Thương một mùa trăng
Mẹ Theo y’ bài thơ Mẹ bằng tiếng Pháp của HND Gương Mẹ như vầng mây ngủ sắc Chiếu vàng xanh đỏ...thấm lòng con Tình yêu Mẹ, bút nào con tả Quê mẹ xa rồi cách núi non * Từ ngày con được chào đời Bên vòng tay Mẹ, chiếc nôi yên lành Con vào giấc mộng tinh anh Vì nghe tiếng hát dịu thanh mẹ hiền Sữa nguồn trong Mẹ triền miên Nuôi con khôn lớn lòng riêng ngập tràn Nụ hôn thương thật nồng nàn Giọt đau tan biến nhẹ nhàng tình thâm Máu con hòa sữa từ thân Vào lòng tim nhỏ hòa chan khắp người Tâm hồn Mẹ đẹp tuyệt vời Tựa bên bóng mẹ yên đời ấu thơ Dìu con từng bước âu lo Mỗi khi vấp ngã con chờ Mẹ nâng Đôi tay non, trí bâng khuâng Ôm lòng biển cả lâng lâng vạn màu * Giờ đây lưu lạc về đâu ? Xứ người nhớ mãi một bầu yêu thương Bên tai con vẫn còn vương Vẳng nghe tiếng Mẹ thân thương vô bờ Đặng Xuân Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2008 22:52:42 bởi BĂNG NGUYỆT >
Lẻ bóng Gởi chị Vũ Thị Phương Lan Người bên thềm cửa ngắm mây Mắt chờ vẽ bóng chim bay in vào Bức tranh sống giữa trời cao Với nền xanh nhạt pha màu trắng trong Trôi dài như thể nguồn sông Xuôi theo chiều gió soi dòng thế gian Bóng mây che chiếc lá vàng Bay theo trong gió ngỡ ngàng đơn côi Bỗng đâu thời tiết trở trời Heo may lạnh buốt thương người biệt xa * Người về cảnh Lạc mịt mờ Thâm sâu nhớ mãi chiều tà tiễn đưa Âm thanh vắng tiếng người xưa Phím tơ ngưng nhịp, thơ chưa trọn vần Đặng Xuân Linh
Xuân lạnh và mơ hồ Hôm nay buổi sáng đổi màu da Bông táo mầm nhô trổ nhánh già Mơn mởn lá non màu biếc mới Chim mừng ngửa cổ hát xuân ca Ngồi bên chậu cúc ngắm mùa xuân Mà nhớ thuở nào dạo bóng râm Che đỡ nắng hanh tia ngọc chiếu Ngó trời suy tưởng dạ bâng khuâng Hư hư thực thực cõi sơn khê Tư tưởng đầu xuân thiệt nhớ về Khe khẻ thâm trầm vương gót cũ Hay là vọng hướng buổi chiều quê. Nhớ Sài Gòn một thời mơ tiếc Hạnh phúc mân mê ngã bóng chiều Tay vói hư không sương khói tỏa Đất trời xưa mộng hóa tiêu điều. Tạm nương quán trọ hoài thêm nhớ Hơi đất trời quê lẩn quẩn đây Bên cạnh âm ba còn vẳng vọng Của người năm ấy vẫn vương đầy. Đặng Xuân Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2008 22:56:28 bởi BĂNG NGUYỆT >
Thôn nghèo Dù chưa nhìn thấy cảnh thương tâm Tôi cũng cảm thông nổi nhọc nhằn Đọc mấy vần thơ em kể lại Tâm tư nghe nhói trí mang mang * Thương người nghèo khó biết làm sao ! Không đủ đức tài chuyển bể dâu Tình cảm thâm sâu thêm nghĩ ngợi Xa thôn vắng, chẳng thấu trời sầu * Thấm buồn cảm xúc người đau khổ Trắc ẩn bên lòng ý trọng khơi Bao cảnh tả tơi vì thiếu thốn Đôi tay bé nhỏ thật chơi vơi Đặng Xuân Linh
Bốn mùa (Tự xướng họa) Xuân Đầu xuân trở giấc của muôn cây Hoa lá thắm tươi nụ mới gầy Trai trẻ hưởng xuân vui vận vật Tuổi già ngắm cảnh thưởng trời mây Mai vàng hé nhụy sang năm ngọ Đào tím ngát hương khởi sắc ngày Mừng đón gió xuân niềm rộn rã Quên đi tất cả ấy khuây khuây Hạ Bóng hè sân trước rọi tàng cây Gió nhẹ xuyên qua phất nhánh gầy Rắc rắc lá vàng rơi thãm cỏ Run run cành nhỏ đẩy chùm mây Bình trà sen ngát nhìn hoa nắng Mái tóc sương pha thấm tháng ngày Giờ rộng vẫy câu ghi kỷ niệm Thời gian rút ngắn để làm khuây Thu Heo may gió buốt lắc cành cây Cội nhánh trơ trơ cánh bướm gầy Rơi rớt lá vàng đầy trước ngõ Bay bay khói xám lẫn trong mây Mưa mưa, nắng nắng thay thời tiết Sáng sáng, u u đổi sắc ngày Sương lạnh trời thu buồn thấm thía Mùa mùa luân chuyển cố tìm khuây Đông Thu tàn đông đến tuyết đầy cây Cành trắng phơ phơ nhạn sáo gầy Lá rụng, thỏ, chim chui mất dạng Mưa rơi, gió, bão kéo theo mây Nước tràn cây ngã thương bao cảnh Đồng ngập nhà nghiêng lụy lắm ngày Ảnh hưởng thiên tai gây thảm họa Gió ơi ! bão hỡi ! hãy làm khuây Đặng Xuân Linh
Cất dùm ý thơ Vần thơ cất giử gói hành trang Đượm ý tâm tình mộng khó tan Sắc phượng tô son mùa giả biệt Niềm riêng tâm sự gởi trao nàng Lục bát đề thơ tỏ mấy dòng Vườn mơ nở rộ sắc hương nồng Tõa muôn nhụy thắm đầy hoa lá Xao xuyến xem qua hiểu tấm lòng Anh gởi bài thơ bảo cất dùm Tình anh một thuở lá thư hồng Ý mơ tưởng họa lời như gợi Bìa rách chữ còn đậm ước mong Anh trao mẫu giấy xếp vài trang Trong bức tranh thơ chữ thẳng hàng Âm điệu hồn nhiên tình đậm nét Vần thơ ý nhẹ cảm mây ngàn Đặng Xuân Linh
Một tấm tình Hôm nay phương trời vắng vẻ Ngày mai trăng sáng anh về Tình sâu hóa ra lặng lẽ Tâm tư in dấu mọi bề Nghĩa ân bao tình lưu luyến Tấm thân dầu dãi phong trần Ân nặng lòng càng xao xuyến Núi sông gởi tận hồng tâm Vườn thu vàng nâu hoa lá Trời xa quê cũ thăng trầm Người đi sang bờ xứ lạ Đó đây dấn bước dặm ngàn Sóng ngầm lặng lờ bọt biển Non cao sừng sững đón mây Hoàng hôn chân trời xanh tím Thả hồn theo cánh chim bay Đặng Xuân Linh
Nắng đồng quê Bông trang gầy guộc cạnh cây hoè Hanh quá đi đâu tránh rám hè Đậu nhánh trời mơ đôi bướm trắng Ôm cành nhạc trỗi mấy cầm ve Chu chu đầu ngõ loài tu hú Chíp chíp ngọn cây giống chích chòe Đăng đẳng ngày dài tơ nắng tỏa Bên song lặng lẽ phủ mành tre Đặng Xuân Linh
Chỉ là giấc mộng Đời như giấc mộng mây trôi Người đi biển Bắc kẻ dời phương Nam Lạc loài gió cuống bên đàng Một nguồn nước chảy tách ngang đôi dòng Cõi đời trùm phủ bụi hồng Lạnh lùng nhân thế bũa vòng giăng tơ Giàu nghèo vạn thể mịt mờ Hoa mai nẩy lộc mong chờ gió xuân Phấn hương rồi cũng phai tàn Bay theo trong khói tan dần trùng khơi Chỉ còn nắng tỏa sương rơi Vài chim nhạn lạc nửa vời trên cao Vườn xưa bát ngát hoa đào Đều là giấc mộng đi vào hư không Đặng Xuân Linh
Nắng nghiêng Những sợi tơ vàng vệt bóng xiêu Ánh tà nhòa nhạt vẻ cô liêu Chân trời vàng tím in đồi núi Với cảnh chiều rơi quạnh vắng nhiều Những sợi tơ vàng soi ánh nước Ngược dòng phương ấy nhớ trời mơ Mơ về thôn vắng tìm nguồn suối Nguồn suối tình thương thuở tuổi thơ Những sợi tơ vàng dần liệm tắt Luồng qua ngược chiếu tím chân trời Xạc xào ngọn gió đưa cành lá Khơi lại tình quê, cảnh tuyệt vời Và một chiều quê ngày giả biệt Tìm nơi bến lạ mộng đầy hương Chim bay vẹt áng mây ngàn dặm Chở cả vui buồn lẫn mến thương Đặng Xuân Linh
Một chiều anh đi Nắng chiều gợi nhớ quê nhà
Hồn lâng lâng tưởng bến phà năm xưa
Tìm đâu thăm hỏi nhà thơ
Người đi vắng dạng tâm thư dấu giày
Tâm tư gởi gắm mây bay
Giận hờn rồi cũng qua ngày thế gian
Sầu thương, thân ái cũng mang
Giàu nghèo đã có nắng vàng trời thơ
Cỏ cây đâu có đợi chờ
Mưa rơi cứ mọc bên bờ lối đi
Dù rằng buồn chút cố tri
Xuân hồng một thuở mong gì tầm tin
Nắng mưa đá cũng chuyển mình
Lòng tôi giữ mãi tâm tình trước sau
Hâm hoài nét chữ ra vào
Niềm vui là đó trăng sao thợ trời
Anh đi tôi ở chơi vơi
Bao nhiêu điệp khúc dòng đời trường mơ
Vui câu tự nhủ bằng thơ
Mươi mùa lá đổ nhiều ngơ ngẩn hồn Đặng Xuân Linh
Độc ẩm Trời xa vắng lặng cõi tuần hoàn
Tuồng kịch buồn vui giữa chợ trần
Giấc mộng đã dời ngoài vạn dặm
Xây đời còn lại lối ngày xuân
Một thân độc ẩm chốn xa xăm
Thơ phú riêng mình tặng với tâm
Đừng trách thơ nầy sao lẩn thẩn
Kết bằng ký ức lẫn bâng khuâng
Uớc mơ bé nhỏ xoa tâm sự
Ai bảo rằng điên cũng thỏa lòng
Sàn sãi nhiều khi thêm chí lụy
Thôi thì thả nổi cả hư không
Ngồi xem thơ cũ ngẫm thêm buồn
Mình đối ẩm mình rọi bóng đơn
Thơ gởi lên non ai thấu đáo
Chỉ là nhòa nhạt đỉnh chiều hôm
Ta cùng bóng luận thơ khuya khoắc
Hình bóng cận kề dưới ánh trăng
Chung thủy theo tôi tròn xứ lạ
Ngày ngày luôn chuốc trắc vần bằng
Năm nay tuổi chất đẩy thêm lên
Còn sống còn vui vận vẫn bền
Ngất ngưỡng một mình trong góc vắng
Bạn bè chẳng gặp được bao tên
Bên áng một mình gợi ý mơ
Ngày qua cứ đếm giữa tâm tư
Trang đời hồn trải về cung nguyệt
Lặng lẽ tha hồ phú với thơ Đặng Xuân Linh
Ngày sinh nhựt Tặng NHT Đóa hồng hé nhụy vẹn đài hoa
Sương điểm hạt châu chiếu sáng lòa
Tháng tám vầng dương đầy giáp tuổi
Ngày đầu ánh nguyệt lặn chương tòa
Nửa đời trôi giạt dòng thơ tả
Vạn dặm khắc ghi giấy bút nhòa
Noi dấu đời xưa soi ánh đuốc
Để cho con cháu đượm chan hòa Đăng Xuân Linh
Thiên nhiên Xuân đến xuân đi dưới cõi trần Hưởng xuân mới rõ sắc thanh tân Non cao ghềnh đá nhìn xanh thẫm Đất rộng trời cao ngắm trắng ngần Rừng lá quen sương cùng gió bão Muôn chim dạn cánh với mây ngàn Thiên nhiên lắm cảnh người thay đổi Kẻ khổ người vui lẽ bụi trần Đặng Xuân Linh
Vọng tưởng Anh đi phân nửa đời lưu lạc Than thở thêm buồn với nhớ nhung Mây cuộn bay xa vì gió tạc Góc trời thui thủi nỗi thương vương Xa xôi ngoảnh lại hướng quê nhà Chẳng nghĩ đi rồi mãi biệt xa Buồn xếp tàng y trong trí nhớ Đời anh không giống cảnh Kinh Kha Một ngày, trở lại mái nhà xưa Nhặt cánh hoa rơi dưới bóng dừa Để giữ sắc hương vào mộng cũ Cho tròn ước vọng buổi chiều mơ Hương đất nước, thôi đành khuất lấp Ai người xoay gió trở thành thơ Anh nguyền đáp lại lời son sắt Nhưng chỉ là mơ mộng ước mơ Đặng Xuân Linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: