Thương một mùa trăng
Niềm vui nhận được tin
Kính tặng anh chị HND
Khi nhận được tin quá bất ngờ
Khơi nhiều hình ảnh buổi trời mơ
Ðã vùi ký ức qua năm tháng
Tưởng với thời gian đã nhạt nhòa
Bỗng đâu chuông réo kéo miên trường
Lật đật hồi âm, đổi mến thương
Nào ngỡ đây người quen biết cũ
Nhắc thời xưa ấy, vẫn còn vương
Một hình ảnh, cả bầu sâu rộng
Vùng đất xa xôi, hướng mặt trời
Gom góp tạo thành nhiều luyến mến
Qua lời văng vẳng, giọng bùi ngùi
-Anh Tính!, Anh Diêu đã đến rồi…
Tơi mừng, tóm lại chỉ đôi lời
Mà bao hình ảnh ngày xưa ấy
Trở lại trong lòng, khó nhạt phôi
Rồi có một ngày gặp lại nhau
Mọi người đều khác cớ vì sao?
Thời gian xóa nét nguồn tươi trẻ
Nhưng phủ trong tim thắm nhụy đào
Anh với chồng tôi, bạn thuở nào
Gặp nhau nơi đất lạ trời cao
Xem anh, thân tựa người trong quyến
Vời vợi làng xưa suối ngọt ngào Ðặng Xuân Linh
Mérignac, 27-2-2004
Thương chị (Họa bài Gửi hiền thê của TH Phùng Văn Hạnh)
Đôi chân trĩu nặng đường dài
Chị tôi phải gánh trên vai tháng ngày
Thấy vầy, ai giúp một tay ?
Nặng nề đi lẹ theo ngay trên đường
Gia đình còn tại quê hương
Người đi than vắn có thương người mình ?
Từ ngày đất nước lạc tình
Bao người còn lại hóa thành dân nô
Áo quần hai bộ xác xơ
Nắng hanh, giọt đẫm, bụi nhơ, thân tàn
Da dầy, chai cứng bàn chân
Rám màu đen đúa xương gân teo gầy
Ngón dài ngón vắn đôi tay
Bút măng trắng trẻo nay thay thân người
Nhìn sao nhăn nhíu, sần sùi
Bàn tay thô kệch, ngậm ngùi thế nhân
Chồng vào lao lý nhọc nhằn
Tám năm ủ rũ khó an thân nhoài
Thôi rồi tắt nghẻn tương lai
Cô đon chị đếm năm dài kịt đen
Các con khoai bắp cạnh đèn
Khóc thầm thương trẻ bên hiên não nề Đặng Xuân Linh
Kỷ niệm ngày bưởi chín (Họa bài Giữa mùa trái chín của Huỳnh Ngọc Diêu)
Thơ nhắc trái cây giữa mùa rô chín
Quả tình yêu thường nặng trĩu oằn sai
Ai nhặt được vui buồn hay giấu kín
Vị ngọt chua như thèm nhắc đêm ngày
Hái chùm me, khó dằn lòng nếm thử
Vị chua lè tê tái ủ đầu môi
Chút ngọt nồng để cho mình thầm nhủ
Trộn hòa nhau quyện rũ mộng hương đời
Bưởi Biên Hòa đưa nhau tình huyền thoại
Một sớm về vườn thấy trái thiệt mê
Quả to tròn vân vê tay chẳng mỏi
Thả hồn mơ một cõi quyết theo về
Nào vú sữa, nhãn thơm mùi diễm tuyệt
Cam ngọt lịm, khen thay thiệt chín mùa
Lại còn nhớ chuyện vui đùa thân thiết
Vườn cũ đâu còn, nuối tiếc ngày xưa Đặng Xuân Linh
Liên giấc mơ khuya Bâng khuâng hòa lẫn giữa cơn mơ
Nào mộng nào thơ với đợi chờ
Ôm ấp tương tư bờ ước hẹn
Lòng ta vương vấn bóng trăng sơ
Ta dõi theo chiều giấc mộng êm
Vắng yên càng nhớ một người em
Bao nhiêu tâm sự ta xin gởi
Là tự lòng ta trải đáp đền
Ngày kia về lại, xiếc hân hoan
Kề cận nguồn xưa hết ngỡ ngàng
Trọn ước trăng sao dù lắm nỗi
Dù mây che án chẳng kêu than
Sẽ quày lần bước viếng thăm em
Rộn rả vui mừng thức trắng đêm
Ta cũng nôn nao bao ý nghĩ
Mong mau trời sáng trở về...nhen
Ngày nay đứng ngắm mảnh làng xưa
Người đó ta đây ước vọng thừa
Tình nghĩa hoà chung vui ý sống
Vẫn thông cảm giác giấc mơ khuya Đặng Xuân Linh
Xuân về mượn cảnh làm vui
Viễn xứ xuân mang chẳng pháo hồng
Nụ đào chưa nở...buốt trời đông
Mơ màng tưởng cánh mai vàng nở
Nơi góc trời xa xót nỗi lòng
Xuân đến xuân đi chẳng giống xưa
Lặng lờ đôi bóng đón giao thừa
Không như quê mẹ trầm nghi ngút
Mai, thọ vàng tân tỏa ngát đưa
Xuân đến nơi đây cảm thấy thừa
Xuân về chạnh nghĩ nhớ ngày xưa
Xuân khơi kỷ niệm ngày xa xứ
Xuân mộng chốn nầy ngắm tuyết mưa
Bao độ đào mơ cũng hững hờ
Chỉ là mộng đón mấy vần thơ
Có khi thiệp gởi, khi không nhớ
Người điện... hỏi xuân sắp tới chưa?
Hoa cỏ trong vườn chẳng nét tươi
Hàng cây trơ nhánh chỉ mây ôi
Xuân đây mượn cảnh ta làm Tết
Theo giữ đời đời tục lệ thôi
Đặng Xuân Linh
Vọng xuân xưa Trời thu thường kéo mây về
Xuân mơ màn nắng phủ kề lá non
Hừng đông vài giọt sương còn
Đọng thành viên nho ánh vờn cỏ hoa
Bướm vờn vòng lượn tà tà
Tìm hoa nhụy ngọt la ngà thương ơi !
Luyến lưu dĩ vãng cuộc đời
Thời gian còn lại yêu lời bao lâu
Từ khi rời bến giang đầu
Thuyền đưa cuối bãi nhuộm sầu nhớ chi
Tình thâm chia lối chào đi
Nước mây vời vợi ước gì gặp nhau
Đặng Xuân Linh
Hoài tưởng chốn quê hương Thương ôi một mảnh trăng quê
Soi vô tư lự hàng tre sau nhà
Thương thôi nghiêng bóng tà tà
Gió đùa nhe nhẹ lướt qua bên thềm
Nhìn quanh bờ dậu êm đềm
Tình quê man mát gợi niềm nhớ nhung
Trăng xưa còn mãi không trung
Khuyết tròn muôn thuở mông lung cao vời
Thời gian lặng lẽ ngàn khơi
Lời quê căm nín ai dời mặc ai
Nắng chiều ngã bóng càng dài
Người đi kẻ đến chẳng hoài nắng hanh
Rì rào tiếng gió bên mành
Tìm trong nắng sớm trời xanh rạng ngời
Tiếng chuông vang vọng xa vời
Quê hương mảng đất có ngôi đình chùa
Nơi thiêng nào ai dám đùa
Đứng nhìn di tích mắt đưa nghẹn ngào
Thuở thời cha mẹ rạt rào
Giờ đây vắng bóng Người vào cõi xa
Ngước nhìn cánh nhạn bay qua
Bỗng nghe tiếng hát ngân nga nhớ nhiều
" Chiều chiều lại nhớ chiều chiều
Nhớ người áo trắng khăn điều vắt vai "
Khơi nguồn vọng nhớ thương hoài
Của người mẹ mến hát bài ru con
Tình thâm, làng cũ héo von
Xa rồi mãi mãi tình còn trong tim Đặng Xuân Linh
22-09-2004
Đổi một tình thương Xưa Vương Tường thuộc thời đời Tấn Tủi phận mình vương vấn buồn thương Mẹ sau cay đắng khôn lường Gièm pha thêu dệt gió sương lắm lời Lòng cha ngờ, thương lơi hơn thuở Dạ con rằng không hở trước sau Dì mong bữa cá canh rau Trời băng giá lạnh biết đâu mà tìm ! Tấm lòng hiếu thảo nhìn mơ ước… Thân dầm rét, … cá vượt lên khơi Ngờ đâu chiếc ván vỡ đôi Hai con ngư béo lòng trời ân ban Bữa cơm ngon thương thân con trẻ Kính thuận hòa hóa bể thành cồn Mẹ đây ghét cảm đã sờn Tình thương một mực lòng son mẫu từ Đặng Xuân Linh
Đổi một tình thương
Xưa Vương Tường thuộc thời đời Tấn Tủi phận mình vương vấn buồn thương Mẹ sau cay đắng khôn lường Gièm pha thêu dệt gió sương lắm lời Lòng cha ngờ, thương lơi hơn thuở Dạ con rằng không hở trước sau Dì mong bữa cá canh rau Trời băng giá lạnh biết đâu mà tìm ! Tấm lòng hiếu thảo nhìn mơ ước… Thân dầm rét, … cá vượt lên khơi Ngờ đâu chiếc ván vỡ đôi Hai con ngư béo lòng trời ân ban Bữa cơm ngon thương thân con trẻ Kính thuận hòa hóa bể thành cồn Mẹ đây ghét cảm đã sờn Tình thương một mực lòng son mẫu từ Đặng Xuân Linh Đổi một tình thương (Thơ họa NGL) (Trong thập nhị tứ hiếu của Lý Văn Phức) Vương Tường gái, dưới thời nhà Tấn Tủi huyên đường sớm lẩn người thương Đắng cay kế mẫu chẳng lường Dệt thêu gièm siễm,khói sương lắm lời Cha còn ngỡ thương vơi từ thuở Dạ Vương Tường chẳng hở trước sau Lòng dì mong bữa canh rau Trời đông lạnh giá, làm sao mà tìm? Lòng hiếu thảo thỏa niềm mơ ước Giữa băng hàn…cá vượt lên khơi Không ngờ nhận được một đôi Đem về nấu nướng ân trời thưởng ban Cơm hiếu thảo dành thân con trẻ Tấm lòng thành xiết kể nguồn cơn Mẹ giờ ghét hận không còn Yêu thương một mực, nét son mẫu từ Nguyễn Gia Linh
Thương nửa vầng trăng Trăng thanh một mảnh cô liêu Mình ta dạo cảnh đìu hiu xứ người Tia vàng nhớ thuở xuân tươi Nửa nơi quê cũ, nửa nơi dặm dài Lòng ta nửa ở, nửa hoài Bên trời xứ lạ thương ai quê nhà Ngồi nhìn huyền ảo trăng ngà Thời gian thắm thoát thoi đưa tháng ngày Tóc xanh giờ đã nhạt phai Tình non lắm nỗi chua cay láng giềng Biển xanh cuồn cuộn bên triền Nước ôm dáng uốn theo hiên lưng đồi Ai tung đầu gió thuyền trôi Phá vùng biển cả thương người lênh đênh Ỷ là mạnh lớn ngông nghênh… Ai buôn sông núi, bán tình quê hương Đặng Xuân Linh
Vĩnh biệt chị Trần Thị Loan Lung lay một đóa tinh anh Rụng đài gió cuốn, sầu tình nghĩa xưa Chị vui nên lắm kẻ ưa Gặp nơi đất khách dạ vừa tương sinh Đa cảm nhìn tưởng vô tình Là tôi ngồi ngẫm một mình lụy rơi Biệt ly trời vắng ngàn khơi Thương ôi! nhỏ lệ nhớ lời chị phân Hôm nay cách biệt vĩnh hằng Chơi vơi cứ ngỡ như rằng là mơ Chập chờn hình bóng thềm thơ Tưởng hoài dáng vẻ chị chờ dưới hiên Xót thương một đóa hoa hiền Bạn lòng tâm sự trong thềm thẩn thơ Người thân nghe báo ngẩn ngơ…, Tấm tình anh chị vẫn mơ nụ mầm Anh thương chị, lệ đầm đầm Buồn phơi trong nắng âm thầm ủ ê Gió chiều lòng luống xót tê Thiên thu vĩnh biệt bạn bè tiếc thương Đặng Xuân Linh
Khóc chị Trần Văn Thường Nhủ danh Trần thị Loan Nghe tin chị mất bàng hoàng Kêu “Trời” một tiếng không gian còn gì! Lặng yên cổ họng nghẹn trì Như mơ chưa tĩnh vành mi lệ nhoè Hôm nào chị bảo khoẻ re Sao nay bỏ lại bạn bè về đâu? Lòng tôi uất nghẹn nuốt vào Lệ tràn khoé mắt ươm bao trĩu lời Chị hiền vui vẻ bên đời Chị hiền dễ mến không vơi nghĩa tình Chị nay đã vội tầm thinh Tấm lòng cao cả vương mình thong dong Nhẹ nhàng về đến non Bồng Phiêu diêu cởi hạc cánh hồng thảnh thơi Linh hồn thơ thới cao vời Trăng thanh gió mát vui đời cảnh tiên Đặng Xuân Linh
Dấu hài trên cát Hè sang nắng phủ khắp triền đồi
Gió đẩy cuộn tròn cuốùn sóng khơi
Từng lớp xạc xào hoa biển tỏa
Đem tia gơi cảm mãi không nguôi
Vài chòm mây bạc lững lờ trôi
Dõi ngắm trên cao điểm nhạn trời
Mơ tựa cánh chim về hướng ấy
Để trao câu nhắn ý trong lời
Phương dòng suối mượt phủ bờ vai
Một lớp huyền nhung sợi ngắn dài
Đôi má tô hồng mùa nắng hạ
Lặng nhìn đắm đuối cõi hồn say
Cát nhuyển lăn tăn gợn gió chiều
Từng hàng vệt sóng trải phiêu diêu
Dịu dàng nhẹ bước in hài ngọc
Ngơ ngẩn chàng trai, dáng diễm kiều
Thờ thẫn...làm sao thoát mộng đời
Tơ lòng theo vết dấu chân trôi
Nào ngờ bóng quyệnï in trong trí
Tư tưởng bên bờ chạnh cút côi Đặng Xuân Linh
Thấm hương tình Cùng nhìn đối mặt buổi bình minh
Bốn mắt hợp nhau mĩm nụ tình
Lờ lệch đôi mi lưu luyến mãi
Đêm nhoài trăn trở quyện rung rinh
Mường tượng anh thường vuốt tóc em
Sợi huyền khuya khoắc rối tơ mềm
Đôi lòng ôm ấp miên miên cảm
Thanh thản yên lành giữa bóng đêm
Đọc với vần thơ nói đến em
Viết tròn mộng mị lúc êm đềm
Đã đem hơi ấm chuyền thương mến
Anh dán môi mềm lướt mắt em
Những lúc vắng rồi có nhớ em ?
Men tình ngào ngọt nhắc thêm thèm
Niềm vui hoài tưởng ngày yêu dấu
Anh có mơ qua lúc cạnh rèm ?
Hương vị qua rồi dậy bến mê
Thương hoài anh nhé với câu thề
Trăm năm giữ vẹn tình chăn gối
Chẳng lệch đường đi với lối về Đặng Xuân Linh
09-08-2004
Trên chuyến xe lửa Bx - Lyon – Genève
Cánh hoa chớm nở Trăng rọi khóm tre nghiêng dài huyền diệu
Bên bờ hồ từng bước điệu mê si
Nhìn dáng mơ thầm lặng bóng nhu mì
Của cô gái đôi rèm mi nồng thắm
Hy vọng trâm cài mộng thời hoa gấm
Tuổi mười lăm lòng trinh trắng trong đời
Nhẹ nhàng như bướm lượn cánh hồng tươi
Mắt thường ngắm trên khung trời trắng biếc
Chẳng nghĩ cái gì là tình thắm thiết
Chỉ hồn nhiên chưa biết tiếng yêu nhau
Chỉ hiểu đời đơn giản và thanh tao
Nhạc khúc cung đàn , ru sao êm ái
Bên bạn bè khắn khít tình thân mãi
Thời gian trôi dần , dưới mái bên sông
Bóng đài trang nét đẹp vẹn xuân hồng
Ai là người trong cõi lòng nàng mến ?
Niềm mơ ước trăng vàng soi bờ bếân
Dịu dàng mong manh mến tợ hoa trà
Bài thơ tròn vận, tròn ánh trăng ngà
Kỷ niệm bạn, như dương tà chung thủy
Bên nàng muôn thuở có người tri kỷ
Là nguồn tươi sáng cảnh trí thiên nhiên
Nét tươi, trong tâm chẳng lộ ưu phiền
Niềm vui hiện giấc tiên dài hồ điệp Đặng Xuân Linh
06-12-04
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: