Cỏ lau
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 8 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 116 bài trong đề mục
Cỏ lau 01.02.2007 22:40:23 (permalink)
Trình làng
Cỏ lau tôi lần đầu bước chân vào Thư quán đã ngỡ ngàng trước một thế giới tâm hồn thơ và văn. Xúc động, cỏ lau tôi muốn được nói cười, vui buồn cùng các bạn để tâm hồn mình giàu lên. Đôi lời trình làng mong được đón nhận như đứa con tha phương lâu ngày trở về nhà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2007 15:12:47 bởi Cỏ lau >
#1
    Cỏ lau 02.02.2007 00:50:03 (permalink)
    Mẹ nói, Nó là người giấy bởi người ta chưa nóng Nó đã nóng rồi, người ta chưa lạnh Nó đã lạnh trước. Hôm nay cũng vậy, trời trở lạnh làm người Nó teo tóp lại một cách thảm hại nhất là hai bàn tay xương xương của Nó nổi rõ các mạch máu xanh lét và lạnh ngắt. Mẹ nhắc Nó mặc thêm áo nhưng cái áo chỉ làm nó vướng víu và khó thở chứ không làm cho hai bàn tay Nó ấm lên được. Nghe lời mẹ Nó kẹp tay vào nách ngồi co ro nhìn ra ngoài đường thầm ước gì mình khoẻ như Phù Đổng để được chạy chơi cùng các bạn, lúc đó nó sẽ nhấc bổng những đứa hàng ngày cứ trêu ghẹo nó, giơ lên đầu vẫy vẫy bắt chúng "ạ" Nó một trăm lần mới thả xuống. Rồi nó ước mai ngày Nó sẽ làm bác sỹ để chữa bệnh cho Nó và cho những đứa trẻ con giống Nó. Nó lại ước mẹ Nó không bận đi làm, chị Nó không đi học chỉ ở nhà chơi với Nó thôi. Nhưng thế thì lấy tiền đâu mà chữa bệnh cho Nó và làm sao chị Nó biết chữ để đọc chuyện cho Nó nghe được. Nó lại ước Nó lớn nhanh như mẹ để cũng đi làm phụ thêm với mẹ để mẹ được ở nhà chơi với Nó nhiều hơn. Cứ luẩn quẩn với những điều ước mãi cũng chán, Nó quyết định làm một cái gì đó giúp mẹ và chị. Đầu tiên Nó đi quét nhà, nhưng sao cái chổi nặng thế? Hai bàn tay Nó căng ra mà cái chổi vẫn không theo ý Nó, lại còn quẹt vào chân Nó rát ơi là rát. Hì hục mãi Nó cũng quét xong được cái nhà nhưng sao lạ thế, Nó thấy Nó đang bay lên trời, người Nó nhẹ tênh và trời thì rất xanh làm Nó chói mắt muốn ngủ. Nó thiếp đi.
    Nó mệt mỏi mở mắt ra và nhìn thấy mẹ, miệng cười mà nước mắt ràn rụa, "Con trai ngốc nghếch của mẹ, đừng làm mẹ sợ nữa nhé". 

    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/28617/94141DD84F7048BB906F08987C4A1CD6.gif[/image]
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2007 15:15:55 bởi Cỏ lau >
    Attached Image(s)
    #2
      Cỏ lau 02.02.2007 23:17:41 (permalink)
      Mọi người gọi Nhỏ là mắt buồn tại vì mắt Nhỏ cứ buồn buồn chứ Nhỏ đâu có buồn, Nhỏ lí lắc suốt ngày, trêu người nọ chọc người kia hoài. Hàng ngày Nhỏ đến trường thật sớm, thảy chiếc cặp vô bàn là chạy ào xuống sân trường đón các bạn bá vai choàng cổ cười nói chộn rộn. Thế mà sáng nay Nhỏ đến trường thật trễ, ôm cặp bước thẫn thờ  làm cả lớp nhao nhao "Mắt buồn Sao vậy?  Mắt buồn sao vậy?" Chưa kịp trả lời thì cô giáo bước vào, lớp im lặng lấy tập ra học bài. Nhỏ ngồi nghe cô giảng mà đầu óc cứ để ở đâu đâu cho đến khi cô gọi tên Nhỏ hai ba lần Nhỏ mới giật mình đứng lên buột miệng "Thưa cô mẹ em bệnh ạ", lớp ngỡ ngàng nghe Nhỏ mếu máo ân hận: Mẹ Nhỏ bị đau tim từ lâu rối, nhưng trước đây có chị gái và bố nên Nhỏ chẳng để tâm. Bữa nay bố và chị đi vắng, trở trời mẹ Nhỏ đau suốt đêm mà Nhỏ không biết, đến khi chuông báo thức kêu, Nhỏ quay sang ôm mẹ mới giật mình sao người mẹ nóng thế? Nhỏ choàng dậy thấy mẹ nắm thiêm thiếp thở mệt nhọc. Lấy khăn sấp nước đắp lên trán cho mẹ rồi Nhỏ đi tìm thuốc cho mẹ uống, tìm mà chẳng biết thuốc của mẹ để đâu? Nhỏ nhớ lại những lúc Nhỏ bệnh mẹ hay nấu cháo hành cho Nhỏ ăn, Nhỏ liền đi nấu cháo nhưng sao kỳ ghê? Cháo Nhỏ nấu cứ lõng bõng gạo một nơi nước một nơi. Sợ trễ giờ học nên Nhỏ múc đại bát cháo mang lên mà chẳng dám nhìn mẹ, lí nhí chào rồi đi đến trường. Suốt dọc đường Nhỏ cứ  day dứt và áy náy vì sự vô tâm của mình quá. Ân hận lắm, chỉ mong sao buổi học qua thật nhanh để Nhỏ về bên mẹ, nấu lại cho mẹ bát cháo thật ngon và thầm hứa với mẹ sẽ để tâm hơn đến sức khoẻ của mẹ cũng như mọi việc trong nhà. Nhỏ yêu mẹ lắm.
         


      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/28617/856A383C5415444E8DB60B2814DBF3FF.gif[/image]
      Attached Image(s)
      #3
        Cỏ lau 06.02.2007 03:34:04 (permalink)
        ... Suốt từ trưa đến giờ Nó cứ lo lắng không yên, chả là mẹ nó đi từ sáng đến giờ vẫn chưa về.Trưa nay mẹ Nó dặn sẽ về, Nó đã nấu một nồi canh riêu và ngồi chờ mẹ. Thế nhưng công cốc, nồi canh của nó nguội ngắt nguội ngơ, Nó chẳng buồn ăn và em Nó cũng vậy. Buổi chiều, mẹ Nó có gọi về, Nó mừng vui khi nghe thấy giọng nói của mẹ. Nó biết từ sáng đến giờ mẹ chưa có gì bỏ bụng nên Nó cố chờ mẹ về cùng ăn cho vui.
        Nó là vậy đấy, tính khí cứ thất thường, nhiều lúc Nó cũng giận mẹ lắm, cứ trách mẹ "tại sao đẻ ra Nó rồi lại đẻ thêm ra nhỏ em làm gì cho phiền phức?". Chả là chị em Nó như hai cực trái dấu ấy, luôn luôn đối chọi nhau. Hấu như nhà Nó chẳng được một ngày yên ổn, hai chị em cứ chí cha chí choé. Nó cũng ghê mà em Nó cũng gớm, cãi nhau xoen xoét ấy. nhiều lúc Nó mặc kệ muốn làm gì thì làm nhưng nhiều khi Nó lại cãi nhau chỉ vì một chuyện hết sức nhỏ nhặt. Mẹ trách, Nó cãi lại cả mẹ vì Nó ghét em Nó lắm nhưng tại mẹ lỡ đẻ ra nên Nó phải chịu thôi.
        Nó nhớ hồi còn bé, Nó được cả nhà cưng chiều, ai cũng xúm xít vào mà ẵm mà bồng mà nựng nịu ví nó là em bé đầu tiên trong nhà mà. Thế nhưng sau đó  là một loạt các em bé của bác Nó, cậu Nó và mẹ Nó ra đời thế là ngôi vị của Nó bị phế truất ra rìa. Thế nhưng lúc đó Nó cũng không buồn đâu vì Nó còn quá nhỏ mà nhỏ thì biết gì nào. Nó nhớ như in cái cảm giác hạnh phúc khi được bồng em bé trên tay, Nó thích lắm.
        Thế rồi Nó vào Nam, cả nhà ai cũng buồn, Nó đã khóc sướt mướt khi cia tay với ông bà ngoại. Nó vào Nam và ở lại luôn, bà nội và cô đã lo cho Nó ăn học đầy đủ làm cái đầu non nớt của Nó nhạt phai dần hình ảnh những người thân yêu ngoài Bắc. Sau đó bố Nó rồi cả gia đình Nó di cư vào Nam.....
        Cuộc sống của Nó cũng chẳng phải thiếu thốn chi hết nhưng giờ đây Nó hiểu đượcrằng những món đồ mà Nó có đượclà bao công sức của mẹ Nó. Càng nghĩ Nó càng thương mẹ, thế mà không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà nhiều khi Nó lại ghét mẹ kinh khủng. Nhất là lần đi đám cưới, mẹ không cho Nó về nhà mà bắt ở lại nhà ông bà nội, Nó đã khóc thật to và mếu máo "Con ghét mẹ, ghét mẹ, con căm thù mẹ". Thế mà bây giờ, lúc này đây, Nó lại nhớ mẹ kinh khủng, Nó nhớ và suốt từ chiều đến giờ Nó đã khóc ít nhất là bốn lần. Nhiều hôm mẹ Nó cũng về trễ hơn bây giờ thế mà Nó có khóc đâu, nhưng hôm nay càng nghĩ về mẹ Nó càng khóc nhiều hơn. Nó nhớ cái ngày Nó đi gây sự với một con bé cùng trường, mẹ Nó được mời lên uống nước vopi71 BGH, Nó đã khóc. Nó biết mẹ Nó rất buồn và Nó cũng rất buồn, đáng lẽ ra Nó phải là người an ủi mẹ Nó thì ngược lại, mẹ Nó lại cảm thông chia sẻ và cùng Nó vượt qua bao lời khích bác, bao cái nhìn độc ác của những người xung quanh. GVCN lớp Nó cũng khẳng định là Nó hư hỏng thế nhưng mẹ Nó vẫn một mực khẳng định Nó rất hiền, chỉ vì những người bạn xấu đã rèm pha và xúi bẩy nhau xúc phạm đến Nó buộc Nó phải phản ứng tự vệ. Nó biết ơn mẹ Nó vô cùng và mong mẹ bình yên trở về nhà sau một ngày vất vả cực nhọc.
         


        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/28617/05549D0E7D3349AC896F4A9B26F8A524.gif[/image]
        Attached Image(s)
        #4
          Cỏ lau 07.03.2007 12:26:40 (permalink)
          Trời tháng ba, hai triền sông xanh mướt màu của lá ngô non mờ mờ ảo ảo trong sương. Những lá ngô và cỏ bên vệ đường ướt đẫm nước của sương mù đọng lại. Nó dậy từ rất sớm, len lén mọi người phong phanh trong chiếc áo mỏng ra đứng ngắm mãi triền sông đẹp lạ lùng. 17 tuổi Nó hồn nhiên vô tư cười suốt ngày, bất kể cái gì trong cuộc sống cũng làm nó bật cười được. Thế mà sáng nay Nó chợt buồn trước triền sông, lạ thật? Nó trở về cái xóm nhỏ này được một tuần và Nó chỉ còn ở lại đây đúng 4 tuần nữa thôi, hầu như nó có mặt bên triền sông này bất kể lúc nào có thể. Len lỏi giữa những cây ngô và cây dâu Nó ra tận mép sông đứng khoanh tay ngắm nhìn dòng nước lặng lẽ chảy, thì thầm kể với dòng sông những buồn vui chợt đến chợt đi với tuổi 17 của Nó, Nó thì thầm kể lại chuyện ngày hôm qua, Nó gặp người đàn ông đứng tuổi  nói cười rổn rảng bên người đàn bà mảnh mai tóc dài tới gót dịu dàng dễ thương cũng ra sông ngắm cảnh như Nó. Nó bật cười khi nhớ lại vẻ mặt ngỡ ngàng của hai người khi Nó buột miệng đính chính lại bài thơ của Hainơ khi người đàn ông đọc sai “ Em bảo anh đi đi. Sao anh không đứng lại. Em bảo anh đừng đợi. Sao anh vội về ngay. …” . Người đàn ông đã nhìn rất lâu vào mắt Nó và lập tức Nó cũng trợn mắt lên nhìn lại, để cuối cùng người đàn ông đó phải quay mặt đi, còn Nó thì hồn nhiên thốt lên “thua rồi nhé!”. Rồi Nó chợt buồn dấm dứt, Nó sẽ chẳng mất ngủ và chẳng dậy sớm để lén ra đây đứng lạnh run thế này nếu tối qua không biết vô tình hay cố ý Nó gặp lại người đàn ông đó đi một mình trên đường gần xóm nhỏ Nó đang ở, buột miệng Nó hỏi “Ông đi đâu vậy?”, “tôi đi tìm đôi mắt của tôi”, Nó đã lúng túng lặp lại “đôi mắt của ông?”. Ông nắm chặt hai vai áo nâu bạc màu của Nó rồi chầm chậm nhìn sâu vào mắt Nó như muốn hỏi “Sao em lại hiểu bài thơ của Hainơ đến vậy?”. Nó nhột nhạt lắc lắc vai như muốn thoát khỏi sức nặng của bàn tay người lạ, miệng lẩm nhẩm "Mẹ tôi, mẹ tôi...". Hai bàn tay nơi vai Nó chợt lỏng ra, Nó vội vàng lùi lại và thấy hoảng khi nhìn vào gương mặt thất thần của người đàn ông, Nó lạ hơn khi người đàn ông khẳng định "Em rất giống mẹ phải không?", không đợi câu trả lời người đàn ông lẩm nhẩm kể cho Nó nghe câu chuyện bên triền sông này của 18 năm về trước.
          Nó chợt hiểu vì sao mẹ Nó cứ nhất định phải trở về bên xóm nhỏ này mỗi khi tháng ba về và cứ đúng sau 5 tuần là ra đi, ai giữ cũng không được.Hoang mang, hụt hẫng, đêm qua nó không ngủ được, Nó dậy sớm để ra cật vấn dòng sông "Có thật là vậy không?". Vai Nó run lên và nước mắt Nó từ từ lăn trên má, Nó sợ mẹ Nó, Nó sợ phải đối diện với mẹ, sợ phải quay về nhà.
          Nó cứ đứng run rẩy trong sương lạnh, trong nước mắt nhạt nhoà như vậy để xoá đi cái ý muốn lạ lùng muốn gặp lại người đàn ông hôm qua.
          Tuổi mười bẩy của Nó. 




          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/28617/D93120EDBCA745EBB1193DBC5E3D140D.GIF[/image]
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2007 16:22:34 bởi Cỏ lau >
          Attached Image(s)
          #5
            Cỏ lau 03.04.2007 09:40:54 (permalink)
            Ngày cá tháng tư năm nay tôi đột ngột quyết định đến nhà anh, đây là lần thứ ba tôi đến nhà anh và là lần đâu tiên tôi tự đến không hề báo trước.
            R...e...n...g... tiếng chuông vang lên, chờ 15 phút.
            Anh xuất hiện, sung sướng rạng ngời. Lúynh quýnh vừa đẩy xe vào nhà cho tôi anh vừa ngạc nhiên "định làm anh bất ngờ à?", tôi cười trừ thay cho câu trả lời. Anh trân thành bật quạt, đỡ tôi ngồi xuống sôfa, lấy nước rồi kéo ghế ngồi bên cạnh nói chuyện. Anh bồi hồi "bốn năm rồi hôm nay mới được ngắm kỹ người anh yêu", tôi im lặng nhắm mắy nghe cảm giác dễ chịu khi được anh chăm sóc. Bất chợt anh dời chỗ của mình tiến về phía tôi, phản xạ tự nhiên tôi co người lại thế thủ. Anh không biết những gì đang diễn ra trong tôi nên hăm hở ngỏ lời, hăm hở khám phá làm biến mất cảm giác dễ chịu lúc ban đầu. Tại sao người ta không thể thánh thiện được khi ở bên nhau? Tại sao lại cứ phải là những đụng chạm rất đời đến vậy? Đâu rồi người đàn ông hào hoa tinh tế và nhạy cảm?  Một nỗi thất vọng len lén bò ra từ tim làm tôi muốn bật khóc, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát tôi tách ra khỏi anh. Một thóang ngỡ ngàng nhưng rồi anh cũng chấp nhận nhưng với tôi thế là buổi sáng thơ mộng đã tan biến, lấy cớ người nhà chờ cơm tôi ra về trong sự luyến tiếc của anh.
            Tôi không yêu anh, anh hiểu và chỉ bóng gió xa xôi về tình yêu về những ước muốn đời thường. Để khỏa lấp cái khỏang cách khó khăn đó anh thường thao thao bất tuyệt thay cho cả tôi mỗi khi có dịp gặp nhau. Anh yêu và không cần sự hồi đáp để tôi mãi phân vân - Anh cô đơn, tôi cũng cô đơn - liệu hai mảnh đời có ghép lại được không?
            #6
              Cỏ lau 08.04.2007 21:20:16 (permalink)
              Vốn dĩ là người độc đóan và luôn chủ động trong cuộc sống nên tôi bất ngờ trước tính cách của anh, anh xuất hiện độc lập đi bên tôi, bày dạy cho tôi biết thế nào là cuộc sống hòan hảo để tôi có dịp nhìn lại chính mình rồi anh từ từ rời xa tựa như một giấc mơ dài. Tôi đã từng lạnh lùng trước tất cả những lời ngỏ của cuộc sống để rồi tôi biết thế nào là giọt nước mắt đời người. Ngơ ngác trước sự xa vắng của anh tôi lang thang trong hoang mạc lòng mình và luôn tự hỏi "Tại sao?". Tôi đi kiếm tìm phép lạ cuộc sống để hỏi cho ra lẽ nhưng tôi đi hoài, đi mãi chẳng thấy phép lạ đâu, chỉ thấy bóng hình anh chấp chới trước mặt. Anh là ai? Anh có thật trên cuộc đời này không? Ảo ảnh về anh không cho phép tôi nản lòng, không cho phép tôi bỏ cuộc, tôi lại tiếp tục tìm kiếm. Anh ở đâu, Người đàn ông Xa - Gần của tôi?
              #7
                Cỏ lau 08.04.2007 23:08:02 (permalink)
                Mỗi tháng tư về tôi lại nôn nao nhớ anh, người đàn ông đầu đời của tôi. Anh không đẹp, không giàu nhưng anh có tấm lòng nhân hậu và ngay thẳng. Hơn tôi cả một quãng đường đời nhưng anh yêu thương và trân trọng tôi nhất mực. Đã tưởng đi với nhau đến hết cuộc đời nên tôi đã không ân hận khi thuộc về anh tuyệt đối, chúng tôi đã từng mơ ước có những đứa con như những thiên thần nhỏ và tôi biết anh sẽ không từ nan bất cứ gian khổ nào để mang lại hạnh phúc cho tôi và các con. Anh yêu tôi trân thành, thế mà cuộc đời éo le buộc chúng tôi phải xa nhau mãi mãi sau tai nạn của tôi và sự hiểu nhầm tai hại của cả hai. Tôi đã chối từ đứa con của mình vào đầu mùa hoa Loa kèn. 
                Tháng tư về với sự xuất hiện của những bông hoa trắng muốt đài các vươn cao như nhắc nhớ tôi sở thích một thời thơ dại và những mất mát tưởng chừng như không có thật. Năm tháng qua đi tôi luôn tự mua cho mình những bông hoa mình thích và trong sâu thẳm tâm tư tôi không quên được cành Loa kèn duy nhất đón nhận từ anh và đứa con chưa kịp tượng hình với lời khẩn cầu tha thiết "Trả lại con cho anh". 
                #8
                  Cỏ lau 16.04.2007 16:38:51 (permalink)
                  Nó với anh chia tay đã lâu mà sao hình bóng anh vẫn không chịu rời xa Nó, mỗi khi đêm về Nó lại trăn trở thao thức với những gì anh mang đến rồi lại mang đi. Nó biết trong thâm tâm anh không muốn thế vì vậy ký ức về anh trong Nó vẫn ngời ngời sáng trong. Nó thật trẻ con khi nghĩ rằng Nó là lực sỹ có thể xoay vần được cả thế gian để giờ đây Nó cứ phải tấm tức khóc một mình. Nó muốn chạy về phía anh để nói rằng Nó sai rồi nhưng Nó chẳng biết anh của Nó giờ ở phương nào. Lần cuối cùng có thể...... Nó đã ngạo ngược ngẩng cao đầu bước đi không hề ngỏanh lại bởi Nó biết, chỉ cần nhìn vào mắt anh thôi là nước mắt Nó sẽ òa ra và Nó sẽ không là người lớn được nữa. Bây giờ Nó lại ước được là trẻ con để vùi mặt vào lòng anh mà khóc cho thỏa thích và mặc cho anh nheo mắt chun mũi gọi Nó là Nhóc hay Nhỏ hay là cái gì cũng được. Nó nhớ anh, Nó sẵng lòng đánh đổi tất cả để có được anh ngay bây giờ. Nó phải làm gì đây anh?
                  #9
                    Cỏ lau 16.04.2007 17:32:34 (permalink)
                    Kiếp Cỏ lau ngắn lắm, cứ cuối thu đầu đông là bao nhiêu sức sống của Cỏ lau trút hết vào hoa để rồi xác xơ tàn tạ gục xuống giữa cái rét cắt da cắt thịt của mùa đông, hết một kiếp Cỏ lau.
                    Nhưng không phải vậy, sức sống Cỏ lau rút về ẩn kín dưới lớp đất cứng khô cằn lạnh ngắt để rồi chỉ một làn gió ấm mùa xuân, chỉ một cơn mưa phùn lắc rắc là Cỏ lau bật dậy, những mầm cây nhọn hoắt chĩa thẳng lên trời, vươn cao đón nhận cái nắng gió của đại ngàn hùng vĩ và hát vang khúc ca khải hòan .
                    Sự sống của vạn vật là điều bí ẩn và bất tận, cỏ lau muốn chia cho Kiếp nhân gian một chút sức sống của Cỏ lau để mai ngày Kiếp nhân gian trở về trang hòang lại căn nhà trống hoang trống huếch của mình để đón mời đại gia đình Thư quán vào thăm chúc mừng chứ. Cố lên Kiếp nhân gian nhé, Cỏ lau và Thư quán đón chờ mỗi ngày, mỗi ngày.
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2007 17:34:37 bởi Cỏ lau >
                    #10
                      Cỏ lau 23.04.2007 00:25:44 (permalink)
                      Anh gọi điện báo tin cho một lần hội ngộ, chị hồi hộp sắp đặt chương trình. Thế rồi vào phút chót chị nhận được tin nhắn "cancel em ạ". Đất dưới chân mềm ra, chị rã rời nắm liệt mấy hôm liền, đầu óc trống rỗng, không hờn không trách. Anh lặng im không một lời giải thích nhưng chị hiểu "Anh chưa đủ can đảm".
                      Chị là mối tình đầu muộn màng của anh, đã tưởng rằng trang tiểu thuyết đời anh có một kết cục tuyệt đẹp với một túp lều tranh và hai trái tim vàng. Nhưng cuộc đời có những cay nghiệt riêng của nó mà chẳng ai học được cho hết những chữ Ngờ. Anh lặng lẽ ra đi, bỏ lại chị trong bao cay đắng khổ nhục để rồi khi nhận trân ra những được mất anh ngần ngại không đủ can đảm nhìn vào mắt chị. Hạnh phúc với anh sao khó thế? Nó nằm trong chính con người anh, con người mong manh và nhạy cảm hơn cả nắng mùa thu.
                      Chị đã đau lòng biết bao mỗi khi nghĩ về ngày anh ra đi, nói chính xác là anh chạy trốn khỏi chị. Năm tháng qua đi vết thương lòng đã lên da non thì bất chợt anh trở về, một lần nữa trái tim chị lại ứa máu. Chị biết không ai có thể thay thế được chị trong lòng anh và chị hiểu anh sẽ còn day dứt khổ sở vì điều đó rất nhiều. Như vậy thật bất hạnh cho anh và cho chị.
                                       
                       
                      #11
                        Cỏ lau 28.04.2007 02:37:59 (permalink)
                        Lên chùa
                        Anh đột ngột đề nghị "lên chùa", thế là đi. Xuất phát lúc 4g chiều và 5g30 chúng tôi đến chân núi. Đường lên chùa men theo sườn núi ngoằn nghèo gấp khúc làm bác tài giật mình liên tục và tai chúng tôi ù ù ong ong vì độ cao đỉnh núi. Sáu giờ kém chúng tôi dừng xe nơi cửa chùa trên đỉnh núi rồi cùng nhau đi bộ xuống chân núi, chúng tôi đi trong rừng.
                        Đang mùa khô nên cây cối khẳng khiu, lá khô cháy vàng trên cây. Đây đó có những cây đã bật chồi non, những chồi cây không bật ra từ từ mà đồng loạt chĩa thẳng lên trời làm bước chân tôi dùng dằng.
                        Lên đỉnh núi bằng xe còn xuống chân núi bằng những bậc thang bằng đá, chúng tôi thủng thẳng vừa đi vừa vãn cảnh, tâm hồn thấy thư thái kỳ lạ.
                        Sau khi thắp hương đức phật và làm công đức, chúng tôi ăn mày cửa chùa bữa cơm chay gồm canh bí đỏ, đậu phụ rán và rau cải luộc thế mà phá lệ tôi ăn hai bát đầy mà vẫn thèm ăn nữa. Ngồi đàm đạo với thày trưởng ban trị sự xong chúng tôi xin phép ra về. Giữa rừng vắng trời tối thật nhanh nhưng trời lấp lánh đầy sao và trăng non toả ánh sáng dìu dìu khiến tâm hồn chúng tôi xao động kỳ lạ. Nhùng nhằng lưu luyến mãi chúng tôi mới dứt được cảnh chùa để về với cõi đời. Quả thật nếu bác tài không sốt ruột quá chắc chúng tôi còn dùng dằng thêm một chút nữa.
                        Đã một tuần rồi mà cảm xúc nơi cửa Phật vẫn còn lung linh ngơì sáng trong tôi tựa như mới ngày hôm qua.
                        A di đà Phật!
                        Nam mô bổn sư thích ca mâu ni Phật!
                        #12
                          Cỏ lau 20.06.2007 22:45:12 (permalink)
                          Mùa mưa!
                          Mùa mong đợi đã đến, cỏ cây như bừng tỉnh. Khởi sự là những cái chồi non li ti đồng lọat bung ra rồi những chiếc lá như những bàn tay đứa trẻ xanh ngắt ngọt ngào đung đưa đón những giọt nước mưa rơi loang lóang.
                          Mùa khô dai dẳng làm tôi mệt mỏi lết trên đường một cách miễn cưỡng mỗi khi phải đi ra khỏi nhà,rồi mưa xuống tôi lại khó chịu khi cứ phải sùm sụp cái áo mưa vướng víu để hôm nay chợt ngỡ ngàng trước sự xanh non mơn mởn của những tán lá ngập ngừng trong gió.
                          Mùa mưa như một phép nhiệm màu của chiếc bút thần ngày bé tôi từng say sưa đọc. Mỗi khi bút thần được vung lên từng mảng xanh ngắt hiện ra phủ kín lên những tàn cây để các cô bé cậu bé chạy chơi dưới đó mà không sợ bị nắng hay mưa ướt áo.
                          Tôi đứng hàng giờ ngắm nhìn màu xanh của lá mặc cho ký ức tuổi thơ ùa về. Ôi hạnh phúc giản dị biết bao.
                          #13
                            namtuocbongdem_lfo 21.06.2007 12:20:55 (permalink)
                            cầu chúc cho tâm hồn của cỏ lau luôn giàu có để cho ra đời những tác phẩm hay để gởi tới mọi người
                            #14
                              la boi 21.06.2007 19:28:34 (permalink)
                              Cỏ lau ơi, bài viết của bạn làm mình xúc động lắm. Tâm hồn bạn thật mềm mại và can đảm.
                              Lá bối mong sẽ được đọc thêm nhiều bài nữa của bạn.
                               
                              Mến.
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 8 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 116 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9