RỒI NHƯ GIÓ NGÂY NGÔ
tonyphan111 29.01.2007 09:07:50 (permalink)
0
Người về thì có chi đâu
Nhớ quê hương đợi mắt sầu đong đong
Người qua với tấm lòng trong
Đi về trở lại chẳng hong chút nào
 
Chỉ vì trời đất tào lao
Gió theo lời gió trăng vào đường trăng
Ví đời là một tấm khăn
Trải sao cho hết vừa lòng thế gian
 
Nay tôi thăm lại người thân
Này em em ở xa gần
Này quê hương có chỉ ngần ấy thôi
Nghi ngờ thì hỏi ông trời
Đường lên trên đó xuống đời bao xa
Có nhà cao có lụa là
Nhân gian có cả giấc mơ thiên đường
 
Người về với một quê hương
Người về với một yêu thương
Người không giận kẻ thị phi
mặc ai ai thích những gi xa hoa
Ai cộng sản ai cộng hòa
Ai thời khanh tướng củng qua một đời
 
Một ngày yên lặng tàn hơi
Tôi về mới biết bạn tôi dưới mồ
Hồn say vào cỏi hư vô
Tình như ngọn nến ngây ngô thưở nào
Bây giờ tôi mới về thăm
Chợt mình mới nhớ bao năm qua rồi
 
 
 
 
01-10-2007
PHAN LÝ THANH TUẤN
 




    
 
 
    
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2007 01:03:45 bởi tonyphan111 >
#1
    tonyphan111 30.01.2007 00:46:12 (permalink)
    0
    MỘT THỜI ĐỂ YÊU MỘT THỜI ĐỂ CHẾT
     
    Mây phiêu lãng trên khung trời thơ mộng
    Nghe mùa Thu vụn vỡ dưới chân đồi
    Con chim đậu bên cành gai Mận nhọn
    Cất tiếng hót trong khoảng trời mênh mông
     
    Là đến lúc tình yêu vừa trở lại
    Củng là khi tàn hơi thở cuối cùng
    Chỉ còn thoáng lời ru trong gió
    Hồn lâng lâng nhẹ tựa  mây ngàn
     
    Này ! một buổi tìm về trong nắng
    Sao nghe một chút gì buâng khuâng
    Trong ký ức những thơ tình thật đẹp
    Một lần đành chôn dưới cội hoa vàng
     
    Là đến lúc tình yêu vừa trở lại
    Để lắng nghe tiếng thác đổ trên ngàn
    Con suối nhỏ chảy ra dòng sông cạn
    Và đó là nơi chốn để dừng chân
     
    Cây trơ nhánh ngủ qua mùa giá lạnh
    Có còn chăng vài chiếc lá cuối cùng
    Rồi một sớm thoảng từng cơn gió nhẹ
    Lá lìa cành mang theo cả hạt sương
     
    Người tìm xuống dưới chân đồi thưở nọ
    Sương mờ giăng phủ dưới chân mình
    Người lạc bước đi vào huyền thoại
    Đưa hồn mình vào cõi xa xăm
     
    Là đến lúc tình yêu vừa trở lại
    Cũng là khi mùa Thu sắp tàn rồi
    Hơi lạnh buốt từ bên hồ vắng lặng
    Lời ru tình theo gió gọi nơi nơi
     
    01-26-2007
    ĐÀ LẠT KHUNG TRỜI KỶ NIỆM
    PHAN LÝ THANH TUẤN
     
    :: Bài thơ đưa vào TV ::
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2007 02:32:11 bởi Viet duong nhan >
    #2
      tonyphan111 02.02.2007 01:15:33 (permalink)
      0
      TÌM LẠI DẤU YÊU XƯA

      Sài gòn vẫn mênh mông ngày tháng Hạ
      Mà giờ đây người ấy đả xa rồi
      Con đường đó hàng cây dài lối cỏ
      Lời tỏ tình trên những lá me bay
       
      Em về đâu cho chiều nay xa quá
      Một mình anh ôm cả nỗi nhớ thương
      Sài Gòn ơi ! chiều Hạ trắng bên đường
      Anh tìm lại dấu xưa chiều tan học
       
      Em áo trắng bay dài theo suối tóc
      Anh cặp kè bên lối ngõ đạp xe
      Rồi ngày qua từng góc phố vĩa hè
      Cũng thắm thiết thân quen từ dạo đó
       
      Để cho những chiều vàng lộng gió
      Phố cũng vui hơn vì có em về
      Có một lúc nào cho em thơ thẩn
      Có một góc nào anh ngơ ngẩn trông theo
      Có trước cổng trường với những lần hò hẹn
      Và lối mộng cho anh chung bước đường tình

      Trời vẫn nắng vẫn mưa thay đổi
      Anh vẫn bên em qua từng buổi tan trường
      Cho đến một ngày anh lên tàu xa xứ
      Em tiễn đưa mắt lệ ước nhạt nhòa
      Và như thế là ta xa tất cả
      Mộng tàn phai theo Hạ phải không em ?
       
      Anh nhìn sang ngôi trường cũ êm đềm
      Mằm phong kín sau bức tường rêu dại
      Bên đường phố vẫn đông người qua lại
      Sài Gòn ơi ! còn thiếu một người tình


      MÙA HÈ 1993
      PHAN LÝ THANH TUẤN 
       
      R
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2007 02:38:08 bởi Viet duong nhan >
      #3
        tonyphan111 02.02.2007 01:49:47 (permalink)
        0
        ĐƯỜNG VỀ HAI LỐI
         
        Hoàng hạc chiều nay vỗ cánh về
        Ta nghe trong gió lạnh đê mê
        Người đi như cánh chim bay mãi
        Áo mộng tàn phai với hẹn thề
         
        Rồi đến từng năm mỗi giao mùa
        Vẫn nghe thao thức những đêm mưa
        Chim chóc quây quần bên mái ngói
        Em có bao giờ nhớ phố xưa
         
        Hôm ấy em về có nhớ không ?
        Em đi vội vả ghé quê chồng
        Tôi lại tìm thăm bờ bến cũ
        Gió mùa đông bắc thổi bên sông
         
        Hàn giang bắt nhịp cây cầu mới
        Trời cho chi gặp lại tình cờ
        Bỡ ngỡ ngày qua bên bến nọ
        Gợi ta về tưởng chuyện trong mơ
         
        Như đã dấu yêu ngày tháng cũ
        Người về đây nhớ lại tình đầu
        Ấp ủ nỗi niềm chôn dấu mãi
        Để hoài vọng lại một đôi câu
         
        Thôi cũng chừng như chiều sắp tận
        Tàn mùa Thu cũ chớm sang Đông
        Ngăn cách đôi bờ sông vẫn chảy
        Đã lỡ chia xa phận má hồng
         
        Mai mốt khứ hồi qua đất Mỹ
        Ta lại buồn vui tiếp đoạn đường
        Gởi tấm lòng vàng nơi cố quốc
        Một trời dịu vợi mắt Đông phương
         
        Một bước chân đi một bước dài
        Nghe như rơi rụng lá thu phai
        Chừng như phủ trắng trên sương tóc
        Ôi  !  ngày xanh thay cả hình hài
         
        Hoàng Hạc chiều nay vỗ cánh về
        Ta nghe trong gió lạnh đê mê
        Chiều trôi qua thật chậm
        Lối mộng một mình ta
        Về đâu đây người hỡi
        Ở đâu chốn quê nhà
         
         
        12-15-2007
         
        PHAN LÝ THANH TUẤN
         
         R
         
         
         
         
         
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2007 02:42:42 bởi Viet duong nhan >
        #4
          tonyphan111 02.02.2007 02:10:57 (permalink)
          0
          THOÁNG XƯA
           
          Lòng bồi hồi theo nhịp tim rộn rả
          Con đường xưa trên chuyến xe qua
          Cơn gió thoảng lá me bay lả tả
          Giọt nắng rơi nhè nhẹ gót chân ngà
           
          Một ngày sớm em tuổi hồng mộng mị
          Ly chè thơm vị ngọt đắng bờ môi
          Dòng nhạc êm êm tình tự qua rồi
          Và chuyện cũ đã đi vào cổ tích
           
          Ôi  !  những chiều hắc hiu buồn cô tịch
          Dòng đời trôi theo biển rộng sông dài
          Kỷ niệm cũ dẫu trôi vào dĩ vãng
          Lời hẹn thề là những hạt mưa bay
           
          Dừng một chút đếm từng con phố nhỏ
          Mà thời gian chốn đó cũng phai rồi
          Em lại hiện về trong một sớm tinh khôi
          Tuồi ô mai bờ môi ngoan mọng đỏ
           
          Tôi chợt thoáng mừng vui như buổi đầu hội ngộ
          Rồi chợt buồn như thưở mới xa nhau
          Dẩu biết rằng giọt nước mắt thương đau
          Lâu lắm rồi đã thôi không còn nữa
           
          Cuộc đời xô nhanh cuộc tình ở giữa
          Kỷ niệm nhọc nhằn chợt nhớ chợt quên
          Vẫn cứ giận hờn bên mắt nai còn đó
          Mái tóc bồng bềnh theo gió thổi trăm năm
           
          Tôi lại vụng về như thưở mới tìm thăm
          Con phố cũ lạc lòng vòng ngõ ngách
          Một thoáng quen quen hiện dần trong mắt
          Vườn nhà ai khép kín tự bao giờ
          Và chợt thấy cánh vàng phai mấy độ
          Thoáng gió bên thềm tung cát bụi vu vơ
           
           
          12-15-2006
           
          PHAN LÝ THANH TUẤN
           
          R
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2007 02:47:02 bởi Viet duong nhan >
          #5
            tonyphan111 02.02.2007 03:31:15 (permalink)
            0
            RỒI TỪ ĐÓ
             
            Nghe có cốm thơm đem từ Hà Nội
            Vậy mà chưa từng biết đến bao giờ
            Mong có một ngày đi về giữa chợ
            Như con ong hút hết cả nguồn thơ
             
            Rồi từ đó đã ôm hoài ước vọng
            Người về đây chung giấc mộng xây thành
            Để vẫn mãi mùi hoa Lan hoa Sữa
            Đã qua rồi mùi khói lửa chiến tranh
             
            Nghe có chuyến tàu xuyên ra Hà Nội
            Lòng vẫn luôn mong muốn có một ngày
            Đưa tình người giấc mơ về nguồn cội
            Sử sách nào vang dội đất Thăng Long
             
            Rồi từ đó phải chăng tình hoài cổ
            Chốn ngàn năm văn vật vốn kiêu hùng
            Chợt tư lự hồn hoang chiều đại lộ
            Bước chân dài đi qua phố ngây ngô
             
            Nghe Phượng thắm đỏ rực trời Hà Nội
            Em kiêu sa ba mươi sáu phố phường
            Đủ khơi dậy trong trí mình tưởng tượng
            Người bây chừ có chắc đã lên hương ?
             
            Rồi từ đó chừng như là lỡ dại
            Cột đèn xiêu xiêu chiếc bóng bên đường
            Phố quên em em quên phố hành hương
            Nhìn lại thấy bảng tên đường lộn xộn
             
            Nghe tiếng phát thanh vang từ Hà Nội
            Rêu rao đời đang khởi sắc hồi sinh
            Như muốn gieo vào tim mình ngọn lửa
            Tưởng lầm như đang nối lại hòa bình
             
            Rồi từ đó đất "nghìn năm" huyễn hoặc
            Không giống như là Sen nở bốn mùa
            Có phải tự nước khua lòng vẫn đục
            Hay thế gian này vẫn mãi say sưa
             
            Nghe hơi thở đêm êm mơ Hà Nội
            Mặt hồ Gươm phảng phất vợi hơi sương
            Như vọng lại bài thơ xưa bà huyện
            Ví đời trôi qua một cuộc hý trường
             
            Rồi từ đó với tâm hồn bình thản
            Soi thời gian từng thế kỷ qua rồi
            Vẫn yêu mãi trong lòng ta Hà Nội
            Buổi thanh bình về lại có xa xôi ?
             
             
            01-12-2007
             
            PHAN LÝ THANH TUẤN
             
            R
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2007 03:47:46 bởi Viet duong nhan >
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9