Thương một mùa trăng
Quê ngoại Hương trà quyện tấm hồn đơn Tưởng về quê cũ lối mòn còn đâu Hoàng hôn khói toả ngàn dâu Ánh chiều hồng nhạt pha màu cây xanh Tạo hoà thành một bức tranh Thiên nhiên ngàn ánh tia lành quê hương Nào cây nào trái trong vườn Linh Xuân nguồn suối miên trường an khang Ngày nay hết ánh trăng vàng Bụi tung đầy dẫy người tràn lối xưa Tìm vào thôn ấp buổi trưa Đến nơi quê ngoại đã thưa vắng người Đông Yên vườn cũ lạ rồi Người thân chốn ấy đã rời về đâu Từ khi chân bước qua cầu Thân thương thăm viếng đã lâu chưa về Chung quanh cây lá tư bề Thay vào quán nhỏ sum xuê khác thường Man man lòng chạnh niềm thương Mộng tìm quê ngoại như dường chiêm bao Đặng Xuân Linh
Trăng tháng chạp Vằng vặc trăng tròn hướng viễn khơi Ngước xem trong dạ vướng xa xôi Tình thương sao mãi còn li cách Sương lạnh, tia hiền phủ khắp nơi * Tuyệt vời đêm tỏ cảnh thanh thanh Thâm thẩm pha mờ tựa áng tranh Màn ảnh lung linh, sao nhấp nhái Nhìn trăng mà nhớ mộng ngày xanh * Gió đưa thoang thoảng lướt qua thềm Vời vợi trăng rằm sáng tự nhiên Lủng lẳng đèn treo đầu ngọn trúc Ánh vàng xoa dịu thật êm đềm * Chợt nhớ mùa xuân sắp cận kề Bâng khuâng với cảnh vắng tư bề Xuân về lạnh lẽo, xuân trầm lặng Cầm nhánh đào tươi thả mộng về Đặng Xuân Linh
Xuân thu Bao mùa xuân đến ở quê nhà Rồi lá bao lần rụng xứ xa Dòng nước cuộn theo qua sóng bão Núi đồi đứng sững chắng phong ba Trăng xưa còn đó, rừng cây đổi Nếp mới ở đây, ánh nắng hòa Lất phất tím đào hờ hững quá Ly hương có phải bản trường ca Đặng Xuân Linh
Làng xưa Quay về cung nhịp ban đầu Cao thiên đã nhỏ một bầu thắm tươi Tôi về bên ấy thăm người Là nơi tiếng khóc đầu đời còn vươn Thấy sao làng cũ khác thường Thời gian cách biệt một phương dặm ngàn Trí tâm đường vẽ dọc ngang Bức tranh sống mãi chiều sang bến bờ Sóng lòng chép lại bằng thơ Gởi về chốn cũ thương nhờ mây đưa Ngồi đây ghi lại dòng xưa Ngoảnh đời mà nghĩ như vừa chiêm bao Đặng Xuân Linh
Ngày mai Vắng buồn ngồi viết chuyện hôm nay Lưu lạc bao lâu nghĩ cũng đầy Đất khách trời Tây đành ở lại Quê người én Bắc chữa về ngay Một lòng vẫn nghĩ thôn quê ngoại Năm tháng còn vương buổi sớm mai Thương cháu miệt mài lo học vấn Hồn xuân xây đấp mộng tương lai Đặng Xuân Linh
Chuyện lớn nhỏ… Bột không có nước chẳng khuấy nên hồ Chẳng thành chuyện lớn, nhỏ lo…đẹp lòng Chỉ so mấy chuyện long bong Giành quyền đọ sức đừng hòng lực to Đồi cao cở dãy lô nhô Nằm ngang chắn lối ai vô đón rào Dù cho đồi núi bao cao Quyết leo lên đỉnh nhìn sao trên trời Sao mai một vị đủ ngời Có nhiều sao Hỏa in khơi dưới trần Thế gian khó ngắm vô ngần Chỗ kia lửa táp dần dần tràn lan Đốt lên nướng cháy hiền nhân Rụi tàn hung hiểm, xóa làng mộng thơ Đốt người chung lối chơ vơ Nỗi lòng xa xứ mong chờ giải khuây Ai dè lòng ngắn lòng dầy Nhạt nhòa giấc mộng xót đầy thương đau Cùng chung số phận vượt rào Nương nhờ xứ lạ tình sao mơ màng Dù cho đẳng cấp hèn sang Ra đi chẳng phải bậc mang chiêu bài Ngậm ngùi lòng khẻ thở dài Xứ người chim nhạn lạc bầy xác xơ Lời ra tâm sự trên tờ Xa lìa cố thổ sống nhờ xa xôi ! Ra đi nào phải dành ngôi Tinh thần nghĩa giúp cho người cô đơn Có đâu giận chữ dấu hờn Trăm năm vạn biến cũng huờn gió mây Đặng Xuân Linh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2008 16:11:37 bởi Dang Xuan Linh >
Họa bài Chuyện lớn nhỏ của Nữ Thi hữu Đặng Xuân Linh Núi thấp cao Dù cho đồi núi bao cao Quyết leo lên đỉnh nhìn sao trên trời ĐXL Sông hồ mặt nước long bong Phải ra giữa biển mới hòng sóng to Sợ rằng thuyền chẳng nhấp nhô Bỏ công săn đón cứu vô qua rào Lo gì ngọn núi thấp cao Khi lòng đã quyết ngắm sao trên trời Sao hôm dù thấy sáng ngời Một mình không đủ vàng khơi cõi trần Khó tìm trong ngọc trắng ngần Đã không bén lửa khó dần không lan Cốt tìm nâng đỡ hiền nhân Để đem vui vẻ xóm làng yêu thơ Quê người đời đã bơ vơ Sao đành dứt mối đợi chờ giải khuây? Hỏi ai dỗi ngắn giận dầy Sao không hòa dịu, chứa đầy thương đau? Đắng cay giờ đã mấy rào Tình người xa xứ, tính sao muộn màng Bây giờ nào đã giàu sang Làm thân khuyẽn mã lại mang lịnh bài! Từng đêm thở vắng than dài Thương cho cánh én xa bầy xác xơ Cuối năm lịch sẽ sang tờ Càng đau cái kiếp ở nhờ xa xôi Đêm nhìn sao xẹt đổi ngôi Cảm thông tình nghĩa giữa người cô đơn Hãy đem câu giận chữ hờn Xóa đi cho thắm thơ huờn trong mây Nguyễn Gia Linh
Tự tìm nguồn tim Mong tìm chơn lý gởi hương gầy Trần thế mấy ai công quả đầy Lên núi cố tâm,tầm nẽo Đạo Xuống ghềnh gắng chí kiếm đường mây Chữ Tu nào có non cao ấy Bến giác luôn nằm tim óc đây Trong trí ẩn tàng mà xử dụng Căn nguyên thấu đáo huệ tâm khai Đặng Xuân Linh
Nhẹ nhàng Vời ngắm trăng trong nhẹ cõi lòng Sáng soi cảm gợi ánh bên song Lối xưa bụi bám hàng cây phượng Đường mới tuyết tràn dãy núi đông Trầm lặng tia vàng thư thả toả Êm đềm khách lạ thảnh thơi trông Phải chăng thông cảm người xa xứ Khơi chút u hoài chạnh núi sông Đặng Xuân Linh
Hoài xuân Mong manh đào tím đẹp làm sao ! Sắc đẹp hoa tươi tả thế nào ? Rồi bỗng gió lay đàn bướm nhỏ Nối nhau từng cánh lả lơi chào * Tôi bỗng nhớ lại hình bóng Mẹ Khi người hướng mặt ngắm ra sân Nụ cười hiền dịu ngồi trên váng Nhìn cánh mai vàng dưới nắng xuân * Cứ vào tháng chạp Ba tôi nhắc : ‘Con lặt lá mai sẽ nụ đầy Để đúng đầu xuân tràn cánh nhụy Niềm vui nở rộ suốt năm dài’ Đặng Xuân Linh
Tình người xa xứ Xa cách phương trời mãi vấn vương Cho người năm ấy gởi ngàn thương Song hành từng bước đi vào mộng Muôn ánh sao khuya giữa bụi đường * Người đi thờ thẩn nghĩ mong lung Gợi nhớ ngày xưa sắc áo hồng Lất phất hoa màu đùa với gió Hồn thơ khơi lại khúc hương lòng * Bao mùa lá rụng đã đi qua Sống tạm quê người với bóng ta Vẫn giữ trong lòng hình ảnh cũ Nhớ lời nhắn nhủ buổi lìa xa * Thấm buồn chép lại mấy vần thơ Niêm vận trang đời ngập ý mơ Dù sắc thắm, hương thơm viễn xứ Dặn lòng tô điểm nghĩa mong chờ Đặng Xuân Linh
Đêm trăng Gió lay cành trúc đong đưa Thoáng trông bóng nhỏ hàng dừa dưới trăng Bên cạnh giếng nước đêm rằm Dáng xinh dễ mến âm thầm quay tơ Giếng sâu cô cứ thẩn thờ Thả cho giây xuống tận bờ nước trong Múc trăng bóng rọi trong thùng Gợn tơ óng ánh bồng bồng như tranh Mong lung sáng nhạt bên mành Lòng nghe vương vấn quẩn quanh mơ màn Ngày mai còn ánh trăng vàng Thế nào cô cũng làm tan tia gầy Múc thêm ánh sáng vào đầy Tôi mong được dịp tỏ bày ý thơ Bên lề giếng nước tình chờ Có ngàn tia sáng tim mơ thì thầm Đặng Xuân Linh
Nơi ấu thơ Một gánh đòn cân quả với cau Khăn theo dầu dải dạng pha màu Sáng ra Mẹ hướng đường quen thuộc Ngày đó bây giờ thấy nữa đâu * Đêm lễ Bàu Sen nơi Thánh thất Đồng nhi áo trắng nguyện kinh cầu Noẽl chuông vọng vang vang tỏa Lắng dịu lòng yên giảm vạn sầu * Lá sâm chung sống nghề đạm bạc Ồn ào náo nhiệt tiếng khua vang Xe đi chợ sớm cùng tranh thủ Buôn bán làm sao cho hết hàng * Tiếng chuông ngân nhẹ vẹt sương mù Đời sống cần lao ráng chỉnh tu Sân rộng Thánh đường soi đuốc huệ Là nơi phù độ kẻ công phu * Anh em cùng học viết chung bàn Thơ ấu vui tươi giấc mộng vàng Áo trắng thướt tha trời ước vọng Âu lo tóc điểm với thời gian Đặng Xuân Linh
Cảnh buồn tênh Bạn có cảm thông cảnh tịch liêu ? Mây bay lờ lững gió hiu hiu Thơ không kẻ đọc, người không họa Vời vợi khói lam quyện bóng chiều * Từng hạt mưa rơi tưới trúc vàng Làm tươi cỏ dại mát vườn lan Nơi đây vắng lặng người qua lại Chạnh nghĩ buồn tênh chốn dặm ngàn * Hè qua thu lại cũng như xưa Tôi ngại đêm về lắm bão mưa Vắng vẻ buồn mơ ngày cách biệt Niềm vui thương cảm, bạn là thơ * Thắm buồn bên cưả, ngắm cô liêu Nghe nhạc hồn quê, chạnh nghĩ nhiều Mây phủ,xa xa chim nhạn lạc Xuân trời nhen nhúm sắp canh chiều * Ngoảnh lại tình quê đầy kỷ niệm Tiếng chuông ngân khúc nhạc kinh dài Nghe như gợi cảm lòng thư thái Mà gió tha hương cứ miệt mài Đặng Xuân Linh
Chiều quê Văng vẳng chuông ngân tựa thúc hồi Kéo dài xao xuyến tấm đơn côi Im lìm cây bóng nằm soi nắng Lất phất ngọn cao đứng ngắm đồi Cúc đỏ sau vườn vừa chớm nụ Trúc vàng bên dậu cũng đơm chồi Vài đường bút vẽ hình non nước Với cảnh chiều quê, ảnh tuyệt vời Đặng Xuân Linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: