(Bài 8 tiếp theo)
V. Vũ khí bửu bối cho sự sống còn của Tà giáo Cộng sản – Đấu tranh tàn bạo Đảng Cộng sản luôn luôn nhấn mạnh kỷ luật sắt thép, trung thành tuyệt đối và các nguyên tắc của tổ chức. Đảng viên của Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) khi gia nhập Đảng bắt buộc phải tuyên thệ:
“Tôi muốn gia nhập Đảng Cộng sản Trung Quốc, ủng hộ cương lĩnh của Đảng, tuân theo điều lệ của Đảng, hoàn thành các nghĩa vụ của đảng viên, thi hành các quyết định của Đảng, nghiêm chỉnh tuân theo các kỷ luật của Đảng, giữ gìn các bí mật của Đảng, trung thành với Đảng, làm việc chăm chỉ, cống hiến toàn bộ cuộc đời mình cho chủ nghĩa Cộng sản, sẵn sàng hy sinh tất cả cho Đảng và nhân dân, và không bao giờ phản bội Đảng.”[12]
Đảng cộng sản gọi loại tinh thần hiến thân này khi gia nhập giáo phái là “Đảng tính”. Nó yêu cầu một đảng viên cộng sản phải sẵn sàng vứt bỏ tất cả niềm tin và nguyên tắc cá nhân bất cứ lúc nào để tuyệt đối phục tùng ý muốn của Đảng và ý muốn của người lãnh đạo. Nếu Đảng muốn quý vị làm người tốt thì quý vị làm người tốt; nếu muốn làm chuyện ác thì quý vị làm chuyện ác. Nếu không làm thì không đạt tiêu chuẩn của đảng viên, và không biểu hiện Đảng tính được mạnh mẽ.
Mao Trạch Đông nói, “Triết học của chủ nghĩa Marx là triết học đấu tranh”. Để nuôi dưỡng và duy trì Đảng tính, Đảng cộng sản Trung Quốc(ĐCSTQ) dựa vào cơ chế đấu tranh có tính cách chu kỳ bên trong Đảng. Thông qua việc phát động liên tục các cuộc đấu tranh tàn khốc ở trong và ngoài Đảng, một mặt Đảng cộng sản tiêu diệt những người không giống nó, tạo ra sự khủng bố đầy màu đỏ, mặt khác Đảng liên tục khai trừ đảng viên, làm cho các nội quy luật lệ của tà giáo cộng sản chặt chẽ hơn, và bồi dưỡng Đảng tính của đảng viên, để tăng cường sức lực chiến đấu cho các tổ chức Đảng. Điều này trở thành một vũ khí bửu bối mà Đảng cộng sản dùng để bảo trì sự sống còn của nó.
Trong số các lãnh tụ của ĐCSTQ, Mao Trạch Đông là người lão luyện nhất trong việc dùng thứ vũ khí bửu bối này cho cuộc đấu tranh tàn bạo trong Đảng. Thủ đoạn tàn bạo của cuộc đấu tranh như thế và sự độc ác của các phương thức nó dùng đã bắt đầu từ những năm 1930 trong những khu vực do Cộng sản Trung Quốc khống chế, gọi là “Khu vực Sô-viết”.
Năm 1930, Mao Trạch Đông khởi xướng một cuộc khủng bố cách mạng toàn diện trong Khu vực Sô viết ở tỉnh Giang Tây, được biết đến như một cuộc truy quét những người thuộc đoàn thể chống Bôn-sê-vích (Anti-Bolshevik Corps, gọi là đoàn AB). Hàng ngàn lính Hồng quân, Đảng viên và Đoàn viên và thường dân ở trong những căn cứ Cộng sản đã bị giết chết một cách dã man. Sự kiện đó xảy ra là do sự khống chế độc tài của Mao. Sau khi Mao thành lập Khu vực Sô viết ở Giang Tây, không lâu sau đó ông ta đã bị thách thức bởi các tổ chức Đảng và Hồng quân địa phương ở khu vực tây nam tỉnh Giang Tây do Lý Văn Lâm cầm đầu. Mao không thể chấp nhận bất cứ một lực lượng đối lập có tổ chúc nào ở ngay trước mũi, nên ông ta đã dùng các thủ đoạn cực đoan nhất để đàn áp các đồng chí trong Đảng mà thuộc lực lượng đối lập. Để tạo ra một bầu không khí cứng rắn cho cuộc tiêu diệt, Mao không ngần ngại khởi đầu đội quân dưới quyền chỉ huy trực tiếp của ông ta. Từ cuối tháng 11 cho đến giữa tháng 12, Hồng quân tiền tuyến đã đi qua một cuộc "chỉnh đốn quân đội nhanh chóng”. Các tổ chức chuyên diệt trừ những người phản cách mạng được thành lập tại mỗi một cấp trong quân đội bao gồm sư đoàn, trung đoàn, tiểu đoàn, đại đội, và trung đội, bắt bớ và giết chết những đảng viên xuất thân từ những gia đình địa chủ hay phú nông và những người dám phàn nàn. Trong vòng chưa đầy một tháng, trong số hơn 40 ngàn lính Hồng quân, có 4400 người bị cho là các phần tử của đoàn AB bao gồm cả hơn 10 đoàn trưởng (đoàn trưởng của đoàn AB); tất cả đã bị tử hình.
Trong thời kỳ tiếp theo, Mao bắt đầu trừng phạt những người khác ý kiến đó ở Khu vực Sô-viết. Vào tháng 12/1930, ông ta ra lệnh cho Li Shaojiu, Tổng bí thư của Tổng cục Chính trị của Hồng quân tiền tuyến và Chủ tịch của Ủy ban Thanh trừng đại diện cho Tổng Ủy Biên giới và đi đến thị trấn Futian ở tỉnh Giang Tây nơi chính quyền cộng sản đặt trụ sở. Li Shaojiu bắt giữ các thành viên của Ủy ban Hành động tỉnh và 8 chỉ huy trưởng của Hồng quân thuộc đoàn 20, bao gồm Duan Liangbi và Li Baifang. Ông ta dùng nhiều thủ đoạn tra tấn dã man như đánh đập và đốt thân thể - những người bị tra tấn như vậy có thương tích khắp thân thể, các ngón tay bị rạn nứt, bị bỏng toàn thân và không thể di chuyển. Theo các chứng cớ tài liệu, thì lúc đó các nạn nhân gào khóc to như xé trời; các thủ đoạn tra tấn tàn khốc cực kỳ vô nhân đạo.
Ngày 8/12, các bà vợ của Baifang, Ma Ming và Zhou Mian đến thăm các ông chồng bị giam giữ, nhưng họ cũng bị bắt như các thành viên của đoàn AB và bị tra tấn tàn bạo. Họ bị đánh đập nghiêm trọng, thân thể và âm hộ của họ bị đốt và phần vú bị cắt bằng dao. Trong khi bị tra tấn dã man, Duan Liangbi đã thú nhận rằng Li Wenlin, Jin Wanbang, Liu Di, Zhou Mian, Ma Ming và những người khác là lãnh đạo của đoàn AB và rằng có nhiều thành viên của đoàn AB trong các trường học của Hồng quân.
Từ 7/12 cho đến tối 12/12, chỉ trong 5 ngày, Li Shaojiu và những người khác đã bắt giữ hơn 120 người bị cho là các thành viên của đoàn AB và hàng chục người chủ chốt chống cách mạng trong cuộc càn quét tận cùng đoàn AB ở Futian; hơn 40 người đã bị tử hình. Hành động tàn bạo của Li Shaojiu cuối cùng đã kích động thành “Sự kiện Futian” [13] ngày 12/12/1930 làm kinh hoàng Khu vực Sô-viết.
Từ Khu vực Sô-viết cho đến Diên An, Mao dựa vào học thuyết của ông ta và thực hành đấu tranh , dần dần tìm kiếm và thiết lập địa vị lãnh đạo tuyệt đối của mình ở trong Đảng. Sau khi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đoạt được chính quyền năm 1949, Mao tiếp tục dựa vào hình thức đấu tranh trong nội bộ Đảng này. Ví dụ, trong cuộc họp hội nghị toàn thể lần thứ 8 của Ủy ban Trung ương Đảng cộng sản, tổ chức ở Lộc sơn năm 1959, Mao Trạch Đông bất ngờ tấn công tướng Bành Đức Hoài và bãi chức ông ta [14]. Tất cả các lãnh đạo trung ương tham dự cuộc họp được yêu cầu phải bày tỏ quan điểm của mình; một vài người dám bày tỏ những quan điểm khác biệt đều bị dán một nhãn hiệu là thuộc nhóm 'Bành Đức Hoài chống Đảng'. Trong Cách mạng Văn hóa, các cán bộ lâu năm trong Ủy ban Trung ương ĐCSTQ lần lượt bị trừng phạt, nhưng tất cả họ đều nhượng bộ mà không tranh đấu gì cả. Có ai dám nói một chữ chống lại Mao Trạch Đông? Đảng cộng sản luôn luôn nhấn mạnh trung thành với Đảng, nhấn mạnh tính cách tổ chức và kỷ luật sắt thép, nhấn mạnh phải tuyệt đối phục tùng giáo chủ lãnh tụ . Loại Đảng tính này đã được khắc sâu vào đầu óc qua các cuộc đấu tranh chính trị không ngừng nghỉ.
Lý Lập Tam, đã từng là một lãnh tụ của Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ),trong thời Cách mạng Văn hóa đã bị dồn vào chân tường. Ở tuổi 68, ông bị hỏi cung trung bình 7 lần một tháng. Vợ ông, Lý Sa bị coi là một gián điệp của “nhóm xét lại Sô viết”, cũng bị bỏ tù và bị mất tích. Không còn lựa chọn nào khác, trong nỗi tuyệt vọng tột cùng ông Lý đã tự tử bằng cách uống một lượng lớn thuốc ngủ. Trước khi chết, Lý Lập Tam viết một lá thư cho Mao Trạch Đông, thật sự phản ảnh Đảng tính, có nghĩa là một đảng viên cộng sản không dám đầu hàng ngay cả khi gần kề cái chết:
Chủ tịch,
Tôi đang bước vào con đường phản bội Đảng bằng cách tự sát và không có cách nào để bào chữa cho tội lỗi của mình. Chỉ có một điều, rằng toàn thể gia đình tôi và tôi chưa bao giờ hợp tác với các quốc gia thù địch. Chỉ riêng về vấn đề này, tôi đề nghị chính quyền trung ương cho điều tra và nghiên cứu thực tế và kết luận dựa trên sự thực…
Lý Lập Tam
22/06/1967 [15] Trong khi triết lý đấu tranh của Mao Trạch Đông cuối cùng đã kéo Trung Quốc vào một đại tai kiếp chưa từng có, loại vận động chính trị "cứ 7 hay 8 năm một lần" và cuộc đấu tranh trong Đảng diễn ra tràn lan đã bảo đảm sự sống còn của Đảng cộng sản. Mỗi lần có cuộc vận động, một thiểu số 5% sẽ bị đàn áp, và đa số còn lại 95% sẽ phải ngoan ngoãn thống nhất theo đường lối của Đảng, bởi đó tăng cường sức tập trung và sức chiến đấu của tổ chức Đảng. Những cuộc đấu tranh này cũng tiêu diệt những phần tử “không kiên định” mà không sẵn lòng từ bỏ lương tri của họ, và tấn công bất cứ lực lượng nào dám chống lại. Thông qua cơ chế đấu tranh như vậy, những người có nhiều tinh thần đấu tranh nhất và giỏi nhất trong việc sử dụng các thủ đoạn lưu manh bên trong Đảng cộng sản thì mới dành được sự khống chế. Nói một cách khác, các giáo chủ của tà giáo Đảng cộng sản bảo đảm đều là những phần tử không biết sợ, đầy kinh nghiệm đấu tranh và đầy Đảng tính. Loại đấu tranh tàn khốc này cũng đem lại cho những người từng trải qua một “bài học bằng xương máu”, và tẩy não bằng bạo lực. Đồng thời, đấu tranh liên tục đem đến sức sống cho Đảng cộng sản, làm mạnh mẽ thêm tinh thần đấu tranh của Đảng, bảo đảm Đảng không bị tiêu diệt, và ngăn không cho Đảng trở thành một tập thể ôn hòa mà buông bỏ đấu tranh.
Loại Đảng tính mà Đảng cộng sản đòi hỏi đã đến từ bản nguyên diễn biến của tà giáo Đảng cộng sản. Để thực hiện mục đích của chính mình, Đảng cộng sản quyết tâm vứt bỏ tất cả các nguyên tắc truyền thống, quyết tâm sử dụng tất cả các thủ đoạn để chiến đấu không do dự với bất cứ lực lượng nào cản trở nó. Do đó, nó cần phải đào tạo và nô lệ hóa các đảng viên để họ trở thành công cụ vô tình vô nghĩa vô tín ngưỡng của Đảng. Bản chất này của Đảng cộng sản bắt nguồn từ sự thù hận của nó đối với xã hội và truyền thống loài người, từ cái ảo tưởng tự hào của nó, và tính cực kỳ ích kỷ và coi thường mạng sống người khác của nó. Để đạt được cái gọi là lý tưởng của chính mình, Đảng cộng sản đã sử dụng bạo lực bằng mọi giá để đập tan thế giới và tiêu diệt tất cả những người khác ý kiến. Một tà giáo độc ác như vậy sẽ phải đối diện với sự phản đối của những người có lương tri, nên nó phải tiêu diệt lương tri và thiện niệm của mọi người thì mới có thể làm cho người ta tin vào tà thuyết của nó. Do đó, để bảo đảm cho sự sống còn của nó, Đảng cộng sản trước hết phải tiêu diệt lương tri, ý niệm thiện lành và tiêu chuẩn đạo đức của con người, biến người ta thành công cụ và nô lệ thuần phục. Theo lý luận của Đảng cộng sản, sinh mạng của Đảng và lợi ích của Đảng vượt lên trên tất cả mọi thứ khác; ngay cả vượt lên trên lợi ích tập thể của tất cả các đảng viên, do đó bất cứ đảng viên nào cũng phải sẵn sàng hy sinh cho Đảng.
Nhìn vào lịch sử của Đảng cộng sản Trung Quốc, những người vẫn còn giữ được lối nghĩ của những nhà trí thức truyền thống như Chen Duxiu và Qu Qiubai, hoặc những người vẫn còn quan tâm đến quyền lợi của nhân dân như Hồ Diệu Bang và Triệu Tử Dương, hoặc những người kiên quyết làm cán bộ trong sạch và thực sự phục vụ nhân dân như Chu Dung Cơ – cho dù họ đã đóng góp cho Đảng cộng sản nhiều như thế nào, và cho dù họ không quan tâm đến tham vọng cá nhân như thế nào, họ cũng không tránh khỏi bị khai trừ, bị ném sang một bên, hoặc bị giới hạn bởi lợi ích và kỷ luật của Đảng.
Qua nhiều năm đấu tranh, Đảng tính đã được bồi dưỡng ăn sâu vào xương tủy của họ, làm cho họ thường thường thỏa hiệp và đầu hàng vào những giây phút nguy kịch, bởi vì trong tiềm thức của họ, sự sống còn của Đảng là lợi ích lớn nhất. Họ chẳng thà hy sinh chính mình và nhìn lực lượng tà ác trong Đảng giết người, họ cũng không dám vì lương tri và thiện niệm mà ảnh hưởng đến sự sống còn của Đảng. Đây chính là kết quả cơ chế đấu tranh của Đảng cộng sản: nó biến người tốt thành công cụ để sử dụng, và dùng Đảng tính để giới hạn và ngay cả tiêu diệt lương tri con người đến mức độ tối đa. Hàng chục cuộc "đấu tranh đường lối" của Đảng cộng sản Trung Quốc đã đánh hạ hơn 10 lãnh tụ cao cấp nhất của Đảng hoặc là những người được chỉ định làm người kế nhiệm; không một lãnh tụ cao nhất nào của Đảng cộng sản có một kết cục tốt đẹp. Mặc dù Mao Trạch Đông đã làm vua 43 năm, ngay sau khi ông ta chết, vợ và cháu trai của ông ta đã bị bỏ tù, và điều này được toàn bộ Đảng ăn mừng như là một thắng lợi vĩ đại của chủ nghĩa Mao. Đây có phải là trò hề chăng? Là hài kịch chăng?
Sau khi Đảng cộng sản cướp đoạt chính quyền, các cuộc vận động chính trị diễn ra liên tục, từ đấu tranh trong Đảng đến đấu tranh ngoài Đảng. Giống như dưới thời Mao Trạch Đông, và giống hệt như trong thời “cải cách và khai phóng” sau đó: trong thập niên 80, khi người dân vừa mới bắt đầu được tự do suy nghĩ một chút thì Đảng cộng sản khởi xướng một chiến dịch “phản đối sự tự do hóa của giai cấp tư sản”, và đề xuất “Bốn nguyên tắc cơ bản”[16], bởi vì Đảng cộng sản cần giữ quyền lãnh đạo tuyệt đối. Năm 1989, những sinh viên yêu cầu dân chủ một cách hòa bình đã bị đàn áp đẫm máu bởi vì Đảng cộng sản không dung tha các trào lưu tư tưởng về dân chủ. Thập niên 90 chứng kiến một sự tăng nhanh về số lượng các học viên Pháp Luân Công tin vào Chân, Thiện, Nhẫn, và họ đã phải chịu một cuộc bức hại có tính cách diệt tuyệt bắt đầu năm 1999, bởi vì Đảng cộng sản không thể chấp nhận nhân tính và ý niệm thiện lành, mà nhất định dùng bạo lực để hủy diệt lương tri trong tâm của người ta thì mới có thể bảo đảm quyền lực của chính nó. Từ khi bước vào thế kỷ 21, Internet đã nối liền thế giới với nhau nhưng Đảng cộng sản Trung Quốc đã tiêu một số tiền khổng lồ để dựng nên những trạm kiểm soát trên mạng điện toán để đánh bẫy những nhân sĩ tự do trên mạng lưới, bởi vì Đảng cộng sản rất sợ sự việc người dân được tự do thông tin.
******************
VI. Sự biến đổi thành ác của tà giáo Đảng Cộng Sản Tà giáo Đảng cộng sản trên bản nguyên là phủ nhận đạo lý của Trời, và bóp chết nhân tính. Bản tính của Đảng cộng sản là cuồng vọng, tự cao tự đại, cực kỳ ích kỷ, và có các hành động dã man, không còn kiêng nể gì nữa. Tuy rằng trên thực tế, Đảng cộng sản không ngừng phạm tội ác đem lại tai họa cho quốc gia và dân chúng, nhưng nó vĩnh viễn không thừa nhận những tội ác của chính mình, cũng vĩnh viễn không dám để cho người dân nhìn thấy rõ bản nguyên của chính nó . Mặt khác Đảng cộng sản từ trước đến nay cũng không ngần ngại thay đổi khẩu hiệu và chiêu bài của nó, bởi vì theo Đảng cộng sản nhìn thì tất cả những sự việc này đều là thủ đoạn để duy trì quyền lực; chỉ cần có lợi cho sự sinh tồn của Đảng cộng sản, thì nó sẽ làm bất cứ việc gì mà không màng đến nguyên tắc đạo nghĩa, công lý và nhân mạng.
Một tà giáo mà chế độ hóa và xã hội hóa như vậy, theo phương hướng phát triển, thì chỉ có hướng đến sụp đổ hoàn toàn. Bởi vì sự tập trung cao độ về quyền lực, và vì các cơ chế có thể giám sát và đốc thúc dư luận xã hội đã bị bóp chết, nên không có bất cứ lực lượng nào để ngăn chặn Đảng cộng sản đi vào sa đọa và thối nát.
Đảng cộng sản Trung Quốc(ĐCSTQ) ngày nay đã sa đọa đến trở thành “Đảng tham ô" và "Đảng thối nát” lớn nhất trên thế giới. Theo thống kê chính thức ở Trung Quốc, trong số 20 triệu viên chức, hoặc cán bộ trong chính quyền thuộc ĐCSTQ suốt 20 năm qua, có 8 triệu người đã phạm tội tham nhũng, thối nát và bị trừng phạt hoặc khai trừ theo kỷ luật của Đảng hoặc luật pháp chính quyền. Nếu những phần tử thối nát tham nhũng chưa bị phát hiện cũng được tính đến thì các quan viên thối nát trong chính quyền của Đảng ước khoảng hơn 2 phần 3, nhưng chỉ có một phần nhỏ trong số đó đã bị điều tra và phanh phui.
Tham ô thối nát, vì mình mà tống tiền kẻ khác, vơ vét chỗ tốt. Sức tập trung lớn nhất của một đoàn thể mà Đảng cộng sản Trung Quốc ngày nay ôm giữ chính là loại lợi ích vật chất này. Bọn tham nhũng biết rằng, không có Đảng cộng sản, thì không có cơ hội cho bọn họ làm chuyện thối nát, và nếu như Đảng cộng sản sụp đổ, bọn họ không những chỉ mất quyền lực và địa vị mà còn phải đối diện với sự nguy hiểm bị điều tra. Trong "Sự phẫn nộ của Trời", một tiểu thuyết vạch trần những sự việc đằng sau của các viên chức ĐCSTQ, tác giả Chen Fang đã chỉ ra điều tối mật của 'một Đảng' qua miệng của Hao Xiangshou, một phó giám đốc văn phòng thành phố của ĐCSTQ rằng “tham nhũng thối nát khiến cho chính quyền của chúng ta càng thêm ổn định”.
Dân chúng thấy rất rõ điều đó, “nếu chúng ta chống tham nhũng thối nát, Đảng sẽ diệt vong; nếu chúng ta không chống tham nhũng thối nát, thì quốc gia sẽ diệt vong.” Tuy nhiên Đảng cộng sản sẽ không liều lĩnh chống tham nhũng thối nát để rồi phải đối diện với nguy hiểm bị mất Đảng. Cái mà Đảng sẽ làm, là giết một số cá nhân tham nhũng làm vật hy sinh tượng trưng nhằm bảo vệ hình ảnh của nó, điều này sẽ kéo dài sự tồn tại của nó thêm vài năm nữa. Tà giáo Đảng cộng sản cho đến hôm nay, tôn chỉ duy nhất chính là bảo vệ quyền lực và ngăn ngừa Đảng bị diệt vong.
Ở Trung Quốc ngày nay, đạo đức luân lý đã bị phá hoại đến mức cực kỳ nghiêm trọng thê thảm. Hàng hóa giả mạo, mãi dâm, ma túy, thông đồng giữa các viên chức và băng đảng, bọn băng đảng hung hăng ngang ngược, cờ bạc, hối lộ, tham nhũng thối nát đủ loại diễn ra tràn lan. Đảng cộng sản đã phớt lờ những bại hoại về mặt đạo đức như thế, trong khi nhiều viên chức cao cấp cũng là những tên trùm đằng sau đang moi móc tiền bảo vệ cho những người dân yếu đuối. Cai Shaoqing, một chuyên gia nghiên cứu về mafia và các tổ chức tội phạm ở trường Đại học Tổng hợp Nam Kinh, ước tính rằng tổng số bọn tội phạm băng đảng ở Trung Quốc là khoảng 1 triệu. Mỗi một tên tội phạm trong băng đảng, khi bị bắt luôn luôn khai ra những phần tử thối nát của Đảng cộng sản ở đằng sau là các viên chức chính quyền, quan tòa hoặc cảnh sát.
Đảng cộng sản Trung Quốc(ĐCSTQ) sợ rằng người dân có lương tri và ý niệm thiện lành, cho nên nó không dám để cho dân chúng có tự do tín ngưỡng. Nó sử dụng tất cả những nguồn lực của nó để đàn áp những người tốt có tín ngưỡng, như là những người bí mật theo Thiên Chúa Giáo mà tin vào Chúa Giê-su và Thượng Đế và những học viên Pháp Luân Công muốn trở nên Chân, Thiện và Nhẫn. ĐCSTQ sợ rằng chính trị dân chủ sẽ kết liễu chế độ chuyên chính một Đảng của nó nên nó không dám để cho nhân dân có tự do chính trị. Nó hành động mau lẹ và bắt giam những nhân sĩ có tư tưởng độc lập tự do và những người hoạt động đề cao nhân quyền. Tuy nhiên, nó cho người dân Trung Quốc một loại tự do khác, là chỉ cần người ta không quan tâm đến chính trị và không phản đối sự lãnh đạo của Đảng, thì họ có thể muốn làm gì thì làm, thậm chí người ta có thể làm những điều tà ác hoặc những sự việc tàn nhẫn, vô nhân đạo. Kết quả là ĐCSTQ sa đọa rất nhanh và đạo đức xã hội ở Trung Quốc đang xuống dốc nhanh chóng ở mức báo động.
“Bịt lấp đường lên thiên đàng và mở cửa xuống địa ngục” là câu mô tả rõ nhất việc tà giáo Đảng cộng sản Trung Quốc đã phá hủy xã hội Trung Quốc ngày nay như thế nào.
******************
VII. Kiểm lại sự thống trị của tà giáo Đảng Cộng Sản Đảng Cộng sản là gì? Vấn đề nhìn có vẻ đơn giản này lại không có cách trả lời đơn giản. Dưới chiêu bài “vì công chúng” và dùng danh nghĩa một đảng phái chính trị để xuất hiện, Đảng Cộng sản trên thực tế đã lừa dối hàng triệu người. Hơn nữa Đảng cộng sản không phải là một đảng phái chính trị theo ý nghĩa thông thường, mà là một tà giáo hại người, và bị phụ thể tà linh điều khiển. Đảng Cộng sản là một sanh mạng sống: tổ chức của Đảng, tức là biểu tượng của tà giáo trên thế gian, là cơ thể của sinh mạng đó. Trên căn bản, chủ tể của Đảng Cộng sản chính là tà linh đó nhập vào nó từ đầu, và tà linh đó quyết định bản chất gốc của tà giáo Đảng Cộng sản.
Bọn lãnh tụ của Đảng Cộng sản, với thân phận giáo chủ của tà giáo Cộng sản, chỉ là cái miệng lưỡi của tà linh và của Đảng. Khi mục đích và ý chí của bọn chúng nhất trí với Đảng và có thể dùng cho Đảng, thì bọn chúng sẽ được chọn là người lãnh đạo. Nhưng khi bọn chúng không thể thỏa mãn đòi hỏi của Đảng nữa thì bọn chúng sẽ bị lật đổ một cách vô tình. Cơ chế đấu tranh của Đảng bảo đảm rằng chỉ những phần tử nào giảo hoạt, dối trá nhất, tà ác nhất và hung hãn man rợ nhất mới có thể trụ vững được ở địa vị giáo chủ của Đảng Cộng sản. Trong lịsh sử của Đảng cộng sản Trung Quốc, khoảng hơn một chục lãnh tụ Đảng đã bị hạ bệ đã chứng minh cho vấn đề này. Lãnh đạo cao nhất của Đảng, kỳ thực đang đi trên một sợi dây thừng rất hạn hẹp. Họ có thể hoặc là bứt ra khỏi giáo phái Đảng và để lại tiếng tốt trong lịch sử như Gorbachev đã làm, hoặc là trở thành nạn nhân của Đảng giống như nhiều Tổng bí thư Đảng.
Quần chúng là đối tượng bị biến thành nô lệ và đàn áp của Đảng cộng sản. Bên trong phạm vi khống chế của Đảng cộng sản, dân chúng không có quyền cự tuyệt Đảng cộng sản. Thay vào đó, họ bị cưỡng ép phải chấp nhận sự lãnh đạo của Đảng và phải gánh vác việc duy trì (sự cúng bái) nghĩa vụ của Đảng cộng sản. Dân chúng, dưới sự đe dọa cưỡng bức sắt máu của Đảng, phải chấp nhận sự tẩy não thường xuyên theo hình thức tà giáo . Đảng cộng sản ở tại Trung Quốc cưỡng ép toàn dân phải tin vào tà giáo, cúng bái tà giáo; điều này là hiếm thấy trên thế giới ngày nay, thậm chí có thể nói rằng đây là kỹ thuật vô địch của Đảng cộng sản trong những áp bức như vậy.
Đảng viên được dùng để lấp đầy cơ thể nhân quần của Đảng cộng sản. Có những người trong số đó là người trung thực và lương thiện, thậm chí có thể là rất thành đạt trong sự nghiệp của mình. Càng là những người như thế thì Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) càng thích chiêu dụ bởi vì thanh danh và năng lực của họ đã bị lợi dụng để phục vụ cho Đảng. Nhiều người khác, vì muốn trở thành quan chức hoặc thụ hưởng lợi ích riêng tư , sẽ cố gắng gia nhập Đảng cộng sản và giúp đỡ sinh mạng tà ác đó. Cũng có người vì muốn làm được điều gì đó trong đời và nhận ra rằng, dưới sự thống trị của Đảng cộng sản, họ sẽ không có cơ hội phát triển như vậy trừ khi họ gia nhập Đảng. Một số người vào Đảng là vì họ muốn được chia cho một chỗ ở hay chỉ đơn giản là vì muốn có một hình ảnh tốt hơn. Do đó, trong số hàng chục triệu đảng viên có cả người tốt lẫn người xấu. Nhưng cho dù gia nhập Đảng với động cơ gì đi nữa, một khi họ thề trung thành trước cờ Đảng, tự nguyện hay không, thì nghĩa là họ đã tự nguyện hiến thân cho Đảng. Sau đó họ sẽ phải đi qua một quá trình tẩy não liên tục bằng cách tham gia sinh hoạt của tổ chức và học tập chính trị hàng tuần. Phần lớn đảng viên có rất ít ý chí của chính mình, nếu có, và bị mê hoặc bởi Đảng tính "thống nhất tư tưởng" mà hoàn toàn bị chủ tể tà linh điều khiển . Những người như vậy sẽ hoạt động ở trong Đảng giống như những tế bào của cơ thể con người, và sẽ làm việc không ngưng nghỉ vì sự tồn tại của Đảng, mặc dù chính họ cũng là một phần của quần chúng bị biến thành nô lệ bởi Đảng cộng sản. Còn đáng buồn hơn là, sau khi sự bó buộc của “Đảng tính” được áp đặt trên đầu thì rất khó vứt bỏ nó đi. Một khi người ta biểu hiện phần "nhân tính" của mình, thì sẽ bị loại trừ hoặc bị bức hại. Người ta không thể tự ra khỏi đảng ngay cả nếu họ muốn thế, bởi vì chính sách 'vào-được ra-không' của tà giáo Đảng cộng sản sẽ coi họ như là kẻ phản bội. Vì vậy người ta thường thấy hai nhân cách trên thân đảng viên của Đảng cộng sản Trung Quốc: một mặt là "Đảng tính" trong trường hợp chính trị , còn mặt kia là "nhân tính" trong sinh hoạt thường ngày.
Các cán bộ đảng là nhóm người nắm quyền trong số những đảng viên. Mặc dù họ có thể biểu hiện giữa thiện và ác hoặc làm ra quyết định cá nhân trong những hoàn cảnh riêng biệt, vào những thời gian riêng biệt và những sự kiện riêng biệt, toàn thể bọn họ phải đi theo ý chí của Đảng, đó gọi là “toàn Đảng phục tùng Ban chấp hành Trung ương”. Các cán bộ đảng, nhận lệnh từ bên trên và thi hành ở dưới, là lực lượng trung kiên của Đảng cộng sản, nhưng bọn họ cũng chỉ là công cụ cho đảng. Họ cũng bị lừa đảo, lợi dụng và trở thành nạn nhân trong các phong trào chính trị trước kia. Qui tắc tiêu chuẩn đằng sau này là xem người ta có một lòng đi theo giáo chủ hay không.
Tại sao người dân vẫn không giác ngộ? Đảng cộng sản Trung Quốc(ĐCSTQ) thống trị Trung Quốc trong suốt hơn 50 năm, làm rất nhiều chuyện ác, tà ác không gì sánh bằng. Nhưng tại sao toàn dân Trung Quốc thiếu nhận thức thực tế về bản nguyên tà giáo của Đảng cộng sản? Có phải vì người Trung Quốc ngu ngốc chăng? Không phải. Người Trung Quốc là một trong những dân tộc thông minh nhất trên thế giới, mà lại có một nền văn hóa truyền thống lâu dài 5000 năm. Nhưng người Trung Quốc vẫn đang phải sống dưới sự thống trị của Đảng cộng sản, mà hoàn toàn không dám nói lên sự bất mãn. Nguyên nhân chủ chốt là tư tưởng của người dân đã chịu sự trói buộc của tà linh Đảng cộng sản.
Nếu như người dân Trung Quốc có được tự do ngôn luận và có thể công khai thảo luận về giá trị và tội lỗi của Đảng cộng sản, thì chúng ta cũng không khó tưởng tượng rằng người Trung Quốc từ lâu đã có thể thấy rõ được bản nguyên tội ác của Đảng cộng sản và giải phóng cho chính mình thoát khỏi tà giáo Đảng cộng sản. Không may là, dưới sự thống trị của Đảng cộng sản Trung Quốc trong hơn nửa thế kỷ, nhân dân Trung Quốc đã bị mất đi quyền tự do tư tưởng và tự do ngôn luận. Mục đích đằng sau việc đàn áp những người cánh Hữu trong số những phần tử trí thức năm 1957 là để kiềm chế quyền tự do ngôn luận và để trói buộc tư tưởng của người dân. Trong một xã hội mà không có những quyền tự do căn bản như vậy, đối với những thanh niên đã thành tâm nghiên cứu các tác phẩm của Karl Marx và Engels trong suốt thời kỳ Cách mạng Văn hóa, phần lớn họ cũng bị dán cái mác trớ trêu là “tập đoàn phản Đảng”, và sau đó bị đàn áp. Việc thảo luận về đúng sai của Đảng cộng sản lại càng không được đặt ra.
Không mấy người Trung Quốc dám nghĩ đến việc gọi Đảng cộng sản là tà giáo. Tuy nhiên, nhưng một khi theo lập luận, những người đã từng sống ở Trung Quốc sẽ thấy không khó khăn gì trong việc tìm ra đầy đủ chứng cớ lý luận để chứng minh cho nhận định đó, từ cảnh ngộ của bản thân, của gia đình và bạn bè.
Người dân Trung Quốc không những chỉ bị tước đi quyền tự do tư tưởng, mà họ còn bị rót vào đầu đầy những văn hóa Đảng và tà thuyết của Đảng cộng sản. Do đó, tất cả những gì mà người dân có thể nghe thấy là những lời ca tụng 'công đức' của Đảng và đầu óc của họ đã bị nghèo nàn đáng thương đến mức chỉ còn lại những thứ của Đảng cộng sản. Hãy lấy vụ thảm sát trên quảng trường Thiên An Môn làm ví dụ. Khi súng bắt đầu nổ hôm 4/6/1989, nhiều người theo bản năng chạy trốn. Một lúc sau, bất chấp rủi ro, họ dũng cảm bước ra khỏi chỗ ẩn náu và cùng nhau hát bài “Quốc tế ca”. Những người Trung Quốc này thực sự dũng cảm, vô tội và đáng kính trọng, nhưng tại sao họ lại hát bài “Quốc tế ca” của Đảng cộng sản, khi phải đối diện với sự tàn sát do Đảng cộng sản gây ra? Nguyên nhân cũng rất đơn giản: bị giáo dục trong văn hóa của Đảng, tất cả những điều mà các người đáng thương đó biết chỉ là chủ nghĩa cộng sản. Những người ở trên quảng trường Thiên An Môn lúc đó không biết bất cứ một bài hát nào khác hơn là bài “Quốc tế ca” và một số bài hát ca tụng Đảng cộng sản.
Đâu là lối thoát? Đảng cộng sản Trung Quốc(ĐCSTQ) đang tiến đến một sụp đổ hoàn toàn của nó. Đáng buồn là, trước khi tà giáo này diệt vong, nó đang còn cố gắng trói buộc số phận của nó với dân tộc Trung Quốc.
Đảng cộng sản Trung Quốc đang giãy chết, rõ ràng nó đang yếu dần; sự kiềm chế tư tưởng của người dân cũng bắt đầu càng ngày càng không linh nghiệm nữa. Với sự phát triển của viễn thông và Internet, ĐCSTQ thấy khó mà kiểm soát thông tin và áp bức quyền tự do ngôn luận. Khi các viên chức tham nhũng thối nát ngày càng cướp bóc và áp bức nhân dân, dân chúng đã bắt đầu thức tỉnh từ những ảo tưởng của mình về ĐCSTQ, và nhiều người trong dân gian đã bắt đầu con đường tranh đấu kháng cự. ĐCSTQ không những đã thất bại trong các cố gắng gia tăng sự kiềm chế tư tưởng trong sự việc đàn áp Pháp Luân Công, mà trái lại càng làm tiêu nhanh nguyên khí của ĐCSTQ, bộc lộ rõ ràng sự tàn bạo của ĐCSTQ. Một hoàn cảnh như vậy đã làm cho dân chúng suy xét lại Đảng cộng sản, mở đường cho dân tộc Trung Hoa tự giải phóng, trừ sạch sự kiềm chế tư tưởng và hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của tà linh Đảng cộng sản.
Sau khi đã sống dưới sự thống trị của tà giáo Đảng cộng sản Trung Quốc hơn 50 năm qua, người Trung Quốc không cần 'Cách mạng bạo lực'; mà họ cần cứu giúp đòi lại linh hồn của mình. Điều này có thể đạt được bằng cách tự cứu mình, và bước đầu tiên tiến tới mục đích đó là việc phải nhận ra bản nguyên tà giáo của Đảng cộng sản.
Ngày đó sẽ đến khi nhân dân vứt ra từng tổ chức của Đảng cộng sản mà đang gắn liền với hệ thống hành chính quốc gia, để cho các hệ thống xã hội hoạt động một cách độc lập, và được trợ giúp bởi các lực lượng nòng cốt của xã hội. Với sự ra đi của các tổ chức độc tài của Đảng, hiệu quả trong hoạt động của các cơ quan chính quyền sẽ được cải thiện và đề cao. Và ngày đó đang đến gần. Thực ra, từ hồi đầu thập niên 80, những người theo đường lối cải cách ở trong Đảng ủng hộ ý tưởng “tách Đảng ra khỏi chính quyền”, trong một nỗ lực để loại trừ Đảng cộng sản ra khỏi chính phủ. Nhưng nếu không thể phủ nhận ý thức về "sự lãnh đạo tuyệt đối của Đảng", thì các nỗ lực cải cách bên trong thể hệ tà giáo này, sự thực đã chứng minh là không đủ và cũng khó tiến hành.
Văn hóa Đảng là tổ chức của tà giáo Đảng cộng sản mà cần thiết cho hoàn cảnh tồn tại của nó. Trừ sạch văn hóa Đảng và dấu vết của tà giáo Đảng cộng sản trong tư tưởng, tức là trừ sạch phụ thể Đảng trong trí óc, có thể nhiều khó khăn hơn việc gỡ bỏ sự khống chế của Đảng cộng sản trong các cơ cấu hành chính quốc gia, nhưng đó là cách duy nhất để thực sự trừ sạch tà giáo Đảng cộng sản. Điều này chỉ có thể đạt được bằng nỗ lực của chính người dân Trung Quốc. Với tư tưởng của họ được điều chỉnh lại cho ngay chánh như ban đầu, nhân tính của họ trở về với trạng thái chân thật vốn có ban đầu, thì mới có thể thực hiện sự xây dựng một xã hội đạo đức và thành công trong việc chuyển tiếp thành một xã hội lương thiện mà không có Đảng cộng sản. Cách tốt nhất để giải trừ phụ thể khống chế này là việc nhận ra bản nguyên và sự độc hại của tà linh đó, rồi quyết liệt quét sạch nó ra khỏi trí óc, để cho phụ thể tà linh đó không còn chỗ để trốn. Đảng Cộng sản nhấn mạnh việc khống chế "hình thái ý thức" bởi vì Đảng cộng sản không gì khác hơn là một loại hình thái ý thức. Khi tất cả nhân dân Trung Quốc, trong tâm linh, phủ nhận các tà thuyết trong lý luận sai lệch của Đảng cộng sản, chủ động trừ sạch văn hóa Đảng, trừ sạch mọi ảnh hưởng của tà giáo Đảng cộng sản trong quan niệm và cuộc sống của chính mình, thì hình thái ý thức của Đảng cộng sản phải kề cận tan vỡ. Khi người dân tự cứu mình, thì Đảng cộng sản sẽ tan rã.
Các quốc gia dưới quyền thống trị của Đảng cộng sản, phần nhiều đi kèm với nghèo đói, độc tài, và áp bức. Chỉ còn lại vài nước như vậy bao gồm Trung Quốc, Bắc Triều Tiên, Việt nam, và Cuba. Những chế độ đó đang sống những ngày còn lại cuối cùng.
Với trí tuệ của người Trung Quốc, chiếu sáng trên lịch sử huy hoàng của dân tộc Trung Hoa, một Trung Quốc được giải thoát khỏi sự khống chế của phụ thể tà linh Đảng cộng sản sẽ trở thành một xã hội đầy hứa hẹn.
******************
Lời kết Đảng cộng sản không còn tin vào chủ nghĩa cộng sản nữa. Linh hồn của nó đã chết, nhưng cái bóng âm hồn của nó vẫn còn. Đảng cộng sản Trung Quốc đã kế thừa “bộ da” của Đảng cộng sản, nhưng vẫn tràn đầy bản tính của một tà giáo: cuồng vọng, tự cao tự đại, cực kỳ ích kỷ, và hành động theo dục vọng. Đảng cộng sản Trung Quốc, ở trong cái tà giáo mà truyền nhau sự phủ nhận đạo lý Trời và bóp chết nhân tính của Đảng cộng sản, thì vẫn không hề thay đổi.
Ngày nay, Đảng cộng sản Trung Quốc tiếp tục thống trị Trung Quốc với các thủ đoạn đấu tranh tích lũy được qua nhiều năm của Đảng cộng sản, sử dụng hệ thống tổ chức chặt chẽ của chế độ, cộng với hình thức thống trị “phụ thể Đảng”, để tuyên truyền cho cái tà giáo mà được quốc giáo hóa này. Sáu đặc trưng tà giáo của Đảng Cộng sản được nêu ra trên đây, đã đặt Đảng cộng sản Trung Quốc ngày nay chặt chẽ trong định nghĩa của một “tà giáo”: nó không làm gì tốt lành cả, chỉ toàn làm những việc tà ác.
Khi tà giáo Đảng cộng sản này, trên con đường cùng, càng gần với sự diệt vong, thì lại gia tăng tốc độ thối nát và sa đọa của nó. Một điểm đáng sợ nhất chính là nó không cam chịu tà giáo diệt vong, mà vẫn cố làm những gì mà nó có thể làm, để đưa xã hội Trung Quốc rơi cùng xuống một vực thẳm của thối nát và sa đọa.
Người Trung Quốc cần phải tự cứu chính mình, cần phải kiểm điểm lại những gì đã qua, cần phải thoát khỏi Đảng Cộng Sản.
*************
Chú thích: [1] “Con báo đã chết, vẫn còn lưu lại bộ da” được trích từ một quyển sách tiên tri cổ của Trung Quốc, bài thơ Hoa Mai của Shao Yong (1011-1077). Con báo ở đây là để nói đến lãnh thổ của Liên xô cũ trên thực tế trông giống như hình một con báo đang chạy. Với sự sụp đổ của Liên xô cũ, cốt lõi của hệ thống cộng sản đã tan rã, chỉ còn để lại “bộ da” (hình thức) mà Đảng Cộng sản Trung Quốc thừa kế.
[2] Một lối hợp vũ rất phổ thông trong thời kỳ Cách Mạng Văn Hoá để bày tỏ lòng trung thành với Mao và với Đảng. Xin xem hình về màn vũ trêm mạng lưới
http://www.shm.com.cn/yantai/2004-05/13/content_3717.htm,
hay a_9binh8_image06.
[3] Hiến pháp của nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa (bản dịch chính thức, 1999).
[3] Trích từ Cuộc điều tra lịch sử về việc Mao Trạch Đông tiêu diệt “AB Đoàn” ở Khu vực Sô viết, Tỉnh Giang Tây của Gao Hua. Sự kiện “AB Đoàn” là để nói đến chiến dịch “Những người Chống Bôn-sê-vích” năm 1930, khi Mao ra lệnh giết chết hàng ngàn đảng viên, lính Hồng quân, và các thường dân vô tội ở tỉnh Giang Tây để củng cố quyền lực của hắn ta trong những khu vực do ĐCSTQ kiểm soát.
[4] Trích từ “Báo cáo về việc điều tra phong trào nông dân ở Hồ Nam” của Mao (1927).
[5] Trích từ một bài thơ của Tư Mã Thiên ( khoảng 140-87 trước Tây Lịch), một Sử Gia và là một Học Giả vào thời Tây Hán. Bài thơ nổi tiếng của ông ta nói: “Mọi người đều phải chết; có người xem cái chết nhẹ như lông hồng hay nặng hơn núi Thái Sơn.” Núi Thái Sơn là một trong những ngọn núi chính ở Trung Quốc.
[6] Phong Trào Thu Hồi Đất liên quan đến mặt đen tối của cải cách kinh tế của Trung Quốc. Tương tự như cuộc cách mạng công nghiệp ở Anh (1760-1850), đất nông nghiệp ở Trung Quốc ngày nay đã bị phân bổ để xây dựng các khu vực kinh tế khác nhau ở tất cả các cấp (huyện, thành phố, tỉnh và quốc gia). Kết quả của thu hồi đất là nông dân Trung Quốc đã bị mất đất canh tác. Ở các thành phố, dân cư ở các quận của thị trấn và thành phố cổ thường xuyên bị bắt buộc di dời để lấy đất cho việc phát triển các khu thương mại với đền bù tối thiểu cho dân cư. Muốn tin chi tiết hơn có tại:
http://www.uglychinese.org/enclosure.htm.
[7] Liz Zhao, một sinh viên theo học về nghành báo chí, đã bị chụp mũ là người thiên Hữu trong năm 1957 về sự suy nghĩ độc lập và công khai chỉ trích đảng cộng sản của cô. Cô đã bị buộc tội âm mưu lật đổ chế độ Cộng Hòa nhân dân độc tài và bị giam giữ năm 1960. Vào năm 1962, cô đã bị xử án 20 năm tù đày. Ngày 29 tháng 4 năm 1968, cô đã bị ĐCSTQ tử hình về tội phản cách mạng.
[8] Zhang Zhixin là một người trí thức bị ĐCSTQ tra tấn đến chết trong thời kỳ Cách Mạng Văn Hóa vì cô chỉ trích Mao Trạch Đông đã thất bại trong phong trào “- Đại Nhảy Vọt” và cô đã nói thẳng sự thật. Bọn canh tù đã lột quần áo cô nhiều lần, còng tay cô sau lưng và quăng vào tù của nam giới để cô bị hãm hiếp tập thể cho đến khi cô trở nên điên loạn. Nhà giam đã cắt cổ cô trước khi xử tử vì sợ cô la lên những khẩu hiệu phản đối.
[9] Nói đến cách mạng tư sản Nga tháng 2/1917 lật đổ ngai vàng của Sa hoàng.
[10] Cách mạng tháng Mười, hay Cách mạng Bôn-sê-vích do Lênin lãnh đạo xảy ra tháng 10/1917. Cuộc cách mạng đã giết chết những người cách mạng của giai cấp tư sản mà đã lật đổ Sa hoàng, bởi đó đã bóp chết cách mạng tư sản Nga.
[11] Cả hai “Sự kiện Mari” và “Vụ thảm sát 12/4” nói đến các vụ tấn công ĐCSTQ của Quốc Dân Đảng. “Sự kiện Mari” xảy ra ngày 21/5/1927 ở thành phố Trường sa của tỉnh Hồ Nam. “Vụ thảm sát 12/4” xảy ra ngày 12/4/1927 ở Thượng Hải. Trong cả hai trường hợp, một số đảng viên ĐCSTQ và những người hoạt động ủng hộ ĐCSTQ bị tấn công, bị bắt hoặc bị giết chết.
[12] Xin xem Hiến Pháp của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc, Chương Một, Điều Sáu.
[13] Liu Di, một chính trị viên của Hồng quân thứ 20 bị buộc tội là thành viên của “AB Đoàn”, lãnh đạo một cuộc cuộc nổi dậy ở Futian buộc tội Li Shaojiu là một người phản cách mạng. Họ cướp quyền kiểm soát thành phố Futian và thả hơn 100 người bị bắt vì “AB Đoàn”, và hô khẩu hiệu “Đả đảo Mao Trạch Đông”.
[14] Bành Đức Hoài (1898-1974): một tướng và lãnh đạo chính trị cộng sản Trung Quốc. Bành là Tư lệnh trưởng trong chiến tranh Triều Tiên, Phó thủ tướng của Hội đồng Quốc Gia, ủy viên Bộ chính trị, và Bộ trưởng quốc phòng từ 1954-1959. Ông ta bị sa thải khỏi các chức vụ của mình sau khi bất đồng với cách tiếp cận kiểu cánh Tả của Mao tại Hội nghị toàn thể Lộc sơn của ĐCSTQ năm 1959.
[15] Từ “Lý Lập Tam: Người được truy điệu bốn lần”.
[16] Bốn nguyên tắc là: con đường xã hội chủ nghĩa, độc tài vô sản, sự lãnh đạo của Đảng cộng sản, và chủ nghĩa Mác-xít – Lê-nin-nít và tư tưởng Mao Trạch Đông.