Thơ Nhược Thu
Như Phượng Muôn Đờì
Thương Kiếp Ve
Diễn ngâm
Hà Phương Sáo : Hải Bộ
Từ có em về ngang mỗi bữa
Phố vui nên nắng đổ triền miên
Nếu như nắng quái làm em rát
Vành nón xin đừng che quá nghiêng
Từ có em về qua lối nhỏ
Mùi hương như cũng quyện bên đường
Lỡ mai hoa có buồn quên nở
Vì bởi ghen thầm ai dễ thương ..
Từ biết em về ngang phố hẹp
Bỗng dưng tôi thích tập làm thơ
Vần gieo nắn nót từng cung đẹp
Nhưng có bao giờ em liếc cho ..
Rồi bỗng lối về em vắng mãi
Thơ tôi như cỏ dại bên hè
Mỗi ngày hai buổi chờ sương xuống
Như phượng muôn đời nhớ tiếng ve ..
Nhược Thu
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.07.2007 05:57:16 bởi Viet duong nhan >
Trích đoạn: Nhược Thu
Như Phượng Muôn Đờì
Thương Kiếp Ve
Diễn ngâm
Hà Phương Sáo : Hải Bộ
Từ có em về ngang mỗi bữa
Phố vui nên nắng đổ triền miên
Nếu như nắng quái làm em rát
Vành nón xin đừng che quá nghiêng
Từ có em về qua lối nhỏ
Mùi hương như cũng quyện bên đường
Lỡ mai hoa có buồn quên nở
Vì bởi ghen thầm ai dễ thương ..
Từ biết em về ngang phố hẹp
Bỗng dưng tôi thích tập làm thơ
Vần gieo nắn nót từng cung đẹp
Nhưng có bao giờ em liếc cho ..
Rồi bỗng lối về em vắng mãi
Thơ tôi như cỏ dại bên hè
Mỗi ngày hai buổi chờ sương xuống
Như phượng muôn đời nhớ tiếng ve ..
Nhược Thu
Bài thơ hay quá đại huynh ơi, tiểu đệ xin góp thơ mùa hè với đại huynh nhé!
Gốc Phượng Muôn Đời Nhớ Dáng Ai Mùa Hạ học thi mình mỗi bữa
Bên nhau thong thả đến sân trường
Lớp học ôn thi bao nhiêu đứa
Bù đầu sách vở thấy mà thương Thi cử trời ơi ngưỡng cửa đầu
Một mai rồi biết sẽ đi đâu
Đứa vào Tổng Hợp, đứa chuyên nghiệp
Sư phạm, Dược, Ý... cách biệt nhau Tan lớp ngồi chơi dưới phượng già
Đầu hè phượng vỹ trổ muôn hoa
Màu hoa đỏ chói như màu máu
Mùa của chia ly, của cách xa Từng đứa ra đi, mãi chẳng về
Nhớ đôi bạn trẻ buổi đam mê
Dựa lưng gốc phượng đan tay mãi
Gần tối sao chưa chịu trở về Rời đất Mẹ yêu lệ ngắn dài
Chúng mình đôi ngã cách chia hai
Tìm nhau không biết tìm đâu nhỉ
Gốc phượng muôn đời nhớ dáng ai Nguyên Đỗ R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.07.2007 06:00:08 bởi Viet duong nhan >
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Bài thơ hay quá đại huynh ơi, tiểu đệ xin góp thơ mùa hè với đại huynh nhé!
Gốc Phượng Muôn Đời Nhớ Dáng Ai
Mùa Hạ học thi mình mỗi bữa
Bên nhau thong thả đến sân trường
Lớp học ôn thi bao nhiêu đứa
Bù đầu sách vở thấy mà thương
Thi cử trời ơi ngưỡng cửa đầu
Một mai rồi biết sẽ đi đâu
Đứa vào Tổng Hợp, đứa chuyên nghiệp
Sư phạm, Dược, Ý... cách biệt nhau
Tan lớp ngồi chơi dưới phượng già
Đầu hè phượng vỹ trổ muôn hoa
Màu hoa đỏ chói như màu máu
Mùa của chia ly, của cách xa
Từng đứa ra đi, mãi chẳng về
Nhớ đôi bạn trẻ buổi đam mê
Dựa lưng gốc phượng đan tay mãi
Gần tối sao chưa chịu trở về
Rời đất Mẹ yêu lệ ngắn dài
Chúng mình đôi ngã cách chia hai
Tìm nhau không biết tìm đâu nhỉ
Gốc phượng muôn đời nhớ dáng ai
Nguyên Đỗ
Cám ơn N.Đ đã có nhã hứng họa bài thơ cũng rất hay và cũng rất ngậm ngùi...
NHỚ QUÁ
Nhớ quá một thời xưa áo trắng
Cổng trường thảm nắng trải chân chim
Guốc khua hiên lớp vui ròn rả
Giờ biết còn đâu nữa để tìm ..
Nhớ quá một trời hoa mộng cũ
Áo dài bay rợp thuở chuông reng
Góc xe nước mía dành nhau ghế
Nhưng chẳng dành nhau lúc trả tiền
Nhớ quá một thời trong lớp học
Nhìn khung trời rộng vẽ tương lai
Bảng xanh thoang thoảng thơm mùi phấn
Mộng biết có hồng như má ai ..?
Nhớ quá con đường xưa Lục Tỉnh
Nuốt mòn bao vỏ bánh xe nhau
Nhưng bao nét mặt thân thương đó
Còn mãi trong tim chẳng nhạt màu
Nhớ quá cổng trường xưa cũ kỹ
Dường như mới lại tự hôm qua
Thầy yêu bạn quý ngồi chung ghế
Nhìn lại đầu nhau tóc đã ngà ...
Nhược Thu
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.07.2007 06:05:52 bởi Viet duong nhan >
Kiếp Lá
Ta về nhặt lá vô ưu lại
Gom chút tình riêng đã lỡ vàng
Em gói trong thơ vài chữ mẻ
Ngoài trời mưa bụi mãi giăng giăng
Lá ướt hay khô đời vẫn ướt
Hoa cười trước gió cũng trầm luân
Hồn ta là cội sầu đang lớn
Em níu làm chi ướt ngực trần
Chiếc lá vẫn bay đời vẫn gió
Đường về đẫm bụi bóng ai xiêu
Đời như ngọn gió mùa xoay chóng
Em trút hồn ta lá rụng nhiều
Đôi lúc muốn mình như kiếp lá
Rớt nằm trơ trọi giữa rừng xa
Gót em qua đó làm chi vướng
Cho rượu chung tình thêm kẻ pha
Nhược Thu
Đừng Mơ Làm Kiếp Lá
Nhặt chiếc lá mà lòng ngổn ngang
Anh đi để lại lá thu vàng
Góc tim sứt mẻ cho thơ rụng
Lệ chảy như mưa buồn chứa chan
Em ôm chiếc lá mong trời nắng
Để mắt không rơi giọt trầm luân
Mau vỡ cội sầu đang giăng kín
Để thu, đông dứt trở qua xuân
Chiếc lá thôi bay trời lại sáng
Đường xưa mưa phủ hết xoay nhanh
Dù cho gió thổi đời xiêu vẹo
Vết mẻ tim anh đượm nét lành
Thôi nữa đừng mơ làm kiếp lá
Mưa làm ủ rủ giữa rừng xa
Tim côi hiu hắt chiều buông xuống
Cốc rượu em mời trong thiết tha
Miên Kim
VẠT NẮNG SÂN TRƯỜNG TÔI BỎ LẠI
Từ độ sân trường tôi khuất biệt
Hàng hiên em có đứng chơ vơ
Mỗi lần nghe lá rơi nhè nhẹ
Em có nhìn ra cửa lớp chờ..?
Từ vạt tóc bồng tôi hết lộng
Bảng còn thương phấn nhạt màu tươi?
Mỗi lần em xóa bài trên bảng
Có xóa tan buồn đang bám môi..?
Từ dạo lối về tôi khuất nẽo
Em còn nghiêng nón thẹn thùng che ?
Đường xa có thấy lòng hiu quạnh
Dù nắng ngoài kia rực rỡ hè..?
Vạt nắng sân trường tôi bỏ lại
Để dầm sương giữ lấy quê hương
Cổng trường mở khép ngày hai buổi
Em có ngùi theo bóng dặm trường...?
Nhược Thu
Trích đoạn: Mienkim
Đừng Mơ Làm Kiếp Lá
Nhặt chiếc lá mà lòng ngổn ngang
..................................................
.......................................................
Tim côi hiu hắt chiều buông xuống
Cốc rượu em mời trong thiết tha
Miên Kim
Dòng Thơ Mục
Cũng muốn không làm thân lá nữa
Nhưng lòng trót mục tự ngày qua
Dù tim nghẹn đắng hay không nghẹn
Ai cản giùm trăng khỏi khuyết tà
Chiếc lá thôi bay trời đã tối
Em về mưa gió lạnh gì không
Đường xa rêu phủ dòng thơ cũ
Xin chớ đong đầy thêm nhớ mong ..
Chiếc lá thôi bay đời hết nghĩa
Thu về chia gió chút lang thang
Trắng tay nên tóc quên đường chẻ
Thôi tiếc làm chi mụn lá vàng
Cũng muốn thôi làm thân lá mục
Sao dòng thơ mục cứ trào dâng
Trời cao mấy nẻo mây chia gió
Sao lá chia buồn phơi khắp sân ..?
Nhược Thu
Nợ
Em nợ ta
Những nụ hôn không trọn
Cứ gượng mình và né mặt quay nhanh
Như bài thơ
Dù chưa là dang dở
Cũng đau từng con chữ nhảy long lanh
Em nợ ta
Những lời tình ươm mật
Nhưng bên đời tất bật quá mong manh
Như vầng trăng
Giữa lưng trời vẫn sáng
Mà bên kia đang khuyết giấc mơ lành
Em nợ ta
Một vòng tay tưởng ấm
Ngày hẹn hò
Hoa bướm vỡ trong mơ
Ngày trở về
Con đường xưa rấrt lạ
Lạ như chưa qua đó tự bao giờ
Em nợ ta
Ngày đoàn viên thật vội
Xé thơ ra
Tìm con chữ mặn mà
Ta cứ ngỡ ngày xưa màu mắt hạ
Đã nung nồng mãi mãi trái tim xa
Ta xóa hết cho nhau ngần ấy nợ
Nợ tang bồng lẻo đẻo bước chân hoang
Còn một ít
Ta gói vào đơn chiếc
Gởi bên trời
Chẳng vọng tiếng ai vang ... NT
Khói un thương nhớ tràn phương đó
Cuối Hạ nắng hồng xơ xác lá
Mà cây thương nhớ trổ thêm dài
Nhánh yêu có mọc chồi đâm lộc
Sao tưới lệ ngà vương mắt ai
Khói Hạ cũng buồn như khói bếp
Đang tàn hiu hắt đón thu xa
Như em lướt thướt ngày oi ả
Son thắm hay phai chẳng nệ hà
Gió Hạ bập bùng như lửa tối
Hấp nhừ yêu dấu , dấu yêu ơi
Khói un thương nhớ tràn phương đó
Em có xòe tay đón giữa đời ?
Nắng Hạ vẫn nồng như mắt biếc
Liếc nhìn nhau mãi khắc tim đau
Mùa Thu có lẽ còn đang tiếc
Khi kéo mây về phủ núi cao ...
Nhược Thu
Ta xóa hết cho nhau ngần ấy nợ Nợ tang bồng lẻo đẻo bước chân hoang Em nợ ta cả một cỏi địa đàng Nên xé thơ ra Nước mắt tràn quá mặn Gói làm sao cho trọn Cả bốn chiều cay đắng Gởi bên trời Cả tiếng vọng Sao đang? hongvan
Trích đoạn: hongvan
Ta xóa hết cho nhau ngần ấy nợ
Nợ tang bồng lẻo đẻo bước chân hoang
Em nợ ta cả một cỏi địa đàng
Nên xé thơ ra
Nước mắt tràn quá mặn
Gói làm sao cho trọn
Cả bốn chiều cay đắng
Gởi bên trời
Cả tiếng vọng
Sao đang?
hongvan
Xin cám ơn bạn HV...
ta nợ nhau
cuộc dở dang
đưa tay níu vội
thiên đàng mù tăm
dắt thơ về chốn xa xăm
dắt em
lạc mất trăm năm thật rồi
Vần Thơ Lạc
Mộng điệp chợt vàng như xác lá
Nghe vàng như nắng vắt bên hiên
Bàn chân em bước làm khua đọng
Vạt nắng bên thềm chao ngả nghiêng
Bao giờ gặp lại vần thơ lạc
Em nói đi nào em nói đi
Chiếc lá đang đau vì sắc úa
Cũng nghe thương tiếc lúc xanh rì
Bây giò gặp lại nhau sờ sững
Ôi nụ hôn đầu say ngổn ngang
Nếu biết thu sang ngàn lá khóc
Đừng em , sao nhuộm lá thêm vàng ...
Nhược Thu
Giọt Nhớ
Giọt nắng quê hương quá mịt mờ
Chỉ còn giọt nhớ ở trong thơ
Anh mang theo thuở đời niên thiếu
Giờ cũng phai mòn như giấc mơ ..
Đất nước quê hương giờ đổi khác
Sao buồn chẳng khác buổi mình đi
Tìm trong ký ức ngày son sắc
Còn lại gì đây với những gì ?
Muốn nói cùng em lời rất ngọt
Nhưng đời cay đắng cả hơn măng
Nắng quê ràn rụa nghìn tâm sự
Mà nắng quê người lạnh giống trăng
Đang giữa mùa thu ngỡ giữa đông
Quê hương xa lắm lúa giăng đồng
Em ơi nếu lúa đang mùa gặt
Có nhớ về nhau , nhớ lắm không ?
Nhược Thu
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2007 22:44:37 bởi Huyền Băng >
Lạc
Trời lạc thu rồi ta lạc em
Bao tia gió lạc tóc ai mềm
Chân em có lạc đường hoa cũ
Sao nửa vầng trăng lạc bóng ðêm ?
Trăng lạc thơ rồi chim lạc quê
Như ta quên mất nẻo đi về
Như em quên mất câu hò hẹn
Hồn lạc đâu rồi giữa bến mê .. ?
Đường trăng nay lạc gót hài xưa
Lối gió đưa mây lạc cả mùa
Ta biết một lần thương nhớ lạc
Đành thôi như lạc giữa cơn mưa
Nhược Thu
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2007 22:43:00 bởi Huyền Băng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: