Thương một mùa trăng
Chúa Chổm 4 Trích trong truyện cổ Việt Nam
Đặng Xuân Linh
Chổm về hỏi mẹ thiết tha
Bà rằng cha bị cọp tha lâu rồi
Quyết tâm Chổm trả thù thôi
Vào rừng gặp cọp tơi bời khổ thân
Ông già cứu giúp thi ân
Cho cây côn, để giữ thân khi cần
Dạy vài quyền võ thế cân
Sau nầy có dịp giúp gần giúp xa
Trong làng có một mãng xà
Sẵn côn Chổm đánh đầu xa khỏi mình
Vui mừng làng xóm tịnh yên
Từ nay khỏi sợ rắn tinh cắn người
Bên ngoài yên ổn thế thời
Mẹ con trở lại xa xôi quê làng
Về đây mót củi rừng hoang
Cùng nhau an ủi thanh bần thiếu no
Có khi chẳng đủ co ro
Bởi nhường cho mẹ đỡ lo ốm buồn
Chổm ra ngoài chợ người thương
Quán cơm, quán nước thường thường đón săn
Cửa nào Chổm đến ngồi ăn
Bán thôi đắt khách vui vang trống đình
Cho nên ai cũng thật tình
Không tiền bán thiếu, cần mình đắt thôi Đặng Xuân Linh
Còn tiếp. Mời quý vị nhớ đón xem
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2009 21:52:27 bởi Dang Xuan Linh >
Chúa Chổm 5 Đặng Xuân Linh
Có người hỏi Chổm ăn rồi
Thiếu nhiều sao trả nguời mời ăn không
Chổm rằng sẽ có ngày mong
"Làm nên sẽ trả tiền nong mọi người"
Bây giờ còn mấy quan* thôi
Người thời vua cũ bên trời ai khê
Mưu đồ diệt Mạc hưng Lê
Vua Lào nhượng đất Sầm Châu khởi cờ,
Trùng lo binh mã chờ cơ
Gây nên thế lực phất cờ tấn công
Cháu con Lê chánh giống dòng
Biết đâu hoàng tộc mà mong kiếm tìm
Biết rằng con cháu nào yên
Là vì Mạc bắt chẳng kiên một người
Nguyễn Kim nhớ mãi Lê thời
Một hôm mơ thấy chúa rơi lạc trường
Nguyễn Kim buồn bã tiếc thương
Đêm nằm mơ thấy người nương mây ngàn
Bảo rằng: " thiên tử dân gian
Phía Tây Kinh ở dãy hàng chơ cơm"
"Giờ thìn, giờ ngọ thường hơn
Thấy rồng đen quấn cột sờn mé hiên
Chính là thiên tử chờ hiền"
Nguyễn Kim mỏi cả chân tìm thấy đâu
Đặng Xuân Linh
Còn tiếp, mời quý vị đón xem số tới
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2009 21:05:08 bởi Dang Xuan Linh >
Chúa Chổm số 6 Đặng Xuân Linh
Thấy chàng đen sỉ đen ngầu
Chẳng ai để ý người đâu hạ hèn
Trở về suy nghĩ bên đèn
Thần linh lại mách thêm phen chớ nài
Bảo rằng sáng sớm ngày mai
Ra ngoài sông có người nầy trong mưa
Trên khoang trước mũi thuyền đưa
"Người đội mũ sắt dưới mưa trên thuyền"
Chổm theo chủ bán đồ gang
Sẵn tay lấy chảo làm tàng che thân
Che mưa tí tách trên sàng
Thuyền bè sông nhỏ bán hàng ven sông
Nguyễn Kim chờ đợi hết mong
Nào đâu thấy có thuyền rồng trên sông
Cuối cùng còn chiếc giữa dòng
Nhìn rồi nghĩ chẳng..., thôi ông đi về
Tối nay thần trách ông chê
Muốn tìm thì cứ " trở về quán cơm"
" Ngủ thân chữ ĐẠI thấy còn
Trở trăn VƯƠNG chữ liệu toan đón về"
Quan nhân bộ hạ không nề
Đến nơi thấùy có người mê giấc đào
Ngọn côn làm gối trên đầu
Hai tay xuôi bỏ chân cầu dang ra Đặng Xuân Linh
(Còn tiếp, xin quy vi nhớ đón xem kỳ tới)
Chúa Chổm 7 Đặng Xuân Linh Đứng nhìn thấy Chổm trở qua
Cây côn trật khỏi đầu va xuống sàng
Hai tay xếùp gọn ngực chàng
Đôi chân thì xếp tròn bằng thành Vương
Nguyễn Kim biết chắc thần thương
Mách mình là kẻ ngủ dường chữ đây
Chữ vương ngủ thiệt giống thay
Chờ cho thức dậy đưa ngài tìm tông
Thấy người lạ ngó dòm trông
Xách côn chạy trốn, vì lòng không quen
Nguyễn Kim giữ Chổm lời êm
Xin qua điện hạ nghe thêm đôi lời
-Ơ hay điện hạ ...lầm rồi
-Tôi là thằng Chổm ở nơi chốn nầy
Ông hỏi: cha mẹ có đây?
Họ chi?- Chổm chẳng lời ngay cho người
-Họ gì rồi Mẹ trả lời...
Chổm dò dẫn họ... mọi người liền theo
-Chẳng xa, kìa cạnh ao bèo
-Đến nơi mẹ sẽ trao điều lòng vương
42. Nhà xiêu dột nát tan thương
Ông hỏi Mẹ Chổm tông đường họ chi
-Họ Lê của Chúa từ khi...
-Tỏ tường hoàng tộc...tôi đi xa làng...
Đặng Xuân Linh
Còn tiếp: Xin quý vị nhớ đón xem kỳ tới
Chúa Chổm 8 Đặng Xuân Linh An tâm ngọc ấn đưa sang
Nguyễn Kim trông rõ muôn vàng mừng sao
Mẹ con đều đến Sầm Châu
Cùng lo phục hận, vó câu ngàn trùng
Lê càng lớn mạnh binh hùng
Mạc nghe sai tướng chập chùng tiến lên
Sáu mươi ngàn lính mã tên
Qua bao nhiêu trận lui binh chạy dài
Quân Lê đại thắng thi tài
Tiến binh về Bắc chông gai chẳng nề
Mạc quân hễ thấy quân Lê
Đến là tháo chạy thảm thê tan tành
Đến khi vào cửa ô thành
Bao nhiêu chủ nợ cơm canh chào chờ
Nợ theo đòi, lính bắt vô
Chổm liền ngăn cản ngườiï xưa đỡ đần
Nợ đòi càng lúc càng tăng
Sau cùng tuyên bo,á tiềân quăn lượm là
Bấy nhiêu cứ lượm dùng mà
Ngựa đi đến phố vườn hoa mệt nhòa
48. Cửa Nam, một tướng nghĩ ra
Chúa mình sắp sửa ngôi đà lên ngôi
Nợ thì theo réo liên hồi
Thế nầy thể thống vua tôi còn gì Đặng Xuân Linh
Còn tiếp, Xin quý vị nhớ đón xem Chúa Chổm 9
Chúa Chổm 9
Trích trong truyện cổ Việt Nam
Đặng Xuân Linh
Dán một tờ giấy chữ ghi
Ngã tư “cấm chỉ” lệnh thì ban ra
Còn đòi nơ nữa chẳng tha
Thế rồi thiên hạ dang ra yên lành
Chúa tôi vào đến hoàng thành
Trời vừa ngã bóng tối tranh tranh mờ
Bá quan ai cũng mong chờ
Lên ngôi dân chúng ước mơ lâu rồi
Chổm bèn ngửa mặt khấn lời:
“Nếu tôi xứng đáng lên ngôi, bệ rồng
Trời cho mây rọi rực hồng
Bỗng tia soi ngược sáng trong dần dần”
Chổm liền bước đến ngai rồng
Màn đêm như trước, đèn trông tỏ mờ
Lên ngôi cữu ngũ dường mơ
Lê trào phục lại cơ đồ tổ tiên
***
Ngày nay còn tiếng thiên niên
“Nợ như Chúa Chổm” vang miền nước non
“Ngã tư cấm chỉ” vẫn còn
Bây giờ di tích nét son cửa làng
***
Vua Ngô ba mươi sáu tàng vàng
Thác xuống âm phủ chẳng mang được gì
Chúa Chổm mắc nợ ti tì
Thác xuống âm phủ kém gì vua Ngô” Đặng Xuân Linh
05-11-2004 Hết
Chúa Chổm Trích trong truyện cổ Việt Nam, toàn truyện viết bằng Thơ bởi Đặng Xuân Linh
Đặng Xuân Linh Thời Lê có Mạc Đăng Dung
Chuyên lòng định cướp cữu trùng, lập phe
Trong triều phản nghịch, vua nghe
Không làm gì được, bao che thân vàng
Một hôm Ngài phải đào vong
Rồi sau bị bắt mưa dông khơi màu
Ngày ngày lính gát cửa rào
Vua ngồi trong góc buồn sao sơn hà
Có cô bán rượu thường qua
Bán cho lính gát lê la mỏi mòn
Vài chung cho ấm lòng son
Kẽo vua mà trốn bị đòn nát thân
Lân la ả hỏi vài phân
Về ông trong góc phòng gần bên kia
Trả lời, lính chỉ ông kìa ?
Vua Lê bị bắt xa lìa hoàng cung
Giam cầm do Mạc Đăng Dung
Biết là vua chúa, bà dùng rượu mê
Cất ngon một tỉnh hồn tê
Lính hầu uống phải ngu ûnghê say mèm
Lấy chìa khóa lính mở khoen
Vào trong cùng nhúm khói lên lửa hồng
Ái ân trong chốn ngục trung
Một lần tình tự kết nồng tương lai
................. Tháng qua bà biết thọ thai
Cho vua rõ nỗi sự nầy ... ngày mai
Vua đưa ngọc ấn của ngài
Đã lâu dấu kỷ, hôm nay trao vì
Biết rằng khó thoát tử kỳ
Nên trao ấn ngọc bảo trì về sau
Sinh trai thì trả thù cha
Ít lâu toàn cả hoàng gia về trời
Công nương, thái tử cả đời
Phi tần, Hoàng hậu cũng rời thế gian
Hay tin bà trốn xa làng
Tìm nơi sinh sống chu toàn ấu nhi
Mạc đà chiếm hẵn ngôi trời
Làm vua Đại Việt chiều mơi thỏa lòng
Cô hàng rượu thóat xa vòng
Đến ngày nở nhụy khai lòng là trai
Thời gian thắm thóat tháng ngày
Bé tên là Chổm gọi ngay ấy là
Lớn lên sáng suốt, nghịch đùa
Nhưng mà chẳng phá lọc lừa của ai
Thiếu ăn bụng đói cả ngày
Bỗng sao nhìn thấy dĩa bày trái cây
Trước mặt tượng Mụ Thiện nầy
Một tay bịt mắt, bẻ ngay chuối mềm Ngờ đâu sư cụ bắt liền
Nọc ra đánh Chổm bên hiên mái chùa
Giận hờn trút chút mây xua
Viết vài ba chữ chẳng tha tượng Bà
" Mười tay, mười mắt
Không giúp được ta
Thật là vô ích
Phải đày đi xa"
Dán vào trước ngực Thiện bà
Đêm về sư cụ mộng qua cõi mờ
Báo tin trên tượng "chỉ" vua
Lệnh truyền đày phải rời chùa nơi đây
" Nhà vua bụng đói mệt thay
Ăn vài trái chín đỡ hoài ngọc chi
Bây giờ ngài bảo ta đi
Vậy ngươi xin lỗi nễ vì tha ta"
Phân vân sư dậy xem qua
Hiểu rồi, bảo Chổm gỡ ra chữ nầy
Nói rằng Chổm hứa nơi đây
Chớ nên viết chữ như vầøy dán ni
Sư bèn hỏi Chổm họ gì?
-Họ Lê chẳng có cái chi trong nhà
-Còn về gia quyến mẹ cha?
-Chưa từng nghe nói, biết đâu cha là
Chổm về hỏi mẹ thiết tha
Bà rằng cha bị cọp tha lâu rồi
Quyết tâm Chổm trả thù thôi
Vào rừng gặp cọp tơi bời khổ thân
Ông già cứu giúp thi ân
Cho cây côn, để giữ thân khi cần
Dạy vài quyền võ thế cân
Sau nầy có dịp giúp gần giúp xa
Trong làng có một mãng xà
Sẵn côn Chổm đánh đầu xa khỏi mình
Vui mừng làng xóm tịnh yên
Từ nay khỏi sợ rắn tinh cắn người
Bên ngoài yên ổn thế thời
Mẹ con trở lại xa xôi quê làng
Về đây mót củi rừng hoang
Cùng nhau an ủi thanh bần thiếu no
Có khi chẳng đủ co ro
Bởi nhường cho mẹ đỡ lo ốm buồn
Chổm ra ngoài chợ người thương
Quán cơm, quán nước thường thường đón săn
Cửa nào Chổm đến ngồi ăn
Bán thôi đắt khách vui vang trống đình
Cho nên ai cũng thật tình
Không tiền bán thiếu, cần mình đắt thôi Có người hỏi Chổm ăn rồi
Thiếu nhiều sao trả nguời mời ăn không
Chổm rằng sẽ có ngày mong
"Làm nên sẽ trả tiền nong mọi người"
Bây giờ còn mấy quan* thôi
Người thời vua cũ bên trời ai khê
Mưu đồ diệt Mạc hưng Lê
Vua Lào nhượng đất Sầm Châu khởi cờ,
Trùng lo binh mã chờ cơ
Gây nên thế lực phất cờ tấn công
Cháu con Lê chánh giống dòng
Biết đâu hoàng tộc mà mong kiếm tìm
Biết rằng con cháu nào yên
Là vì Mạc bắt chẳng kiên một người
Nguyễn Kim nhớ mãi Lê thời
Một hôm mơ thấy chúa rơi lạc trường
Nguyễn Kim buồn bã tiếc thương
Đêm nằm mơ thấy người nương mây ngàn
Bảo rằng: " thiên tử dân gian
Phía Tây Kinh ở dãy hàng chơ cơm"
"Giờ thìn, giờ ngọ thường hơn
Thấy rồng đen quấn cột sờn mé hiên
Chính là thiên tử chờ hiền"
Nguyễn Kim mỏi cả chân tìm thấy đâu Thấy chàng đen sỉ đen ngầu
Chẳng ai để ý người đâu hạ hèn
Trở về suy nghĩ bên đèn
Thần linh lại mách thêm phen chớ nài
Bảo rằng sáng sớm ngày mai
Ra ngoài sông có người nầy trong mưa
Trên khoang trước mũi thuyền đưa
"Người đội mũ sắt dưới mưa trên thuyền"
Chổm theo chủ bán đồ gang
Sẵn tay lấy chảo làm tàng che thân
Che mưa tí tách trên sàng
Thuyền bè sông nhỏ bán hàng ven sông
Nguyễn Kim chờ đợi hết mong
Nào đâu thấy có thuyền rồng trên sông
Cuối cùng còn chiếc giữa dòng
Nhìn rồi nghĩ chẳng..., thôi ông đi về
Tối nay thần trách ông chê
Muốn tìm thì cứ " trở về quán cơm"
" Ngủ thân chữ ĐẠI thấy còn
Trở trăn VƯƠNG chữ liệu toan đón về"
Quan nhân bộ hạ không nề
Đến nơi thấùy có người mê giấc đào
Ngọn côn làm gối trên đầu
Hai tay xuôi bỏ chân cầu dang ra
Đứng nhìn thấy Chổm trở qua
Cây côn trật khỏi đầu va xuống sàng
Hai tay xếùp gọn ngực chàng
Đôi chân thì xếp tròn bằng thành Vương
Nguyễn Kim biết chắc thần thương
Mách mình là kẻ ngủ dường chữ đây
Chữ vương ngủ thiệt giống thay
Chờ cho thức dậy đưa ngài tìm tông
Thấy người lạ ngó dòm trông
Xách côn chạy trốn, vì lòng không quen
Nguyễn Kim giữ Chổm lời êm
Xin qua điện hạ nghe thêm đôi lời
-Ơ hay điện hạ ...lầm rồi
-Tôi là thằng Chổm ở nơi chốn nầy
Ông hỏi: cha mẹ có đây?
Họ chi?- Chổm chẳng lời ngay cho người
-Họ gì rồi Mẹ trả lời...
Chổm dò dẫn họ... mọi người liền theo
-Chẳng xa, kìa cạnh ao bèo
-Đến nơi mẹ sẽ trao điều lòng vương
42. Nhà xiêu dột nát tan thương
Ông hỏi Mẹ Chổm tông đường họ chi
-Họ Lê của Chúa từ khi...
-Tỏ tường hoàng tộc...tôi đi xa làng... An tâm ngọc ấn đưa sang
Nguyễn Kim trông rõ muôn vàng mừng sao
Mẹ con đều đến Sầm Châu
Cùng lo phục hận, vó câu ngàn trùng
Lê càng lớn mạnh binh hùng
Mạc nghe sai tướng chập chùng tiến lên
Sáu mươi ngàn lính mã tên
Qua bao nhiêu trận lui binh chạy dài
Quân Lê đại thắng thi tài
Tiến binh về Bắc chông gai chẳng nề
Mạc quân hễ thấy quân Lê
Đến là tháo chạy thảm thê tan tành
Đến khi vào cửa ô thành
Bao nhiêu chủ nợ cơm canh chào chờ
Nợ theo đòi, lính bắt vô
Chổm liền ngăn cản ngườiï xưa đỡ đần
Nợ đòi càng lúc càng tăng
Sau cùng tuyên bố tiền quăn lượm là
Bấy nhiêu cứ lượm dùng mà
Ngựa đi đến phố vườn hoa mệt nhòa
48. Cửa Nam, một tướng nghĩ ra
Chúa mình sắp sửa ngôi đà lên ngôi
Nợ thì theo réo liên hồi
Thế nầy thể thống vua tôi còn gì Dán một tờ giấy chữ ghi
Ngã tư “cấm chỉ” lệnh thì ban ra
Còn đòi nơ nữa chẳng tha
Thế rồi thiên hạ dang ra yên lành
Chúa tôi vào đến hoàng thành
Trời vừa ngã bóng tối tranh tranh mờ
Bá quan ai cũng mong chờ
Lên ngôi dân chúng ước mơ lâu rồi
Chổm bèn ngửa mặt khấn lời:
“Nếu tôi xứng đáng lên ngôi, bệ rồng
Trời cho mây rọi rực hồng
Bỗng tia soi ngược sáng trong dần dần”
Chổm liền bước đến ngai rồng
Màn đêm như trước, đèn trông tỏ mờ
Lên ngôi cữu ngũ dường mơ
Lê trào phục lại cơ đồ tổ tiên
***
Ngày nay còn tiếng thiên niên
“Nợ như Chúa Chổm” vang miền nước non
“Ngã tư cấm chỉ” vẫn còn
Bây giờ di tích nét son cửa làng
***
Vua Ngô ba mươi sáu tàng vàng
Thác xuống âm phủ chẳng mang được gì
Chúa Chổm mắc nợ ti tì
Thác xuống âm phủ kém gì vua Ngô” Đặng Xuân Linh
05-11-2004 Hết
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.05.2009 00:37:13 bởi Dang Xuan Linh >
Chúc Năm mới Kỷ Sửu (Mến tặng TH Đông Hương)
Đã qua mấy ngày bên thềm xuân mới Từ Bordeaux thân chúc bạn miền xa Tờ giấy trắng vài vần vui kính gởi Mùa cúc mai nở rộ cánh hoa ngà Chúc rực rỡ như cánh hoa phượng vĩ Quí gia đường luôn thắm vị ngọt ngào Suốt lịch Sửu đầy muôn màu Xuân Kỷ Ngàn tia vàng kim tuyến kết hàng sao Tháng đông đây nhớ đào mùa Xuân cũ Sống giản đơn hoài lắm ngả phố phường Bánh mứt sen trà…dừa tươi đu đủ Nến lúc giao thừa tưởng nhớ vấn vương Đây vắng vẻ đêm trường im phăng phắc Gió lay cành như chúc kẻ ly hương Tiếng côn trùng rỉ tai dường reo đón Năm Kỷ Sửu mong toàn vẹn an khương Đặng Xuân Linh
Con đường tôi yêu Viết lách hoài hoài là vui thoải mái Đem tim mình tặng kẻ chẳng quen nhau Gởi bốn phương theo đường mây tâm ý Không ngại gì sự ruồng bỏ chê nào Viết không phải tìm hào quang danh rạng Chỉ thắp lên ngọn nến của tâm hồn Vì không rèn là hiểm họa trí mòn Không canh chừng sẽ lun tàn ánh sáng Có người bảo chẳng nên làm thi sĩ Mà nên làm độc giả mỹ vần thơ Thật vậy không phải lời khuyên vô lý Không nghĩ suy, ngoài ý sống bên bờ Làm thơ đâu có chờ bàn luận cả Nhưng muốn tâm tình bao ngả mà thôi Tận tấm lòng đang khơi tìm khoây khỏa Ai cảm thông đem trí dạ bày phơi Nước có dòng dãy thác rơi thành suối Nếu chặn đứng dưới hồ cạn nguồn khô Dù lời thơ cũng không gì đáng kể Nhưng viết, xoá nhòa thể điệu ngẩn ngơ Đặng Xuân Linh 15-10-08
Gởi chút tình về quê hương Ai về gởi ảnh quê xưa Nhụy hương ruộng thắm sớm trưa ngoài đồng Quê tôi giờ ẩn trong lòng Là vùng mộng tưởng mặn nồng trời mơ Gởi ai một khúc bài thơ Nhờ mang về lại túi mơ cho người Núi sông giờ mãi xa vời Quê hương giờ chỉ mấy lời trong trang Trăm năm soi bóng tà dương Thế gian giàu khó tình vương cũng nhiều Miệt quê thì lắm người nghèo Ai lo thời đại khẩm đeo bạc vàng ? Gởi người một chiếc khăn choàng Vầng dương thiên cổ lúc chang lúc mờ Thế nhân khi chán làm thơ Khi buồn phá vỡ mộng mơ với đời Gởi hương dạ lý trùng khơi Nhụy thơm bay tỏa tuyệt vời quê hương Hè về thoáng chốc đã tan Hôm nay xứ lạ mênh mang sắc màu Gởi đi mấy khúc trêu nhau Cũng cầu xoá hẳn niềm đau trong lòng Còn ta vẫn muốn ngoài vòng Lời thơ bến đậu vui mong tứ thời Đặng Xuân Linh 15-10-08
Kỷ niệm dấu chân chim Xa xôi trẩy hội kình dương Mùa hè em vắt khăn hường vườn sau Buồn nghiêng e ấp bên rào Hững hờ bướm đậu ngọt ngào hôn lên Qua cầu nhìn xuống dòng kênh Đánh rơi thơ mượt bấp bênh thơ tình Nụ hoa phấn nhụy bên mành Nửa như hàm tiếu, nửa dành đài mây Bạn xưa để khỏi tầm tay Theo người tri kỷ dựng gầy lầu thơ Nhạn bay lướt dặm tìm mơ Mấy tầng nắng chói lững lờ qua sông Dấu chim còn ẩn trong lòng Lưng chừng xoa vết vệt hồng trong tim Ñoïc caâu thâm ý ta tìm Ta ngồi xóm vắng im lìm phương nao Vắng hoe ngõ trúc giăng rào Ngắm đàn chim sáo lao xao vườn lành Dòng chia bao ngả khúc quanh Mộng mơ phiêu lạc hơ hanh tấm lòng Đặng Xuân Linh
Nỗi lòng thương xót anh tôi Thương gởi hương hồn chị Minh, vợ anh tôi (Gia đình anh tôi hiện đang ở Mỹ theo diện HO Thiếu tá Hải Quân Đà Lạt) Mùa qua mùa thoảng gió heo may Hơi thu lành lạnh gói thân gầy Tiếc thương người vợ tìm thanh thản Đau xót phận mình chịu đắng cay Chiếc bóng trưa chiều hoài ảnh cũ Cô đơn sớm tối ngắm trời mây Đêm về vắng lặng nhìn chăn gối Người ở trần đời kẻ cõi Tây*… 09-2008 Đặng Xuân Linh *Tây phương Cực Lạc
Thuyền rời bến cũ (Bâng khuâng và lưu luyến vì hai thi hữu đã rời TL)
Người đi giữa đám sương mù Nguồn thơ thi hữu thương thu vạn lời Chút duyên ấm áp trùng khơi Nơi vùng đất khách vui đời vần thơ Đỡ nâng tâm trí bến bờ Ly hương lòng luống mịt mờ quê ai Tinh thần bỡ ngỡ ngày mai Xứ người nào có tình dài thâm sâu Buồn thân lạc lõng ngàn dâu Buộc ràng nguồn gốc sắc màu nhạt phai Thuyền trăng mấy bến thuyền cài Đậu đây chuyển đó tháng ngày tiêu pha Mái chèo quậy sóng dặm xa Vỗ vào mạn gỗ tưởng là nhịp tim Vỡ tan bọt nước lặng tìm Ai đâu hớn hở chọc chìm…thở than ! Gió tung cuộn chiếc lá vàng Bay theo chiều hướng mơ màng phương chi ? Tưởng chừng hơi thở tình si Thời thơ ngần ấy…sao bì tình quê Thở dài lòng những ủ ê Như nguồn thác đổ chảy về nơi đâu ? Bâng khuâng vì mến bấy lâu Lưu vào tâm khảm giữ câu ấm lòng Đặng Xuân Linh
Hè xứ dừa 2008 Đường về thị xã ai hay Trăng hè một nửa sương mây khuất mờ Lò rèn êm tiếng đêm mơ Chờ mai nhịp búa, đón chờ lửa thiêu Sáng mai ngọn gió tiêu điều Cây im phẳng lặng, nắng nhiều thêm hâm Mong sao có trận mưa dầm Tưới cây tươi mát, buội nằm ấm êm Cho thân được chút êm đềm Cho hồn thoải mái bên thềm vần thơ Cho trăng lú chút mong chờ Cho vườn xuân mộng ngạt ngào hương hoa Cầm ve rỉ rả sau nhà Như khơi trăm mối thiết tha điệu hòa Dạo vòng phố chợ mơ hoa Nhìn nơi kỷ niệm đã qua ba mùa Đặng Xuân Linh
Thơ còn đẹp không ? Người buồn cảnh rõ có vui đâu Lắng nhịn tâm tư trút hết sầu Buồn ngắm chim bay lời gởi gió Bóng nghiêng chiều xuống, tận ngàn dâu Chim chiều tìm tổ nương đầm ấm Chí chóe vui đùa rộn rã chen Nghêu ốc ngậm im người cũng bóc Thẩn thơ mấy vận biết ai quen ? Niềm vui thơ phú kẻ xa quê Đâu phải danh giành dạ hả hê Đâu phải khoe tài nơi đất lạ Dở hay độc giả tự khen chê Mắt đọc vần vui lòng thấy nhẹ Nghe lời khuyến dịu lắng tâm tư Trải câu thanh nhã càng vương vấn Lẩn quẩn trăm năm luật cộng trừ Thơ Xướng họa đề ý vận gì Im lìm mái ấm nốt văn thi Thơ là nuồn thú người xa xứ Thơ tả nỗi niềm chỉ mấy chi Trắc bằng phú tứ giữ gìn lề Tâm sự với thơ tựa bạn bè Chán ngán giờ đây thơ chẳng đẹp Thơ không chi mộng bởi dèm phê Nghe đâu văng vẳng tiếng lè nhè Càng đọc lời khua, chưỡi rất phè Phú tứ văn hoa thôi đã lệch Người thơ nhiều quá, mạng trùm che .. ;; Thối lui là khỏe thân thôi Không phiền xích mích, mặt bôi gà nhà Vần thơ đẹp đẻ mặn mà Ý nhem nét ố chữ pha thêm nhầu Đặng Xuân Linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: