Thương một mùa trăng
Lòng buồn xa xứ Người muốn xa vì bao ý chỉ Bởi làn gió chướng phủ thiên nhiên Đẩy đưa chiếc lá vèo không khí Bay tận phương xa đến mấy miền Muôn người mỗi hướng trời nam bắc… Có đủ nhiệt lòng tựa bạn xưa Biết điệu ru thơ nào biết mặt Vần ai dễ mến khắc sao vừa Có hàng thư tím màu buồn tẻ Trong dạ ngậm ngùi nói biệt chia Làng cũ đâu ? mơ trong giấc mộng Đôi nơi đôi bến, bến nào lìa ? Tìm nhau tình nghĩa chi giao sở Muôn dặm xa vời thấm nước non Thỉnh thoảng về thăm nhìn đất Mẹ Thoả lòng biệt xứ phận thon von Đặng Xuân Linh
Tất cả gợi trong mơ Không quày gót ta vẫn chờ thêm nữa Bướm vờn hoa là chỉ có trong mơ Say đắm nhiều suốt cả một bài thơ Ta cố giữ tâm tư từ dạo ấy Đã đi rồi tim lòng còn sóng dậy Khối tương tư luôn đầy dẫy nguồn cơn Với tình đời ta thấu rõ ai hơn Luôn kề cận ta ngõ vờn tình lý Tình đó tình đây biết suy từng ý Trong cõi đời ai hiểu kỷ lòng ai Nhân dịp bày duyên kiếp với tình say Tranh nhụy hương ngất ngây người viễn xứ Đóa Hoa Đào giữa đời hà chi cứ Canh cánh bên lòng nhấp nhứ thương đau Khẻ lời che bao ý nhuộm sắc màu Tự mua bán thì thào câu mắc rẻ Đặng Xuân Linh
Niềm vui vườn thơ Từ buổi quen nhau thơ là mơ mộng Êm đềm ôm kín ước vọng ngày xưa Nho nhỏ căn nhà đủ vừa che lộng Đoạn dành khoảng trống, giấy vẫn thương chừa Niêm phong lại vọng tìm thơ mài miệt Rồi đến thăm không từ khước một lần Thật vui vẻ tương giăng nhiều tha thiết Giữ kỷ niệm bao thời tiết hân hoan Quê hương là một hoàng cung mơ tiếp Của mái nhà nắng phủ vướng trần tình Chuyện văn thơ hình như duyên muôn kiếp Lời phú từ mường tượng ảnh thật xinh Câu thắm tươi như ru tình bốn hướng Kết tầm tay qua đường thẳng không gian Trí buồn pha, chen vui nguồn tư tưởng Hoa lòng xa tỏa hương tận ngút ngàn Đặng Xuân Linh
Ngày lễ nhớ Mẹ Tôi xa quê mẹ lâu rồi Xứ người hoa lạ đơn côi bến bờ Tình thương gọi mãi trong mơ Khó mà tả nỗi niềm thơ cạn dòng Trí tâm nguyện tưởng cầu mong Tim mang, gắn đóa bông hồng trắng tươi Gởi nơi vọng cõi xa đời Tinh anh kết mảnh tuyệt vời chùm sao Một đài tỏa cánh dạt dào Tình người Mẹ rót ngọt ngào vào tim Thâm sâu vĩnh viễn đâu tìm Dù là ly biệt tưởng nghiêm thân hoài Như là nước chảy sông dài Tuổi đời chồng chất lạc loài phương xa Tóc đà đen trắng lẫn pha Nơi đâu cũng nhớ Mẹ Cha trong đời Đặng Xuân Linh
Vắng bóng 2 Nhìn mây trôi, ngóng mông lung Dõi theo chiều hướng chuyện chung cội nguồn Suối xưa róc rách thuở tuôn Dòng khơi tự chỗ tủi hờn xóa tên Quê xưa đành đoạn để bên Khói chiều quyện vợi in trên vẫn sầu Vẳng nghe tiếng hát xa đâu Đã qua mấy chục năm sâu mưa mùa Ô hay những chuyện sớm trưa Gieo vào lòng đất giọt thừa cũng ngưng Vắng hoe tự nghĩ trong lòng Đường xưa làng cũ mơ trông thương hoài Đặng Xuân Linh 23-10-08
Họa tưởng bức tranh Trăng vàng rọi cả rừng thưa Hắt hiu cành nhánh gió đùa rung rinh Ngàn cây chờ nắng trở mình Ươm tơ hoa nụ ủ tình nhân gian Bao nhiêu tia sáng vương tràn Bức tranh điểm đủ sắc vàng tím nâu Lung linh giọt nước trên tào Chuối xanh lấp lánh tia màu kim cương La đà liễu rọi soi gương Bên dòng sông nhỏ ngã nương theo bờ Nhánh cao nhánh thấp phất phơ Lấn chen xào xạc đợi chờ tinh hoa Kìa là nước phủ một tòa Màu hoa chói lọi ngọc ngà trắng tươi Nước hồ dù đọng bùn ôi Hoa sen vẫn nở lên ngôi trong lành Gót chân thiếu nữ dạo quanh Đọc hành thơ thẩn mong manh bấy giờ Mắt nai nhìn ngắm bâng quơ Bước đi dẫm cỏ nên thơ cảnh trời Mơ màng mây trắng cạnh đồi Âm thanh ngân vọng tuyệt vời chuông êm Hoà trong làn gió êm đềm Trí tâm nhân thế mọi niềm yên vui Đặng Xuân Linh
Nhân ngày Lễ Fête des Mères, anh gởi em bài Mối Tình đầu hoạ bài Góc biển ven sông của em.
Nguyễn Gia Linh
Mối tình đầu (Họa bài Góc bể ven sông của Đặng Xuân Linh) Anh còn nhớ hôm đầu gặp gỡ Ánh mắt nhìn muôn thuở không rời Cái duyên phối hợp cả đời Cùng chung chia sẻ bao hồi tiến thăng Dầu gian khổ đêm trăng chiếu rạng Bên hiên nhà trầm láng phất phơ Nhìn qua kẻ lá lửng lơ Thấy trăng chao động bóng mờ lung linh Kỷ niệm ấy đôi mình đã trải Gợi biết bao biến cải mưa dầu Nghe trong thương nhớ đâu đâu Chỉ mong sống trọn chẳng nhầu tình quê Anh không nghĩ sơn khê cuối bể Quyết theo cùng thắm lễ sắt son Xử sao cho được vuông tròn Để trình tránh khỏi tủi hờn xa qưê Nguyễn Gia Linh
Hàng xóm nghe hoà tấu Hô hào sướng quá cở đi nào Câu chéo lời thưa, lão tái chào Giọng hát láng giềng nghe thẩm thấu Đàn rao lối xóm hiểu thâm sâu Pha lê lấp lánh xanh vàng sắc Đèn đuốc lung linh tím bạc màu Ngõ vắng mênh mông soi bóng chiếc Tâm lòng gương chiếu rõ tình nhau Đặng Xuân Linh
Tình mùa lá úa Vun vút bóng chim bay lãng tránh Tia vui giấu hẵn , núp chùm tơ Em ơi thấy dáng trong tìm thức Đôi cánh giang ra lượn hững hờ Mùa thu trơ trọi nhánh chơi vơi Người ở phương xa dạ chẳng dời Ngọn gió thổi lùa thông lất phất Vẫn màu xanh biếc dáng cành phơi Mấy ngón tay ôm cây viết ‘bic’ Loay hoay mấy chữ buổi trưa mờ Nhớ về thềm cũ trời thơ mộng Duyên phận chia lìa bởi kiếp tơ Tình sâu sắc ý ngập ngừng tay Mộng úa tình Thu nhạt tháng ngày Tâm sự với mùa lòng sóng vỡ Cho đời nở lại mộng hay hay Mặt biết tâm không thời loáng thoáng Đường dài hun hút lối mờ sương Chỉ đem chút ấm vào đầu ngõ Suối tóc qua mùa đổi sắc xuân Đặng Xuân Linh
Tình già (bài kỷ niệm ngày 26-10-08) Hai mái tóc xanh…đã bạc màu Bốn lăm năm, cộng hưởng dài lâu Qua rồi năm tháng thời cay đắng Nhuộm thấm sương rơi, nắng dãi dầu Ờ nhỉ tóc xanh hóa bạc rồi Trăng tròn rồi khuyết tự xa xôi Chẳng buồn dâu bể thời son trẻ Nương sống vui theo cảnh đổi dời Tôi hỏi anh rồi tự hỏi mình Buồn lòng không thể lại làm thinh Nhiều khi nét mặt như mơ mộng Tựa thuở tóc xanh đậm chữ tình Tóc bạc tình già đẹp sắc trong Thở than, tiếc nuối để lòng không Chông gai ngập bước, tình chan chứa Ân nghĩa mình tràn phủ núi sông Đã rải lên đầu màu tuyết trắng Hai đời kết lại luật thơ dài Về chiều đất khách tìm nguồn thú Đan dệt câu mơ phả tháng ngày Đặng Xuân Linh
Cảnh sắc mùa thu Cảnh xác xơ, thu buồn dưỡng mộng Buồn ngày tạm biệt tay cầm tay Người ra đi giữa mùa thu lạnh Phiến tâm vàng, rười rượi hương đài Người sắp xa, tình còn quyến luyến Vương đời thơ mộng của thời gian Như lòng hằng ước bao người hiểu Gió thoảng heo may…ướm cúc vàng Lan hồng… khoe sắc nhuộm màu yêu Ta cứ ước mơ tựa cánh diều Bay lượn không gian nhìn thế sự Tâm hồn được mở với muôn chiều Nơi viễn xứ rằng đây hiểu được Mùa thay mùa nóng lạnh cành thông Đầu thu rừng lá thay màu áo Cảnh đẹp nâu vàng gợi ý trông Thu đông sương tuyết phủ đêm ngày Lò sưỡi bập bùng tỏa khói cay Trơ trụi sân vườn nhìn thảm não Chim buồn lẻ bạn đậu nhành cây Phong cảnh đầu thu đầy sắc thắm Lẫn pha xanh đỏ… dậy hồn thơ Dành phần lá úa nàng thu đến Huyền diệu màn thu đẹp thấm bờ Đặng Xuân Linh
Chuyện lớn nhỏ… Bột không có nước chẳng khuấy nên hồ Chẳng thành chuyện lớn, nhỏ lo…đẹp lòng Chỉ so mấy chuyện long bong Giành quyền đọ sức đừng hòng lực to Đồi cao cở dãy lô nhô Nằm ngang chắn lối ai vô đón rào Dù cho đồi núi bao cao Quyết leo lên đỉnh nhìn sao trên trời Sao mai một vị đủ ngời Có nhiều sao Hỏa in khơi dưới trần Thế gian khó ngắm vô ngần Chỗ kia lửa táp dần dần tràn lan Đốt lên nướng cháy hiền nhân Rụi tàn hung hiểm, xóa làng mộng thơ Đốt người chung lối chơ vơ Nỗi lòng xa xứ mong chờ giải khuây Ai dè lòng ngắn lòng dầy Nhạt nhòa giấc mộng xót đầy thương đau Cùng chung số phận vượt rào Nương nhờ xứ lạ tình sao mơ màng Dù cho đẳng cấp hèn sang Ra đi chẳng phải bậc mang chiêu bài Ngậm ngùi lòng khẻ thở dài Xứ người chim nhạn lạc bầy xác xơ Lời ra tâm sự trên tờ Xa lìa cố thổ sống nhờ xa xôi ! Ra đi nào phải dành ngôi Tinh thần nghĩa giúp cho người cô đơn Có đâu giận chữ dấu hờn Trăm năm vạn biến cũng hườn gió mây Đặng Xuân Linh
Buổi sáng miền quê Thích gì hơn, buổi rạng đông
Chim kêu, gà gáy, vừng hồng dịu soi
Mây khoe sắc trắng tuyệt vời
Tơ vàng gợn nước, hương trời sắc quê
*
Nhấp nhô bèo nước hương thề
Mặt hồ phản chiếu trở về không gian
Trở trăn đánh thức mộng vàng
Tiếng còi mục tử reo vang ngoài đồng
*
Cười cười, nói nói cô, ông
Người đời hâm hở lo công việc mình
Vừa hừng sáng, cũng như anh
Phụ Mẹ tôi hái dưa xanh Ba trồng
*
Nhanh tay bẻ trái đôi giồng
Mặt trời hé nửa, chợ đông đủ màu
Thương sao Mẹ nhọc biết bao
Sớm chiều đội nắng gầy hao gánh gồng
*
Thời gian thấm thoát xuôi dòng
Mùa dưa đã hết, gieo mầm mạ non
Chờ trở đất, mộng mưa tuôn
Mạ xanh cấy luống, lá vươn từng chùm
*
Một màu cánh ruộng xanh um
Ba trăng lúa trỗ, nặng trùm nụ bông
Đơm hoa oằn trĩu trong lòng
Chín thơm từng hạt vàng trong hương thề
*
Lúa đầy trọn nghĩa tình quê
Xinh xinh dáng nhỏ bên lề thóc phơi
Tôi miền thôn dã xa xôi
Bao la xanh biếc, trọn vui ruộng vườn Đặng Xuân Linh
Chợ bình minh Cùng hoa cỏ đang vào mùa tươi mát
Khoe sắc hương xanh tím đỏ cho đời
Ta mơ mộng giữa vùng vang tiếng nhạc
Một khuông viên chim hót, giọt sương rơi
Anh cùng em nhìn khung trời êm ả
Bao niềm lo chìm nổi gió luồng qua
Những luyến lưu theo đường xa vạn ngả
Của cuộc đời lả tả lớp sương pha
Mơ ước nhỏ ôm chặt đời cô lữ
Thương bao người mãi xuôi ngược sớm trưa
Thời mong mỏi cứ thẫn thờ ấp ủ
Sông nước vơi đầy theo ánh trăng mơ
Tiếng chuông vang ngân nỗi niềm lo lắng
Ru người vào giấc mộng dõi niềm tin
Nẻo xa xôi luôn mong luồng sóng lặng
Ngóng đợi chờ tia nắng mới bình minh Đặng Xuân Linh
Tất cả gợi trong mơ Không quày gót ta vẫn chờ thêm nữa Bướm vờn hoa là chỉ có trong mơ Say đắm nhiều suốt cả một bài thơ Ta cố giữ tâm tư từ dạo ấy Đã đi rồi tim lòng còn sóng dậy Khối tương tư luôn đầy dẫy nguồn cơn Với tình đời ta thấu rõ ai hơn Luôn kề cận ta ngõ vờn tình lý Tình đó tình đây biết suy từng ý Trong cõi đời ai hiểu kỷ lòng ai Nhân dịp bày duyên kiếp với tình say Tranh nhụy hương ngất ngây người viễn xứ Đóa Hoa Đào giữa đời hà chi cứ Canh cánh bên lòng nhấp nhứ thương đau Khẻ lời che bao ý nhuộm sắc màu Tự mua bán thì thào câu mắc rẻ Đặng Xuân Linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: