九评之一
metamorph 12.01.2007 01:13:59 (permalink)





大纪元11月19日讯】九评之一:评共产党是什么
前言
一.以暴力恐怖夺取和维持政权
二.以谎言为暴力的润滑剂
三.不断变化的立场原则
四.以党性取代和消灭人性
五.反自然和反人性的邪灵
六.邪灵附体的特征
七.反省自己摆脱中共附体
===================


五千年来,中华民族在黄河与长江所哺育的这块土地上滋长生息,历经了数十个朝代,创造了灿烂的文明;其间有起有落、有兴有衰,波澜壮阔、扣人心弦。
1840年,被史界认为是中国近代史的开端,也是中国从中古世纪走向现代化的起点。从那时候起,中华文明大概经历了四波的挑战和回应。前三波挑战,可以以1860年英法联军攻入北京,1894年中日甲午战争,和1906年日俄在中国东北的战争为冲击肇因所形成的挑战,而中国对之的相应回应,则是器物引进(即洋务运动),制度改良(即戊戌变法和大清立宪),以及后来的辛亥革命。
由于第一次世界大战之后,战胜国之一的中国的利益未被列强考虑,当时的许多中国人认定,前三波的回应全都失败了,因此出现了五四运动,从而开始了第四波,也是最后一个层面的回应,文化层面的全盘西化,随后更开始了极端革命,即为共产主义运动。
本文所关注的,是中国最后一波回应的结果,共产主义运动和共产党。分析一下在经历了160多年时间,付出了近亿非正常人口死亡、以及几乎所有的中国传统文化和文明之后,中国所选择的,或者说是中国所被强加的,是一个什么样的结果?
一、以暴力恐怖夺取和维持政权
共产党人不屑于隐瞒自己的观点和意图。他们公开宣布:他们的目的只有用暴力推翻全部现存的社会制度才能达到。《共产党宣言》是这样结尾的。暴力,是共产党取得政权的手段,也是最主要的手段,这是这个党产生之日起便被决定的第一个遗传基因。
世界上第一个共产党,事实上是马克思死后多年才产生的。1917年十月革命的第二年,苏俄共产党(布)正式诞生。这个共产党是在对阶级敌人实行暴力中产生的,之后则在对自己人的暴力中维持存在。苏联共产党在内部整肃中,屠杀了两千多万间谍叛徒和异己分子。
中国共产党成立的时候就是苏联共产党控制的第三共产国际的一个支部,自然继承了这种暴力传统。1927年到1936年所谓第一次国共内战时期,江西人口从二千多万下降到一千多万,其祸之烈,可见一斑。
如果说,夺取政权的战争中暴力无可避免,那么世界上从来没有像共产党这样的在和平时期仍然酷爱暴力的政权。1949年之后,中共暴力残害的中国人,数目竟然超过之前近三十年的战争时期。
在这方面达到登峰造极地步的是中国共产党所全力支持的柬埔寨红色高棉,其夺取政权后居然屠杀了柬埔寨全国四分之一人口,包括该国的大多数华裔和华侨。并且,中共至今阻拦国际社会对红色高棉的公开审判,其目的当然是为了继续遮掩中共在其中所起的作用和所扮演的恶劣角色。
必须指出的是,世界上最残暴的割据武装和残暴政权,也都和中国共产党有密切关系。除了红色高棉之外,印尼共产党,菲共、马共、越共、缅共、寮共、尼泊尔共产党等等,也都是中共一手支持建立,其中党的领袖许多都是华人,有些现今仍然躲藏在中国。
而世界上以毛主义为宗旨的共产党,包括南美的光明之路、日本的赤军,其残暴行径同样为世人所知所唾弃。
共产主义理论来源之一是进化论。共产党把物种竞争,推演到社会进化中的阶级斗争,认为阶级斗争是社会发展进步的唯一动力。因此,斗争成为共产党获得政权以及维持生存的主要信仰。毛泽东的名言八亿人口,不斗行吗正是这种生存逻辑的表白。
和这个表白同样闻名的,是毛泽东的另一句话:文化大革命,要七、八年再来一次。重复使用暴力,是共产党政权维持统治的重要手段。暴力的目的,是制造恐惧。每一次斗争运动,都是共产党的一次恐惧训练,让人民内心颤抖着屈服,以至成为恐惧的奴隶。
 
今天,恐怖主义变成了文明和自由世界的头号敌人。但共产党的暴力恐怖主义以国家为载体,规模更为巨大,持续时间更为长久,为祸也更为酷烈。在二十一世纪的今天,我们不能忘记,共产党的这一遗传基因在适当的时候一定会对共产党未来走向起决定性的作用。

二、以谎言为暴力的润滑剂
衡量人类文明程度的标志之一,是暴力在制度中所发挥作用的比例。共产政权社会,显然是人类文明的一次大倒退。然而,共产党居然成功地一度令世人以为是进步。这些人认为,暴力的使用,是这种社会进步所必需而且必然的过程。
这不能不说是共产党对谎言欺骗运用得举世无双的结果。因此,欺骗和谎言,是共产党的另一遗传基因。
从年幼的时候起,我们就觉得美国是个特别可亲的国家。我们相信,这该不单因为她没有强占过中国的土地,她也没对中国发动过侵略性的战争;更基本地说,中国人对美国的好感,是发源于从美国国民性中发散出来的民主的风度,博大的心怀。
这是中共中央机关报《新华日报》1947年146147月148149日发表的社论,仅仅三年之后,中共便派兵在北韩和美国兵戎相见,并把美国人描绘成世界上最邪恶的帝国主义分子。每一个来自中国大陆的人,看到这篇150151多年前的中共社论,都会感到无比的惊讶,以至于中共需要查禁重新出版类似文章的有关书籍。

中共建政后,肃反、公私合营、反右、文革、六四、镇压法轮功,每次都采用了相同的手段。其中最著名的,是1957年中共号召知识份子给中共提意见,然后按图索骥捉拿右派,当被人指为阴谋的时候,毛泽东公开表示:那不是阴谋,而是阳谋

谎言和欺骗,在这些夺权和保权过程扮演了极为重要的角色。中国知识份子自古以来就具有深厚的历史意识。中国是世界上信史最长也最完整的国家,盖中国人要依据历史来判断现实,甚至从中达致个人精神的升华。因此,隐瞒和篡改历史也成为中国共产党的重要统治手段。从早至春秋战国,晚至文革历史全面加以隐瞒、篡改和改述,50多年来从未间断,并且对所有还历史本来面目的努力,都无情地予以封锁和灭杀。

当暴力不足而需要加以掩盖修饰的时候,欺骗和谎言便登场了。谎言是暴力的另一面,也是暴力的润滑剂。
应该承认,这并不是共产党的发明创造,只不过共产党是把古已有之的流氓行径堂而皇之地加以使用而已。中国共产党承诺给农民土地、承诺给工人工厂、承诺给知识份子自由和民主、承诺和平,如今无一兑现。一代被骗的中国人死去了,另一代中国人继续对中共谎言着迷,这是中国人最大的悲哀,也是中华民族的大不幸。
三、不断变化的立场原则
2004年美国总统大选电视辩论的时候,其中一位候选人说,人可以经常改变他对某些问题的看法,但不能总是转变他看问题的原则,否则这个人便不是一个可以信赖的人。这句话深具启发性。
共产党正是一个典型。以中国共产党为例,建党八十年来的十六次中共全国代表大会,竟对其党章修改了十六次,而夺取政权之后的五十年,对中国宪法大改了五次。
共产党的理想是社会公平,而社会公平的极致是实现共产主义。但今天,共产党统治的中国已经成为全球贫富悬殊最严重的国家,而党国大员在八亿贫困人口的基础上,大多成了腰缠万贯的大亨。
中共的思想,从最早的马列主义,加上了毛思想,再加上邓理论,最后又有三个代表。其中,马列毛的主义和思想,和邓理论及江代表可以说是风马牛不相及,其背道而驰以至相差万里,也居然可以被中共摆在同一张神台上加以膜拜,实在是古今一大奇观。
共产党从没有祖国,建立全球大同,到今天的极端民族主义;从剥夺所有私有财产,打倒一切剥削阶级,到今天的吸引资本家入党,其基本原则南辕北辙自不必说。在其发迹和维持政权历史上,昨天坚持的原则今天放弃,而明天又再改变的事情比比皆是。但无论如何改变,共产党的目标明确,那就是夺取和维持政权,以及享受社会权力的绝对垄断。
中共历史上的十多次所谓你死我活的路线斗争,说穿了,无非是改变其立场和原则时候的内部倾轧而已。
需要说明的是,每次立场和原则发生改变,都是因为中共的合法性和生存碰到了无法回避的危机而引起。国共合作,亲美外交,改革开放,推动民族主义,无一不是如此,但每次妥协都是为了对权力的夺取或者稳固。每一次的镇压——平反的周期循环,也莫不由此而发生。
西谚有云:真理需要坚持,而谎言永远变化。智哉斯言!
四、以党性取代和消灭人性
中国共产党是一个列宁式的政党。中共建党之初,便确立了建党的三大路线,即政治路线、思想路线和组织路线。若以通俗的语言来描述这三大路线,思想路线是共产党的哲学基础,政治路线即确立目标,然后以严厉的组织形式来实现这一目标。
共产党员以及共产社会的人民首先被要求的,是绝对的服从,这是所谓组织路线的全部内容。
在中国,人们了解共产党员普遍的双重人格特征。在私下场合,共产党员多具有普通的人性,具有一般人的喜怒哀乐,也有普通世人的优点和缺点,他们或许是父亲,或许是丈夫,或许是好朋友,但凌驾在这些人性之上的,则是共产党最为强调的党性。而党性,按照共产党的要求,永远超越普遍人性而存在。人性当成相对的,可变的,而党性则是绝对的,不能被怀疑也不能被挑战

在文化大革命期间,中国人父子相残,夫妻反目,母女告发和师生互斗的事情普遍存在,那是党性在起作用。早期,中共高级干部的家人被划为阶级敌人被镇压,中共干部无法相救的事例更多,也同样是党性的作用。

这种党性,是共产党组织长期训练的结果。这种训练,是从幼儿园开始的。在幼儿教育中,所给出的标准答案虽然不合常识和儿童人性,但却是获得成绩的标准。中小学乃至大学的政治教育中,学生学到的,是必须遵从党所给出的标准答案,否则无法合格和毕业。
一个党员,无论他在私下对你表达了怎样的意见,但一旦作为党员表态时,必然要和组织保持一致。这个组织由下至上,最后统一到这个庞大集团金字塔的最高一点,这是共产党政权的最重要的结构特征,绝对服从。
在今天,中共已经完全蜕变成为维护自身利益的政治集团,或已不再有共产主义的追求目标,但组织原则没有变化,绝对服从的党性要求没有发生变化。这个党,以凌驾所有人类和人性的方式存在,一切危害或者被认为可能危害到党的组织或者领导人的人,都会被立即加以清除,无论这个人是普通百姓还是中共的高级领导人。

五、反自然和反人性的邪灵
 
天地万物都有其生成衰亡的生命过程。
和共产党政权不同,所有的非共产党政权社会,无论其如何专制和极权,社会都有一部份自发组织和自主成份。中国古代社会,实际上是一个二元的结构,农村以宗族为中心自发组织,城镇以行会为中心自发组织;而自上而下的政府机构,只管理县级以上的政府事务。
现代除共产党以外的最严酷的极权社会如纳粹德国,仍然保持了私有产权和私有财产。共产党政权中,所有这些自发组织和自主成份被彻底铲除,取而代之的是彻底的自上而下的集权结构。

如果说前一种社会形态是由下至上的、自然发生成长的社会状态,那么共产党政权则是一种反自然的社会状态。
 
在共产党那里,没有普遍的人性标准,善良和贪恶、法律和原则变成随意移动的标准。不能杀人,但党认定的敌人除外;孝敬父母,但阶级敌人父母除外;仁义礼智信,但党不想或不愿意的时候除外。普遍人性被彻底颠覆,所以共产党也是反人性的。
所有的非共社会,大多承认人性善恶同在的现实,然后以固定的契约来达致社会平衡。共产社会不承认人性,既不承认人性中的善良,也不承认人性的贪恶。铲除这些善恶观念,按照马克思的话说,是彻底颠覆旧世界的上层建筑。
共产党不信神,也不尊重自然万物,与天斗、与地斗、与人斗,其乐无穷,战天斗地,残民以逞。
中国人讲天人合一,按照老子的说法:人法地,地法天,天法道,道法自然。人和自然是一个连续的宇宙状态。
共产党也是一种生命,但其反自然、反天、反地、反人,是一种反宇宙的邪恶生灵。
六、邪灵附体的特征
共产党组织本身并不从事生产和发明创造,一旦取得政权,便附着在国家人民身上,操纵和控制人民,控制着社会的最小单位以保护权力不致丧失,同时垄断着社会财富的最初来源,以吸取社会财富资源。
在中国,党组织无所不在,无所不管,但人们从来看不到中国共产党组织的财政预算,只有国家的预算,地方政府的预算,企业的预算。无论是中央政府一直到农村的村委会,行政官员永远低于党的官员,政府听命于同级党组织。党的开销支出,均由行政部门开销中付出,并不单列开支。
这个党组织,就像一个巨大的邪灵附体,如影随形般附着在中国社会的每一个单元细胞上,以它细致入微的吸血管道,深入社会的每一条毛细血管和每一个单元细胞,控制和操纵着社会。
这种古怪的附体结构,在人类历史上,有时候在社会局部出现,有时候在整个社会短暂出现,却从来没有像共产党社会这样彻底、长久而且稳定持续。
所以,中国农民才会如此贫穷辛苦,因为他们不但要负担传统的国家官员,还要负担和行政官员同样人数甚至更多的附体官员。
所以,中国的工人才会如此大规模下岗,因为那些无所不在的吸血管道,多年来就一直在吸取企业的资金。
所以,中国知识份子才会发现自由是如此的困难,因为除了主管的行政机构外,还有那个无所不在却又无所事事而专门监视着他们的影子。

附体,需要绝对控制被附体者的精神以获得维持自身存在的能量。
现代政治学一般认为,社会权力有三个来源,即暴力、财富和知识。共产党以垄断和肆意使用暴力,剥夺人民财产,以及最重要的,剥夺言论和新闻自由,剥夺人民的自由精神和意志,来达到其绝对控制社会权力的目标。以此而论,中共这一附体对社会的严密控制,可以说是古今中外无出其右者。
七、反省自己摆脱中共附体
马克思在共产党的第一份纲领文件《共产党宣言》中这样宣布:1848年,一个幽灵,共产主义的幽灵,在欧洲游荡。一百年后,共产主义已经不仅仅是幽灵,而是真正具有了具体的物质实相。这个幽灵,在上个世纪的一百年中,像传染病般在全世界泛滥展开,屠杀了数以千万人的性命,剥夺了亿万人的个人财产甚至他们原本自由的精神和灵魂。
共产党的初始原则,是剥夺所有的私有财产,进而消灭所有剥削阶级。属于个人的私有财产,是民众所有社会权利的基础,很多时候,也是民族文化载体的重要部份。被剥夺了私有财产的人民,也必然被剥夺精神和意志的自由,进而最后丧失争取社会和政治权利的自由。
中国共产党因为自身生存危机,自上世纪八十年代开始经济改革,把人民财产权利部份归还,也把共产党政权这个庞大而精密的控制机器,捅出了第一个窟窿,这个窟窿,到今天越来越大,发展成为全体共产党官员发疯般为自己聚敛财富。

这个以暴力和谎言,不断变换自己外表形象的附体邪灵,近年来败像尽显,已经到了惊弓之鸟、风声鹤唳的程度,它以更加疯狂聚敛财富和控制权力来试图自救,但却更进一步加剧了其危机的到来。
现今的中国,貌似繁荣,但社会危机已经积累到了空前的地步。按照中共的习性,或许将再一次施展其过去的伎俩,这包括再次做出某种程度的妥协,对六四事件当事人或者法轮功等平反,又或者制造出一小撮敌人,以继续供其展示暴力恐怖力量。
中华民族在一百多年来所面临的挑战中,从器物引进、制度改良到最后的极端激烈革命,付出了无数生命,丧失了绝大部份民族文明传统,现在证明仍然是一个失败的回应。在全民的仇恨、愤懑中,一个邪灵乘虚而入,最终控制了这个世界上最后一个仍然继承古老文明的民族。
在未来的危机中,中国人无可避免地需要再次进行选择。但无论如何选择,中国人都必须清醒,任何对这个现存的邪灵附体的幻想,都是对中华民族灾难的推波助澜,都是向附在身上的邪恶生命输注能量。
唯有放弃所有幻想,彻底反省自己,而坚决不被仇恨和贪婪欲望所左右,才有可能彻底摆脱这一长达50多年的附体梦魇,以自由民族之身,重建以尊重人性和具有普遍关爱为基础的中华文明。
 


(版权归大纪元所有,欢迎转载,不得更改)

2005
年402403月校对更新
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2007 08:26:43 bởi metamorph >
#1
    metamorph 12.01.2007 08:31:20 (permalink)
    Chịu thua luôn. Khung post bài ở đây không xài được.
    #2
      BĂNG NGUYỆT 12.01.2007 11:54:34 (permalink)
      Uả metamorph muốn post gì mà ko được vậy hà.... bài tiếng hoa ở trên đọc được đó mà...
      (Bn chuyển chữ vãn thể wa chữ phồn thể nà)Chúc Metamorph ngày mới thật vui nha!
       
      大紀元11月19日訊】九評之一:評共產黨是什麽
      前言
      一.以暴力恐怖奪取和維持政權
      二.以謊言爲暴力的潤滑劑
      三.不斷變化的立場原則
      四.以黨性取代和消滅人性
      五.反自然和反人性的邪靈
      六.邪靈附體的特徵
      七.反省自己擺脫中共附體
      ===================


      五千年來,中華民族在黃河與長江所哺育的這塊土地上滋長生息,歷經了數十個朝代,創造了燦爛的文明;其間有起有落、有興有衰,波瀾壯闊、扣人心弦。
      1840年,被史界認爲是中國近代史的開端,也是中國從中古世紀走向現代化的起點。從那時候起,中華文明大概經歷了四波的挑戰和回應。前三波挑戰,可以以1860年英法聯軍攻入北京,1894年中日甲午戰爭,和1906年日俄在中國東北的戰爭爲衝擊肇因所形成的挑戰,而中國對之的相應回應,則是器物引進(即洋務運動),制度改良(即戊戌變法和大清立憲),以及後來的辛亥革命。
      由於第一次世界大戰之後,戰勝國之一的中國的利益未被列強考慮,當時的許多中國人認定,前三波的回應全都失敗了,因此出現了五四運動,從而開始了第四波,也是最後一個層面的回應,文化層面的全盤西化,隨後更開始了極端革命,即爲共産主義運動。
      本文所關注的,是中國最後一波回應的結果,共産主義運動和共產黨。分析一下在經歷了160多年時間,付出了近億非正常人口死亡、以及幾乎所有的中國傳統文化和文明之後,中國所選擇的,或者說是中國所被強加的,是一個什麽樣的結果?
      一、以暴力恐怖奪取和維持政權
      共產黨人不屑于隱瞞自己的觀點和意圖。他們公開宣佈:他們的目的只有用暴力推翻全部現存的社會制度才能達到。《共產黨宣言》是這樣結尾的。暴力,是共產黨取得政權的手段,也是最主要的手段,這是這個黨産生之日起便被決定的第一個遺傳基因。
      世界上第一個共產黨,事實上是馬克思死後多年才産生的。1917年十月革命的第二年,蘇俄共產黨(布)正式誕生。這個共產黨是在對階級敵人實行暴力中産生的,之後則在對自己人的暴力中維持存在。蘇聯共產黨在內部整肅中,屠殺了兩千多萬間諜叛徒和異己分子。
      中囯共產黨成立的時候就是蘇聯共產黨控制的第三共產國際的一個支部,自然繼承了這種暴力傳統。1927年到1936年所謂第一次國共內戰時期,江西人口從二千多萬下降到一千多萬,其禍之烈,可見一斑。
      如果說,奪取政權的戰爭中暴力無可避免,那麽世界上從來沒有像共產黨這樣的在和平時期仍然酷愛暴力的政權。1949年之後,中共暴力殘害的中國人,數目竟然超過之前近三十年的戰爭時期。
      在這方面達到登峰造極地步的是中囯共產黨所全力支援的柬埔寨紅色高棉,其奪取政權後居然屠殺了柬埔寨全國四分之一人口,包括該國的大多數華裔和華僑。並且,中共至今阻攔國際社會對紅色高棉的公開審判,其目的當然是爲了繼續遮掩中共在其中所起的作用和所扮演的惡劣角色。
      必須指出的是,世界上最殘暴的割據武裝和殘暴政權,也都和中囯共產黨有密切關係。除了紅色高棉之外,印尼共產黨,菲共、馬共、越共、緬共、寮共、尼泊爾共產黨等等,也都是中共一手支援建立,其中党的領袖許多都是華人,有些現今仍然躲藏在中國。
      而世界上以毛主義爲宗旨的共產黨,包括南美的光明之路、日本的赤軍,其殘暴行徑同樣爲世人所知所唾棄。
      共産主義理論來源之一是進化論。共產黨把物種競爭,推演到社會進化中的階級鬥爭,認爲階級鬥爭是社會發展進步的唯一動力。因此,鬥爭成爲共產黨獲得政權以及維持生存的主要信仰。毛澤東的名言八億人口,不鬥行嗎正是這種生存邏輯的表白。
      和這個表白同樣聞名的,是毛澤東的另一句話:文化大革命,要七、八年再來一次。重復使用暴力,是共產黨政權維持統治的重要手段。暴力的目的,是製造恐懼。每一次鬥爭運動,都是共產黨的一次恐懼訓練,讓人民內心顫抖著屈服,以至成爲恐懼的奴隸。
       
      今天,恐怖主義變成了文明和自由世界的頭號敵人。但共產黨的暴力恐怖主義以國家爲載體,規模更爲巨大,持續時間更爲長久,爲禍也更爲酷烈。在二十一世紀的今天,我們不能忘記,共產黨的這一遺傳基因在適當的時候一定會對共產黨未來走向起決定性的作用。

      二、以謊言爲暴力的潤滑劑
      衡量人類文明程度的標誌之一,是暴力在制度中所發揮作用的比例。共産政權社會,顯然是人類文明的一次大倒退。然而,共產黨居然成功地一度令世人以爲是進步。這些人認爲,暴力的使用,是這種社會進步所必需而且必然的過程。
      這不能不說是共產黨對謊言欺騙運用得舉世無雙的結果。因此,欺騙和謊言,是共產黨的另一遺傳基因。
      從年幼的時候起,我們就覺得美國是個特別可親的國家。我們相信,這該不單因爲她沒有強佔過中國的土地,她也沒對中國發動過侵略性的戰爭;更基本地說,中國人對美國的好感,是發源于從美國國民性中發散出來的民主的風度,博大的心懷。
      這是中共中央機關報《新華日報》1947年[1]146147[1]月[1]148149[1]日發表的社論,僅僅三年之後,中共便派兵在北韓和美國兵戎相見,並把美國人描繪成世界上最邪惡的帝國主義分子。每一個來自中國大陸的人,看到這篇[1]150151[1]多年前的中共社論,都會感到無比的驚訝,以至於中共需要查禁重新出版類似文章的有關書籍。
      中共建政後,肅反、公私合營、反右、文革、六四、鎮壓法輪功,每次都採用了相同的手段。其中最著名的,是1957年中共號召知識份子給中共提意見,然後按圖索驥捉拿右派,當被人指爲陰謀的時候,毛澤東公開表示:那不是陰謀,而是陽謀

      謊言和欺騙,在這些奪權和保權過程扮演了極爲重要的角色。中國知識份子自古以來就具有深厚的歷史意識。中國是世界上信史最長也最完整的國家,蓋中國人要依據歷史來判斷現實,甚至從中達致個人精神的昇華。因此,隱瞞和篡改歷史也成爲中囯共產黨的重要統治手段。從早至春秋戰國,晚至文革歷史全面加以隱瞞、篡改和改述,50多年來從未間斷,並且對所有還歷史本來面目的努力,都無情地予以封鎖和滅殺。

      當暴力不足而需要加以掩蓋修飾的時候,欺騙和謊言便登場了。謊言是暴力的另一面,也是暴力的潤滑劑。
      應該承認,這並不是共產黨的發明創造,只不過共產黨是把古已有之的流氓行徑堂而皇之地加以使用而已。中囯共產黨承諾給農民土地、承諾給工人工廠、承諾給知識份子自由和民主、承諾和平,如今無一兌現。一代被騙的中國人死去了,另一代中國人繼續對中共謊言著迷,這是中國人最大的悲哀,也是中華民族的大不幸。
      三、不斷變化的立場原則
      2004年美國總統大選電視辯論的時候,其中一位候選人說,人可以經常改變他對某些問題的看法,但不能總是轉變他看問題的原則,否則這個人便不是一個可以信賴的人。這句話深具啓發性。
      共產黨正是一個典型。以中囯共產黨爲例,建黨八十年來的十六次中共全國代表大會,竟對其黨章修改了十六次,而奪取政權之後的五十年,對中國憲法大改了五次。
      共產黨的理想是社會公平,而社會公平的極致是實現共産主義。但今天,共產黨統治的中國已經成爲全球貧富懸殊最嚴重的國家,而党國大員在八億貧困人口的基礎上,大多成了腰纏萬貫的大亨。
      中共的思想,從最早的馬列主義,加上了毛思想,再加上鄧理論,最後又有三個代表。其中,馬列毛的主義和思想,和鄧理論及江代表可以說是風馬牛不相及,其背道而馳以至相差萬里,也居然可以被中共擺在同一張神臺上加以膜拜,實在是古今一大奇觀。
      共產黨從沒有祖國,建立全球大同,到今天的極端民族主義;從剝奪所有私有財産,打倒一切剝削階級,到今天的吸引資本家入黨,其基本原則南轅北轍自不必說。在其發迹和維持政權歷史上,昨天堅持的原則今天放棄,而明天又再改變的事情比比皆是。但無論如何改變,共產黨的目標明確,那就是奪取和維持政權,以及享受社會權力的絕對壟斷。
      中共歷史上的十多次所謂你死我活的路線鬥爭,說穿了,無非是改變其立場和原則時候的內部傾軋而已。
      需要說明的是,每次立場和原則發生改變,都是因爲中共的合法性和生存碰到了無法回避的危機而引起。國共合作,親美外交,改革開放,推動民族主義,無一不是如此,但每次妥協都是爲了對權力的奪取或者穩固。每一次的鎮壓——平反的周期迴圈,也莫不由此而發生。
      西諺有雲:真理需要堅持,而謊言永遠變化。智哉斯言!
      四、以黨性取代和消滅人性
      中囯共產黨是一個列寧式的政黨。中共建黨之初,便確立了建黨的三大路線,即政治路線、思想路線和組織路線。若以通俗的語言來描述這三大路線,思想路線是共產黨的哲學基礎,政治路線即確立目標,然後以嚴厲的組織形式來實現這一目標。
      共產黨員以及共産社會的人民首先被要求的,是絕對的服從,這是所謂組織路線的全部內容。
      在中國,人們瞭解共產黨員普遍的雙重人格特徵。在私下場合,共產黨員多具有普通的人性,具有一般人的喜怒哀樂,也有普通世人的優點和缺點,他們或許是父親,或許是丈夫,或許是好朋友,但淩駕在這些人性之上的,則是共產黨最爲強調的黨性。而黨性,按照共產黨的要求,永遠超越普遍人性而存在。人性當成相對的,可變的,而黨性則是絕對的,不能被懷疑也不能被挑戰

      在文化大革命期間,中國人父子相殘,夫妻反目,母女告發和師生互鬥的事情普遍存在,那是黨性在起作用。早期,中共高級幹部的家人被劃爲階級敵人被鎮壓,中共幹部無法相救的事例更多,也同樣是黨性的作用。

      這種黨性,是共產黨組織長期訓練的結果。這種訓練,是從幼稚園開始的。在幼稚教育中,所給出的標準答案雖然不合常識和兒童人性,但卻是獲得成績的標準。中小學乃至大學的政治教育中,學生學到的,是必須遵從黨所給出的標準答案,否則無法合格和畢業。
      一個黨員,無論他在私下對你表達了怎樣的意見,但一旦作爲黨員表態時,必然要和組織保持一致。這個組織由下至上,最後統一到這個龐大集團金字塔的最高一點,這是共產黨政權的最重要的結構特徵,絕對服從。
      在今天,中共已經完全蛻變成爲維護自身利益的政治集團,或已不再有共産主義的追求目標,但組織原則沒有變化,絕對服從的黨性要求沒有發生變化。這個黨,以淩駕所有人類和人性的方式存在,一切危害或者被認爲可能危害到黨的組織或者領導人的人,都會被立即加以清除,無論這個人是普通百姓還是中共的高級領導人。

      五、反自然和反人性的邪靈
       
      天地萬物都有其生成衰亡的生命過程。
      和共產黨政權不同,所有的非共產黨政權社會,無論其如何專制和極權,社會都有一部份自發組織和自主成份。中國古代社會,實際上是一個二元的結構,農村以宗族爲中心自發組織,城鎮以行會爲中心自發組織;而自上而下的政府機構,只管理縣級以上的政府事務。
      現代除共產黨以外的最嚴酷的極權社會如納粹德國,仍然保持了私有産權和私有財産。共產黨政權中,所有這些自發組織和自主成份被徹底剷除,取而代之的是徹底的自上而下的集權結構。

      如果說前一種社會形態是由下至上的、自然發生成長的社會狀態,那麽共產黨政權則是一種反自然的社會狀態。
       
      在共產黨那裏,沒有普遍的人性標準,善良和貪惡、法律和原則變成隨意移動的標準。不能殺人,但黨認定的敵人除外;孝敬父母,但階級敵人父母除外;仁義禮智信,但黨不想或不願意的時候除外。普遍人性被徹底顛覆,所以共產黨也是反人性的。
      所有的非共社會,大多承認人性善惡同在的現實,然後以固定的契約來達致社會平衡。共産社會不承認人性,既不承認人性中的善良,也不承認人性的貪惡。剷除這些善惡觀念,按照馬克思的話說,是徹底顛覆舊世界的上層建築。
      共產黨不信神,也不尊重自然萬物,與天鬥、與地鬥、與人鬥,其樂無窮,戰天鬥地,殘民以逞。
      中國人講天人合一,按照老子的說法:人法地,地法天,天法道,道法自然。人和自然是一個連續的宇宙狀態。
      共產黨也是一種生命,但其反自然、反天、反地、反人,是一種反宇宙的邪惡生靈。
      六、邪靈附體的特徵
      共產黨組織本身並不從事生産和發明創造,一旦取得政權,便附著在國家人民身上,操縱和控制人民,控制著社會的最小單位以保護權力不致喪失,同時壟斷著社會財富的最初來源,以吸取社會財富資源。
      在中國,黨組織無所不在,無所不管,但人們從來看不到中囯共產黨組織的財政預算,只有國家的預算,地方政府的預算,企業的預算。無論是中央政府一直到農村的村委會,行政官員永遠低於党的官員,政府聽命於同級黨組織。黨的開銷支出,均由行政部門開銷中付出,並不單列開支。
      這個黨組織,就像一個巨大的邪靈附體,如影隨形般附著在中國社會的每一個單元細胞上,以它細緻入微的吸血管道,深入社會的每一條毛細血管和每一個單元細胞,控制和操縱著社會。
      這種古怪的附體結構,在人類歷史上,有時候在社會局部出現,有時候在整個社會短暫出現,卻從來沒有像共產黨社會這樣徹底、長久而且穩定持續。
      所以,中國農民才會如此貧窮辛苦,因爲他們不但要負擔傳統的國家官員,還要負擔和行政官員同樣人數甚至更多的附體官員。
      所以,中國的工人才會如此大規模下崗,因爲那些無所不在的吸血管道,多年來就一直在吸取企業的資金。
      所以,中國知識份子才會發現自由是如此的困難,因爲除了主管的行政機構外,還有那個無所不在卻又無所事事而專門監視著他們的影子。

      附體,需要絕對控制被附體者的精神以獲得維持自身存在的能量。
      現代政治學一般認爲,社會權力有三個來源,即暴力、財富和知識。共產黨以壟斷和肆意使用暴力,剝奪人民財産,以及最重要的,剝奪言論和新聞自由,剝奪人民的自由精神和意志,來達到其絕對控制社會權力的目標。以此而論,中共這一附體對社會的嚴密控制,可以說是古今中外無出其右者。
      七、反省自己擺脫中共附體
      馬克思在共產黨的第一份綱領文件《共產黨宣言》中這樣宣佈:1848年,一個幽靈,共産主義的幽靈,在歐洲遊蕩。一百年後,共産主義已經不僅僅是幽靈,而是真正具有了具體的物質實相。這個幽靈,在上個世紀的一百年中,像傳染病般在全世界泛濫展開,屠殺了數以千萬人的性命,剝奪了億萬人的個人財産甚至他們原本自由的精神和靈魂。
      共產黨的初始原則,是剝奪所有的私有財産,進而消滅所有剝削階級。屬於個人的私有財産,是民衆所有社會權利的基礎,很多時候,也是民族文化載體的重要部份。被剝奪了私有財産的人民,也必然被剝奪精神和意志的自由,進而最後喪失爭取社會和政治權利的自由。
      中囯共產黨因爲自身生存危機,自上世紀八十年代開始經濟改革,把人民財産權利部份歸還,也把共產黨政權這個龐大而精密的控制機器,捅出了第一個窟窿,這個窟窿,到今天越來越大,發展成爲全體共產黨官員發瘋般爲自己聚斂財富。

      這個以暴力和謊言,不斷變換自己外表形象的附體邪靈,近年來敗像盡顯,已經到了驚弓之鳥、風聲鶴唳的程度,它以更加瘋狂聚斂財富和控制權力來試圖自救,但卻更進一步加劇了其危機的到來。
      現今的中國,貌似繁榮,但社會危機已經積累到了空前的地步。按照中共的習性,或許將再一次施展其過去的伎倆,這包括再次做出某種程度的妥協,對六四事件當事人或者法輪功等平反,又或者製造出一小撮敵人,以繼續供其展示暴力恐怖力量。
      中華民族在一百多年來所面臨的挑戰中,從器物引進、制度改良到最後的極端激烈革命,付出了無數生命,喪失了絕大部份民族文明傳統,現在證明仍然是一個失敗的回應。在全民的仇恨、憤懣中,一個邪靈乘虛而入,最終控制了這個世界上最後一個仍然繼承古老文明的民族。
      在未來的危機中,中國人無可避免地需要再次進行選擇。但無論如何選擇,中國人都必須清醒,任何對這個現存的邪靈附體的幻想,都是對中華民族災難的推波助瀾,都是向附在身上的邪惡生命輸注能量。
      唯有放棄所有幻想,徹底反省自己,而堅決不被仇恨和貪婪欲望所左右,才有可能徹底擺脫這一長達50多年的附體夢魘,以自由民族之身,重建以尊重人性和具有普遍關愛爲基礎的中華文明。
       


      (版權歸大紀元所有,歡迎轉載,不得更改)

      2005年[1]402403[1]月校對更新
      #3
        metamorph 13.01.2007 23:32:53 (permalink)
        九评

        Chín Bài Bình Luận Về Đảng Cộng Sản

        Copyright © 2004 DAJIYUAN.COM, báo Hoa Ngữ DAJIYUAN
        Phỏng dịch từ "Nine Commentaries on the Communist Party" của báo Anh ngữ The Epoch Times (www. theepochtimes.com), với bản gốc từ báo Hoa Ngữ DAJIYUAN (Đại Kỷ Nguyên)
        Lời Tựa (báo Hoa Ngữ DAJIYUAN)
        Hơn một thập niên sau khi Liên Bang Sô Viết và các chính quyền của Đảng Cộng Sản Đông Âu tàn rụi, cuộc vận động cho chủ nghiã Cộng Sản quốc tế đã bị toàn thể thế giới ruồng bỏ đi. Sự cáo chung của Đảng Cộng Sản Trung Quốc chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
        Tuy nhiên, trước khi sụp đổ triệt để, Đảng Cộng Sản Trung Quốc đang gắng tìm mọi cách để gắn chặt vận mệnh của bản thân mình với vận mệnh của dân tộc Trung Hoa — một dân tộc với 5000 năm lịch sử — đây là nỗi bất hạnh lớn nhất của dân tộc Trung Hoa chúng ta. Nhìn nhận và đối xử thế nào với Đảng Cộng Sản, làm sao vượt sang một xã hội mà không có Đảng Cộng Sản, tiếp diễn sự truyền thừa đuốc thiêng truyền thống của dân tộc như thế nào, tất cả những điều này là một vấn đề cụ thể trước mặt đã bày ra cho nhân dân Trung Quốc.
        Thời báo DAJIYUAN chúng tôi cho đăng lần lượt đặc biệt một loạt chín bài bình luận xã hội với tựa đề “Chín bài bình luận về Đảng Cộng Sản”, qua đó, trước khi cái nắp đạy lên quan tài của Đảng cộng sản, chúng tôi mong muốn truyền đạt một phán xét cuối cùng về sự vận động cho chủ nghĩa cộng sản quốc tế, đặc biệt là Đảng Cộng Sản Trung Quốc, một trong những tai hoạ của nhân dân thế giới trong suốt một thế kỷ qua.
        Nhìn vào lịch sử suốt 80 năm của Đảng Cộng Sản Trung Quốc, trước sau chỉ là những nơi chốn mà vĩnh viễn đi kèm với dối trá, chiến loạn, đói khổ, độc tài, tàn bạo sát nhân và khủng bố. Tín ngưỡng truyền thống và các quan hệ giá trị đã bị bạo lực của Đảng Cộng Sản phá hủy. Quan niệm luân lý có từ ban đầu và các thể chế xã hội đã bị ép buộc phải tan rã. Yêu thương và hài hoà giữa người và người bị Đảng cộng sản bẻ cong bóp méo thành đấu tranh và thù hận. 'Kính sợ Trời, quý trọng Đất, và thuận theo Tự Nhiên' bị Đảng cộng sản biến thành ngông cuồng ‘chiến Trời, đấu Đất’, xem Trời bằng vung. Thể hệ đạo đức xã hội cũng như các hệ thống sinh thái đã vì thế mà sụp đổ toàn diện, dẫn đến nguy cơ trầm trọng cho dân tộc Trung Hoa cũng như cho toàn thể nhân loại. Tất cả tai nạn to lớn này đều do Đảng cộng sản điều khiển sách động, tổ chức, khống chế một cách tinh vi tỉ mỉ mà sinh ra.
        Như một câu thơ cổ, “Vô khả nại hà hoa lạc khứ” (hoa rụng, biết làm sao hơn), chính quyền cộng sản đã thấy ngày tàn của mình, và đang cầm cự mong cầu kéo dài thêm từng phút giây sống sót. Trước khi Đảng cộng sản bị hoàn toàn diệt mất, chúng tôi, thời báo DAJIYUAN, thấy rằng đã đến lúc cần phải suy xét lại toàn diện, và vạch trần bản chất của tổ chức tà giáo lớn nhất, đại tà đại ác tự cổ chí kim này. Mục đích là để cho những người dân lương thiện, mà vẫn còn bị chính quyền cộng sản bưng bít, lừa bịp và đầu độc, có thể nhận rõ ra bản chất tà ác của nó, từ đó tẩy sạch nọc độc lưu truyền của Đảng cộng sản trên tinh thần, thoát khỏi khống chế của tà linh cộng sản trong tâm, vượt ra khỏi gông xiềng của sợ hãi khủng bố, và vứt bỏ tất cả ảo tưởng về Đảng cộng sản.
        Sự thống trị của Đảng Cộng Sản Trung Quốc là hắc ám nhất trong lịch sử của nước Trung Hoa, cũng là trang sử hoang đường và sai lầm nhất. Trong đó sự bức hại "Chân, Thiện, Nhẫn" do Giang Trạch Dân phát động là tà ác nhất. Cuộc vận động này đã đóng chiếc đinh cuối cùng lên nắp quan tài của Đảng cộng sản Trung Quốc. Suy xét lại đoạn lịch sử này để cho những bi kịch như vậy vĩnh viễn không xẩy ra lại. Đồng thời, mỗi người chúng ta cũng có thể từ đó, mà tự kiểm điểm thế giới nội tâm của chính mình, có đúng chăng, rằng bởi vì sự nhu nhược và thoả hiệp chấp nhận của chúng ta, đã khiến cho chúng ta thành toàn rất nhiều màn bi kịch mà đáng lẽ không nên xẩy ra?
        Sau đây là mục lục tựa đề của 9 bài bình luận:
        Bài bình luận số 1: Đảng Cộng Sản là gì?
        Bài bình luận số 2: Đảng Cộng Sản Trung Quốc lập nghiệp như thế nào.
        Bài bình luận số 3: Chính quyền bạo lực của Đảng Cộng Sản Trung Quốc.
        Bài bình luận số 4: Đảng Cộng Sản là lực lượng phản vũ trụ.
        Bài bình luận số 5: Giang Trạch Dân và Đảng Cộng Sản Trung Quốc lợi dụng lẫn nhau để đàn áp Pháp Luân Công.
        Bài bình luận số 6: Đảng Cộng Sản Trung Quốc phá hoại văn hóa dân tộc.
        Bài bình luận số 7: Lịch sử giết người của Đảng Cộng Sản Trung Quốc.
        Bài bình luận số 8: Bản nguyên tà giáo của Đảng Cộng Sản Trung Quốc.
        Bài bình luận số 9: Bản tính lưu manh của Đảng Cộng Sản Trung Quốc.

        Ban Biên Tập báo Hoa Ngữ DAJIYUAN (Đại Kỷ Nguyên)
        Ngày 18 tháng 11 năm 2004
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2007 23:34:39 bởi metamorph >
        #4
          metamorph 13.01.2007 23:35:51 (permalink)
          Bài bình luận số 1:

          Đảng cộng sản là gì?
          Lời mở đầu
          Hơn 5000 năm qua, dân tộc Trung Hoa được nuôi dưỡng bởi châu thổ sông Hoàng Hà và sông Trường Giang, gây dựng giống nòi, trải qua bao nhiêu triều đại, mới thiết lập được một nền văn minh rực rỡ, sáng lạn. Trong suốt thời gian có thành lập, có sụp đổ, có hưng thịnh, có suy vong, những câu chuyện hào hùng xẩy ra trong sóng gió bao la của những cuộc đổi thay đã làm lòng người xúc động.
          Năm 1840, các sử gia nhìn nhận rằng đó là cái mốc đánh dấu khởi điểm của lịch sử Trung Quốc đang chuyển từ thế kỷ Trung Cổ đi sang hiện đại hóa. Bắt đầu từ đó, nền văn minh Trung Hoa đại khái đã trải qua bốn lần ứng phó cho các trận sóng bão khiêu chiến. Ba trận sóng bão khiêu chiến đầu tiên là: Liên quân Anh-Pháp xâm chiếm Bắc Kinh hồi đầu thập niên 1860; chiến tranh Trung Quốc-Nhật Bản vào năm Giáp Ngọ 1894, và chiến tranh Nga-Nhật ở vùng đông bắc Trung Quốc vào năm 1906. Đối với 3 cuộc khiêu chiến này, Trung Quốc đã đáp ứng bằng phong trào Tây hóa với sự nhập cảng hàng hóa hiện đại và vũ khí, cùng với sự cải cách chế độ ( tức là ban hành Hiến Pháp sửa đổi năm Mậu Tuất 1898 [1], và Đại Thanh Lập Hiến vào cuối đời nhà Đại Thanh ), và sau đó là Cách Mạng Tân Hợi năm 1911 [2].
          Sau Thế Chiến Thứ Nhất, mặc dù thuộc phe thắng trận, nhưng lợi ích của Trung Quốc vẫn không được những cường quốc trông coi đến. Thời bấy giờ, nhiều người Trung Hoa cho rằng ba lần ứng phó đầu cho các trận sóng bão nói trên đã hoàn toàn thất bại. Do vậy cuộc Vận Động mùng 4 tháng 5 [3] xuất hiện, từ đó mà bắt đầu lần ứng phó thứ tư cho các trận sóng bão này, mà cũng là sự đáp ứng cuối cùng trên một bình diện; bình diện văn hóa được hoàn toàn chuyển sang ‘Tây hoá'. Theo sau đó, là cách mạng cực đoan bắt đầu, tức là sự vận động cho chủ nghĩa cộng sản.
          Trọng tâm của bài bình luận này là nói về kết quả của một sự ứng phó sóng bão cuối cùng của Trung Quốc đối với cuộc vận động cho chủ nghĩa cộng sản và Đảng cộng sản. Nhìn vào lịch sử 160 năm vừa qua của Trung Quốc để phân tích xem, với gần 100 triệu người dân thường bị chết mờ ám, hầu hết tất cả văn hóa và văn minh truyền thống của dân tộc Trung Quốc bị tàn phá, dù đó là chọn lựa của người dân Trung Hoa hay là bị bên ngoài cưỡng bức, thì kết quả thực sự là như thế nào?
          1. Dùng khủng bố bằng bạo lực để chiếm đoạt và duy trì chính quyền
          “Bọn Cộng sản chẳng thèm che giấu quan điểm và ý đồ của bọn họ. Bọn chúng công khai tuyên bố rằng mục đích của chúng chỉ có thể đạt được bằng cách dùng bạo lực lật đổ toàn bộ chế độ xã hội hiện tại”[4], đoạn cuối cùng bản Tuyên ngôn của Cộng Sản kết luận như thế. Bạo lực là thủ đoạn mà Đảng cộng sản dùng để cướp đoạt chính quyền, và cũng là thủ đoạn duy nhất. Đó là cái nhân di truyền đầu tiên được quyết định từ ngày Đảng cộng sản chào đời cho đến hôm nay.
          Thực ra, Đảng cộng sản đầu tiên trên thế giới, phải nhiều năm sau khi Karl Marx qua đời mới được thành lập. Năm thứ hai sau Cách mạng Tháng Mười của Nga (1917), Đảng cộng sản Nga (Bôn-sê-vích) đã chính thức khai sinh, đó là tiền thân của Đảng cộng sản Liên Xô sau này. Đảng cộng sản này sinh ra trong sự thực hành bạo lực đấu tranh vũ trang đối với các " kẻ thù giai cấp", đồng thời đã liên tục dùng bạo lực để đàn áp những người của chính mình và những người dân thường để duy trì sự tồn tại của Đảng. Riêng trong cuộc thanh trừ nội bộ của Đảng cộng sản thời Stalin vào những năm 1930, Đảng cộng sản Liên Xô đã tàn sát hơn 20 triệu người, những người mà họ gán cho tội danh như ‘gián điệp’, hoặc ‘phản quốc’, và bất cứ ai không đồng ý kiến.
          Đảng cộng sản Trung Quốc, khi thành lập chính là một chi bộ của Cộng sản Quốc tế Đệ Tam mà chịu sự khống chế của Đảng cộng sản Liên Xô, nên tự nhiên đã kế thừa loại truyền thống bạo lực này. Riêng trong thời kỳ nội chiến giữa Đảng Cộng Sản và Quốc dân Đảng của Trung Quốc, từ năm 1927 đến năm 1936, dân số tỉnh Giang Tây đã giảm từ hơn 20 triệu xuống khoảng 10 triệu. Chỉ riêng con số ấy đã nói lên sự thiệt hại mà Đảng cộng sản Trung Quốc gây ra bằng bạo lực.
          Nếu như nói rằng, bạo lực có thể không tránh khỏi trong chiến tranh của chính quyền khủng bố, thì trên thế giới chưa bao giờ có một chính quyền nào mà trong thời hòa bình , vẫn cứ tiếp tục yêu chuộng bạo lực như Đảng Cộng sản. Tính từ năm 1949 đến nay, số người dân Trung Quốc bị tàn sát do bạo lực của Đảng Cộng sản Trung Quốc đã vượt quá số người chết trong thời chiến từ năm 1927 đến năm 1949.
          Một trong những ví dụ điển hình về thành tích khát máu của Đảng Cộng sản Trung Quốc mà ai cũng biết, là sự ủng hộ toàn lực vũ trang cho Khờ-me Đỏ. Sau thời Khờ-me Đỏ nắm quyền, một phần tư người dân Căm-Bốt, trong đó đại đa số là người di dân Hoa Kiều và con cháu của họ, đã bị tàn sát. Đến tận hôm nay chính quyền Đảng cộng sản Trung Quốc vẫn không ngừng ngăn cản cộng đồng quốc tế đưa Khờ-me Đỏ ra công lý, vì mục đích đương nhiên là muốn che đậy vai trò lừng danh của Đảng cộng sản Trung Quốc trong cuộc diệt chủng ấy.
          Điều tất yếu phải nêu ra là những chính quyền tàn bạo và các căn cứ võ trang tàn bạo nhất trên thế giới hiện nay đều có quan hệ mật thiết với Đảng Cộng sản Trung Quốc. Không chỉ riêng có Khờ-me Đỏ của Căm-Bốt, mà còn có Đảng cộng sản Nam Dương, Cộng sản Phi luật Tân, Cộng sản Mã-lai, Cộng Sản Việt Nam, Cộng Sản Miến Điện, Cộng Sản Lào, Đảng Cộng sản Nê-pal, vân vân… tất cả được thành lập là đều do bàn tay của Đảng cộng sản Trung Quốc ủng hộ, chống đỡ. Nhiều lãnh tụ của các Đảng cộng sản này là người Trung Hoa, mà một số trong đó giờ đây vẫn đang ẩn nấp tại Trung Quốc.
          Hơn nữa trên thế giới, lấy chủ nghĩa Mao Trạch Đông làm tôn chỉ cho Đảng cộng sản còn có Đường Quang Minh của Nam Phi, Hồng Quân của Nhật bản. Những tổ chức tàn bạo như vậy đều bị cộng đồng thế giới phỉ nhổ và lên án.
          Một trong những lý luận ban đầu mà chủ nghĩa cộng sản dùng là Tiến Hoá Luận. Đảng cộng sản dùng sự cạnh tranh giữa các loài, để suy diễn ra đấu tranh giai cấp trong sự tiến hóa của xã hội. Họ cho rằng đấu tranh giai cấp là động lực duy nhất giúp xã hội phát triển tiến bộ. Bởi vậy "Đấu tranh" đã trở thành "Tín Ngưỡng" chủ yếu để duy trì sự sinh tồn của chính quyền Đảng cộng sản. Một trong những câu nói nổi tiếng của Mao Trạch Đông — “ Với tám trăm triệu người, làm sao mà không đấu tranh” — đã nói trắng ra cái lý luận để sinh tồn này.
          Mao Trạch Đông còn có một câu nổi tiếng tương tự rằng " Đại Cách mạng Văn hoá cần phải xẩy ra mỗi lần trong 7 hay 8 năm”[5]. Sử dụng bạo lực nhiều lần lặp lại là một trong những thủ đoạn quan trọng bậc nhất của chính quyền Đảng cộng sản nhằm duy trì quyền thống trị. Mục đích của bạo lực là tạo ra sự sợ hãi. Mỗi lần vận động đấu tranh đều là một lần Đảng Cộng sản huấn luyện sự khủng hoảng tinh thần của người dân, làm cho nhân dân run sợ trong lòng mà khuất phục, làm họ dần dần trở thành nô lệ của sợ hãi.
          Hiện nay chủ nghĩa khủng bố đã biến thành kẻ thù số một của toàn thể thế giới tự do và văn minh. Nhưng Đảng Cộng sản không hề từ bỏ chủ nghĩa khủng bố bằng bạo lực, mà trái lại còn triển khai sâu rộng, lâu dài hơn nữa dựa vào bộ máy chính quyền đương thời. Nó đã có quy mô lớn hơn, có sức tàn phá mạnh mẽ hơn. Ngày nay đã sang thế kỷ 21 rồi, chúng ta không thể quên được tính chất di truyền này của Đảng cộng sản, bởi vì đến lúc thích hợp, điều này nhất định đối với tương lai của Đảng Cộng Sản sẽ có tác dụng quyết định cho nó hướng đi như thế nào.
          2. Dùng lời dối trá làm bàn đạp ngon trớn cho bạo lực
          Trình độ văn minh của nhân loại có thể được đo lường qua mức độ mà bạo lực được sử dụng trong chế độ. Xã hội của chính quyền Cộng sản, hiển nhiên là một lần nữa bước lùi lại rất xa với văn minh của nhân loại. Nhưng tiếc thay, Đảng Cộng Sản lại có thể thành công trong sự việc người đời tưởng chúng đang trên đà tiến bộ. Những người này cho rằng, sử dụng bạo lực, không những đưa đến sự tiến bộ của xã hội mà còn là một quá trình tất yếu và tự nhiên.
          Sự chấp nhận bạo lực này, phải nói rằng, chính là kết quả của việc vận dụng lời dối trá lường gạt có một không hai của Đảng cộng sản. Vì vậy lường gạt và dối trá là một cái nhân di truyền khác của Đảng cộng sản.
          “Từ thủa bé thơ, chúng ta đều thấy nước Mỹ là một quốc gia đặc biệt đáng mến. Chúng ta tin điều này, một phần vì trên thực tế nước Mỹ chưa từng chiếm cứ Trung Quốc, cũng chưa hề phát động chiến tranh với Trung Quốc. Suy nghĩ sâu hơn nữa, thì người Trung Quốc luôn mang ấn tượng tốt đẹp về Mỹ quốc, chính vì dân tính của người dân Mỹ phát xuất ra phong độ dân chủ và một tâm rộng lượng.”
          Đó là một đoạn văn trích trong xã luận đăng ngày 4 tháng 7 năm 1947 trên ‘Tân Hoa nhật báo’ (tờ báo chính thức của Đảng cộng sản Trung Quốc). Nhưng chỉ vỏn vẹn 3 năm sau đó, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã gởi quân đến đánh nhau với quân Mỹ tại Bắc Hàn, và người dân Mỹ đã được Đảng Cộng sản Trung Quốc mô tả như những phần tử của chủ nghĩa đế quốc tà ác nhất trên thế giới. Bất kể người Trung Quốc nào đến từ Trung Hoa Đại Lục, nếu đọc được bài xã luận này, viết 50 năm trước đó của Đảng cộng sản Trung Quốc, cũng phải cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đảng cộng sản Trung Quốc đã cấm ngặt tất cả xuất bản thuộc loại văn chương tương tự có liên quan đến bài xã luận như thế, mà chỉ phát hành các bài đã được Đảng viết lại.
          Từ ngày nắm quyền, Đảng Cộng sản Trung Quốc vẫn diễn đi diễn lại thủ đoạn tương tự trong mỗi một phong trào , gồm có cuộc thanh trừng Phản-cách mạng (1950-1953), công ty quốc gia và tư nhân Hợp Doanh (1954-1957), thanh trừng phe Cánh Hữu (1957), Đại Cách mạng Văn hoá (1966-1976), thảm sát sinh viên học sinh ngày 4 tháng 6 năm 1989 tại Thiên An Môn, và gần đây nhất là cuộc đàn áp Pháp Luân Công từ năm 1999. Tai tiếng nhất phải kể đến cuộc đàn áp phần tử trí thức năm 1957. Đảng cộng sản Trung Quốc kêu gọi các phần tử trí thức phát biểu ý kiến của họ, rồi sau đó lấy ngay những bài họ viết làm ‘bằng chứng’ để khép họ vào tội ‘theo Cánh Hữu’ để thanh trừng họ. Đến khi bị người ta phê phán tại sao lại dùng “âm mưu” như thế, thì Mao Trạch Đông nói thẳng: “Đó không phải âm mưu, mà là ‘dương’ mưu — tao làm công khai đấy chứ.”
          Lường gạt và dối trá đóng vai trò cực kỳ đắc lực giúp Đảng cộng sản chiếm đoạt và bảo vệ quyền lực. Từ xưa đến nay, niềm tin tưởng quan trọng nhất của các phần tử trí thức Trung Quốc vẫn là lịch sử của mình. Trung Quốc là một quốc gia có lịch sử được ghi chép lâu đời nhất, và hoàn chỉnh nhất trên thế giới. Người Trung Hoa vẫn lấy lịch sử làm tấm gương phản chiếu để phán đoán hiện thực, thậm chí còn noi theo những nhân vật mẫu mực trong lịch sử để tự răn dạy bản thân và nâng cao đạo đức. Vì thế, bóp méo, sửa đổi và che giấu sự thật của lịch sử cũng là thủ đoạn trọng yếu để thống trị của Đảng Cộng Sản Trung Quốc. Các giai đoạn lịch sử từ thời Xuân Thu Chiến Quốc xa xưa (770-221 trước Công Nguyên) cho đến Cách mạng Văn hoá, đều bị Đảng cộng sản Trung Quốc không ngừng che giấu, bóp méo và sửa đổi chuyện kể lại bằng những thủ doạn tuyên truyền lừa mị. Lịch sử trong các sách mới xuất bản suốt 55 năm qua (từ 1949) đều bị sửa lại. Tất cả những cố gắng để khôi phục lại lịch sử nguyên gốc đều bị Đảng Cộng sản Trung Quốc cấm ngặt và diệt trừ.
          Khi bạo lực không đủ mạnh để duy trì quyền lực và che đậy các sửa chữa , thì lường gạt và dối trá lập tức được Đảng cộng sản dùng đến. Dối trá là một mặt khác của bạo lực, và cũng là cái bàn đạp ngon trớn cho bạo lực.
          Phải nhìn nhận rằng, dối trá và lường gạt không phải do Đảng cộng sản phát minh chế tạo ra, chẳng qua chỉ là Đảng cộng sản sử dụng thủ đoạn lưu manh tự cổ chí kim này một cách công khai mà không biết hổ thẹn mà thôi. Đảng cộng sản Trung Quốc hứa hẹn đất đai cho nông dân, hứa nhà máy cho công nhân, hứa tự do và dân chủ cho các phần tử trí thức, hứa hẹn hoà bình. Nhưng đến nay không hề có lời hứa nào được thực hiện. Một thế hệ người Trung Quốc bị lường gạt và đã qua đời, lại một thế hệ khác của người Trung Quốc nay cũng đang bị Đảng cộng sản mê hoặc bằng bưng bít thông tin và tuyên truyền lường gạt. Đây chẳng phải là niềm đau thương lớn nhất và cũng là nỗi bất hạnh nhất của dân tộc Trung Hoa hay sao?
          3. Lập trường nguyên tắc biến đổi không ngừng
          Trong cuộc biện luận tranh cử tổng thống Mỹ năm 2004 vừa qua, có một ứng cử viên phát biểu rằng, người ta có thể thay đổi chiến lược về vài vấn đề khi cần thiết, nhưng họ không thể, nói chung, chuyển đổi “ niềm tin” hoặc “nguyên tắc” của vấn đề mà họ nhìn nhận, nếu không người này là người “không thể tin được”[6]. Câu nói này thực sự làm rõ ràng một tính chất.
          Đảng cộng sản chính là điển hình về mặt này. Lấy Đảng cộng sản Trung Quốc làm ví dụ, thì từ ngày thành lập 80 năm trước đến nay, đã trải qua 16 đại hội với đại biểu toàn quốc của Đảng Cộng Sản Trung Quốc, mà cũng đã thay đổi, sửa chữa luật lệ của Đảng 16 lần. Trong 50 năm sau khi chiếm đoạt chính quyền , Đảng cộng sản Trung Quốc đã có 5 lần sửa đổi lớn Hiến Pháp của Trung Quốc.
          Lý tưởng của Đảng cộng sản là sự công bằng của xã hội, để rồi cuối cùng thực hiện theo chủ nghĩa cộng sản. Nhưng dưới sự thống trị của Đảng cộng sản, Trung Quốc hôm nay là một trong những quốc gia phân biệt giầu nghèo nhất trên thế giới. Rất nhiều đảng viên Cộng sản giàu sụ, trong khi quốc gia có khoảng 800 triệu người dân đang sống trong cảnh bần cùng.
          Tư tưởng của Đảng cộng sản Trung Quốc ban đầu là chủ nghĩa Karl Marx-Lenin. Sau đó nhồi thêm tư tưởng của Mao Trạch Đông. Rồi đắp thêm vào đó là lý luận của Đặng Tiểu Bình. Và giờ đây lại có thuyết “tam đại biểu” của Giang Trạch Dân được gắn lên nữa. Thực ra ngay tư tưởng và chủ nghĩa của Mác-Lê và Mao so với lý luận của họ Đặng và thuyết 'Tam đại biểu' của họ Giang thì đã khác nhau như trâu với ngựa, không những thế chúng còn trái lại và cách xa nhau vạn dặm, vậy mà Đảng cộng sản Trung Quốc, một khi thổi phồng chúng lên, rồi đặt bệ tôn thờ để quỳ lạy các thứ ấy cùng nhau được, thì sự việc này quả thực tự cổ chí kim chỉ thấy có một.
          Các lý luận phát sinh diễn tiến của Đảng Cộng sản phần lớn là trái ngược với nhau. Đảng cộng sản chưa hề có tổ quốc, mà lại xây dựng thuyết 'toàn cầu đại đồng', đến hôm nay lại là chủ nghĩa dân tộc cực đoan. Ban đầu Đảng tịch thu mọi tài sản tư hữu, đả đảo giai cấp tư sản bóc lột, rồi đến hôm nay chính sách của Đảng cộng sản là kết nạp các nhà tư bản vào Đảng. Nguyên tắc cơ bản của Đảng cộng sản đổi trắng thay đen thật chớp nhoáng khỏi cần nói. Trên lịch sử lập nghiệp và duy trì chính quyền, hôm nay Đảng sẵn sàng vứt bỏ nguyên tắc đang được tuyên truyền hôm qua, và ngày mai, có thể Đảng lại có một lập trường nguyên tắc mới. Thực ra dù có biến đổi thế nào đi nữa, thì mục tiêu rõ ràng, chắc chắn của Đảng cộng sản vẫn là tước đoạt và duy trì chính quyền, và hưởng thụ quyền lực trên sự lũng đoạn tuyệt đối đến xã hội.
          Trong lịch sử của Đảng Cộng sản Trung Quốc, đã có hơn mười phen đấu tranh về đường lối được coi là ‘sống chết’. Thực ra những phen đấu tranh đó không có gì khác hơn là những đợt thanh trừng nội bộ sau mỗi lần Đảng cộng sản thay đổi nguyên tắc và lập trường.
          Cần phải nói rõ là, mỗi một lần lập trường nguyên tắc được thay đổi là đều xẩy ra khi Đảng cộng sản Trung Quốc đối diện với nguy cơ khủng hoảng không tránh khỏi mà có liên quan đến việc hợp pháp hoá và vấn đề sống còn của Đảng. Lần nào Đảng cộng sản thỏa thuận nhượng bộ , như là — hợp tác với Quốc Dân Đảng, ngoại giao theo hướng thân Mỹ, cải cách và cởi mở kinh tế, đẩy mạnh chủ nghĩa dân tộc —cũng đều vì muốn chiếm đoạt hoặc củng cố vững chắc quyền lực. Cái chu kỳ tuần hoàn của mỗi một lần "Đàn áp - Vuốt ve" cũng không phải không nguyên do mà phát sinh
          Tây phương có câu ngạn ngữ rằng: chân lý là cần phải kiên trì không đổi, còn dối trá là vĩnh viễn biến hoá. Quả là rất đúng!
          4. Lấy ‘đảng tính’ để thay thế và tiêu diệt 'nhân tính'
          Đảng cộng sản Trung Quốc là đảng phái chính trị theo thể thức của Lê-nin. Từ ngày thành lập, đã xác lập ra ba đường lối lớn để xây dựng cho Đảng: đường lối chính trị, đường lối tư tưởng, và đường lối tổ chức. Diễn đạt nôm na cho dễ hình dung là thế này: đường lối tư tưởng là cơ sở triết học của Đảng cộng sản, đường lối chính trị tức là xác lập mục tiêu, rồi sau đó lấy hình thức tổ chức nghiêm nhặt để thực hiện mục tiêu này .
          Đảng viên của Đảng cộng sản cho đến nhân dân của xã hội cộng sản , đòi hỏi phải tuyệt đối phục tùng. Đó chính là toàn bộ nội dung của đường lối tổ chức.
          Ở Trung Quốc, người ta nói chung đều biết đến hai đặc tính quan trọng về tư cách con người của một đảng viên Đảng cộng sản. Tại gia đình và hoàn cảnh riêng tư, một đảng viên Đảng Cộng sản vẫn có đầy đủ ‘nhân tính’ như một con người bình thường, buồn vui hờn giận, có ưu điểm và khuyết điểm của con người. Họ có thể là cha mẹ, là vợ chồng, là bè bạn… Nhưng đặt lên trên những nhân tính này, chính là ‘đảng tính’, mà được nhấn mạnh nhất, của Đảng cộng sản. Mà 'đảng tính', theo đòi hỏi của Đảng cộng sản, là vĩnh viễn vượt trên 'nhân tính' thường tình của con người . 'Nhân tính' trở thành tương đối, có thể đổi thay, còn 'đảng tính’ là tuyệt đối, và không thể hoài nghi hay khiêu chiến.
          Trong thời kỳ Đại Cách mạng Văn hoá, cha con giết nhau, vợ chồng đấu nhau, thầy trò phản nhau, mẹ con tố cáo nhau như kẻ thù,… là những việc thường xảy ra trong quần chúng. Đó là tác dụng của 'đảng tính' mà nên. Thời kỳ đầu khi Đảng cộng sản nắm quyền, có nhiều cán bộ cao cấp của Đảng cộng sản Trung Quốc bó tay không cứu nổi người nhà khi người nhà của họ bị liệt kê vào giai cấp thù địch và bị đàn áp. Như thế cũng là tác dụng của đảng tính.
          ‘Đảng tính’ là kết quả của những huấn luyện trường kỳ do Đảng cộng sản tổ chức. Loại huấn luyện này được thực hiện ngay từ thủa nhi đồng một cách có hệ thống. Tại các trường mẫu giáo ở Trung Quốc, trẻ em được giáo dục bằng khen thưởng khi trả lời đúng, mà câu trả lời thường không theo luân thường đạo lý và nhân tính. Từ tiểu học, trung học, cho đến đại học, học sinh phải học môn chính trị, tuân theo hệ thống tư tưởng của Đảng cộng sản. Ai không học theo và không trả lời đúng theo tiêu chuẩn của Đảng đề ra thì không thể tốt nghiệp.
          Một đảng viên, bất kể ý kiến riêng tư của mình như thế nào, nhưng một khi bày tỏ thái độ với cương vị của một đảng viên, thì tất nhiên phải giữ vững nhất trí với đường lối 'tổ chức' của Đảng cộng sản. Với tổ chức nhất quán từ trên xuống dưới, Đảng cộng sản Trung Quốc sau cùng thống nhất một tập đoàn to tướng, nó tựa như một điểm cao nhất của kim tự tháp, với điều khiển tuyệt đối từ trên xuống. Đó là đặc tính kết cấu trọng yếu nhất của chính quyền Đảng cộng sản, là sự phục tùng tuyệt đối.
          Ngày nay Đảng cộng sản Trung Quốc đã biến thái trở thành một tập đoàn chính trị chỉ biết đấu tranh để bảo trì lợi ích bản thân. Nó từ lâu đã không còn theo đuổi mục tiêu của chủ nghĩa cộng sản nữa. Nhưng nguyên tắc tổ chức của Đảng cộng sản không hề thay đổi , sự đòi hỏi phục tùng tuyệt đối của 'đảng tính' cũng không hề biến đổi . Mà Đảng này, tự đặt mình cao hơn hết thảy, cao hơn nhân dân, cao hơn quốc gia, cao hơn pháp luật; 'đảng tính' được đặt cao hơn phương thức tồn tại của nhân loại, hơn cả 'nhân tính' và điều tự nhiên. Do đó, nó sẵn sàng trừ sạch tất cả tổ chức hoặc cá nhân nào mà nó cho rằng có thể nguy hại đến quyền lực của Đảng hoặc lãnh tụ của Đảng, không phân biệt đó là thường dân hoặc lãnh đạo cao cấp của Đảng cộng sản.
          5. Lũ quỷ tà phản tự nhiên và phản nhân tính
          Vạn vật trong trời đất đều phải trải qua mỗi chu kỳ của mạng sống bao gồm sinh ra, trưởng thành, suy yếu rồi diệt vong.
          Không giống như chính quyền của Đảng cộng sản, tất cả các xã hội của chính quyền mà không cộng sản, không kể là chuyên chế hay cực quyền đến mấy, xã hội nào cũng đều có một bộ phận của những tổ chức tự phát triển và có các thành phần tự chủ. Xã hội của Trung Quốc cổ đại, trên thực chất, là thuận theo kết cấu nhị nguyên. Nông thôn cũng có tổ chức tự phát triển với dòng tộc làm trung tâm, thành thị cũng có tổ chức tự phát với phường hội ngành nghề làm trung tâm, còn cơ cấu tổ chức từ trên xuống của vua quan về cơ bản chỉ quản lý công việc từ cấp huyện trở lên.
          Đến thời hiện đại, Đức quốc xã — có thể sánh với Đảng Cộng sản về mức độ hà khắc và cực quyền chuyên chế — vẫn cho phép có quyền tư hữu, cho phép người dân có tài sản riêng. Vậy mà các chính quyền của Đảng cộng sản đều tiêu diệt sạch những tổ chức tự phát và các thành phần tự chủ, để thay vào đó là kết cấu tập trung quyền lực triệt để, ngay từ trên xuống dưới.
          Nếu nói rằng loại hình thái xã hội trước là một loại do từ dưới lên trên, và để cho các tổ chức tự phát triển, các thành phần được tự chủ, trạng thái xã hội được trưởng thành một cách tự nhiên, thì như vậy chính quyền của Đảng cộng sản chính là một loại trạng thái xã hội phản tự nhiên.
          Cái lý lẽ kia của Đảng cộng sản không chứa đựng tiêu chuẩn nhân tính phổ biến của con người. Khái niệm lương thiện và tham ác, tiêu chuẩn pháp luật và nguyên tắc đã bị bóp méo, thay đổi một cách tuỳ tiện. Luật của cộng sản cấm sát nhân, ngoại trừ giết những ai mà Đảng quyết định là kẻ thù. Hiếu cha kính mẹ là tốt, nhưng nếu cha mẹ bị loại vào giai cấp thù địch của Đảng thì không được hiếu thuận. Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, vốn là tốt, ngoại trừ khi Đảng không muốn hoặc không bằng lòng . Những tiêu chuẩn làm người trong truyền thống dân tộc nay bị Đảng trút đổ và xoá bỏ triệt để, vì vậy Đảng cộng sản là phản nhân tính.
          Tại tất cả các xã hội phi cộng sản, người ta nói chung đều thừa nhận rằng nhân tính Thiện và Ác đều cùng có mặt thực sự, sau đó dựa vào các khế ước cố định để đạt đến sự cân bằng của xã hội. Tuy nhiên, xã hội cộng sản không thừa nhận nhân tính, tức là không thừa nhận cái thiện lương trong nhân tính và cũng không thừa nhận cái tà ác tham lam trong nhân tính. Theo cách nói của Karl Marx, xoá sạch quan niệm Thiện và Ác chính là tiêu trừ triệt để cái kiến trúc thượng tầng[7] của thế giới cũ.
          Đảng cộng sản không tin tưởng Thần hay Thượng đế, và cũng không tôn trọng vạn vật Tự nhiên. “Đấu với Trời, đấu với Đất, đấu với Người, hân hoan vô cùng”, đó là khẩu hiệu của Đảng cộng sản thời Cách mạng văn hoá. Đấu với Trời, đấu với Đất, tàn sát nhân dân.
          Người Trung Quốc xưa nay vẫn tin rằng con người phải hoà hợp làm một với trời đất. Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử giảng rằng: “Người thuận theo Đất, Đất thuận theo Trời, Trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo Tự Nhiên”[8], con người hoà hợp với tự nhiên là một trạng thái liên tục của vũ trụ.
          Đảng cộng sản cũng là một loại sinh mạng, nhưng đó là sinh mạng phản Tự Nhiên, phản Trời, phản Đất, phản Người, là một loại sinh linh tà ác phản vũ trụ.
          6. Những biểu hiện đặc biệt của phụ thể tà linh
          Tổ chức của Đảng cộng sản, bản thân nó không bao giờ có hoạt động sản xuất hay phát minh gì hết. Một mai, khi nắm được chính quyền, nó liền gắn bám vào nhân dân để thao túng và khống chế người dân; khống chế xuống tận từng đơn vị nhỏ bé nhất trong dân chúng để giữ gìn quyền lực, đồng thời là để lũng đoạn tài nguyên của quốc gia có được từ ban đầu, và để vơ vét tài vật của xã hội.
          Ở Trung Quốc, tổ chức của Đảng cộng sản len lỏi đến tất cả mọi nơi, quản lý tất cả mọi thứ, nhưng nhân dân không có ai đã từng thấy được hồ sơ thu chi và dự tính về tài chính của Đảng cộng sản. Người ta chỉ thấy có báo cáo dự tính của quốc gia, của chính quyền địa phương, dự tính của doanh nghiệp,… chứ không bao giờ có báo cáo thu chi của Đảng. Từ chính quyền trung ương cho đến uỷ hội nông thôn, tất cả viên chức hành chính đều bị xếp vào cấp dưới viên chức của Đảng, vì thế các nhân viên hành chánh phải tuân theo chỉ thị từ các tổ chức của Đảng ngang cấp bực. Chi tiêu của Đảng cộng sản là do các đơn vị hành chánh cung cấp, nhưng không có hạng mục thống kê báo cáo.
          Cách tổ chức này của Đảng — giống một con quỷ nhập xác ăn bám to tướng — đang bám chặt như hình với bóng vào từng tế bào đơn nguyên nhỏ nhất của xã hội Trung Quốc, len vào từng thớ thịt, găm vào từng mạch máu, để khống chế và thao túng nhân dân cũng như để rút kiệt tài nguyên xã hội.
          Kết cấu ma quái của một sinh linh phụ thể như vậy trong lịch sử nhân loại đã từng có lúc xuất hiện, hoặc có tính cách cục bộ, hoặc có tính cách nhất thời, nhưng chưa bao giờ tồn tại vừa triệt để, rộng khắp, vừa kéo dài quá lâu, ổn định như Đảng cộng sản.
          Cho nên, nông dân Trung Quốc mới bần cùng nghèo khổ đến thế. Họ đang cõng trên lưng không chỉ các viên chức hành chính theo thông lệ, mà còn cả các viên chức trong tổ chức của Đảng với số lượng không kém.
          Cho nên, công nhân Trung Quốc lúc nào cũng sợ thất nghiệp, sợ sa thải đại quy mô đến thế. Các vòi hút máu của con quỷ ăn bám kia, bao năm nay vẫn len vào để tham nhũng, hút cạn tiền vốn của những nhà máy và cơ sở hạ tầng.
          Cho nên, phần tử trí thức của Trung Quốc mới thấy tự do sao mà xa vời, khó khăn đến thế. Ngoài cơ cấu hành chính chủ quản ra, thì Đảng cộng sản đang chụp xuống mọi thứ, len vào mọi nơi, chỉ để giám sát và khống chế người dân mà không làm gì cho nhân dân cả.
          Con quỷ nhập xác ăn bám có một đặc điểm rất biểu hiện đặc biệt: nó bắt vật chủ phải chịu khống chế tuyệt đối về tinh thần, từ đó nó mới có thể thâu nạp năng lượng để duy trì cuộc sống của mình.
          Chính trị học hiện đại nhìn nhận rằng quyền lực trong xã hội có từ ba nguồn: bạo lực, tài phú, và tri thức. Đảng cộng sản lạm dụng bạo lực trắng trợn và ngang ngược: cướp đoạt tài sản của dân chúng — và nghiêm trọng hơn — tước đoạt quyền tự do ngôn luận và tự do báo chí truyền thông của người dân, trấn áp tự do ý chí và tinh thần của người dân, tất cả là để đạt đến mục tiêu là quyền khống chế tuyệt đối toàn xã hội. Xét về mặt này, thì Đảng Cộng Sản Trung Quốc là một con quỷ nhập xác ăn bám có năng lực khống chế tinh thần rất chặt chẽ, từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện thứ gì hung ác hơn chúng trong lịch sử của nhân loại.
          7. Tự kiểm điểm và thoát ra khỏi khống chế của phụ thể Đảng Cộng Sản Trung Quốc

          Trong văn kiện " Tuyên ngôn của Đảng Cộng Sản", phần cương lĩnh thứ nhất của Đảng Cộng Sản, tư tưởng của Karl Marx là như thế này: “năm 1848, một âm hồn đang lang thang tại Âu Châu – âm hồn của chủ nghĩa cộng sản”[9] . Một trăm năm sau, chủ nghĩa cộng sản đã không chỉ là ‘âm hồn’ nữa, mà đã có một hình tượng vật chất cụ thể, hiện diện rõ ràng. ‘Âm hồn’ đó đã trở thành con quỷ, và trong thế kỷ qua, như một trận đại dịch lan tràn trên thế giới, nó đã cướp đi hàng trăm triệu sinh mạng, cướp đoạt của cải vật chất, và thậm chí tinh thần và linh hồn, vốn là tự do của biết bao dân chúng.
          Nguyên tắc căn bản bắt đầu của Đảng cộng sản là tước đoạt tất cả tài sản tư hữu, tiến đến sự diệt tuyệt "giai cấp bóc lột". Thực ra, tài sản tư hữu thuộc về cá nhân là nền tảng của tất cả quyền lợi xã hội mà người dân được hưởng, lắm lúc cũng là một bộ phận trọng yếu góp phần gìn giữ văn hoá dân tộc. Người dân một khi đã bị tước đoạt tài sản riêng tư, thì tất nhiên, sẽ bị tước đoạt cả tự do tinh thần và tự do ý chí, rồi cuối cùng sẽ mất nốt quyền tự do tranh thủ quyền lợi xã hội và chính trị.
          Khi đối diện trước nguy cơ sụp đổ lên đầu vào thập niên 1980, Đảng Cộng Sản Trung Quốc buộc phải tiến hành cải cách kinh tế, trả lại một số quyền lợi về tài sản tư hữu cho người dân. Điều ấy cũng đã tạo nên một lỗ hổng trong cỗ máy chính quyền của Đảng cộng sản Trung Quốc, một cỗ máy điều hành vốn đòi hỏi độ chính xác cao. Đến nay, lỗ hổng ấy càng ngày càng bị khoét rộng, nhất là vào tình trạng bây giờ khi mà toàn thể đảng viên Đảng cộng sản Trung Quốc đều điên cuồng ganh sức góp nhặt tiền của.
          Đó chính là dấu hiệu cho thấy Đảng cộng sản Trung Quốc — con quỷ phụ thể, cường bạo và gian dối, liên tục thay đổi bộ mặt — đã đến lúc suy vong. Nó run sợ và cảnh giác trước bất kể khuấy động nhỏ nào. Hơn bao giờ hết, nó đang điên cuồng góp nhặt của cải và tăng cường quân cảnh xiết chặt, điều khiển dân chúng mong kéo dài mạng sống. Nhưng chính những trạng thái hành động đó đang khoét sâu thêm lỗ hổng khủng hoảng, đẩy mạnh nó đến chỗ nguy cơ.
          Trung Quốc ngày nay, xem như là phồn vinh, nhưng nguy cơ đã chồng chất trong xã hội đang được đẩy tới mức độ căng thẳng chưa từng có. Không thay đổi tập tính của mình, chính quyền Trung Cộng vẫn đang tái diễn những thủ đoạn xưa cũ dù đã có phần thoả hiệp và tinh vi hơn — đàn áp biểu tình tại Thiên An Môn ngày 4 tháng 6 năm 1989, đàn áp Pháp Luân Công,… sau đó tìm cách ‘vuốt ve' — tất cả đều là thủ đoạn để tách một bộ phận thiểu số dân chúng mà Đảng gọi là ‘kẻ thù’ để ra oai vũ lực nhằm duy trì thống trị với hình thức nô dịch bằng khủng bố.
          Dân tộc Trung Hoa trong quá trình hơn một trăm năm phải đối diện với những thách thức lớn, đã từ nhập khẩu vũ khí, cải cách chế độ, cho đến cách mạng cực đoan một cách kịch liệt. Tổn thất vô số sinh mạng, đánh mất đi hầu hết văn minh dân tộc truyền thống, như vậy, hiện tại minh chứng rằng cách ứng phó này vẫn là một thất bại. Trong sự phẫn uất, thù hận của toàn dân, Đảng cộng sản Trung Quốc đã cướp lấy thời cơ đoạt chính quyền, và con quỷ nhập xác ăn bám ấy đã khống chế một dân tộc có truyền thống văn minh lâu đời bậc nhất thế giới này.
          Thấy rõ nguy cơ của tương lai, đại dân tộc Trung Hoa sẽ không tránh khỏi phải có quyết định lựa chọn một lần nữa. Nhưng dù là chọn thế nào, thì người dân Trung Quốc nhất định phải tỉnh táo, không nên mơ tưởng Đảng Cộng Sản Trung Quốc, mà cần nhận thức rõ ràng rằng tai nạn của dân tộc Trung Hoa thì Đảng cộng sản Trung Quốc không những không giải quyết mà còn gây thêm tranh chấp, đều làm tình huống trở nên khó khăn hơn, đều là trợ giúp con quỷ hung ác có thêm cơ hội chiếm hữu lâu hơn nữa.
          Chỉ có cách suy xét thật tỉnh táo, vứt bỏ tất cả những ảo ảnh, cương quyết không để cho thù hận và sự mưu cầu lợi ích cá nhân làm ảnh hưởng, thì chúng ta mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng trong 50 năm qua dài đăng đẳng, do con quỷ tà Cộng Sản thêu dệt nên. Bản thân là một dân tộc tự do, chúng ta có thể tái lập nền văn minh Trung Hoa với nền tảng tôn trọng nhân tính và thiện lương cho tất cả.
          -----------------------------------------------
          Chú Thích
          [1]. Cuộc Cải Cách 100 Ngày kéo dài 103 ngày kể từ ngày 11 tháng sáu cho tới ngày 21 tháng chín năm 1898. Hoàng Đế Quang Tự (1875-1908) của nhà Thanh ra lệnh một loạt cải cách về mặt xã hội và hành chánh mặt dầu bị phản đối kịch liệt từ nhóm thủ cựu. Với sự ủng hộ của Vương Thế Khải, Thái Hậu Từ Hy đã tạo ra cuộc chính biến vào ngày 21 tháng chín năm 1898. Bà ta đã đày Quang Tự vào biệt cung và nắm lấy chính quyền với cương vị nhiếp-chính. Cuộc Cải Cách 100 Ngày kết thúc bằng sự phế bỏ hết cả những tân chính của Quang Tự. Cùng lúc đó, sáu người chủ trương cuộc cải cách thì bị chặt đầu.
          [2]. Cách Mạng Tân Hợi, lấy tên từ năm âm lịch Tân Hợi, là cuộc lật đổ (10/10/1911 – 12/02/1912) chính quyền nhà Thanh và việc thành lập chế độ Cộng Hòa Trung Quốc.
          [3]. Phong Trào Ngày Bốn Tháng Năm là cuộc biểu tình đại qui mô đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc hiện đại và bắt đầu vào ngày 4 tháng 5 năm 1919.
          [4]. Từ http://eserver.org/marx/1848-communist.manifesto/cm4.txt
          [5]. Lá thư của Mao Trạch Đông gởi cho vợ là Giang Thanh (1966).
          [6]. Tài liệu từ http://www.debates.org/pages/trans2004a.html.
          ]7]. Siêu cơ cấu trong nội dung của lý thuyết xã hội Mác Xít đề cập tới đường lối giao tiếp giữa sự chủ quan của con người và thể vật chất của xã hội.
          [8]. Từ chương 25 trong Đạo Đức Kinh, một tác phẩm quan trọng nhất của đạo Lão, được viết bởi Lão Tử.
          [9]. Từ http://eserver.org/marx/1848-communist.manifesto/cm4.txt.
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9