Percy Bysshe Shelley (1792–1822) là nhà thơ Anh, sinh tại Horsham, Sussex. Ông được xem là một trong những nhà thơ Anh xuất sắc của giai đoạn lãng mạn.
Nguyetthao xin giới thiệu hai bài thơ của ông dưới đây qua khả năng chuyển dịch rất đằm điệu của Ngânthao
To the Moon
ART thou pale for weariness
Of climbing heaven, and gazing on the earth,
Wandering companionless
Among the stars that have a different birth,—
And ever-changing, like a joyless eye
That finds no object worth its constancy?
***
NÀNG TRĂNG
Này hỡi em yêu dấu của anh
Đêm nay sao đôi mắt em xanh
Có phải chăng em vì mệt mỏi ???
Bởi đường xa đến chốn yên lành...
Trên cao nhìn xuống ngắm trần gian
Cô đơn sống mãi kiếp lang thang
Giữa em khác biệt-muôn tinh tú
Nguồn gốc em xưa chốn địa đàng
Đôi mắt buồn em luôn đổi thay
Phải chăng em thấy những đắng cay
Cõi trần chẳng có gì lưu luyến
Nên em quên cả trái tim này ???
Ngân Thảo ( phỏng dịch)
____________________________________________________________
The Indian Serenade
I ARISE from dreams of thee
In the first sweet sleep of night,
When the winds are breathing low,
And the stars are shining bright.
I arise from dreams of thee, 5
And a spirit in my feet
Hath led me—who knows how?
To thy chamber window, Sweet!
The wandering airs they faint
On the dark, the silent stream— 10
And the champak's odours [pine]
Like sweet thoughts in a dream;
The nightingale's complaint,
It dies upon her heart,
As I must on thine, 15
O belovèd as thou art!
O lift me from the grass!
I die! I faint! I fail!
Let thy love in kisses rain
On my lips and eyelids pale. 20
My cheek is cold and white, alas!
My heart beats loud and fast:
O press it to thine own again,
Where it will break at last!
-********
DẠ KHÚC.
(Phỏng thơ P.B. Shelley)
Đêm huyền-mộng ảo-cõi nguyên trinh
Trong giấc mơ Nàng-Tôi hồi sinh
Thở hơi vào gió thì thầm tới
Đôi mắt trăng sao chói rọi mình.
Chắc hẳn rằng tôi được hồi sinh
Hay chỉ là duyên ngộ tâm linh?
Nàng mông lung quá-ai mà biết
Tôi lạc đi trong những nẻo tình.
Tự cửa khuê môn-vẫn nồng nàn
Một mùi hương-chảy suốt không gian
Một giòng suối cạn-một dòng nói
Rủ tôi lang bạt giữa thông ngàn.
Tiếng sơn ca hót gọi ai về?
Như sống-rồi chết lại trong mê
Tôi trăn trối gọi-Người yêu dấu
Em hỡi là ai - em có nghe?
Hồn xác tôi bay khỏi cánh đồng
Tôi đúng là tôi-giữa hư không
Tình em như thễ cơn mưa ấy
Mỗi giọt mưa rơi-mỗi nụ hồng.
Chao ôi! môi mắt lạnh tê rồi
Nhịp sầu dồn ngẹn trái tim tôi
Tôi rên rỉ khóc - ôm ghì lại
Tận cùng đâu đó - nỗi đơn côi.
Ngânthao ( chuyển dịch)
-------------------------------------------------------------------------------------------------------