Thương một mùa trăng
Nhớ mãi đêm trăng Căn nhà bé nhỏ ngập hồn tôi
Tường giấy hoa vàng lộng bóng vôi
Mười mấy năm qua bao luyến mến
Sưởi lòng ấm lạnh lúc xa xôi
*
Ngàn dặm mây chiều, trăng viễn khơi
Thương về dĩ vãng ý đầy vơi
Ước mơ kỷ niệm ngày xưa cũ
Của tuổi ngây thơ chẳng hiểu đời
*
Ảnh hình người đẹp múc trăng mơ
Ánh sáng đêm rằm ngập ý thơ
Không thể nào quên bên giếng lặng
Cùng ai nối nhịp mấy đường tơ
*
Thời gian sương phủ, trắng màu mây
Hai mảnh tình nghèo mãi mãi đây
Còn thiếu vầng trăng bên xóm nhỏ
Cho mình tìm lại phút thơ ngây Đặng Xuân Linh Bordeaux, ngày 01-03-2002 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2008 04:49:29 bởi Viet duong nhan >
Dưới giàn hoa thiên lý Chiều nay có kẻ hồn ngơ ngẩn Thấy dưới giàn hoa dáng mảnh mai Sờ sững lặng yên như tượng đá Giật mình tay bạn khẽ bờ vai Ngát hương bông trắng miền quê ngoại Thiên lý hoa thơm tỏa miệt mài Thầm mến hoài mơ từ dạo ấy Một người con gái ở phương nầy Bút giấy lời thơ vịnh dáng mai Phất phơ vàng ánh nét trang đài Ngắm hoa thơ thẩn tình vương vấn Kỷ niệm về quê tưởng nhớ hoài Tâm sự bài thơ mộng tỏ bài Thương sao hình ảnh tóc mây bay Nhớ giàn hoa trắng ngày thăm ngoại Tưởng bóng nhà bên có dáng gầy Trở lại thăm quê ngập ý thơ Phủ đầy hanh nắng, gió mong chờ Bờ rào chẳng thấy người thương tưởng Xây đắp hồn xuân cõi bến mơ Đặng Xuân Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2008 04:44:39 bởi Viet duong nhan >
Tình đẹp trên chiếc tàu (Trích trong Nỗi niềm viễn xứ của Đặng Xuân Linh)
Kể theo chuyện phim Titanic Đặng Xuân Linh Chuyến hải du nhiều người vọng tộc,
Tầng trên đèn chói lắm người sang
Dưới là dân thứ, hàng lao bộc
Chen chút cùng nhau vượt sóng ngàn
Du khách trên boong nhìn cảnh lạ
Nước Anh trưởng giả lắm người đi
Dân nghèo chen lấn nơi tầng hạ
Cũng muốn ra khơi thỏa hiếu kỳ
Phòng tráng lệ dành hàng tử tước
Có nàng con gái đẹp như mơ
Với người không hẹn lời mai trước
Mẹ ép duyên con để được nhờ.
Anh chàng ỷ tước, lòng nghiêm khắc
Trăng lẻ tuổi nàng dạ ngẩn ngơ
Oanh yến lồng son buồn chán ngắt
Quyết tâm nhảy biển dứt đường tơ
Có chàng tãng tử người thanh thản
Rót ngọt vào tai, mộng chớ buồn
Trai gái hợp tình lòng chẳng chán
Chàng là họa sĩ đắm mê hồn
Gặp nhau chung ý hoa tình nở
Anh hỡi, yêu anh trọn cuộc đời
Hôn ước mẹ tìm sầu vạn thuở
Người đâu khắc nghiệt muốn buông lơi
Rủ nhau xuống tận tầng mờ tối
Leo lét đèn vàng cảnh sắc thơ
Vui nhảy điệu đờn không biết mỏi
Thỏa lòng phỉ chí một bài mơ
Ấy người biết được là tai biến
Tìm xuống bảo nàng : Kíp trở lên
Tâm tối là nơi không thể đến
Các đài chi đó bọn lênh đênh
Trốn xem trời nước đôi tình mộng,
Giữa biển mênh mông, thỏa nguyện lòng
Rồi bỗng đánh ầm như sóng động
Chiếc tàu định mệnh rước thương vong
Ngẫm đau oan trái lòng sâu hiểm
Đổ tội cho người lấy chuỗi xanh
Tang vật ghép vào rồi soát kiểm
Bắt chàng trói chặt buổi tàn canh
Nàng cứu chàng ra vòng buộc trói
Vượt nguy hiểm rõ chí anh hùng
Cửa then khóa nhốt ngăn tầng dưới
Bản ngã sinh tồn, đập phá tung
Người nhốn nháo tìm sinh lộ
Tàu cứ chìm dần quá hãi kinh
Kẻ níu, người la…đờn sóng vỗ
Tiễn đưa hồn đến bến an bình
Bao người giữa biển mờ sương lạnh
Tấm bảng nhường em, vĩnh biệt nàng
Tỉnh giấc nàng buồn cho số mệnh
Gục đầu nức nở chốn trời hoang
Thân được sống còn hồn đã mất
Áo choàng còn giữ ở bên mình
Thấy người quen trước không trao vật
Ngoảnh mặt che khăn, chối bỏ tình
Dây chuỗi ngọc nằm trong túi áo
Vô tình người khoát phủ vai nàng
Giữa khi náo động thời dông bão
Giấu trọn cho quên phút hãi hùng
Đã quyết giữ tròn dây chuỗi hận
Một đời kỷ niệm với tình yêu
Trên boong bóng bạn còn vương vấn
Như hiểu người xưa vẹn một điều
Buông tay nhìn bóng chập chờn sóng
Lẵng lặng trông theo chuỗi ngọc đời
Gởi đến người đi ôm giấc mộng
Cô đơn giá lạnh nước mây trôi Đặng Xuân Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.11.2008 07:09:50 bởi Viet duong nhan >
Ảnh Mẹ ngày xưa Tâm tình gom hết viết thành thơ Gởi đến quê hương trí thẩn thờ Nơi ấy ẩn tiềm trong ký ức Hương sen ngào ngạt, ngát thềm mơ * Dù cho xuống thác, đến non ngàn Người vẫn kiên trì chẳng thở than Gió rét sương sa không thấm mệt Vì con tân khổ Mẹ đâu màng * Ngày nay cách biệt ở phương trời Dáng Mẹ chưa mờ, nhớ chửa vơi Vạn dặm xa vời thêm thấm lạnh Dư âm còn vẳng khuyến bao lời * Trống đánh rền vang theo nhịp điệu Mây trôi theo gió, nước theo dòng Như tìm đến bến trời vương mộng Ngâm khúc lê thê ý nhạc lòng * Để hồn ôn lại hướng xa xăm Thầm nhớ hương đưa đêm sáng rằm Tãt cả xa rồi đời ảo ảnh Chỉ còn hình bóng ngự trong tâm Đặng Xuân Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.11.2008 07:07:20 bởi Viet duong nhan >
Hoài tưởng Anh uống cà phê, tôi uống trà Cùng nhau nhắc nhở chuyện mù xa Ghi câu kỹ niệm trang hoài tưởng Đếm lá giao mùa mộng thoáng qua Sen trắng bờ ao hoà cảnh sắc Cau xanh bụi trúc phủ cành già Gởi thân đất khách, lòng quê cũ Vời vợi trùng khơi vẫn đậm đà Đặng Xuân Linh
Tâm tư Hướng thiện là do sẵn thiện căn Con đường chơn lý gẫm suy tầm Xác thân tá gởi nơi trần thế Trí đức trao dồi phận ngũ quan Ai chác dữ lành thân mạc kệ Mình dầu phải trái tự kềm tâm Ra vào cố gắng lòng thanh thản Am hiểu nguyên do hết nặng oằn Đặng Xuân Linh
Nhớ lời buổi chiều thu Cũng một buổi chiều thu Đời như áng phù du Hợp tan tan rồi hợp Thời gian thoáng sương mù * Thoắt đã hai mươi năm Những bước chân âm thầm Muôn sao vẫn ngần ấy Mà lá thắm phai dần * Có những đêm thao thức Trăng sáng nhớ quê hương Lòng càng thêm ray rứt Cảnh sắc lạc miên trường * Vườn thu tràn hiu quạnh Bâng khuâng chợt nhớ nhiều Gió lạnh hồn phố cũ Thương lắm lời một chiều * Mộng ước đượm thành mây Mơ màng cánh chim bay Ngày đó xa vời vợi Hướng về đồng cỏ may * Bóng xuôi dài thư thả Mắt xem ánh chiều tà Nắng hoàng hôn nhẹ xuống Bên bờ tận bãi xa Đặng Xuân Linh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2008 22:03:59 bởi Dang Xuan Linh >
Ngày dông bão Gió rít từng cơn nhịp cánh song Nghe như sóng vỗ cuộn se lòng Trong thềm trầm lặng nơi thôn xóm Ngoài ngõ rạt rào chốn bão đông Đất khách ở đây hoài cố quận Mây đoài gởi lại mộng non sông Thân bèo trôi dạt xa bờ bến Nhớ đến mai đào cảnh trống không Đặng Xuân Linh
Hoàng hôn Nắng chiều ngã bóng nghiêng dài Làn mây gợn sóng do tay ai bày Vòm trời xanh trắng bay bay Nắng hồng dần lặn hết ngày bên hiên Đỉnh cao mờ mịt lặng yên Vời trông mù xám bên triền như mưa Mờ mờ gió thoảng đẩy đưa Không gian nắng tắt cũng vừa hoàng hôn Kìa là nước đọng mưa tuôn Giọt rơi tí tách nỗi buồn lâng lâng Đặng Xuân Linh
Thông cảm (Viết theo tâm tình của KC ) Mưa rơi từng giọt thấm mưa rơi Rơi mãi cuối đồi mới dứt thôi Mây phủ màn đêm sương tĩnh mịch Có người ngắm hướng tận xa xôi * Ngày tháng trôi qua thấm nguội dần Hồn bên con trẻ, biển sầu dâng Căn nhà hương ấm còn vương vấn Cách biệt đôi đời luyến nghĩa ân * Người sớm tạ từ nói biệt ly Chị ơi giảm lụy lệ hoen mi Ân tình chỉ bấy nhiêu ngần ấy Thân ái từ nay lẻ bước đi * Đưa tay bướm đậu dường an ủi Từ cửa trùng khơi đến bụi hồng Vỗ cánh bay quanh con với vợ Nương theo hồ điệp khắp gian phòng * Nuối tiếc vương vương bướm biệt cành Bóng hình còn lại thật tinh anh Chị ơi ! lệ chị rơi thành giọt Cho cạn vết sầu, giữa tuổi xanh Đặng Xuân Linh
Bình yên Sắc buồn buông nhẹ cả khung trời Ngàn ánh tia tơ cũng lặn rồi Trước cảnh sương sa cây ảm đạm Ngoài sân gió phủ lá tơi bời Chân đồi vướng vướng nhiều hơi khói Đàn quạ nheo nheo mấy chú mồi Nơi chốn nào yên chim ẩn trú Cùng nhau bay lượn giữa trùng khơi Đặng Xuân Linh
Bốn mùa Ngẫm nghĩ đôi vần tả cảnh đây Bốn mùa ấp ủ ở nơi nầy Thu tràn gió buốt xoay chiều hướng Đông buốt cành trơ chỉ áng mây Xuân thắm vườn con nhìn nụ trỗ Hạ tươi nắng cả thoảng hương gầy Bên hiên cảm thấy hồn thư thả Với tách trà sen mộng chẳng say Đặng Xuân Linh
Thu còn nuối tiếc Ngước lên vời ngắm non đầu Mây bay xuống thấp nhuộm màu âm u Không gian trầm lặng sương mù Thu buồn, thu đến rồi thu không về Sắc mờ nhạt bóng sơn khê Sầu thu lẻ bạn tư bề vắng tanh Chim đi lạnh lẽo tìm cành Nhành hoa đâu nữa, thôi đành xác xơ Bóng tà vừa đủ che bờ Sáng chưa tắt hẳn đã mờ mưa giăng Xuân qua hạ đến đây chăng ? Mà sao thời tiết còn hằn dấu thu ? Đặng Xuân Linh
Thư gởi bạn Một chiều cất bước hướng mây ngàn Hoa bưởi ngày về thấy trắng sân Đồng cỏ trâu nhơi lòng ấm áp Vườn cây chim hót tiếng vang vang Lời thư tình cảm viết thăm bạn Tia nắng bình minh rọi thấu đàng Hoài tưởng đôi nơi mình cách biệt Liễu buồn trước ngõ lá pha vàng Đặng Xuân Linh
Vườn xưa Phất phơ cành nhánh bên tường Quê hương của Mẹ có vườn mai xinh Hàng cao ngã bóng in hình Cây chanh, khế, bưởi đượm tình quê hương Liếp trầu vàng mướt mẹ ương Hoa lài điểm trắng, hoa hường trỗ bông Chuối xanh búp tím khai lòng Nào ngờ sóng nước ngược dòng vần xoay Để rồi trôi dạt mây đoài Nửa vòng trần thế năm dài xứ Tây Tiếc sao một thuở sum vầy Tưởng hoài hương vị ngát đầy vườn xưa Đặng Xuân Linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: