Chà, nó rơi vào hoàn cảnh cũng ly kỳ lắm chứ ... Đáng lẽ về nhà là măm ùi đánh 1 giấc thảnh thơi nhưng bạn Độ rủ rê "sang NN với tôi đi, lúc về tôi đi mình buồn lắm...". Ừ thì nó cũng thấy thương cô bạn nên cũng lóc cóc ra bắt xe bus sang đó, mặc dù nó biết nó đi hôm nay là mai sẽ nằm ko ngóc dậy lên được
. Sang đến nơi thì Alo, tôi vẫn bên HN, còn đang loằng ngoằng tìm đường, lâu ko đi bị lạc hay sao á
... Hơ hơ, vậy là nó fải lang thang ùi, mà chết nỗi, nếu trời còn sáng thì nó chả thấy cô đơn đâu, vì khi đó nó đã có em, cùng em tung tăng thơ thẩn chỗ này chỗ kia... Đằng này, trời mưa, âm u
... Chả có việc gì để làm lại đi ra cổng trường tìm chỗ trú chân, hihi... Cái trường đã từng là nơi thân iu của cu Huân, giờ cậu chàng đang ở Phú Yên rùi, hic... Đến là nhiều cây, đi ra cổng trường mà cũng thấy dài rứa
. Cũng con đường những lần sang thăm Huân là mấy đứa ra đi dạo mà giờ nó đi mình, lại đi dưới trời mưa, thật là bùn nhở
... Mai ko chừng lại lăn quay ra... Ôi! Đừng thế nhé, hihi...
... Cái viên ngậm làm bụng cứ đầy ra trong khi cứ thấy đói đói, chết thật... Binh tình này fải làm bạn với mi thật à, mua ùi nhưng bảo chỉ để đấy thôi ko đến nỗi fải chơi với bạn ý, hic... Nản...