thơ Hà Thúc Sinh
sóng trăng 14.01.2007 04:24:46 (permalink)





Thơ Hà Thúc Sinh
http://www.geocities.com/suthatcsvn/hts/tho_hts.html

Tập một
"HOÀ BÌNH VÀ TÔI" 


 
CHÚA XUÂN VÀ TÔI

Chúa xuân đeo túi nặng
Ghé nhà ai hỏi han
Giữa đường tôi về gặp
Một lão già tần ngần

Này ông ơi, thi sĩ
Có gì tặng hoa thơm
Có gì cho nắng ấm
Có gì giúp lão không

Lục túi trên, dự tính
Lục túi dưới, bất ưng
Lục trong đầu, khát vọng
Lục trong tim, mối hờn

Lục khắp cùng xó xỉnh
Trên kệ sách bụi đầy
Trên máy chữ mòn mỏi
Chỉ có những đêm dài

Có gì cho lão không
Ông thi nhân, bạn cũ
Thưa đây những thanh gươm
Tôi mài vì cố xứ



 CHỦ NHẬT LỄ LÁ

Bầy chó đói cắn nhau rên lết trên đất
Mặt trời mỏi mệt leo thang
Khu phố như sau bệnh dịch
Người bước đi không ai muốn ngó ngàng

Tới cuối phố đường chẻ hai lối
Dăm anh công an ít nói ngồi hút thuốc bên đàng
Bà mẹ đánh con như kẻ thù tội rơi mất ít khoai lang
Mua sau lúc xếp hàng từ hồi chuông thứ nhất

Nắng đã đủ cho lá buông đem phơi
Ðây là khu lao động làm quạt
Ðen đầu người khom tước mũi dao như xẻ mối thù
Tiếng tách lá nối tiếp gây âm xiềng xích nặng

Trong nhà thờ là chỗ đùa của gió
Vị linh mục rời cung thánh từ lâu với nét mặt không buồn vui
Một nhúm cụ già trên băng ghế ọp ẹp nặng tai
Vẫn tưởng đâu đây rào rào lá trải ngày Chúa đến.



 
CON SÂU VÀ CÁI KIẾN

 
Như kẻ liệt ngồi bên kẻ câm
Ðầu lốm đốm những miếng ăn toan tính
Nắng hay mưa cứ phơi vai trần
Vá víu mãi cuộc đời thêm nặng
Giờ tan xưởng lòng không tan xưởng
Dù những giọt mồ hôi đã được chấm công
Tiếng động phả mùi tanh xiềng xích
Nón lá sụp che mình ngửi mình
Khách qua hàng Bông trạm xe điện
Người ngồi khom kín tựa nấm mồ
Ngọn cờ phần phật như cười hỏi
Lũ tĩnh vật kia đã chết chưa
Phút chốc vùng lên như cách mạng
Những nấm mồ mở nắp xương xẩu lao đi
Chuyến tầu điện như con sâu trăm tuổi
Vừa sa cơ bị bầy kiến đè
Ðứng xa như nền văn hiến cũ
Khách ngó đời sâu cõng kiến bò đi
Buồn tự hỏi trong lòng chảo nóng
Con sâu cái kiến có lối về?



NHÀ MÁY GIẤY VĨNH PHÚ

Bảng chỉ tiêu to choán lối vào
Cổng chào đỏ thời gian muối sẫm
Cô công nhân đội nắng giữa ao
Tước võ gỗ buồn vui miệng ngậm

Như đời người trong guồng máy đảng
Ðập, xay, lọc, khuôn bột đem phơi
Ông cụ già ngước nhìn mây trắng
Nhớ xa xăm cúi mặt bồi hồi

Bóng cán bộ khoá bưng ý nghĩ
Những tay người bóc xếp cong cong
Ao hồ xưởng máy chiều phủ xám
Vài trăm tờ mo giấy cháo lòng

Tựa giàn máy sau thời Ðiềm, Tắc (*)
Người đảng viên trẻ ép lòng mơ
Ðứa em nhỏ mai thôi mù chữ
Tiếp nối cha anh biết i tờ

Tiếng kẻng rền như tiếng khóc lớn
Người chủ nhiệm rời xưởng lên yên
Ðường đê gió ngược còng lưng đạp
Áo rách thả bay mớ tờ liền...
___
(*)  Sử Tàu cho rằng Tiết Tắc đời Tề chế
ra mực và Mông Ðiềm đời Tần chế ra bút,
sau đó chắc là có máy chế... giấy (?)



CHIỀU QUA THANH HOÁ

Những nhịp cầu như những lưng còng
Gánh sức nặng buổi chiều ảm đạm
Ngó sang sông mờ nét tiêu hao
Tây thành cũ hay là thôn bản?
 

Tự hỏi mãi. Ðến chưa? Chưa đến?
Hay chỗ này Thanh Hoá ngày xưa?
Ngó lên mây bạch y thương cẩu
Nhìn xuống dòng bóng cũ mù mưa
 

Thấy chị qua muốn lời thăm hỏi
Mắt ngu ngơ che nón im hơi
Nhìn em đến này em muốn hỏi
Miệng ngập ngừng rét mướt im lời
 

Mưa nặng hạt vỗ buồn cố xứ
Như tấm hình rỗ mặt trăm năm
Tia chớp loé tang sông một dải
Buồn tôi nhô mồ mả đằm đằm.

 
 
LỄ LAO ÐỘNG Ở HÀM TÂN

Rắc trấu lưng người mặt trời lửa
Mây sà xuống suối vướng cành buông
Tiếng cuốc tiếng búa im một cõi
Hai ngàn tù đội nắng giữa sân
 

Anh cán bộ đôi giầy khập khiễng
Chui khỏi mồm lời như bầy giun
Lao động là thước đo yêu nước
Tù ngu ngơ uống lấy vinh quang
 

Bài diễn văn giữa trại tù lao động
Là tặng phú ông thêm một đồng xèng
Chới với có thằng đổ sập xuống
Thêm bộ xương bị chứng nắng ăn
 

Chen giữa kẻng tù tiếng trống lễ
Buồn như hạ huyệt kẻ đồng hành
Lao xao khói bếp chuyển mùi mỡ
Lễ vào thấm thía trong tâm can



THẰNG BÉ ÐỐN CỦI

Chui nép rừng đước làm nhân chứng
Sự sợ hãi to hơn buồng gan
Người quản giáo đứng xa bất động
Cây như thù tù chặt phăng phăng

Xa hướng bắc lò than hoang phế
Mưa bay bay hơi núi mù mù
Trái tim nhỏ thương em thương mẹ
Mò đốn cây gần phía trại tù

Tù hàng ngang như làn sóng bẩn
Liếm dần dần một vạt màu xanh
Trốn vào đâu lạy Trời lạy Phật
Một thân con tù tội đã đành

Cỏ gai tây nằm không nhúc nhích
Ngó ra ngoài mưa trong hoàng hôn
Một cặp mắt anh tù lóng lánh
Tủm tỉm cười kín như bóng đêm

Tiếng còi thổi gom tù thành bó
Một bó người quẩy trăm bó con
Chui khỏi bụi chiều lên khắp nẻo
Nhìn hai tay kiến cắn đỏ lòm

Ngó về phía lò than hoang phế
Nổi âm u như mộ giữa đồng
Bước vội vấp ngã lăn trên đất
Năm bó con ai giấu bên đàng

 
 
ĂN

Tao trai trung hiếu làm đầu nhé
Một anh bẻ nghiến bỏ mồm nhai
Tao không là ghế không yêu đít (*)
Ối giời nó béo ngậy như khoai

Núp sau cô-nếch gầy bếp nhỏ
Hai thằng tù lén lút ăn riêng
Hôm nay là ngày hai tháng chín
Cả nước chia nhau một nỗi niềm

Bớt lửa mày ơi không cháy hết
Lo gì tao vớ đến hai con
Con này to tiếng tao làm trước
Ôi đùi ôi bụng ôi sườn non

Hôm nay lễ lớn ăn thịt lợn
Có hai anh bị cắt khẩu phần
Cán bộ cất luôn vào cô-nếch
Tội mừng lễ lớn ăn dế giun
___
(*) Ghế: Gái




THÈM VƠI

Nghìn nấc leo lên nghìn nấc xuống
Tháng Tư gánh đá giữa lưng trời
Thèm ăn thèm uống? Ngưng thèm hết
Thèm đã đầy lại muốn thèm vơi
 

Lách mình chạng đứng trên hẻm núi
Ngó mây một giải mây xanh xanh
Phanh ra. Gió thổi. Ngưng tay. Ngửi
Làng xa thơm dậy một mùi chanh
 

Rùng mình. Sướng lặng. Thôi. Không giữ
Phanh ra. Tiếp tục. Phanh bung lơi
Bố khỉ! Nghêu ngao thằng phía dưới:
Tội tình anh lắm em Lan ơi
 

Trời trên đất dưới mình đâu nhỉ
Khí thế trường chinh với sóng hồng
Một dòng hôi hổi bay như loạn
Có chết thì đây sướng đã xong



ÐIỀU ƯỚC LŨ TRẺ

Dăm thằng bé nhăn nheo núm giẻ
Suốt ngày rình lượm giấy cầu tiêu
Ðiều ước lớn làm sao tất cả
Ăn phải ruồi đau bụng thật nhiều 


 
CÔ GÁI

Cha tù mẹ chết anh mất tích
Sau mười thu cô bé mười lăm
Ðiều ước lớn làm sao cô được
Ra ngoài lệ bộ đủ bên trong 


 
THANH NIÊN

Thân ngựa hồng tâm của phượng hoàng
Ôi thế giới sức chạy nghìn vòng
Ðiều ước lớn làm sao thoát được
Xã làng nghĩa vụ lưới ngang giăng 


 
VÀ TÔI

Ba mươi điều, sau bảy món xét rằng...
Tôi đọc Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền
Ðiều ước lớn là làm sao thêm được
Cấm trị người bằng gia giảm miếng ăn



QUÁN BÊN ÐƯỜNG
 
Nằm chui khóm lá chiếc bàn thấp
Lề đường một lũ tụm quanh nhau
Ếm sâu hơi thuốc vào gan mật
Bất giác phà ra nỗi dãi dầu

Trung tá xích lô thầm hỏi bạn
Chợ trời dược sĩ sao về không
Cười như nước mắt nói như bỡn
Nó bố trưa nay còn cái quần

Ông giáo sử mấy năm vá lốp
Ðồ nghề lỉnh kỉnh nặng trên lưng
Một anh văn sĩ ngồi lê hỏi
Thời xưa phong kiến kém hơn chăng

Gió chiều thổi tốc người nghi ngại
Mỗi hồn hiện một nét công an
Lá khô thôi chạy cây thôi động
Vừa lúc đêm lên khắp Sài Gòn


.

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2007 01:31:30 bởi sóng trăng >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9