"Sắc" - Nguyễn thị Minh Ngọc
sóng trăng 13.01.2007 08:24:12 (permalink)
.
 
Sắc
Nguyễn Thị Minh Ngọc
 
 

        
Tôi gặp nàng ở quán cà-phê “Còn chút gì…”. Tôi không thích quán ấy. Thằng em út của tôi, cu Trần, thì yêu quán ấy cực kỳ. Tôi không thích thằng Trần cũng như không thích gia đình tôi, cái gia đình đã phải đẩy thằng út xuất gia để bù trừ cho phần nào những điều tham, ác mà họ đã lỡ làm và vẫn mãi làm khi nào còn sống.

Tôi không thích nhiều thứ. Trừ nàng. Nàng hớp hồn tôi ngay từ đầu bởi cái bộ lảo đảo hồn phách của nàng khi vừa mới gặp tôi. Nàng là người làm quen trước. Nàng nói tự nhiên như là nếu không nói được câu này nàng sẽ chết. Cách tôi một cái bàn trống, nàng gõ ly:

- Ôi, anh ơi, nói chuyện được không? Ngó anh “thiền sư” quá, dù anh không mặc áo như cái anh kia…

Cái anh kia là cu Trần, đang vung vẩy tay tán tỉnh về những nỗi vui trần thế cho bọn gái, trai phục vụ, ngồi quầy. Tội nghiệp thằng bé, nó đang tuổi lớn, tuổi yêu lại phải khoác áo lên chùa, tập đời chay tịnh… Ai cũng thấy cái người hợp với nhà chùa nhất chính là tôi. Chỉ vì ở nhà tôi ít nói, đố ai đoán được những gì tôi đang nghĩ.

Đáp lại câu hỏi của nàng, tôi chỉ cười. Thế là nàng hiên ngang ngồi chống cằm vừa ngó tôi vừa gọi thêm một loại rượu nào đó như thể tôi là một thứ mồi để đưa cay. Trong ánh đèn mờ của quán, nàng thoắt đẹp, thoắt xấu… Nói thế nào cho chính xác đây. Nàng rất “ma”!. Và rất không giống chị Phương.

Quả tình trong lúc bị nàng ngồi ngó, tôi cứ miên man nghĩ tới chị Phương, mối tình tuyệt vọng của tôi… Chị Phương có cái sắc hương của một người mệnh yểu… Đang sống rất mặn nồng với anh Hai tôi, nửa đêm chị lay anh dậy báo cho biết chị chỉ còn sống vài tiếng nữa vì chị vừa tự tiêm thuốc độc vào người. Cuộc đời chị tưởng đã chết trước khi gặp anh. Tình yêu của anh là một loại hạnh phúc trào ngập tăng dần đến độ chị ngộp thở đành phải ra đi vì… “phúc bất tận hưởng”.

Chị chuẩn bị cái chết của mình khá chu đáo. Buổi chiều, từ giã học trò chị không nói “Au revoir” mà đổi bằng “Adieu”… Chị chỉ cho anh thấy gói quà nào để lại cho ai. Người độc nhất không được gì là cha ruột của chị vì sự độc ác của ông suýt gây nên cái chết của chị trước khi được gặp anh. Quà của tôi là một con trâu nước xanh biếc như ánh trăng đêm chị ra đi.
Lần gặp nhau đầu tiên của chúng tôi chỉ có vậy. Chuẩn bị cho lần gặp sau, nàng đề nghị:



- Anh chọn điểm, tôi chọn giờ. Anh là người ở đây còn tôi là người đi ngang qua. Tôi có một số công việc cùng với những người khác nên không thể bỏ đi chơi bất cứ lúc nào…

Tôi chọn một quán cà-phê gần Hổ Quyền. Nàng thích những cây thằn lằn bấu sát bức tường thành sắp đổ. Chúng tôi vẫn không biết gì về nhau hơn, sau đó. Nàng khoe:

- Tôi có nhiều tên. Anh cứ đặt tôi một tên nào anh thích. Phần tôi, lỡ gọi anh là Thiền Sư thì anh vĩnh viễn là Thiền Sư.

Tôi cố tìm một cái tên ngược với chữ Phương, đầu tiên nên là vần trắc. Nàng chọn ngay:

- Vậy gọi là Sắc đi. Mình gặp nhau mùa xuân, có lẽ sẽ chia tay vào mùa đông. Hãy tạm gọi tôi là Thu Sắc.

Giọng nàng chợt chùng thấp, tâm sự:

- Có lần tôi chia tay một người bạn trai khá thân vì anh ta nhận ra trong tôi, phần thú nhiều hơn phần người.

Bữa đó, nàng thể hiện khá xuất sắc thần khí của một con thú trúng đạn, đơn độc, kiếm chỗ liếm vết thương và hãi sợ tiếng người. Thế nên tôi chẳng dám nói gì nhiều. Nhưng khi chia tay, nàng dư thừa nét đam mê và bí ẩn để xui tôi xin nàng một lần hẹn thứ ba.

Nàng có vẻ phân vân:

- Cuộc sống của chúng tôi phù du lắm. Chúng tôi sẽ ở thành phố này vài ngày nữa rồi phải đi. Vầy đi, tám giờ tối thứ sáu, 13 tây này, anh nên đi xem chúng tôi biểu diễn. Sau đó mình đi chơi cho đến 5 giờ sáng, anh phải trả tôi về để kịp cùng đoàn dọn gánh ra đi.

Hóa ra đây là một cô gái hát rong. Tấm vé nàng đưa có nền màu xanh lục. Những hoa văn, họa tiết trong đó nhắc tôi nhớ nơi đây đang diễn ra một lễ hội lớn với khá nhiều khách đến từ các nước. Nàng có vẻ là một cô gái lai. Mắt nâu trong, tóc màu hạt dẻ. Hôm đầu nàng búi đầu như sương phụ nửa chừng xuân, hôm sau cài một băng giữ tóc kết từ nhiều sợi tóc.

Cùng với jupe jean xanh, pull trắng, ngó ngây thơ khỏe mạnh như cô học trò nhỏ của một trường thể dục thể thao.

Cả nhà nhận ra sự khác lạ nơi tôi. Tôi cố hòa vào các sinh hoạt của lễ hội với hy vọng tìm người. Người ta chỉ cho tôi một khu tường rộng bao quanh cho biết đoàn của nàng đang tập dượt bên trong. Tôi đành phải lang thang đi vào các phòng triển lãm, len vào các khu phố ẩm thực, đi dọc bờ sông xem thả diều và ngó những khối đá, thạch cao ngã xiên với những cái tên được xài hoang phí như: “Lời nguyền dòng sông”, “Mây, em và tôi”, “Vũ trụ đìu hiu”, “Sa mạc tình yêu”, “Đời cá”, “Sát na”, “Đại hồng thủy”, “Tiếng thở dài của thời gian”, “Thu cố đô”, “Khúc trầm ca nghiệt ngã”, “Mộng”...

Lạc tới một bãi sông đầy chong chóng giấy quay cuồng trong gió, cảm giác bị nhìn, tôi quay lại và thấy nàng đang chụp trộm lưng tôi. Tôi không dấu được nỗi mừng khi tình cờ gặp không hẹn trước đến độ bị nàng chê:

- Đừng trải phơi ra như vậy, mất đi chất thiền sư.

Tôi nắm chặt tay nàng:

- Mặc kệ, tôi không thể dấu tôi quá vui khi gặp lại Thu Sắc.

Nàng gỡ tay tôi ra:

- Nhưng tôi thích anh vì cái vẻ thiền sư không bỏ được đạo của anh.

Kéo tôi ngồi phệt xuống một phạt cỏ ở bờ sông, nàng say sưa kể cho tôi nghe mối tình tuyệt vọng của cô gái em vua xứ này và vị Thiền sư đến từ đất Gia Định. Lặn lội vào ngôi chùa ở Cù lao Phố với danh nghĩa triều đình để tìm cách tiếp cận người yêu, cô chỉ được Thiền Sư ngồi tiếp sau một bức vách. Đêm ấy cô rủ ông đi trốn. Đến giờ hẹn, ông từ chối. Cô xin nắm một bàn tay, ông đưa tay ra để rồi sau đó chặt tay phóng hỏa đốt mình… Bàng hoàng cô đã lao vào lửa ôm lấy nhục thể của ông để được cùng thiêu chung.

Tôi xỉa trán nàng, cười:

- Ghép ở đâu vào cái chuyện chặt tay… Hình như tích đó là của bà thứ phi Phi Yến.

Ngó bộ nàng sững sờ khi phán:

- Cười đẹp quá, nhưng không nên cười nhiều, chỉ cười với tôi thôi.

Rồi ngó chằm chằm vào tay tôi đến độ tôi phải chìa cả hai tay:

- Nắm đi!.

Nàng lắc đầu, dẫu môi:

- Không dại! Đó là vật dễ cháy, dễ lây lan…

Tôi thèm hôn ngay lên đôi môi nàng lúc đó. Đó là một đôi môi thách thức người ta chiếm đoạt với khá nhiều bạo lực, một đôi môi biết cách đòi hỏi để được hôn…

Như đoán được ý tôi, Thu Sắc áp đôi môi nàng xuống đôi tay tôi đang mở ra. Lửa từ đó lan tỏa toàn thân tôi. Tôi lờ mờ cảm nhận lý do tại sao có người cho là trong nàng phần thú nhiều hơn phần người. Nàng sanh ra để được yêu. Và dường như nàng thích chọn những mối tình không dễ…

Tôi hồi hộp chờ đến giờ người ta cho vào khu đất trống… Còn ba mươi phút nữa vở diễn mới bắt đầu. Trên sân khấu, một người đàn bà trùm khăn áo, ngồi ngó khán giả với giỏ đồ bên cạnh… Chiêng trống khua, người ào ra tới lui, lúc mau, lúc chậm, lúc đông, lúc thưa với những khuôn mặt trắng bệch như ma khiến tôi hoa mắt chẳng đoán nổi ai là Thu Sắc… Nàng là cô công chúa ở xứ cũ, vì mê trai bị vua cha từ phải lìa xứ hay là cô công chúa xứ mới trẻ xinh hơn, được trai mê đến độ dứt nghĩa với vợ xưa. Nàng là chàng thiền sư si tình công nương xinh đẹp hay nàng chính là mụ phù thủy tiên tri những đứa trẻ sẽ xinh đẹp vĩnh viễn ở tuổi lên năm (hay chính nàng là một trong hai đứa?). Nàng là tên quân câm trung thành uốn người qua ống sắt hay nàng là thiếu phụ ngồi dương đôi mắt cú vọ quan sát khán giả từ ba mươi phút trước giờ diễn với túi thức ăn, đồ uống thoáng chốc và bất ngờ được mang ra.

Nhạc chuyển đám cưới xôn xao, cô vợ cũ chuẩn bị mọi thứ như hôn lễ của chính mình, cô cúi xuống cửa mình dùng miệng nhổ ra từ đó một lưỡi dao. Ngậm cán dao trong miệng, cô ngoắc cặp con của mình đến để ôm ấp như mọi ngày. Hai đứa nhỏ xinh như hai con gà kết bằng len tung tăng đến mẹ. Mẹ hôn con để lưỡi dao trong miệng mẹ đâm suốt tim con, cả hai đứa. Lưỡi dao đã được rút ra từ chốn mẹ đã bồng bềnh với hạnh phúc rồi từ đó nẩy nở ra con…

Gây cho người xem cảm giác buốt đau như cũng bị dao đâm khi mẹ hôn con bằng nụ hôn như thế, chẳng biết đây là loại nghệ thuật thấp hay cao. Chỉ biết rất ít khán giả còn tỉnh táo nhận ra đôi mắt cú vọ đã trôi ra gần giữa sân khấu, tiếp tục ăn trái cây, uống nước và ngó khán giả, rồi lại trôi hướng khác một cách chậm chạp đến độ khó ai phát hiện được bà đang chuyển động. Mãi đến khi tuồng vãn vài mươi phút sau, khi khán giả cuối cùng là tôi chuẩn bị rời rạp vẫn thấy trên kia đôi mắt cú vọ tĩnh tại ngồi nhìn…

Tôi đợi nàng ở ngả ba Âm hồn, nơi có gốc si già tương truyền được nhiều người chọn làm nơi treo cổ. Nàng đến từ sau lưng, ôm quấn lấy bụng tôi bằng đôi tay mát lạnh như rắn trườn với lời thì thào:

- Chạy đi anh!.

Tôi đưa nàng đi, như mộng du, ra khỏi thành phố. Ánh đèn đường và ánh sáng trong các loại nhà ở hai bên quốc lộ loáng thoáng hắt vệt ra. Chúng tôi chỉ còn vài giờ ở bên nhau. Trước mặt tôi, vài chục cây số nữa là vài ngọn đèo lớn, một cung biển đẹp, tôi biết đưa nàng đi đâu để không hoang phí vài tiếng đồng hồ quý báu này. Chuyện gì sẽ xảy ra với cô gái tên Thu Sắc và chàng trai bị gọi là Thiền Sư. Hay chính nàng mới là Thiền Sư còn tôi đang sôi sục toàn thân nỗi nôn nao làm thú. Ở một cây xăng dọc đường, nàng nhắc:

- Nhớ 5 giờ sáng cho về lại chỗ diễn kẻo tôi bị bỏ lại mà tôi thì chưa thể sống lạc bầy…

Một tiếng sau chúng tôi phải chọn giữa biển và đèo. Tôi hỏi, nàng nói, anh là đàn ông, hãy chọn đi… Tôi chẳng phân biệt được trăng 14, 15 hay 16, chỉ biết đêm ấy trăng ngập ngụa lá rừng và pha sắc biển trời đêm một màu lạ lẫm. Nàng kêu lên những tiếng rên đầy hoan lạc trong cổ họng đến độ tôi ngỡ phải ngừng xe. Nàng bấm tôi thì thào, chạy tiếp lên đỉnh đi anh, em chẳng ngờ được tắm trong một ánh sáng lạ lùng như vậy và hương biển pha rừng trộn trăng cho ra một loại mùi vị quá sức gợi tình.

Chúng tôi phải né đỉnh đèo vì dù là nửa khuya nơi ấy vẫn là giao lộ chộn rộn các xe qua lại. Tẻ vào một nhánh đường cứu nạn, tôi loay hoay tìm chỗ dấu xe. Tìm ra được một chỗ có thể lót trải một nệm lá êm cho nàng vừa xong, ngó qua thì không còn nàng bên cạnh khiến tim tôi ngưng vài nhịp. Đến khi nghe tiếng cành lá khô khuơ tôi mới nhận ra nàng đang bò ra một khúc đá nhô cao.

Khi tôi theo kịp nàng, Thu Sắc đang quỳ ngửa nhắm mắt, ưỡn người ra phía sau để mặt hứng đầy trăng. Tôi run rẩy tháo những lớp vải trên người nàng. Nàng đưa tay tìm tay tôi, nói khẽ:

- Nghe nè, không phải doạ đâu, nhưng ai đi sâu vào trong người tôi đều chết mà tôi thì không muốn anh chết chút nào. Anh  không giống những người tôi đã gặp, anh là Thiền…

Chữ “Sư” chưa thoát ra được đã bị tôi bịt lại bằng một nụ hôn. Tôi không thích phụ nữ nói nhiều… Tôi quý nàng vì sau bao lượt gặp, số lượng chữ nàng rót sang tôi không nhiều mà vừa, gọn.

Đúng như tôi nghĩ, môi nàng sinh ra để khiêu khích người ta cưỡng đoạt nụ hôn. Nàng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, đồng thời tôi cũng nhận ra sự côïng hưởng tuyệt vời. Rồi một lúc nào đó, tôi nhận ra mình là người được. Bằng cách nào không rõ, nàng như từng đợt sóng, nâng quấn rồi đẩy chìm tôi để môi tôi được trôi đến đỉnh cao cảm xúc, uống no nê tất cả những mật ngọt tận nguồn. Đôi chân nàng quấn cổ tôi như muốn nghiền cổ kẻ tội đồ tham lam là tôi chẳng bao giờ thấy đủ… Tay tôi quờ quạng tìm kiếm cho đến khi chạm được cảm giác an tâm của trẻ thơ lúc đày đọa được bầu vú mẹ hiền. Mắt tôi không thể mở như là nó chưa hề tồn tại và thật sự tôi chỉ muốn thiếp ngủ một chút để quên đi những nhọc mệt khi leo được đến đây và trước một chút nữa, chuẩn bị một nệm lá vô dụng dưới chân ghềnh…

Lẽ ra tôi nên dừng ở đó hay ngủ thiếp đi lúc đó.

Nhưng tôi, đã không xứng với hai chữ Thiền Sư nàng tặng, không biết vâng lời để ngừng lại trước những bí ẩn đã được cảnh báo. Tôi nhổ mặt mình ra khỏi hai chân nàng. Nàng có vẻ đuối sức nằm đó, thân hình như đá trắng tạc dưới trăng xanh, đẹp đến không ngờ. Phải, lúc đó tôi mới bình tỉnh nhìn toàn thể người nàng. Thân thể nàng đẹp đến độ làm cho người ta sợ, và càng nhớ hơn lời cảnh báo của nàng. Tôi quỳ bên cạnh cái sinh vật sống ấy, hôn từng phân vuông trên khắp người nàng.

Nàng nằm yên với chút ít hơi thở gợn mong manh dưới ngực, mắt ngó trăng hay ngó trời, ngó biển hay cây lá rừng đêm? Tiếng tôi nhỏ nhưng đêm vắng nên nghe vang vang:

- Em… chính là… Thiền Sư…

Nàng cười mệt nhọc, không nói, tay níu tay tôi đặt lên ngực nàng. Tôi nghe tiếng đập hết sức nhỏ nhẻ tội tình và đột nhiên thấy cần thiết biết bao, phải CÓ nàng. Tôi tháo hết áo quần của mình ra, liệng vương vãi một cách nhẹ nhàng và chợt nhận ra nãy giờ nàng nằm trên đá.
Tôi nâng nàng lên, phủi đi những vụn cát đá còn bám vào người rồi bế nàng xuống mảng nệm lá bên dưới. Tiếng nàng van vỉ:

- Sẽ chết mà, nghe em đi, phần thú trong em mạnh mẽ hơn người.

Lỗi tại ai khi trong câu năn nỉ cản ngăn của nàng lại hàm chứa một lời khuyến khích. Như là nàng nói em thèm chết quá, cho em chết đi và tôi hiểu chữ chết là yêu.

Tôi đâm sâu vào người nàng. Người chết là tôi. Tôi rú lên vì cảm giác có một khe hẹp đầy dao nhọn bén chặt rọc đi phần mềm yếu nhất của tôi.

Tôi ngã ngửa người ra, vừa khi nàng uy nghi trỗi dậy. Chúng tôi vẫn chưa thoát khỏi nhau.

Và tôi ngất đi trong ý nghĩ hoang mang nàng là ai vậy?.

Là cô công chúa giết con bằng nụ hôn chứa lưỡi dao rút từ nơi đỉnh cao hoan lạc nên cũng là cửa tử. Hay nàng là người mang đôi mắt cú vọ gắn trên một mặt trắng đá lạnh băng.

Khi tôi tỉnh dậy, thấy mình vẫn trần truồng nằm trên nệm lá, áo quần tung vãi ở những ngọn cây thoát khỏi tay tôi với một vùng hạ bộ đau buốt cho thấy những điều đã xảy ra là có thật.
Nắng chiếu vào những mẫu kính và kim loại trên chiếc xe lấp ló sau lùm bụi rồi hắt vào người tôi nóng rát.

Phải chăng nàng đã lấy đi khúc đời còn lại của tôi? Phải chăng sẽ không còn cơ hội cho tôi gặp lại phần thú tuyệt vời nằm tiềm ẩn trong mình lần nữa?.

Tôi chỉ biết chắc mình đã có thể nói adieu với nỗi ám ảnh tên Phương để bắt đầu nỗi ám ảnh mới với “cô-gái-thiền-sư “!

(trích Hợp Lưu, California, số 68, 12-2002)

http://www.gio-o.com/NguyenThiMinhNgocSac.html
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2007 08:37:04 bởi sóng trăng >
#1
    sóng trăng 20.01.2007 11:23:16 (permalink)
    .










    Khói hương
    KỊCH
    Nguyễn Thị Minh Ngọc


    Nhân vật:
    Pho tượng.



    Pho tượng áo quan rực rở, đường như được thay mỗi ngàỵ


    Tượng ngồi trên bệ… Khói nhang nghi ngút. Một vòng nhang lớn trên đầu tượng. Vài chậu thủy tinh đựng nước trong.

    Chiếc gối vuông như một cái hộp. Chiếc ná gỗ.

    Rất nhiều giấy tiền vàng bạc được xếp thành thiếp hoặc xếp thành hình những thỏi vàng. 

    Hai cây hoàng lạp… Chiếc trống và dùi bên phải tượng.

    Khi khói hương đã loãng bớt, pho tượng đang uy nghi bất động bỗng bất ngờ chuyển động.

    Việc đầu tiên của tượng là chụp cặp dùi gỏ dồn dập vào mặt trống nhưng không ai nghe được một tiếng kêu nào dù trống không bị thủng.

    Pho tượng có vẻ chán nản buông dùi trở lại tư thế uy nghi, rồi cất tiếng trầm trầm mỏi mệt.


    Pho tượng: Các người không thấy mỏi mệt sao? Hỡi các người đang chen chúc ngoài kia chờ đến lượt bước vào ngôi đền này vái lạy cầu khẩn tả.


    Phần ta, ta đuối lắm.

    Cứ tưởng chết được một lần là nhẹ nợ.

    Chẳng ngờ nhang khói của các người lại chất nợ lên tạ
    Bình sanh ta ghét nợ. Ta ghét trả cũng như vay. Khổ thay, số người đến van ta độ trì nhiều nhất lại là bọn đến mượn tiền, cầu lộc, cầu tài.

    Các người đến đây, chất đầy những mâm hoa trái cùng giấy bạc, giấy vàng đốt cháy thành tro rồi hỏi mượn tiền ta.

    (Cầm từng thếp giấy và thỏi vàng châm lửa nến đốt rồi thả bụi đen vào chậu nước).

    Cái trò này không vui một chút nào hết.

    Những đồng tiền cứ phải trôi nổi từ người này sang người khác. Các người được, mất, mất, được… rồi mấy người cười, khóc, khóc, cười…

    Người mất thì cứ lôi ta ra oán hờn, nguyền rủa…

    Người được thì lại quà cáp đến đây, lập lại cái trò um khói đền ta.

    Không ai sáng suốt thấy được rằng ta có động thủ gì đâu.

    Làm sao ta nghe được hết, sức đâu ta giúp cho các người thỏa mãn trăm bề.

    Để mớ tiền vàng vun cao hơn trong tủ nhà này ta phải giựt lại nhúm bạc trên tay kẻ khác.

    Coi nè…

    (Giựt một mớ giấy vàng, tiếng khóc nổ lên… Rãi số giấy đó ở một số nơi, rãi tới đâu tiếng cười râm ran tới đó. Bất chợt ngưng lại, thở dài)

    Sức lực ta để phung phí vào những chuyện này sao?

    Ừ, thỉnh thoảng ta cũng có nhúng tay vào chuyện riêng của các người chút đỉnh… Nhưng tất cả chỉ bởi vì ngó các người sống chán quá, ta bày trò ra cho khuây khỏa cõi nhân gian.

    (Ngáp dài, có vẻ buồn ngủ, rồi tìm cách chống chọi cơn buồn ngủ bằng cách chơi lần thứ hai trò giựt chỗ này, rãi chỗ kia với những đồng xụ Tiếng cười và khóc vang lên tương tợ nhưng với tốc độ nhanh hơn và cũng bị nhưng đột ngột).

    Cái nhịp điệu vừa rồi là của ai vậy? Ta lôi kéo các người hay các người lôi kéo ta? Nhưng mà thôi, tốc độ nào thì ta  cũng cần một chút nghỉ ngơị Dù là đất, gỗ, thịt, xương hay mớ nhang khói này tạo nên ảnh ảo của ta thì hành tinh chứa ta vẫn là trái đất.

    Điều đó có nghĩa mặt trời vẫn còn mọc hướng Đông và lặn hướng Tây, chưa đảo ngược được đâu. Ta chẳng hơi đâu chạy hụt hơi theo níu cánh mặt trời để làm loài không bao giờ ngủ.

    Hết giờ chơi rồi.  Đừng ai quấy rầy ta nữa nhé.


    (Ngồi xoay lưng lại, tự hát ru mình)


    Ầu ơ… Gió mùa thu, ta ru ta ngủ
    Năm canh chày, thức đủ vừa năm.
    Hãy nín, nín đi ta
    Hãy ngủ, ngủ đi ta.
    Hỡi người là người ơi..
    Ta nghĩ đến người…



    (Hắt hơi ngưng lại vì khói lại xông lên, pho tượng quay mặt lại bực bội với những cây nhang đang cháy lam nham lỡ nhỡ).


    Bao giờ cũng vậỵ Bọn cần tiền thì có giờ có giấc còn những người cầu duyên thì bất kể ngày đêm. Họ là những người ăn cắp giấc ngủ của tạ Ta không thể nào yên giấc được với tiếng khóc nỉ non của các cô nhi quả phụ.


    (Lắng tai).

    Nghe đó, cứ rỉ rả như thế này suốt năm canh như dế than, mèo gàọ Mà có đáng gì đâu? Đàn ông họ như vậy cả. Chẳng thay đổi được gì đâu!.


    (Hát một bài hát như nói)


    Tôi biểu tôi mãi mà tôi không nghe, không nghe
    Cứ thích la cà để rồi về nhà thương nhớ.
    Quyến luyến bạn bè, để rồi chợt thương người nhà.
    Trời sinh tôi ra, tôi ra như thế.
    Thương tôi, yêu tôi xin sống say mệ
    Không thương, không yêu, xin giết tôi đi...


    Họ đã nói xoạt vào mình như vậỵ


    Thì thôi!.

    Còn không thôi thì đừng có khấn cầu ta.

    Ta… A! Ha! Kẻ suốt đời chưa được nếm mùi thế nào là yêu, thề nào là thất tình lại cứ bị chúng sinh tới ngờ gỡ với thù lao cũng lại là hương hoa, xịt vào thêm ít nhiều nước mắt.

    (Cầm từng cây nhang, hỏi)

    Tình yêu, mùi vị nó như thế nào?

    Hỡi người thiếu phụ Nam Xương cắm đầu xuống giếng.

    Hỡi người vợ đợi chồng đến độ hóa đá cả mẹ lẫn con.

    Hỡi những cô gái cậu trai miệt vườn Nam Bộ Việt Nam nốc cạn những chai thuốc rầy như được uống một loại tửu tình thiêng liêng trước khi về cõi chết.

    Hỡi bà lão tuổi vượt số một trăm đốt thuốc nhai trầu héo gan nhớ nhung người chồng vừa chui vào dành đất vối dế, giun.

    Hỡi cậu thiếu niên xuống trọn mớ tóc, chặt đốt ngón tay để xóa đi lời thề đã bị bội ước…

    Các người nghĩ sao khi ta khẩn cầu lại các người chỉ cho ta với thế nào là yêu,  thế nào là nát tim, thế nào là đứt từng đoạn ruột.
    Ta chỉ biết vĩnh viễn không bao giờ ta cắm đầu xuống giếng, không bao giờ ta để định mệnh hóa đá thân ta, không bao giờ ta để chạm môi thứ độc dược bào xé ruột gan. Đam mê lớn nhất cuộc đời ta chỉ có một thôi và đã bị lấy đi. Đó là ĐƯỢC SỐNG! Và bây giờ, về với cõi này, lắm khi ta cứ băn khoăn tự hỏi có thiếu sót lớn lao cho cuộc đời ta không khi ta chưa nắm được vị YÊU!

    Có ai không? Có ai ngồi đâu đó cho ta cầu khẩn không? Những người đi trước, đi sau hoặc đi cùng với tả Kẻ thù ta, bằng hữu ta hay đám con nuôi của ta… Các người hạnh phúc hơn ta biết bao khi các người đã được biết thế nào là yêu và khổ.

    Thôi nha! Vết thương ta đã thành sẹo. Có lòng thành đến với ta xin đừng khơi lại bao giờ.

    Pho tượng nhúng tất cả cọng nhang vào trong những chậu nước để chúng cháy xèo, tắt ngấm… Rồi những ngọn nến cũng được thổi tắt để bóng tối tràn ngập khắp nơị Trong sự im lặng đó, có tiếng chân rầm rập, mà cũng là tiếng tay tự vỗ lên thân tươ.ng. Qua tiếng vỗ ấy người ta có thể hiểu ra pho tượng được cấu tạo bằng gì… Những tiếng chân và tiếng vỗ tay vào tượng lớn dần… Pho tượng chống chỏi tiếng động đó bằng tiếng hát.

    Pho tượng tung ra những giai điệu loạn xạ trộn lộn từ tình ca chuyển sang hành khúc, từ nhạc rên rỉ đến thánh ca, các điệu buồn phương Nam, điệu vui phương Bắc, tiếng hò Huế vọng lại xa xa.

    Tiếng hét bất ngờ cất lên. Im lặng dài.

    (Ngọn nến dộc nhất được đốt lên. Pho tượng đã đội tóc dài vào để diễn lớp “Hồ Nguyệt Cô hóa cáo”. Rồi tượng lột tóc ra để diễn lớp “Khương Linh Tá cầm đầu dẫn bạn qua truông”. Dứt hai lớp diễn, pho tượng nằm vật ra).


    Pho tượng:Ta không diễn cho những người cầu duyên tình. Ta diễn cho bọn ngươi đó, hỡi những người đến cầu xin danh vọng và quyền lực nơi ta!


    Trăm năm quyền lực gì đâu,
    Chẳng qua một nắm cỏ khâu xanh rì.



    Chuyện này thì ta rành.

    Dù khi ta chết, giấc ngủ ta không yên.

    Xiềng khua lách cách trên mả ta

    Tiếng kèn loa đệm cho án tử đời ta.

    Non chục án chém, năm ba án treo, lăng trì, tam ban triều điển một ngôi mộ đất.

    (Chợt nhổm dậy, bày bàn cờ tướng ra chơi một mình cho cả hai phe rồi cười lồng lộng)

    Này cậu vua non, đừng quên, khi tạo ra nhiều hài kịch quanh cưng, đó là điềm báo cho một nguy cơ hoàng hôn đổ nát, tắt ánh mặt trời. Mà trách chi cậu, ngay ta đây thôi, vẫn nhớ nhung không nguôi các trò chơi này, đã luôn dùng bàn tay mặt để xóa đi những việc làm của bàn tay trái.

    (Dẹp những quân cờ sang một bên, úp chiếc gối vuông lên bàn cờ, xốc mấy cái như chơi bầu cua cá cọp… Đặt xuống và hô).

    Lấy cái tay! Đặt vô đi… Bầu, cua, cá, nai hay tôm, gà…
    Để coi hôm nay chúng ta đãi nhau món gì?

    Súp mắt kẻ thù nấu với măng cua?

    Hay lá gan bọn yếm thế xào thơm chua, ngọt?

    Tim phạm nhân tiềm thuốc Bắc?

    Hay xương, phổi bạn bè làm mắm vạn niên?...

    (Xốc một lần nữa).

    Lấy cái tay! Đặt vô đi coi nè. Khui!

    (Mở, xổ ra trên bàn cờ là những găng tay đen kịt và lưỡi tím).

    Pho tượng (Lắc đầu) Ta biết trước sau gì cũng có ngày nàỵ

    Bằng bàn tay trơn, cái lưỡi dẻo các ngươi đã làm nên tất cả…

    Với loại tay này, các ngươi sẵn sàng lột truồng mình ra để nổi tiếng.

    Còn lưỡi này, cùng với tay kia, các người sẵn sàng thọc sâu vào rác rưỡi lẩn mật hoa.

    Các người đã tím xanh trong giá rét.

    Những lưỡi cùng tay, các ngươi tự vắt kiệt mồ hôi mình để rồi sau đó ướp tay cùng lưỡi vào được xạ hương.
     
    Các ngươi lại mù lòa vục khoáy chúng vào não tim những người đang hoài thaỉ.

    Như cậu nhỏ đang khoát hờ mảng long bào kia, các người lại tái diễn những trò ngô nghê ngọng nghịu “ấy ái uông”, gióng lên hồi chuông báo tử một cường quyền lung lay chảy truồi nền cát dưới đáy những đền đài miếu mạo lộng lẫy nguy nga.

    Một trong những trò hề đó là cảnh tượng các người đang quỳ lạy bái phục ta.

    Các người có tin gì ta đâu.
     
    Các người chỉ lỡ đánh mất niềm tin nơi chính các ngươị
    Mà sao ta lại mất thì giờ vì các người, có cần thiết phải nói lên những điều vừa nói không?

    Ta chỉ muốn nhắc các ngươi hình dung ra một điều thôị Nhắm mắt lại đị Mở hết sức, con mắt trong đầu ra, sẽ thấy. (Nhắm mắt lại).

    Máu đang chảy khắp mọi nơi.

    Có máu trong vàng của những người giàu.

    Có máu trong đất của các người, những lãnh chúa mớị
    Và loại máu này, khi đã nhuộm tay, vô cùng khó khăn khi tẩy rửa… Thử coi.

    (Vắt những chiếc găng đen, những dòng nước đỏ bầm như máu hay rượu vang chảy xuống những chậu nước sạch cuối cùng để rửa tay, sắc nước chuyển hồng.
    Tượng mở mắt, cầm chậu nước cuối định đổ hắt vào một chỗ, chợt nhận ra những cuốn sách được bày đúng ngay đó với những cọng nhang cắm lên nên ngưng lại, đặt chậu nước sang một bên, chụp lấy sách, mở ra, đọc vài trang rồi gục đầu xuống khóc rấm rứt tức ta tức tưởi).


    Pho tượng:Xin lỗi! (Chùi nước mắt, ráng cười) Ta không ngăn được nước mắt.


    Ta lại mũi lòng như một mụ đàn bà yếu đuối, chỉ biết tựa vào nước mắt mà thôỉ.

    Này những bậc cuồng chữ, những trí giả trí thật của bao đời, xem bức tranh các vị phác họa vể ta, ta chỉ có một nỗi lòng muốn tung lên trời ba tiếng khóc.

    (Nhỏ nhẹ tâm sự) Sao vậy, sao lại bệnh nặng đến như vậỷ Dĩ nhiên, ba tiếng khóc ấy không phải để dành riêng cho các vị và ta, mà là cho những người không phải chúng ta đang và sẽ phải sống quanh ta.

    Phần cho các vị thì ta đã có dành thưởng cho ba tiếng cười câm. (Lại đánh lên ba hồi trống câm).

    Thật sự, các vị bệnh đến mức này thì ta đành phải đầu hàng…

    Bởi bọn mê tiền cũng có lúc trắng tay, mộng tỉnh.

    Bọn say tình, rồi sẽ đến ngày cắt cơn túy lúy dứt mê.

    Bọn đam mê quyền lực và danh vọng phù hoa cũng có lúc sẽ ý thức mình đã lỡ tay phung phí đời cho những trò cỏ bóng.

    Nhưng còn các vị, đến bao giờ các vị mới chịu đổi một phần nào đó trong não bộ.

    Chuyện này đúng ra thì cũng thường thôi, máy móc trục trặc phải ngưng ngay, định bệnh rồi thay những linh kiện không còn bình thường hoạt động…

    Phải nói sao cho các ông hiểu về cái thời chúng ta đã sống…

    Có những thời đại lớn dung chứa khá nhiều kiếp người trong đó.

    Nhưng cũng có những kiếp người như ta, dung chứa biết bao thời đại trong mình.

    Ta là A, khi ta hừng hừng khí thế truy sát những người dán lên người chữ X.

    Ta là B, khi ta chấn chỉnh kỷ cương luật pháp, mở rộng giao thương, xây dựng những con người nhận hậu mà hào sảng cống hiến cho thành Y.

    Ta là C, khi mỗi khuya choàng dậy ta đau nỗi lẽ bóng đoạn trờng dù họ đã đẩy sang cho ta những cung nữ sầu muộn Z để làm người bầu bạn sớm hôm.

    A, B, C nào phải là ta, mà cũng chính thị là ta đó.

    Bởi vì nếu họ không là ta thì họ đã là aỉ.

    (Đập vỡ một chậu thủy tinh không).

    Ta như vậy đó, những mảnh vỡ gán ép vào nhau.

    Hơn ai hết, các vị hiểu ta bất toàn từ lúc mới sinh ra.

    Chính ta đập ta nát tan từng mảnh vụn khi ta sớm ý thức được điều này.

    Suốt đời mình, gần như ta chỉ làm một công việc là ngồi ghép lại những mẫu đời vỡ vụn của mình.

    Hay của đám thân hữu, con nuôi.

    Phải, từ Thìn, Tuất, Sửu, Mùi

    Đến Giáp, Ất, Bính, Đinh đều là những mảnh vỡ người ta ghép lại.

    Chúng ta không khéo tay cho lắm nên đã có những cuộc binh biến, chiến chinh long trời lỡ đất, cuốn chúng sinh vào một nạn máu xương trộn đất, đạn thần công, và cả tầm vông…

    Nhưng giờ phút này đây,

    Sau cuộc tẩy rửa trắng, ta thật sự đã quên không biết ta cầm quân truy sát những người dán lên họ chữ X hay chính X cầm quân tàn sát những người dán lên họ chữ A.

    Không biết thành Y phải dựng bia nhớ ơn ta hay nguyền rủa, quật mồ ta mới là phải đạo?

    Ta còn lẫn lộn không nhớ mình là vợ của người hoạn quan tên Z hay Z chính là cung nữ, vợ ta.
     
    Bước đi của ta bây giờ nhẹ nhỏm biết bao nhiêụ Vì quên, có nghĩa là ta đã tha thứ, đồng thời đã được thứ tha.

    Các ông có hiểu thế nào là sự tha thứ hay không?

    Ta chỉ biết khi ta được tha thứ cũng có nghĩa là ta cũng đã tha thứ các ông.

    (Xé từng trang sách, vo tròn làm đạn giấy rồi dùng ná gỗ bắn… Được vài viên chợt ngưng lại).

    Có ai nghe thấy gì không?

    (Đi tìm, xoay lưng lại, tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên, từ nhỏ đến lớn dần)


    Pho tượng (Buông ná, đi kiếm) Đêm nào cũng vậy, tới giờ này thì ta nghe.


    (Áp tay vào những bức vách để nghe ngóng).

    Có ai chôn mèo sống vào những bức tường này không?

    (Tiếng khóc to hơn. Pho tượng ngửa tai lên trời rồi áp xuống đất, nghe).

    Mong rằng đây là một tiếng khóc có thật chớ không phải là đứa trẻ thơ trong ta cất tiếng chất vấn ta.

    (Ngồi xuống, gục đầu vào hai đầu gốị Tiếng khóc to hơn, tượng ngẩng lên, nhìn khắp nơi, chạy ra ngoài, khựng lại).

    Ôi, một đứa bé mới xinh xắn làm sao!

    Ai, ai đã đặt nó trước phần đất đền đài, miếu mộ của ta?

    Các người đã hắt vào đây vị tanh của bạc, bụi lầm của cõi tình cùng bao nhiêu thứ nhớp nhúa khác chưa đủ sao, còn ném cả vào đây, trẻ sơ sinh vô tội. (Tiếng oe oe như muốn trò chuyện).

    Nín đi con! (Oe oe mạnh hơn)

    Con khát sữa phải không? Ta làm gì có sữa! Con lạnh tím rồi kìa, tiền đâu ta mua tả cho con? (Tiếng oe oe như lời đòi hỏi)

    Chưa gì con còn đòi phải được học.

    Xưa, ta ghét nhất chuyện nhét chữ vào đầu.

    Ta là một võ quan, lấy đâu ra chữ cho con? (Oe một tiếng ngắn)

    Con còn cần gì nữa, kể ra hết đi! (Oe dài, kể lể)

    Được, ta hứa, ta sẽ lo được hết...

    Phần con chỉ cần suy nghĩ kỷ trước khi đồng ý vào đây với ta như một bạn đồng hành.

    Tự hỏi đi, con có chấp nhận cuộc đời này với mọi đớn đau trộn nhòa trong hạnh phúc hay không?

    (Tiếng khóc êm dịu hơn. Tượng lột áo quan ra gói đứa bé cùng tiếng khóc vàọ Người ta được thấy bên trong tượng là một chiếc áo tả tơi với dây thừng trên cổ và dao xắn ngang dọc trên lưng).

    Con thấy đó, cạnh đòn thù của phe đối nghịch, còn ngang dọc trên ta những vết chém xã của bạn bè.

    Nghĩ thật kỷ đi, lần chót! (Oe khẻ rồi dứt hẳn. Tượng thở dài)

    Biết làm sao bậy giờ, đành vậy! Con cũng giống hệt như ta. (Chất những nén vàng, thiếp giấy còn sót lại, những chiếc găng đã khô máu, những cuốn sách tả tơi trên bệ ngồi của mình)

    Cám ơn con đã đến.

    Trước khi có con, ta là pho tượng bất hạnh, hơn cả bọn gái không chồng mà chửa, hơn cả mấy nàng đợi chồng đến đá hóa cả con thơ vì con có thành đá vẫn là con.

    Nhưng bây giờ ta là người hạnh phúc nhất cõi nhân gian. (Thắp nhang lạy xá những vật kia). Ta như cây cổi, tưởng sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ nẩy chồi nứt nụ ra hoa, bỗng dưng lộc nẩỵ

    (Tiếng oe oe. Tượng vạch vú cho con bú. Vẫn oe oe, tượng lấy thỏi vàng giấy đổi về bình sữa, cho bé bú)
    Hãy khóc đi con ơi, nếu điều đó làm con thích. (Nó đã ngủ. Tượng cột nó trước ngực). bây giờ thì mặc kệ khói nhang, các ngươi muốn đốt sạch ngôi đền này cũng được, nhưng hãy giữ im lặng nhé, nó đang ngủ, đang cười và nó sẽ lớn lên trong giấc ngủ cho coi.

    (Bước lên bệ ngồi uy nghi như cũ. Đằng sau những giấy vàng, sách, găng tay, với đứa bé cột trước ngực, trong chiếc áo tả tơi, lòng thòng những sợi đây thừng và dao cắm ngập sau lưng. Khói hương lại bay đến, mịt mù...)


     
    Nguyễn Thị Minh Ngọc




    http://www.gio-o.com/NguyenThiMinhNgocKhoiHuong.html
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2007 11:18:24 bởi sóng trăng >
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9