Mấy ngày rùi mình lười viết quá, chắc khoảng 1 tuần gì đó, tại cái lười của mình nó lên cao...
Chiều thứ 7, Độ và Tài đều về quê cả, để lại một mình tui ở lại, cảm giác sờ sợ cứ luôn bám riết lấy tui. Chả là lũ chuột nhà tui nó tự nhiên lắm, chúng cứ rúc rích cả đêm nên thật khó ngủ, nằm mãi mà ko ngủ được...Và sau " giấc mơ hồng " thì mở mắt ra trời đã sáng, may quá.
Hôm nay 2 tên đó mới lên, ko biết ở nhà có gì mới ko?
Sáng nay nhắc đến hội làng làm mình mong ghê, mong nhanh đến hội làng để được về nhà, được sống trong không khí hội nữa. Mình thích nhất là cái ko khí cả làng cùng hướng về hội, đi đến đâu cũng thấy sự chuẩn bị chu đáo, cũng thấy cờ, hoa ngập trời. Dường như cái ko khí yên bình của thường ngày tan biến đâu, nhường chỗ cho sự huyên náo, cho âm nhạc lên ngôi, tuy chỉ toàn là những bài hát văn, tôi nghe ko hiểu nhưng thấy ko khí rộn ràng quá.
Mình đã có rất nhiều kỷ niệm từ hội làng, bạn bè giờ tuy ko còn vui chơi như trước nữa nhưng mình vãn mong vì hình như tình làng nghĩa xóm được đẩy lên cao sau những ngày hội ấy.
Năm nay là năm chị dâu dự hội làng đầu tiên, cả bé Huyền nữa, chắc là vui lắm. Ôi cứ nghĩ đến là ko dằn lòng được, nhớ quá hội làng ơi.
Năm ngoái có thể là năm hội làng vui nhất đối với mình vì có mấy đứa bạn cùng về, năm nay có ai về ko, chắc ko quá, buồn ghê...