RE: Cỏ lau
-
02.09.2007 18:51:14
Chưa bao giờ Nó thấy mưa buồn như hôm nay, ngửa bàn tay hứng những giọt mưa rơi một cách uể oải Nó lãng đãng thả hồn về nơi đó - nơi Nó đã đến để tìm quên để rồi nhớ nhiều hơn - Nhớ rừng cây xanh ngắt với tiếng suối ầm ào ngày đêm, nhớ đến quắt quay từng gương mặt cau có ủ dột đến những khuôn mặt trẻ thơ hồn nhiên, nhớ từng tiếng chuông thanh nhẹ với lời đọc kinh đều đều như ru ngủ, nhớ những hôm hành đường chạy ngược chạy xuôi vui như đi trảy hội. Ngày đó Nó lấy buồn làm vui, thu mình trong nỗi đau mất mát đầu đời để tránh xa những hồn nhiên cười nói để một ngày nào đó Nó là tâm điểm của các nụ cười.
Cuộc đời thật phức tạp, khi Nó muốn tìm quên thì lại nhớ đến quay quắt để giờ đây nơi phố đông Nó muốn nhớ thì lòng chợt hoang vắng khủng khiếp. Cái nỗi đau ngày nào tưởng đánh rơi theo nụ cười giờ trở lại vặn xoắn lấy trái tim Nó, mè nheo Nó, bắt Nó phải nôn nóng đứng ngồi không yên.
Bất lực trước sự trở chứng Nó hất những hạt mưa ra xa và quyết định phá lệ, thay bộ đồ đẹp nhất, leo lên xe buýt nó đến thẳng chỗ đó - nơi gây lên nỗi đau cho Nó bấy lâu.
Ba hồi chuông dứt khoát, cửa bật mở, Nó ngoan ngõan vòng tay chào người mở cửa mà không ngẩng lên nhìn. Không cần biết có được mời hay không, Nó cụp dù lại và bước thẳng vào nhà trước sự ngỡ ngàng của những người trong nhà. Tất cả chợt im phắc, ngẹt thở. Nó từ từ ngẩng đầu lên, chậm chạp nhưng cương quyết nhìn một lượt những khuôn mặt đang ngồi đó bất động. Đông đủ chẳng thiếu một ai là chứng nhân cho nỗi đau của Nó, cổ họng Nó gầm gừ nhưng môi Nó lại nhếch nhếch một nụ cười mơ hồ, khiến khuôn mặt Nó lì lợm một cách đáng sợ. Ánh mắt Nó lia tới đâu những cái đầu tự nhiên cúi thấp đến đó, ánh mắt lảng tránh, không ai nghĩ Nó còn xuất hiện trên thế gian này với ánh mắt quan tòan hỏi tội như vậy. Bất chợt một giọng nói trầm trầm lơ lửng trên đầu Nó "Muốn gì?" "Một lời xin lỗi" câu trả lời còn nhanh hơn cả suy nghĩ của Nó. Ha..h..a...h...a...tiếng cười sắc lạnh đầy đe dọa khiến máu trong người Nó nóng ran, hất mặt lên hai tay từ từ nắm lại, ánh mắt căm hờn Nó nhào về phía kẻ đang cười khiến tiếng cười ngưng bặt. Bất chợt cơn buồn nôn ở đâu ập đến, Nó nôn vọt ra vấy lên mặt lên quần áo của kẻ đứng trước mặt, tim Nó thắt lại, dạ dày quặn lên từng đợt thốc tháo thứ nước nhờn nhợn đăng đắng tanh nồng. Một bàn tay đưa ra giữ cho Nó khỏi ngã sấp mặt xuống và giọng nói sợ xệt nài nỉ "Xin anh, tha cho con bé" chỉ chờ có thể, nước mắt Nó òa ra chan hòa lẫn nước dãi nước rớt từ mồm nó. Bàn tay giữ Nó run lên bần bật "xin anh, hãy giết tôi đi". Nó chợt bừng tỉnh, nước mắt ráo hoảnh, quay lại ôm chầm lấy người đàn bà đã từng là Mẹ Nó một giây rồi vùng ra.
Nó bỏ đi, lần này Nó tự hứa không bao giờ thèm nhớ, không bao giờ thèm quay về nơi đó nữa cho dù mẹ Nó có kêu gọi hay van xin. Mọi óan thù Nó vo lại trong tim, Nó sẽ không tha thứ nhưng sẽ quên, quên cho bằng hết những đau buồn của những ngày u ám vừa qua, không ai sống hộ Nó được.
Trời đã tạnh mưa, cái lạnh se se làm tinh thần Nó tỉnh táo.
Cuộc sống thật muôn màu muôn vẻ, cuộc sống với ngập tràn những sự khác biệt, với những điều kỳ diệu mong manh, với những bí ẩn và bất ngờ, và như thế, cuộc sống luôn có sức hấp dẫn đặc biệt.