nhưng Hoa cũng đâu cần anh cưới mình ngay.Chỉ mong có một lời hứa chân thành ,thì cô sẵn sàng lấy cuộc đời mình ra để chờ đợi Hải.
     
     Cô thoáng nghĩ tới mấy lần cô nói với anh :
    - Nhà em chỉ có hai mẹ con thôi anh à.Chủ nhật này dỗi, anh về nhà em chơi nhé.
     
    -Ừ anh sẽ đến chơi nhà em.Hải nói ngập ngừng -Nhưng anh ngại mình còn ít tuổi quá ,mới hai hai tuổi đời ,tới nhà chơi ,lỡ mẹ em chê anh ăn nói khù khờ thì buồn lắm đó.Anh nói năng vụng lắm ,em biết rồi còn gì.
     
    -Không đâu anh à -Em tin mẹ em sẽ quí anh ngay thôi ,hay là anh chê quê em nghèo hả...Hoa nói rồi nhìn Hải ,anh ấp úng nói :
     
    - Em biết không ?anh đã yêu em ngay lần đầu tới trường thăm em ,nhưng nói thật ,bố mẹ anh nghiêm khắc lắm ,khi anh đi nhập ngũ ,bố anh luôn dặn là khi nào ổn định và có sự nghiệp mới được tình chuyện vợ con.Nên anh nghĩ mình cứ tìm hiểu nhau cho có thời gian em à...Giọng Hải trầm lắng,pha chút buồn buồn.
     
    - Em muốn biết là phải bao giờ mới có sự nghiệp hả anh? Hoa hỏi Hải
     
    -Chắc phải gần ba mươi đó em à.Hải suy đoán
     
    -Vậy chớ nếu khi đó chưa có sự nghiệp thì anh tính sao? Hoa hỏi anh ,như muốn lấy ý nghĩ trong con tim của Hải.
     
    -Anh cũng chẳng biết nữa.Hải nói -Thôi cứ mặc dòng đời em à -Đến chỗ mới em nhớ viết thư cho anh nhiều nhé.
     
    -Vâng ,em không quên đâu anh à -Giọng Hoa buồn như muốn khóc -Anh cũng nhớ viết trả lời em nhiều đó...
     
    Đêm đó họ nói với nhau biết bao chuyện kỷ niệm thời thơ ấu của riêng mình...
     
    Họ vẫn liên lạc bằng thư từ trong lúc cách xa -Rồi Hải xuất ngũ về nhà -Khi những lá thư Hoa gửi về quê -Anh không dám viết đáp lại -Vì Sơn vẫn còn ở đơn vị ,Hải không dám nhờ ai...
     
    Thấy không có thư hồi âm Hoa băn khoăn nhiều lắm ,bao nhiêu câu hỏi trong đầu cô giáo trẻ...
     
    Chắc anh đang ôn thi ?Hay cha mẹ anh khong đồng ý? Hay anh có người yêu khác rồi...
     
    Cô viết một lá thư về đơn vị cho Sơn -Vì cô biết Sơn và Hải chơi thân với nhau lắm.
     
     Khi nhận thư Sơn cũng băn khoăn lắm.Lần đầu thấy Hoa anh cũng thấy thích Hoa như Hải...Nhưng con tim không thể nào biết được -Hoa yêu Hải ,Sơn hơi buồn ,biết họ yêu nhau qua những lời thư anh từng đọc và viết.
     
    Có nên viết cho Hoa không nhỉ ? Nếu biết cô ấy sẽ buồn?
     
    Nhưng nếu không viết chắc cô ấy buồn hơn khi nghĩ Hải là kẻ phản bội quên cô ấy...
     
    Sơn viết cho Hoa anh kể rõ đầu đuôi của công việc chấp bút của anh với Hải...Cuối cùng biết bao lời xin lỗi ,mong Hoa hiểu và thông cảm cho Hải và Sơn.
     
    Đọc thư...Nước mắt Hoa dàn rụa...
     
    Cô không ngờ éo le lại đến với cô như vậy -Thật chẳng ra làm sao -Khi tình yêu của cô lại là mối tình tay ba ngang trái.
     
    Nhưng cô cũng còn tỉnh táo để viết thư phúc đáp cho Sơn...
     
    Họ là bạn của nhau trong những lá thư đều đặn...
     
     Khi Hải ra quân được một năm ,thì thấy Sơn viết thư báo cho Hải là Sơn sẽ cưới vợ...
     
    Người đó lại là Hoa.
     
    Ai đúng ai sai -Chỉ có con tim mới lý giải được...
     
    Nhưng điều quan trọng là khi yêu cả ba đều trong sáng ,cho nên họ vẫn là bạn của nhau.
     
    Có lẽ duyên số thì phải ?
     
    Cả ba người đều kết chung cơn mưa bóng mây ,không u ám kéo dài ,buồn chỉ thoáng qua ,rồi bầu trời lại xanh trở lại.
     
    MINH TUẤN
    #17
      Minh Tuấn 11.04.2007 21:57:45 (permalink)
      TÌNH TRONG MẠNG ẢO
       
      Đã hai năm trôi qua rồi.Nó vẫn còn mơ ảo một cuộc tình trên mạng , đã nhiều lần tôi nói với nó :
       
      -không có tình yêu ở trong cái máy ma quỉ ấy đâu mà mơ...
       
      Nó không nói gì cả và chỉ thả buồn trên nét mặt đăm chiêu.
      tôi lại vồn vã hỏi :
       
      -Thế Thu Hương nó có nhắn gì cho mày không ?


      -Không...thế mới buồn chứ...Mấy lần tao nhắn mà đều không có hồi âm gì hết. Mạnh nói với tôi rồi rút một điếu thuốc châm lửa.Mắt nó mơ màng nhìn theo những làn khói độc hại xanh lam bay loằng ngoằng trước mặt.
       
       Chúng tôi đều là lính.Mọi tâm sự đều muốn giải quyết nhanh gọn ,có lẽ vì vậy mà người ta ai cũng nghĩ -tình yêu của lính khô khan nhưng nồng thắm và đó là cách tốt nhất để cho con người ta tôi luyện tác phong trong cứng rắn.
       
      - Này Mạnh ,tao có cách này thì mày quên nó ngay thôi...Tôi bảo mạnh.


      -Ừ có cách nào mày nói đi Mạnh hờ hững

      -Bây giờ mầy đưa Ních của mày.Tao thay đổi mật mã rồi bỏ luôn Ních đó đi -Thế là quên ngay thôi...
       
      -Thôi đi bố ơi... Tình yêu của người ta mà lại vứt bỏ như vậy.Sao cậu ác vậy nhỉ ? Mạnh nói cứng.
      -Nào tao có muốn vậy đâu ,Tao chỉ thương cho mày.Sao không xác định được thực hư của máy tính nhỉ ?
      -Thì có sao đâu ,cứ cho là giả đi ,thì tao vẫn là tao mà... Mạnh nói lửng lơ.
       
      -Nhưng mất thời gian đó. Mày chỉ điểm lại vài nét trong quan hệ trên mạng thì hiểu ngay những vô lý trong tình cảm mà cái ních Thu Hương dành cho mày thôi.
       
       

        Nó quen Thu Hương trong một chiều chủ nhật.Hôm đó chúng tôi đi chơi ở thị xã.Khi đi qua quán Nét Mạnh kéo tay tôi và bảo ;
      -Ta vào chát đi
      -Nhưng vào đó lại không muốn về đâu ?
      -Thì chưa vào mày đã đoán rồi ,thử xem sao..
       
       Chúng tôi vào quán chát mỗi thằng ôm một máy chễm chệ.Lái Ních vào sa lộ -các room để tìm thần tình yêu.
       
       Tôi cũng nháy vào mấy tên ních hay hay để làm quen.Nhưng chỉ được vài câu lại bey ngay.Có lẽ do tâm trạng của mình không thích tán vu vơ.
      Mạnh ngồi bên đang chăm chút chát với một ních tên là Thu Hương.Nhịp nhàng lắm,mới có chừng 30 phút họ đã yêu nhau rồi.
       
       Tôi tắt máy, sang ngồi bên cạnh mạnh để xem nó tán gái...Tiếng nhạc êm tai và những câu chữ giữa hai đứa thật vui mắt.Chúng hái hoa trên mạng tặng nhau.Thỉnh thoảng lại gửi những nụ cười của mọi khuôn hình biểu cảm trông thật là ngộ nghĩnh.
      Có ba mươi phút thôi.Tôi cũng đọc được tất cả lý lịch của cái ních Thu Hương của Mạnh.Cô nàng nói ở quận 10 thành phố hồ chí minh.Đang học đại học năm thư hai.Trường luật.Cô ta chưa có gì ,nghĩa là chưa yêu ai và đang buồn.
       
      He...Buồn cười quá.Nội tâm mà bóc nhanh hơn cả chiếc bánh vậy.
      Khi mạnh gửi wc cho cô để làm quen..Thì cô ta reo lên ,khen mạnh đẹp trai tuyệt đỉnh ,rồi cô hỏi thăm chiều cao và trọng lượng của Mạnh ,khi biết nó cao 1m 75 nặng 65kg cô ta viết rằng ;
       
      -HÌNH NHƯ ANH LÀ NGƯỜI MẪU NAM SÁNG GIÁ PHẢI KHÔNG?
       
      Trời ơi con gái thời nay bạo quá thể.Chắc Thị Mầu ngày xưa chả thấm vào đâu.
       Tôi thì phỏng đoán tâm trạng và đoán sự việc.Còn mạnh thì cười tít mắt và giả bộ viết những lời ngây ngô để tỏ tình.Họ nói chuyện ăn ý lắm -cô nàng thì thầm hứa hẹn.Con mạnh thì cứ mải nhìn vào cái máy không hồn để cười.Bởi nó xin wc của cô gái đâu có được.Cô nói là máy xách tay của cô chưa có wc.Đành chịu và phải cười với hình của mình thôi ,y như người ta soi gương và tự cười vậy.
       
       thấm thoắt hai giờ trôi qua ,chúng tôi phải về đơn vị.Mạnh nói với Thu Hương
       
      Mạnh -anh phải về thôi em nhớ chủ nhật sau gặp anh vào giờ này nhe
       
      Hương -ok ,em sẽ ra gặp anh.
       
      Mạnh  -anh nhớ em lắm ,chắc là đêm này sẽ không ngủ được đâu?
       
      Hương -em cũng vậy ,cứ nhìn vào đôi mắt đa tình của anh ,tưởng như con tim em đã bị nhốt vào đó rồi
       
      Mạnh -cám ơn em -anh cũng mong nhốt được bóng hình em quá ,nhưng làm sao mà thấy được
       
      Hương -anh chớ buồn lúc khác em gửi wc cho anh mà ,không thấy em có khi anh dễ ngủ hơn đấy anh yêu à.
       
      Mạnh-trời ơi -có gì bằng nếu anh trông thấy em.Chứ đêm nay chắc là chỉ mơ thấy hình vuông của chiếc máy vi tính này thôi em à.
       
      Hương -hi em xin lỗi ,và cám ơn con tim xao động của anh -thôi anh nghỉ đi ,tuần sau chúng ta gặp lại chúc anh một tuần luôn nhớ tới em
       
      Mạnh -ok ,anh cám ơn em nhé,chúc em một đêm vui vẻ và luôn nhớ tới chàng lính đơn côi này nha..a..h..e..
       
      Hương -thank you en good bey.
       
      Nhanh như vầy đó -quả là Tôn Ngộ Không cũng chẳng ngờ. có nửa buổi chiều mà họ đã yêu nhau và hẹn nhau ,lại còn hôn nhau bằng chữ nữa chứ...
       
      CÒN TIẾP...

       
       
       
       
       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2007 19:25:47 bởi Minh Tuấn >
      #18
        Minh Tuấn 23.04.2007 20:31:25 (permalink)
        TÌNH TRONG MẠNG ẢO 2.
         
        Mạnh bắt đầu tư lự,NÓ nhớ nhung đến thẫn thờ  ,sau cái ngày quen cô gái ảo trong mạng.
         
        Tối tối nó thường rủ rôi đi uống nước trà ở mấy quán cóc quanh đơn vị.Mấy tuần trôi qua ,chúng tôi không ra quán nét nữa.Nhưng Mạnh thì vẫn đi một mình vào các ngày chủ nhật.
         Nó đã gặp lại Thu Hương trên mạng vào 2 tháng sau đó.Họ vẫn chuyện trò thân mật sau một  hồi trách móc nhau đã để mấy lần lỡ hẹn.
         
         Hôm đó Mạnh về đơn vị ,nhìn mặt nó vui lắm.Khi ra chơi thể thao nó nói nhỏ với tôi -Gặp rồi...tối đi chơi tao kể cho mà nghe.
         
         Thật kỳ lạ ,khi đã ngồi bên nhau bên tách trà ngon vừa chín.Mạnh vừa uống nước vừa nháy mắt kể cho tôi nghe.
        -Chiều nay mình chát với Thu Hương ,thì ra cô nàng chuẩn bị đi du học.Cho nên không chát được.
        -Thế mày đã xin được wc chưa
        -Cô nàng không cho.Bởi lý do cũng chấp nhận được.Vì trên mạng bây giờ có nhiều kẻ đi săn hình wc ,để rồi bôi nhọ các chị em hay những người nổi tiếng.
        -ưhm ,hi...vậy là mà tin ngay.Nếu cô nàng add ních của mày rồi không cần qua room nữa thì có gì mà không an toàn nhỉ?
        -Tao không biết?Nhưng mình thấy có lý thì phải chập nhận thôi.
         
        -Cũng như mày đó.Có ai lấy hình wc của mày đi quảng cáo hay bôi nhọ gì đâu -À mà này cô ta nói du học ở đâu vậy?
        -sang ÚC đó -Năm năm ,chắc là mình phải quên thôi...
         
        Mạnh hạ giọng nói nhỏ,giường như có nỗi buồn vu vơ từ đâu bỗng nhiên ập tới trong nó -Mình là lính ,dân quê -Còn cô ta thì đã thành phố lại con nhà giàu...Ai dám sánh nhỉ ?
         
        -Biết vậy thì tao cũng mừng cho mày -Mày đã tỉnh mộng rồi ,thế là may đấy -Chứ cứ ngu ngơ như hai tháng vừa qua thì học hành sao cho vào được. Tôi động viên Mạnh nhỏ nhẹ từng lời.
         
        -Ừ biết vậy ,nhưng nàng không nghe ,nàng trách tao là có người khác rồi chăng ,nên mới phụ người đang sống trong trời nhớ.Tao giải thích cách nghĩ của tao xong thì nàng nói:
        -Ai giàu ba họ đâu anh- Trong cuộc sống thì tình yêu là điều cần nhất -Sau tình yêu sẽ có cuộc sống và sang giàu...
        Loanh quanh một thôi chúng tao lại  tiếp tục hành trình yêu nhau...Hi....Mày thấy đấy .Cái duyên cái số nó vồ lấy nhau mà...
         
        Tôi nhìn Mạnh đang cười đắc ý.
        Tôi thấy nó thật vu vơ và hão huyền quá.
         
        Con người ta sống trong sự thật còn có thể phản bội nhau nữa là trong mạng.Đã bao nhiêu câu chuyện mơ màng thần tiên và bao nhiêu giọt nước mắt gửi vào trong bộ nhớ ảo ma quái  đó rồi mà.
         
         Trong xóm nhỏ quê của tôi.Có đứa đi chát như Mạnh.Nó ăn ảnh ,vào wc đẹp như một Hoàng Tử trong mơ.
         
        Tận sài gòn ,có cô bé đã yêu nó.Cô ra tận quê để tìm gặp người mộng của mình .
        Khi tới nơi và quan sát thấy< người yêu >ngoài đời ,nhỏ bé ,nghèo rớt và lại còn bẩn nữa.Cô nàng lặng lẽ rút êm không hẹn ngày quay lại.
         
        Rồi có một ông GIÀ bi bô quen một nhỏ trên mạng.
         
        SuỐt ngày ồn ào khoe với mọi người là có người yêu trẻ tuổi ,còn kém tuổi con của mình.Trời hỡi khi <ông già thích chơi trống bỏi >tìm địa chỉ của người tình trong mộng thì là địa chỉ Ma.chẳng có ai tên như vậy và hoàn cảnh tương tự cả.
         
        Xóm làng nơi ông tìm đến còn nói :-Cái làng của chúng tôi chẳng bao giờ con gái hơ hớ xinh tươi như vậy lại xuất giá theo cụ đâu à -nghèo thì nghèo chứ ai nỡ bán cái lương tri đâu cụ ơi...ông lão nghe xong ,dông thẳng.Về nhà tự đó không ai thấy đạp xe ra phố huyện để chát nữa...
         
         Ngày tháng thoi đưa -Tin về cô nàng Thu Hương của Mạnh cũng lắng dần.Mấy tuần liền nó ra mạng chờ đợi ,xong biệt tăm không thấy Hương đâu .
         Tôi bảo nó viết e mai cho Thu Hương.Xong cũng vô vọng.Nó viết mấy lần ,Và không thấy Hương hồi âm.
         
        - Thôi...Tao nghe mày đấy -Một hôm mạnh nói với tôi.Tao sẽ bỏ cái ních đó.Mày đi đổi mật mã rồi chôn nó giùm tao -Hi....Khi không lại mua nợ vào mình....Mạnh chua chát nói vậy.
        -Ừa...Mày phải thế thôi ,đây cũng là bài học ,tao khuyên mày coi như một cuộc chơi thôi mà ,có ảnh hưởng gì đâu.Tuần sau nếu rỗi ,mình sang công ty may mặc chơi nhé ,bên đó khối em công nhân xinh đẹp lắm mà.
        -Hi...ừ...Mạnh cười -Làm cái gì cũng phải mất công vun xới chứ nhỉ? Cứ như tình trên mạng chỉ ngồi gõ một chút ,tình đã mọc và kết trái rồi.Toàn những người lười lao động phải không?
        -Không phải thế ,Toàn những người tìm cách giải trí thôi.Chứ không phải họ vào tìm yêu như mày đâu.Thôi hôm nay chúng mình uống rượu với lạc rang nhé...Để chúc mày đã dứt bỏ một cơn mê không đâu?
         
        -Ừ cám ơn mày đã nói với tao nhiều điều đúng.Tuần sau mình mang mạng ,đi chơi bên công ty may nhé.
         
         Đấy là những gì tôi phải chứng kiến tình yêu trong mạng với thằng bạn của mình.
        Hai năm đã trôi qua.Sự thật của cô gái ra sao thì chẳng ai biết.
        Chỉ biết rằng bạn tôi nó đã học xuất sắc trong khóa học sĩ quan năm đó.
         
        Có khi nào vì thất tình mà con người ta chuyển động cơ vào học hành cho thật giỏi không nhỉ -Chắc là có...Ít nhất một lần với thằng bạn của tôi.

        MINH TUẤN
        #19
          cảo thơm 24.04.2007 06:27:52 (permalink)
          Câu chuyện "Tình trong mạng ảo" của bạn có ý vị.
          Có lẽ nó sẽ là nguồn cảm hứng cho một tùy bút nhỏ của tôi.
           
          Cảm ơn bạn.
          #20
            Minh Tuấn 25.04.2007 14:28:35 (permalink)

            Câu chuyện "Tình trong mạng ảo" của bạn có ý vị.
            Có lẽ nó sẽ là nguồn cảm hứng cho một tùy bút nhỏ của tôi.

            Cảm ơn bạn.

             
            không có gì đâu -Cảo Thơm -chúc bạn viết tùy bút thật hay -khi nào xong cho mình xem vơi heng...chúc vui
            #21
              Minh Tuấn 25.04.2007 15:29:39 (permalink)
              BÀ HÀNG NƯỚC DẠY CON.
               
              Trời mùa đông ảm đạm heo hút.Cứ vào khoảng 10 giờ sáng là bọn lính chúng tôi lại rủ nhau đi uống nước trà ấm ,hay đi uống rượu lạc rang,hoặc đậu phụ rán nóng chấm mắm tôm hay chấm muối tiêu cho ấm dạ và thú vị.
               
               Cái rét cắt thịt da của miền bắc vào những ngày giáp tết ,khiến cho người ta tìm nhiều cách hưởng thụ hay ,vừa khỏe khoắn chống rét ,vừa là quên nỗi buồn của những ngày đông lạnh giá ,vô vị.
               
                 tốp chúng tôi có  ba đứa chơi thân vơi nhau.Mỗi lần đi đâu cũng đều có mặt cả ba .Chúng tôi hay ra uống nước trà ấm của quán bà Tư Phường.khi nào đói thì uống rượu với đậu phụ rán nóng hay bánh trưng rán giòn.Quán của bà lão sạch sẽ và giá rất rẻ.Quan trọng nhất với tụi lính là bà cụ phúc hậu ấy ,sẵn sàng cho chúng tôi ghi sổ nợ khi nào lĩnh phụ cấp hay lương thì ra thanh toán sau cũng được.
               
               Tôi rất mến tính vui vẻ của bà Tư.Bà là người ít học. Nhưng cái cách dạy
               
              con của bà thì tôi thấy nó ngồ ngộ và để ý và tự hỏi bà <đúng hay sai >trong cách dạy con ở đời.
               
               Bà tư có mỗi một thằng con trai.Tên nó là Quảng.Nó là một thanh niên chậm tiến ,lười lao động ,nhất lại hay la cà rượu chè và cờ bạc.
               
               Quán bán hàng của bà đông khách lắm vì cả đại đội chúng tôi ra vào nhà bà suốt ngày ,uống nước và uống rượu.
               
               Chỉ có mỗi mình bà cặm cụi làm tất các cống việc của quán hàng.Quảng thì nó hay bỏ đi chơi với bè bạn.Chỉ khi nào cần tiền thì nó mới về gặp mẹ ,ngửa bàn tay xin những đống tiền lẻ nhàu nát trong túi bà mẹ héo hon để đi hú hí với bè bạn của mình.
               
               Hôm ấy ,mưa phùn gió bấc ,lạnh lắm.Chúng tôi đang uống rượu và chờ những phên đậu nóng ròn trong chảo của bà Tư.
               
              Thì Quảng ,con trai bà bước vào nó chào mọi người xong rồi bảo với mẹ nó :
               -Mẹ cho con xin một băng nhé <một trăm ngàn >
               
              -Một băng...Bà Tư thảng thốt -Mới non trưa nửa buổi.Bán cả nhà đi còn chưa đủ đâu con ạ.
               
              -Mẹ lại kiệt với con rồi.Quảng vừa nói vừa gãi đầu.-Xin có mỗi một băng mà mẹ không cho...Còn nói là thương con nhất trên đời nữa chứ ,nó nhìn bà Tư vẻ mặt buồn buồn.
               
              -Trời ơi...Bà Tư nói với nó giọng cải lương -đúng như NHẠC VÀNG người ta hát ...Tiền khô cháy túi....Có ai hiểu cho...
               
              -Đấy đấy...Quảng nó kêu lên và tiếp lời mẹ.-Bạn thân nghoảnh đi...Như người xa lạ....Người đời thường hay gian dối...
               
               Cả ba thằng chúng tôi thấy vui quá và vỗ tay tán thưởng.
               
              Bà TƯ phấn chấn nói tiếp với thằng Quảng :
               
              -Bao lần mẹ dặn rồi -Nhạc vàng người ta dăn dạy thì con phải nhớ chứ đừng để cho hoàn cảnh rơi vào ngõ cụt con à...Bà nhìn nó rồi bồi tiếp:
               
              -Con nhớ lời Nhạc Vàng này không -Cho anh xin...Một đêm trăng trối...Nhìn đống tro tàn năm xưa...
               
              -Con nhớ chứ mẹ ơi...Thằng Quảng nó nói tiếp....-Trời vào thu...Việt Nam buồn lắm anh ơi...
               
              Rồi nó nhe răng cười -Mẹ kính yêu con thương mẹ và thuộc nhiều những bài Nhạc Vàng dăn dạy.Thế con mới xin một băng thôi -Chứ không há...Thì hai băng đó mẹ à.
               
              -Thằng quỉ...Cha bố anh.
               
              Bà mắng yêu thằng con quí tử và dặn :
               
              - Lần này nữa thôi đấy nhé.Rồi từ mai ra phụ bán hàng với mẹ không rồi thì....Tro tàn cũng không có mà trăng trối đâu con ạ...Nói xong bà đưa cho Quảng một trăm ngàn để nó đi uống bia.
               
               Chúng tôi vừa thấy vui vui xong cũng lại thấy buồn tôi bảo bà Tư:
               
              -Bu dạy em nó kiểu như vậy thì nó nhờn đấy Bu ơi.Sao Bu không dạy các câu truyền đời của các cụ ngày xưa nhỉ ?
               
              -ôi dào...bà tư chép miệng :
               
              - Tao nghĩ kỹ lắm rồi.Những câu Phương Ngôn dạy nó có nhớ đâu -Tao nghe Nhạc Vàng quen tai.Nhiều bài hát dăn dạy đời hay đáo để.Từ ngày tao đem Nhạc Vàng ra dạy...Nó thuộc khối ra đấy.Có mấy phút mà các anh nghe rồi đấy...Nó nhớ cũng giỏi lắm.Mưa dầm thấm nước ,con cái ngoan ngoãn là do đức của ông cha để lại...Chứ muốn hay không làm sao mà muốn được...
               
              Bà Tư thao thao bất tuyệt.Cái lý của bà thì cũng đúng.Nhưng trông chờ như vầy thì quả là mạo hiểm.
               
               Tôi nhìn bà.Một bà mẹ gầy gò tần tảo ,vậy mà nuôi nấng và chiều chuộng một thằng con trai to béo,khỏe mạnh trên đôi vai gầy của mình,không một lời mắng nhiếc con mình.
               
               Thật kỳ lạ.Nhỏ thì mẹ ru bằng các câu hát dân ca. lớn thì mẹ dạy truyền khẩu bằng khúc nhạc vàng bi ai...lệ đổ.
               
               Bà Tư Phường ơi...Cháu gặp trên đời này lần đầu tiên ,có bà mẹ dạy con mình bằng những khúc ca ủy mị ,vô cùng sâu lắng đó.
               
               Chiếc đài cắt set của bà TƯ  đang vọng ra giọng ca nhắc nhở ÂU sầu  của ca sĩ Khánh ly...<hỏi đá  xanh rêu bao nhiêu tuổi...trời...>BÀI LỆ ĐÁ...THẢO NÀO...?
               
              MINH TUẤN
               
               
               
               
              #22
                Minh Tuấn 25.04.2007 17:04:29 (permalink)
                NHỮNG TRẬN GHEN DÀN DỰNG.
                 
                Chúng sống với nhau quả là hợp gu ,hợp cạ.Như người ta nói <nồi nào vung ấy >Thì cũng đúng.
                Thằng chống thì ra tù vào tội.Từ lúc 15 tuổi.Cho tới khi lớn lên thì bà mẹ lên trại xin xỏ mãi thì người ta mới cho nó về nhà để giáo dục tiếp.
                 Bà cụ vốn hay nuông chiều con từ nhỏ.Cho nên khi nó trở về với bà cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi.
                 Bà nhắc nhở nó là liệu cơm gắp mắn....Ưng đứa nào thì bảo với bà. Chứ không lấy vợ  thì lại sa chân vào cờ bạc nghiện hút thì khổ.
                 Nó không nói gì cả...Rồi nó xin mẹ nó tiền và nói đi tới nhà bạn nó chơi và thăm hỏi.
                -Ừ...Con đi thăm rồi về ngay nhé.Bà đưa cho nó ba trăm ngàn mà bà ky cóp mãi mới có được.
                Nó nói đi thăm hỏi bè bạn trong tù ,thì bà mừng.Vì con bà cũng đã bắt đầu nghĩ tới người khác rồi.
                 Khi nó trở về,Thì đã thấy có người đi theo nó.Đó là một cô gái xinh xắn trắng trẻo.Nó và cô gái đứng trước mặt thì nó bảo :
                -Đây là vợ con...Mẹ làm quen đi nhé.
                -Con chào mẹ -Cô gái đon đả -Con ngại quá...Nhưng anh ấy thì <dùi đục chấm nước cáy >Cứ bắt con phải lên ở trên này luôn.
                -Thế các con quen nhau lâu chưa -Con ở đâu...Và gia đình ra sao ?
                Bà cụ hỏi dồn dập cô gái.
                 
                -Chúng con mới quen một tuần thôi -Con thì mồ côi...Gia đình chẳng còn ai quê con ở Thanh Hóa...Chúng con lấy nhau từ hôm qua ở ga hà nội đấy mẹ à....
                 
                Cô gái trả lời khô khan ,ráo hoảnh ,không ngần ngại.Có lẽ cô biết mẹ chống đã gần tám mươi tuổi ,chẳng còn sức đâu mà chống đối với cô nữa.
                 
                Cho nên không cần rào đón gì cả....Cô lấy chồng ,chứ có lấy mẹ chồng đâu.Cái ý nghĩ của người ít học đơn giản...Thế thôi.
                 
                -Ừ...thì mẹ cũng mong cho chúng mày có đũa có đôi -Nhưng mẹ muốn chúng mày có lễ có nghĩa với tổ tiên chứ...Bà than thở.
                 
                -Mẹ cổ tích...Mất rồi..Bây giờ thoáng thôi mẹ à...Lấy chống nước ngoài cũng vậy ,chỉ 2 ngày là ok rồi. Cô gái nói đôi mắt dao cau long lanh nhìn bà mẹ chồng tội nghiệp.
                 
                -Hỏng...Hỏng...Nứa trôi sông không dập thì gãy...Bà mẹ chỉ lẩm bẩm vậy thôi.
                 
                 
                 
                 Ít lâu sau bà cụ mất vì do tuổi già sức yếu.Cả hai vợ chồng chúng bắt đầu tu sửa nhà quán để làm ăn.Cô vợ bán hàng nước  mua thêm xăng dầu về bán lẻ.
                 
                Chúng sống cuộc sống om sòm với những lần ẩu đả giữa vợ chống hay chòm xóm.Cô vợ thì chẳng ai là không biết.Nó lươn lẹo điêu ngoa cho nên trong khu vực chẳng ai dám chơi bời qua lại với vợ chồng  nó .
                 
                Thỉnh thoảng làng xóm lại thấy thằng chồng vác dao phay to và sáng loáng đuổi theo mấy tay lái xe ô tô vào bán xăng hay dầu cho vợ nó.Thằng chồng vừa đuổi vừa chửi tụi lái xe là <gian phu >.
                 
                 Nhiều lần như vậy thì mọi người phải nghi và đúng là các cuộc ghen tuông đều do chúng dàn dựng để chiếm đoạt những can xăng dầu vợ nó mua của lái xe khi chưa kịp trả tiền.
                 
                 Một hôm ,buổi trưa hè nóng bức có một anh chàng lái xe I FA đậu ở cửa nhà nó.Anh ta vào hàng gọi một cốc chè đậu đen ăn cho đỡ nóng.
                 
                 -Vâng mời anh ạ ...Con vợ đon đả -Anh thi công ở khu vực này hả?
                 
                - Vâng ;Tôi mới về được một tuần -Người lái xe vừa nói vừa khoắng cái thìa vào cốc chè đậu đen lách Cách...
                 
                -Ô..thế à...Sao em không biết nhỉ...Mắt nó tròn xoe nhìn khách
                -Cô cũng ở công ty xây dựng này hả? Lái xe hỏi
                -Không...Em không ở trong công ty -Em ở ngoài thôi nhưng các anh ở trong công ty đều là của em mà...Nó lả lơi ném quả tình vào khách.
                -He...Tôi hiểu rôi
                -Hiểu sao...Vợ nó nói...Chắc hiểu lầm với dân bán hoa hả...Lầm to đấy nhé...Em chỉ cung ứng tiền cho các anh thôi...Mắt nó vây ráp chàng trai.
                -Nghĩa là...Lái xe ngu ngơ hỏi
                -Thì em tiêu thụ xăng dầu thừa của các anh thôi mà.
                 
                -Hi...Phải gió cái cô này...Loanh quanh mãi...Thì ra đây là trạm đưa đón phải không...Có tự sản tự tiêu không? Khách bông phèng.
                 
                -Ok tuốt...Anh à em mua giá cả cao lắm,nhất vùng này đấy.
                -Ừa thì hôm nay anh bán cho 3 xách nhé.
                -Ít thế anh ,bán cho em 5 xách đi -100 lít cho đủ chuyến
                -Ừa ,thôi em ra xe để anh xả cho nhé...
                 
                Con vợ gọi chống xách can ra lấy dầu. Khi thằng chồng mải mê xách can vào nhà.Thì vợ nó dẫn khách đi rửa tay.
                 
                Nó mặc áo khoét rộng ngực ,mát mẻ lắm.Khi khách lúi húi rửi tay thì nó cứ xà vào bên người ta để kích động  ham muốn.Lái xe càng đẩy ra thì nó càng xấn vào.Khi vợ nó cởi chiếc áo ra khỏi ngực...
                 
                Thì có tiếng loảng xoảng ở ngoài sân.Thằng chồng mặt hầm hầm đang cầm lăm lăm một con dao phay sáng loáng tiến vào nhà tắm.
                -Mẹ chúng mày...Nó gào lên...Ban ngày mà chúng mày lăng loàn thế hả...Thằng kia....Cái thằng gian phu kia...Mày ghẹo vợ ông hả...
                 
                Mồm thằng chồng gào lên thảm thiết...nó vác dao khua khua...
                 
                Quái...sao thằng lái xe này nó không chạy nhỉ..? hay nó bị mù mắt hả....:
                 
                -Thằng kia...Hôm nay tao băm chết mày...Thằng chồng mài dao xuống nền gạch.Nó nghĩ bụng <thằng này nó muốn thách mình đây...>
                 
                -Con kia...nó quay sang chửi vợ -Hôm nay mày chết với ông ,ông chém chết chúng mày.Nó nói và lao tới.
                 
                Queng...Con dao trên tay nó văng xuống nền nhà tắm lạnh tanh và ghê tởm :
                -Thôi đủ rồi...người lái xe kêu lên -Tao là công an tỉnh đây -Hôm nay bắt quả tang cách chiếm đoạt tài sản của chúng mày. Tao đã ghi âm đầy đủ.Vào nhà lập biên bản đi.
                 
                -Em lạy anh...Em lạy anh....
                 
                Cả hai vợ chống nó quì lạy tới tấp.
                 
                 Một lát sau công an huyện tới lập biên bản sự việc của chúng.
                 
                Ở đời thật giả khó phân.Chỉ thương mấy anh lái xe hiền lành trước đây bị vợ chống nó bôi nhọ.
                 
                Mang tiếng mãi với bè bạn là đi chim chuột cái bọn lưu manh ấy.
                 
                MINH TUẤN
                 
                 
                 
                #23
                  binh yen 27.04.2007 21:38:07 (permalink)
                  Lần đầu viết những cảm nhận của mình về một bài văn...có chút khác lạ. Không biết có phải do tâm trạng đang buồn mà thấy sâu thẳm trong bài văn ẩn chứa một nỗi buồn mơ hồ như cái giọt lệ chợt nhận ra những nhịp đập ngạc nhiên khác lạ của Hoa, của Hải, của sơn. Và cả một triết lí ghi vào lòng...rất nhẹ  " Tình yêu không nên phụ thuộc vào ai đó...ai đúng ai sai chỉ có con tim mới lí giải được...có lẽ duyên số thì phải..." điểu đó khiến em nhớ đến câu nói: "Dấu chân của con người dẫu có dài đến đâu cũng chẳng thể bước qua nổi con đường số phận". Cảm ơn anh thật nhiều nhé vì những gì anh viết vừa bình dị lại vừa sâu sắc " buồn chỉ thoáng qua và bầu trời lại xanh trở lại ". Rối ai đó sẽ giữ cho mình hình ảnh tươi đẹp của đời lính và suy tư của riêng họ về tình bạn và tình yêu.
                  #24
                    Minh Tuấn 01.05.2007 15:24:43 (permalink)

                    Lần đầu viết những cảm nhận của mình về một bài văn...có chút khác lạ. Không biết có phải do tâm trạng đang buồn mà thấy sâu thẳm trong bài văn ẩn chứa một nỗi buồn mơ hồ như cái giọt lệ chợt nhận ra những nhịp đập ngạc nhiên khác lạ của Hoa, của Hải, của sơn. Và cả một triết lí ghi vào lòng...rất nhẹ " Tình yêu không nên phụ thuộc vào ai đó...ai đúng ai sai chỉ có con tim mới lí giải được...có lẽ duyên số thì phải..." điểu đó khiến em nhớ đến câu nói: "Dấu chân của con người dẫu có dài đến đâu cũng chẳng thể bước qua nổi con đường số phận". Cảm ơn anh thật nhiều nhé vì những gì anh viết vừa bình dị lại vừa sâu sắc " buồn chỉ thoáng qua và bầu trời lại xanh trở lại ". Rối ai đó sẽ giữ cho mình hình ảnh tươi đẹp của đời lính và suy tư của riêng họ về tình bạn và tình yêu.




                    CÁM ƠN BẠN NHÉ YÊN BÌNH -mình chỉ viết những gì mình biết và được nghe thui à...chúc bạn vui
                     
                    MINH TUẤN
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2007 21:14:09 bởi Minh Tuấn >
                    #25
                      Minh Tuấn 01.05.2007 15:36:25 (permalink)
                      MÙA THU QUEN NHAU 1
                       

                      Chúng tôi là dân xuất khẩu lao động đang làm việc ở malayxia .Cuộc sống và làm việc của dân lao động ở các nước châu á ,thật buồn tẻ và không có niềm tin lắm với tương lai cuộc đời .
                       
                      Sau giờ làm việc mọi người chỉ có thể vui chơi giải trí trong không gian hạn hẹp .Còn muốn đi chơi xa cách vài chục cây số ,đều phải xin phép trước và đi bằng ta xi .Không ,hay rất hiếm có trường hợp người Việt nam tự lái xe hay có xe ô tô riêng .Như ở các nước châu âu và châu Mỹ mà dân Việt Nam mình được hưởng chế độ chính trị gần như người bản địa .
                       
                      Thời gian của chúng tôi làm hợp đồng có hai năm .Lương mỗi tháng được 300 đola .Mức cố định hầu như áp dụng cho tới hết hợp đồng.
                       
                      Nghĩ cũng buồn .Sau khi hết hợp đồng thì lại về quê làm những công việc chân ta và lại thất nghiệp như xưa vậy...
                       
                      Quê tôi ở Nam định .Tôi chơi rất thân với một anh bạn người Kiên Giang .Tôi và nó đều học xong lớp 12 .Do thi đại học, trượt vỏ chuối .Nên cả hai đi lao động xuất khẩu là đúng rồi .
                       
                      Phương -Tên thằng bạn tôi .Nhìn nó trẻ hơn tôi nhiều lắm .Nó cao 1m65 thôi .Nhưng da trắng ,đôi mắt thì như mắt nai to,đen,dài như cơn mơ vậy.Nụ cười nó hiền hậu ,Hàm răng trắng đều ...như tô thêm vẻ xinh trai của nó .
                       
                      Cả phòng tôi đều gọi nó là <Phương bụ bẫm > vì  Phương nó như cục sữa vậy.
                       
                      Sang được nửa năm .Tôi và nó rất nhớ nhà .Một buổi sáng chủ nhật ,chúng tôi quyết định xin phép ra thị trấn dạo chơi .Và nói thật là xin đi chát... Vào intenet để gặp bè bạn và người thân .
                       
                      Ngày chủ nhật quán nét thật đông người .Hầu như toàn dân Việt Nam ra quán nét .Chứ dân bản địa thì họ đi nghỉ mát hay đi nhà hàng ,chứ ai vào khu <mơ hoang >làm chi .
                       
                      Tôi và Phương mỗi thằng ôm một máy .Cũng hay và đỡ nhớ nhà hẳn .Sau khi gặp và trả lời các tin nhắn của các ních người quen .Hai thằng quyết định vào phòng chát để tìm cảm giác <tâm hồn -hư ảo >.
                       
                      -Này Phương ...Tao với mày vào các phòng Sài gòn nhé .
                       
                      -Ừa ...Mày vào phòng sài gòn 88 đi -Phòng này đang vắng ...
                       
                      -Ok ...Tôi nói và vào phòng sài gòn 88 ...Chà chủ nhật đông quá ,toàn các tên ních kêu ghê gớm nào là <Nhớ tìm em nhé > Nào là <Cho anh tất cả >Nào là <Em cô đơn mùa đông > v...v...v .Thật vui quá .Không biết đằng sau những tên ních cô đơn kia ...Con người có xinh đẹp ,hay buồn bã nhiều không ?
                       
                      Ních của Phương là <Anh xinh trai k g >Tên rất mộc mạc và có vẻ đứng đắn như người của nó .Còn của tôi mang tên ních là <100% chưa vợ >...Hi khổ không nè ...Khi không lại vác hoàn cảnh cá nhân của mình để khóc than trên mạng .
                       
                      Chúng tôi đang dạo quán được một chốc, thì thấy có một ních con gái add vào ních của Phương.
                       
                      -Chào anh xinh traikg nhé ...Tên ních của của người con gái đó là <Quen nhau mùa thu >.Trời ơi ...tên nghe thật là thú vị.
                       
                      -2222222.
                       
                      Phương nở một nụ cười mừng rỡ ,nó không ngờ hôm nay lại sát gái như vậy .Mọi lần vào phòng chát nó đều phải tấn công .Hôm nay thì ngược lại .
                       
                      -Anh ở kiên giang hả -Quen nhau mùa thu
                       
                      -Ừa ...Còn em .Em ở đâu hả -Anh xinh traikg
                       
                      -Em ở xa anh lắm -Quen nhau mùa thu
                       
                      -Anh cũng vậy em à -Anh là xuất khẩu lao động .Anh đang làm việc ở malayxia .-Anh xinh traikg .
                       
                      -Thế thì mình cùng hoàn cảnh rồi anh à ,đều là những người con xa quê -Em đang ở Đức mà ...-Quen nhau mùa thu .
                       
                      -Vậy hả em -Bên đó mùa thu chắc đẹp lắm -Và xin lỗi anh tự giới thiệu tên anh là Phương ...-Còn em ...Em nói về mình đi -Anh xinh traikg
                       
                      -Em tên là Nga -Thu Nga anh à -Quê em ở hà nội . -Quen nhau mùa thu .
                       
                      Khi cuộc nói chuyện bắt đầu sôi nổi thì Phương gửi wc cho Nga ...Cô nàng khen Phương đẹp trai giống Đan trường quá ...Hi... Phương biết sẽ là như vậy .Vì khuôn mặt xinh trai của nó luôn là vũ khí trong các cuộc xã giao .Từ nhỏ nhất đều đem lại kết quả không ngờ .
                       
                      Sau hai giờ trò chuyện .Họ đã tường tận về hoàn cảnh của nhau .Về gia đình hay cá nhân.Tôi ngồi bên Phương xem cô gái chát .Phải nói là tôi cũng thấy mến Nga vô cùng .Mỗi lời chát đều giản dị ,thân mật .Câu văn suôn sẻ không cộc lốc ,như một số người khác .
                       
                      Rồi Nga cho Phương số điện thoại của cô .Phương cũng cho cô số điện thoại của mình .Cô gái còn tinh nghịch .Bấm ngay số máy của Phương để kiểm tra .Bạn tôi nghe và trả lời ngay lập tức .Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời .Vì Nga đã đơn phương cúp máy .Phương nhìn vào wc một ánh mắt vui vẻ ...và chúng tôi tạm biệt nhau để hẹn vào một ngày hẹn khác.
                      Nga cũng hứa với Phương là sẽ cho nó wc và lần gặp sau.
                       
                      hết phần 1
                      #26
                        Minh Tuấn 01.05.2007 20:56:55 (permalink)
                        MÙA THU QUEN NHAU 2 .
                        Kể từ lúc quen Nga .Phương mới hiểu thế nào là tâm hồn ngu ngơ .Trong cuộc sống hàng ngày những việc lặt vặt như ăn nghỉ và giải trí tôi đều nhắc nhở nó .Tôi cũng không quên cảnh báo với Phương rằng .Tình trong mạng chỉ là ảo thôi ...Đừng đặt niềm tin vào cái nơi ,mua vui là chính ấy .Nó hiền lắm .chỉ cười và bảo với tôi :
                        -Nhưng nếu là thật ...Thì buồn cười không nhỉ ?Phương hỏi tôi
                        -Có gì mà buồn cười .Tôi nói -Tao tin là không thể thành sự thật được đâu .Mày nghĩ mà xem về sau này còn nhiều vấn đề nữa chứ .Ngay cả cái chuyện chúng mày muốn gặp nhau cũng đã trắc trở rồi .Việt nam là điểm hẹn khi nào mày về nước .Còn không thì có dám trốn về dở dang không ?
                        Phương cười ,không nói gì .Vả lại từ hôm gặp Nga tới nay đã hai tuần rồi ,mà chưa thấy Nga gọi hay nhắn tin gì cho Phương .Tuy không nói ra ,nhưng tôi biết nó mong tin lắm .Cho là giấc mơ .Nhưng là giấc mơ êm ái thì ai cũng muốn kéo dài hoặc gặp lại .
                        Một buổi chiều chủ nhật .Khi chúng tôi đánh bóng chuyền xong .Rủ nhau đi tắm .Thì phương nó thấy trong máy có thư .Nó mỉm cười và nháy mắt với tôi .Đúng là thư nhắn tin của Nga .Hi ...chúng tôi cùng cười ,tôi mừng cho Phương , tìm lại được cơn mơ tưởng đã phai nhạt .
                        -Này ....Đọc xong rồi thì mày nhắn cho em đi .Kẻo nó mong ,nhớ hỏi thăm gia đình người ta nhé ...Tôi bảo Phương .
                        -Ừ ...tao nhắn luôn đây / Phương viết tin nhắn ,
                        Nét mặt rạng ngời -giá như người yêu nó mà nhìn thấy nó cười .Nụ với chiều thu ma lai xi a ,nhỉ ? Màu tím mong manh rơi rụng quanh Phương ,Trông nó như diễn viên điện ảnh Hàn Quốc đang lồng trong cảnh chiều mơ của mùa thu thổn thức ...
                        Tôi chạnh lòng ghanh tỵ với Phương ,giá như là tôi ,thì tôi đã nhắn tin cho Nga trước từ lâu rồi .Tôi bảo Phương nhắn tin hỏi thăm ,thì nó cứ chần chờ .Nó nghĩ là để cho Nga nhắn trước thì hay hơn .... Nó xem người yêu có biết rằng ...Nỗi nhớ như con thuyền trao nghiêng là gì không ? Và nó tin vào tấm nhan sắc trai mơ của mình .Tôi thừa nhận bạn tôi hơi thấp nhưng ở ngoài và trong wc nó đẹp thật .
                        Thảo nào Nga phải nhắn trước là đúng thôi ...Hi tôi mỉm cười một mình, khi thấy Phương đang cười với chiếc điện thoại di động
                        <Đúng là thánh nhân chiêu đãi khù khờ .> Nó khù khờ hơn tôi ,nhưng lại nhiều may mắn hơn tôi .Ngay cả công việc làm hàng ngày .Nó cũng hay được ưu tiên làm công việc nhẹ hơn tôi .Cả tổ trưởng và giám đốc khi tiếp xũc với nó họ cũng nhẹ nhàng lắm .Chẳng ai bảo nó là dân quê cả .Trông như con nhà giàu sống ở thành phố vậy .
                        -Thôi đi ăn cơm thôi Phương ơi .Tôi gọi nó
                        -Ừ mình xong rồi .Nó đi lại chỗ tôi đang ngồi nơi bàn ăn chờ đợi .Nó bảo :
                        -Mình nhắn cho Nga được bảy tin đấy -Phương nói
                        -Trời nhanh thế hả ...Tôi hỏi
                        -Ừ loanh quanh vẫn là hỏi thăm thôi .Thì mình nhắn 7 tin còn nga là 8 tin đấy ..
                        Hi...mày thấy không -Phương bảo -Tao chỉ lo Nga khinh tụi mình nghèo .Cho nên mới chờ Nga nhắn .Chứ đàn ông con trai mà mắt la mày lém như mày thì...Hi...nó cười bảo với tôi như vậy ?
                        -Này ...Chớ có mừng vội đó nhe ....Nay mai khóc hả ....Tao mặc kệ đó ....Tôi cảnh báo
                        -Trời...Khóc là sao ...Nước mắt đàn ông ..Chảy ngược vào trong mà -Có chảy xuôi đâu mà khóc nhỉ ...Phương lý luận với tôi -Nhưng nếu có phải khóc thì mày chớ có bỏ tao nhé ...Nó nhìn tôi ...Hứa đi ...Mày đừng giận tao nhe -Dù phải rơi nước măt ,khi cuộc tình không thành .Hay dù phải rơi vào cảnh đất lở dưới chân anh ...Thì tất cả cũng tại mày đấy nhé .Rủ người ta vào <Mê hồn trận >làm chi...? He he,,,
                        Phương cười giòn rã .Tôi an ủi :
                        -Thôi mà đừng nói chuyện buồn nữa -Tao mừng là mày cũng cứng rắn lắm .Ừ thì tại tao.... Mày có giỏi thôi Nga đi để tao nhảy vào trò chuyện với Nga nhé ...Dám không ?
                        -Thôi mà -Phương nói -Làm vậy kỳ lắm -Vả lại tao yêu lần đầu -Cho dù là mê muội thì mày cũng phải để cho tao thử yêu với chứ -Sau này xa mày rồi -Có ai làm quân sư cho tao đâu -Thôi ăn xong tao cho mày đọc tin nhắn của Nga và của tao ,rồi còn ra chương trình giao lưu nhé .
                        Ăn xong tôi đọc thư của cả hai đứa chúng nhắn cho nhau .Lời lời của Nga quả là như nắm rõ hết tâm lý của Phương .Cô xa xôi về tương lai ,rằng cô ở bên đó chứ không về vn .Cô mong ước lấy chồng quê nhà đưa sang đó trong điều kiện đoàn tụ gia đình .Mỗi bức thư ngắn đều gắn những nụ hôn bằng hai chữ cái gởi cho Phương <H...A >cuối các dòng tin
                        -Hai chữ gì vậy nhỉ .Tôi giả vờ hỏi Phương
                        -Thôi đi quân sư quạt mo ơi ...Lại còn làm chòe với người ta ...Phương bảo-Chắc là hai câu< Hận Anh >phải không nè ...
                        -Ha..ha...Tôi cười lớn -Kiên Giang gớm thật ...Đúng là bìm bịp bắt gà sống thiến đấy nha ...Tôi trêu nó
                        -Thui mà ...Mày khen tao quá đâm ra ngu thêm đấy ,,,Phương bảo -Thôi mình pha ấm trà việt nam thưởng thức nha .
                        -Khá lắm...Tôi bảo -Phương à đêm nay không uống trà cũng mất ngủ như hôm nọ thôi .Chứ uống trà vào nữa thì mất ngủ tới tận... Đêm mốt đấy .
                        -Ừa ..Thì mất ngủ quanh năm ...Phương bảo- Để cho đời trai biết thế nào là <Nếm mật -Nằm gai >
                        Chúng tôi ngồi uống trà với nhau .Uống xong một phích nước thì trời cũng đã khuya .
                        Tôi bảo Phương:
                        -Đi ngủ thôi -Gần 1h sáng rồi ,mai đi làm , nhỡ ngủ gật thì họ mắng cho .Mày trắng như thế .Thức đêm mắt hay bị thâm quẫng ,nhìn rõ lắm đấy .
                        Chúng tôi tắt đèn ngủ .Một hồi rất lâu tôi thấy Phương nó dở mình liên tục -Giường nó cạnh gần giường tôi .Tôi biết nó đang thả hồn viển vông vào bầu trời dăng đầy câu hỏi .
                        Còn tôi ,sau một vài lơ mơ trong đầu, tôi đã chìm vào giấc ngủ ,để tim vào vùng trời riêng của mình .
                        hết phần 2
                        #27
                          Minh Tuấn 01.05.2007 21:00:25 (permalink)
                          MÙA THU QUEN NHAU 3
                          Sắp cuối thu ,khí hậu bên này cũng khá nóng .Căn phòng tôi có bốn người hôm nay quyết định nấu bữa riêu cua ,vào buổi chiều thứ bảy .
                           
                          Hi.cảnh xa quê ,rất nhiều túng thiếu .Chẳng những tình cảm chung riêng ,mà ngay những ước mơ có món ăn giản dị , cũng thật khó và chẳng thể đầy đủ gia vị .
                           
                          Tôi và Phương được giao nhiệm vụ làm rau sống và bóc hành khô để cho mọi người nấu nướng .Phòng tôi có bốn người .Anh Đông là người nhiều tuổi nhất ,anh 27 tuổi ,cũng mới cưới vợ ,quê anh ở Hà tây . Cuối cùng là thằng Thịnh nó trạc tuổi chúng tôi .Nhưng quê nó ở Hà Nội ,nó rất thân với anh Đông .Bởi một lẽ nó sống không hợp với chúng tôi .
                           
                          Đã xuất thân để lao động ,thì mọi nỗi khổ đều như nhau .Nó có biết như vậy đâu .Cả bốn người thì nó cứ ra vẻ là người thành phố .Hơn hẳn chúng tôi về mọi mặt .Nó đâu ngờ ,khi ra ngoài xã hội ,bản thân không biết hòa mình vào cuộc sống thì sẽ đơn độc và lẻ loi một bóng.
                           
                          Tôi thấy nó chẳng có hơn điều chi cả .Chỉ khác về giọng nói .Nhưng có phải hơn thua ở giọng nói không nhỉ ? Con người muốn tính... thì hơn nhau ở lời nói và cách nói với mọi người .
                           
                          Tôi và thằng Phương rất hững hờ và không chuyện trò gì với nó .Trừ những lần nó cứ sán lại để chuyện góp .Buộc chúng tôi phải miễn cưỡng trả lời hời hợt .
                           
                          Hôm nay Thịnh và anh Đông phụ trách luộc bún khô làm cua . Còn tôi được giao nấu canh .
                           
                          -Ô...có mấy củ hành khô bóc ,mà nước mắt dòng dòng vậy hả Phương ơi ...Tôi nhìn Phương bóc hành khô mà tức cười .Nước mắt nó rơi rớt...Nom khổ quá..
                          -Thì có ai quen làm với cay đắng đâu....Cay đắng ...Làm xong rồi thì ai ăn cũng thấy ngon mà .he...Phải không ...Mồ hôi nước mắt ...Đóng góp cho bữa ăn thêm ngon nè .Phương ngoái ra nói với tôi .
                           
                          -Này ...Tôi nói với nó và trong tay bưng ra một bát muối trắng tinh ,tôi đưa cho Phương ;
                          -Ngốc đại ca ...Hãy để bát muối trước mặt rồi bóc hành ...Có mà bóc cả ngày cũng không sao đâu ...
                          -Thật vậy hả .Phương đỡ bát muối và để ngay ngắn trước mặt .nó bóc thử một củ hành ,rồi reo :
                          -Mày tài thật ...Trai thành Nam có khác ....Sao biết lắm thứ vậy ? Phương hỏi ?
                          -Không có gì ....Trước đây phụ bếp với mẹ trong các bữa cơm Tết .Mẹ mình vẫn dạy các mẹo vặt đấy mà .Thí dụ như bỏng nước sôi .bỏng mỡ .vv....v... mình phải biết để còn tự xử chứ .
                          Nó im lặng bóc hành .Khi thấy tác dụng của bát muối. Nó cúi mặt xuống sát bát muối để gửi những hơi cay còn bám trong hốc mắt của nó .
                          -Khôn phết ...Hi ...Tôi khen Phương
                          -Ừ...Phải cống nhận ..Hay thật ...Nó cười -Đúng là cái gì cũng phải học mới biết nhỉ .
                          Tôi mang hành vào phi thơm lừng cùng với gạch cua .Nhìn bát gạch vàng ươm béo ngậy .Gia vị thì cũng tương đối ổn so với nồi canh cua ở quê hương .
                          Chiều thứ bảy ấy chúng tôi ăn một bữa bún riêu của bốn người cùng làm thật ngon lành .Khoảng 8h tối. Phương có tin nhắn của Nga .Nó mở máy ra đọc tin và bảo tôi :
                          -Nga hẹn chiều mai ra mạng .Mình có đi được không nhỉ .?.Nó hỏi tôi
                          -Mai chủ nhật ,nhưng đi ra mạng hết nhiều thời gian ,để mai mình nói với Tổ trưởng xin phép đi cả buổi chiều nhé .Tôi bảo nó.
                          -Ừ ,bây giờ mình nhắn cho Nga là khoảng 2h chiều malãyia nhé ...Phương nói
                          -Thì mày cứ tính múi giờ bên đó nhé .Hình như bên đó vào khoảng 9 hay 1o giờ sáng thôi Phương à .Bảo cô ấy nhớ mang điện thoại theo .Tôi bảo Phương như vậy
                           
                          -Hi....Tồ quá ...Ai lại dặn như thế ...Cứ lo hết việc của thiên hạ ,sao mà sống hả ...Nó lườm và trêu tôi .
                          -Thằng quỉ ...Không thì thôi .Mai mày đi một mình nhé, Tôi làm cao
                          -Trời ...Lại cấm vận rồi ...Cho em xin...Em nhắn cho Nga nhé .Phương cười nói vui vẻ rồi ra ngồi một góc đẻ viết tin nhắn.
                           
                          Thằng Thịnh nó ngồi gần và nghe hết mọi chuyện .Nó cũng phong thanh biết rằng Phương mới quen một cô gái tên Nga .Người Hà Nội .Đang sống du học ở bên Đức.
                           
                          Buổi trưa hôm sau ,khi chúng tôi đã được phép đi chơi ,cả một buổi chiều hào phóng .Phương hớn hở lắm .Nó đã sửa lại tóc tai và chỉn chu quần áo để chuẩn bị tới chỗ hẹn hò .Như một cuộc gặp nhau quan trọng ..tôi bảo nó :
                           
                          -Con gái họ bị choáng đầu tiên là hình thức .Sau tới lời nói,và cách ứng xử của đàn ông mà thôi .Tao nghĩ mày cứ thật bình thường ,nghĩ sao nói vậy ,không giả tạo không gian dối các lời nói ,thế cũng đủ để Nga say mày rồi đó . Chứ quần áo vào wc thì ai ngắm .Có ngắm cũng chỉ ngắm khuôn mặt mà thôi ....
                           
                          -Ừa biết vậy ....Nhưng mày nói là ảo thì cũng biết đâu lúc wc nó quay xuống người thì sao .Hơn nữa ,thời gian chải chuốt có 10 phút thôi mà . Phương phân trần với tôi như vậy ;-Thôi cả mày nữa chải chuốt một chút nhé ,mai tao sẽ giặt hộ quần áo cho mày nhé ...Gọi là đáp nghĩa đền ơn ...Chịu không ?
                          -Sao không chịu -Tôi nhìn phương và nói - Tao muốn mày giặt cho tới hết hợp đồng cơ đấy ...
                           
                          -Tham lam và ăn hối lộ bẫm quá ...Thì taocũng ok với mày -Nhưngn nếu được Nga chắc chắn -Còn bây giờ em chỉ hối lộ anh theo từng giai đoạn nhé ...
                          -He...Mày cũng lanh lợi lắm ...Thôi mình chuẩn bị đi thôi .Tao gọi ta xi rồi ,họ sắp tới rồi đấy .Tôi bảo Phương ;
                           
                          - à ....mày nhắn tin cho Nga chưa ..
                          -rồi ...tao hẹn nàng một tiếng nữa sẽ gặp nhau .Phương nói rồi reo :
                          -a...ta xi tới rồi mình đi thôi .
                          Hai thằng chúng tôi lên xe ta xi để vào thành phố nơi có quán nét .
                          Không nói ra ,nhưng cả hai đều thấy vui vui ngồ ngộ .Tự nhiên trong cuộc sống lại phải nhớ những cơn mơ ám ảnh .Biết có được như mong muốn hay là không . ?
                          Nhưng hầu như tất cả mọi người được intenet ban cho tình yêu <nét đánh >đều có chung một suy nghĩ <vui là chính >.Đó là khi tình nét mới chớm nở...
                          Còn khi tình nét tan vỡ thì sẽ ra sao ...Trời có long , đất có lở không nhỉ ...Chắc là có ..
                           
                          Nhưng không thể ghê gớm bằng trời long đất lở ở ngoài đời ...chắc là < Sét đánh > ngoài đời gần hơn chăng ?
                           
                           

                          MINH TUẤN
                           

                          hết phần 3
                          #28
                            Minh Tuấn 01.05.2007 21:07:51 (permalink)
                            MÙA THU QUEN NHAU 4
                             
                             

                            Khi vào phòng chát ,thì ních của Nga đã mở .ánh đèn ních báo sáng .Phương cười tươi lắm ,.Nó gõ vào trang tâm sự những lời xin lỗi vì hoàn cảnh của chúng tôi .
                             
                            Nga nói rằng cô đang nghe nhạc .Chờ chúng tôi cho nên,không có gì phải bận tâm cả .Sau một hồi thì Nga gửi wc cho chúng tôi ...
                             
                            -Chà ,xinh ghê ...Phương thảng thốt ,.Một cô gái Hà Nội chính cống ,xinh xắn và dịu dàng .Cái đặc biệt là chúng tôi thấy mái tóc cô dài ngang vai đen nhánh .Đôi mắt to mơ mộng ,cặp môi khá xinh với đôi bờ gợi cảm .Chúng tôi vừa nhìn wc của Nga vừa nói chuyện .
                             
                            Rồi Phương cũng gợi ý ,giới thiệu bè bạn của mình với Nga .Cô ấy yêu cầu tôi mở máy ,và ngồi vào chát với cô .
                             
                            Tôi vào ních và nói chuyện vơi Nga và Phương ...hay thật ...ba màn hình của ba wc .tôi xếp chúng thẳng hàng .Cho hình của Nga ở giữa ,thật là đẹp đôi và ăn ảnh ,khi tôi nhìn Nga và Phương <.hình như chúng nó là một cặp trời sinh thì phải >
                             
                            Xinh xắn ,Đẹp trai ...Được quá rồi ...Chỉ còn chờ đợi vào kết quả của con thuyền có trôi về đích hay không ? bởi lẽ cuộc đời luôn có nhiều dông tố ,mà con thuyền thì mỏng manh ,non nớt ...Ai biết sẽ ra sao ?
                             
                            -Anh chưa có vợ hả - Quen nhau mua thu
                             
                            -Chưa...Hỏi thật kỳ quá ...Không ai cho lấy vợ lúc 16 tuổi cả -100%chưa vơ
                             
                            -Hi...khi nào anh muốn ,em làm mai cho cô bạn em nhe ,chịu không ?-Quen nhau mùa thu
                             
                            -Ái chà ...Anh cám ơn trước em nhé .anh rất mong đấy em à . Nhưng cô bạn em ,biết có như em không ? Xinh tươi và rộng mở -100% chưa vợ
                             
                            -Ui bạn em xinh lắm ,Lại ngoan ngoãn và nấu ăn giỏi lắm anh à ,chứ như em ước bằng phân nửa của nó cũng còn là mơ đấy anh à...-Quen nhau mùa thu .
                             
                            -Vậy hả ....Thế thì khó anh mất rồi ...Như em đã là mơ ước ,trên mây .Như cô ấy lại là đám mây cao thêm và lại còn trôi xa ...Trên bầu trời đầy sao nữa chứ ...Hi...Anh xin cám ơn nhiều em nhé -100% chưa vợ .
                             
                            -Em thấy anh cũng đẹp trai lắm đấy .Nói chuyện bay bướm có duyên .Chắc là hợp gu với bạn em lắm anh à .Nó cũng chưa có gì đâu -18 tuổi đi du học như em .Con trai con gái ở việt nam .Mấy ai đã biết yêu ở cái tuổi đó anh .Học hành lu bù ,chẳng có thời gian mà nghĩ tới ...Vả lại ,những người biết yêu ở cái tuổi đó ,thì đa phần học hành dở dang .Có đưa còn hư hỏng ... Biết sớm khổ sớm phải không anh ?Quen nhau mua thu
                             
                            - Em nói là phải đúng rồi ...100 chưa vợ
                             
                            Nói chuyện với Nga tôi cũng thấy vui vẻ .Thật bõ cho cái công chung thuyền, chung sóng đi chơi với Phương .Nga nói chuyện thân mật ,không dào đón hay xa xôi .Khiến cho chúng tôi có muốn nói vòng vèo ,cũng ái ngại.
                             
                            Cô chát với cả hai đứa chúng tôi ,nhịp nhàng không ngắt quãng .Cô là người biết ứng xử ,cả tôi và Phương cùng chát mà chả thấy lời tâm sự nào của Nga bị lạc đề ,lạc ních .đúng dân du học có khác ...
                             
                            Tôi đang suy luận nghĩ về Nga .Thì thấy thằng Thịnh đi vào phòng nét .Nó tới bên tôi và bảo :
                            -Ồ ..hai thằng mày đi quán nét hả ,thế mà không rủ tao đi với . Thịnh bảo tôi
                            -Chúng tao cũng định đi chơi cơ ,nhưng hôm nay hơi mệt ,nên mới vào nét chơi vui ,mày mà cũng vào đây hả Thịnh ? Tôi hỏi lại nó
                            -Ừa ...Tao vào nhờ mày làm cho cái ních để chát ...Tao quên mất cách làm rồi ...Thịnh nói và mắt dán vào trang chát và ba cái wc của chúng tôi nó nói tiếp :
                            -Chúng mày hay thật - Vớ được cô em xinh đáo để ? Thịnh nói và hỏi tiếp -Nó yêu cả hai thằng hả ?
                            -Mày nghĩ ai cũng giống mày hả ....Đọc trang trò chuyện của tao thì mày biết ngay rồi mà ...Cái thằng tệ quá ...Tôi trách nó và đưa tất cả wc và trang chát xuống thanh công cụ .
                            Tôi làm cho Thịnh một cái Ních .Nó cám ơn và rồi bỏ đi sang mấy nhà nét bên cạnh .
                             
                            -Nó hỏi gì vậy Long ơi ? Phương quay sang hỏi tôi .Bởi trong lúc tôi và thịnh nói chuyện thì Phương mải mê với mối tình của mình .Hết cười lại căng mắt nhìn vào wc của Nga .
                             
                            - Không có gì ...Nó nhờ làm cho nó cái ních nem thôi ...Xong rồi ...Chắc nó sang bên cạnh chát rồi ...Tôi bảo Phương
                             
                            -Nó làm ních thạo lắm mà ...Cái thằng này ...Chắc lại muốn gì đây ..Phương nghi ngại nói với tôi .
                            -Mặc kệ nó đi ...Tôi bảo Phương -Hãm tài ...Nghĩ tới nó làm gì ....Mày cứ hay vớ vẩn ...
                            Phương nhìn tôi .Nở một nụ cười đầy đặn .Đôi mắt nó hấp háy với nụ cười trông thật <bụ bẫm ngây thơ >
                             
                            Chúng tôi chát với Nga cả một buổi chiều hôm ấy .Sau ba giờ trò chuyện ,chúng tôi đã biết cả gia đình em đều đã sang bên đó để sinh sống .Nga có hai chị em gái ,bố mẹ đều đã sống ở Đức gần hai chục năm rồi .
                            Cô mới sang học được hai năm .sự đoàn tụ của gia đình cô cũng làm cho cô vui vẻ chứ không bi lụy như mấy người không có điểm tựa .Luôn phải lo lắng trăm bề .Cô quê hà nội .Nhưng nhà cô đã sang bên này .Thành ra thi thoảng gia đình có việc cần ở quê thì bố hoặc mẹ thay phiên nhau về .
                             
                            Còn Phương .Nó cũng đã giới thiệu cho Nga biết về cái miền quê biển nghèo khó và lam lũ .Đêm đêm những ngọn sóng vọng về theo tiếng gió .Như chất chồng thêm cái lo toan vào cuộc sống của người dân quê nó ...Trăm bề khó nhọc .
                             
                            Nga cũng biết được Phương còn một đứa em gái đang học lớp 10 giống anh ..Rất xinh và ngoan ngoãn .Đang mong chờ anh về với những món quà nơi xứ lạ .Cô rất vui khi biết Phương còn em gái .Vì cô là út mà chẳng còn đứa em nào để mà được dạy bảo ...
                             
                            Còn tôi tôi cũng đã giới thiệu với Nga về thành phố Nam Định của tôi .Tuy cô đã từng nghe nhưng chưa từng đến ,
                            Cô nói trong trí tưởng tượng của cô thì các thành phố thị xã ở ngoài bắc hay trong Nam ,đều có cái nét giống nhau .Bởi nó có dáng dấp khác nhau theo hai vùng thời tiết khác biệt .
                             
                            Cho nên các thành phố như tượng trưng kính tế của dân cư sinh sống.Giống nhau đến lạ lùng .Từ các món ăn hay tới cách ăn mặc và đặc biệt là cách xử sự trong cuộc sống hàng ngày .
                             
                            Khi chúng tôi về tới nhà thì đã 6h chiều rồi ...Phương cười vui lắm .Từ lúc chia tay với Nga .Khi ngồi trên ta xi ,thi thoảng tôi thây Phương lại nở một nụ cười ngơ ngẩn ...<Chắc cu cậu đang nhớ các câu hỏi của Nga đây ...>Tôi đoán vậy .
                             
                            -Này ....Phương bảo tôi -Mày có vui không hả Long ?
                            -Sao mày hỏi thế hả -Mày là người được vui nhiều nhất đấy ....Tôi bảo Phương
                            -Thì tao thấy Nga nói giới thiệu bạn của cô cho mày mà ...He...Mày chê hả ...Phương nói tiếp -Nga cho tao hay ,cô ấy xinh hơn Nga nhiều lắm đó ...Chúc mừng heng ...
                            -Trời đất ...Con đang mơ hay tỉnh đây hả ? Chưa thấy gì đã chúc mừng là sao hả Phương ...Tôi bồi tiếp ...-Chớ có chọc quê tao nha /
                            -Hi....được đó ...Ở hiền gặp lành -Không ngờ mày lại hên hơn tao đấy Long ơi ..Phương trêu tôi tiếp :-Nếu sau này mà có đôi roài thì ...Người giặt quần áo là mày đóa ....Biết không cưng ..?He..he .
                            -Cái thằng ....Chó chết ...Chưa chi đã ,..Có giặt thì giặt cho Nga .Chứ giặt cho mày hả ...Còn lâu ...Hi...Tôi véo tai Phương .
                            Cả hai đứa cùng cười vui vẻ .Chuyện đã có gì đâu .Ngay chuyện của nó còn đang nằm ngoài vòng mơ ước cơ mà .
                             
                            Nhưng sống ở đời vui được lúc nào thì cứ vui .nước mắt trong lòng luôn đầy ăm ắp đó mà .Trong cuộc sống ,làm con người ai cũng phải biết vậy .
                             
                            Có nụ cười thì có nước mắt .Vui đấy buồn đấy .Chẳng ai biết được sau này ra sao .Chúng tôi lại ngồi bên ấm trà việt nam thơm phức .Cái ngọt ngào của hương đất quê hương .Nó cứ đậm đà ở cuống họng .Thảo nào từ cái hương vị này mà biết bao các thi sĩ đã ngồi ngắm trăng thưởng hoa và viết ra những vần thơ sâu lắng của đáy lòng .
                             
                            Tôi nhìn thằng bạn của tôi .Càng ngày nó càng trong sáng và tươi tắn hơn .Phải chăng tình yêu ....Đã tưới vào lòng nó ,Những sinh khí ảo vọng hồn nhiên .Vô lo vô nghĩ .Nên ánh mắt của tuổi thanh xuân lại hiện về bầu trời tuổi thơ chan chứa ân tình ..
                             
                            Chẳng có u ám chi cả trong ánh mắt đang yêu.Cuộc sống là màu hồng.Con người là màu xanh . Còn tình yêu là dòng nước .
                             
                            MINH TUẤN
                            #29
                              Minh Tuấn 01.05.2007 21:12:44 (permalink)
                              MÙA THU QUEN NHAU  - 5
                               
                              Thời gian cứ dần trôi .Aỏ vọng thì dăng đầy trong mộng .Con người khi có tình yêu .Như bay ,Như trôi như những đám mây lưng trời muôn sắc.Phương sống trong chiều sâu mộng ước .Các buổi chiều nó thường thẫn thờ ngồi viết tin nhắn cho Nga .Thư đi ,tin lại ,những tiếng nhạc của tin nhắn nghe rồi cũng quen tai .
                               
                              -Thôi nhắn vừa vừa thôi ,Không làm lương không đủ mua cạc điện thoại đâu -Tôi nhắc nhở .
                              -Ừa thì mình biết vậy .Phương bảo tôi -Nhưng không lẽ Nga nhắn tới, mình mà không đáp lời thì hèn quá phải không ?
                              -Đâu phải chuyện hơn thua ở đây ....Nga sẽ hiểu cho hoàn cảnh đồng lương của mày mà ....Tôi phân tích -Vả lại .Nếu yêu nhau thiệt lòng ,thì đâu có trách móc những điều có trách nhiệm ấy chứ .
                               
                              Tôi cũng hiểu mà .Nói thì cứng vậy, chứ tình cảm con người ta ,đâu có phải là cây cỏ mà vô tình chứ .Chúng nhắn nhủ có ngày tới cả hai mươi mấy cuộc .Hi...Nếu ở ngoài đời ,gần nhau thì chắc chẳng rời nửa bước .
                               
                              Một hôm tôi đi làm về muộn hơn Phương một giờ ,vì công việc của tôi đang cần làm gấp .Về tới nhà ,Tôi thấy Phương nằm dài trên giường ,mặt quay nghiêng vào trong tường ,như người bị ốm vậy .
                               
                              <Sao thế nhỉ ...? không lẽ ...> Nhưng nó buồn như vậy .Chắc phải có lý do chứ ,hay ở Việt Nam có chuyện gì chăng ...?
                              -Này ....Tôi lay người Phương -Có chuyện gì hả ...Ở quê nhắn sang ư ....Sao như thằng <bả gà >thế ...Tôi nhấn mấy câu vui để cho bạn mình mỉm cười .Hỡi ôi ...Khuôn mặt thiên thần ấy nó đã bị Phù Thủy ám tự lúc nào rồi .
                               
                              -Không phải Việt Nam ..-.Nó nói nhỏ :
                               
                              -Mà từ ...Đất sụt dưới chân anh ...Đấy ...
                               
                              -Nghĩa là sao ....sao lại từ Nga được hả ....Hôm qua còn hơn hai chục tin nhắn mà .
                              -Ừa mày đọc đi -Nga nhắn tin cho tao đấy ....Nó đưa máy cho tôi .
                               
                              Tôi mở máy đọc tin của Nga nhắn cho Phương .Trời ơi sao lại thế nhỉ .Thằng nào mất dạy ,lại gọi điện sang nhà Nga để trò chuyện ,để rồi bố mẹ Nga nói chuyện điện thoại xong thì đùng đùng cấm Nga không được quan hệ với Phương nữa .
                               
                              Tóm tắt lại như vậy
                              Lúc Nga còn ở trường học .Có một cuộc điện thoại từ malayxia gọi sang nhà Nga -bố mẹ Nga đang ở nhà ông cầm máy nghe :
                              -Hê lô ,tôi nghe đây .ông hỏi
                              -Dạ thưa, cháu xin hỏi đây có phải nhà Nga , không ạ -Một giọng thanh niên giọng Hà nội đáp lời
                              -Vâng tôi là bố Nga đây .Bố Nga nói -Anh là ai ,có việc gì không hả anh ?

                              -Thưa bác ,cháu tên Phương ,cháu đang ở malayxia cháu là dân xuất khẩu lao động bác à .Cháu đang tìm hiểu và yêu em Nga ,mong được làm quen với bác .Người thanh niên trả lời trơ tráo .
                              -Nhưng em nó còn đang bận học anh à ..Bố Nga nói -Sao nó lại quen anh được nhỉ ?
                              -Chúng cháu quen nhau trên mạng bác à .Tình yêu thì gặp nhau là quen thôi -người thanh niên nói nhăng nhít .
                              -Vậy thì phải chờ em nó trên mạng thôi .Sao anh gọi điện thoại làm gì cho tốn tiền -Bố Nga tiếp -Anh có nghĩ rằng cả hai đứa đều đang cách xa nhau lắm không ?cả mọi mặt .
                              -Vâng cháu hiểu -Người thanh niên nói -Nhưng cuộc sống thì con người ai cũng cần có điểm tựa bác à .Có điểm tựa thì chẳng có mục đích nào mà con người ta không làm được cả ?
                              -Chà ...anh nói hay quá ...Bố Nga mỉa mai :
                              -Nhưng có phải ai cũng sẵn sàng thò ra những điểm tựa để cho những người <cơ hội >dựa dẫm đâu anh .Bác nghĩ đời trai ,hay nhất là biết đi và đứng vững trên đôi chân của mình .
                              -Vâng thưa bác ,Dĩ nhiên là vậy -Nhưng cuộc sống cần những con đường tắt để nhanh tới bến bờ vinh quang ...Người thanh niên nói.
                              -Em nó đi học chưa về ...Lúc khác anh gọi lại nhé ....Ông bảo -Tôi đang bận công việc .-Thôi chào anh .
                               
                              Ông đập mạnh ống nghe xuống bàn rồi bảo với vợ :
                               
                              -Trời .con Nga nhà mình lại quen với thằng mất dậy nào đâu đấy .Nghe nó nói mà chẳng khác gì nó đang cầm dao đòi chia của cải ...Tôi thật không biết con Nga nó được ăn học đàng hoàng và thông minh lắm để đâu rồi không biết ....Ông rầu rĩ.
                               
                              -Thì có sao đâu ông .Ông thì chỉ biết trách con thôi .Ngày xưa tôi 18 tuổi đã yêu ông rồi .Bây giờ con nó 22 .Ở xứ người ,cô quạnh thì ông cũng để cho con nó khuây khỏa tìm hiểu chứ .Mẹ Nga nói với chồng :
                               
                              -Đời con gái lấy chồng sướng khổ là do tại số .Chúng ta là cha mẹ gả bán con cũng mong cho nó hưởng được cái đức của bố mẹ vun đắp cho con .Thôi ông chớ có mắng con mà tội nhé -cứ để tôi phân tích và Cấm con Nga là xong thôi ...
                               
                               
                              Tôi nóng hết cả khuôn mặt .Câu chuyện như cứa vào nỗi đau của những thằng con trai nhà nghèo định tìm cơ hội vươn lên trên con đường của tình yêu .Mà vốn của nó là trong sáng và hào phóng .
                               
                              Sao có kẻ lại trắng trợn tuyên ngôn những suy nghĩ đồi bại ấy nhỉ .Như Nga nói giọng của người hà nội .Tôi nghĩ ngay là thằng Thịnh .Cái thằng có đôi mắt hay lấm lét khi gặp ánh mắt người khác thì cụp lại như con tê tê .Tức quá nhưng không lẽ lại đánh nhau với nó thì hóa ra chúng tôi lại vô học như nó .
                               
                              Cách sử sự của đạo quân tử là ở đời có vay có trả .Gieo gió gặt bão .Những kẻ cứ đi phá phách cuộc sống của người khác thì sau này để trời cao vận mạng nó .
                               
                              -Thôi mày nhắn mấy lần rồi mà Nga không trả lời ,thì đúng là đất sụt mất rồi ...Tôi an ủi Phương -còn bây giờ tao khảng định chắc là thằng Thịnh nó chơi đểu mày thôi .Cái hận của mày cứ để cho đời nó sẽ phải trả nợ với đời .mày nghe tao chúng mình gọi nó đi uống nước và nói chuyện .
                               
                              Thịnh nó rủ cả anh Đông ra quán trà cùng hai chúng tôi .khi uống trà ngấm giọng rồi tôi mới kể rõ đầu đuôi cho anh Đông nghe .Cuối cùng tôi nói :
                               
                              -Mày hại nó ,thì mày cũng phải mất mấy chục đô tiền điện thoại rồi còn đánh mất luôn cả chữ tín trong người của mày .Mày nghĩ người khác buồn thì mày vui hay sao ? Và mày tưởng những việc mày làm sẽ không ai biết phải không ?mày hoàn toàn nhầm lẫn ?bởi một mình mày trong cô đơn ,nên mày nhìn đời bằng con mắt đố kỵ ,méo mó ...
                               
                              -Chả lẽ chúng tao lại đánh nhau với mày , thì chúng tao lại không bằng mày -Phương nói tiếp ;-Thôi cứ gửi hận tình hôm nay vào đời mày đấy Thịnh à -mày không trả thì con mày phải trả ...Lẽ đời thường công bằng mà , nên nhớ ...không có trời đất , thì chả ai sống được với ai cả .../Phương nói tới đó giọng nó nghẹn lại ...
                               
                              còn thằng Thịnh thì cứ ngồi Ỳ ra ,nó đâu có hiểu nỗi đau của người khác là gì .Bởi nhìn khuôn mặt mỏng tanh quắt queo của nó ,người ta đã thấy xấu hổ cho đất Hà nội ...nơi sản sinh ra nó .
                               
                              -Thôi...anh Đông nói -Nước mắt chảy xuôi ...Các em đừng có đánh nhau mà làm xấu hổ cho dân tộc việt nam nhé .Cuộc tình trên mây thật như khói mỏng . Đừng trách nhau nữa ...Nói như vậy là cạn nghĩa cạn tình rồi ...Thằng Thịnh mà không sửa cái tính ấy đi .Thì đời mày khổ mãi đấy ,hiểu chưa ?Cái đời đi kiếm chuyện của người khác là buôn chuyện đó em à  ...Anh không cần  nói nữa , chúng ta về thôi .
                               
                              Mùa thu năm ấy trôi đi thật chậm .Có lẽ nỗi buồn malayxia đang rụng trong lòng chúng tôi .Cho nên cảm giác mới là như vậy .Một ngày vẫn hai mươi bốn giờ đấy thôi .
                               
                              Tôi nhìn Phương ....Đôi mắt nó buồn vương đầy ái ngại .Lúc này đây tôi lại là người phải giặt rũ quần áo cho nó .
                               
                              Bước phong trần gió bể thật lạ kỳ ...và chuyện tình trên mạng tưởng là cục sắt ,nhưng hóa ra là một cổng trời ước mơ ...ảo vọng
                               
                              Phương ơi ...tại tao rủ chát ... để trái tim mày phải thổn thức với mùa thu ...
                               

                              MINH TUẤN
                               
                                                                   HẾT
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.05.2007 19:20:00 bởi Minh Tuấn >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 30 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9