anh ép vào trang thơ màu tím  
  com tím buồn ,hoài niệm ở nơi anh  
  mơ....tâm tư là một cõi an lành  
  cho năm tháng trôi nhanh tình phiêu lãng     
  anh thương em riêng mang cùng nặng nợ  
  mối tình....vờ....khờ dại với riêng anh  
  tim hoang sơ xin đẹp mối duyên lành  
  anh...ở lại với tình anh....muôn thuở  
  ............................................. 
  có phải người là sương khói mênh mông  
  cho nơi tôi gánh gồng tình yêu nhỏ  
  có phải người gần đây nhưng : tôi khó  
  nhẹ đến gần để ngỏ tiếng yêu thương     
  người lãng quên như tình thường chối bỏ  
  giữa đời tôi nào đâu có hoài nghi  
  chẳng thiếu lòng chân thật với tình si  
  người quên lãng lẽ vì......người......quên lãng    
  rằng :em cho đó là tình hư ảo  
  không ước thề, khuôn sáo với tim yêu  
  rằng em cho đời gian dối lắm điều  
  nên thương hận trải lên nhiều đau khổ     
  em hỡi em, ai đùa ai đánh đố?  
  ai là ai, trong thực tại hư vô?  
  tôi chẳng đùa lại đặc tính ngây ngô  
  làm thân ngốc , dại khờ mang thương nhớ !    
  thôi ! là thơ ! thì thơ tôi xin lại  
  thuở yêu người khờ dại lắm vu vơ  
  dẫu rằng tôi.......nhưng ai biết chữ ngờ  
  tình vẫn mãi là tình vờ mộng ảo       
thế thôi em !    ............................................ 
  viết vẩn vơ đôi dòng chơi vậy 
  bởi đang buồn đành cậy đôi thơ  
  buồn người con gái trong mơ 
  tôi yêu..... em để tôi chờ tôi mong     
  ngăm khúc nhạc chạnh lòng thương hận  
  xuân đa mang dấu ấn tình xưa  
  tiết trời lắm lúc nắng mưa  
  tôi chờ tôi đợi cho vừa lòng em  
  ............................................ 
  trọn hờn trọn nhớ đêm nay 
  tôi mang trong trái tim này tình em  
  là cay đắng? là dịu êm? 
  mới hay tình đã từng đêm ngóng chờ  
  ..............................................   
gót hài   điểm một gót hài gió heo mây  
  kìa ai thấp thoáng giữa hàng cây  
  hửng hờ chân bước ta xuôi lại  
  " chậm bước cô em....má hây hây "     
  lẽ đời xuôi khiến tình run rủi  
  bẽn lẽng ngày nao đã hết rồi  
  ta ở em về nơi xứ lạ  
  gót hài hun hút chốn xa xôi
 ...................................