Trong người sao mệt mỏi quá, hôm nay đang làm thì bị 1 cơn đau bụng dữ quá, mặt thì nhợt ra, hình như căn bệnh cũ thỉnh thoảng lại trở lại, lúc ấy chỉ ước mình lịm đi thật lâu và ko tỉnh lại nữa, chả biết khi đó sẽ thế nào?
Vợ chồng Lương Hiếu lên đưa em đi thi, cô bạn cũng là cô chị kết nghĩa có tin vui rùi, hay nhỉ? Mình lại sắp có thêm 1 cháu gọi là dì nữa, mừng ghê
. Nhưng nhìn thấy nàng ta mình thấy thương quá, héo hon và tiều tụy đi nhiều, ai cũng bảo trông già đi nhiều quá. Ai cũng bảo Lương già hơn cả chồng, hix. Lấy chồng bằng tủi đóa!
Sang chỗ Thanh chơi, bạn bè lâu ngày ko gặp nhau nên vui quá, cười sảng khoái thật, lâu rùi ko vui như thế...Nhưng rùi lại đọng lại nỗi bùn và nỗi bùn ngày một nhiều lên, nhân lên theo thời gian, theo nếp nhăn trên trán. Nghĩ lại thì ai cũng đang dần ổn định cuộc sống, còn mình, c/s đối với mình là những chuỗi ngày nối tiếp ngày, niềm vui hiếm hoi và nỗi bùn thường trực, là những mối lo thường nhật với bao bộn bề của c/s...Nói to tát thế chứ thực ra mình có làm được gì đâu, chỉ là nghĩ rùi lại bỏ đấy...Ai cũng nói sau này c/s của mình chắc nhẹ nhàng lắm, tại mình vô tư, chắc là như thế, ta vô tư ta nhỉ?
Hôm 6/7 là SN Độ, mình và Tài bảo nhau là mấy đứa kéo nhau lên Mỹ Đình chơi cho thoải mái nhưng nó có chuyện gì buồn nên rủ nó ko đi, chỉ có mỗi 2 đứa. Lên đến nơi, 1 cảnh tượng làm mình rất thích thú, có hàng trăm con diều đang đua nhau bay lượn trên trời, nhìn thích lắm, 2 đứa say mê ngắm, say sưa nhìn, nhìn đến mỏi cả cổ...Chán nhìn rùi thì ra thuê chiếu ngồi hóng gió, xung quanh toàn là cặp tình nhân, 2 đứa tui chơi chán, nói chuyện chán rùi về...Cũng khá muộn, chưa lần nào đi chơi khuya như vậy cả, nhưng mà thấy ko hối tiếc. 2 đứa hẹn nhau rằng thỉnh thoảng sẽ đi chơi như thế, cho nó thoải mái...Ko biết có làm được ko nữa?
Dạo ni cũng hay mất ngủ quá, ko ngủ sớm được, dù mình chẳng nghĩ về việc hay người nào cả, thế mới chán chứ, ta ui sao lại như thế chứ