Thương một mùa trăng
Tự tu
Trần ai thấu đáo đó nhàn du Tự tránh mây giăng vẹt chữ tù Ráng luyện dằn tâm lành trí giác Cố tìm diệu lý lánh sương mù Thương không câu chấp là nhân nghĩa Ghét chẳng lời chê ấy đức tu Gát bỏ niềm riêng vui mọi việc Đừng hờn chi chút đãy công phu Đặng Xuân Linh Tự tu Đâu màng thoát kiếp nhập Tây Du Chẳng trách trần duyên, chẳng vướng tù Ngủ uẩn theo trêu vờ điếc lác Bát phong có động giả đui mù Không tham, không hận tâm thanh tịnh lánh dữ, làm lành tánh tự tu Vui sống yêu đời, ai có hỏi Rằng ta vốn thật gả phàm phu Chu Hà Kính họa với chị cho vui chứ Chu Hà còn khuya mới được như vậy hehehe Tự lòng Nói ra tất dạ chuyến tâm du Ý rặc lòng thanh, khó đượm tù Thơ phú nhẹ nhàng, câu học hỏi Trắc bằng diệu vợi, luật xoa mù Thắm tươi mấy nghĩa khơi yên tịnh Vui vẻ bao từ gợi thiện tu Cởi mở tâm tư người mến mộ Cõi nầy chưa thóat cảnh thê phu Xuân Linh
Bình minh Nắng sớm tràn dâng ngập cánh chim Nô đùa nhảy nhót trước sân thềm Niềm vui ngọc cỏ sương huyền chiếu Chan chứa vầng dương hé mở rèm Trong khóm lan nhiều màu rực rỡ Thủy tien nở nụ tiết còn đông Vườn tôi nhuôm thắm trên nền cỏ Tô điểm viền xanh đỏ tím hồng Ngọt ngào nhụy tỏa thắm hương say Nâng nhẹ cành hoa nụ ngát đầy Thơ vận đôi câu vinh với cảnh Hưởng cùng gió thoảng chốn đoài mây. Đặng Xuân Linh Bordeaux, 25-02-2000
Viếng Hà Nội Thời son trẻ bao giờ biết đến Tỉnh nước nhà nghe tiếng xa vời Chỉ tường vài quận vài nơi Viễn phương mới tiếc vòm trời năm xưa Lòng hằng ước vì chưa thăm viếng Cảnh Hà Nội danh tiếng phố phường Đã nhìn ba sáu tên đường Phố đồng, phố vải…phô trương…đủ hàng Một dãy đường trang hoàng một thứ Muốn tìm chi tuần tự dễ dàng Vòng quanh gần đó Hồ Hoàn… Kiếm thần, rùa tháp, sử vàng còn ghi Đền Ngọc Sơn cầu tri Thê Húc Đường vào đền trồng cúc đỏ vàng Đến đền bia sử miếu văn Người xưa còn để danh vang lưu truyền Nơi Côn Sơn có đền Phạm Lão Lệ Chi Viên một dạo thảm sầu Năm trăm năm, tích còn sâu Thương người trung nghĩa thâm bâu oan hờn Sông Lục Đầu, Bạch Đằng oai dũng Thuyền xâm lăng bị thủng bẫy chông Phạm, Trần hình sắc thong dong Nơi nào di tích cũng đồng đi xem Hết kỷ niệm Long Biên tìm đến Bước lên cầu tiến triển bao xa Nửa chừng trở lại mệt nhòa Nước song màu đục Hồng Hà về đâu Tìm một nơi khơi màu thong thả Để nghỉ ngơi vì đã đi lâu Hồ Tây trở lại lên tàu Lững lờ trôi nổi canh thâu chiều tà Thấy xa xa màu ngà trường Bưởi Xem một vòng chỉ mới gọi là Từ Nam bay đến Bắc Hà Để thăm cho biết, nay nhà một ngôi. Chùa một cột bao đời còn dấu Bước lên chùa soi thấu bên trong Một tuần dạo cảnh chưa xong Trên đầu đội nắng, đi vòng bao lơn Còn bên cạnh lăng sơn màu trắng Chắc một đời đăng đẳng khó nguôi ! Bên trong nằm nghỉ một người Cầm đầu non nước đã rời nước non Đặng Xuân Linh Bordeaux, 07-03-2000 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2008 06:53:42 bởi Viet duong nhan >
Nửa mảnh trăng
Cỏ xanh đồng vắng cảnh yên lành
Xa lắm quê nhà mấy khúc quanh
Nửa mảnh theo mây trăng uyển chuyển
Chùm sao tựa gió ánh long lanh
Trời thu nắng tắt châu mài khách
Hướng Bắc mưa giăng phủ bóng mành
Kỷ niệm đơn sơ ghi bến tựa
Mộng về quê cũ thật mong manh
Đặng Xuân Linh
Tình quê
Yêu cảnh làng quê cuộc sống lành
Con đường nho nhỏ chạy quanh quanh
Tuổi già thơm thảo không tranh lợi
Trai trẻ hiền hòa chẳng cậy lanh
Sáng sớm thăm thân kề trước ngõ
Tối về thưởng nguyệt cạnh bên mành
Đời nay vật chất làm điên đảo
Nếp sống dân lành quá mỏng manh
Chu Hà
Nửa mảnh trăng
Cỏ xanh đồng vắng cảnh yên lành
Xa lắm quê nhà mấy khúc quanh
Nửa mảnh theo mây trăng uyển chuyển
Chùm sao tựa gió ánh long lanh
Trời thu nắng tắt châu mài khách
Hướng Bắc mưa giăng phủ bóng mành
Kỷ niệm đơn sơ ghi bến tựa
Mộng về quê cũ thật mong manh
Đặng Xuân Linh Tình quê Yêu cảnh làng quê cuộc sống lành Con đường nho nhỏ chạy quanh quanh Tuổi già thơm thảo không tranh lợi Trai trẻ hiền hòa chẳng cậy lanh Sáng sớm thăm thân kề trước ngõ Tối về thưởng nguyệt cạnh bên mành Đời nay vật chất làm điên đảo Nếp sống dân lành quá mỏng manh Chu Hà Đồng quê Nắng ấm bờ đê cõi mộng lành Đường mòn khúc khuỷu quẹo co quanh Bà con hòa nhã thôn lâng quí Quyến thuộc đậm đà nghĩa trí lanh Công việc miền quê là trái ngọt Chén trà lá biếc nghỉ hiên mành Không màng vật chất cầu yên ổn Áo vải ấm lòng , mặc chiếu manh Đặng Xuân Linh
Vĩnh biệt Kính gởi hương hồn anh Lê Văn Mới Trăng tròn còn bóng một thân yêu Vầng khuyết anh về chốn tịch liêu Đã phủi bụi trần tầm cực lạc Sẽ vào đất Mẹ luyện Thiên điều Anh rời tâm trí hồn đơn lạnh Chị tiếc nghĩa tình cảnh quạnh hiu Dù vậy quê xưa đành trở bước Bồng Lai thanh trược được tiêu diêu. Đặng Xuân Linh Ngày 16-09 AL, 13-10-2000
Trưng Vương Hận Tàu vì nước trả thù riêng Em chị cùng nhau tháo xích xiềng Tô Định hồn phi thua xiểng niểng Nhị Trưng ách mở giữ bình yên Chọn ngày xưng đế, tìm người giỏi Yêu nước lo dân, tạo phúc hiền Còn đất trời, còn danh vạn thuở Anh thư trung liệt mãi thiên niên Đặng Xuân Linh Nhị Vị Nữ Vương
Sử cũ viết rằng vì hận riêng
Xét ra chẳng phải: nghĩa thiêng liêng
Cùng chồng sáng tối bàn ơn nước
Đối địch ngày đêm cởi xích xiềng
Cờ tới phất ngay xua giặc giã
Vận về chụp vội tạo bình yên
Thù nhà nợ nước Hát giang trả
Nhị vị Trưng Vương ngát vạn niên
Nguyên Đỗ
Trưng Nữ Vương
Nợ nước thù nhà hợp ý riêng
Trên vai một gánh nặng thiêng liêng
Thương chồng khí tiết tròn trung nghĩa
Chống địch gian manh tháo xích xiềng
Tiếng trống Mê Linh vang bến đổ
Màu cờ Đất Việt phất non yên
Hát Giang dấu vết còn ghi mãi
Hình ảnh hai Bà sáng ức niên
Đặng Xuân Linh
Trưng Nữ Vưng Nợ nước, thù nhà rửa hận riêng Đuổi quân xâm lược tháo gông xiềng Cưỡi voi xông trận không lìa giáp Giục ngựa sa trường chẳng hở yên Hán Tướng kinh hồn trơ tánh ác Gái Nam rạng mặt sáng tâm hiền Cung vàng điện ngọc đâu màng tưởng Mượn nước Hát Giang rửa muộn phiền Chu Hà ăn gian Chị một vần "Niên"
Nửa mảnh trăng Cỏ xanh đồng vắng cảnh yên lành
Xa lắm quê nhà mấy khúc quanh
Nửa mảnh theo mây trăng uyển chuyển
Chùm sao tựa gió ánh long lanh
Trời thu nắng tắt châu mài khách
Hướng Bắc mưa giăng phủ bóng mành
Kỷ niệm đơn sơ ghi bến tựa
Mộng về quê cũ thật mong manh
Đặng Xuân Linh Tình quê Yêu cảnh làng quê cuộc sống lành Con đường nho nhỏ chạy quanh quanh Tuổi già thơm thảo không tranh lợi Trai trẻ hiền hòa chẳng cậy lanh Sáng sớm thăm thân kề trước ngõ Tối về thưởng nguyệt cạnh bên mành Đời nay vật chất làm điên đảo Nếp sống dân lành quá mỏng manh Chu Hà Đồng quê Nắng ấm bờ đê cõi mộng lành
Đường mòn khúc khuỷu quẹo co quanh
Bà con hòa nhã thôn lâng quí
Quyến thuộc đậm đà nghĩa trí lanh
Công việc miền quê là trái ngọt
Chén trà lá biếc nghỉ hiên mành
Không màng vật chất cầu yên ổn
Áo vải ấm lòng , mặc chiếu manh
Đặng Xuân Linh Lạc cảnh ? Thuyền trôi lơ lửng nước trong lành Từng đám lục bình cứ lượn quanh Cuộc sống thanh nhàn không đếm vội Hương đời tao nhã chẳng cần lanh Đồng quê trí gởi theo sông rạch Phố thị hồn trao giữa lưới mành Vật chất đua đòi hay lạc cảnh ? Còn lo gì nữa chuyện mong manh! Gia Linh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.09.2008 03:10:48 bởi Nguyen Gia Linh >
Hè Vĩnh biệt Giấc mộng tuổi ngày thơ Về dĩ vãng xa mờ Còn sót trong tâm tưởng Gởi tặng người tương sơ Biết người ấy mến tôi Nhưng số mệnh định rồi Lòng nầy từ muôn thuở Như mây lững lờ trôi Chiều tan học về lẹ Người ấy thường đến nhà Ngồi xem tôi phụ mẹ Dọn bưởi với thanh trà Vẫn như ngày, ngày qua Người ấy cứ đến nhà Rồi phượng hồng sắp nở Hỏi gần, lại hỏi xa Rằng tôi mến ai chưa? Tôi bang quơ lời thưa Con chim nhỏ tung cánh Với hình bong chiều mưa Qua đôi mắt nhắm nghiền Người chúc lời từ biệt Tôi hiểu đó tình riêng Không thể so hơn thiệt Từ ấy không còn gặp Cùng người tình tự lập Theo con đường yêu thương Dù gian nan tràn ngập Năm tháng dài đưa đẩy Lần dắt con đến trường Người cũng đi trên đường Thoáng nhìn nhau rồi mất Phút giây đó đã qua Chỉ một lần gặp gỡ Chợt nhớ ngày đã xa Của mùa hoa phượng nở. Đặng Xuân Linh Bordeaux, 12-1999
Hương đất nước Mười mấy năm từ xa trở bước Đặt chân trên đất nước thân yêu Nhìn quanh cây cối thật nhiều Trên đường lắm kẻ dập dìu trước sau Nào kỷ niệm hàng cau lá thắm Nào bạn xưa lặng ngắm nơi đâu Vườn cây « xanh biếc một màu » Thật nhiều trái ngọt trời Âu sao bằng Bao thửa ruộng như hằng đã thấy Cảh thiên nhiên phủ dấy tà dương Hai mùa mưa nắng gió sương Đến đông cây trái mùi hương vẫn còn Trái thanh long hồng son đẹp đẻ Bưởi thanh trà có vẻ thanh cao Vị thơm mọng nước ngọt ngào Huệ Lan hoa sứ, thứ nào cũng xinh Dù cách biệt thâm tình vẫn nhớ Nghĩa thôn xưa bao nỡ lìa xa Phải chăng định mệnh như là? Đành cam lạc long xót xa xứ người Đặng Xuân Linh Bordeaux, 02-2000
Hẹn chiều cuối tuần Chièu cuối tuần anh hẹn Quảng đường vui trọn vẹn Cùng ra chợ Bến Thành Bên nhau vài câu chuyện Niềm hân hoan khó tả Đến chổ nhiều lối ngả Phải theo chiều vòng quanh Quách Thị Trang tượng đá Anh trao xe đạp lại Tôi nhìn theo có phải ? Đi thật gấp gặp ai Cùng nhau vui chẳng ngại Cười nói như còn kịp Vui vẻ đến đúng nhịp Mượn gió đùa dùm mây Anh quên chẳng từ biệt Mây đến đây tan biến Với khung trời xao xuyến Tôi quay đi thẹn thùa Ý nghĩ đều xoay chuyển Thoáng buồn cho thân phận Trách mình quá thật lòng Người rẻ lối chờ mong Chẳng nghĩ ai thờ thẫn Lẻ loi mình trở bước Với chiếc xe về ngược Vời vợi đến cửa nhà Đẩy xe vào ngả trước Tôi thấy nặng hơn nhiều Mặt dàu dàu buồn hiu Chị hỏi sao buồn thế? Hư xe gió ngược chiều! Ai biết đó là ai? Là một người bị đày ? Thi nhân, nhà khoa học ? Hoặc là người tỉnh say ? Đến với anh là ai? Chỉ riêng tôi biết mặt Mà tôi thường lo mất Vì không biết ngày mai ! Đặng Xuân Linh
Nhớ Xuân Để hồn quay lại cõi trời đông Trâu gậm cỏ xanh ở ruộng đồng Mai nở đón xuân, vàng trước ngõ Trúc lay đùa gió, biếc ben sông Thấm buồn kẻ ở vùng sương lạnh Gợi nhớ người đi chốn bụi hồng Man mác lòng vương mùa dạ lý Những ngày sum hợp thoảng hương nồng 2. Thời gian thắm thoát đã ba năm Tin tức quê nhà vẫn bặt tăm Khóm trúc bâng khuâng vương vấn lạ Cành mai trang nhã ước mơ thầm Xuân sang cả nước vui mừng đón Tết đến mọi nhà chúc mến thăm Mấy độ mùa qua đà vắng bóng Củi hồng lách tách, pháo vang âm. Đặng Xuân Linh Bordeaux, 02-2000
Thăm Trà Vinh Đi dọc thẳng hơn trăm cây số Xe lắc lư đường hố dằn dằn Trên đương liên tỉnh Hậu Giang Ruộng vườn bồi đắp đất tràn phù sa Cảnh bên đường điểm ngà trên lá Ngập màu xanh càbh quả chen nhau Giống như san sẻ niềm đau Tình người xa xứ làm sao nhạt nhòa Trong tâm trí dặn dò nhớ kỷ Chớ quên đi vì lý do nào Trái cây lục tỉnh ngọt ngào Nét tô phong cảnh đượm màu nhớ thương Thăm Trà Vinh chưa tường tỉnh lạ Xem một vòng chùa đá người Miên Ao sen chùa Phật trong miền Cây to lòi gốc tự nhiên lâu đời Ngồi ngắm hướng tuyệt vời sen trắng Uống nước dừa ngọt thắm quê hương Chim chuyền làm tổ náo nương Hoàng hôn phủ xuống tà dương khuất dần Đặng Xuân Linh Bordeaux, 02-2000
Vườn Hoa Claude Monet Mến tặng Anh chị Lê Văn Khiết, anh chị Nguyễn Trút Đỉnh để kỷ niệm buổi viếng vườn hoa Claude Monet Mùa Xuân sớm mây mù ảm đạm Cùng kéo nhau du lãm vườn hoa Monet danh họa tài ba Thiên nhiên màu sắc thiết tha gợi hình Tranh đủ loại cảnh tình đẹp đẽ Dầu xa xôi cũng ghé tìm trao Xem tranh cô gái xứ Đào Nét cong uyển chuyển tô màu đơn sơ Trong vườn hoa hẹn hò khoe sắc Đỏ vàng hồng xếp đặt xinh xinh Ngắm xem phong cảnh hữu tình Qua cầu dòng nước mây in bong mờ Nào bạn kể ước mơ ngày trước Pha những điều hài hước vui tươi Nhớ ngày đi học xa xôi Phất phơ tà áo nụ cười hồn nhiên Đến đoạn đường khuôn viên hoa cúc Cạnh một bên bụi trúc than vàng Lơ thơ liễu rủ buông màn Đưa tay tiễn cánh chim ngàn bay xa Vầng mây đen che mờ ánh sang Lối về nhà mưa án đường xe Chờ giờ tề tựu quán Tre Quây quần vui vẻ bạn bè hàn huyên Đặng Xuân Linh Bordeaux, ngày 17-04-2000
Chuyện tình đêm trăng Trăng treo ngọn trúc đong đưa Bóng ai thấp thoáng, hàng dừa xinh xinh Đứng bên giếng nước hữu tình Gởi hương theo gió, lộng hình vào tim Nợ duyên chắc hẳn phải tìm Lòng riêng người giữ nỗi niềm ai chưa ? Người đang múc ánh trăng khuya Đem soi lối mộng, khắc bìa tương lai Thẩn thờ theo ngọn gió mai Tương tư gối mộng, đêm dài nhớ thương Bóng hình, tâm sự vấn vương Ngày mai người viết thêm chương tình nồng ? Cho mình gởi tiếp chờ mong Để làm nhẹ bớt gánh gồng ước mơ Thương ai liễu yếu đào tơ Tâm tư sớm biết đợi chờ trăm năm * Hôm nay cũng buổi trăng rằm Bên người kể chuyện thì thầm năm xưa Đặng Xuân Linh Bordeaux, ngày 23-02-2002
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: