Vài dòng tản mạn...
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 14 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 204 bài trong đề mục
tinhtho17 07.11.2008 19:56:48 (permalink)
Lại vào đây viết những gì suy nghĩ...
Một trận mưa to lại vừa ghé thăm Hn, ko biết có ảnh hưởng gì ko? Ngồi nghe tiếng mưa thấy to quá...tiếng mưa tí tách như khắc sâu thêm nỗi niềm của một kẻ cô đơn như nó... Hôm nay hai chị em sang nhà sếp trông nhà để GĐ sếp về ăn giỗ ở quê...Hồng đi đâu đó, nó ko biết, mọi người về cả rùi, chỉ mình nó trong căn nhà rộng quá...hàng ngày có mấy tiếng đồng hồ ở ngôi nhà này nhưng vẫn thấy lạ lẫm và rộng thênh thang...nhất là khi trời mưa, nhất là khi nó ko biết làm cái gì lúc này nữa... ...
Online, ko biết làm gì nữa, có lẽ tẹo nữa lại phải tìm trò gì để cho nhanh hết thời gian đi...Nó bỗng dưng mún được ai đó hỏi han, giờ này ăn cơm chưa, đang làm gì đó, thời tiết thế nào, ngày hôm nay ra sao, vui hay buồn, có gì để kể cho người khác ko... vậy mừ... Khi ta ko hỏi thăm ai thì làm sao người khác nhớ mà hỏi thăm ta chứ, ta tham lam quá... Chỉ có cô em gái nó là chăm chỉ hỏi thăm nó, ngày nào nàng ta cũng hỏi này kia, chắc lại lo cho nó đây mừ, nó thì lại chả lo được cho ai, với em nó, ko biết nó có fải là một người chị tốt ko nữa ... Nó thấy nhớ nhà, thèm cái cảm giác cả nhà ngồi xem phim và nói chuyện... thèm gặp bạn bè để tán phét trên trời dưới biển, mà chỉ có nó tự vỗ về an ủi mình... Mọi người đi đâu hết cả rùi......
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2008 19:58:39 bởi tinhtho17 >
tinhtho17 10.11.2008 13:51:39 (permalink)
Có ai bằng tuổi nó mà còn ngồi khóc ngon lành vì ở nhà một mình ko? Có ai bằng tuổi nó mà hỏi thăm bạn bè rùi ko ai hồi âm lại, cái rùi ngồi khóc tu tu ko nhỉ? Nó đấy, hai mươi mấy tuổi đầu rùi mà vẫn ko khá hơn được. Nó đấy, con nhỏ cứ tự làm khổ mình vì những chuyện ở đâu đâu...vẫn buồn và khóc vì những gì là quá khứ...Nhìn thấy thuốc vẫn cứ lắc đầu, mẹ ui, bao giờ uống cho hết ...
Ngày chủ nhật ở nhà dọn dẹp chút rùi lại lăn ra ngủ, bảo đi thăm bạn bè mà lười... Hồng đi chơi, ngó cái phòng có mỗi mình nó, ở nhà một mình, nhìn cái bầu trời mùa đông về chiều càng thấy sợ. Nó lôi cái gì đó ra nghịch tưởng là quên đi nỗi buồn nhưng ko ngăn nổi, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống...Lớn đầu rùi mà sao mi vẫn thế nhỉ? Cô em nó cũng ở nhà một mình và lại gởi cho nó sự quan tâm lẫn nỗi buồn, làm nó nhớ nhà khủng khiếp...Quanh ra...quanh vào rùi đến khi ko để cho mình yên... Nó làm những việc cần làm, dự định vẫn chưa thực hiện được, vẫn ko chăm chỉ lên chút nào cả, haiz...nản với chính mình..... Năm sắp hết rùi, sắp sang một năm khác, một năm với những gì thay đổi ko nhỉ?
Trưa nay xem thời sự thấy quay cảnh xã nó bị mất hết vụ đông, quay cảnh bà con xã nó, thấy dâng lên nỗi nhớ nhà, nước ở đâu vẫn nhiều lắm...
Nắng đẹp...nắng ấm...ngày hôm nay thời tiết như vậy là ổn rùi...
Sáng nay lúc đi làm, tiết trời khá lạnh, trong đầu chợt ngân nga những câu như:
Sáng chớm lạnh giữa lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác heo may...
Mùa đông về rùi, hãy giữ gìn sức khoẻ và đừng ai ốm nhé, mọi người! ...
                          
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2008 13:54:50 bởi tinhtho17 >
tinhtho17 12.11.2008 13:37:28 (permalink)
[themNhac]D:\Music\chiec-khan-gio-am.mp3[/themNhac]

Mấy hôm rồi cứ nghe trên Vinaten bài hát "Chiếc khăn gió ấm" này, cứ khoảng đến gần giờ đi ngủ thì nghe nên ...
Thử xem có gởi lên được ko, vì có lần thử mờ ko có được, hihi... Hôm nay nói chuyện với nhỏ bạn học cùng cấp 3, từ ngày ra trường tới giờ chưa gặp, biết bao nhiêu sự thay đổi, gặp nhỏ đó chắc có nhiều thay đổi lắm, còn nó...người ít thay đổi nhất...
Hôm qua nghe cái chuyện về mai mối mà lại nằm mơ nó làm mai mối cho AD và CX, hic...sáng dậy cứ ngồi cười, hờ hờ... Không biết trong đầu giờ đang nghĩ gì...mông lung...ko hiểu...Mún làm cái gì đó mờ...thui vậy
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.11.2008 13:55:53 bởi tinhtho17 >
tinhtho17 18.11.2008 12:48:25 (permalink)
Hôm nay Th nhắn tin cho nó, kêu than cực lực về sai xót của nàng ta khi làm việc và fải trả cái giá quá đắt: nghỉ việc. Nó cũng rối tung lên, gọi lại hỏi thăm thì nghe kể trong tiếng nấc ngẹn ngào. Phải, mọi cố gắng và nỗ lực của Th thời gian qua đã thành công cốc, ko ít lần nàng ta muốn bỏ việc nhưng rồi ai cũng khuyên rằng trước mắt còn đi học, nếu ra ngoài thì sẽ có vô vàn khó khăn, trước mắt cứ học xong đã rùi hãy tính, nó cũng từng là người khuyên Th như vậy, giờ thì sao chứ, người ta nói một câu ko cần, người ta cần người đứng ra chịu trách nhiệm và có lẽ đơn giản là lâu nay họ muốn Th rời khỏi đó rùi cũng nên... Haiz...Cái cảnh người ta khóc bên nó, nó buồn lắm vì ko giúp được gì, ko biết nói gì nữa, giờ gọi lại thì ko gọi được, nàng ý tắt máy rùi, nó lo thật sự, mà ko biết fải làm gì hơn vào lúc này, ngay cái việc định an ủi và động viên để bạn ấy ăn cơm cũng ko được nữa rồi, làm thế nào đây, bà này là chúa hay nghĩ rồi cơ. Cứ bảo rằng chắc tại kiếp trước tôi gây tội nhiều quá nên kiếp này tôi fải chịu hậu quả, có làm gì đâu mà ko một ngày được vui, toàn đau với khổ, haiz..... Mọi thứ tưởng chừng như bình lặng mà lại ko bình lặng chút nào... Mọi người ai cũng có nỗi buồn, có người ko suôn sẻ trong công việc, có người bùn vì tình yêu không như ý, có người vì lo cho cậu em mà fải lùi lại kế hoạch "sống cho riêng mình",... Ko biết nói sao nữa, mong mọi người vững tin và cố gắng hơn, ngày mai sẽ tươi sáng và tốt đẹp hơn đến với tất cả...
Hình như mọi người đều về đám cưới nhỏ em của bạn Trung hay sao ý, chỉ mình nó ko về thì phải, nó thấy mệt mỏi rùi, cả lười nữa. Hội nó chắc lại tụ tập gì đó, nó nghe phong phanh thế, mà cũng ko rõ nữa, nó là đứa vắng mặt trong tất cả cuộc vui mà...
Hôm qua bố của Huân lên kiểm tra và khám bệnh, giờ bác ấy ko còn nhận ra nhiều người, chỉ nhận ra những người trong gia đình, hỏi là "Bác có biết cháu là ai ko?", thì bác ấy nói " Mày làm sao tao lại ko biết", nghe xong mừng húm, Huân nó bảo "con nhà Hường Chương à bố" thì bác ấy nói, con nhà nào mà chẳng được, ...vậy đó, ngày trước nó cũng rất hay cười nói với bác ấy, giờ thì.... Âu cũng là một vòng tuần hoàn sinh - lão - bệnh - tử thôi mà, dù biết thế nhưng ko giấu được những tiếng thở dài...Cả cậu PCT gì đó nữa, cầu mong điều kỳ diệu sẽ xảy ra...
Ôi, mấy hôm nay người cứ dật dờ quá, cứ có những chỗ ko ngờ đến lại làm cho ta đau, cái tay không dưng dở chứng ghê thật ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2008 14:10:24 bởi tinhtho17 >
tinhtho17 18.11.2008 15:28:36 (permalink)
 
Lang thang lại vào đọc mail cái Portal nó đăng ký lâu lắm rùi, thấy cái mail hay hay của trung tâm dịch vụ khách hàng Mobifone (gửi từ tháng 7 mà giờ mới đọc, tệ đến là tệ), mang vào đây, coi như là đọc thêm lần nữa...
Một chút thôi...dừng lại một chút để lắng nghe cuộc sống nói...Ít ra cũng có vài điều, dù là chưa đủ hết...

 
Xin chào! Tôi là cuộc sống đây. Hôm nay tôi sẽ cố giải quyết
mọi vấn đề bạn đang gặp phải để bạn đừng than trách tôi
nữa…

Nếu bạn bị tắc đường và kẹt xe, đừng thất vọng. Còn rất
nhiều người trên thế giới này, mà đối với họ, lái xe là một
niềm mơ ước không thể thực hiện.

Nếu bạn cảm thấy học hành thật chán ngán. Hãy nghĩ đến người đã hàng năm trời rồi không được đi học.

Nếu bạn thất vọng vì một chuyện tình cảm đang đến hồi tan
vỡ. Hãy nghĩ đến người chưa bao giờ biết yêu thương và được yêu thương là như thế nào.

Nếu bạn buồn vì một cuối tuần nữa lại sắp trôi qua. Hãy nghĩ
đến những người phụ nữ ở môi trường làm việc khắc nghiệt,
phải làm việc 12 tiếng một ngày, 7 ngày một tuần để nuôi con.

Nếu bạn cảm thấy mất mát và tự hỏi mình cuộc sống là gì và
có mục đích gì. Hãy nghĩ đến những người bệnh tật, biết
trước mình không còn sống được bao lâu nữa, và không còn cơ hội để tự hỏi mình nữa.

Nếu bạn cảm thấy khủng khiếp khi là nạn nhân của những trò
đùa, những sự nhỏ mọn… của người khác. Hãy nhớ: Thế vẫn
chưa là gì đâu, vì tồi tệ hơn nữa là khi bạn có thể là chính
những người đó!

tinhtho17 24.11.2008 13:31:16 (permalink)
Mỏi mệt rồi lại chán nản...ko biết làm sao lại như thế nữa...mấy hôm nay cứ khó chịu mà ko biết vì đâu??? Ko biết có phải vì thuốc ko mà cứ thấy mệt, thật ko muốn làm gì cả, nó đi ngủ sớm chứ đâu ngủ muộn như trước nhở, thế mà cứ rời rã hết cả người. Hay là do thời tiết nhỉ? Ko rõ nữa, cứ thấy mỏi và mệt thôi... Ờ, cái bảo là  viết gì mà quên mất hết rùi đấy, ko nhớ được cái gì mới lạ chứ, hic...
tinhtho17 08.12.2008 20:49:11 (permalink)
Đi mua quyển sách, lười đi ra Tràng tiền nên ra gần nhà, mà...hic...họ đóng cửa mất rùi ...Đúng là được buổi tối chăm chỉ một tí mà...lười ko lại số trời ... Đi bộ một chút, thấy rằng thiếu vắng nó, cuộc sống vẫn vậy, có thiếu đi một người như nó cuộc sống chả vì thế mà ko nhộn nhịp, thiếu vắng nó, cuộc sống của mọi người cũng vẫn vậy cả thôi... Cũng ko hẳn, mấy hôm nay thấy mệt mỏi quá, mọi thứ làm cho nó thấy dường như nó ko còn sức nữa... Lại cái nỗi chán nản quay về bầu bạn, có lúc cười, có lúc ko nghĩ gì, vậy mà sao cảm giác như ko thay đổi được cái gì, vẫn là nỗi bùn thường trực... Thấy chán nản làm mọi thứ, đầu óc cứ trống rỗng, có ai cần nó ko? có ai cần những lời vu vơ của nó để cười ko nhỉ? Chắc là ko? Mấy hôm về nhà, chơi với lũ nhóc, chơi với cu Minh nhà Chị Hằng, thật đúng là trẻ con là thích hơn cả... Nó cứ lôi cái bài của Bích, của Huyền hát ra để nghe, để cười, để an ủi mình, nó thấy mệt... Hôm nay quên là một việc rùi, tệ thật, mà dạo này đầu óc cứ nhớ nhớ quên quên, lạ thế... Ko viết nữa kẻo lại ko biết những gì tiếp theo nó viết cả
tinhtho17 11.12.2008 16:02:35 (permalink)
Những niềm vui bất chợt đến... Sự quay về chốn cũ, dù chỉ là thoáng chốc, nhưng nó coi như đó là sự đổi gió, tự nhiên nói từ này nó phì cười vì nhớ đến chuyện Hồng kể xung quanh cái từ "đổi gió" ấy... Lâu lắm rùi nó ko thấy mình sốt sắng làm cái gì như hôm qua, nhưng bận quá nên quên mất rằng là về sớm, nhìn lên thì 16h30', tá hoả ra bắt xe ôm xuống chỗ nường Thuỷ, hehe...đường lại đông nữa chứ, cái rùi gần đến chỗ nó thì có tình huống bất khả kháng, fải xuống đi bộ, hờ hờ... 2 đứa xuống đến Tó mà chưa thấy bóng dáng nàng Na đâu, nó còn tưởng là nó lại fải ăn quả dưa bở, ăn thịt lừa của nàng Na cơ đấy ...Buôn chuyện rùi ra hiệu sách, đến 8h mới gặp Na và người iu, hii... Ngồi măm xong rùi vìa, hic...thời gian sao mà trôi nhanh thế, có lẽ thoáng qua như thế mới làm cho ta nhớ lâu, fải ko nhỉ? Lúc về, nói thật nghe mụ Thuỷ ca bài "Chuyện tình cô lái đò bến Hạ" và "Chờ người", nó thấy tâm trạng thật lạ, cơ mà thấy nhỏ đó hát hay, sướng nhé, U đang khen mày đấy, con của U ạ. Hai đứa đi, trong cái lạnh của thời tiết nhưng thấy lòng ấm áp hơn, thấy mình ko còn cô đơn nữa... Lên xe bus, nó ghét những lúc nhìn ra ngoài cửa kính, bởi nó sợ...phải, sợ mình nghĩ ngợi lung tung nên lôi ĐT ra nhắn tin, chơi điện tử cho nhanh hết giờ... Lại về nhà, xem phim rùi đi ngủ...Cái cảnh ngủ muộn có lẽ lại trở lại rùi, dạo nì tự nhiên lại đi theo dõi cái phim có muộn muộn, thời gian đó dễ làm nó khóc nhất trong ngày, xem phim xong, cúp mắt ngủ luôn, ko dám mở mắt vì sợ... vu vơ sợ cái ảo ảnh... Đang viết NK trong nền nhạc bài " Đừng nhìn lại"... Đúng rùi, nó ko nhìn lại những gì đã qua, nó đã ko còn giữ lại cái gì nữa, gởi tất cả trở lại hồi ức rồi, ngủ yên trong đó nhé!
À, nàng Thảo lại có chuyện gì cần san sẻ rùi, vừa mới nhắn tin cho nó rằng mai tôi thi nhưng tôi rất cần sự giúp đỡ của bạn tôi, đang dở khóc dở cười... hì hì... Lại chuyện gì nữa nhỉ? Ờ, tự nhiên thấy vui vui...có lẽ nó còn có ích, nhở? Dạo này cũng lười hơn, bạn bè cũng lười như nó, ko còn tám chuyện nhiều như trước nữa, nó tự nhắc mình fải dần quen, ai cũng có những mối lo và rất nhiều việc phải làm mà... Chỉ cần nó nghĩ tới mọi người và nó cũng mong mọi người nhớ tới nó một chút, một chút thôi, vậy là đủ...
tinhtho17 23.12.2008 13:05:41 (permalink)
Ngồi nói chuyện với nhỏ chỉ một lúc mà nó cứ phải mấy lần nén lại, nó sợ nó khóc khi có H ở đó, nó ko biết nữa...
Em chỉ còn 3 mấy ký à, em ăn cũng ăn đc nhiều, nhưng em chưa bị gì em còn ăn đc nhiều hơn...chị em á, nhà còn gì đâu mà cưới hả chị? giờ đó ko còn là nhà em nữa... Những câu nói của nhỏ làm trái tim nó đau thắt lại, nó ko biết giúp như nào cho nhỏ... giá như nó giàu, giá như nó ko như bây giờ...Cuộc sống với cơm áo gạo tiền làm cho nó thấy mệt mỏi quá...Bao giờ nó mới ko fải lo nghĩ đến những thứ ấy...Tết sắp đến rùi, nó sẽ tìm một món quà gì đó cho nhỏ, mà ko biết cái lười có cuốn nó đi ko? Mọi thứ nó đều ko có, ko có bất cứ cái gì trong tay... Nước mắt nó cứ rơi ra, ko kiềm chế được...hic...xin lỗi nhé, xin lỗi vì chị thấy mình vô dụng quá, ko giúp gì cho em cả...
Cầu mong mọi điều tốt lành đến với em!!!!
tinhtho17 07.01.2009 17:55:43 (permalink)
Công việc và mọi thứ cứ dồn tụ lại...thấy mệt mỏi quá...
Hôm nay lạnh hơn mấy ngày trước, cái lạnh giá của mùa đông đâu có lạ mà sao hôm nay bỗng dưng làm nó ứa nước mắt, đọc truyện cười mà ko cười nổi, haizzzzzzzzz............
Nếu có thể quẳng hết đi để đầu trống rỗng thì hay quá.....
tinhtho17 18.01.2009 20:18:22 (permalink)
Hôm nay ngày 23 tháng chạp theo lịch ta, ngày ông táo lên trời bẩm báo với Ngọc hoàng, năm nay ko như mọi năm, ngày hôm nay cũng ko như mọi ngày, sao hôm nay tâm trạng nó thật nặng nề, nó cũng ko biết tại sao và vì cái gì nữa...
Buổi sáng dậy rùi hai chị em đi làm, đến chiều đưa nhóc Quỳnh đi mua áo khoác, nó cũng định mua vì sếp nó cho xiền mừ , nhưng nó thấy oải quá, đi mãi mới tìm được cái áo cho Quỳnh và nó bảo, thui để khi khác nó mua vậy. Hồng đến nhà bạn, hai cô cháu vào ăn phở vì nhóc buổi trưa ko ăn gì, ăn xong, nóng quá nên cả 2 tên về Tràng Tiền ăn kem. Đã về đến gần nhà thì tự nhiên hứng chí dắt cháu nó đi xem một đoạn của con đường gốm sứ, lượn qua đường Thanh niên mua cào cào lá tre, mỗi cô cháu một con làm kỷniệm, cháu nó bảo thế. Nếu ko muộn thì hai cô cháu đã đi đạp vịt và ghé vào triển lãm hoa xuân chỗ bốt Hàng đậu rùi... Lang thang về, có một sự ngạc nhiên ko ngờ tới, nó nhận được tấm thiếp chúc mừng năm mới của cô nàng DL, nó ko ngờ, hi... Ấm áp  hơn một chút nhưng ko lấp được sự trống vắng trong lòng... Lang thang....vô định...Tầm này năm ngoái nó đang tíu tít với nào Metro với Độ, mua ít bánh kẹo và đồ chơi cho mí nhóc cháu, còn năm nay...ko có bất cứ động tĩnh nào... Nó lười thật, ngay cả việc Hằng bảo mang đt lên chỗ Duyên gởi về cho hắn mà nó còn nói: mấy ngày nữa tớ về rùi, đừng có hành hạ tớ nữa ...Độ rủ đi Metro, Ninh mời xuống ăn cơm nhân tiện hắn về HD xin cưới mà nó cũng lười, Amõ cưới nó ko về, ai đau ốm hay làm sao nó cũng ko  biết, tệ, ko để đâu cho hết tệ, ko quan tâm ai...ờ, vẫn may là còn biết bản thân đang tồn tại ...Cv thì...nản quá, nó những tưởng 26 là nó đc vìa, ai ngờ, sếp hôm nay bảo bên kia 25 mới xếp hết hàng, đồng nghĩa với 28 mới về, ...
Cobe 19.01.2009 09:37:53 (permalink)
Con à??? Khổ thân mày, 28 mới được nghỉ hả??? Nhưng ít nhất mày còn có 2 người, như U đây này... một mình một bóng cả tuần nay... Chiều qua ngủ dậy, ra sân mới biết là còn có một mình một xóm trọ... Hic.... Đau thế đấy.... U cũng chả hơn mày nhỉ??? Thôi cố lên con..... Heeeeeeeeeeeeeeeeeeee..................................
tinhtho17 07.02.2009 21:55:45 (permalink)
Mún viết cái gì đó, mún làm cái gì đó, rùi ra lại ko làm được cái gì. Ngày mai... Nó mong chờ ngày mai sẽ đến dù nó biết nó ko làm được gì để giúp mọi người... lạ một điều là nó thấy khá hồi hộp, hi hi...
Những ngày nó thay cô bạn có mặt ở lớp học, thấy nhiều sự ko ưng ý, họ ko làm gì nó đâu nhưng nó ko thích kiểu người đó, " thùng rỗng kêu to"... Mà thôi... Nó bây giờ kobiết cần gì và đang nghĩ gì nữa... Đầu óc tạm thời trống rỗng, hì hì...
Yến Trang Châu 09.02.2009 00:15:16 (permalink)
Hôm nay nó cảm thấy thế nào nhỉ
Hà Thu 09.02.2009 05:52:06 (permalink)
Hôm nay chắc "nó" vui!
Tại "nó" gặp chị, cùng đi thăm cô bé con 5 tuổi. Lần đầu nên nó cũng lớ ngớ y như chị. Nhưng lúc về, ăn bún riêu ở cổng Bệnh viện Việt Đức với hai cái giò thủ xong, cũng thấy ấm lòng giữa mùa đông Hà Nội, với lại cũng ngon đấy chứ? "Nó" nhỉ?
Giờ này chắc "nó" vẫn đang ngủ, chị thì thức luôn đến tận bây giờ, nghĩ thương cô bé con quá!
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 14 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 204 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9