Giấc Mộng Kim-Chi - YOSHIMOTO BANANA - Phạm Vũ Thịnh dịch
Yoshimoto Banana cho rằng đời người gồm cả địa ngục và thiên đường với phân lượng bằng nhau, và định mệnh dù khắc nghiệt đến đâu cũng không thể cướp đi được hy vọng để con người bám víu vào mà cố gắng hồi phục hay được chữa lành. Tuyển tập truyện ngắn "Thằn Lằn - Tokage - Lizard" mà cô đã viết trong 2 năm, ra mắt độc giả năm 1993, gồm 6 truyện ngắn, tất cả đều nói đến cố gắng chữa lành chính mình hay người khác như một biểu hiện rõ ràng nhất của nhân-tính. Truyện ngắn sau đây là truyện thứ tư trong 6 truyện của tuyển tập "Thằn Lằn - Tokage - Lizard", được dịch từ nguyên tác tiếng Nhật "Kimuchi No Yume" trong bản bỏ túi do nhà Shinchô Bunko tái bản lần thứ 13 năm 2002. "
Ngoại tình dẫn đến kết hôn đàng hoàng là chuyện vô cùng hiếm hoi. Chỉ những ai ý thức được như thế mới có tư cách để vui thú yêu đương ngoài vòng luân lý. Hãy xem quan hệ yêu đương ấy chỉ như một bước tiến trong quá trình trưởng thành của mình". Tạp chí phụ nữ nào đại loại cũng viết như thế. Có lẽ đấy là sự thực rồi. Tôi đã thường đọc thấy những ký sự như thế, mà thực tâm, khi đọc không suy nghĩ gì sâu xa hơn. Chẳng hạn, những buổi tối hiếm hoi xong việc sớm từ sở làm về nhà, ăn xong bữa tối đơn giản, rồi xem TV hay đi tắm, hay viết những lá thư đã nợ từ trước, hay nói chuyện điện thoại thật lâu xong, nghe thật thơ thới trong lòng, lúc ấy chợt nhớ đến mấy tờ tạp chí phụ nữ đã mua ban chiều, lật nhanh vài trang, thì thường đọc thấy những ký sự như thế.
Căn phòng của tôi giống như thứ thành lũy của riêng mình, ấm áp, an tâm, đầy đủ; từ tấm khăn, chén bát, cho đến dép mang trong phòng, tất cả những vật dụng trong nhà đều do chính tay tôi lựa chọn, như phân-thân của chính mình, không có thứ gì xáo trộn mình; tất cả mọi thứ có dính dáng đến sở làm đều cách xa như phong cảnh có chút tiếng ì ầm xa xôi; mỗi đêm, tôi chỉ còn việc ngồi chờ điện thoại của người tình vào giờ khắc nhất định, cố tránh không nghĩ ngợi sâu xa, hay vì thân xác đã mệt mỏi quá không thể nghĩ ngợi gì sâu xa cả. Ở những thời điểm thư thả ngọt ngào ấy, tôi lại thường đọc thấy những ký sự như thế.
Có thêm nhiều lời khuyên từ những người thông thái, những bút ký từ thể nghiệm riêng, thiên hình vạn trạng trường hợp của người nầy người khác, nhưng sao vẫn bàng bạc một vẻ gì bất khả, tuyệt vọng đến nghẹt thở. Thật tình, tôi chỉ nhẩn nha đọc chúng như chuyện-người-ta, miệng thì ậm ừ
" vừa lép nhép nhai bánh trái, tay lật trang nầy trang kia, đọc xong là quên tuốt. Vậy mà sao …