Kiếp nhân gian
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 4 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 46 bài trong đề mục
lam xuong 31.01.2007 11:50:49 (permalink)

Trên đường về, bé không thấy Ba nói gì cả, bé cứ nghĩ hoài, sao hai chị em không ăn liền, hay là cô chị còn nhiều đứa em khác nửa. Chắc những người như bạn ấy chưa bao giờ đựoc ăn ngon, chưa được tắm thật sạch và chưa được đi học. Bé thấy mình thật sung sướng, vậy mà còn làm biếng đi học, đôi khi còn làm Ba buồn nửa, bé thấy xấu hổ ghê. Rồi bé nhớ tới bài tập làm văn về nhà của cô giáo.

 
"Nỗi buồn sẽ qua đi nhưng niềm vui sẽ nhân đôi nếu được chia sẻ". Những điều về số phận, cuộc đời sẽ không bao giờ nói hết được... sự chia sẻ và cảm thông là con đường ngắn nhất giúp con người xích lại gần nhau hơn.
 cô bè xấu hổ thiệt đó nhưng trong sự xấu hổ lại có biểu hiện của niềm vui: niềm vui khi nhận ra mình thật hạnh phúc, điều mà nếu câu chuyện hôm đó không xẩy ra thì bé sẽ không nhận ra được.
Cảm ơn những bài học từ cuộc sống đã cho con người như ngày hôm nay! kiếp nhân gian à, chị chỉ buồn và có nhiều tâm sự thôi chứ không xa quê giống như em nghĩ đâu. Cảm ơn em vì tất cả!
#16
    kiếp nhân gian 19.03.2007 20:16:11 (permalink)
    “Hãy tin…”
     
               Hãy có niềm tin để biết rằng mỗi ngày sẽ là một sự bắt đầu mới, rằng phép màu sẽ xãy ra và những giấc mơ sẽ thành hiện thực
     
              Hãy có niềm tin để nhìn thấy những thiên thần đang nhảy múa giửa những đám mây, để biết điều kỳ diệu của đám bụi trên bầu trời và sự dí dỏm của chú Cuội trên cung trăng
     
               Hãy có niềm tin để biết được giá trị của một trái tim được chăm sóc, sự ngây thơ của đôi mắt trẻ thơ và sắc đẹp của đôi tay đã hằn vết thời gian, bởi vì đôi tay đó cho chúng ta những bài học tình yêu qua những lời dạy bảo
     
               Hãy có niềm tin để tìm thấy sức mạnh và khuyến khích nó luôn tồn tại trong chúng ta…
     
                Hãy có niềm tin để biết chúng ta không cô đơn, cuộc sống là một món quà và đây là thời gian để chúng ta hoan nghinh điều ấy.  Hãy có niềm tin để biết rằng cuộc sống là một sự ngạc nhiên thật tuyệt diệu và chỉ chờ để xảy ra, và tất cả những hy vọng, giấc mơ của chúng ta đều nằm trong tầm tay với nếu chúng ta có niềm tin.
                       (Xin gởi tặng bài viết này cho một người đã tạo cho tôi niềm tin trong lúc tôi gần như tuyệt vọng nhất…)


    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/27703/47E60976FDCD45C299D12B37E96AC78D.gif[/image]
    Attached Image(s)
    #17
      kiếp nhân gian 19.03.2007 20:23:13 (permalink)
      Nắng Sài Gòn
       
                         Nếu Hà Nội có những cơn heo may chớm lạnh, có mùa đông xao xác lá, thì Sài Gòn nơi em ở đang mùa hè, mùa có một thứ mà anh đi phải nhớ nhiều đó là nắng.  Nắng rất vàng, rất chín; có lẽ còn chín hơn độ Hàn Mặc Tử viết Mùa Xuân chín.  Nắng Sài Gòn như là thứ nắng thủy tinh trong nhạc Trịnh.  Màu vàng tinh khiết nhìn chói mắt, rực rở và kiêu sa như cô bạn gái hồn nhiên, chân thành nhưng hơi bướng bỉnh mà anh đã từng quen biết…
       
                         Tôi yêu em có lẽ một phần là do biết nắng Sài Gòn, tôi nhớ có lần hỏi em:”Trời Sài Gòn chợt mưa rồi chợt nắng, vậy người Sài Gòn có chợt nắng chợt mưa không?” Em hình như cười gìon tan rồi em kể lại một kỷ niệm mà trong đó, em cũng được người ấy hỏi gần giống như tôi…Gần một năm quen nhau, tôi đã đi trong nắng Sài Gòn nhiều lần, và lần đầu tiên khi tôi biết mặt em qua những gì em gởi, tôi nhớ ngày đó nắng Sài Gòn như đẹp hơn và người Sài Gòn cũng rất dể thương hơn.  Em không đẹp sắc sảo, không son phấn lòe lẹt như một số cô gái mà tôi đã thấy trên đường phố… Nơi em, sắc đẹp đó chính là tấm lòng nhân ái, sự chân thành và hết mình vì mọi người…và trong tôi, em trong sáng và thánh thiện như một nàng tiên , nàng tiên của riêng tôi….
       
                     Sài Gòn tháng Ba, nắng đã rải đều trên khắp những con phố mà tôi đã từng đi qua với bóng hình em lúc nào cũng hiện diện trong tôi, nắng Sài Gòn như nghịch ngợm và vỡ òa trong trái tim tôi…
       
                     Tôi nhớ có một ai đó đã từng nói :”Con gái Sài Gòn cũng như nắng Sài Gòn vậy, cứ đi đi rồi sẽ say đấy…”Tôi mĩm cười và khẻ hát:”Gọi nắng trên vai em gầy…”, Vâng!  Tôi đang cảm nhận nắng Sài Gòn nồng ấm đang say lòng mình…
       


      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/27703/D72752FAA987400AA6ABF8C36EB7352A.gif[/image]
      Attached Image(s)
      #18
        kiếp nhân gian 24.03.2007 15:15:42 (permalink)
        Yêu là thế đó
         
        “…Cho dù bạn biết rõ rằng có rất nhiều người ở bên ngoài trái tim bạn…duyên dáng hơn…giàu có hơn người bạn yêu nhưng bạn vẫn quyết lòng yêu người đó không thay đổi…”(Khuyết danh)
         
                Ai cũng bảo người ta luôn lãng mạn khi yêu.  Vậy yêu là gì?  Và như thế nào là lãng mạn?
         
               Với nhiều người trong chúng ta, ý niệm về sự lãng mạn trong tình yêu gợi đến hình ảnh của những món quà xinh xắn và hoa, những buổi chiều hứng chí ra khỏi thành phố, hay những buổi hò hẹn gợi tình dành cho hai người ở những địa điểm thơ mộng.  Thế nhưng, ý nghĩa thật sự của  lãng mạn khi yêu vượt lên trên những rập khuôn cổ điển và mang lại cho chúng ta điều gì đó quý giá hơn, sâu thẳm hơn:  Trái tim lãng mạn rất kỳ diệu-đó là ma lực mà tất cả chúng ta đều cảm thấy một khi tình yêu chạm vào mỗi chúng ta
         
                Sự kỳ diệu của tình yêu tràn ngập trong cuộc sống và  trở thành những câu chuyện thật đẹp…Những câu chuyện này mang lại cho bạn ý nghĩa đính thực của sự lãng mạn.  Đó là những câu chuyện của sự đam mê, sự dâng hiến, của những dịu dàng âu yếm.  Đó là những câu chuyện về lòng kiên nhẫn, sự thủy chung và niềm tin.  Qua mỗi câu chuyện, chúng ta như bước vaò thế giới riêng tư của tình yêu đựoc chia sẽ bởi hai con người và cho ta cái nhìn thoáng qua về những phương thức biểu hiện đầy bất ngờ của tình yêu.  Những ý tưởng của chúng ta về sự lãng mạn sẽ mãi mãi thay đổi khi ta bước vào thế giới của những câu chuyện tình yêu mà trong đó bạn sẽ là một phần của câu chuyện đó.
         
                  Trong một thế giới đầy những bất an, hoang mang và thậm chí tăm tối, thì tình yêu chính là ánh sáng dẫn đường cho chúng ta đến với niềm vui và khiến cho cuộc sống này đáng sống
         
                  Thế giới của tình yêu sẽ là những phút giây lãng mạn tuyệt vời  quyến rũ ta, khiến ta nín thở, khiến ta rơi lệ khi suy ngẫmvề sức mạnh chứa đựng trong sự mộc mạc đến tận cùng của tình yêu
         
                   Lãng mạn trong tình yêu đến từ nhiều cách khác nhau.  Có khi rất hài hước, và bạn sẽ thấy mình bật cười khi nhớ lại hành trình vui nhộn khi bước vào yêu và đang yêu.  Có bạn thở dài mãn nguyện, như thể bạn đang đọc một tiểu thuyết lãng mạn đầy mê say.  Có những câu chuyện sẽ làm lòng bạn đầy ắp cảm giác ấm áp, bình yên - điều mà ai trong chúng ta cũng sẽ trãi qua bất cứ khi nào chúng ta dành thời gian cho những điều tốt đẹp cùng những tình cảm yêu thương dạt dào luôn hiện diện quanh ta và bên trong mỗi chúng ta
         
                   Bạn sẽ khám phá ra sự lãng mạn mà bạn chưa từnh nghĩ là nó tồn tại.  Bạn sẽ học được rằng tình yêu không phải lúc nào cũng thể hiện qua lời lẽ hay ho nhất, mà qua những cử chỉ ngọt ngào của sự quan tâm chăm sóc, nuôi dưỡng trái tim bằng những phương cách ý nghĩa nhất.  Nó sẽ làm bạn nhớ lại những ký ức tình yêu thuở xa xưa mà có lẽ bạn đã quên, những ký ức sẽ trở thành một phần không thể thiếu trong suốt cuộc đời bạn.  Bạn sẽ nhìn vào những giai đoạn đầy thử thách của tình yêu và ngạc nhiên khi điều đó không thể hủy diệt được tình yêu dù bạn có đối mặt với đau thương và mất mát.  Bạn sẽ thấu hiểu được bản chất thực sự của tình yêu lãng mạn thấm đẫm cả ngày và đêm với những cách thức mà bạn chưa từng thấy trước đây.
         
                     Tình yêu là một sự kỳ diệu: kỳ diệu thay khi chỉ vài lời nói của người bạn yêu cũng có thể làm trái tim bạn bay vút lên cao;  kỳ diệu thay khi bạn bỏ cuộc trên con đường kiếm tìm tình yêu,  khi bạn ít trông đợi nó nhất, thì chính tình yêu lại tìm đến bạn;  kỳ diệu thay khi bạn nhận ra làm thế nào để yêu thương mãi mãi dù thời gian có trôi qua; khi bạn khám phá ra bạn sẽ ra sao khi bạn thật sự yêu một con người khác
         
                     Nếu bạn đang yêu, tôi hy vọng sự kỳ diệu của tình yêu sẽ làm cho bạn có một cái nhìn sâu sắc về sợi dây kết nối của tình yêu và những biểu hiện quan tâm chăm sóc mà có thể bạn đã từng nghĩ rằng không phaỉ là lãng mạn, nhưng rốt cục lại truyền cảm hứng cho bạn để yêu thương “ người thương “ của bạn nhiều hơn nữa.  Nếu bạn chưa có mối tình nào thì tôi cũng mong rằng  sự kỳ diệu của tình yêu sẽ mang lại cho bạn niềm hy vọng, rằng tình yêu sẽ đến với bạn đúng thời điểm, và thậm chí ngay lúc này đây. nửa kia của bạn đang tìm kiếm bạn, và duyên mệnh sẽ mang cả hai đến với nhau.
         
                       Cầu chúc cho những điều kỳ diệu của sự lãng mạn sẽ tìm đến bạn, lấp đầy trái tim bạn, và bạn sẽ tự hỏi không biết tình yêu có sức mạnh kỳ lạ gì mà đã làm thay đổi tất cả chúng ta.
         
                                     Và chỉ có một câu trả lời:  YÊU LÀ THẾ ĐÓ!
         


        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/27703/50C1EA09C81D4DF29383A455AFCC5DCC.gif[/image]
        Attached Image(s)
        #19
          Bách hoa tiên tử 25.03.2007 10:09:03 (permalink)

          Trích đoạn: kiếp nhân gian

          Nắng Sài Gòn
           
                             Nếu Hà Nội có những cơn heo may chớm lạnh, có mùa đông xao xác lá, thì Sài Gòn nơi em ở đang mùa hè, mùa có một thứ mà anh đi phải nhớ nhiều đó là nắng.  Nắng rất vàng, rất chín; có lẽ còn chín hơn độ Hàn Mặc Tử viết Mùa Xuân chín.  Nắng Sài Gòn như là thứ nắng thủy tinh trong nhạc Trịnh.  Màu vàng tinh khiết nhìn chói mắt, rực rở và kiêu sa như cô bạn gái hồn nhiên, chân thành nhưng hơi bướng bỉnh mà anh đã từng quen biết…
           
                             Tôi yêu em có lẽ một phần là do biết nắng Sài Gòn, tôi nhớ có lần hỏi em:”Trời Sài Gòn chợt mưa rồi chợt nắng, vậy người Sài Gòn có chợt nắng chợt mưa không?” Em hình như cười gìon tan rồi em kể lại một kỷ niệm mà trong đó, em cũng được người ấy hỏi gần giống như tôi…Gần một năm quen nhau, tôi đã đi trong nắng Sài Gòn nhiều lần, và lần đầu tiên khi tôi biết mặt em qua những gì em gởi, tôi nhớ ngày đó nắng Sài Gòn như đẹp hơn và người Sài Gòn cũng rất dể thương hơn.  Em không đẹp sắc sảo, không son phấn lòe lẹt như một số cô gái mà tôi đã thấy trên đường phố… Nơi em, sắc đẹp đó chính là tấm lòng nhân ái, sự chân thành và hết mình vì mọi người…và trong tôi, em trong sáng và thánh thiện như một nàng tiên , nàng tiên của riêng tôi….
           
                         Sài Gòn tháng Ba, nắng đã rải đều trên khắp những con phố mà tôi đã từng đi qua với bóng hình em lúc nào cũng hiện diện trong tôi, nắng Sài Gòn như nghịch ngợm và vỡ òa trong trái tim tôi…
           
                         Tôi nhớ có một ai đó đã từng nói :”Con gái Sài Gòn cũng như nắng Sài Gòn vậy, cứ đi đi rồi sẽ say đấy…”Tôi mĩm cười và khẻ hát:”Gọi nắng trên vai em gầy…”, Vâng!  Tôi đang cảm nhận nắng Sài Gòn nồng ấm đang say lòng mình…



          BHTT đã đọc 1 bài tương tự ở Tuổi trẻ Online. Chắc là bài của bạn phải không?
          Xem tại:

          http://www.tuoitre.com.vn/tianyon/Index.aspx?ArticleID=191743&ChannelID=98
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2007 10:14:00 bởi Bách hoa tiên tử >
          #20
            kiếp nhân gian 28.03.2007 20:12:03 (permalink)
            Chào BHTT!
            Vâng! Cám ơn bạn đã ghé vào trang tùy bút, mình chỉ viết cho vui thôi, rất mong sẽ được cùng BHTT đàm đạo thêm nhé.  Hy vọng ngày đó sẽ có.
            #21
              kiếp nhân gian 29.03.2007 20:13:32 (permalink)
              "Có thể anh sẽ không vui khi tôi nói ra những lời dưới đây bằng một bài viết nhưng anh biết rồi đó, tôi yêu quý anh như một người bạn và kính trọng anh như một người anh, những kỷ niệm thuở nhỏ và cho đến bây giờ tôi vẫn nâng niu và gìn giử.  Anh cũng biết tôi sắp có một chuyến đi  xa, rất xa mà ngày về thì không thể nào biết trước được...Nếu bây giờ không nói thì biềt đâu mãi mãi sẽ không bao giờ còn cơ hội để nói nửa...Anh hiểu tôi mà phải không? "
               
                                                                                    Thức tỉnh
               
                                Chiều nay anh lại lén lút hẹn hò với người đàn bà đó.  Dù biết rằng đó là một tội lỗi song chẳng biết người đó có một sức mê hoặc thầm kín nào đó khiến anh không sao dứt ra được.  Nằm cạnh vợ mà hình ảnh xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, tình tứ cứ hiện ra trong anh.  Thâm tâm anh đang diễn ra sự so sánh giửa hai người đàn bà, một đã gắn bó, chung sống hơn hai chục năm từ thuở còn hàn vi, cơ cực, một quen biết rất đổi tình cờ...để rồi nỗi thất vọng về người bạn đời cứ trào dâng trong anh.  Chị gầy gò, nước da đen sạm, bàn tay thô ráp. chai sần. lại mộc mạc quê mùa, chẳng bao giờ biết nói với chồng một câu yêu đương hay thể hiện một cử chỉ âu yếm.  Suốt ngày cứ tất bật với công việc đồng áng, việc nhà nước và bếp núc nên chị ăn mặc rất giản dị nếu không muốn nói là có chút lôi thôi, luộm thuộm.  Thỉnh thoảng, anh có mua cho bộ quần áo mới thì lại ngượng ngùng, xấu hổ không dám mặc vì "màu sắc trẻ trung, điệu đà quá" "li chít sát người làm mất cả tự nhiên" hoặc " áo may kiểu gì mà cổ rộng quá thế này"... Hoàn toàn đối lập với chị, người đàn bà mà anh mới quen rất khéo léo trong cách trang điểm, ăn mặc.  Những bộ váy mà cô ấy mang trên người  luôn khiến anh ngất ngây chiêm ngưỡng mãi mà không chán mắt.  Đôi mắt đưa tình, dự chiều chuộng của cô ta luôn mang kại cho anh những giây phút đắm say, cuồng nhiệt như thời trai trẻ...Càng nghĩ anh càng chán người vợ nông dân chân lấm tay bùn mà mỗi dịp miễn cưởng phải xuất hiện cùng, mọi người cứ chế diễu anh là " trông như hai chị em " và khao khát giá như có được một người vợ là người đàn bà kiều diễm đó trong vòng tay suốt phần đời còn lại.  Từ ngày quen biết cô ta,anh bị cuốn vào cuộc tình vụng trộm đầy mê muội nên thờ ơ, lạnh nhạt với gia đình.  Đôi lúc anh đã nghĩ đến giải pháp chia tay chị, để được hưởng một cuộc sống mà anh cho là thiên đường bên người tình mới....
               
                                Anh bị tai nạn giao thông nên phải nhập viện.  Chị kề cận khuya sớm chăm sóc anh.  Bàn tay thô ráp, đen đúa của chị đút cho anh từng muỗng cháo, ngụm nước, viên thuốc...Chị lo lắng đến gầy sụt cả người đi.  Đôi mắt chị quầng thâm vì thiếu ngủ.  Một đêm tỉnh giấc anh thấy chị ngồi cạnh giường anh thiếp đi trong mệt mỏi.  Bàn tay anh vẫn được bao bọc trong sự ấm nóng trong đôi tay chị.  Chưa bao giờ anh cảm nhận được một tình yêu chân thật mà thiêng liêng sâu nặng chị dành cho anh như lúc này.Tự nhiên hai hàng nước mắt cứ trào ra không sao ngăn nổi.  Anh dằn dặt vì cảm giác có lổi với vợ con.  Anh có ngày công thành danh toại như ngày hôm nay là nhờ sự hy sinh thầm lặng nhưng lớn lao của chị.  Chị đã thay anh chăm sóc, phụng dưỡng Cha Mẹ chồng, nuôi nấng các con khôn lớn, trưởng thành để cho anh yên tâm phấn đấu cho sự nghiệp. Từng có lúc anh nao núng, chùn bước trước những khó khăn, thử thách và muốn buông xuôi tất cả, song nhờ sự động viên, an ủi của chị mà anh đã vững tâm đứng dậy.  Tình yêu chị dành cho anh không giống như thứ cao lương mỹ vị làm cho người ta ngon miệng, nhưng nhanh chán mà nó đậm đà, nồng đượm như hạt lúa, củ khoai.  Người đàn bà mỹ miều kia luôn tỏ ra chiều chuộng hết mực, song từ ngày anh nằm viện cô ta chưa một lần ghé thăm hay nhắn gởi một lời.  Anh chợt rùng mình khi nhận ra bản chất vụ lợi, tầm thường ẩn dưới nét duyên dáng, xinh đẹp của cô ta...
               
                                 Anh quàng tay ôm chị vào lòng.  Những kỹ niệm đắm say, mơ mộng ngày yêu nhau bổng ùa về trong ký ức...
               
                                                                                                          3h ngày 29/03/07 
               
               
              #22
                kiếp nhân gian 05.04.2007 18:34:39 (permalink)
                Lời cuối cho một cuộc tình
                 
                        Có những chiều lang thang bước từng bước chân lạc loài trên con phố quen, tim anh bổng thắt lại khi thấy bóng em cùng người đó bên đường.  Dẫu biết Em giờ đã quay lưng tìm về khung trời mới nhưng anh vẫn xót lòng khi khi bắt gặp ánh mắt em đang vui.  Lòng nhủ lòng hãy cố quên đi những ngày xa xưa thế...Đôi lúc lòng anh tự hỏi có bao giờ hạnh phúc, em chợt nhớ đến anh như anh đã từng nhớ đến em.  Anh biết em đã quên anh thật rồi, quên cả những ngày tháng mình đã ở bên nhau.  Chỉ còn anh là nhớ em, nhớ một thời dĩ vãng quá xa xôi...Đến giờ này anh cũng không thể hiểu lý do vì sao mình mất nhau.  Vì anh?  Vì em?  Hay là vì lòng tự trọng của cả hai cao quá đến nổi mình chẳng thể giải thích hay nói một lời xin lổi với nhau.  Em đã nói lời chia tay với anh, và anh đã biết là sẽ mất em mãi mãi....
                 
                       Không còn em, Anh trôi cô đơn trong cuộc đời.  Mỗi khi buồn, anh lại đi trên con đường kỷ niệm mong tìm thấy một bóng dáng ngày nào.  Anh đã lấy một niềm tin không có thật để nuôi dưỡng trái tim mình.  Anh cứ ngở trái tim em vẫn còn dành cho anh và anh nuôi hy vọng một ngày nào đó mình sẽ lại về bên nhau.  Ngở đâu niềm tin và hy vọng ấy đã tan thành bọt nước.  Năm năm trôi qua, em đã tìm cho mình một lối đi và anh đã hiểu là anh chỉ còn thuộc về em trong quá khứ.  Đã bao nhiêu lần anhn thấy em và người đó bên nhau và anh nghe từng mãnh vở lao xao của trong tim mình.  Có lẽ nào trên nửa hành trình tìm nửa yêu thương, trái tim anh đã lại đập sai nhịp?  Xa em - xa mối tình đầu, anh cố tình khoác lên vẽ lạnh lùng, để mỗi khi đêm về tự soi lòng lại thấy mình lẽ loi hơn.  Biết em quên anh, quên thời hoa nắng nhưng không hiểu sao anh vẫn cứ cố níu kéo, cố nắm bắt một điều gì đó rất mong manh, một cơn mơ hoang đường, để rồi chợt giật mình thương con tim dại khờ, thương một thời nông nổi...
                 
                        Chiều nay trời trở lạnh, anh lại đi trên con đường xưa, hoa mai nhật đã nở rộ bên đường gợi anh nhớ lại một điều gì đó rất xa xôi; một lối đi hạnh phúc cho hai người...Từng cơn gió thoảng lạnh buốt vết thương lòng, anh biết ngày mai trên lối cũ lại vẫn chỉ có một mình anh đơn côi...
                #23
                  kiếp nhân gian 06.04.2007 12:13:40 (permalink)
                  Khi có Ba bên cạnh
                   
                           Con gái mới được một Công Ty tư nhân nhận vào làm, công việc bộn bề, giờ giấc thay đổi liên tục.  Sáng sớm ra khỏi nhà, mờ tối mới lạch cạch dắt xe về.  Mọi chuyện bếp núc lại đến tay Ba cả.  Nhìn Ba lúng túng trong nhà bếp giửa đống xoong chảo lủng củng nên dù rau chín nhừ, cơm nhão nhoét con gái cũng cố khen ngon.  Ba ngồi bên, chăm chú gắp cho con gái hết miếng này đến miếng kia vẻ mặt hài lòng:" Cố ăn thêm đi con".
                   
                            Nhớ hồi còn nhỏ, khi mà Mẹ đã từ bỏ Ba, một mình Ba vừa đi làm vừa chăm sóc hai anh em.  Chợ búa, cơm nước, tắm giặt và dạy con học, chẳng việc gì Ba từ nan.  Những buổi tối rảnh rổi Ba thường đọc thơ cho con gái nghe.  Thời sinh viên, Ba hay làm thơ.  Những bài thơ không gởi đăng báo bao giờ.  Ba mong cho con gái mình cũng giống Ba, đến với văn học cũng chính từ những vần thơ nho nhỏ ấy.
                   
                          Đi làm rồi nhưng con gái kể đủ mọi thứ chuyện với Ba về bạn bè, về công việc và những ước mơ xa xôi.  Lúc nào cũng thế, Ba luôn chăm chú lắng nghe những câu chuyện không đầu, không đuôi ấy, góp ý điều này điều kia.  Đôi khi con gái nhận thấy ở Ba sự cảm thông, chia sẻ, chân thành như từ một người bạn thân.
                   
                          Rồi con gái có bạn trai.  Đi làm, đi học, đi chơi, đủ mọi thứ cuốn lấy con.  Thời gian dành cho Ba không còn nhiều như xưa.  Có hôm đi chơi về muộn, qua khe cửa thấy Ba ngồi lặng lẽ bên chén trà nguội ngắt, con gái giật mình:"Sao Ba không đi ngủ trước?" "Con chưa về Ba không yên tâm.  Ba chờ để mở cửa cho con".  Dưới ánh sánh hắt ra từ ngọn đèn vàng, con gái thắt lòng lại khi chợt nhận ra những sợi tóc bạc trắng.  Từ hồi nào ấy nhỉ tóc Ba đã bắt đầu bạc? Và con gái chỉ muốn khóc oà lên, muốn nói với Ba một lơì xin lổivì sự vô tâm của mình mà câu nói cứ nghẹn lại ở bờ môi
                   
                          Mấy người bạn rủ Ba đi Vũng Tàu chơi.  Ba định ko đi, chỉ lo cho con gái và Dì ở nhà không ai lo.  Cả nhà xúm lại động viên mãi Ba mới ngần ngại nhận lời
                   
                          Ba vắng nhà vài ngày.  Con gái cuống lên vì đủ mọi chuyện.  Thế mới biết khi có Ba mọi chuyện sao nhẹ nhàng và giản đơn đến thế.
                   
                          Con gái ra tận bến se đón Ba:" Ba đi có vui không?" " Bố bị hụt chân cứ tưởng sẽ không về nhà được nửa".  Con gái đứng sựng lại ở bến xe hốt hoảng.  " Ba không kịp kêu cứu, xung quanh lại không có ai.  Lúc ấy Ba cứ chìm xuống mãi và không thở được nửa, chỉ nghĩ lờ mờ nếu không cố gắng có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại Dì và các con.  Thế là Ba cố hết sức đạp nước, nhỏm người kêu cứu.  Cũng may đội cúư hộ trên bờ đã kịp thời phát hiện..."  Chiếc valy của Ba bổng nặng trĩu trên tay con.  Nước mắt cứ trào ra.  Ước gì con được nhỏ lại như ngày xưa để được ngồi lại trong lòng Ba, để được cảm nhận rỏ ràng lắm, chắc chắn lắm Ba đang ở bên con.
                   
                           Con gái mua một tập giấy màu.  Buổi tối ngồi nhà cắt giấy tỉ mẫn gấp ngôi sao.  Có một câu chuyện cổ tích vuết nếu thả 500 ngôi sao xuống biển cùng một điều ước thì ước mơ ấy sẽ trở thành sự thật.  Mười đầu ngón tay của con gái sưng đỏ không phải vỉ một điều ước.  Con gái tặng thần biển 500 ngôi sao chỉ để cảm ơn.  Xin tạ ơn thần biển vì đã đưa Ba con trở về.  Có Ba đã là ước mơ lớn nhất đời con.
                   
                           Và thưa Ba, có một điều con muốn nói với Ba từ lâu mà chưa có dịp để bày tỏ:" Thật là hạnh phúc biết bao khi con được làm con gái của Ba."
                    
                                  (Tặng cho con gái tôi với cả niềm thương yêu nhất khi tôi chuẩn bị một chuyến đi xa...)
                   
                  #24
                    Nhã Trang 19.04.2007 17:52:07 (permalink)
                     I love you, goob bye!

                    Em nhớ không lầm thì anh rất thích ba bài hát, đó là bài Phượng Hồng, bài Bâng khuâng chiều nội trú và bài I love you, good bye...Anh còn nhớ không, có một lần khi tụi em đến chơi, anh Thành đòi anh đờn và ca một bài để tặng mọi người thì anh đã hát bài này.  Lúc đó tụi em không ai biết vì sao anh lại hát bài hát buồn như thế...Bài hát mang tâm trạng của một người phụ nữ khao khát được yêu nhưng người yêu không hiểu mình và cô đành phải nói lời chia tay để người yêu được hạnh phúc...

                    Oh! I could say that I'II be and you need.  But that would be a lie.  I know I'd only hurt you.  I know I'd only make you cry.  I'm  not the one you're needing
                    I love you, goodbye!...

                    Lời ca và tiếng đờn của anh như cứa vào tim, dằn dặt khổ đau và tuyệt vọng khi người yêu không hiểu mình.  Và tụi em đã biết rỏ khi anh nói vì sao anh lại hát ca khúc đó...Chính là vì tình thương vĩ đại của Dì dành cho anh, Dì anh đã từ chối một tình yêu mà đã chắt chiu bao năm để dành trọn tình thương cho anh, nuôi anh ăn học, dạy anh nên người...Và anh đã hát ca khúc này để tôn vinh hình ảnh của Dì, nhắc nhở anh phải ráng sống cho thật tốt để không phụ lòng của Dì...

                    Nơi ấy anh có nghe những lời em nói không?  Hãy tỉnh lại anh nhé!  Để rồi tụi em sẽ được nghe lại lời ca buồn buồn và tiếng đờn réo rắt anh khải lên..." Em biết sẽ làm anh buồn khổ vì em không phải là người anh khao khát..."

                    Hãy về đây với gia đình và tụi em nhé anh!

                    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/31226/14B5CDB872F0419DA0A574D80DD9704F.gif[/image]
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2007 17:54:08 bởi Nhã Trang >
                    Attached Image(s)
                    #25
                      Ct.Ly 13.05.2007 04:20:15 (permalink)
                      #26
                        Nhã Trang 09.06.2007 21:48:11 (permalink)
                        Lời cảm ơn chưa kịp nói

                        Tôi mở mắt ra, nhìn xung quanh.  Tất cả đều màu trắng: những bức tường quét vôi trắng, những cánh cửa sổ sơn màu trắng, chiếc giưòng tôi đang nằm cũng trải dar trắng...

                        Một khuôn mặt không quen biết đang cuối xuống.  Đôi mắt rất đen và hai hàng lông mày rậm nhìn tôi, đầy lo âu.  Khuôn mặt ấy bừng sáng với nụ cười hiền hậu: A! Tỉnh rồi!  Tỉnh rồi. Cô bé thân mến.  Cô cảm thấy trong người như thế nào?  Tôi chống tay, nhổm dậy:  Đây là đâu?  Một bàn tay rắn chắc khẻ ấn vai tôi:  Nằm xuống đi, đây là bịnh viện. Tôi ngơ ngác:  Anh là ai?  Mà tại sao tôi lại ở đây?  Đôi mắt to và đen nhìn tôi trìu mến, nhưng khóe miệng lại nhếch lên thành một nụ cười:  À!  Chuyện là như thế này...Hình như cô bé định thử sức mạnh nên lao ra đường và...(một bàn tay chém mạnh vào không trung ) tông một cái rầm vào một chiếc xe...máy...

                        Ngay tức khắc, tôi nhớ lại...Đọc mẫu quảng cáo, tôi tìm đến công ty ấy...Giám đốc là một người đàn ông béo tròn, lùn tịt...Đôi mắt ti hi của ông ta lóe sáng khi thấy tôi bước vào.  Ông ta mời tôi ngồi xưống bộ salon rồi bước lại, ngồi sát bên cạnh.  Câp môi thâm sì của ông ta ghé sát mặt tôi, hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá...Tôi ráng nở một nụ cười hồ hởi khi ông ta đồng ý nhận tôi.  Bởi vì tôi đã quá mệt mõi với những ngày lang thang kiếm việc.  Nhưng khi bàn tay nung núc mở của ông ta như vô tình, đặt lên đùi tôi, tôi đứng bật dậy, lao thẳng ra đường..

                        Dù đang đau ê ẩm khắp cả người nhưng với câu nói đùa của anh khiến tôi bật cười, nỗi đau chợt dịu lại,tôi bĩu môi: Anh lo cho tôi?  Anh sợ lương tâm của anh cắn rứt nên phải "vác" tôi vô đây để mong chuộc tội, phải không?  Anh bình thản lắc đầu:  Đâu có, tôi chỉ là nhân chứng!  Rồi anh mĩm cười:  Vậy là tốt rồi chứ từ sáng tới giờ cô hôn mê làm tôi sợ hết hồn!  Thôi!  Đưa số điện thoại đây, tôi gọi người nhà dùm cho cô!  Anh vừa bước ra, cô hộ lý lại gần thì thầm:  Bồ em đó hả?  Thấy nhiệt tình ghê đi!  Tôi chỉ mĩm cười yên lặng.

                        Mấy phút sau, anh trở lại:  Người nhà của cô sẽ đến ngay.  Thôi, tôi có công việc gấp.  Chúc cô chóng khỏe nhé!

                        Anh lao ra khỏi phòng, nhanh như một cơn gió.  Tôi ngơ ngác nhìn theo.  Ôi!  Tôi chưa kịp hỏi tên anh, chưa kịp nói với anh một lời cám ơn...

                        Lời cám ơn chưa kịp nói ấy đã theo tôi sưốt những ngáy tháng qua , trên nhiều con đường của thị xã...Tôi đành giử nó lại trong lòng và chờ đợi nếu có một ngày...Biết đâu, một ngày nào đó, tôi sẽ được gặp anh, và lời cám ơn cùng nổi nhớ anh sẽ được tuôn ra...
                        Ngày đó hy vọng sẽ có.


                        (Tặng anh, anh còn nhớ một người đã từng được anh rinh vào binh viện ko?....)


                        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/31226/069CF18BC5564EDBA2E87604A4EADD07.gif[/image]
                        Attached Image(s)
                        #27
                          kiếp nhân gian 29.06.2007 21:44:01 (permalink)
                          Thành phố mưa.
                           
                          Thành phố mưa.  Căn gác gỗ ọp ẹp.  Đường dây điện khu vực đang được sửa chữa nên không đèn đóm.  Một ngọn nến nhỏ hiu hiu hắt bóng.  Chợt nhớ quê nhà mấy thuở xa xôi…
                           
                          Mái tranh xiêu vẹo.  Nhà chỉ có Bà, Dì và tôi….Gió giật tốc mái.  Nước tràn xuống.  Dì và tôi lấy bạt che chắn…
                           
                          Mưa tạnh.  Thành phố trở lại nhộn nhịp.  Dưới đường những gánh hàng rong núp mưa bắt đầu di động.  Tiếng rao lảnh lót.  Điện bật sáng !
                           
                          Chạy ra bưu điện gọi về nhà, đầu dây bên kia, Dì nói:” Quê nhà đang nắng,  Dì đang hong mớ lúa vừa mót hôm qua.  Con chịu khó , ít bửa lúa khô Dì bán sẽ gởi tiền lên…”
                           
                          Bật khóc…!


                          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/27703/FD49DC950C904A2D9444D33BA9C9D283.gif[/image]
                          Attached Image(s)
                          #28
                            kiếp nhân gian 04.07.2007 17:49:54 (permalink)
                            Chào các bạn,
                             
                            KNG đang trở về...rất cảm động khi thời gian mình đi xa đã có những người bạn vào hỏi thăm như Nhã Trang, Cánh Diều, Cỏ Lau...Và còn ngạc nhiên hơn khi những dòng tâm sự của KNG lại được chọn vào thư viện của VNTQ...đó quả là những món quà bất ngờ của VNTQ trao tặng cho KNG khi đặt một bàn chân trở về với cuộc sống...
                            Khi nào KNG hòan tòan bình phục trở về sẽ tiếp tục niềm đam mê của mình...qua VNTQ.
                            Kính gởi đến ban điều hành và các bạn bè lời chào của KNG...
                             
                            KNG
                            #29
                              kiếp nhân gian 14.08.2007 01:31:26 (permalink)
                                                   Báo hiếu
                               
                                                " Báo hiếu chẳng phải là những việc to tát, xa vời,chỉ cần bạn có một tấm lòng chân thành"
                               
                                            Tôi vô tình gặp một chàng trai trẻ tại phòng tranh.Cậu ấy khoảng 25 tuổi, lưng đeo balô, ăn mặc khá mốt.Qua vẻ bề ngoài, tôi nghĩ chắc đây là một cậu ấm.
                               
                                          Chàng trai tiến về phía người họa sĩ.  Lấy trong balô ra hai bức ảnh, anh nhờ người họa sĩ vẽ lại.
                               
                                           Một bức ảnh là Mẹ cậu, cô thôn nữ mặc chiếc áo tứ thân, đầu chit khăn mỏ quạ, miệng cười tươi
                               
                                          Tấm kia là ảnh người Cha với khuôn mặt rắn rỏi, vầng trán rộng.  Dù nước ảnh đã phai, nhưng tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm của người Cha toát lên qua đôi mắt.
                               
                                          Nhìn lại người thanh niên, tôi như sờ thấy cái lẽ bất tử của sự sinh thành.
                               
                                          Người họa sĩ ngần ngại:”Anh vẽ hơi lâu và giá cũng khá cao đấy.  Nếu em…”.  Chàng trai ngắt lời:”Không, trước khi đến đây, em đã tham khảo nhiều nơi.  Em quyết định chọn nơi này vì anh vẽ có tâm và có hồn”
                               
                                           Người Cha này của chàng trai mất cách đây đã lâu.  Người Mẹ nay cũng già rồi.  Nhân sinh nhật lần 60 của Mẹ, anh muốn tặng cho bà bức vẽ của Cha và Mẹ thời trẻ để bà được vui.
                               
                                           Tôi hơi ngỡ ngàng trước việc làm tưởng như đơn giản này.  Nhiều người cứ nghĩ báo hiếu là phải làm cái gì đó lớn lao cho Cha Mẹ.  Nhưng thật ra, niểm vui không bao giờ là nhỏ, nhất là niềm vui ấy chứa một tình cảm chân thành của một người con đối với đấng sinh thành.
                                              
                                                                                                                                                                                    (Viết nhân mùa Vu Lang đã đến....)


                              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/27703/707E2786E310409BB41C252FD198201A.gif[/image]
                              Attached Image(s)
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 4 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 46 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9