Thương một mùa trăng
Thơ còn đẹp không ? Người buồn cảnh có dạ vui đâu Lắng nhịn tâm tư trút hết sầu Buồn ngắm chim bay lời gởi gió Bóng nghiêng chiều xuống, tận ngàn dâu Chim chiều tìm tổ nương đầm ấm Chí chóe vui đùa rộn rã chen Nghêu ốc ngậm im người cũng bóc Thẩn thờ mấy vận biết ai quen ? Niềm vui thơ phú kẻ xa quê Đâu phải danh giành dạ hả hê Đâu phải khoe tài nơi đất lạ Dở hay độc giả tự khen chê Mắt đọc vần vui lòng thấy nhẹ Nghe lời khuyến dịu lắng tâm tư Trải câu thanh nhã càng vương vấn Lẩn quẩn trăm năm luật cộng trừ Xướng họa câu thơ ý vận gì Im lìm mái ấm nốt văn thi Thơ là nguồn thú người xa xứ Thơ tả nỗi niềm chỉ mấy chi Trắc bằng phú tứ giữ gìn lề Tâm sự bằng thơ tựa bạn bè Chán ngán giờ đây thơ chẳng đẹp Thơ không còn mộng bởi dèm phê Nghe đâu văng vẳng tiếng lè nhè Càng đọc lời khua, chưỡi rất phè Phú tứ văn hoa thôi đã lệch Người thơ nhiều quá, mạng trùm che ** Thối lui là khỏe thân thôi Không phiền xích mích, mặt bôi gà nhà Vần thơ dẹp đẻ mặn mà Ý nhem nét ố chữ pha thêm nhầu Đặng Xuân Linh
Quê hương tôi Quê hương tôi, có dòng suối nhỏ Róc rách lượn vòng đổ ra sông Tàng cây gió mát khách trông Êm đềm chuông vọng hư không tâm nhàn Cây sao trước cổng đình làng cổ Muông chim xao xác chỗ yên bình Trên cành sẻ liệng gọi tình Kêu nhau chí choé rộng thinh đất lành Căn nhà nhỏ, mái tranh vách đất Gió luồn hàng tre phất lá cành Khói lam chiều quyện bên mành Hoàng hôn ngắm bức yên lành quê xưa Bên hè bụi chuối, dừa cùng bưởi Nguồn mê ngắm cảnh với thiên nhiên Làm cho tâm trí nhẹ phiền Nguồn mơ thong thả niềm riêng chẳng buồn Gió đưa cành trúc phương trời mới Sanh giữa tình quê gởi lòng quê Hương xưa thấm đượm sơn khê Mà đi biền biệt tỉ tê cõi lòng Xứ sở nhìn tôi từ thuở nhỏ Giờ dặm xa, cách trở nghìn trùng Tôi vẫn hoài nhớ mông lung Đời nầy chắc hẵn nương dung đất người Đặng Xuân Linh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.11.2009 00:53:07 bởi Dang Xuan Linh >
Quê hương tôi Quê hương tôi, có dòng suối nhỏ Róc rách lượn vòng đổ ra sông
Tàng cây gió mát khách trông Êm đềm chuông vọng hư không tâm nhàn Cây sao trước cổng làng xưa cổ Muông chim xao xác chỗ yên bình Trên cành sẻ liệng gọi tình Kêu nhau chí choé rộng thinh đất lành Căn nhà nhỏ, mái tranh vách đất Gió luồn quanh ngọn phất lá cành Khói lam chiều quyện bên mành Hoàng hôn ngắm bức yên lành quê xưa Bên hè bụi chuối, dừa cùng bưởi Nguồn mê ngắm cảnh với thiên nhiên Làm cho tâm trí nhẹ phiền Nguồn mơ thong thả niềm riêng chẳng buồn Gió đưa cành trúc phương trời mới Sanh giữa tình thương gởi lòng quê Hương xưa thấm đượm sơn khê Mà đi biền biệt tỉ tê cõi lòng Xứ sở nhìn tôi từ thuở nhỏ Giờ dặm xa, cách trở nghìn trùng Tôi vẫn hoài nhớ mông lung Đời nầy chắc hẵn nương dung đất người Đặng Xuân Linh Quê hương tôi Về xóm cũ qua dòng suối nhỏ Nước ngọt ngào chảy đổ vào sông Dò lần ra biển vời trông Lắng nghe chuông vọng thinh không an nhàn Nhìn thấy cổng đình làng xưa cổ Biết rằng đây có chổ yên bình Nghe con chim sáo gọi tình Tiếng kêu thanh thoát giữa thinh không lành Bên mái nhỏ màn tranh chiếu đất Gió nhẹ nhàng phe phất lá cành Sương lam sớm quyện tơ mành Chiều sang theo giấc mộng lành quê xưa Trong vườn vắng hàng dừa khóm bưởi Lá xanh cành hòa với thiên nhiên Tránh xa những chốn muộn phiền Cho hồn thanh thản chẳng riêng tơ buồn Theo ngọn trúc ngàn phương đổi mới Vương vấn hồn mến gởi làng quê Thi thơ tận chốn sơn khê Niềm thương nỗi nhớ tỉ tê sóng lòng Non nước ấy tôi mong từ nhỏ Nơi trời xa cách trở muôn trùng Anh chờ em đợi mông lung Chỉ trông không mãi náu dung xứ người Nguyễn Gia Linh
Tiễn biệt Thân gởi Đông Hương bài : « Hồi tưởng » theo ý bài : « Buổi tiễn đưa » của chi Đông Hương cám ơn chị đã gởi tặng Hồi tưởng ngày Cha, Mẹ mất Ngày Ba đi Mẹ buồn như liễu rủ Buổi chiều thu dâng giọt ủ tâm hồn Thương Mẫu thân lòng đơn sầu khôn xiếc Mắt Mẹ hiền thảm thiết cảnh hoàng hôn Xe tang rồng hướng về nơi an nghỉ Làng Xuân Trường nhiều bạn ý tâm đồng Người mất còn, trăm năm xong đời sống Lời kinh cầu thấm thấu tận non Bồng Anh tức tưởi, chị rưng rưng hàng lệ Tôi nghẹn ngào nức nở giọt đong đầy Trời đổ mưa giăng vây buồn cõi thế Với câu : « Cha ở đâu, Mẹ nơi đây » Thôi rồi !! tiếng Ba ơi ! đành hết gọi Ánh dương quang vừa sáng rọi thâu Người Lòng hiu hắt về cơ ngơi quạnh quẻ Thiếu bóng Ba lả chả lệ nguồn rơi Bảy năm sau Mẹ tìm Ba vạn dặm Cảnh Bồng Lai chung hưởng tận non đoài Gương mặt Mẹ như vương lời khuyên bảo Vẫn mĩm cười ly biệt hẵn từ nay Mặt còn hồng chưa phai ngày vĩnh biệt Vầng mây tan buồn da diết lòng tôi Tình thâm thúy, không vơi lòng của biển Tôi hụt hẫn ngày ác mộng thương ôi ! ** Trăng tháng tư Mẹ về nơi cửa Phật Nhựt* tháng tám Ba vào bậc non Tiên Lòng tưởng nhớ trời riêng luôn tạc dạ Nghĩa dưỡng sinh muôn thuở dễ gì quên. Đặng Xuân Linh *Dương lịch
Thời đời… Lá đào màu tím mát xuân thời Thanh thản thông reo đứng giữa trời Chim mến hiên thanh đưa khúc nhẹ Nhạc êm điệu sáo thoảng âm mời Thương nhà thế yếu xuôi dòng nước Giận gió mây trôi lẫn biển đời Bè bạn há vì tranh cuộc đối Đất Tây ý thả dạ tìm vơi Đặng Xuân Linh
Mảnh đời
Đời ta mộng tựa áng mây không
Kỷ niệm đầy vơi giữa tiếng lòng
Dù vậy niềm vui tràn ý sống
Buồn thương xếp lặng, mặc mưa giông
Như hoa phượng đỏ, thuở hồng mơ
Sắc áo trên vai tuổi học trò
Bên mẹ cha tình đầy luyến mến
Cùng bên anh chị, tiếng reo hò
Bỗng đâu sấm chuyển đất trời rung
Một bước chân đi, bước ngập ngừng
Ngoài mái hiên xưa, rền tựa pháo
Mọi người lánh khỏi sáng mù sương
Trở lại mái nhà sau chiến loạn
Bao nhiêu phiền lụy cũng nhòa phai
Vào đời ước mộng nhiều trăn trở
Khó nhọc âu lo, suối chảy hoài
Anh đi ngàn dặm cách xa nhau
Tạm gát vầng trăng chuyển bến sao
Để lại bên lòng bao kỷ niệm
Chờ đem ánh năùng xóa thành sầu
Bờ nước ngập tràn lắm sóng xô
Người đi kẻ ở gió trong mơ
Ngược dòng sông chảy ta mong gởi
Bên ấy một lời gợi ý thơ
Anh về kết lại mấy đường tơ
Cành lá hoa tình ngập bến xưa
Nụ biếc chồi non vương ý mộng
Nhờ đem hơi ấém quyện hương đùa
Đặng Xuân Linh
Mérignac, 03-04-2004
Mộng ảo
Ánh sáng trăng tròn ảnh dịu tươi
Sương ươm hoa nở hé hương cười
Sắc khoe nhụy thắm nguồn thiên tạo
Ngoài lặng trong yên, trí tuyệt vời
Thăm thẳm đường xa dặm sóng dồi
Mỗi người mỗi cảnh, đục trong ngời
Câu thơ ý tứ trăm vần điệu
Tình cảm hồn mơ của cuộc đời
Đời người mờ tỏ được bao năm
Sớm tối triền miên cứ ủ thầm
Lo lắng trong lòng, lòng tưởng mộng
Nắng mưa là chuyện để ngoài tâm
Yêu thôi vần phú, trút tơ thầm
Văng vẳng ngày ngày mấy điệu ngâm
Trời đất gió ngàn cơn ảo mộng
Cõi trần lắm sự lẫn thanh âm Đặng Xuân Linh
THƯƠNG người viễn xứ đợi trông MỘT lần gặp gỡ mà không quên nàng MÙA đông giá lạnh mênh mang TRĂNG thề năm cũ đi hoang lối nào?
Thương người đất khách chờ mong Một đi hai lại Tây Đông kiếm người Mùa thu cành nhánh buồn khơi Trăng xưa còn đó tia dời mây che DXL
Trời mơ đưa mộng thắm (họa bài Tiết điệu ngày xuân của Lam Vân)
Xuân về tia rọi ánh dương không
Ngời sáng vườn xuân nụ ướp lòng
Lất phất ngọn cây chùm lá giỡn
Huệ lan cánh trắng điểm tô hồng
Cánh hoa đồng nội yêu muôn thuở
Một khắc một giờ... kiếp thái dương
Không có tình yêu đời chẳng đẹp
Gặp rồi nhớ mãi chút dư hương
Chiều nay nắng tỏa phủ cành hoa
Đời đã vơi rồi chẳng thiết tha
Tình vướng trời mơ đưa mộng thắm
Dịu dàng câu nói nhớ phương xa
Ta từng san sẻ mối tình sâu
Rồi vẽ tranh màu đượm sắc nâu
Lém lĩnh tình thơ trêu nét chữõ
Của người yêu dấu gặp ngày đầu
Lẩn quẩn mơ nhiều khó thoát hương
Như tòa sen hạ trải vân hường
Ẩn tàng quyến rũ trong đài nhụy
Vần điệu vui buồn vẫn một phương
Đặng Xuân Linh
Trích đoạn: Dang Xuan Linh
Thương người đất khách chờ mong
Một đi hai lại Tây Đông kiếm người
Mùa thu cành nhánh buồn khơi
Trăng xưa còn đó tia dời mây che
DXL
THƯƠNG em không trọn đường tình
MỘT lần gặp gỡ để mình chia xa
MÙA yêu giấc mộng phôi pha
TRĂNG gầy soi bóng mình ta nẻo về.
Thương sao đối bóng mơ màng Một mai gặp lại ngỡ ngàng đôi câu Mùa xuân xưa mộng bên nhau Trăng tròn in bóng nước chao ẩn tình XL
Trích đoạn: Dang Xuan Linh
Thương sao đối bóng mơ màng
Một mai gặp lại ngỡ ngàng đôi câu
Mùa xuân xưa mộng bên nhau
Trăng tròn in bóng nước chao ẩn tình
XL
THƯƠNG câu thơ chưa trọn
MỘT cuộc tình dỡ dang
MÙA thu về ai đón
TRĂNG côi cút mộng tàn!
(nguyenngoat)
Nhớ hàng dừa góc sân mình Về thăm cạnh đó mái xinh của người Giọt ngời tia ấm lá tươi Nắng vàng hiển hiện duyên khơi thuở nào Mùa trăng ước hẹn lời trao Thu, xuân tình vẫn một màu chói chan XL
Cây sẽ hết úa màu (Họa bài Vịnh cây khô của TH Nguyên Hà)
Ngắm cảnh vườn nhà thích lắm đây
Xanh um lá mướt trổ thân gầy
Đổi thay vạn vật theo thời cuộc
Nhân thế trong đời kể cả cây
Nắng ấm êm đềm đầy sức sống
Mang nhiều hình ảnh thấm thềm tươi
Chim muông rộn rã đùa tia sáng
Lê táo, hương hoa, …phủ tiếng cười
Đêm về yên tỉnh lắng mình ta
Đôi lúc trẻ thơ xóa nhạt nhòa
Về lại thăm nhà tìm nội, ngoại
Vắng trầm quên hết nỗi buồn pha
Sương chiều rơi nhẹ sắc mùa thay
Làn gió nào hay khỏa héo màu
Vời vợi mây đen trôi cuối nẻo
Rồi đây cội thắm đẹp vườn sau. Đặng Xuân Linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: