Hồi ký...Tình bạn của tôi
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 17 bài trong đề mục
tammit@0308 02.02.2007 21:31:02 (permalink)
....Năm tôi lên 10 tuổi, lúc đó tôi học lớp 6.Từ nhà đến trường học rất xa, ngôi trường làng nằm trong con hẻm nhỏ mang tên trường cấp I.II Nguyễn Văn Triết. Tôi ko biết mình có bệnh gì ko? mà sao cứ "xỉu" hoài, tưởng đâu là ko học tiếp tục nữa, nhưng mà lúc đó thầy CN nói với ba má chuyển trường cho tôi và tôi được chuyển sang trường khác. Nơi đây tôi mới gặp bạn...người bạn mà ko làm sao quên được
Khi bước chân vào lớp 7A2, trời ơi, sao mà sợ quá. nhìn tới nhìn lui ko ai quen hết. Cô CN bảo tôi vào bàn ngồi, cô chỉ tôi vào ngồi bàn thứ hai( lúc đó tôi nhỏ xí con), khi bước vào bàn là tôi đón nhận một nụ cười với đôi má lúng đồng tiền, với khuôn mặt tròn, với thân hình ú ù, chào đón tôi, thế là mình quen nhau. Bạn hỏi tôi:" tên gì?" Tôi trả lời:"Tên M...còn...(lúc đó ko biết xưng hô sao?)tên gì?" Tên C... với biệt danh C..ù..Ôi bạn thật là vui tính...Rồi từ đó chúng tôi chơi với nhau...
chúng tôi chơi rất thân, cùng nhau viết chung một cuốn nhật ký, cùng nhau chia sẻ vui buồn đến năm tôi lên trường cấp III thì chúng tôi quen thêm hai người bạn nữa đó là A.., D.. chúng tôi thành lập băng Tứ quái lớp 10A, 11A, 12A & mãi đến sau này.

 
#1
    tammit@0308 03.02.2007 08:13:29 (permalink)
    Băng tứ quái nhìn bên ngoài chúng tôi rất thân, nhưng sự thật chúng tôi là 2 fe, M & C, D & A. Năm tôi 18 tuổi một sự thật mà suốt cuộc đời này tôi ko bao giớ quên được. Ở cái tuổi đó, tôi cho là rất quan trọng, cuộc đời ko đẹp như mơ, sự thật bao giờ cũng fủ fàng.
    Ba má tôi chỉ có một mình tôi là con một, tôi được sống trong tình thương yêu của ba má, rồi khi đi học bạn bè thương yêu. Tôi nghĩ mình thật hạnh phúc lúc đó, rồi một ngày.... cái một ngày đáng ghét đó nó đã làm tôi đau khổ....
    Một người đàn ông, chạc tuổi ba tôi lúc bấy giờ. Ngày hôm đó ba má tôi ko có ở nhà, tôi chào hỏi:" Con chào bác, ba má con ko có ở nhà, có chuyện gì bác vào nhà chờ ba má con tí" người đàn ông đó bước vào nhà. Trong khi ngồi chờ ba má tôi người đó hỏi thăm tôi đủ mọi thứ trên đới, tôi ko nhớ hết nổi tôi chỉ nhớ là người đó nói:"Tôi tới đây để tìm đứa con gái mà tôi đã đánh rơi, người ta chỉ tôi tới đây" eo ơi, bao nhiêu con dấu hỏi quá chừng chừng ở trên đầu của tôi. Người đàn ông ra về vẫn ko gặp được ba má tôi, mãi đến sau này tôi mới hiểu người ta đến chỉ muốn gặp tôi thôi. Ở cái tuổi 18 ko lớn mà cũng ko nhỏ, tôi buồn lắm... Trong nhà chỉ có bà ngoại và ba má, ko anh chị em, một mình tôi ôm nổi niềm tâm sự bối rối " tôi ko fải là con ruột của ba má? tôi là đứa con lạc loài? ai là ba má ruột của tôi? Tại sao tạo tôi ra trên đời này lại bỏ rơi tôi?'' suy nghĩ này tôi khóc...khóc rất nhiều và tâm sự với C.. nó nhìn tôi bằng ánh mắt cũng đầy nước mắt( nó cùng khóc với tôi) nói:" mày buồn như thế? nếu ko tìm ra sự thật thì mày sẽ buồn như thế & cứ thắc mắt mãi ko giải đáp được, tao sẽ ủng hộ mày, tao sẽ cùng mày đi tìm hiểu sự thật". Tôi như người rơi xuống biển, nó là cái fao cho tôi sức mạnh. Tôi và nó bắc đầu đi tìm hiểu, tôi dấu ba má sự việc xảy ra ngày hôm đó....
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2007 16:28:02 bởi tammit@0308 >
    #2
      tammit@0308 04.02.2007 22:06:21 (permalink)
      ....Đã gần đến ngày sinh nhật của A, sao tôi nhớ "nhà my" quá. Nhớ mỗi năm sinh nhật của những thành viên trong băng tứ quái là ko có khách mời mà chỉ có bốn đứa mà thôi. Đã hai năm ko có nhỏ C.. nữa.
      ... Sao tôi quên, ngày hôm đó C.. buồn lắm và nói với tôi:" Tao bị bệnh ung thư", trời ơi! mày đừng nói bậy ko nên, mấy bửa nay mệt tí thôi mà làm gì nói ghê thế, tao ít học đừng hù tao nha" nó nói:" bác sĩ nghi ngời chờ kết quả xét nghiệm" tôi an ủi động viên" chắc là nhằm với ai, chứ mập như mày mà ung thư nổi gì". Rồi cái gì đến nó củng đã đến nó ung thư thiệt, fải điều trị ở bệnh viện ung bứu. Phải nhận điều trị bằng hoá trị, toa đầu tiên điều trị nó sụt cân rõ rệt, tóc rụng trong thật là xấu xí, tôi nhìn nó mà nước mắt cứ chảy, nó nói trong hơi thở mệt nhọc:" ko sao, bác sĩ bảo chửa được, tao ko có chết đâu mà mày khóc".
      Rồi hết bệnh viện ung bứu qua đến bệnh viện FV, 12 năm thuốc ko bỏ ngày nào, chúng tôi đùa :" mày bị bệnh hoan tưởng, chứ ung thư gì mà 12 năm chưa chết." Nó cười :" Mấy người bệnh cách đây 12 năm nhập viện chung với tao chết hết rồi, mấy tụi bây nói vậy tao chết đừng khóc nha". Nó mơ ước:" tao chỉ cần sống thêm 5 năm nửa cho con tao lớn sẽ được 22 tuổi, nó sẽ đủ sức chăm sóc em nó, lúc đó tao yên tâm ra đi". Vậy mà....sao mắt tôi cay quá, chắc có hạt bụi nào vô tình bay vào mắt tôi rồi, tôi ko viết được nữa...
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2007 22:09:10 bởi tammit@0308 >
      #3
        tammit@0308 07.02.2007 20:47:08 (permalink)
        Rồi một bửa chiều buồn C điện thoại cho tôi và khóc thật nhiều trong điện thoại, nức nở nói:" Lần này tao bệnh lại, sao tao thấy lo sợ quá.." tôi an ủi" 12 năm đấu tranh cho sự sinh tồn, thì lần này... chắc cũng ko sao đâu, mày ra vô bệnh viện thường xuyên mà, ko sao đừng lo" ở bên kia nó vẫn khóc. ko yên tâm tôi chạy vội xuống nhà nó, sao mà nó đau đủ thứ chổ hết, tôi nói" thôi mày vào bệnh viện đi, chứ đau quá sao được". Đêm đó tôi ko sao ngủ được, thấy lo lo sao đó.Rồi nó nhập viện. Chúng tôi vào thăm nó mà... trời ơi, thương quá, nó như một cây khô ko có nước tưới.. quay mặt đi tôi dấu những giọt nước mắt ko cho bạn thấy, tôi cảm nhận được tôi đã và sẽ mất bạn vĩnh viển rồi. Ngày đó cũng đã tới...FV trả về... con còn nhỏ mẹ già ko đủ sức chăm sóc... chúng tôi chia nhau trực chăm sóc nó ở nhà. Căn bệnh ác độc đó hành hạ nó ở cuối đời thật tội nghiệp và thấy thương quá. Vậy mà nó vẫn đấu tranh cho sự sinh tồn ngày nào còn hơi thở là còn đấu tranh dù là trong tuyệt vọng. Ngày mẹ chăm sóc, chiều khi tan việc ở cơ quan tôi về, tôi D, A vệ sinh cá nhân cho bạn, xong tôi đúc bạn ăn bột ngủ cốc. Mà eo ơi nó ăn thấy thương lắm tôi hỏi:" mày ăn thấy có ngon ko?" Nó bảo:"ko ngon mà ráng ăn để mau hết bệnh"... Nước mắt ơi sao ko ngừng chảy...
        #4
          tammit@0308 13.02.2007 19:46:59 (permalink)
          Hôm nay nó ko ngồi dậy nổi nữa, tôi ngồi trên giường bệnh mà nước mắt ko ngừng chảy, tôi đã thấy mình mất bạn thật sự, ko còn nghi ngờ gì. Nằm trên giường mắt nó nhắm, mà tay nó lò mò tìm gí đó, tôi hỏi:" mày tìm gì tao lấy cho", nó bảo trong hơi thở mệt mỏi:" tao tìm khăn giấy" tôi hỏi chi vậy?" nó nói thì thào:" tao nghe mày bị bệnh nghẹt mũi, nên đưa khăn cho mày". Trời ơi! tôi đâu có bệnh hoạn gì. chẳng qua nhìn thấy bạn đau đớn trong cơn bệnh( thời kì cuối ung thư), mà nước mắt ko làm sao cầm lại được.Khi tôi chào nó về, thì nó bảo tôi lại sát gần mặt nó, nó đã đặt lên trên mặt tôi một nụ hôn , sao này là nụ hôn vĩnh biệt mãi mãi..và bảo tôi:" đêm nay mày ở lại với tao nha" Tôi nói :" mày bệnh nặng quá rồi quên hay sao? ba đâu cho tao đi đâu qua đêm bao giờ"  nó:" ừ, tao chắc là ngủ trước tụi bây quá".Đêm hôm đó tôi về ko sao ngủ được...
           
           
          #5
            tammit@0308 27.02.2007 21:10:52 (permalink)
            Hôm ni, tôi mới vừa đi thăm mộ bạn về. Sao tôi thấy mình trống rỗng....
            #6
              tammit@0308 27.02.2007 21:15:34 (permalink)
              Buồn quá người ơi, biết viết gì?
              Buồn cho nước mắt đọng bờ mi...
              Eo ơi! nhìn trang nhật ký mà ko biết fải viết gì???
              #7
                tammit@0308 12.04.2007 08:16:51 (permalink)
                Những gì khi còn ở cạnh mình, thì thấy sao mà bình thường wá, khi mất đi sao tôi thấy hối tiếc vô cùng...Nhà mi có biết ko con trai nhà mi thi thổi kèn, đoạt giải nhất TP, nó bảo:" con được giải nhất, con mừng lằm Má ơi" rồi nó gởi tiếng kèn nó qua mạng cho tao thưởng thức. Ở nơi phương xa đó nhà mi có vui ko? có hạnh phúc khi các con mình giỏi ko?? Nó bảo nó học mới có 6 tháng mà đã bằng người ta học 10 năm, ôi con trai giỏi wá, tao thay lời nhà mi khen con trai như thế. Nhà mi có thể yên tâm được rồi đó, phương xa đó nhà mi hãy mở miệng mĩnh cười đi...hi
                #8
                  tinhtho17 17.04.2007 20:42:58 (permalink)
                   
                  Tammit à, mình biết đây là trang nhật ký, nơi mà bạn dành riêng cho người bạn của mình nhưng mình đọc thấy xúc động quá. Mắt mình nhoè từ lúc nào ko biết nữa, sự hụt hẫng khi mất đi người thân yêu luôn làm cho ta rầu nhiều lắm. Mít hãy can đảm lên nhé, bạn C của bạn chắc ko muốn mít buồn nhiều đâu, mình ko giúp gì được cho mít nhưng mình chia sẻ với mít niềm đau ấy. C sẽ luôn trong ký ức và trong lòng những người thương yêu cô ấy, cô ấy chắc cũng luôn dõi theo những người thân yêu...Mình ko nói nữa kẻo lại làm cho mít buồn thêm. Mít hãy cố lên nha.
                  MOng bạn gặp nhiều may mắn.
                  #9
                    tammit@0308 11.06.2007 08:23:17 (permalink)
                    Ko hề giận tinhthơ17 tí nào cã. Trong cuộc sống hiện tại Tammit có một người bạn đã bỏ Mit đi xa...mà mãi ko biết bao giờ quên được... nổi nhớ thương cứ vằn vặt maĩ trong tim...Người bạn đó đã cùng mit chia sẽ nổi vui buồn trong cuộc sống.Mà....nở lòng nào vội bỏ ra đi... trong khi cuộc sống tuổi đời còn rất trẻ... Mit rất cô đơn ( thật sự cô đơn)... nhưng trong cái thế giới ảo này mít laị có một người bạn hiểu và đồng cảm xúc với Mít là tinhthơ17.Tammit rất vui khi bạn động viên an uỉ mit, rất cảm ơn bạn tinhthơ  nhé....
                    #10
                      tammit@0308 11.06.2007 08:43:18 (permalink)
                      Hôm Sn của ta rất là vui, ta biết nhà my cũng có trong đó... Chúng tao vẫn để cho my một cái ly, một caí chén một đôi đủa, nhưng ko có 3 cây nhang ( ghê wá..hi...nhà my nhớ ko tuị mình đã quy định). khi nâng ly " happy brithday" tụi tao...khóc cho nhà my vắng mặt....Đã 3 năm, 3 caí SN của ta ko có nhà my...Mà my có biế ko? Ú A.. sắp có chồng, bửa hôm đó có ông xã tương lai đi nữa... trơì ơi.. tụi tao chọc wá chừng luôn. Đêm hôm, ta nằm mơ thấy nhà my hiện về. Sáng nay mở trang NK tâm sự với my... thì mới hay có người cùng cảm xúc với mình... ta rất vui... rất vui mà sao mắt cay wá....Tinhtho đã vào chia sẽ với tuị mình rất lâu, nhưng vì ta buồn cô đơn wá..ko muốn dở trang NK ra, nên ko biết tinhthơ đến.. mày biết nên goị tao trả lời phải ko??
                      #11
                        tinhtho17 15.06.2007 19:27:10 (permalink)
                        Mít ui, mình thật sự thấy mít có những người bạn thật đáng quý trọng, thấy cảm phục quá những gì bạn và mọi người giành cho nhau. Mình ko biết nói gì hơn là mong cho tình bạn ấy sẽ bền chặt, bền chặt mãi với thời gian. Mình cũng ko biết tại sao mỗi lần chỉ cần nhìn thấy trang này của mít là mình lại xúc động đến thế...ko biết viết gì nữa...
                        Chúc mít 1 ngày tốt lành nha
                        #12
                          tammit@0308 20.06.2007 22:03:26 (permalink)
                          Nếu tinhthơ ko ngại thì mình có thể viết chung một trang nhật kí. Ko hiểu sao khi lên mạng mình wen với tinhthơ, mình cảm nhận một thứ tình cảm mà mình đã nghĩ là bị mất vĩnh viển rồi, sao tự nhiên quay laị cùng với mình. Mình rất vui, ko biết tinhthơ đến với đến vơí mit bằng một tình cảm gì? Ảo phải ko? Nhưng mình vẩn thấy rất vui... Thật đó nha...
                          #13
                            tammit@0308 20.06.2007 22:38:17 (permalink)
                            Hôm ni trời lại mưa buồn quá.... Từ lúc nhà my bỏ ta ra đi, có những tâm sự ko biết cùng ai giải bày.... C... my có biết ko? Nơi phương xa đó nhà my có nhớ ta ko? ta rất nhớ....
                             Hôm đó khi nhận điện thoại của Mẹ, my đã hôn mê sâu.... lòng đau quá, từ cơ quan về nhà, vội xuống nhà của my. Trời ơi! Sao C nằm im thế kia, ngồi dưới giường bệnh của my mà nước mắt ko sao ngừng chảy... nắm lấy tay nhà my mà miệng cứ gọi mãi C ơi, C.. tao xuống thăm mày đây... mà sao cứ nhắm mắt lại ko trả lời... tôi nói :" nếu mày nghe tao gọi thì hãy nheo mắt cho tao nhìn thấy", thì tôi thấy chân mày nó cau lại. Thì ra trong tìm thức nó vẫn nghe tiếng tôi gọi, mà sao ko trã lời tôi??? Câu hỏi đó đến bi giờ vẫn ko có ai trả lời....
                            Nắm lấy tay bạn, tay trong tay tôi khóc thật nhiều... Trên khuôn mặt ko còn sức sống đó, có một giọt nước mắt rơi xuống, tôi lao cho bạn giọt nước mắt cuối cùng đó, và đùa  :" nằm trên giường bệnh mà còn nhõng nhẽo nửa" Chứ tôi đâu biết đó là giọt nước mắt chia xa mãi mãi... Rồi bạn đã trúc hơi thở cuối cùng trong khi tay tôi vẫn còn nắm lấy tay nó.... Tại sao? Taị sao lại gạt tao? Mày hứa tình bạn mình ko rời xa, sao này mình già thì  bốn bà già cùng vào trại dưỡng lảo, để ko làm phiền con cái, để tự chăm sóc nhau, bốn bà già sẽ sống trong tình bạn vĩnh cữu... Vậy mà.... thật hoang đường.... Cứ mỗi lần nhớ my, mắt tao thấy cay cay... ko viết nữa...
                            #14
                              tinhtho17 25.07.2007 19:56:11 (permalink)
                              Mít bị sao mà dạo ni lặn kỹ thế hả? Hay là axít tui hông chơi với tụi này nữa vậy?
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 17 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9