TỰ ĐIỂN KIÊNG CỮ KHI BỆNH TẬT
thaisan 16.01.2007 16:08:55 (permalink)
TỰ ĐIỂN KIÊNG CỮ KHI BỆNH TẬT
 
 
 
Từ khi tôi bị xe đụng vì chơi lêu bêu như chó mất chủ, nhiều người thường nhủ tôi kể cả nói xa gần, bóng gió nhưng tôi vẫn cho qua, quên đi.
Nhưng cái đó là cái cần thiết trong cuộc sống khi còn con gái thì mình cố cắn răng mà chịu nhất là khi có chồng do chính quyền và giáo quyền đã thị thực là quá ngon rồi còn chi khi có chồng. Tôi thường nói với nhiều người lớn:
-Chồng của con ý à.
Làm bất chợt tôi lại nhớ đến ông bà giáp K khi hỏi thăm về đứa con trai của bà thì bà trả lới:
-Cậu hỏi ông cảnh nhà tôi ý à? Lại nói:
-Chồng của bà ấy là anh của ông nội con. Những câu nói bất hủ.
Đúng rồi cậu cảnh nhà cô đó thì nàm thao nào xưa cô?
-Chồng con anh ấy dễ thương nắm thưa các bà bảo sao nghe vậy biết chi hơn. Chợt có người nghe được họ hỏi:
-Vậy con sống cho con nhưng con có biết chung quanh còn có những người khác không nào?
-Dạ biết chứ, nhưng họ có dính dáng gì đến chồng con đâu, thưa bà.
-Mày nói như kẹ ý. Chung quanh là thứ nhất cận thân, thứ nhì cận lân thì câu nói đó vất đi à, lại nữa có câu:
-Bánh anh em xa mua xóm láng giềng gần.
-Nhưng mà mặc kệ, quên đi.
-Sao chị nói theo kiểu giang hồ thế, vậy trước đây bố chị không dậy chị lấy một chữ là hàng xóm là gì sao ư?
-Thưa bà biết để làm gì, họ có nuôi sống mình đâu nào? có khi họ lại còn làm phiền mình hơn thì có. Bà dở hơi nói mãi thewo ý của mình:
-Chính những người xóm láng giềng mới sống với chúng ta còn thì theo kinh thánh thì:
-Hãy bỏ cha mẹ rồi đi theo tiếng gọi tình yêu và tình dục lúc đó cha mẹ có còn đi theo để bảo ban chia sẻ những vui buồn, sướng, khổ, cùng mình không nào. Và còn có câu:
-Bán anh em xa mua xóm láng giềng gần để thường là khi tối lửa tắt đèn cần nhau.
-Có chứ khi nào cha mẹ cũng dục:
-Mày nhanh nhanh cho tao có cháu bế chứ.
Cái đó là cái dục con đến chỗ chết, trong lúc nó đang bị gẫy chân nguy hiểm, cũng là một trong những bài chuyên chính trong tự điển thuốc:
-Khi xương xẩu bị gẫy thì việc vợ chồng tạm thời gác hẳn cho đến khi khỏi hẳn.
Nhưng mỡ treo miệng mèo cả hai đều đòi quyền bình đẳng thì giải quyết ra sao đây.
Ai dám bước ra để giải quyết đây?
Theo tự điển thuốc là mày chết cửa tứ tưởng ham. Lại nữa nó làm sao đẻ ra kỹ sư con được mà phải học, ăn thua chính mẹ và cái nết của mẹ sẽ dậy dỗ chúng nên người hay không còn tùy thuộc. Bà khó nết nhà bên cạnh nói:
-Mày tưởng dậy dỗ một đứa làm mẹ kỹ sư mà dễ lắm hả? Tôi trả treo:
-Đẻ khắc được còn dậy dỗ không hoàn toàn chỉ là một người, còn chồng của em kỹ sư nữa chi đã là kỹ sư thì sẽ dậy con thành đúng như vậy thôi. Bà hãy quên hẳn đi.
Tiếng trả treo đến đây chấm dứt, tôi chỉ nghe không mà cũng mệt vì giữa vô thức và hữu thức làm mình suy nghĩ mà mệt. Tuy nhiên của người mà ôm rơm rặm bụng chi. Bất chợt làm tôi nhớ đến những câu tự điển:
-Tất cả vì dân. Rồi mình tự hỏi vậy khi lấy tiền có nhớ đến dân không chẳng hạn quỹ tài trợ của unisef dành cho thiếu nhi tất cả bây giờ đâu. Ông già ngồi cạnh nghe tiếng được tiếng chăng trả lời:
-Hỏi câu đó làm gì chú. Nước mắt cá xấu. Chú thử hỏi ngay sao khi hamas thắng cử lại bị chấm dứt tài trợ, đây ta nói chỉ về người tài trợ đã sau ta sẽ nói đến dùng quỹ tài trợ để con người đối xử với con người.
Khống chế người khác bằng quỹ đó nhưng lấy danh xưng của LHQ thì đã sao nào, ai cũng vậy chỉ phục vụ cho chính mình mà thôi, còn về phần người được tài trợ họ phải giữ hồn xác họ chứ chú.
Trong tự điển vì dân.
-Có câu:
-Không dân bất thành
-Có dân ngàn khó cũng xong.
Nhưng chỉ có mỗi cái chân không biết giữ thì sẽ xẩy nhiều điều đáng tiếc lắm thay sau này kẻo nói rằng bố mẹ không biết quan tâm đến vì ghét bỏ.
Đúng ghét thì bỏ. Nhưng xét trên phương diện cứ coi chúng là con gái của mình thì mới dám nhận định hoặc phê phán, nói ra để người cởi áo xem lưng là thế.
Trái lại phê phán là phê phán chẳng hạn như bám đuôi Mỹ cũng đáng trách vậy vì trái ngược lại chí hướng trước đây. Ông già vẫn chưa chịu vì có mấy đứa con đang sống trong đất Mỹ nên nói một cách hùng hồn:
-Chống Mỹ cứu nước, bây giờ thời thế xoay chuyển ta lại bắt tay với mỹ theo hướng đi chuẩn xác của đảng ta lại phải bắt tay với Mỹ là chuyện bình thường đó là quy cách chính trị tuyệt vời của cứu nước ta. Cái khó là củ chuối đặc sệt làm sao đây.
-Dạ thưa dễ thôi ạ, chỉ nấu với thịt của những con mất chủ ạ:
-Chú mày nói vậy có động chạm không có người không vừa ý thì sao?
-Họ chẳng bằng lòng nữa là vừa ý thưa ông.
Bởi thế xu hướng sau này thành ra làm bất cứ việc gì cần đều nên có vài cuốn tự điển.
Tôi gọi là tự điển xu thời. Dù là tự điển nhưng nó méo bảo nó tròn thì làm sao hở ông?
Chẳng hạn khi muốn nói bất cứ gì ta phải suy nghĩ xưa kia là cũ mẻm mem rồi. Bất chợt có đứa cười:
-Hừ.. h..ừ.. Lại có tiếng cười cái con c..
Cái gì cũng cười là zô zang quá xá,
-Thế có bao giờ ông nghĩ là ông quá tục tĩu không?
-Người khôn thì nói mánh, người dại thì chửi và đòn, đó là các cụ nói đó ạ.
Thế mày có biết  màu tìm là màu gì không?
-Cao lắm thì ông nói đến màu tím hoa sim chứ gì?
-Nếu biết nghĩ thì như thế, còn không biết thì chửi ngay vào mặt mới hiểu tôi muốn nói gì.
-Có khi đây cũng là một tự điển để sau này con cháu noi.
Không dám đâu.
Tự đê cao quá lại còn dở thói chài chiện cũ của mình xưa chài chồng ra thì sao cho đúng được với ông già chồng.
Đáng lẽ ra tôi chỉ chú tâm vào việc viết những  gì về kiêng cữ cho người bệnh mà thôi nhưng vì cần phải nói nên cái gì cần phải nhớ cũng cho luôn thành tự điển luôn thí dụ như khi nói chuyện với bố mẹ luôn chỉ tay, múa đũa, là thói hư chưa có ai dậy dỗ cả thành thử có tính cách xứng hợp với kỹ sư, không đúng là bà kỹ sư, lại nữa, nhìn gần, còn nữa đang tập thành bà theo kiểu thời thượng.
Tôi thí dụ như:
-Có một ông tổng xưa mỗi lần đi đâu toàn đi xích lô đạp và luôn mang theo cái ô đen. Nếu muốn quẹo trái hay phải ông ta chỉ có gõ cạch cạch vào thành xe xong rồi lấy cái ô chỉ đâu thì đi đấy. Gặp phải thằng ngu nó chẳng cần biết hoặc cố tình không biết, khùng lên ông đánh nó, nó chửi:
-Đèo mẹ mày lấy cớ gì mà đánh tao. Loại người vai u thịt bắp mồ hôi dầu, lông nách một nạm chè tầu một hơi nó nhẩy bổ qua đánh cho ông cụ lý một hôi sưng mày mặt cả lên bền chỉ la oai oái:
-Nó đánh chết tôi nàng lước ơi.
Cứ gọi, nó cứ đánh đến bầm tím cả mặt mày. Kêu được kẻ hầu đến thì đã bị máu đỏ ối đầy mặt mũi rồi nó cũng chẳng sợ, cho đáng đời cái kiếp tổng, lý quyền uy theo kiểu phong kiến quá đáng. Dù sao cũng là con người nỡ đối xử tàn tệ nên chẳng ai đến cứu cả. Chính những cái sự việc này làm cho lý thuyết angel sử dụng hợp lý dù rằng cho đến nay bắt buộc phải thay đổi, nói vậy có khi sai vì trong thuyết không có chép đoạn được đánh, nhưng đây là hậu thuyết mà kẻ sử dụng không tùy cơ ứng biến cứ quen thói cửa quyền, uy quyền nên tất yếu phải nhận kết quả vậy thôi.
Buổi chiều như mọi hôm nhưng nay có vẻ tối muộn dần đi vì có lẽ thời tiết thay đổi khác theo lối vận chuyển xưa trước sáu muơi năm một hội vì xưa kia bị đói nay thì không bị đói khổ như trước nữa.
Nhưng bị cái dốt khổ, chống giặc dốt là điều tiên quyết mà ai làm chính trị cũng đều phải biết nhưng dù có biết cũng làm lơ, làm láo có sao nào.    
Nói đến đây lại nhớ đến những quỹ tài trợ để phát triển cũng chẳng bao giờ đến được tay người dân bao giờ đâu chỉ vào tay những tham quan, no cơm ấm cật dậm dật khắp nơi. Tự điển của chính sự việc là sửa sai sao cho được nhưng sửa sai ai. Nó mục rã từ trên xuống thì không lẽ người dưới sửa chữa người trên.
Đối với các nước khác thì có thể nhưng đối với ta thì đừng.
Tự điển viết là sửa từ  dưới lên trên tức là sửa từ cha đến con.
-Nhưng mà ai đứng ra sửa mới được chứ.
-Con mình.
-Sao vậy?
-Vì nó có học hơn mình, còn mình có hội nghị lớn chỉ mang cái máy tính là cái vô hồn nhưng giả làm người biết để hù thiên hạ thôi, có nghĩa là họ chẳng mua nổi cho dù cái máy tính nhỏ nhoi, thế thì mình có máy tính là mình đã hơn họ rồi, có nghĩa là có máy tính thì sẽ phải biết viết cái gì vào máy tính, và họ tự nghĩ là người lớn đã phải biết như vậy huống hồ, sau này các phần việc họ sẽ hiểu sẽ ra sao.
Và kể từ đấy tôi kiêng cữ nói tiếng và thông dịch tiếng anh trong thuộc phạm vi máy tính đó cũng là thuộc phạm trù chuyên viên, và lại nữa chẵng nên tham gia vào chuyện đó chi vì rằng nó đa diện lắm.
Dù nó là cái máy nhưng nó sẽ không như con người được vì vô nhân tính.
Đó cũng là một chữ trong tự điển kiêng nể và chẳng bao giờ nên mang ra so sánh. Nghĩa là với người và vật.
Thế nhưng chẳng còn cách dùng nào hơn là phải so sánh như vậy vì theo tôi nghĩ thì chúng chẳng có làm gì để nói đến một tiêu chuẩn vì cần nhất là được mọi cách làm quan, thứ hai là ăn chận tham nhũng của dân cho nhiều, thứ ba sau đó đáp an toàn tức về vườn một cách trôi chảy thì còn thì giờ đâu mà nghĩ được gì thêm nữa, những thời gian để chuẩn bị, đối phó, cách rút bòn.v..v…
Nói đến đây tôi nhân danh một người việt chân chính thưa cùng những người tham quyền cố vị rằng:
-Đừng vị kỷ mà làm hư hỏng hết con người, và đất nước mà cha ông ta đã dầy công dựng, giữ, bảo vệ, đổ bao xương máu cho đến ngày nay và xin cùng các vị gióng tiếng báo động để rồi cùng nhau chung lưng đấu cật chống với bao giặc kể cả những giặc truyền kiếp, cướng, bá quyền sai bảo thành kẻ thù mới, đế quốc mới dẫn dụ chúng ta đi con đường bắt buộc làm sai nhân tính
 
Chẳng khác chi thời đồ đá. Thật đáng buồn.
 
                   thái san
 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9