Ta tiễn người đi giữa sương đêm
Lặng rẽ tâm tư nuốt vào lòng hờn tủi
Người ra đi dáng trầm lầm lũi
Mặc con đường mưa lạnh cứ tuôn rơi
Ta cố níu chân trong câu chữ ngông cuồng
Người vẫn mặc nhiên không quay đầu ngoảnh lại
Biết làm sao khi giờ ta xa mãi
Nẻo đường đời biết chắc có nhạt phai
Gặp gỡ rồi do duyên số của hai
Yêu hạnh phúc rồi chia lìa đau đớn
Nhận được gì sau những lần mơn trớn
Thấy được gì trong lãnh đạm thiệt hơn
Chia tay mà đâu biết nguồn cơn
Rồi đau khổ trong vạn lần đau khổ
Có lẽ nào ta đơn phương lầm chỗ
Lạc đường tình lạc phận số nợ duyên
Chia tay rồi mà tình có vẹn nguyên
Người ôm hận cho lòng ta căm hận
Thôi hết rồi trong ta còn chữ nhẫn
Lỡ trao duyên đành nhận lấy nợ duyên
Dù đau lòng nhưng phận gái thuyền quyên
Đành ngậm đắng khi tình ai phụ bạc!