SỰ ÂN HẬN CHƯA MUỘN MÀNG thái san
thaisan 17.01.2007 07:35:55 (permalink)
SỰ ÂN HẬN CHƯA MUỘN MÀNG
thái san

 
 
Sau khi bà mẹ tôi mất được vài tháng ông cụ bước theo thêm bước nữa giữa những đứa con ngoan không một đứa nào dám thở than hoặc to nhỏ.
Tôi nhớ kỹ rằng sau này chính ông cụ có chính thức nói với tôi rằng:
-Thường thì ngày xưa họ gọi là thay bà nuôi ông, nên anh hay chị cứ hiểu cho tôi như vậy, trong gia đình chẳng một tiếng xào xáo.
Chúng tôi chẳng hề có ý kiến gì nữa vì ông đã hoàn tròn trách nhiệm trong gia đình một cách hoàn chỉnh từ a đến z, lại nữa tôi là con.

Khi ông cụ ra đi có hờn trách tôi l
à:
-Còn cái thằng kia chẳng hề nói lời nào ư, cứ đứng khăng khăng như vậy sao, nghĩ lại chính tôi thấy tôi chưa hoàn thành trách nhiệm của chính bản thân mình là nói vài câu tiễn biệt ông cụ ra đi cho vui vẻ, đúng ra chính tôi mới là người hiểu về ông nhiều nhất là vì đã theo sát từ ngày chưa qua miền nam cơ mà.
Những ngày tháng nằm trong dòng thánh phalô và rồi những ngày tháng lên máy bay khổng lồ của mỹ vào trong nam, xuống nơi sống mới với công việc mới, tôi theo sát bố như hình với bóng kể cả những lúc được đi học trong miền nam theo thể chế mới, rồi tôi theo lính chiến đấu cho mỹ về phía miền nam có thể dùng chữ chưa được ai dám cãi lại chính quyền đó, nếu không ở tù, hết tù này đến tù khác. Dù chính bản thân tôi như vậy cũng đã lãnh gần năm trời tù tội chẳng đâu ra đâu.

Dù rằng trời bao giờ cũng đẹp. Tiếng súng vẫn vang mãi trong đêm khua làm thức giấc bao nhiêu cháu bé vẫn tiếp tục ra đời chịu khổ theo câu hát của nhạc họ Trịnh:

-Tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người.

Lúc đó tôi ch
ưa hiểu nhưng ngày tháng thấm nhuần đạo lý mới rõ ra.
Thế tất nhiên những đứa bé lần lượt ra đời, tôi có thêm mấy đứa em. Bà chị cả nói:
-Cái gì mà lại đẻ nữa rồi, có quá đáng không? Tôi vội chữa cháy:

-Chuyện đâu phải c
òn là của chị nữa, liệu mà ăn nói.

-Cưới nhau tất nhiên phải đẻ thế thôi. Hợp lý đạo, hợp tình người chưa nói đến lũ trẻ trước còn chính ra chưa có lỗi với ai cả chị hiểu chưa!!!

-Theo tôi cậu chẳng hiểu mới chứ đừng nói ai. Ng
ưng lại một chút lấy hơi rồi nhìn trời vào cuối năm chị nói tiếp dù ngoài trời lạnh cóng như chưa từng bị bao giờ. Tôi nhìn lên cái đo độ trên tường nói:
-Trời như thế này mà không đắp chăn bông thì cũng lạ, chỉ có mười một độ, có lẽ là lạnh nhất trong miền nam từ xưa đến giờ. Chị nói:

-Người đàn bà lấy chồng mà cứ chằm chặp trên giường thế người ta cười chết. Câu nói của chị khiến tôi nói ngang:
-Thế thì không nằm trên giường thì chị bảo lấy vợ về thì để vợ nằm đâu, cái bà này giở hơi thiệt ta, lại nữa gần nhau phải ngứa ngáy là chuyện hợp tình thôi chứ đâu như thời chị con vợ Vang cưới về rồi ra đống cây làm nhà mình mà nằm để chồng vác dao ra rạch cái chiếu mới toe chị còn nhớ không vậy, lúc đó mới chịu zìa thế mà sau này đẻ bao nhiêu chị biết không hả, mười bốn đứa con. Chịu không nổi tôi chị cũng quay ngang:

-Nhưng nay cậu biết không con cái người ta đi mỹ pháp hết cả để trông nhờ hết thảy chứ đâu như là..như là chị chớ gì?
Trêu bà tức quá vác cây đòn gánh đuổi. Mình vẫn chưa tha:

-Đuổi th
ì chạy chứ có đáng được ai đâu mà ham.
Càng nói bà chị càng tức tợn, ném văng cái đòn gánh trúng ngay cái chum bị vỡ toang. Tôi trêu thêm:
-Tôi chưa hỏi tội đó thôi.

-Cái gì. Tôi làm gì ra tội? Nói xong trợn mắt lên.
-Tôi là tết đến tết chị không cám ơn thì thôi, còn bị chửi:
-Mang những cái này đến làm gì. Tôi nói như quát:
-Lẽ ra phải cám ơn như vầy:
-Cám ơn chú cậu và gửi lời cám ơn bà đã cho quà tết, đây chẳng nói gì còn bị chửi thật tức giận, thế cái này có đúng lý tình không vậy? Tôi bèn không ăn cơm và đòi về xong bước chân ra cửa lên xe ngay tức thì, dù bắt đầu chuyển cơn mưa. Trong lòng thì nói thế chọc ghẹo chị cho qua chuyện, nay chẳng còn thời gian để mà vui buồn lẫn lộn với nhau nữa rồi, chị đã già mà tôi cũng già rồi. Tôi nhớ đến câu PV hay hát:

-Tôi già anh cũng già rồi,

Việc đời thôi thế th
ì thôi cũng là.
Thời gian qua cửa như vó câu, nay chúng tôi vô tình ngồi nghĩ lại vui buồn, sướng khổ đã gồm đủ cả. Chị cũng đã mấy cháu nội ngoại phần tôi còn nặng gánh giang hồ hơn là vì bị bệnh.

Phần ông cụ cũng đ
ã qua đi trong thương tiếc của các ông trùm khu, trùm chánh phó trong xứ đạo, cũng chẳng được gì nếu có về phần hồn.
Buồn một mình qua quán càfê ngồi đối diện với một ông già luôn tự hào mình là cách mạng chính gốc ông thường còn nói:
-Những ngày tháng tôi đi họp xong rồi về ngồi nói chuyện với các ông già cách mạng. Tôi đột nhiên hỏi sau khi nhìn trời đang chuẩn bị đón chờ những cơn bão nói về chuyện tham nhũng hối lộ thì các ông chỉ cười mà thôi. Ông ta hay thường nói:
-Sau khi lá cờ hai mầu bị xóa sổ là tôi cũng đã biết lá mầu cờ đó là do Ông Trịnh minh Thế làm ra nên người miệt trong mới theo ù ù, nó là chuyện cũ nói để mà anh nghe, chứ chẳng làm gì hết.
Ông bầy ra trên bàn bao nhiêu là thứ thuốc. Tôi đọc:
-Cho trẻ kém ăn mau lớn, ng
ười già kém ăn, cho thấy sự tiếc nuối trong hành động như dù chỉ để cho em bé. Người ta thường nói:
-Một già một trẻ bằng nhau, trẻ khôn đi già lú lại.
Nhưng trong thâm tâm ông mang một nỗi buồn khôn xiết may ra một đôi người hiểu được cái nỗi đau sau khi đất nước đã thống nhất. Tôi thường trêu ông già:
-Các người lính chế độ cũ, nếu có viết hồi ký cũng phải nhất quyết viết phải viết thêm câu:
-Chúng tôi cám ơn bác và đảng đã cho chúng tôi có ngày hôm nay, chắc chắn phải vậy phải không thưa ông?. Ông lấy làm hãnh diện ra mặt. Thì bố việc gì phải đăm chiêu cho lắm để khổ thân, đứa nào hiểu thì hiểu, còn không cho qua lúc nào thuận tiện ta sẽ giãi thích, mà có giải thích ai hiểu cho đây, con người ta cứ lấy cái tôi làm gốc. Cái chính là sau khi chiến thắng ta phải chống giặc trong thù ngoài như thế nào, theo con đối với những người biết thì chẳng cần giải thích còn đã không biết có giải thích cũng bằng không, thường theo cảm tính khó đoán họ chỉ cốt nói sao cho vừa họ mà thôi. Theo con bố cứ tạm thời cho qua sau klhi bố hành sự tốt khắc sẽ hiểu hết.
Còn chuyện các em sau này tự đề kháng với mọi tình huống, với lại chúng cũng đã lớn. Kể như câu nói đó tôi an ủi ông cụ trong những ngày cuối đời.

-Tụi bây chưa biết đó thôi còn nhưng ông già có người đến nhà chơi lại hỏi:

-Anh đi đâu đây? Ng
ười kia thấy vô lối nói:

-Tui đi z
ìa. Nói xong bước ra nổ máy xe về nước một. Dù quen hay thân khi có người đến nhà thì nói ít nhất cũng được câu mời, đàng này dù đã luống tuổi vẫn chưa kiểm chứng nổi bản thân hoặc chắc ghét cay đắng gì mình:
-Mời một tiếng thì đã mất mát gì.

Trong báo công an có đăng một chú bé đọc trang giáo dục tr
ên đó thấy rồi viết thư cảnh giác trang web đó có lỗi, gửi đi hai lần không ai trả lời. Vì còn bé nông nổi, chú bèn sửa chữa bằng cách cởi trần chụp hình mình đưa vào thay thế ông bộ trưởng bộ giáo dục, cuối cùng bị phạt hàng chục triệu đồng việt nam. Việc này đáng lẽ phải sửa chữa chính mình lại nữa chú bé đáng được thưởng chứ chú cố tình phá hoại thì viết thư làm gì, và sẽ làm tan hoang trang đó thì sao? Ai biết mà trách cứ chú bé. Sự ân hận dù muộn màng cũng sẽ phải xẩy đến thôi.
Đâ
y là sự tiến triển tất nhiên phải xẩy đến.

Những tháng ngày gần cuối năm trời hướng gió tứ miền lào qua lạnh xe, lạnh lắm, vào ngày noen chúng tôi tụm chung tụm ba để ngồi ôn cố tri tân, cũng là những ngày sắp tết, mọi người chuẩn bị đón cái tết nghiêm chỉnh. Đa số vì chính đang sống trong quốc gia mình nên chẳng lấy cớ gì oán thán, tuy vậy trong lòng bao người mất vui, vì xét lại trong năm đã làm được những gì cho bản thân. Thời này những trong web cũng đã tung hoành dọc ngang đầy dẫy từ có ích đến vô ích hoặc thảng nhiều người chẳng biết họ để làm gì một cách phí phạn. Còn đa phần tìm nhau chat (tán gẫu với nhau như đi tìm mồi) một cách phù phiếm. Thời đại đa truyền thông lợi cũng nhiều hại còn biết chừng nào với nguy hiểm này. Ngoài ra những đứa trẻ chơi game online là thích nhất. Cái kéo theo sự lôi cuốn làm chúng mất học, bố mẹ cho được đồng nào ra nướng vào tiệm net hết, với những món bắn thật hay, thật nhiều chúng mới thích.
Tuy nhiên dù kỷ niệm với ông bố tôi đã qua đi mấy năm, phải đến gần chục năm nhưng lời nói của ông vẫn còn đó.

Lúc con ở nhà ông mắng sa xả mấy anh chị em chúng tôi:
-Mày nói nhưng phải làm đừng nói xong để đó, nay cụ qua rồi mới thấy thấm thía lời các cụ, hầu như các cụ muốn ám chỉ ai đó nhưng chúng tôi chưa hiểu.
Tôi nhớ lại ngày còn nghe cái máy đĩa còn phải mài kim cho đến giờ đã thay đổi bằng tia laze không chật vật như ngày xưa. Tuy nhiên chúng tôi không lúng chúng trong bao khó khăn về cơm cháo đã là quý lắm rồi. Đến cả thời đĩa ba ba hay bốn lăm vòng tua.
Tuy vậy trước khi chết ông cụ còn nhìn thẳng mặt anh em tôi nói:
-Nhớ kỹ nó phải làm cho bằng được thì mới hay, đừng nói xong để đó, đừng mang trí trá đối xử với anh em trong nhà hay cùng nhà. Tất cả đều cúi đầu thành tiếng:
-Vâng chúng con xin nghe lời bố.
Câu nói cuối cùng là phải biết thương yêu nhau. Và tha thứ cho nhau:
-Con trước con sau đều cùng một bố mà thôi.
-Vâng ạ.
Tiếng khóc của những người con gái khởi đầu, xong những tiếng tụng kinh vang lên. Những lời nói, lời dậy của người bố chân tình.
Dù sao cũng chưa muộn màng.

Con hứa sẽ thay đổi để cho đời con khác h
ơn, tươi đẹp hơn.

 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9