Lại đầu một tuần nữa, sao ta thấy mệt, lại thấy mệt...
Hôm thứ 6 đi làm về tới Mễ Trì ngủ, có mỗi ta và Th, 2 đứa ăn cơm rùi lại ngủ.
Sáng hôm sau mình ra Mỹ Đình, ta và Vân bắt xe về Thạch Thất. 2 chị em lên xe là nói chuyện nên chả mấy chốc đã đến nơi, nhanh thật đấy. Đây là lần thứ 2 ta về đó chơi, lần đầu tiên đạp xe từ Tó city về đó khoảng đâu chừng 40km gì đó, ko có lần thứ 2 như vậy đâu. Về nhà Vân cũng thích thật đấy, cảm giác ấm cúng của gia đình làm cho mình thấy hạnh phúc quá, ko có chút gì lạ lẫm cả. Về đến nhà, nghỉ ngơi một chút, tham quan cái mảnh vườn đầy mơ ước, có đủ rau, cây ăn quả, nào xoài, sấu, hồng xiêm...hihi...Rùi thì 3 chị em bắt tay vào nấu cơm, ta chỉ lăng xăng ở ngoài phụ hoạ, làm cổ động viên thui vì Vân và ELong làm gà, ta chỉ mỗi việc là đun nước và luộc rau bí
. Trưa cô chú về và cả nhà ăn cơm, vì mất điện nên cũng hơi nóng một tí. Cơm no, 2 chị em vào buồng ngủ, ta đánh một giấc dài thật đến 3 rưỡi mới dậy, xí hổ quá...Ta thiếu ngủ mờ, lâu rùi ko ngủ ngon như vậy?
Chiều lang thang một tí thì lại may được một cái quần, rùi lại về ăn cơm, rùi đi chơi. Tới nhà bạn của Vân nhìn cậu nhóc ăn ngoan ơi là ngoan (trộm vía!), ta cứ nhìn mà thấy thích quá cơ, ui, nhìn cậu ta cứ ăn thun thút ý, yêu ko tả được. Rùi 2 chị em đạp xe đến cái quán gọi là Vườn Tri Kỷ, nhìn cảnh vật ấy thấy giống cảnh cũ thía và ta lại chạnh lòng nhớ lại một tí...Và trời mưa...mọi người thi nhau vào trú mưa ở trong lán, ta và Vân hết chỗ trú mưa nên ngồi ở mái hiên, cũng bị ướt 1 tẹo, nhưng cảm giác thật là thích, thích lắm...thú vị...rất thú vị...
Mưa xong, trời mát mẻ, khi về cũng 10h rùi, có vài hạt mưa lay phay, ơi thấy yên bình lạ, bao nhiêu nỗi buồn tan biến hết...2 chị em vừa đi vừa hét...cười vang...ta sẽ nhớ mãi!
Về đến nhà thì mưa to...2CE đang nằm thì có mưa chảy xuống màn, mê mải tìm thứ để hứng nước mưa, lâu lắm rùi ko thấy vui như thế...Định kể cho ai đó nghe cảm giác của mình lúc ấy mà gọi Đt ko thèm nghe máy, dám tắt nguồn nữa chứ! Thế là ta giận cho, đáng đời, ai bảo dám cả gan làm thế với ta chứ? Hôm sau fải xin lỗi rối rít, ko xin tha thứ thì ta sẽ ko thèm đếm xỉa gì nữa cho biết tay, hahaha...tại ta ko muốn người khác nói ta giận dai thui, chứ lúc đó ta vẫn chưa hết giận, cái giọng của ta khách sáo và nghe sượng khủng khiếp, nếu tinh một chút là nhận ra thui mờ...
Sáng ra ăn sáng rùi xuống đám giỗ nhà ông ngoại của V, nhìn cảnh mọi người chuẩn bị nấu nướng mà thèm quá, lâu lắm rùi ta ko được tham dự cái giỗ nào cả. Sắp tới là giỗ bà mà ta cũng ko về được, giữa tuần mờ, chán nhỉ
. Dọn dẹp xong xuôi thì lại về nhà, nằm nói chuyện và ngủ lúc nào ý. Ta định 3h về nên cũng dậy chuẩn bị mọi thứ để về, V nó bắt fải xuống nhà cậu hắn ăn cơm rùi mới đi, ta fải nài nỉ mãi mới tha cho. Cô chú và mọi người cứ bảo là ăn xong rùi hãy đi, chả hết mấy thời gian, may mà hiểu và thông cảm cho ta nên ta được về...Lên xe, chỉ có mình ta, ko có ai nói chuyện nên thấy quãng đường dài quá đi mất. Đến bến HĐ thì ta ngốc ơi là ngốc, cứ đứng trong bến đợi xe 02, ngó mãi mà ko thấy nó đâu...hic... ta ngờ u nhỉ? Rùi nhớ ra và chạy ra ngoài đường. Ý định của ta là về nhà tắm giặt xong mới đến chỗ nàng Đ vì là SN của hắn mờ, nhưng ta ngại cái cảm giác về nhà lại fải đi nữa nên đến đó luôn. ta fải đi bộ mãi mới tìm được mấy bông hoa...mỏi hết cả chân...
Tài đi làm tối, Thuỷ thì mệt nên ko đến được...ta đến nhưng mệt nên chỉ ngồi chơi, Đ và Q nấu cơm. Bữa cơm có thêm cái tên làm cùng 2 người kia nữa, có 4 người ăn, có xịt vịt và cá chép...Cơm xong nói chuyện một lúc rùi về, ko biết Đ nó có buồn ko nhỉ? SN T thì ko có Đ, SN Đ thì ko có T...Ta cứ thấy bạn bè ngày một xa nhau, ta cứ thấy có cái gì đó ngăn cách giữa chúng ta...mà cũng ko rõ là cái gì và cũng ko biết làm sao để mọi thứ ko như vậy nữa, ta bó tay...
Về đến nhà cũng 10h, nàng H đang xem TV, ta đi tắm rùi giặt...rùi chìm vào giấc mộng, thế mà cũng 12h kém mới ngủ được...tối qua trời mưa, muốn có người nói chuyện mà chẳng có ai cả???
TN đi vắng chắc là dài đấy, sẽ rất nhớ nàng, mong là ko vắng mặt lâu nhé cô bạn iu quý. Cô nhóc thì tháng 8 này sẽ ra HN mổ và điều trị, giấc mơ được du học của bé tan biến mất rùi...Em nó buồn lắm mà ta cũng ko giúp được gì, chán nhỉ... Nhóc à, em gắng lên nhé...Chị sẽ luôn cầu mong cho em được bình an, vui vẻ, giá như có thể san sẻ với em cái gì đó, chị rất muốn em được khoẻ mạnh, dù chị có giảm tuổi thọ cũng được, cầu xin trời phật luôn ở cạnh em...Cô bé...