hạn hẹp một tình yêu - thơ Nnguong
bỗng dưng
tặng chiếc răng khễnh
chiếc răng khễnh cười bình minh cản đường, chặn lối
nụ cười duyên làm lính quýnh, lật đật bước chân
vờ không biết, em gắn thêm ngây thơ lên tròng mắt
pha long lanh làm hồn mưa, nắng đượm phân vân
hớp vội ngụm cà phê, thấy bóng em trong đó
như mặt nước hồ thu có đôi mắt trong veo
ngập ngừng phun khói thuốc tỏa sương mù che bối rối
sương bốc thẩn thờ lên treo trên vực thẳm cheo leo
em cho đôi cánh bướm bay vào huyền thoại
để vườn tình thành chuyện cổ tích trăm năm
xưa, hoa khế thơm nức tận tâm thất
nay, hương hoa nằm lặng lẽ bên cạnh trầm ngâm
(muốn vá lại vết thương bị khuyết tật
em khưi mũi kim làm rách toạc năm xưa
lời nguyền rủa chưa kịp quá nửa đời mất mát
em khâu lại môi, miệng làm tắt lịm chữ dư, thừa)
chiếc răng khễnh cười mai sớm cản đường, chặn lối
cầm lược mồi, em chải tóc bay chới với gian truân
xưa, khúc nguyệt cầm, khua lên mảnh trăng vỡ
nay, đàn hết lời thơ, lưng gãy gập phím chùng
chiếc răng khễnh cười nhọc nhằn cản đường, chặn lối
bịt mắt thơ làm quay quắt lăn kềnh
em liếng thoắng thả sợi tóc dò hỏi
thơ ngập ngừng, sửng giữa quãng đời chênh vênh
(lưỡi ngọng nghịu, miệng lúng búng dăm lời tình tự
thơ ngô nghê, ngọng nghịu dám sánh với đất, trời)
cây khô mục, phơi cằn cỗi, còng lưng chỏi chống
những đám mây trời bay lững thững lục lạo niềm vui
.
chiếc răng khễnh thơ thẩn theo hoàng hôn lạc lõng
làm chiều tà vướng sương khói bâng khuâng
đêm bắt đầu theo bóng em tình tự
thơ bắt đầu tựa vào cây huyền thọai, ăn năn
nnguong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.02.2005 14:31:18 bởi Nnguong >
thấy chi điều khác biệt
tôi lớn hơn em những mươi tuổi
lạ gì đâu! ở khoảng khác biệt này
nếu có chăng, những nếp nhăn mệt mỏi
cũng chỉ là dấu hiệu của đổi thay
tôi hơn em có chăng là luống tuổi
khác chi đâu, cũng giống như mọi người
khi thời gian lầm lì bám sợi tóc
tôi cũng lầm lì già nua, cách riêng tôi
đi trước em, có chăng là tôi: bặm gan, lầm lũi
sung sướng gì! khi mình là kẻ tiên phuông
ở đầu sóng hay một mình dưới ghềnh thác
có chắc gì khỏi nát thịt, tan xương!
tôi hơn em có chăng là chục năm đời
hơn được gì, khi đời, chẳng đổi thay
vẫn phong ba, vẫn mưa nắng mệt mỏi
giùm cho người, bất lực nằm trên tay
em thấy không, con đường vẫn vạn dặm
và bóng tôi vẫn lủi thủi riêng mình
cám ơn em đoá hoa mọc mầng rỡ
nở giùm tôi riêng biệt, một chút tình
vâng, tôi quả có hơn em những chục tuổi
để chi? hay chỉ thấy điều khác biệt giữa chúng mình
cội cây già bám vào nỗi hân hoan cô quạnh
đem trăm năm vào tưới chỗ gập ghềnh
nnguong
lăng kính tình yêu
(gửi thúy ái, york-pa)
(cảm nhận được từ một khung canvas tuyệt mỹ trên đoạn đường boston)
em về trên chiếc lá phong
sậm màu áo đỏ, nhạt vàng dáng ai
làm ngẩn ngơ cả đường dài
làm sắc màu chộn rộn hoài tâm tư
để thao thức cũng ậm ừ
để luống cuống cũng: mặc! ừ, yêu đi
cũng chả biết, yêu cái gì!
vàng ngớ ngẩn, hay sậm sì huyết nhung ?
để lao đao với khốn cùng
khốn khổ với cây cọ cùn tình yêu
cho nắng trời ủ rũ chiều
cho đêm kéo xuống ít, nhiều ngả nghiêng
nên, tuy đời sống truân chuyên
trong lăng kính nhỏ, chỉ riêng một mình
để rồi chuyến xe bồng bềnh
để rồi, em cũng gập ghềnh như ta
để đường về lại thêm xa
như em, ta cũng câm-lòa, lũn-ươn
về đâu với nỗi yêu cuồng
trong lăng kính, mắt phủ buồn rêu phong
thế rồi, sẽ một mùa đông
cùng lăng kính, nhưng long đong riêng mình
nnguong
tôi hơn em có chăng là chục năm đời
hơn được gì, khi đời, chẳng đổi thay
vẫn phong ba, vẫn mưa nắng mệt mỏi
giùm cho người, bất lực nằm trên tay
Khắt khe chi với chính mình
Anh lớn hơn em -cái tuổi đời
Mà hồn hạn hẹp.. cỡ em thôi
Cũng vừa nỗi nhớ và phiền muộn
Khi biết nhớ nhung hoặc yêu rồi
Chắc nợ gì nhau -nên em đến
Khi anh trần tục đã nửa đời
Vấn vương duyên cũ -ta hạnh ngộ
Buồn chi khi đã phải xa rồi
Thơ chỉ là thơ..tình mộng ảo
Câu chào bỏ lỡ -bước chân wa
Nhìn nhau ngần ngại..thiên tạo hóa
Nhưng người -chắc hiểu được lòng ta
Khắt khe chi với điều khác biệt
Tâm hồn --người sống -có nhiêu thôi
Hãy dệt thêm nữa -điều tha thiết
Góc nhỏ hồn em...mai nở rồi...! [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/upfiles/135/2417C9793B7048738E1EE48D73292373.jpg[/image]
đã mang vào Trang thơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.04.2005 03:56:05 bởi ct.ly >
chào Băng Nguyệt,
cám ơn BN và bài thơ rất hay, an ủi nhiều lắm; và cả thiệp chúc Tết nữa; chắc năm nay nn sẽ được nhiều lộc,
nhân đây nnguong cũng mong chúc Băng Nguyệt cùng thành viên của VN Thư Quán một năm hạnh phúc cùng may mắn;
nnguong
Mèn ui NN khách sáo rùi........

Mong là năm nay NN gặt nhiều lộc may nha
Mừng xuân Ất Dậu
Tiển đưa bác Khỉ ngậm ngùi
Anh Gà hớn hở lòng vui rộn ràng
Năm nay đã đến phiên chàng
Giữ canh chức vụ..Thiên Hoàng ban cho
Chúc cho cô bác ấm no
Niềm vui hạnh phúc ..cười to mỗi ngày
An khang mạnh giỏi, vạn may
Luôn luôn nối gót đi hoài bên nhau
Tương lai như cúc như đào
Luôn luôn đỏ rực một màu quang vinh
Làm gì cũng đủ tự tin
Và nàng xuân mãi bên mình...thịnh vương...!!! đã mang vào trang thơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.04.2005 03:57:30 bởi ct.ly >
thơ Ngất Ngưởng hay lắm !
chúc vui. tiếp tục nhé!
cám ơn DiuDangConGai,
chúc vui
Trích đoạn: BĂNG NGUYỆT
Năm nay đã đến phiên chàng
Giữ canh chức vụ ...
hi Băng Nguyệt,
giữ canh chức vụ gì đây! không biết chàng nào có may mắn giữ chức vụ ... đó, đây!
mùa xuân
mùa xuân nằm phơi mình trên cỏ
trong làn nắng ấm. Anh một mình
với buổi sáng, ly cà phê đá,
nghe sớm mai thủ thỉ chuyện tình
mùa xuân nằm phơi mình trên ghế
trong làn nắng quái. Anh thẩn thờ
nhìn sợi dây áo hững hờ tệ
quấn quít che nét đẹp nàng thơ
mùa xuân nằm hớ hênh như lá
trần truồng, như bầu trời không mây.
Anh tiếc rẻ, che lại đôi mắt
trộm liếc em qua kẽ ngón tay
mùa xuân nằm dưới cặp kính mát
che mất đi đôi mắt hồ thu.
Hắt bóng anh lượn lờ trước mặt
nỗi khát thèm cọng với dại khờ
mùa xuân nằm trên ngọn đồi nhỏ.
Anh bắt chước, bước lại nằm bên
như bóng nắng vất vả, khốn khó
anh mò mẫm lại khoảng tình quen
nnguong
(không nhớ là mùa xuân năm nào!)
Thưởng lãm thơ của Nnguong thật tuyệt vời
7_Vdn xin tặng vài đóa hoa Hồng.
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/upfiles/4536/F65326EF94D44955A2F4958A874688C0.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.02.2005 07:44:04 bởi Viet duong nhan >
rất cám ơn Viet duong nhan,
và tặng phẩm của VDN
là một người làm thơ ... nghèo, nên nnguong cũng không có chi tặng lại, chỉ có vài câu thơ ... cũng nghèo luôn!
mùa xuân từ trên tận đồi, núi
thổi xuống vườn sau ít cánh hồng
loay hoay với tháng, ngày luống tuổi
chẳng biết cất đâu những rêu phong!
mong đầu năm VDN được nhiều hạnh phúc
chúc vui
nnguong
đi, về
đi, về với tôi: thơ ngây
(làm đêm háo hức, mộng đầy rêu phong)
với tôi về, có thong dong
thong dong mấy, cũng phập phồng, băn khoăn
chả gì! dâu bể cách, ngăn
đá, vàng cũng mẻ, biết chăng lòng người!
đi, về bên tôi: nụ cười
hoa đang nở, nhưng rối bời ruột, gan
hỏi rằng: chia tay khúc quanh
lại hò hẹn, hay để dành trăm năm
có, về với tôi mưa râm
ướt đuôi mắt cố thì thầm với nhau
để rồi mưa có nỗi đau
trái tim muốn nhảy qua rào: rong chơi
cùng về với tôi: tơi bời
bỏ lại vạt áo khêu đời nhớ, quên
tặng riêng một chút bồng bềnh
để rồi chung nỗi gập ghềnh, ủ ê
đi, về sao không mang về
quên chi mảnh vải vừa che chỗ nằm
giông bão nào rất âm thầm
không mạnh đủ ngã, nhưng ngầm thốn, đau
đã về sao không mang theo
phấn, hương lăn lóc trặc trèo bước chân
lại quên mấy sợi tóc xuân
hay là cố sót, để còn lôi thôi
đường về: cũ, mới chung đôi
cũ ai ngơ ngác đứng, ngồi chẳng yên
mới ai cứ lo huyên thuyên
để cho mới, cũ muôn niên thất tình
đi, về cứ ngỡ một mình
ai dè ! thao thức rập rình theo sau
nnguong
Chào Nnguong ! Lâu quá không thấy bạn.
Chúc bạn vui và an bình
"đi, về cứ ngỡ một mình
ai dè ! thao thức rập rình theo sau"
Gió đùa xác lá hư hao
Nương theo mây xám, dựa vào giấc mơ.
.........''''''''.......
cám ơn Nương Nương,
chúc NN vui vẻ và hăng say sáng tác;
em về, anh vẫn còn say
gửi con mèo lười
mỗi tối thứ Sáu khi trời vừa chập tối
em bỏ về, với Bố Mẹ ở San Fran
anh đứng bên cầu Oak Lawn nhìn mây trời lủi thủi
nỗi ngờ nghệch tựa đèn đường đứng chết trân!
tối thứ Sáu khi em bắt đầu thổn thức
thu xếp yêu thương đầy trái tim hai ngăn
anh tạ từ buổi tối với nụ hôn trách móc
cố níu lại hương môi nuôi khuya khoắt cuối tuần
sáng thứ bảy, thức dậy thấy một trời thương, nhớ
ở Oak Lawn phủ một màn mưa râm
sao em không lấy chồng, chấm dứt tình xưa, cũ
để mưa hoài ướt nhẹp trái tim độc thân
mong thứ bảy hết, khỏi nôn nao chờ đợi
mong chủ nhật qua, hết trôi nổi bềnh bồng
vì hai bữa nớ anh sẽ già rối tóc
nghe đau giùm cho những sợi nhớ, mong
thôi, anh chẳng muốn những tối thứ Sáu
và rất buồn với cuối tuần chia tay
một tuần yêu em dăm ngày cũng đủ
còn lại cuối tuần đành ngất ngưởng ôm cơn say
nnguong
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: