Kiếp nhân gian
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 46 bài trong đề mục
kiếp nhân gian 18.01.2007 10:00:36 (permalink)
                                           Báo thức 
Tôi nhớ hồi nhỏ mình sống trong một xóm lao động nghèo ven Thị Trấn.  Khu phố này thật buồn và nghèo lắm. Từ lúc ba bốn giờ sáng đã nghe tiếng “ xe lôi” rầm rập chạy ngang nhà. Đó là chiếc xe củ kỹ, hom hem của bác Hai cuối xóm.  Bác phải đi giao nước đá từ tinh mơ cho đến mờ tối.  Vậy mà không đủ lo cho lũ con nheo nhóc và người vợ lúc nào cũng là bạn hàng của tiệm thuốc Tây.  Dường như bác Hai chưa bao giờ có được ngày bình yên thật sự.  Sống riết rồi quen, tôi trở nên miễn nhiễm với mớ âm thanh khó chịu của buổi ban mai trong xóm. Tôi có thể ngủ ngon lành nếu Dì không mất đến mười phút đánh thức .
 
Hằng ngày, trước lúc bác Hai đánh xa ra ngõ nửa giờ, Dì tôi đã dậy và lặng lẽ bắt đầu công việc quen thuộc như chưa bao giờ Dì thấy nhàm chán. Dì nhóm lò chuẩn bị nồi xôi sáng.  Với công việc ít vốn nhiều công này ,Dì đã tảo tần nuôi tôi ăn học…  Dù nắng, dù mưa  Dì vẫn phải gánh xôi phố khắp phố để trang trải cho cả nhà.
 
Tôi thường được Dì đánh thức lúc năm giờ  để chuẩn bị bài vở , nếu mà cứ cố “ ngủ nướng “ thì coi chừng bị ăn roi...
nhưng nói cho vui thôi chứ ít khi nào Dì đánh tôi, Dì đến bên giường tôi và giọng Dì thật ngọt ngào và dịu dàng quá đỗi.
Chưa một lần nào tôi bị gọi đột ngột. Dì thường nói :”Khi đánh thức phải nhẹ nhàng , khộng nên làm ầm ỉ dẫn đến giật mình, như vậy có hại cho sức khỏe.  Sau này con có gia đình thì nên nhớ điều này..."

Khi tôi đã là một sinh viên đại học, những ngày sống xa nhà giúp tôi nhận ra được nhiều điều. Bỗng nhớ da diết xóm nghèo, nhớ tiếng “ xe lôi” của bác Hai mỗi sáng sớm.  Nhớ Dì và công việc mà Dì âm thầm làm trong căn nhà nhỏ tuy đơn sơ nhưng thật ấm áp tình người . Gánh xôi của Dì giờ chắc phải nặng hơn… Tôi không còn tật ngủ nướng nữa. Mỗi khuya, tôi thức dậy học bài bằng chiếc đồng hồ reo.  Vì âm thanh chát chúa và gắt gỏng nên nó không phải reo đến mười phút , lúc đó tôi lại nhớ da diết giọng ngọt ngào và thật dịu dàng của Dì...
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2007 11:21:02 bởi Nguyên Đỗ >
#1
    kiếp nhân gian 18.01.2007 19:55:06 (permalink)
    Giáng sinh diệu kỳ

    Bạn có tin một đêm giáng sinh kì diệu ? Bạn có tin quà Giáng sinh và những điều chúc tốt lành đang chờ bạn không ?

    Điều thứ nhất , đừng khép cửa nhà mình vào đêm Giáng sinh nhé . Nếu bạn bè không đến kịp , bạn cũng sẽ nhận đựoc ít nhất là những giai điệu an hòa , tiếng chuông mơ hồ giửa mộng và thật .Giửa không gian se sắt lạnh, sự bình yên của niềm tin và chờ đợi sẽ đến lúc nào không hay .

    Hãy thắp một ngọn nến bên ô cửa .Sự ấm áp của ngọn nến sẽ làm lòng bạn ấm lại .Sự lung linh của ngọn nến sẽ mang những ký ức về nhảy múa .Sự mỏng manh của nó buộc bạn phải suy tư .Sự dịu dàng của nó sẽ làm bạn sáng suôt .Sự hiện diện của ngọn nến sẽ làm cho mọi người nhìn ra bạn .Và như thế , những người không có bạn bè sẽ cảm thấy bớt lẻ loi .

    Dù chỉ là một que diêm hồng , bạn vẫn chuẩn bị một món quà nhé .Kẻo một em bé đáng yêu đi qua , bạn làm sao cho em một "niềm vui cầm tay " bây giờ ..Nếu không đổi quà cho ai , bạn có thể dành cho mình que diênm ấy -chẳng phải que diêm hồng ấy khởi đầu cho cả một câu chuyện đó sao ?!

    Và hãy mơ mộng , bạn ạ. Vì mơ mộng chính là bạn đang hé cửa và chờ đợi .Các thiên thần đang sửa soạn đôi cánh của mình chờ khoảnh khắc xuống trần gian .Họ sẽ gỏ cửa và đặt những nụ hôn lên trán bạn đấy .Vì thề giấc mơ nào trong đêm Giáng sinh cũng lung linh , lung linh

    Còn bây giờ , hãy để lòng mình lắng xuống , bạn nhé . Bạn chỉ có thể nghe và thấy những điều kỳ diệu khi không còn những tạp âm
    #2
      kiếp nhân gian 18.01.2007 20:16:48 (permalink)
                          Ngày xanh vẫn còn lưu bút 
            
               Tôi chẳng phải là cựu học sinh của trưòng Pétrus Ký ngày trước hay Lê Hồng Phong bây giờ ở Sài Gòn.Tôi chỉ là một kẻ lang thang trên NET tình cờ ghé vào website của trường này và chợt bâng khuâng khi đọc được lưu bút của những người thiết tha nhớ ngôi trường của họ.Có người học trò củ chắc hẳn đầu đã bạc ở tận Củ Chi gởI lên website một dòng lưu bút”Tôi đã học ở đây từ năm 1958 đến 1965,bắt đàu từ đệ Thất H(lớp 6H)và chấm dứt là đệ Nhất B6 (12B6).Gởi lời thăm tất cả các bạn củ….”
              Tôi cũng có một ngôi trường,một lớp học để nhớ và tôi chợt nhận ra:Chỉ có tình cảm thời học trò là mãi còn nguyên vẹn,chỉ có những người bạn học mới là những người mà sau đó 10 năm,20 năm…khi gặp lại mình vẫn có thể tự nhiên xưng hô “mày ,tao” mà không ngại.Vẫn có thể nhắc “thằng này ,con kia”mà không sợ bị bắt bẻ là đã xâm phạm những quy ước giao tế của xã hội.
               Tôi cũng có nhiều người bạn,nhờ công việc mà thành gắn bó với họ.Thế nhưng,những quan hệ bạn bè này vẫn bị giới hạn bởi những ràng buộc có tính mặc định.Hình như người ta chỉ có thể sử xự thỏai mái ,không cần phải cân nhắc với những người bạn đồng môn. Đọc lưu bút của những người không quen biết,với những câu như:”Cảm thấy chạnh long về những ngày tháng đã qua”,”Nhớ từng ngày,từng giờ,nhớ từng phút đã qua ở đây.. để nhớ hoài không hết, để đôi khi không dám..nhớ nửa””Nhớ lớp A3 của tui lắm.Nhớ những lúc đá banh giửa trưa lúc 12 giờ,nhớ những lúc trốn tiết xuống căng-tin,nhớ những lần chờ” người ta” ở lớp kế bên giờ tan trường.Nhớ những trò nghịch ngợm như con quỷ của 52 ..con quỷA3…Nhớ nhiều lắm. Ước gì được trở lại như ngày xưa….”
                Ngày xưa chắc không bao giờ trở lại được,nhưng website này đã giúp nhiều cựu học sinh đang lưu lạc khắp nơi trên trái đất tìm được những người bạn cũ,những thầy cô xưa,tìm lại được những giây phút rung cảm thăng hoa từ những hồi ức trong sáng thời đi học-vốn ngày càng hiếm hoi khi quay cuồng với cuộc sống.Họ khát khao điều đó.Sống không khó,nhưng sống đẹp lại khó cực kỳ.Những dòng lưu bút trên NET cho tôi những run cảm về chuyện sống đẹp của những con người đầu đã hai thứ tóc mà vẫn nhớ về kỷ niệm thời áo trắng và cùng nhau gặp gở để mừng sinh nhật của cô giáo chủ nhiệm mà bây giờ tuổi cũng ngoài 80 mươi.
                Tôi cũng từng là lớp trưởng của những năm còn đi học,cũng từng tập hợp bạn bè đi đến nhà các thầy cô nhưng tôi không giử được những cuốn lưu bút mà bạn bè thời đi học đã từng nắn nót viết vào đấy những kỷ niệm ,những ước mơ….Nhũng bạn học củ,những thầy cô củ của những trường lớp tôi đã đi qua bây giờ chỉ còn là kỷ niệm và những kỷ niệm đó sẽ được sống lại một cách mạnh mẽ khi trong tôi đang hình thành một website về bạn bè,thầy cô ,về những ngôi trường ,lớp để đưa tất cả những kỷ niệm đó lên NET để những ngày xanh vẫn còn lưu bút! 
                                               KNG
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2007 12:08:01 bởi kiếp nhân gian >
      #3
        kiếp nhân gian 22.01.2007 11:24:51 (permalink)
                                  Huyền thoại về những ngôi sao đêm
                  Ban đêm, thế gian chìm trong giấc ngủ. Không gian yên tĩnh, một tiếng lá rơi cũng đủ làm con chim nhỏ giật mình. Những xáo động ban ngày lắng xuống: vui buồn, lo toan, giận dữ...
                   Dường như cuộc sống trở nên thật bình yên, ngọt ngào.
                Ngoài kia, những ngọn gió vẫn lang thang vô định. Trên nền trời muôn vì sao nhấp nháy ánh sáng diệu kỳ lung linh. Những vì sao nhen nhóm niềm tin cho những cuộc đời bất hạnh. Người nghệ sĩ lặng lẽ thức với đêm, ghi nhận từng nhịp thở bầu trời đêm sâu thẳm, tôi chợt nhớ tới huyền thoại xa xưa về những ngôi sao.
               "Ngày xưa có một cô bé ăn mày tật nguyền, lang thang khắp đầu đường xó chợ kiếm sống. Cô không có mẹ, không có cha, không có cả họ hàng thân thích. Không ai biết mặt cô vì khuôn mặt ấy được phủ bởi một lớp vải trùm kín, chỉ còn đôi mắt khá đẹp nhưng xa xăm lạnh lùng. Người ta ghê tởm cô, ghê tởm thân hình khập khiễng, từ khuôn mặt che kín đến ánh mắt cô. Bọn trẻ con mỗi lần thấy cô xuất hiện liền hò hét ầm ĩ, ném đá vào người cô: "Chúng mày ơi, con ma xấu xí kìa". Một vài đứa nhỏ hơn sợ hãi bỏ chạy vào nhà đóng bịt cửa.
                Cô bé đã quen với sự đối xử của mọi người, khuôn mặt cô bao giờ cũng phải cúi gằm, thân hình run rẩy cố thu nhỏ lại. Những ngày như thế trôi đi cô sống cô đơn, trơ trọi một mình. Đối với cô bé ban đêm là thời gian mình yên dễ chịu nhất. Lúc đó, cô có thể gỡ những mảnh vải trùm kín mặt, lặng lẽ trò chuyện với những gốc cây, những loài cỏ dại. Con người ta đã chìm vào giấc ngủ, không ai có thể phá rối sự yên ổn của cô. Cô lắng nghe tiếng côn trùng kêu, hít thở hương thơm thoang thoảng của nhựa cây ứa ra từ thớ vỏ mà không nhìn thấy được mọi vật xung quanh.
        ... Một đêm trở về ngôi miếu cổ, rũ lớp khăn choàng cô chợt nhận ra mái tóc mình đã chảy dài tới gót chân. Cô đưa tay tính những vết khắc trên thân cây - "Thế là đã mười năm trời kể từ cái ngày cô biết khắc lên thân cây tính tuổi". Cô đã bước sang thời con gái. Cô biết rằng trừ đôi chân tật nguyền và vết thẹo kéo dài bên má thì cô không phải là một cô bé xấu xí. Giờ đây sức sống tràn đầy trong cô, cô chợt ước mơ, khát khao đến cháy bỏng được hòa mình giữa dòng đời được sống cuộc sống như bao người khác. Sắc xanh của cây lá, sắc tím, hồng của hoa và cả bầu trời đêm nữa, sao cô mong muốn được ngắm nhìn vạn vật đến thế! Vậy nhưng xung quanh bóng tối bao trùm.
                Từ đó, mỗi đêm về niềm khát khao cháy bỏng cùng với nỗi đau khổ tủi nhục giằng xé trong cô. Cô bật khóc, trăn trở cố ru ngủ trái tim mình nhưng bất lực. Rồi từng đêm, cô chặp tay cầu nguyện, mong rằng những khát khao của mình sẽ thấu lên trời xanh. Có thể một sớm mai, cô sẽ được chạy trên đôi chân của mình ngẩng mặt nhìn bầu trời cao rộng, cô sẽ mỉm cười với mọi người, sẽ sống như những cuộc đời bình thường khác.
        ... Cơn bão năm ấy đến sớm hơn mọi khi. Ngôi miếu làng bỏ hoang vốn rạn nứt từng mảng đêm ấy sụp đổ. Giá rét và kiệt sức, cô gái quỳ xuống bên gốc cây cổ thụ, hai tay vẫn nắm chặt lấy nhau hướng mặt lên trời cầu nguyện. Chớp giật từng đợt, gió gào thét, mưa xối xả...
                Cơn bão dứt, vài ngày sau đó người ta không thấy cô bé ăn mày đâu nữa. Cũng từ đó trên nền trời về đêm xuất hiện những đốm sáng lung linh. Có thể trong đêm giông bão ấy, cô bé đã đốt cháy trái tim để tự sưởi ấm cho mình.
                Đó là huyền thoại từ thuở xa xưa. Ngày nay, trên nền trời đêm những vì sao vẫn sáng, ánh sáng niềm tin, niềm hy vọng. Nếu để ý kỹ hơn bạn sẽ thấy cuối chân trời xa một vì sao lẻ loi cô đơn nhưng cháy sáng.
                Khi đêm buông xuống, thế gian chìrn trong giấc ngủ yên lành. Ngoài kia, những kiếp người bất hạnh vẫn nhen nhóm trong mình những ước vọng nhỏ nhoi bình dị. Và ở đâu đó, có một vài người vẫn thức, ngước mắt ngắm nhìn vì sao lẻ loi trên bầu trời.


        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/27703/1D8AF32957F34D759028E69500DB6187.jpg[/image]
        Attached Image(s)
        #4
          lam xuong 22.01.2007 12:59:47 (permalink)

          Huyền thoại về những ngôi sao đêm

           
          Tôi vẫn thường nghe người ta kể cho nhau nghe những câu chuyện về những ngôi sao đêm huyền bí.
          Hồi còn nhỏ tôi cũng giống như bao đứa trẻ khác: hay mộng mơ, có những điều chưa bao giờ có thật nhưng vẫn tin một lúc nào đó nó sẽ xẩy ra. Mong muốn ngây thơ hoang đường ấy bất chợt sống lại khi tôi chợt nhận ra cuộc sống bây giờ thật nhạt nhẽo và giá như không có những suy nghĩ điên khùng đáng yêu ấy thì có lẽ tôi đã trở thành một khúc gỗ ngay từ khi còn nhỏ.
          Một gia đình nhỏ bé nằm giữa cung trăng. Trong ánh sáng mờ nhạt êm êm hiền dịu của trời đêm chúng tôi đã phải đấu tranh với rất nhiều loài quỹ dữ, những người ngoài hành tinh với những phép biến hoá siêu nhân. Gia đình tôi có cái mà bọn kia không bao giờ có được: đó là một gia đình đoàn tụ, biết yêu thương, biết sống vì nhau và còn điều quan trọng hơn tất cả là tình thương nhân loại, vì cuộc sống hoà bình của tất cả mọi con người trên trái đất...cho dù tất cả chưa được hoàn mỹ thì cuối cùng chiến thắng vinh quang bao giờ cũng thuộc về chính nghiã.
          Cùng với bao nhiêu câu chuyện tưởng tượng diệu kì đã cho tôi một niềm tin mãnh liệt: Trong chuyện tôi là một công chúa xinh đẹp, dễ thương, nhân hậu... thì ngoài đời tôi phải là một cô bé chăm ngoan, học giỏi... Tuổi thơ của tôi cũng theo đó mà lớn dần.
          Từ  những đêm mưa  tầm tã đến suốt cả mùa đông rét mướt không sao, không trăng nhưng tôi vẫn thầm nhủ không ai bỏ mình, giông tố sẽ qua, mùa đông cũng hết và bầu trời lại trả về cho tôi ánh hào quang chói lọi từ nơi những vì sao tinh tú trong đêm toả xuống, rồi dưới luỹ tre bên chiếc ao nhỏ xinh trăng và tôi cùng nhau soi bóng... cũng có khi một vật gì bỗng dưng rơi xuống, mặt ao rung rung, sóng nước lan ra và tôi cùng trăng tan vỡ...
          Quãng thời gian ngắn ngủi ấy rồi cũng trôi qua, khoảng trời mộng mơ trong tôi ngày nào giờ đã chết khi tôi nhận ra mình không còn nhỏ để bịa ra những câu chuyện thần tiên trên cung trăng như  ngày nào, cũng là lúc tôi nhận thấy một điều thật tàn nhẫn: điều trước kia tôi hy vọng đến sẽ không bao giờ xẩy ra cả. Một trời giông tố đang ập đến, giờ thời tiết thất thường chứ có đâu cuộc bạo loạn của bọn quỹ dữ ngày nào?
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.01.2007 13:05:28 bởi lam xuong >
          #5
            kiếp nhân gian 22.01.2007 15:17:18 (permalink)

            Trích đoạn: lam xuong


            Quãng thời gian ngắn ngủi ấy rồi cũng trôi qua, khoảng trời mộng mơ trong tôi ngày nào giờ đã chết khi tôi nhận ra mình không còn nhỏ để bịa ra những câu chuyện thần tiên trên cung trăng như  ngày nào, cũng là lúc tôi nhận thấy một điều thật tàn nhẫn: điều trước kia tôi hy vọng đến sẽ không bao giờ xẩy ra cả. Một trời giông tố đang ập đến, giờ thời tiết thất thường chứ có đâu cuộc bạo loạn của bọn quỹ dữ ngày nào?


            .....Chào bạn! Rất vui khi được bạn ghé chơi và cùng bày tỏ những suy nghĩ trong cuộc sống. Vâng! Bạn nói đúng, cuộc sống luôn luôn có hai mặt,và con người thì bạn biết rồi đó, nếu không làm chủ được bản thân thì ranh giới để bước vào địa ngục và trở thành "quỹ dữ" như bạn nói chỉ cách một làn tơ.  Con người lúc nào cũng phải đấu tranh với cuộc sống và chính với  bản thân để không ngừng vươn lên và bên cạnh bạn bao giờ cũng có những người bạn thân, những người sẽ cùng chia xẽ những hỉ, nộ, ái, ố... trên cỏi đời ô trọc này. Mình cũng đã từng bị vùi xưống tận cùng của địa ngục, cứ tưởng rằng cưộc đời đã đặt dấu chấm hết, nhưng bạn ơi, chính nhờ bạn bè, nhờ vào nổ lực của chính bản thân mà mình mới có ngày hôm nay.  Hãy tin mình đi, sau cơn mưa trời lại sáng, rồi hạnh phúc sẽ đến với những ai biết nâng niu, yêu quý và dám đấu tranh vì nó.  Mình xin gởi tặng bạn một bài viết mà mình cũng dự định sẽ đăng, mong rằng hạnh phúc sẽ đến với bạn, với mình, và tất cả mọi người yêu cái thiện, ghét cái ác.  Lúc đó trái đất này sẽ tràn ngập tiếng cười và mọi người sẽ cùng nắm tay nhau chia xẽ hạnh phúc phải không bạn!

                                      Cánh đồng của những niềm vui

                   Thỉnh thoảng trên đường đời sẽ có những người bạn đến với ta.  Người ấy sẽ hiểu tất cả về bạn, kể cả những điều rất nhỏ...
                   Họ sẽ hiểu tất cả những gì thẳm sâu trong tâm hồn và những gì "làm " nênbạn.  Họ sẽ mãi yêu quý bạn mà không cần biết những gì bạn đã làm.
                   Họ sẽ dám "khám phá" tâm hồn bạn- điều mà những người khác không dám để rồi chẳng bao lâu họ là một phần của bạn và bạn sẽ rất yêu quý họ.  Họ cho bạn nụ cười và chia sẽ với bạn niềm vui, họ giúp bạn đi qua cuộc sống này mà không  để tâm tới những gì  bạn đã làm hay đã nói  và cũng chẳng bao giờ chống lại những điều ấy.
                   Thỉnh thoảng khi những chuyện không vui đến với bạn, bạn khóc.  Họ sẽ đến và vui chơi với bạn như những người trẻ tuổi.  Chỉ đơn giản là bạn  có một "đồng đội" sẽ cùng băng qua những cánh đồng của những niềm vui... Họ thật thân thiện, trung thành, sẽ không bao giờ phản bội...



            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/27703/4574F86EDC1747CC94422DEDB48D7D2D.jpg[/image]
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.01.2007 15:58:22 bởi kiếp nhân gian >
            Attached Image(s)
            #6
              lam xuong 23.01.2007 10:03:24 (permalink)

              Cánh đồng của những niềm vui

              Thỉnh thoảng trên đường đời sẽ có những người bạn đến với ta. Người ấy sẽ hiểu tất cả về bạn, kể cả những điều rất nhỏ...
              Họ sẽ hiểu tất cả những gì thẳm sâu trong tâm hồn và những gì "làm " nênbạn. Họ sẽ mãi yêu quý bạn mà không cần biết những gì bạn đã làm.
              Họ sẽ dám "khám phá" tâm hồn bạn- điều mà những người khác không dám để rồi chẳng bao lâu họ là một phần của bạn và bạn sẽ rất yêu quý họ. Họ cho bạn nụ cười và chia sẽ với bạn niềm vui, họ giúp bạn đi qua cuộc sống này mà không để tâm tới những gì bạn đã làm hay đã nói và cũng chẳng bao giờ chống lại những điều ấy.
              Thỉnh thoảng khi những chuyện không vui đến với bạn, bạn khóc. Họ sẽ đến và vui chơi với bạn như những người trẻ tuổi. Chỉ đơn giản là bạn có một "đồng đội" sẽ cùng băng qua những cánh đồng của những niềm vui... Họ thật thân thiện, trung thành, sẽ không bao giờ phản bội...


              Chào bạn...kiếp nhân gian:

              Ở nơi đâu niềm vui là bất tận? tôi không muốn đi tìm câu trả lời cho câu hỏi trên vì tôi biết chẳng có ai có thể trả lời được nó cả.
              Đừng nghi ngờ vào những gì bạn đang có! một chi tiết nhỏ bạn không quan tâm, không chú ý tới nhưng nó lại ảnh hưởng lớn đến cuộc đời bạn, một người tưởng rằng sẽ mãi mài không bao giờ xa cách nhưng đã vĩnh viễn không bao giờ tôi có cơ hội gặp mặt. Có một người đã từng kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện, đã khóc khi nghĩ rằng một ngày nào đó chúng tôi xa nhau...nhưng rồi...có cái gì là vĩnh viễn đâu! cuộc sống luôn là thế.
              Tôi không nghi ngờ tất cả nhưng chỉ mong rằng sẽ không bị mất lòng tin. Khi hai tâm hồn đã thật sự hoà quyện, hạnh phúc còn gì phải nói; chỉ e!
              Đã có người nói: “có một tấm lòng để gió cuốn đi thì phí lắm, vì hiện nay để tìm kiếm một “tấm lòng” cũng thấy khó”. Làm gì mà tính thiệt hơn thì mệt lắm nhưng đây là thời hiện đại: trong thời hiện đại không có chỗ cho những câu chuyện cổ tích. Đau lòng lắm chứ! biết tìm đâu ra một thiên đường không có những mưu mô tình toán, không có nỗi lo toan cho cuộc sống tầm thường...bây giờ? niềm vui bất tận à? sợ rằng điều này chưa bao giờ tồn tại.
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2007 16:19:44 bởi lam xuong >
              #7
                kiếp nhân gian 27.01.2007 10:44:41 (permalink)


                Chào bạn...kiếp nhân gian:

                Ở nơi đâu niềm vui là bất tận? tôi không muốn đi tìm câu trả lời cho câu hỏi trên vì tôi biết chẳng có ai có thể trả lời được nó cả.
                Đừng nghi ngờ vào những gì bạn đang có! một chi tiết nhỏ bạn không quan tâm, không chú ý tới nhưng nó lại ảnh hưởng lớn đến cuộc đời bạn, một người tưởng rằng sẽ mãi mài không bao giờ xa cách nhưng đã vĩnh viễn không bao giờ tôi có cơ hội gặp mặt. Có một người đã từng kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện, đã khóc khi nghĩ rằng một ngày nào đó chúng tôi xa nhau...nhưng rồi...có cái gì là vĩnh viễn đâu! cuộc sống luôn là thế.
                Tôi không nghi ngờ tất cả nhưng chỉ mong rằng sẽ không bị mất lòng tin. Khi hai tâm hồn đã thật sự hoà quyện, hạnh phúc còn gì phải nói; chỉ e!
                Đã có người nói: “có một tấm lòng để gió cuốn đi thì phí lắm, vì hiện nay để tìm kiếm một “tấm lòng” cũng thấy khó”. Làm gì mà tính thiệt hơn thì mệt lắm nhưng đây là thời hiện đại: trong thời hiện đại không có chỗ cho những câu chuyện cổ tích. Đau lòng lắm chứ! biết tìm đâu ra một thiên đường không có những mưu mô tình toán, không có nỗi lo toan cho cuộc sống tầm thường...bây giờ? niềm vui bất tận à? sợ rằng điều này chưa bao giờ tồn tại.


                Chào bạn lam xuong!
                Mấy ngày nay Kiếp...tôi hơi bận nên không vào nói chuyện với bạn được, thành thật xin lổi.  Kiếp...tôi đã đọc những gì bạn viết...Xin chia sẻ những gì bạn đã nói.  Hình như bạn có rất nhiều tâm sự buồn, mình không muốn xen vào cuộc sống riêng tư của mỗi người nhưng khi thấy câu châm ngôn mà bạn dùng để làm chử ký thì có lẽ Kiếp...tôi đã hiểu một phần nào..Bạn à!  Cuộc sống thì muôn màu muôn vẽ, con người thì cũng thế, mọi giá trị trong cưộc sống theo mình chỉ là tương đối thôi, ko nên tuyệt đối hóa tất cả (trừ giá trị đạo đức).  Không phải ai cũng giống ai, có thể có những lúc những người bạn mà mình tin yêu nhất lại làm cho mình thất vọng nhất nhưng có lẽ họ không muốn vậy đâu, tất cả cũng có thể là do hoàn cảnh bạn ạ! Xin tặng bạn thêm một bài viết này nha, hy vọng bạn sẽ cảm thấy cuộc sống không quá buồn chán và phức tạp nửa...
                                 
                                                    Nghịch lý cuộc đời
                           Người ta thường vô lý và vị kỷ.  Nhưng dù sao chúng ta vẫn yêu họ.  Nếu bạn làm tốt, người ta sẽ "buộc tội" bạn đang ẫn giấu những nguyên cớ ích kỷ.  Nhưng dù sao bạn vẫn phải làm tốt.
                          Nếu bạn thành công, bạn sẽ chiến thắng những người thất bại và những kẻ ghen ghét thật sự.  Nhưng dù sao bạn cũng phải thành công.
                          Điều tốt đẹp bạn lảm hôm nay có thể bị lãng quên vào ngày mai.  Nhưng bạn hãy luôn làm những điều tốt đẹp.
                          Sự chân thật và tính lương thiện có thể làm bạn bị tổn thương.  Nhưng dù sao vẫn phải luôn chân thật và lương thiện.
                          Những người vĩ đại nhất với những ý kiến vĩ đại nhất  có thể bị hạ gục  bởi những kẻ tiểu nhân  nhất với những ý nghĩ tầm thường nhất.  Nhưng dù sao bạn vẫn phải suy nghĩ vĩ đại.
                          Bạn mất bao năm để xây dựng cái gì đó để rồi nó có thể bị phá hủy sau một đêm.  Nhưng dù sao bạn vẫn phải tiếp tục xây dựng.
                          Người ta thật sự cần được giúp đở nhưng lại có thể tấn công bạn nếu bạn  giúp đở họ.  Nhưng dù sao vẫn phải tiếp tục giúp đở họ.
                          Hãy đem đến cho thế giới này những điều tốt đẹp nhất và bạn sẽ bị ai đó ghét thầm.  Nhưng dù sao vẫn phải cho thế giới này những điều tốt đẹp nhất mà bạn có thể.

                      Chúc bạn vạn niềm vui!
                        



                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/27703/4AA31409954344B4B4D6A903593EEB9D.jpg[/image]
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2007 11:31:24 bởi kiếp nhân gian >
                Attached Image(s)
                #8
                  kiếp nhân gian 28.01.2007 09:54:39 (permalink)
                                                   Bí mật về ông già Noel

                                   Khi bạn còn nhỏ , bạn tin là có ông gìa Noel ..Bạn cặm cụi nắn nót viết thư nhờ người lớn gửi cho ông để nói rằng bạn mong nhận được một món quà từ tay ông ..

                              Khi bạn lớn hơn một tuổi , bạn hối hận vì trong năm mình đã nói dối , trót vẽ bậy bạ vào vở vài lần , và bạn cũng sợ mình sẽ không tên trong danh sách những em bé ngoan .Bạn thừa nhận đó là lý do để ông già Noel lại một lần nửa , không tặng bạn một món quà mà bạn thích , thay vào đó , là một cái khăn len xù xì do Mẹ đan.

                            Khi bạn lớn hơn chút nữa , thay gì viết thư hay cầu nguyện nho nhỏ , bạn gào tướng lên trong nhà rằng bạn muốn một món quà mình ưa thích và thật nhiều kẹo chocolate.Vì nhỏ cùng lớp tiết lộ cho bạn rằng , muốn để ông già Noel mang tới món quà mình muốn , cần phải nói to cho cả nhà biết

                          Khi bạn lớn thêm nửa , bạn rất thất vọng sau đêm Noel .Vì bạn biết , chẳng có ông già Noel nào cả .Và dù bạn cò là một em bé ngoan hay không , bạn chỉ nhận được những món -quà-bamẹ-có- đủ-tiền-mua-được

                           Khi tôi mười bảy tuổi , tôi rất háo hức chờ đón Noel .Vì cho dù có ông già Noel hay không thì tôi vẫn nhận đựoc quà từ tay Dì , bạn bè và cả ..người đó nửa .Quan trọng hơn hết , tôi còn có lý do để háo hức chọn mua , bọc gói cẩn thận và tặng cho những người tôi yêu quý món -quà -họ-muốn

                            Noel năm nay , tôi lại tin rằng có ông già Noel .Và tôi viết thư , thầm cầu nguyện nho nhỏ , rằng tôi mong ông già Noel sẽ cho tôi được có lại những giây phút vuivẻ ,hạnh phúc bên cạnh những người tôi yêu mến mới là những món quà mà ai cũng muốn mỗi dịp Noel về .Và để nhận được món quà đó , tôi vẫn phải cố gắng để trở thành một em -bé-ngoan

                  Còn bạn ?


                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/27703/DC98592264194751A1C1B7B1C72B901C.jpg[/image]
                  Attached Image(s)
                  #9
                    kiếp nhân gian 28.01.2007 10:07:57 (permalink)
                                                                        Đông ấm

                                Sài gòn vào đông .
                               Cô bé khoác thêm tấm áo len , trông như chú mèo con , một mình ra phố


                                Sài Gòn vào đông .

                           Cây thông trang trí lấp lánh đầy quyến rũ , sáng choang sau làn kính , trong  những cửa hàng sang trọng

                            Xanh ngát cả vỉa hè những cây non hình tháp nhọn

                            Người ra đường trong cái se se lạnh của đất trời, dường như muốn bước chân người song hành kề bên hãy đừng vội vã.  Quán cóc bên đường, khách bổng đông hơn mọi ngày.  Có lẽ âu cũng thèm cái lạnh hiếm hoi này thấm vào da thịt.  Gọi ly trà thơm hương lài thoang thoảng chút vị xa xôi.  Gọi ly cafe nhớ hương vị Tây Nguyên  xa ngút ngát... Phố ồn áo lạnh.   Phố hòa lạnh trong cái ấm nồng nàn hơi thở ....
                    Thằng bé ướt nhem giửa phố mùa đông, bước chân đạp xe xoay vòng vội vã.  Hơi khói bốc lên từ cây đá lạnh nằm sau baga xe đạp.  Cô bé chợt liên tưởng đến làn sương mù của Đà Lạt.  Bổng cô bé ước được đi xa... Đà Lạt giờ vui hội.  Cô bé cười bâng quơ

                               Á, tiếng thằng bé thét lên.  Cô bé giật mình quay lại.  Chiếc xe đạp thồ nằm soãi trên bồn hoa cạnh đường. Từng làn khói mỏng tơ sương cứ nhẹ nhàng tỏa ra mềm mại.  Mồ hôi trên khuôn mặt nó rớt xuống, tưởng có thể nghe tong tóc.  Bổng nhiên thằng bé mĩm cười.  Có một bông hoa ngọc lan nằm thoảng hương trên cây đá trong vắt , không hề nứt vỡ ....

                                Giửa mùa đông, Sài Gòn chợt ấm ....
                     


                    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/27703/5AAE298259B6492FBF08DA5A07828458.jpg[/image]
                    Attached Image(s)
                    #10
                      kiếp nhân gian 28.01.2007 17:23:15 (permalink)


                         Nói tới món Mì thì có lẽ trong chúng ta ai cũng biết, nào là mì xào giòn, mì xào mềm, hủ tíu mì, mì...gõ.v.v... Ngày xưa, khi còn là sinh viên, trong lớp tôi có vài người là dân xứ Quảng, có  những lúc sáng trăng, bọn tôi thường tụ tập dưới mấy gốc cây bàng quanh giảng đường và kể cho nhau nghe những kỷ niệm quê hương.  Lần đó, anh bạn người Quãng Ngãi kể về một món ăn mà cả bọn ngơ ngác vì chưa nghe và thấy bao giờ...
                          Bây giờ người bạn ấy đã đi xa lắm, nơi đó chắc không có món "Mì ghe" như anh nói đâu...Đang ngồi làm việc, tự nhiên nghe tiếng lốc kốc từ hai thanh tre chập lại, tôi chợt nhớ tới món"Mì ghe" mà anh đã từng kể với niềm tự hào về một món ăn dân dã nhưng độc đáo và thấm đượm  tình yêu quê hương nơi anh.
                           Xin được gởi niềm thương tiếc và bài viết này thay nén hương trầm gởi đến anh, một người bạn mà tôi đã từng gắn bó trong những năm ngồi mài đũng quần trên giảng đường...
                                      

                                                             Mì ghe
                          Xa quê lâu lắm rồi, nhưng có một món ăn, hay nói đúng hơn là có một hoàn cảnh ăn đặc biệt của quê hương xứ Quảng mà anh không bao giờ quên được, đó là món MÌ GHE.
                          Tại sao gọi là Mì ghe?  Đó là mì Quảng được bán trên ghe, và ăn trên ghe.Ghe là chiếc thuyền, theo các nhà ngôn ngữ học là một từ có nguồn gốc Nam Á, vì vậy chỉ từ phía Nam đèo Hải Vân trở vào ta mới có thể nghe được từ ghe, còn từ phía Bắc của Đệ nhất hùng quan trở ra thì khắp nơi chỉ có mỗi từ thuyền, chẳng ai gọi thuyền là ghe cả.Tại sao xứ Quảng lại có món mì ghe?
                          Chẳng là, từ những năm đầu thập niên 1960 của thế kỷ XX trở về trước, phương tiện và đường xá đi lại còn khó khăn, xe cộ chưa có nhiều, nên từ địa phương này sang địa phương khác, người ta thường đi đò, không phaỉ chỉ có những chuyến đò ngang, mà đi xa thì phải có những chuyến đò dọc.  Và cho dù" con đi đò dọc Mẹ liều con hư" thì đối với những người phải đi xa để thăm bà con, họ hàng hay đối với người đi bưôn hàng chuyến, đi đò dọc vẫn là phương tiện thuận lợi, đơn giản nhất.
                            Phải đi xa,đi lâu, nên dù là ngồi trong ghe, người khách vẫn thấy mệt, thấy đói.  Chính vì thế mà khi con đò dọc ấy dừng lại ở một bến sông nào rộn rịp, thì người khách không thể không tranh thủ ăn uống lót lòng.  Và do bản chất của người xứ Quảng là "ăn chắc mặc bền" nên món mì ghe được ưa chuộng ngay từ lúc mới ra đời.  Bởi còn vì hơn là đựoc ăn một tô mì Quảng -vừa ngon-vừa no-lại vừa hợp túi tiền với nhưn là tôm, cá sông, thường là cá tràu ngon ngọt. Đó là tô mì Quảng mang đúng phong vị mì Quảng đồng quê.  Được ăn tô mì Quảng ngon ngọt, đậm đà ấy vào lúc đêm hôm khuya khoắt khi còn ngồi trên ghe đã  nhiều giờ liền  mà bụng đói cồn cào , thì chẳng còn có món nào  có thể ngon hơn được nửa.  Cái tô mì ghe ấy , ăn rồi, ba  bốn chục năm sau  vẫn chẳng thể nào quên được.  Lại càng khó quên hơn  nếu ăn tô mì ghe kia vào một đêm trăng sáng, khi cùng ngồi trong khoang đò dọc với...người ấy, lúc ta mới bước vào cái tuổi mười tám, đôi mươi.
                           Dưới ánh trăng vàng rực rỡ, nghe tiếng sóng vỗ nhẹ vào mạn thuyền, tiếng gió thổi lùa trên mui lành lạnh, đôi mắt của người bạn gái mở to như chứa cả bầu trời  đêm mênh mông, cái cảm xúc đầy ấn tượng ấy ai đã sống qua một lần trong đời làm sao có thể quên được.  Cho nên nhớ món mì ghe không phải chỉ vì tô mì Quảng có nhưn là tôm, cá sông kia ngọt ngào, ngon miệng, được những chiếc ghe con bơi sát vào mạn thuyền ta, trao cho ta cái hương vị đậm đà của quê hương mà còn vì cảm xúc ngọt ngào khi ta như được ăn cả ánh mắt, nụ cười của người bạn gái tóc thề mới chấm ngang vai.  Cho nên món ăn trong đời ngon nhất chính là món ăn từ kỷ niệm, nhất là kỷ niệm của tuổi mưòi tám, đôi mươi.  Và cũng chính vì thế mà một món ăn chẳng bao giờ chỉ thuần túy là vật chất, mà nó chính là văn hóa, là tình cảm, là kỷ niệm của một đời người.
                          Món mì ghe trên sông Thu Bồn xứ Quảng cũng giống như món bún bò Huế được những chiếc thuyền con bơi sát vào mạn thuyền của du khách trên sông Hương một đêm mưa bỗng cảm thấy đói lòng.  Cũng những ngọn đèn dầu sáng leo lắt vaò lúc nửa khuya về sáng như làm ấm lòng người; cũng như câu mời, tiếng chào dân dã mà thân thiết tình người.  Và tô mì ghe hay tô bún bò kia bổng hóa thành thứ tình cảm dịu dàng, tha thiết của chốn quê nhà.
                           Có thể với những người Quảng xa quê khác sẽ nhớ về tô mì ghe ở bến Phú Thuận, Bến Dầu hay Bến Đường, Hội An.Còn anh, có lẽ đến cuối cuộc đời mình, anh vẫn sẽ không bao giờ quên được tô mì ghe ở bến Câu Lâu, dưới chân cầu Mống, dẫu rằng cuộc đời cứ đẩy anh xa mãi chốn quê xưa, xa mãi ánh mắt u ẩn của người con gái quê lụa Duy Xuyên năm nào...
                                                              (Nhớ về anh, ngưòi bạn năm xưa...)

                        

                       


                      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/27703/52C881E56B594E0A9EB384EDD11A2CD0.jpg[/image]
                      Attached Image(s)
                      #11
                        kiếp nhân gian 29.01.2007 20:06:34 (permalink)
                                                                       Những gói xôi
                                             Đây là gói xôi thứ một trăm?  Hay hai trăm?  Bà cụ không còn nhớ rõ.  Chuyện bắt đầu từ một buổi sáng bà cụ đi mua xôi, giửa đường gặp người hàng xóm.  Họ vui chuyện ở cái ghế ấy.  Lúc đứng dậy, bà cụ đã quên gói xôi, mười phút sau bà quay lại, gói xôi biến mất.  Chẳng ai lại đi lấy một gói xôi để ném đi-Bà cụ nghĩ-Một người đói lòng nào đó đã ăn nó.  Thế là đều đặn, mỗi sáng, bà cụ lại đến đặt trên ghế một gói xôi .
                         
                                  Sáng nay, đúng giờ bà lại đến.  Gì thế kia?  Trước cả bà, trên ghế ai đó đã để sẵn một gói xôi .  Dưới gói xôi là một lá thư: Con cám ơn bà đã giúp phần ăn sáng  cho con suốt bao năm.  Từ những gói xôi ấy, con đã trưởng thành.  Hôm nay con đã đi làm, xin thay phần bà với một gói xôi mỗi sáng.  Biết đâu, sẽ có một ai đó cần đến nó giống như con ngày xưa.


                        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/27703/4FCC3913CE7249668832ED3FE89F7F27.jpg[/image]
                        Attached Image(s)
                        #12
                          kiếp nhân gian 29.01.2007 20:13:11 (permalink)
                                                                         Đổi thay

                                   Lần nào ở Sài Gòn về, chị cũng đòi Mẹ làm bánh ướt cho chị ăn.  Chị nói :"Ở Sài Gòn bánh này không thiếu.  Nhưng con thích ăn bánh của chính tay Mẹ làm cơ.". Lúc ấy, ánh mắt của Mẹ ánh lên niềm sung sướng...

                                     Rồi chị đi.  Mẹ lại gói bánh cho chị mang theo.  Những lúc nhớ chị, Mẹ lại lấy khuôn bánh ướt ra rồi thở dài "Tội nghiệp con Hai..." Lúc đó mắt Mẹ như ngấn nước mắt, tình Mẹ thật bao la ....

                                    Hai tháng nay chị không về nhà. Lá thư chị gởi về báo tin chị được nhận vào làm cho một công ty quảng cáo của nước ngoài, lương bổng rất hậu hĩnh ..

                                   Chị đã về.  Người chị khác lạ, từ lời nói, cách ăn mặc, dáng đi.   Mẹ mừng, chạy đi xay bột, về lấy khuôn bánh ướt ra định làm bánh cho chị ăn. Chị lắc đầu ngăn cản :"Con ăn bánh ngoại quen rồi .." Rồi chị lôi trong giỏ xách ra một hộp bánh ngoại đắt tiền, đưa cho Mẹ với câu nói lạnh lùng, vô cảm " Mẹ cất để dành ăn , làm chi cho mệt."

                                   Dáng Mẹ như còng hẵn xuống, Mẹ đi cất khuôn làm bánh ướt vào tủ mà mắt Mẹ đỏ hoe ...


                          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/27703/0BD2BE76058D4CF68DE1CD9ABD58C74D.jpg[/image]
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2007 20:19:59 bởi kiếp nhân gian >
                          Attached Image(s)
                          #13
                            kiếp nhân gian 29.01.2007 20:51:01 (permalink)
                                                                 Sớm nay Sài Gòn trở lạnh
                                        Sớm nay, Sài Gòn bổng dưng trở lạnh.  Cái lạnh không đến ồn ào vồn vã mà như đến từ hôm qua, nấp sẵn đâu đấy để sáng sớm trở mình , len lõi vảo từng khu phố nghèo, từng con hẽm nhỏ và phả vào cuộc sống hối hả  của thành phố.  Cái lạnh không tê tái da người, chỉ đủ để nụ mai cựa mình thức giấc, phực nở bung những tinh túy đã ấp ủ trọn năm.  Sài Gòn trở lạnh, nắng vẫn lên nhưng không còn màu vàng như màu nắng đặc trưng phương Nam mà mang một màu bàng bạc, đục mờ.  Tiếng rao của bà già bán xôi mỗi sang vẫn vang lên từ đầu đến cuối hẻm, nhưng sao như nằng nặng khàn khàn.  Chú bé đánh giày vẫn cắp chiếc hộp vuông quen thuộc, nhưng dáng đi thấp hơn, nhẹ nhàng hơn.  Không  vồ vập, ồn ào như sợ cái lạnh sẽ trốn khỏi.
                             
                                        Sáng nay, Saì Gòn trở lạnh.  Trở mình thức giấc sau một đêm ngủ vùi, bước ra đường thật sớm để cho cái lạnh từ từ liếm láp vào khuôn mặt.  Rồi lại chợt giật mình, ôi, Sài Gòn cũng có mùa đông ư!  Sài Gòn không có mùa đông, cái lạnh đâu đó của phương Bắc chỉ ghé lại đôi chút, rồi lãng đãng qua đi nhẹ nhàng mà không ai hay.  Nó không gay gắt, soi mói da thịt mà chỉ nhẹ nhàng quấn quýt tựa hồ như ngồi trong phòng máy lạnh một chiều mưa.  Đủ để các chàng trai cô gái Sài Gòn đỏng đảnh diện đôi áo ấm.  Và cũng đủ cho những người tha hương se sắt nhớ quê…
                             
                                     Gìơ này ở quê đang vào mùa lạnh, rét là rét chứ không điệu đàng như cái lạnh của Sài Gòn.  Tôi nhớ ngày còn bé, có một năm rét lắm.  Rét làm cho sợi khói bếp của bà như đặc quánh lại, không bay lên cao mà cứ lẫn quẫn quanh cháy bếp.  Rét làm cho lũ trẻ chúng tôi chẳng muốn đi học, cứ muốn rúc đầu vào ổ rơm ấm, rồi nằm đó tận hưởng làn khói bếp thơm mùi rạ của bà.  Tuổi thơ của tôi đã được nuôi dưỡng bằng những cơn rét cắt da cắt thịt, bằng những làn khói bếp đặc quánh quyện mùi rơm rạ của bà , của Dì và những vặt vảnh của cuộc đời …

                                       Sài Gòn sớm nay trở lạnh, lang thang vào những con phố vắng người, ta sẽ thấy cái lạnh khác của Sài Gòn, không ồn ào mà nhẹ nhàng đằm thắm.  Để rồi có lúc, ta chợt giật mình, ừ-Sài Gòn cũng có mùa đông!


                            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/27703/ABD53EF3102946CFB21729CDB86E69DF.jpg[/image]
                            Attached Image(s)
                            #14
                              kiếp nhân gian 30.01.2007 10:17:00 (permalink)
                                                                 Điều ước của bé Châu
                                         Trưa nay tan trường, Ba đến đón bé Châu trể hơn thường ngày.  Bé Châu đứng trước cổng trường mà sốt cả ruột, cứ đi qua đi lại.  Bé  chợt nhớ tới bài tập làm văn mà cô cho về nhà cuối tuần”Em hãy viết về ước mơ của em”.  Chắc bé sẽ ước một tuần có bốn ngày học thôi, ba ngày còn lại đi chơi, sẽ thú vị lắm nhưng…liệu các bạn có chê bé làm biếng không nhỉ?
                               
                                        Ở lớp, bạn của bé là Lan Anh nói sẽ viết về ước mơ làm tiếp viên hàng không vì bạn ấy thích đi du lịch lắm, còn bạn Phong thì sẽ viết về ước mơ làm một anh thợ sản xuất bánh kem, bạn ấy béo ú vì thích ăn đồ ngọt.  Nếu bạn ấy làm thợ sản xuất bánh thì tha hồ ăn, ngủ và sống với bánh luôn đó.  Còn nhiều bạn có ước mơ đẹp lắm.  Mà mắc cười nhất là bạn Hồng Hạnh thích làm hoa hậu vi thường ngày ai cũng khen bạn ấy xinh xắn
                               
                                       Cuối cùng Ba cũng đến, chở bé đi đến mõt tiệm KFC để ăn trưa.  Bé  chọn phần có miếng đùi to và thêm một phần thịt không xương.  Ngồi trong phòng kính, hơi máy lạnh phà ra thật dể chịu.  Bé chầm chậm nhai từng miếng, nhưng hình như hôm nay bé ăn mà không thấy ngon.
                               
                                       Bé  nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thấy một đứa bé bằng tuổi mình, rách rưới và dơ bẩn.  Cô bé ấy chắc bằng tuổi của bé  nhưng ốm hơn, trên tay cầm một cái phích nhựa đỏ cũng củ mèm và nhỏ xíu.Vai cô bé mang chéo một cái túi cũng nhỏ xíu luôn.Theo sau bạn ấy là một thằng nhỏ, cũng dơ và rách te tua.  Bé đoán họ là chị em.  Tóc tai người nào cũng chèm nhèm.  Hai chị em đến gần bức tường hơn, đứng đấy và ngóng cổ nhìn vào lớp kính bên trong, nhìn những người khách ăn gà rán và uống nước ngọt như bé.  Bé thấy thằng em cứ đứng đấy và cô bé kia cứ đứng kéo tay nó nhưng nó không chịu đi.
                               
                              -         Chuyện gì vậy con?
                               
                                    Ba hỏi bé  khi thấy bé dừng ăn và cứ chăm chú nhìn ra ngoài


                                         -Con muốn cho hai chị em kia một miếng gà, đựơc không Ba?
                                    Ba nhìn bé rồi gật đầu.  Thế là Ba kêu hẳn một phần mới và bảo bé đem ra cho hai chị em họ.  Bé chạy ra, đưa cho cô chị.  Hai chị em ngạc nhiên đến tròn mắt.  Thằng em nhảy lên giành lấy.  Cô chị nói cái gì đó với bé, ri rí và khó nghe, rồi dắt thằng em đi khuất.
                                     Trên đường về, bé không thấy Ba nói gì cả, bé cứ nghĩ hoài, sao hai chị em không ăn liền, hay là cô chị còn nhiều đứa em khác nửa.  Chắc những người như bạn ấy chưa bao giờ đựoc ăn ngon, chưa được tắm thật sạch và chưa được đi học.  Bé thấy mình thật sung sướng, vậy mà còn làm biếng đi học, đôi khi còn làm Ba buồn nửa, bé thấy xấu hổ ghê.  Rồi bé nhớ tới bài tập làm văn về nhà của cô giáo.
                                     Buổi tối đó, bé đem cho Ba đọc bài làm của mình.  Ba đọc mà cứ cười hoài và nói rằng Ba thích lắm, xoa đầu bé mãi.  Bé viết thế này: “Em biết còn nhiều bạn đáng thương lắm.  Em ước các bạn được đi học, đi chơi, ăn ngon và được yêu thương…”
                                                                (Thương tặng nàng công chúa bé nhỏ của Ba.)
                                       


                              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/27703/7315A19CDD794357A4E25EA0B5C1C537.jpg[/image]
                              Attached Image(s)
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 46 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9