Dốc nhớ
Triều Sương 14.01.2007 01:02:54 (permalink)
DỐC NHỚ

Chiều không nắng
Hòa lững thững bước dần trên con đường cong cong uốn như hình chữ C mà nơi khởi hành chính là nhà trọ nơi Huê từng sống. Nói là con đường nhưng chính xác là một đoạn đường bởi điểm cuối  đã được giới hạn, giới hạn vì không thể nào đi tiếp được nhưng theo lời Huê từng nói cái giới hạn ấy được tạo bởi những rào cản trong lòng người. Nghĩ là thế , chân Hoà vẫn đều bước. 

Hơn nữa đoạn đường trôi dần phía sau lưng, con dốc nằm sóng soải cuối góc dần ló đầu dậy.

Treo trên đầu con dốc là một vòng tròn ửng đỏ giữa một nền trời nhàn nhạt màu sữa. Bỗng dưng Hòa nghe như tiếng nói bên tai mình : "Hoàng hôn núp tại nơi này " Tiếng nói ấy từ lâu Hòa ngỡ nó đã ngủ yên vậy mà nay lại thức giấc. Và, nối tiếp ...

----

Huê nghiêng đầu khẽ nheo mắt cười  cùng Hòa và đưa tay chỉ xuống :

_Anh nhìn nè, con dốc này tới đây là hết rồi. Phía dưới con dốc này là một khoảng đất bị trũng xuống hơn sáu mét do một lần địa chấn xảy ra cách đây khá lâu. Thật ra nơi đây đáng ra sẽ không hình thành con dốc thế này nếu như người chủ  mảnh đất phía dưới kia san bằng lại nhưng không hiểu sao họ lại không làm thế. Bao nhiêu năm nay, nơi này như một khu đất bỏ hoang, cỏ mọc um tùm và như hiện tại anh thấy đó.

Hoà trầm ngâm gật gù rồi nhìn xa xa bao quát tất cả. Tít tắp xa là những mái nhà nhấp nhô, những gợn mây trôi nhè nhẹ cùng những cánh chim uốn lượn như những vệt mực ai phết lên trời. Mùi đất ngai ngái xộc vào xen lẫn mùi cỏ khiến Hòa cảm thấy dễ chịu, ít ra nếu so với mùi khói của xe, mùi nồng của xăng xen lẫn mùi mồ hôi của những con người thì nơi đây không khí thanh khiết gấp trăm lần. Lúc đầu Hòa không mấy tin nơi thành phố đất hẹp người đông này lấy đâu ra được một khu đất rậm rạp xanh tươi, một con dốc nghiêng nghiêng hững hờ cuối nẻo nhưng sự thực đã chứng minh trước mắt .

Điều này chứng tỏ việc anh lẽo đẽo theo Huê từ nhà trọ đến nơi đây không uổng phí chút nào, chợt anh nhìn qua Huê lúc này cô đang nhắm mắt hít thở. Khuôn mặt cô trông nghiêng khá thanh tú khiến anh cứ hút mắt nhìn. Lúc này, mọi cơ trên mặt cô dường như được cấp phép nghỉ ngơi nên chúng tự do thả lỏng mình. Chính thế mà những nét khắc khoải bồn chồn trong Huê đã biến mất từ lúc nào. Hòa say mê ngắm nhìn cô, anh nhận ra ở cô có những lúc trông cô rất khác, nóng bỏng, cương nghị mà cũng rất ư đằm thắm, dịu dàng nhưng đấy chỉ là những nhận xét khởi đầu của  Hòa vì từ lúc quen và hiểu thêm nhiều về cô anh càng lúc càng thấy mình như kẻ thích khám phá mà cô chính là miền đất đầy những bí ẩn bao trùm.

Rèm mi Huê khẽ động. Cô mở mắt ra , đập vào mắt cô lúc này là ánh mắt nhìn của anh. Ánh mắt làm cô thẹn thùng và cũng khiến cô xao xuyến. Không cần đưa tay lên má cô cũng biết rằng hai bên vành má của cô nóng dần lên và ửng nét hồng vậy mà anh vẫn không thôi chuyển hướng nhìn của mình. Ghét quá. Thay vì cụp mắt như bao người con gái khác khi cảm thấy ngượng ngùng thì cô lại quyết đối diện với ánh mắt nhìn của anh. Cô biết cô sẽ thua anh, thua như bao lần trước, thua một người rất ư khiêm nhường trong lời nói nhưng thực chất lại là kẻ cao ngạo xem trời bằng vung là anh. Khốn khổ nhất là cô lại thua cho anh cả trái tim mình.

Hơn năm phút trôi qua, sự kiên nhẫn trong cô cạn dần và rồi cô khẽ chớp và cụp mắt lại cúi đầu. Anh khẽ cười trong họng không thành tiếng cho sự chiến thắng của mình và phá vỡ cái không khí đang trũng xuống lúc này :
_Nơi này thật sự là một nơi có không khí trong lành đấy Huê , lúc chưa đến đây anh vẫn không tin lời em nói đâu nhưng giờ thì anh tin rồi
Cô khẽ cười nhìn anh rồi quay qua nhìn về phía xa xa cuối chân trời, nói trong mơ màng :
_Anh biết không, em gọi nơi đây là "dốc nhớ" vì mỗi lần đến đây em đều có một cảm giác rất lạ, nhớ da diết về một điều gì đó, một người nào đó hay một sự việc nào đó mà có những điều lúc bình thường em không thể nào nhớ ra. Lý giải cho sự "quên" ấy bởi sự mất tập trung,  căng thẳng của đời sống thường ngày cùng những rối rắm lo toan khác ..v..v đều ko sai nhưng thật ra theo em nghĩ  sự "quên" ấy chỉ ngủ yên trong lòng mình, một lúc nào đó sẽ thức dậy. Em tìm thấy chính tại nơi này, những nỗi nhớ của em được đánh thức .

Hòa lắng nghe cô nói, không hiểu sao anh cố hiểu nhưng vẫn chưa thực hiểu cô muốn nói gì. Ừ thì dốc nhớ nhưng sao anh không có cảm giác như cô nói mà chỉ thấy ở nơi này  có cảm giác rất mênh mang. Mênh mang vì gần với thiên nhiên, mênh mang vì anh cảm giác như chỉ cần anh với tay kiễng chân mình là chạm đến bầu trời, mênh mang vì anh thấy mình thật nhỏ bé so với nơi đây và mênh mang với cảm giác như bản thân mình lơ lững chênh vênh trong không khí, tuỵêt nhiên anh vẫn ko thấy mình có một nỗi nhớ nào hiện diện. Anh tự hỏi : "Chẳng lẽ mình chưa từng có một điều gì đó bị "quên" ? "

_Hôm nay, mặt trời đi vắng nên hoàng hôn không núp ở nơi này ?
_Em nói sao cơ ? Anh lạ lẫm với cách nói ngộ nghĩnh của cô
_Hoàng hôn thường núp tại nơi này đấy anh. Có những chiều em vô tình bắt gặp. Mỗi lần như thế , em chỉ lặng im nhìn cho đến khi hoàng hôn thật sự giấu mình kỹ lúc đêm về
_À .. Anh chỉ nói được thế và cười. Cô khơi cho anh hình ảnh hoàng hôn và vẽ trong tâm trí anh một bức tranh tuyệt đẹp nhưng bức tranh ấy còn được anh thêm vào một hình ảnh thiếu nữ với tóc mây dịu dàng buông nhẹ lắng yên nhìn về cuối trời xa. Rồi anh cứ thả mình chiêm ngưỡng bức tranh ấy mãi đến khi cô cất tiếng :
_Anh, nếu một ngày em có quên anh thì chỉ cần đưa em đến nơi này anh nhé
Nói xong lời này cô lại cười nhẹ cùng anh mà đâu hay lời nói ấy khiến anh choáng váng đến thế nào. Một hồi lâu Hoà mới thốt lên :

_Anh sẽ không để em quên anh dù chỉ một phút một giây nào đó
Hòa khẳng định. Chợt trong vài giây sau, sự hoài nghi lại dấy lên trong anh khiến anh giận dữ:
_Nhưng sao em lại nghĩ thế ? Chẳng lẽ ...
Anh bỏ dở câu không nói vì anh sợ cái viễn cảnh mà cô đưa ra
_Em chỉ nói là "nếu một ngày", có thể ngày đó sẽ đến hoặc không bao giờ đến. Chưa kể em là đứa hay quên
_Không, em không phải là người dễ dàng quên một điều gì đó, nhất là anh, trừ khi em không còn yêu anh thì "nếu một ngày" ấy sẽ có thể  là có.
_Em xin lỗi, em không có ý đó
Nhìn khuôn mặt dàu dàu và nóng nảy của anh, cô cảm thấy mình có lỗi vì dưng không cô lại nói như thế với anh. Dự trù hay phỏng đoán một điều gì đó rất xa xôi thậm chí hoàn toàn khó có thể xảy ra với cô bởi cô biết hơn lúc nào hết tình yêu cô dành cho anh là thật, cô cũng hoàn toàn tin khi đón nhận tình cảm của anh, vậy mà...lời nói thốt ra không thể nhẹ như cánh gió bay đi.
Nó ghim vào lòng cô
Nó ghim vào lòng anh
Đau đáu
Có những lời nói hình thành trong sự rỗng không vô ý nhưng biết đâu một ngày nào đấy lại là sự thật ? .......
Dốc nhớ vẫn mênh mang
...

Sáu tháng sau , Hòa đi công tác về miền tây. Miền sông nước nối liền bởi những cây cầu bắt ngang từ bờ này qua bờ nọ, có những cây cầu khá chật hẹp, có những cây cầu khá cũ kỹ và trong số đó có một cây cầu có một vệt nức khá lớn do một vụ tai nạn.
Nạn nhân là Hòa
Có sự  may mắn trong tai nạn ấy là Hoà vẫn còn sống cũng như kèm theo may mắn là sự bất hạnh.
Hòa mất đi trí nhớ.
...
Lời nói ngày ấy đã trở thành có nhưng người bị quên chính là Huê.
...

Một năm sau, Hòa tiếp tục công việc, tiếp tục với những hành trình đón đợi mỗi ngày. Không một ai nhìn vào có thể nói Hoà là người không khoẻ mạnh cả. Hòa có suy nghĩ của riêng mình, có cuộc sống của riêng mình, hiểu được những gì cần làm, sẽ làm và nên làm. Duy cuộc sống của Hòa không có sự hiện diện của Huê hay nói khác đi Hòa quên Huê như quên một điều gì đó chưa từng có trên đời này.
Huê vẫn bên cạnh Hoà, sự hiện diện của cô như là cái bóng của anh nhưng anh vẫn không nhận ra cô. Mọi biện pháp như dùng thuốc, điều trị tâm lý ... vẫn ko làm cho anh nhớ ra gì về cô. Huê không vì thế mà nản lòng giúp anh nhưng những người bên cạnh nhìn vào. Họ nản lòng dùm cô.
Và cô nhận được học bổng du học tại Úc. Trước khi đi cô nắm lấy tay anh :
_ Em là Huê, là người yêu của anh, là vợ sắp cưới của anh, anh nhớ nhé. Dù bây giờ anh quên em nhưng em tin một ngày nào đó anh sẽ nhớ ra em, anh không bao giờ được quên em, em không cho phép anh như thế nhé  Hòa. Em sẽ xa anh một thời gian không lâu đâu, chờ em nhé
Nuốt nước mắt, cô vội bước đi
Hoà nhìn với theo, môi mấp máy vài lời, có lẽ mỗi mình anh biết mình đang nói gì :
_Huê ....
Dường như anh nhớ được một cái tên ...

---

Hoà ngồi nhìn mặt trời lặn dần phía xa xăm và nhớ. Những ký ức  ùa về trong anh như thước phim chiếu chậm. Lúc này đây, dốc nhớ mênh mang gió, dốc nhớ mênh mang mây... Chân chạm đất, tay có thể chạm trời, sao anh không chạm được đến nơi cô ?
Mênh mang như thế mà anh thấy lòng trống vắng.
Vì ...
thiếu cô ....
Giờ đây anh đã hiểu cái cảm giác nhớ da diết mà cô từng nói và nuối tíêc thời gian đã qua. Quá lâu để anh đi tìm lại nỗi nhớ riêng mình, quá lâu anh đã bỏ mặc cô và đắm chìm trong cảm giác quên ấy, quá lâu để nhận ra mình có một con dốc nhớ rất mênh mang dịu vợi. Anh không biết ngày mai con dốc có bạc màu vì nắng, nhạt màu vì mưa hay ko ? Chắc là không, anh nghĩ thế. Vì con dốc vẫn như ngày ấy đợi chờ anh đến khơi gợi nỗi nhớ . Anh cũng sẽ đợi chờ cô, đợi một ngày cô về nói với cô rằng anh đã hồi phục trí nhớ, ko chỉ mỗi cái tên cô mà còn là tất cả và anh sẽ thì thầm :
"Nỗi nhớ  của anh trải dài khắp dốc nhớ đấy em "
Ngày ấy sẽ không xa.

221106
Triều Sương
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9